Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 72



Mọi người trang trí lại bãi đất trống này, so với lúc trước, thay đổi hoàn toàn.

Chẳng biết hai giá treo hai bên đã mắc đầy bong bóng và đèn màu từ lúc nào, trên bàn dài bày đầy các đồ uống và đồ ăn vặt mượn từ khách sạn, bên mép bàn còn trang trí mấy ngọn nến, trang trí hoa bách hợp tươi, lãng mạn như là bữa tối dưới ánh nến vậy.

Trên ghế hai bên bàn dài đặt rất nhiều hộp quà, đó là quà dành cho Tiêu Mặc.

Nhìn tất cả trước mắt, lại nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người kèm theo lời chúc, mũi Tiêu Mặc chua dần, mắt lại đỏ lên.

“Các cậu……” Tiêu Mặc chần chờ hồi lâu, mới mở miệng, mắt y ngận nước, rồi lại cười đến sáng lạn, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Cảm ơn.”

Giờ khắc này, ngụy trang trước giờ của y cuỗi cùng cũng không giả được nữa, lộ ra nội tâm mềm mại nhất.

Tần Hoan nhận lấy bánh ngọt từ tay Hà Húc, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc nhu hòa đến cực điểm, “Tuy rằng ban nãy đã nói rồi, nhưng bây giờ vẫn phải nói lại lần nữa — bạn cùng bàn, sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

Những người khác tụm chung một chỗ, trong ánh sáng của pháo hoa trong tay Trương Tuân và Giang Hoài, trăm miệng một lời: “Anh Mặc, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!”

Không chỉ là một lần, họ nói rất nhiều lần.

Bỗng nhiên La Âm cao giọng nói: “Có gió kìa, nến sắp tắt rồi, một người tới giúp với.”

Tào Di Cảnh và Diệp Hiểu Hiểu ba chân bốn cẳng chạy tới bảo vệ hai cây nên tượng trưng cho “tuổi 18”.

Đồ Tuyết nói: “Anh Mặc mau thổi nến đi.”

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, giọng nói kèm theo một lực yên tịnh như lúc kể chuyện cổ tích trước khi ngủ vậy, “Đến, nhắm mắt lại, ước đi.”

Tiêu Mặc nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng y không ước, mà là cảm kích — Cảm ơn ông trời, đã để y gặp những người tốt như thế này.

` Mở mắt ra, y thổi tắt nến, rồi nhìn mọi người, nở nụ cười.

“Cắt bánh ngọt thôi –“Diệp Hiểu Hiểu đưa dao cho Tiêu Mặc, nói, “Mau, anh Mặc, cắt dao đầu trước đi.”

Sau khi Tiêu Mặc cắt dao thứ nhất, cái bánh kia tạm thời để lên bàn, sau đó tất cả mọi người cầm quà của mình rồi quay lại.

Bọn họ nhét quà đầy ngực Tiêu Mặc.

Diệp Hiểu Hiểu thúc giục: “Anh Mặc, cậu mau mở ra xem đi, coi coi có thích không.”

Tần Hoan hỗ trợ nhận lấy đống quà trong ngực Tiêu Mặc, rồi kéo y qua bên ghế ngồi xuống, “Lại đây xem.”

Những người khác cũng ngồi xuống theo, Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh còn cầm bia, rồi nốc hết.

La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny thì cầm pháo hoa còn dư lại chơi.

Tiêu Mặc khui hộp đầu tiên, bên trong là một bộ bút Bách Lạc, tổng cộng 24 cây, trên bút còn có một tấm thiệp chúc mừng.

Dư Ny có hơi ngại ngùng, “Tớ cũng không biết là tặng gì, tớ nghĩ anh Mặc thường xuyên giải đề, tặng bút chắc là thực dụng nhất.”

Kế tiếp là La Âm cùng Đồ Tuyết, hai cô cùng nhau tặng cho Tiêu Mặc một bộ khóa trình công khai của một danh giáo, ghi lại trong một cái USB.

Nam sinh thì càng thật đến không thể thật hơn, ngoài Trương Tuân tặng bài ghi ra, thì Khương Hàng tặng một bộ 《 năm ba 》, những người khác đều tặng một bộ đề thực tế, một quyển sách tham khảo, còn có sổ tay không lem.

Hà Húc nói: “Hôm nay bọn tớ không mang sách tới, đợi ngày mai về trường, thì đưa cậu, sẽ tương đối tiện.”

Tiêu Mặc ôm một phần quà, ngước mắt nhìn mọi người, ý cười nhiễm cả đuôi lông mày, “Cám ơn.”

Mọi người đồng loạt xua tay, “Khách khí gì, anh Mặc.”

Đột nhiên Diệp Hiểu Hiểu nói: “Đúng rồi, anh Tần, quà của anh đâu? Mau lấy ra đi chứ, đừng hòng tặng lén nhá, chúng tớ muốn cùng xem!”

Tào Di Cảnh cũng ồn ào, “Đúng vậy, anh Tần, quà của cậu đâu?”

Khương Hàng, Trương Tuân, Hà Húc, Giang Hoài tuy rằng không nói, nhưng lại nhìn Tần Hoan.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, Tần Hoan muốn đợi về đến phòng khách sạn mới tặng hình như cũng không cách nào mở lười được, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thua các cậu, bây giờ tớ đưa này, được chưa.”

Hắn nói xong thì lấy từ trong túi ra một hộp quà tinh xảo, rồi mở quà, lấy từ bên trong qua một cái điếu trụy Phật bài.

“Tớ theo mẹ lên núi cầu, có thể đảm bảo bình an, nhưng lúc tớ cầu, thì lại có thêm một nguyện vọng bên trong.” Tần Hoan nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc, ánh mắt cực kì dịu dàng, “Tớ ước, hy vọng bạn cùng bàn của tớ vui vẻ, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể tâm tưởng sự thành.”

Tiêu Mặc kinh ngạc nhìn điếu trụy, tim đập nhanh, sau một lát, y khẽ nói: “Có thể đeo giúp tớ không?”

Tần Hoan mỉm cười, đứng dậy đi vòng qua sau Tiêu Mặc, đeo điếu trụy lên giúp y.

Tiêu Mặc vuốt điếu trụy Phật bài ngay ngực, cảm thụ độ ấm trên tay của Tần Hoan còn vươn lại. Đây dù chỉ là độ ấm còn sót lại xuyên qua làn da đầu ngón tay của y, dọc theo máu, chảy vào ngực y, làm ấm cả người y.



Diệp Hiểu Hiểu mua không ít rượu, ngoài ba cô con gái, những người khác đều uống chút đỉnh.

Bình rượu ngổn ngang đầy bàn.

Hơn mười thiếu niên tư thế khác nhau mà ngồi dưới bầu trời đầy sao, trạng thái thư thả, nói chuyện trên trời dưới đất.

La Âm cùng Trương Tuân nói về bộ phim hoạt hình mới nhất hiện nay, tranh luận xem tháng mười này, tiền sẽ tiêu vào nhà nào. (Kiểu là đi coi bộ nào á)

Giang Hoài, Hà Húc thì xúm lại chỗ Diệp Hiểu Hiểu, nghe Diệp Hiểu Hiểu lắm mồm nói ra hết trường này tới trường khác, kinh ngạc cười toe tóet.

Giang Hoài: “Tớ tưởng Phương Cầm không có bạn trai…..”

Diệp Hiểu Hiểu: “Tuy là Phương Cầm hơi ngốc một chút, nhưng người thích cậu ta dễ thương lắm, tớ nói cho mấy cậu nghe….”

Đột nhiên Hà Húc hỏi  cậu ta: “Vậy còn cậu, thích ai thế?”

“Lớp trưởng à, cậu còn đào bát quái trên người tớ nữa Diệp Hiểu Hiểu uống một ngụm rượu, “Mà thôi, hôm nay là ngày vui, tớ sẽ chia sẻ cho các cậu một chuyện rất tốt, đó chính là mối tình đầu của tớ a, chính là mối tình đầu thuần khiết tốt đẹp…..”

Vừa nghe Diệp Hiểu Hiểu định chia sẻ về câu chuyện mối tình đầu xa xưa, mấy người khác đều bu lại, vểnh tai, tư thế hoàn toàn chăm chú lắng nghe.

Tần Hoan vỗ tay đầu tiên, “Cổ vũ trước cho cậu.”

“Anh Tần, câu đừng quấy rối, cứ tiếp tục thầm thì với anh Mặc đi.” Diệp Hiểu Hiểu nói xong bắt đầu lên cảm xúc, chuẩn bị trình diễn bản sắc diễn tinh.

Một phút đồng hồ sau, Diệp Hiểu Hiểu bắt đầu kể.

“Đó là một ngày vào học kì hai của lớp mười.Ngày đó, giờ nghỉ trưa, tớ đi qua bên hoa viên nhỏ bên kia, lúc ấy vừa lúc cây đào trong hoa viên ấy nở hoa, tớ liền thấy một cô gái đứng dưới tàng cây, lúc gió thổi, đóa hoa rơi xuống, hoa này bay lượn quanh người cô. Vừa hay, có người gọi cô, thế là cô ấy quay đầu lại….. Cảnh tượng đó, tớ nhớ như in suốt đời này…….”

“Đây không phải là đoạn ngắn kinh điển của Thiếu nữ mạn à.” Tào Di Cảnh đụng vào tay cậu ta một cái, “Cậu có đi lên bắt chuyện không? Cô gái đó là ai?”

“Không tới gần, tớ cũng không nói câu nào với cô nàng cả. Tới giờ tớ vẫn còn hối hận đây, lúc ấy hẳn ra phải lấy hết dũng khí tới nói chuyện với cô ấy mới đúng…..” Diệp Hiểu Hiểu thở dài, “Nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa, hồi tháng sáu cô ấy được suất tốt nghiệp, nghe nói là đã xuất ngoại.”

Biến bi phẫn thành ham ăn giải quyết một miếng bánh ngọt, Diệp Hiểu Hiểu lại tự mở chai rượu, “Đổi đề tài đổi đề tài, nói nữa thì mất hứng luôn ấy……”

La Âm đề nghị, “Bằng không chơi đại mạo hiểm lời thật lòng đi, quay chai, miệng chai quay tới ai, thì người đó bước ra khỏi hàng.”

Cô quay đầu nhìn Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, “Anh Tần, anh Mặc, chơi không?”

Tần Hoan nghiêng đầu hỏi Tiêu Mặc, “Chơi không?”

Tiêu Mặc cười gật đầu, “Ừm.”

“Vậy trước khi chơi, đặt quy tắc trước, đại mạo hiểm lời thật lòng, không thể chỉ định động tác thân mật quá mức.” Tần Hoan nói, “Ngoài chúng ta ra thì còn ba cô gái này đây.”

Mọi người: “Biết mà.”

Hà Húc nói: “Hôm nay là sinh nhật Tiêu Mặc, vậy cậu ấy sẽ là người đầu tiên quay chai, mọi người không có ý kiến chớ?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Vì thế ván đầu tiên bắt đầu.

Tiêu Mặc tìm một chai rỗng, sau khi đặt nó nằm ngang xuống, nhẹ tay xoay một cái — nó xoay mấy vòng, cuối cùng dừng ở trước mặt Tần Hoan.

“Tớ chọn đại mạo hiểm.” Tần Hoan đứng lên.

Mọi người bắt đầu ồn ào, đề nghị thất chủy bát thiệt:

“Anh Mặc, cậu phải hỏi vấn đề ác một tí, tỷ như hít đất 50 cái.”

“50 cái thì tính là gì, anh Tần thì phải 100 cái.”

“Là đàn ông thì phải khiêu chiến 100 cái…..”

……………

Tần Hoan liếc họ một cái, “Các cậu chớ có quấy rầy bạn ucngf bàn của tớ, phạm qui rồi.”

Mọi người cười một trận, cười xỉu trái xỉu phải, tới khi cười đã rồi mới ngừng lại, chờ Tiêu Mặc mở miệng.

Tiêu Mặc còn đang suy nghĩ.

Chần chờ một chút, y nói: “Hát đi.”

Tần Hoan khẽ cười, “Ừm, được.”

Tần Hoan cúi đầu, ngay hình con cánh cụt trong điện thoại mà chọn bài, sau đó theo giai điệu, hát lên.

“Ánh mắt khó đoán, hình ảnh lại rất thật….Có hơi đáng ghét, nhưng lại hơi hấp dẫn, không giỏi lãng mạn, phản ứng còn chậm chạp….”

“Nụ cười tuy đẹp tuy ngọt hơn nữa nếu không phải là em thì cũng không có gì đặc biệt, nước mắt có đắng có mặn đi nữa chỉ cần em an ủi thì trời sẽ nắng lại, dựa vào gần sát hơn nữa nếu thiếu cái ôm thì đều là quá xa…..”

Hát đến cuối, tầm mắt Tần Hoan vững vàng đóng đinh trên người Tiêu Mặc, trong mắt chỉ có một hình bóng của Tiêu Mặc, sau đó từ từ hát hết câu cuối cùng.

“—— Anh chỉ có cảm giác đối với em ~”

Đón lấy ánh mắt của Tần Hoan, chạm phải sự dịu dàng trong mắt Tần Hoan, Tiêu Mặc cười đến là ngọt ngào, rất thỏa mãn.

Tai của y cũng mang máng đỏ.

Y biết bài hát này là dành cho mình.

Là một bài tình ca.

“Bốp, bốp bốp bốp ——”

La Âm không khống chế được nội tâm kích động, điên cuồng vỗ tay.

Sao lại ngọt như thế!!

Anh Tần sến quá đi à a a a a ——

Trở lại ngồi xuống bên người Tiêu Mặc, Tần Hoan quay đầu đi, thấy thính tai Tiêu Mặc đỏ ửng, ý cười bên mép càng sâu. Nhờ tư thế, hắn khẽ chạm vào tai Tiêu Mặc một cái, sau đó mới nói với đàm người: “Lần này tới lượt tớ, ban nãy các cậu ồn ào nên hãy chờ đó……”

Ván này, miệng chai quay tới Khương Hàng.

Vốn Diệp Hiểu Hiểu lo lắng không thôi, “Ha ha ha, không phải tớ không phải tớ!”

Khương Hàng cho cậu ta một ánh mắt giết người, “Vui lắm hay gì?”

Diệp Hiểu Hiểu theo bản năng run lên, ngượng ngùng cười, “Nói ra có thể cậu không tin, trong nháy mắt vừa rồi tớ bị nhập……”

Tần Hoan nói với Khương Hàng: “Hít đất 10 cái, được chứ?”

Khương Hàng “Ừ” một tiếng, tiếp theo liền đi tới bên cạnh, hai tay chống đất, vô cùng tiêu chuẩn hít đất 10 cái.

Tớ ván thứ ba.

Ván này thì tới lượt Diệp Hiểu Hiểu.

Nhìn thấy ánh mắt tử vong của Khương Hàng, Diệp Hiểu Hiểu hoàn toàn không dám chọn đại mạo hiểm, “………Hay là, tớ vẫn nên chọn lời thật lòng là được.”

Trong tràn tiếng cười đùa, cơ hồ mỗi người đều luân phiên.

Cuối cùng đến phiên Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc chọn lời thật lòng, người đưa ra câu hỏi cho y là Giang Hoài.

Giang Hoài có chút khẩn trương, hắn còn đang suy tư, sau một lúc lâu, vẫn hỏi vấn đề mình muốn biết nhất, “Cậu có đang quen với ai không?”

Tần Hoan cười với Giang Hoài, nụ cười không hề hữu hảo chút nào.

Giang Hoài đội áp lực thật lớn, an tĩnh chờ đợi đáp án.

Những người khác cũng nín thở ngưng thần.

Sau đó tất cả mọi người nghe thấy chất giọng độc hữu của Tiêu Mặc vang lên, y nói một chữ.

“Có.”

Trừ Tần Hoan ra, La Âm cùng Khương Hàng, những người khác đều: “!!!”

Mọi người hoàn toàn nổi loạn, phản ứng kịp, lập tức hết vấn đề này tới vấn đề khác đều bị hỏi ra miệng.

“Người ấy là ai?”

“Ban mấy thế?”

“Thành tích có  tốt không?”

………

Chống lại ánh mắt tò mò của mọi người, Tiêu Mặc không trả lời ngay.

Y quay đầu nhìn Tần Hoan.

Đoán được ý của Tiêu Mặc, Tần Hoan gật đầu một cái với y, rồi cười một tiếng.

Hình như Khương Hàng có cảm giác, cậu gọi một tiếng, “Anh Tần?”

Tần Hoan lắc đầu, ý bảo Khương Hàng đừng lo lắng, tiếp theo liền nắm lấy tay của Tiêu Mặc, ăn ý nhìn nhau cười với Tiêu Mặc.

Tần Hoan nói: “Mong mọi người hiểu, Tiêu Mặc, bạn cùng bàn của tớ, đồng thời cũng là bạn trai tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.