Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 95



Ngày hôm sau Tiêu Mặc và Tần Hoan trở lại trường học, chào đón bọn họ là những khuôn mặt mang theo tò mò và hóng chuyện.

— Hai vị đại lão trong lớp đồng thời xin nghỉ phép, hai người lại còn gei như vậy... Họ có lý do để nghi ngờ rằng có phải là trốn học để đi hẹn hò hay không đấy!

May là Tần Hoan và Tiêu Mặc đến trường muộn, truy bài đầu giờ sắp bắt đầu, Niên Đoạn Trường vẫn còn lắc lư ở bên ngoài, mới không bị mọi người vây lấy.

Nhưng sau một tiết học, lịch sử trò chuyện của nhóm lớp lại nhảy rất nhanh.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đều bị @ vô số lần.

Tần Hoan:”... “

Tiêu Mặc:”... “

Tần Hoan khẽ chọc Tiêu Mặc, viết một câu trên giấy: Chắc chắn mọi người bị Diệp Hiểu làm hư!

Tiêu Mặc điền xong đáp án của một đề, sau đó viết bên dưới chữ của Tần Hoan: Bị Diệp Hiểu Hiểu biết thì cậu ta sẽ tức chết mất.

Sau vụ trên Tieba, ban ba đối với Tiêu Mặc, giống như một cảng tránh gió an toàn.

Y có thể yên tâm sống trong đó.

Nhóm tiếp tục rung, cả nhóm lớp và nhóm trò chuyện cùng có tin mới.

Tần Hoan rốt cục cũng nhịn không được gửi một câu —— [Các bạn học à, nhiệm vụ hiện tại của mọi người là gì? Học tập thật tốt mỗi ngày tiến lên, cho nên nói chuyện phải bớt bớt lại, lười biếng quang minh chính đại như thế này, sẽ làm tổn thương trái tim của cô Thái nhiều lắm, cô ấy giảng bài vất vả như vậy àm!”

Diệp Hiểu Hiểu: À.

Tào Di Cảnh: À.

La Âm: Anh Tần à, cậu nói lời này lương tâm không đau sao?

Đồ Tuyết: Anh Tần cậu có từng nghe cô Thái giảng bài không? Vừa rồi cậu còn đang cố làm phiền anh Mặc lúc cậu ấy làm bài tập nữa là.

Giang Hoài: Tớ làm chứng.

Tiêu Mặc: Cậu ấy không có làm phiền tớ.

Thấy Tiêu Mặc đột nhiên xuất hiện, bất động thanh sắc mà show ân ái, mọi người dừng tay lại, nhóm trò chuyện trong nháy mắt yên tĩnh như gà.

Vài giây sau–

La Âm: Các cậu cứ ở đó mà tú đi nha, tớ đi học đây.

Đồ Tuyết: Học tập làm cho tớ thấy hạnh phúc.

Tào Di Cảnh: Hộ phu cuồng ma?

Đề tài vô tình chuyển từ ‘xin nghỉ, biến thành tập thể phỉ báng Tần Hoan và Tiêu Mặc phát thức ăn cho chó, chỉ làm thiên sứ của nhau.

Sau giờ học ngữ văn, Thái Chân gọi họ đến văn phòng.

“Viết đơn xin nghỉ chưa?”

“Viết rồi ạ. “

Tiêu Mặc và Tần Hoan đưa đơn xin nghỉ cho Thái Chân, Thái Chân nhìn chữ ký của phụ huynh bên dưới, sau đó nói với bọn họ lần nữa, “Chủ nhật này lớp 11 sẽ thi văn lí, chiều thứ sáu bắt đầu xếp phòng thi, thứ bảy chín giờ sáng đến trường làm quen phòng thi, nhận giấy chứng nhận thi. Nhất định phải tới, không được đi muộn. “

“Nhớ rồi ạ. ” Tần Hoan và Tiêu Mặc gật đầu.

Sau đó, Thái Chân lại dặn dò thêm vài chuyện, rồi mới cho bọn họ trở về.

Lúc này còn chưa vào tiết, Diệp Hiểu Hiểu từ xa nhìn thấy bọn họ tới, lập tức vọt tới cửa sau, chờ bọn họ vừa đến liền giang hai tay chặn lại, “Cây này là tôi trồng, đường này là tôi mở, nếu muốn qua con đường này, hãy để drama lại —— nói, hôm qua hai người xin nghỉ đi đâu? “

Lớp học vốn đang náo nhiệt ngay lập tức im lặng, tất cả mọi người dựng tai lên và nhìn chằm chằm vào họ.

Tần Hoan:”…” Được rồi, nên đến vẫn sẽ đến, tạm thời lừa chủ đề khác để cho nó qua đi, bây giờ họ mới nhớ lại.

“Được rồi, Diệp Hiểu.” Tần Hoan ôm cánh tay, cười tủm tỉm tiếp tục, “Lá gan của cậu lớn không ít nhỉ, lại còn dám chặn đường của tớ?”

“Anh Tần, lần này không chỉ có một mình tớ, bọn tớ là người đông thế mạnh!” Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại nói, “Mọi người cũng muốn biết đúng không?”

Mọi người gật đầu điên cuồng, “Đúng vậy!”

“Được, thỏa mãn sự tò mò của các cậu. ” Tần Hoan kéo Tiêu Mặc qua, đặt tay lên vai y, “Các vị, thực không dám giấu giếm, sở dĩ tớ và ngồi cùng bàn của tớ xin nghỉ phép, là vì đi nước ngoài để đăng ký kết hôn, lúc đi thì bay cả ngày, lúc về thì ngồi tên lửa, siêu nhanh luôn. “

Giọng hắn mang ý cười:  “Nhiệt tình đề cử luôn nhé, đề nghị các cậu cũng nên đi trải nghiệm một chút, nhớ phải đăng kí trước, đây là điều kiện!”

Mọi người:”... “

Tần Hoan nháy mắt với Tiêu Mặc, đầy mặt là mấy chữ “Mấy người muốn chơi tôi à” với Diệp Hiểu Hiểu, rồi nói: “Cậu xem đó, tớ nói rồi, là chính cậu không tin. “

Diệp Hiểu Hiểu:”... “

Mẹ kiếp, có quỷ mới tin ông á ba nội!

Tất cả mọi người đều biết, vụ xin nghỉ của Tần Hoan và Tiêu Mặc lần này không thể nói, là bí mật nhỏ chỉ thuộc về nhau, liền thức thời không hỏi nữa.

Náo loạn như vậy nửa ngày, mọi người lại tiếp tục học thuộc lòng.

Mặc dù kỳ thi chỉ liên quan đến bằng tốt nghiệp trung học, nhưng học tập vất vả trong ba năm, nếu ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng không thể kiếm nổi, thì cũng quá thảm rồi.

Bên này Tần Hoan và Tiêu Mặc trở về trường, náo nhiệt.

Bên kia, Tiêu Nguyệt Mai lại gặp phải vấn đề nan giải.

– Không đủ bằng chứng.

Luật sư nói: “Bản ghi âm này về mặt lý thuyết có thể được sử dụng làm bằng chứng, nhưng bất luận đó là cách ghi âm hay ghi hình, thì cũng chỉ có thể chứng minh một điều – Trần Phi có thể đã đến thành phố Y ngày hôm đó, chú ý là có thể.

‘Chắc chắn đã tới’ là suy luận của cô, trừ khi cô có thể tìm thấy bằng chứng chính xác mà hắn đã đến, bằng không thì cũng có thể cho là hắn ta chưa từng đến.

Ngoài ra, dù cho hắn ta đã đến, nhưng cũng không thể chứng minh được bất cứ điều gì, từ chuỗi bằng chứng cho thấy hắn ta không liên quan sâu đến vụ án này – hắn ta và Lí Tư là bạn bè, đã bị đuổi học từ lâu, sau đó Lí Tư cũng không liên lạc với hắn ta nữa.

Một vấn đề quan trọng nhất, kết quả của tất cả các cuộc điều tra của cô đều dựa trên suy luận, mặc dù những suy luận này có vẻ hợp lý, nhưng lại không có bằng chứng. Không có bằng chứng trực tiếp, suy luận cũng chỉ là suy luận, như ‘nhân viên an ninh cố ý phá hủy bản ghi giám sát’, ông ta đã thừa nhận việc đó chưa? “

Từ công ty luật đi ra, tâm trạng vốn kích động của Tiêu Nguyệt Mai lại rơi trở lại đáy cốc.

Ba Tần tăng ca cả đêm, vốn đang chuẩn bị về nhà, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt Mai đứng trước vạch ngựa vằn, liên tưởng đến điểm đáng ngờ của Tần Hoan về vụ án Tiêu Cần, liền đổi hướng, xuyên qua vạch ngựa vằn, định tìm cô nói chuyện.

Lúc này, đèn tín hiệu phía trước Tiêu Nguyệt Mai đã chuyển sang đèn đỏ, người đi bộ bị cấm lưu thông, nhưng Tiêu Nguyệt Mai lại đột nhiên động.

Đồng tử ba Tần co rụt lại, vội vàng chạy nước rút xông về phía Tiêu Nguyệt Mai, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kéo người trở về.

“Cô làm gì đấy!”

Tiêu Nguyệt Mai bị rống phục hồi tinh thần lại, nhìn dòng xe phía trước qua lại, ý thức được mình thiếu chút nữa đã làm cái gì, cũng sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.

“Cảm ơn anh. “

Ba Tần khoát tay áo, tầm mắt đảo qua giấy tờ Tiêu Nguyệt Mai cầm trong tay, hỏi: “Bây giờ cô có bận không? Nếu không bận, chúng ta nói chuyện một chốc?”



Ba Tần dẫn Tiêu Nguyệt Mai đến quán cà phê của mẹ Tần ngồi xuống.

Họ ngồi trên tầng hai.

Mẹ Tần hỏi: “Muốn uống gì không? Cà phê được không? “

Tiêu Nguyệt Mai cười cười, “Được, cảm ơn chị. “

“Còn anh thì sao? ” Mẹ Tần lại hỏi ba Tần.

Cha Tần không ngủ cả đêm, một chút mệt mỏi, ông nhấn mi tâm, nói: “Cũng cho anh một tách, cà phê đen. “

Ông gọi mẹ Tần một lần nữa, “Đúng rồi, anh có thể hút thuốc ở đây không?” “

Mẹ Tần nhìn cha Tần mệt mỏi không thôi, thì thầm nói: “Hút đi, nhưng anh đừng hút quá nhiều, không tốt đối với sức khỏe. “

“Anh biết rồi. “

Mẹ Tần xuống lầu pha cà phê, sau khi đưa cà phê đã pha đến trước mặt ba Tần và Tiêu Nguyệt Mai, bà lại cười cười với Tiêu Nguyệt Mai, sau đó đi xuống lầu.

Bà ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, lại gọi một phục vụ, bảo cậu dựng lên cầu thang một tấm biển ‘tầng hai tạm thời không mở’.

Ba Tần đẩy cửa sổ bên cạnh ra, châm một điếu thuốc.

“Trần Phi có hiềm nghi phải không? “

“Đúng vậy.”

Ba Tần thở dài, “Cô kể cho tôi về anh trai của cô lần nữa đi.”

Tiêu Nguyệt Mai cầm thìa nhỏ khuấy cà phê trước mắt, chậm rãi nói: “Anh trai tôi, anh ấy là một người tốt.. “

Ký ức theo giọng nói trầm, kéo trở lại quá khứ lâu về trước.

Khi đó Tiêu Cần phong hoa hào hoa, ân ái hòa minh với mẹ Tiêu.

Khi đó Tiêu Cần hăng hái, có vợ có con, gia đình mỹ mãn.

Khi đó Tiêu Cần trưởng thành chững chạc, cũng giống như ân sư, có một nhóm học sinh đáng yêu.

“Anh trai tôi thực sự tốt bụng, đồng thời sự tốt bụng này cũng có nguyên tắc, anh ấy giúp đỡ người khác, nhưng cũng tùy người…” Tiêu Nguyệt Mai nói ra những việc khi Tiêu Cần còn sống, nói đến cuối, nước mắt nóng bỏng chảy xuống khuôn mặt, làm mờ tầm mắt của cô.

Ba Tần đưa một gói khăn giấy qua.

Tiêu Nguyệt Mai rũ mắt xuống, mắt nhìn đăm đăm vào văn kiện trong tay mình, đẩy nó về phía trước, tới trước mặt ba Tần.

“Đây là những thứ mà tôi và Tiểu Mặc, cả Tần Hoan cùng nhau điều tra và suy luận ra, có lẽ là sự thật của năm đó, anh…Xem thử chút đi “

Ba Tần mở ra, cúi đầu lật xem, càng nhìn lông mày của ông càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc.

“Cảnh sát năm đó không đi điều tra Trần Phi, bởi vì Trần Phi lúc đó đã bị đuổi học; Cảnh sát cũng không điều tra Lí Tư, không biết cô ấy có bạn trai, không chú ý rằng từ đầu đến cuối gã ta chưa bao giờ xuất hiện. Cảnh sát cũng không chú ý kỹ đến nguyên nhân chết. ” Tiêu Nguyệt Mai có chút mất khống chế, cô chất vấn, “Tại sao, rõ ràng nhiều điểm đáng ngờ như vậy, vì sao lại cứ xác định là anh trai tôi giết người như vậy, chỉ vì những chứng cứ kia thôi sao? “

“Đã tra rồi.” Ba Tần buông giấy tờ xuống, nhịn không được lại châm một điếu thuốc, ” Những điểm đáng ngờ mà cô hỏi, chúng tôi đều đã điều tra, kết quả là Trần Phi không trở về thành phố Y nữa, Lí Tư lúc đó vẫn còn độc thân —— chúng tôi hỏi tất cả bạn bè của cô ấy, đều nói cô ấy độc thân.

Chỉ có chị gái cô ấy nói rằng cô ấy có thể đang yêu, nhưng chúng tôi đã kiểm tra điện thoại di động của cô ấy, máy tính, WeChat, Weibo, nhật ký, mọi ngóc ngách của ngôi nhà, không có dấu vết cho thấy cô ấy có bạn trai và thậm chí kiểm tra cơ thể của cô ấy…Cô ấy chưa bao giờ gần gũi với ai cả.

Còn có cả giám sát, chúng tôi cũng kiểm tra, hai người đánh nhau có thù riêng, họ sống trong cùng một ký túc xá, cả hai đều không vừa mắt nhau, cộng thêm hành động của người bảo vệ bị đánh kia không sạch sẽ. Cô có tra được là, người bảo vệ đánh người chơi cờ bạc, nợ rất nhiều tiền đánh, ngày hôm đó đúng là thời hạn trả nợ, nhưng ông phát hiện ra rằng tiền đã bị đánh cắp, chủ nợ thấy anh ta không trả được tiền, đánh anh ta một trận, lúc đó ông mới uống rượu rồi dẫn tới đánh nhau. Theo lời khai của bên chúng tôi, chúng tôi đã tìm thấy tiền từ một nhân viên bảo vệ bị đánh. Bản thân ông ấy cũng thừa nhận rằng ông đã ăn cắp tiền. “

Tiêu Nguyệt Mai trầm mặc.

Cô cũng biết đó là sự thật, văn kiện vụ án năm đó cô có đọc, cái nào cũng viết rõ ràng, cho nên mới nói nó rất hoàn mỹ.

Nếu như không phải người xuất ngoại năm đó vừa vặn trở về, lại từng vô tình chụp ảnh, bọn họ căn bản không tra được năm đó Lí Tư có bạn trai; Nếu như không phải ngày đó Tiêu Mặc đi viếng cha vừa vặn gặp được Trần Phi, thì dù bọn họ có tra thế nào đi nữa, cũng sẽ không mảy may gì đến Trần Phi.

Không tra Trần Phi, bọn họ căn bản không tìm được bất kỳ đột phá nào.

Bánh răng vận mệnh dường như lại bắt đầu chuyển động, để khôi phục lại sự thật năm đó, trả lại công đạo cho Tiêu Cần.

Ba Tần dập tàn thuốc vào gạt tàn, nói với Tiêu Nguyệt Mai: “Tôi sẽ lén đi điều tra Trần Phi, nếu mọi thứ đều giống như lời các cô nói, như vậy tôi sẽ nghĩ cách trả lại công đạo cho Tiêu Cần…Xin hãy cho tôi chút thời gian. “

Tiêu Nguyệt Mai giật mình, “Anh…”

Ba Tần nhắm mắt lại, “Phần văn kiện này quá trầm trọng, nếu đều là thật... Vậy năm đó chúng tôi đã gây ra một vụ án oan biết bao nhiêu. Ngay cả mẹ của Tiêu Mặc, cũng gián tiếp bị chúng tôi hại chết. Năm đó phiên tòa sơ thẩm Tiêu Cần là hoãn tử, phiên tòa thứ hai lại thành thi hành tử hình lập tức. Bây giờ xem cái này rồi nghĩ lại, thực sự đáng ngờ. “

Tiêu Nguyệt Mai cau mày nói: “Thân phận của anh nếu lén tham gia vào vụ án, nếu bị phát hiện…Anh sẽ bị phạt. “

“Vậy nên cẩn thận một chút thì hơn.” Ba Tần vẫn nhìn chằm chằm vào các văn kiện trên bàn, văn tự bên trên giống như một cái gai, đâm sâu vào trái tim ông.

Vụ án này, năm đó có lẽ họ đã nghĩ sai rồi.

Lúc này, điện thoại di động của ba Tần đột nhiên đổ chuông.

Tiêu Nguyệt Mai làm một cử chỉ “Xin cứ tự nhiên.”

Ba Tần nhận điện thoại, không biết phía bên kia nói gì, vẻ mặt ông ngưng trọng, trầm giọng nói: “Tôi sẽ đến ngay.”

Cầm lấy đồ ở bên cạnh, ba Tần nói: “Xin lỗi, có một vụ án trong cục, tôi phải trở lại ngay lập tức, nhưng lời hứa vừa rồi của tôi sẽ không đổi. “

Ông nghiêm túc nói: “Vụ án của Tiêu Cần, tôi sẽ điều tra lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.