Editor: Lầu trên có XB
Trái tim Yến Kiêu nhảy lên kịch liệt, màng nhĩ ong ong.
“Nhìn quen mắt.” Hắn lặp lại ba chữ này, nhìn Diệp Phi không chớp mắt, như thể cố nhìn ra tí biểu cảm khác thường nào đó của cậu.
“Ừm, ” Diệp Phi đứng lên, chọt lên bề mặt của móc chìa khóa, suy tư, “Hình như tôi đã từng mua nó rồi…”
Cậu trả lại móc chìa khóa cho Yến Kiêu: “Tôi nói cho anh hay, thời đó xung quanh tôi ai mà chả thích Kobe với iverson, chỉ có một mình tôi thích Nowitzki, mặc áo số 42.”(?)
[Bạch] Chả biết tui dò tên có đúng không chứ lên search thì số áo của Nowitzki là 41, nguyên văn ( “我跟你说,当年我周围的同学不是喜欢科比,就是喜欢艾弗森, 就我一个人喜欢诺维茨基, 球衣什么的都是42号。”) cô nào thấy sai thì comment cho tui sửa lại nha
Diệp Phi cười, ánh mắt rơi vào trên mặt Yến Kiêu: “Không ngờ sau nhiều năm ròng, lại tìm được người chung sở thích, sếp Yến cũng xem NBA à?”
Yến Kiêu nói: “Anh không xem.”
Diệp Phi ngơ ra, tuột mood “Ồ” lấy lệ một tiếng, tự động đưa câu này của Yến Kiêu lý giải thành trước kia có xem, nhưng giờ thì không xem nữa.
Chuyện này cũng rất đỗi bình thường, thật ra niềm yêu thích bóng rổ của cậu cũng không duy trì được lâu, bởi bị kiến thức lớp 12 đè nặng, cậu đâu còn tâm trí nào để đu theo.
Đến khi lên đại học, cậu thích sang thứ khác, càng không thể nhớ nổi người mình đã từng thần tượng.
Cũng có thẻ nói là chạy theo trend.
Có lẽ Yến Kiêu tiện tay mua được ở đâu đó về làm móc khóa, chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt.
“Có thời gian thì thay cái móc khóa mới đi, ” Diệp Phi quay người đi về cửa nhà mình, đề nghị, “Cái đó đã cũ rồi.”
Không chỉ cũ, mà trên bề mặt áo đã lấm tấm vết đỏ, như thể bị mực đỏ đổ vào, Yến Kiêu trước giờ thích sạch sẽ chả biết làm thế nào mà chịu đựng được.
Diệp Phi móc ra chìa khóa mở cửa, lỗ khóa mới chuyển động một vòng, Yến Kiêu bỗng gọi tên cậu: “Diệp Phi, em…”
Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại đã vang lên.
Yến Kiêu không đẻ ý, đang muốn tiếp tục hỏi, Diệp Phi đã nhấc cằm nhắc: “Nhận điện thoại đi.”
Nói xong, kéo cửa ra vào nhà.
Yến Kiêu trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại, cụp mắt ấn nhận cuộc gọi: “Tốt nhất đây là việc gì đó quan trọng.”
Trình Minh Hạo đầu bên kia điện thoại lưng chảy mồ hôi lạnh, không rõ mình làm gì sai mà khiến hắn nổi giận như thế, lắp bắp nói: “À ờ… là về việc hợp tác với tiến sĩ ở các trường cao đẳng, đại học, tôi muốn thảo luận với cậu ấy mà.”
Khoảng thời gian này, Yến Kiêu đều tan làm đúng giờ, cho nên rất nhiều việc rơi xuống người Trình Minh Hạo.
Chứ nếu là lúc trước, thì thời điểm này không rõ anh ta đã lượn lờ ở quán nào rồi đấy.
Nhắc về chuyện chính, giọng điệu Yến Kiêu hòa hoãn đi nhiều.
Hắn vừa mở cửa, vừa thảo luận về quá trình với Trình Minh Hạo.
Kết thúc cuộc gọi, Yến Kiêu ngồi phịch xuống ghế shôpha, nhìn chùm chìa khóa ngẩn người.
Căn hộ của hắn và Diệp Phi không khác nhau cho lắm đều hơn 60m2.
Một chiếc ghế sôpha nhỏ, so với biệt thự thì chật hơn hẳn.
Yến Kiêu cũng không ngại, bởi hắn đã từng chen chúc ngủ chung với hơn hai mươi người, luôn ước mình sẽ có một chiếc giường riêng, so ra, điều kiện nơi này cũng không quá tệ.
Mặt móc khóa đã cũ, dù được hắn bảo quản cẩn thận, nhưng màu trắng của áo cầu thủ cũng đã bắt đầu ố vàng, liếc mắt cũng có thể nhìn ra đã sử dụng rất nhiều năm.
Yến Kiêu vươn ngón tay, nắm lấy móc khóa lạnh lẽo, tựa như cố nắm chặt lấy mối liên hệ với Diệp Phi.
Không nhớ ra cũng tốt, Yến Kiêu tự nhủ.
Như thế thì trong mắt Diệp Phi, hắn sẽ vĩnh viễn là một Yến Kiêu dễ dàng thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của cậu, chứ không phải là một Yến Kiêu nghèo túng cố tìm hết trên người cũng không thể đưa ra được năm mươi tệ.
Thế nhưng cảm xúc ích kỷ không cam tâm lại luôn nhốn nháo trong lòng, khiến cho hắn không thể làm lơ, Yến Kiêu luôn hy vọng có thể để lại một chút gì đó trong lòng Diệp Phi, dù cho đó chỉ một khoảnh khắc.
Mấy ngày sau, lượt rating của 《Xin cậu tỉnh táo một chút 》 liên tục tăng lên.
Các diễn đàn lớn đều đang thảo luận về nó, những fans tự phát có lực lượng đông đảo, chưa tới một tuần 《Xin cậu tỉnh táo một chút 》 đã hot trên internet.
Giải trí Thiên Tỉ nhờ vào đó mà cũng thành danh, loạt phim truyền hình mới đang chuẩn bị không còn phải lo lắng về vấn đề đầu tư, các nhà quảng cáo lớn cũng đã tìm tới cửa.
Đường làm ăn của Cốc Thụy Gia rộng mở, mỗi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất, như đang chuẩn bị làm một vố xu thế lớn.
“Diệp Phi mau đến đây, hai ta chụp vài kiểu ảnh.” Cốc Thụy Gia đẩy cửa đi vào, lôi Diệp Phi đi ra ngoài.
Diệp Phi sửa lại tóc tai: “Chụp làm gì?”
“Chụp người sáng lập để cập nhật lên trang web chính thức của công ty, ” Cốc Thụy Gia đẩy Diệp Phi tới phòng thay đồ, ra hiệu cho chuyên viên trang điểm, “Công ty chúng ta giờ đã khác, không thể để trang web giới thiệu của chúng ta cổ lỗ sĩ được phải nhanh thảy đổi thôi.”
Diệp Phi nheo mắt nhìn y: “Chê tớ xấu hả?”
“Cái gì cơ?” Cốc Thụy Gia ngồi xuống bên cạnh cậu, kêu một chuyên viên trang điểm tới.
“Đùa thôi, ” Diệp Phi cười nhạo, “Chỉ bằng khuôn mặt này của tớ, chụp ảnh mà còn cần trang điểm sao?”
Cốc Thụy Gia quay đầu nhìn cậu.
Hôm nay Diệp Phi mặc áo sơ mi denim màu lam mỏng, khuy áo trước ngực mở tận ba cái, lồng ngực trắng nõn theo hô hấp như ẩn như hiện.
Vốn là một bộ quần áo bình thường, được cậu mặc lên lại mang theo một loại cảm giác mị hoặc.
Lúc này cậu lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân dài duỗi ra trước mặt, ánh mắt hơi nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú, chưa cần trang điểm đã có thể khiến người ta điêu đứng.
Không thấy đang có rất nhiều minh tinh và chuyên viên trang điểm len lén ngắm nhìn cậu à.
Mà Cốc Thụy Gia lại quá quen với giọng điệu này của Diệp Phi, cười lạnh, nói: “Sao, da mặt quá dầy nên không dính được phấn hả?”
“Đố kị khiến con người xấu xí đấy, ” Diệp Phi nhắm mắt lại, để mặc cho chuyên viên trang điểm đánh phấn cho cậu, “Không trách được sau khi nghe đến chụp ảnh phản ứng đầu tiên là make up.”
“Con mẹ nó cậu——” Cốc Thụy Gia đập bàn muốn nhào qua tẩn cậu một trận, lại bị chuyên viên trang điểm kéo lại.
“Sếp Cốc, ” chuyên viên trang điểm khổ sở nói, “Tôi đang dưỡng da cho ngài đấy, ngài chờ chút đã.”
Cốc Thụy Gia hừ một tiếng, cũng chịu đàng hoàng lại ghế.
Công ty có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, chỉ là một kiểu chụp chung mà thôi, chuyện nhỏ như con thỏ.
Mà Cốc Thụy Gia lại nhiều, được vài phút thì ghét bỏ tư thế không ra sao, vài phút lại cảm thấy biểu cảm không thích hợp, miễn cưỡng giằng co hơn nửa tiếng mới xem như hài lòng.
“Sau này có chụp ảnh nữa thì đừng có mà kéo tớ vào.” Diệp Phi mặt than đi ra khỏi phòng chụp ảnh.
Cốc Thụy Gia cười ngượng ngùng, đuối lý không thể lên tiếng.
Không phải do y soi mói, mà do sắc đẹp của y với Diệp Phi chênh lệch nhau quá lớn, dù trang điểm rồi cũng không thể bù đắp được.
Y còn có thể làm gì chứ? Chỉ có thể tìm góc độ nào đẹp cho mình thôi.
“Sao tự dưng lại nóng thế?” Diệp Phi nhíu mày, lấy tay quạt gió.
“Làm gì có, ” Cốc Thụy Gia đứng trước đầu gió cảm thụ gió thổi, “Điều hòa vẫn đang mở mà.” Y nhìn về Diệp Phi, đang định trêu cậu quá yếu, thì thấy mặt Diệp Phi đang đỏ hết lên kéo dài xuống dưới.
“Cậu chờ một tí.” Cốc Thụy Gia vòng tới trước mặt cậu, kéo cổ áo cậu nhìn thử.
“Làm sao thế, ” Diệp Phi nhíu mày, “Cuối cùng cũng phát hiện ra bản thân yêu thầm tớ rồi à ?”
“Cút!” Cốc Thụy Gia tức giận mắng một câu, mở điện thoại ra chụp lại, “Nhìn thử đi, tớ cảm thấy không bình thường.”
Diệp Phi nhíu mày nhìn sang, hình ảnh trên màn hình, mảng đỏ kéo dài xuống dưới xương quai xanh.
“Da cậu cũng nhạy cảm rồi, ” Cốc Thụy Gia để điện thoại xuống, nhíu mi suy tư, “Cậu cũng không ăn thứ gì…” Y đột nhiên mở to hai mắt, “Không phải là do những mỹ phẩm kia chứ? Nhưng tớ không bị sao mà.”
“Có thể, ” Diệp Phi quyết định đi ra thang máy, “Tớ đi bệnh viện kiểm tra thử.”
Gần công ty bọn họ là bệnh viện, Cốc Thụy Gia không yên tâm, cùng cậu đi tới bệnh viện.
Kết quả chẩn đoán quả nhiên là do dị ứng mỹ phẩm.
Cũng may không quá nghiêm trọng, phối hợp với thuốc mỡ mà bác sĩ cho, bôi vài ngày sẽ khỏi.
“Đáng tiếc, vừa rồi lại không có chụp lại, ” Cốc Thụy Gia hả hê cười khằng khặc, “Để sau này cho cậu xem ảnh dìm của bản thân.”
Lúc này, mảng đỏ trên mặt Diệp Phi bớt đi, chỉ còn vài chỗ sưng nhỏ ở trán và má, so với vẻ tuấn tú tri thức trước kia như hai người khác nhau.
Diệp Phi không để ý lắm mà cười, thoải mái đối mặt với ánh mắt của người qua đường: “Xem ra môn văn từ tiểu học của cậu đã học không tốt rồi, chút khuyết điểm này sao có thể che lấp được ưu điểm của tớ được.”
Cốc Thụy Gia: “…”
Cốc Thụy Gia ra vẻ muốn nôn, lập tức cách xa cậu ra.
Dù cười cười, nhưng vẫn không quên dặn cậu: “Đừng quên cứ cách sáu tiếng thì thoa thuốc đấy.”
Diệp Phi gật đầu, đón nhận ý tốt của y.
Tối đến, Diệp Phi nhìn gương bôi thuốc, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Yến Kiêu truyền từ ngoài đến: “Diệp Phi, là anh.”
Ngón tay Diệp Phi dừng một chút, theo bản năng quay lưng nhìn về phía cửa: “Có chuyện gì?”
Với khuôn mặt này cậu không muốn đem nó đi rêu rao khắp nơi, cũng không muốn cho Yến Kiêu thấy.
Yến Kiêu “Ừ” một tiếng, nói: “Em mở cửa trước đi.”
“Có việc thì nhắn qua wechat đi, ” Diệp Phi hàm hồ nói, “Tôi hiện tại không tiện.”
Yến Kiêu ngẩn ra, cho rằng không tiện trong lời cậu là đang tắm rửa, liền nói: “Không sao cả, anh có thể chờ.”
“Cuối cùng là chuyện gì?” Diệp Phi siết tuýp thuốc mỡ đi tới cửa, nhưng vẫn không có ý mở cửa, “Nói như này không được à?”
Yến Kiêu luôn cảm thấy Diệp Phi có gì đó không đúng, suy nghĩ một hồi, kiên trì nói: “Không được.”
Diệp Phi do dự một chút, nói: “Vậy anh chờ một lát.” Chạy đến phòng ngủ cầm khẩu trang mang lên, lại lấy mũ đội vào, lúc này mới xoay người mở cửa ra: “Nói đi.”
Cậu không đối diện với Yến Kiêu, mà hơi nghiêng mặt, giống như trên khung cửa có cái gì đó hấp dẫn cậu.
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu nhìn cậu mấy giây, chỉ vào khẩu trang của cậu, “Em bị làm sao vậy?”
Diệp Phi nghiêng người để cho Yến Kiêu tiến vào, lê dép đi theo vào bên trong: “Da nhạy cảm.”
“Anh xem thử nào.” Yến Kiêu kéo tay Diệp Phi lại, mặt nghiêm túc, như thể gặp chuyện lớn.
“Không cần đâu, ” Diệp Phi vội trốn về phía sau, cự tuyệt nói, “Đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, chẳng mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu đè vai cậu lại, không cho cậu lộn xộn, cố chấp nói, “Để anh xem thử một chút.”
Thấy Diệp Phi không phản ứng, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Anh rất lo lắng, cho anh xem được không?”
Sức lực của hắn so với Diệp Phi lớn hơn rất nhiều, có thể dễ dàng kéo khẩu trang của Diệp Phi xuống, nhưng hắn chỉ nắm lấy tay của cậu, cực kỳ nghiêm túc trưng cầu sự đồng ý của cậu.
Diệp Phi trầm mặc, rồi cong môi nở nụ cười: “Được thôi.”
Cậu kéo khẩu trang xuống, cầm mũ quăng về ghế sôpha, ngước mặt lên đối diện với tầm mắt của Yến Kiêu: “Hiếm khi có thời điểm bị xấu như thế này, cho anh mở mang tầm mắt đấy.”
Yến Kiêu không nói tiếp, hắn trầm mặc nhìn chăm chú vào Diệp Phi, ngón tay giật giật, như muốn chạm vào nơi sưng đỏ ấy.
Lại sợ Diệp Phi bị đau, cuối cùng cũng không cử động, chỉ hỏi cậu: “Đã bôi thuốc chưa?”.
Ủng hộ chính chủ vào ngay || TгЦмtгuуen.
ог g ||
“Đang chuẩn bị bôi đây, ” Diệp Phi giơ tuýp thuốc mỡ đang mở nắp trong tay lên, ngồi vào trên ghế sôpha, nhíu mày khẽ cười nói, “Không phải anh có việc gấp tìm tôi sao, phải lấy chuyện gấp của sếp Yến làm đầu chứ.”
Yến Kiêu nói “Để anh”, tiếp lấy tuýp thuốc mỡ trong tay cậu nặn ra một chút lên ngón tay, nhấc cằm Diệp Phi lên, thoa từ trán xuống.
“Lực tay này của sếp Yến là đang muốn gãi ngứa à, mau bôi nhanh đi, ” Diệp Phi quay mắt đi, hừ một tiếng nói, “Có phải muốn bôi chậm, để nhìn vẻ xấu xí này của tôi nhiều thêm…”
Câu còn chưa nói hết, mặt cậu đã được nâng lên.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn Yến Kiêu.
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu kêu tên của cậu, nói, “Anh có thể hôn em không?”
Không chờ Diệp Phi trả lời, hắn đã cúi đầu, nhẹ hôn một cái lên bên phải khóe môi của Diệp Phi.
“Không xấu chút nào cả, ” Yến Kiêu nói, lại hôn lên khóe môi bên trái của cậu, “Luôn đẹp mắt.”
[Bạch] Đến hẹn lại lên như đã hứa tui trở lại rồi đây, lịch đăng 1 ngày 1 chương nhé!!.