Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 33: Chó Cắn Chó





Trong giới giải trí, có rất ít cảnh quang minh chính đại giẫm đạp nhau như thế.

Dù cho không ưa nhau đến mức nào, biểu hiện ở trước mặt công chúng cũng vẫn là một màn huynh đệ tốt, bạn bè thân thiết, Thẩm Ký làm chuyện này, quả thực đã khai sáng một con đường mới.

Thu hút mọi người dồn dập chạy đến dưới hắn weibo ăn dưa (hóng chuyện), chỉ trong một đêm, người theo dõi weibo của Thẩm Ký tăng lên hai triệu.

Làm Thẩm Ký vui mừng thiếu chút nữa đã quên chính mình họ gì, đối với Từ Ninh càng là nói gì nghe nấy.

Triệu Khanh Uyên sau khi đóng phim, ngẫu nhiên xem được vở kịch lớn, tức giận đến mũi cũng lệch đi.

Nhưng hắn từ trước đến giờ là người tức giận không biết nhịn, vì vậy, liền gạt quản lí, lên weibo mắng thẳng mặt Thẩm Ký.

Triệu Khanh Uyên v: @ Thẩm Ký nghĩ đẹp nhỉ! Muốn đạp Thanh Hoan để thượng vị? Cậu về làm một giấc xuân thu đại mộng đi thôi!
Hắn vừa đăng bài, nhất thời đem chuyện giao du với kẻ xấu này quấy càng rối hơn.

"Ngọa tào! Đại Uyên ca làm sao cũng thế này? Đột nhiên cảm giác thấy quãng thời gian trước scandal giữa hắn và Úc Thanh Hoan không phải giả..."
"Triệu Khanh Uyên cũng không phải đồ gì tốt! Kim chủ sau lưng Úc Thanh Hoan không phải là hắn đấy chứ."
"Ha ha, không phải là bắt nạt Ký ca không có người chống lưng sao? Úc Thanh Hoan thực sự là trà xanh biểu, chính mình không dám ra mặt, lại để kim chủ đến."
......!
Những bình luận độc ác đó, sau khi xem xong, Triệu Khanh Uyên càng thêm tức giận, vốn nghĩ là đăng một bài bênh vực Úc Thanh Hoan thì không sao, lần này, đúng là không bắt được chuột còn mất thêm nắm gạo.

Triệu Khanh Uyên v: Tôi liền ỷ thế hiếp người đấy thì làm sao? Có bản lĩnh thì các người cũng tới cậy thế bắt nạt tôi đi! Còn nữa, Thanh Hoan là anh em tốt của tôi, tôi giúp đỡ cậu ấy thì làm sao? Các người cũng không có bản lĩnh làm bạn thân của tôi đâu! 【 】
"Chờ đã...!Tôi sao lại cảm giác được...!Đại Uyên ca giống như sắc bén lên không ít, này là do cảm giác của tôi có vấn đề sao?"
"Lầu trên không cô đơn đâu! Đại Uyên ca độc miệng là theo ai học vậy?"
"Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy! Nhà anh có tiền thì sao? Tôi cũng không tin trong giới giải trí anh có thể một tay che trời!"
"Ủng hộ Đại Uyên ca cáu lên! Đại Uyên ca anh mắng ai đi! Em sẽ ủng hộ đầu tiên!"
"Fan của Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan cứ đợi đi, tôi ngồi chống mắt lên nhìn các người bị vả mặt!"
......!
Thẩm Ký không nghĩ tới việc này sẽ kéo cả Triệu Khanh Uyên vào, đầu đầy mồ hôi thả điện thoại di động xuống, trong lòng thầm mắng hắn là tên không giống người.

Bạn tốt thì làm sao? Giới giải trí có ai không có bạn tốt! Nhưng vì bạn tốt, không để ý hình tượng, như quả pháo trực tiếp liền nổ như vậy có phải là bị bệnh thần kinh không?! Coi như là chính hắn bị hắc, cũng sẽ không kích động như thế!
Thẩm Ký dám giẫm Úc Thanh Hoan, nhưng cho hắn thêm một trăm lá gan, hắn cũng không dám trêu vào Triệu Khanh Uyên.


Chỉ có thể yên lặng nuốt xuống cơn giận này, liền ngay cả bài đăng bán thảm cũng không dám đăng lên.

"Không cần lo đến Triệu Khanh Uyên, hắn chính là con chó điên." Từ Ninh nhíu mày, căn dặn Thẩm Ký, "Tuyệt đối đừng vì nhất thời tức giận mà chọc tới hắn, bắt đầu từ bây giờ, cái gì cậu cũng đừng đăng, thấy bộ dạng Triệu Khanh Uyên hùng hổ doạ người như vậy, người trên mạng nhất định sẽ càng thêm đồng tình với cậu."
"Tôi biết rồi." Thẩm Ký oán hận trả lời một câu.

"Điều chỉnh tốt tâm trạng đi, " Từ Ninh giúp hắn xách vali đến, nói: "Trên mặt dặm thêm chút phấn, đợi lát nữa khi tôi đưa cậu đến đoàn phim, nhất định phải diễn ra bộ dạng miễn cưỡng vui cười."
Thẩm Ký mới vừa nhận một bộ phim truyền hình mới, ngày hôm nay đúng là ngày vào đoàn.

"Được." Nghe vậy, Thẩm Ký gật đầu, quyết định phải bán thảm đến cùng.

Quả nhiên giống như Từ Ninh đã nói, Triệu Khanh Uyên đứng ra, chẳng những không giúp Úc Thanh Hoan cứu vãn thế yếu, trái lại tặng cho Thẩm Ký không ít độ hảo cảm của người qua đường.

"Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan thật là ác tâm, quả thực chính là khối u ác tính trong giới giải trí! Bầu không khí trong giới chính là bị hai người kia làm hỏng!"
"Ha ha, Úc Thanh Hoan đây là ngủ bao nhiêu đêm mới có thể làm cho Triệu Khanh Uyên đối với hắn nói gì nghe nấy vậy, không phục không được."
"Bán mông thì thế nào, còn không phải chỉ là diễn viên tuyến mười tám thôi sao!”
......!
Úc Thanh Hoan vốn định đợi Vu Hâm điều tra được kết quả mới nói, nhưng nhìn thấy Triệu Khanh Uyên bởi vì mình mà bị người trên mạng mắng đến máu chó đầy đầu, không thể làm gì khác hơn là mở ra weibo rất lâu chưa dùng đến.

Úc Thanh Hoan v: Các bạn mắng có mệt không, mọi người bình tĩnh bưng một chén trà, vừa uống vừa nghe tôi nói.

Đầu tiên, liên quan đến chuyện Thẩm Ký đổi quản lý, tôi và Hâm ca vẫn là sau khi mọi chuyện xong xuôi mới biết.

Thứ hai, liên quan đến kim chủ của tôi, con người của tôi tương đối lười biếng, bình thường weibo rất ít đăng, nếu quả thật có tồn tại kim chủ, tôi cảm thấy tôi sẽ chỉ ở nhà ăn no chờ chết, sẽ không ở bên ngoài liều sống liều chết.

Cuối cùng, Khanh Uyên là bạn tốt của tôi, một người có thể không để ý đến thân phận vì tình bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, không nên bị giội nước bẩn như vậy, các bạn cảm thấy có đúng không."
Bài này vừa đăng, vốn dĩ không thể tách rời ra hai phe, vậy mà thật quỷ dị tạm ngừng một chút.

"Không biết tại sao, giống như bỗng nhiên không mắng Úc Thanh Hoan được nữa..."
"Tôi cũng vậy......!Luôn cảm thấy Úc Thanh Hoan là người rất lý trí rất bình tĩnh, làm người thông minh, tôi nhất định là hỏng rồi..."
"...!Bỗng nhiên ước ao Úc Thanh Hoan cùng Triệu Khanh Uyên có quan hệ thật..."
Đương nhiên, có người lí trí tỉnh lại, cũng có người càng thêm kích động.


"Phi! Còn dám ra đây đăng weibo! Quả nhiên là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ!"
"Ha ha ha a, cuối cùng cũng biết, cậu là người thích diễn như vậy, sao còn chưa được phong ảnh đế vậy."
"Quả nhiên là con hát, nói so với xướng còn dễ nghe hơn!"
......!
Úc Thanh Hoan đăng weibo đem vở kịch lớn ngàn năm có một này lên cao trào nhất, Triệu Khanh Uyên lướt thấy bài đăng weibo của hắn, gọi ngay điện thoại cho hắn: "Cậu có phải là bị ngốc không? Tôi tự mắng người là được rồi, cậu xuất hiện làm gì?"
"Nhìn anh mắng không lại người ta liền liều mạng một hơi không chịu thua, quá ngu."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Hít sâu một hơi, trong lòng niệm ba lần không so đo với bệnh nhân, Triệu Khanh Uyên ha ha một tiếng, "Úc Thanh Hoan, chỉ cần dựa vào cái miệng độc này của cậu, không trách không có bạn trai!"
"Há, " Úc Thanh Hoan thản nhiên nói: "Anh miệng không độc cũng không có bạn gái đấy thôi."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Hắn trầm mặc nửa ngày, gầm thét một câu: "Tôi để mặc cậu chết cho rồi!!" Liền cúp điện thoại!
Úc Thanh Hoan thiếu chút nữa bị hắn hét đến điếc lỗ tai, để điện thoại di động xuống, yên lặng mà bò lại lên giường.

Hoắc Cừ sáng sớm đã bị Hoắc Vanh đón đi, nói là phòng thực nghiệm có chút vấn đề, nhất định cần hắn mới có thể giải quyết.

Vu Hâm cũng bận chuyện ở bên ngoài, một mình hắn buồn chán, lại không thích lướt điện thoại di động, thẳng thắn nhắm mắt lại, dự định ngủ bù.

Úc Thanh Hoan mới vừa hạ sốt, thân thể còn có chút suy yếu, giấc ngủ này liền ngủ đến buổi tối, vẫn là y tá qua đo nhiệt độ cơ thể cho hắn thấy, mới gọi dậy.

May mắn, nhiệt độ cũng không tăng lên, Úc Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, tiễn y tá đi, đang chuẩn bị đi lấy nước nóng uống, cửa phòng bệnh lại rầm một tiếng bị đẩy ra, dọa hắn sợ suýt nữa thì đánh rơi cái cốc trong tay.

"Ca, anh làm sao vậy?" Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Vu Hâm, hỏi.

"Thanh Hoan ơi ~~~~~~" Vu Hâm khuôn mặt kích động đỏ bừng, âm cuối còn run rẩy, khiến một thân Úc Thanh Hoan nổi da gà.

"Ca, anh có thể bình tĩnh lại không? Đến cùng là làm sao vậy?"
"Mau nhìn weibo!" Vu Hâm từ đâu đó lấy điện thoại di động ra, đưa cho Úc Thanh Hoan xem, tay cũng run lên, "Từ Ninh tiếp nhận phỏng vấn! Đem gốc gác của Thẩm Ký vạch trần!"
"Hả?" Úc Thanh Hoan không dám tin nhận lấy điện thoại di động, cấp tốc xem cái tin tức kia xong, nhất thời trầm mặc.


Buổi trưa hôm nay, Từ Ninh đưa Thẩm Ký đi tới đoàn phim, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ.

Mặt Thẩm Ký bị phá huỷ, mà Từ Ninh thì phải bỏ ra hai cái chân đánh đổi.

Khi biết được bản thân từ đây chính là phế nhân chỉ có thể nằm ở trên giường, Từ Ninh nhất thời phát điên, đem hết thảy trút giận lên người Thẩm Ký.

Hắn cảm thấy nếu như mình không làm quản lí của Thẩm Ký thì sẽ không theo hắn đi tới đoàn phim, tự nhiên cũng sẽ không xảy ra tai nạn.

Từ Ninh càng nghĩ càng hận, khi các phóng viên tràn vào bệnh viện, một mạch đem tất cả mọi chuyện nói ra hết.

Từ chuyện Thẩm Ký tìm tới hắn xin hắn làm quản lí, đến chuyện Thẩm Ký đã sớm bất mãn với Vu Hâm, lại còn chuyện Thẩm Ký giội nước bẩn cho Úc Thanh Hoan như thế nào, tất cả mọi chuyện! Thậm chí, còn lấy ra bản ghi âm cuộc trò chuyện của hắn với Thẩm Ký.

Từ Ninh đầu óc tốt, ý muốn khống chế rất mạnh, hơn nữa bình thường chuyện thất đức cũng làm không ít, làm việc xưa nay đều sẽ để lại cho chính mình một đường lui, phòng ngừa vạn nhất.

Bằng chứng rõ ràng như thế bày trước mặt, lần này, Thẩm Ký chính là có một trăm cái miệng cũng không nguỵ biện được.

Huống hồ hiện tại Thẩm Ký làm sao còn nhớ đến chuyện đó, khi hắn biết được mặt của mình đã bị hủy, công nghệ chỉnh hình hiện đại nhất cũng không có cách nào chữa trị, cả người đều hỏng mất!
Nếu không phải trong khoảnh khắc xảy ra tai nạn đó, Từ Ninh liều mạng đem vô-lăng xoay về bên trái, đem toàn bộ nguy hiểm đẩy lên hắn bên này, mặt của hắn làm sao sẽ bị hủy chứ!
Mà sự phẫn nỗ của Thẩm Ký, sau khi nhìn thấy đoạn phỏng vấn của Từ Ninh, càng đưa lên đến đỉnh điểm.

Không để ý đến khuôn mặt bị thương, hắn cũng tiếp nhận phỏng vấn, căm phẫn sục sôi nói bất kể là chuyện đổi quản lí hay là giẫm Úc Thanh Hoan, đều là Từ Ninh đưa ra chủ ý cho hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người này không còn biết trời đâu đất đâu.

Nói một câu đáp trả một câu, chó cắn chó, một miệng đầy lông.

Quần chúng ăn dưa vốn đang mắng Úc Thanh Hoan, nhìn thấy phỏng vấn của hai người kia, nhất thời bị chuyện lật thuyền trong mương này dọa sợ đến dưa cũng rơi mất.

Cái gì? Chuyện đổi quản lý Úc Thanh Hoan và Vu Hâm thật sự không biết sao?
Chuyện này kỳ thực từ đầu tới đuôi đều là kế hoạch của Từ Ninh và Thẩm Ký? Thậm chí còn lợi dụng bọn họ?
Hai người kia là coi bọn họ là kẻ ngu sao?
Mấy ngày trước mắng Úc Thanh Hoan từng người từng người để lại bình luận vẫn còn đó, quần chúng ăn dưa bị vả sưng mặt, đầu tiên là vào weibo của Úc Thanh Hoan cùng Triệu Khanh Uyên thành khẩn nói áy náy, sau đó, liền nổi giận đùng đùng mắng Từ Ninh và Thẩm Ký.

Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy!
Rõ ràng là chính mình làm việc không thể lộ ra ngoài, lại để người vô tội cõng nồi, nếu không phải do vụ tai nạn này, nói không chắc mục đích của bọn họ cũng thực hiện được rồi!
Fan của Thẩm Ký cũng sợ ngây người, bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thần tượng mà chính mình tìm mọi cách bảo vệ lại là thứ như vậy, không chỉ dồn dập kêu thoát fan, còn về phe quần chúng ăn dưa, cùng bọn họ đồng thời mắng Thẩm Ký.


Internet trong khoảng thời gian ngắn trở nên cực kì náo nhiệt, quả thực có thể so với nhiệt độ của cả năm rồi.

Weibo thậm chí bởi vì chuyện này, lưu lượng đạt tới đỉnh cao nhất từ trước đến này.

Úc Thanh Hoan trầm mặc để điện thoại di động xuống, không nói ra được trong lòng là cảm giác gì, vừa sảng khoái vừa tiếc nuối.

Đời trước, Vu Hâm liều mạng bảo vệ mặt của Thẩm Ký, lại bị hắn đối xử như vậy.

Mà đời này, bởi vì không có kẻ ngốc như Vu Hâm bên cạnh, mặt của Thẩm Ký triệt để bị phá huỷ, sau này cũng không còn cách nào tồn tại trong giới nữa.

Vậy coi như kiếp trước là nhân, kiếp này là quả đi.

"Tôi năm nay tôi sống cũng chỉ cần cái chuyện cười này thôi, " Vu Hâm cười không thấy mặt trời đâu, một thân thịt mỡ cũng vui vẻ rung động, "Thực sự là người làm ác tự có trời phạt, cậu nói sao lại khéo như vậy, cố tình vào lúc này..."
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên ngẩn người.

Úc Thanh Hoan cảm thấy kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Thanh Hoan, " Vu Hâm bỗng nhiên nghĩ đến mà sợ hãi, "Cậu nói, nếu như tôi vẫn là quản lí của Thẩm Ký, người hôm nay bị mất hai chân có phải là chính tôi không?".

ngôn tình hài
Úc Thanh Hoan cụp mắt, khe khẽ thở dài, "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy."
"Mẹ ơi!" Vu Hâm vỗ ngực, bộ dạng vẫn còn sợ hãi, "May là tôi tránh được tai nạn này!" Dừng một chút, vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, "Không được, tôi phải đi chùa lễ mới được, xua tan chướng khí."
Úc Thanh Hoan bị hắn làm cho dở khóc dở cười, "Được, anh muốn đi thật thì em đi cùng anh."
Vu Hâm gật đầu, vừa định nói được, lại như là chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên trợn to hai mắt.

Rầm một tiếng, nuốt nước miếng một cái, trước ánh mắt nghi hoặc không rõ của Úc Thanh Hoan, Vu Hâm thẳng tắp đi tới ngay phía trước hắn, cung kính đối với hắn bái một cái.

Úc Thanh Hoan: "...!Anh làm cái gì vậy?"
Vu Hâm thần bí thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đừng ầm ĩ, tôi đang bái cá koi đây!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Đợi Vu Hâm cung xong ba cái, Úc Thanh Hoan mới bất đắc dĩ nói: "Anh, lần này được chưa."
"Đừng gọi tôi là anh!" Vu Hâm nghiêm túc chữa lời hắn, "Sau này tôi gọi cậu là anh!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Bỗng nhiên cũng muốn đổi quản lí...
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây thật ra là kiếp trước nhân, kiếp này quả ~ đôi với người nào cũng là như vậy....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.