Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 42: Thanh Hoan Hắn Là Ai





Đám người Úc Thanh Hoan đổi hướng đi thì ngay lập tức thông thoáng hơn rất nhiều, rất nhanh đã đến được tiệm rửa xe, liếc mắt một cái liền nhận ra người đang bám vào khung cửa sổ, như con thạch sùng ôm tường, Triệu Khanh Uyên.

Vu Hâm vốn định xuống xe, vừa thấy cảnh này, lập tức đóng cửa xe lại, nói với Úc Thanh Hoan: "Vẫn là bạn của cậu, cậu tự mình đi đi."
Úc Thanh Hoan: "..."
Triệu Khanh Uyên rốt cuộc đã làm gì mà lại làm cho Vu Hâm ghét bỏ hắn như thế!
Úc Thanh Hoan đeo khẩu trang, đẩy cửa xe ra, đi thẳng đến chỗ Triệu Khanh Uyên, gọn gàng nhanh chóng đưa hắn lên xe.

"Cậu còn biết đường đến, lạnh chết tôi rồi." Triệu Khanh Uyên giơ hai tay lên hà hơi, nhanh nhẹn mở cửa sau xe, nhìn thấy Vương Nhị Nhị, nhất thời ánh mắt sáng lên, cúi người nhìn qua, "Tiểu công chúa của chúng ta cũng ở đây nha."
"Khanh Uyên thúc thúc, " Vương Nhị Nhị ngọt ngào kêu một tiếng, đưa miếng bánh bích quy nhỏ tới bên miệng Triệu Khanh Uyên.

Triệu Khanh Uyên cũng không khách sáo, há mồm nhận lấy bánh bích quy, vừa nhai vừa nói: "Tiểu công chúa, em phải gọi là anh Khanh Uyên, em xem em gọi Thanh Hoan cũng gọi là anh."
Vương Nhị Nhị cười híp mắt nhìn hắn, "Là thúc thúc."
Triệu Khanh Uyên bình tĩnh, "Ngoan, là anh."
Vương Nhị Nhị lắc đầu, "Là thúc thúc."
Triệu Khanh Uyên: "Bảo bối nghe lời, gọi anh."
Úc Thanh Hoan: "..."
Hắn thật sự là không nhìn nổi Triệu Khanh Uyên tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, lạnh mắt liếc hắn một cái, giễu cợt nói: "Anh và Nhị Nhị cũng thật sự có thể cùng nhau chơi đấy."
Nhưng mà hắn vẫn đánh giá cao trí thông minh của Triệu Khanh Uyên rồi, người ta căn bản không nghe ra hàm ý trong lời hắn nói, lại còn đắc ý hỏi ngược lại hắn một câu, "Cậu cũng nhìn ra rồi à, tôi rất được trẻ con hoan nghênh đấy!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Có Triệu Khanh Uyên ở đây, thật sự rất náo nhiệt.

Hắn không chỉ cùng Vương Nhị Nhị chia nhau ăn hết một túi đồ ăn vặt, thậm chí còn chơi cùng bé.

Hai người ngươi tới ta đi, quả thực là không nhìn ra cách biệt tuổi tác.

Úc Thanh Hoan đỡ trán, liếc mắt nhìn Vu Hâm trong gương chiếu hậu, đều thấy được tuyệt vọng trong mắt nhau.

"Đúng rồi, Thanh Hoan, tôi nghe nói cái đại ngôn đồng hồ đeo tay của cậu bán rất chạy, Ada có tặng thêm bao lì xì cho cậu không?" Thấy Vương Nhị Nhị chơi mệt rồi, Triệu Khanh Uyên bế bé ngồi lên đùi mình, vừa liếm vụn khoai chiên trên ngón tay vừa nghiêng đầu hỏi Úc Thanh Hoan.

"Hả?" Úc Thanh Hoan sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, "Không có."
Mấy ngày nay hắn bận rộn chuyện của đoàn phim “Màu cam”, không quan tâm tới đại ngôn đồng hồ đeo tay.

Đã có thống kê lượng tiêu thụ? Hơn nữa có vẻ như cũng không tệ lắm? Hắn hoàn toàn không biết.

"Ngọa tào, " Triệu Khanh Uyên nhịn không được văng tục, "Evanson thực sự là keo kiệt! Dòng đồng hồ đeo tay hạng nhẹ năm nay mới phát hành, lượng tiêu thụ vượt qua lượng tiêu thụ tổng của cả quý trước, thành tích chói mắt như thế, mà hắn một chút biểu hiện cũng không có?"
Hắn nói như vậy là bởi vì khi lượng tiêu thụ sản phẩm vô cùng tốt, nhãn hiệu đều sẽ tặng một phần thưởng nhất định cho người đại diện, để tương lai hợp tác càng thuận lợi hơn.


Ada cũng coi như là nhãn hiệu hàng đầu, theo lý thuyết không nên không phóng khoáng như thế.

Úc Thanh Hoan cũng hiểu quy tắc này, suy nghĩ một chút nói: "Ngày mai tôi sẽ đến Ada chụp ảnh chung, có thể Evanson sẽ đề cập đến."
"Chắc là vậy đi." Triệu Khanh Uyên không quan tâm nhún nhún vai, nhìn ra bên ngoài một chiếc lại một chiếc xe vượt qua bọn họ, không nhịn được nói với Úc Thanh Hoan: "Cậu có thể đổi cái xe mới không? Cái Audi đã qua sử dụng này…”
Ngừng một chút, uyển chuyển thể hiện sự ghét bỏ của mình, "Dùng không tốn sức sao?"
"Tôi không lái xe." Úc Thanh Hoan cụp mắt, che dấu thần sắc ở nơi đáy mắt.

Triệu Khanh Uyên sững sờ, vừa muốn hỏi chuyện là thế nào, liền liếc về gương chiếu hậu, Vu Hâm đang liều mạng nháy mắt với mình, nhất thời hiểu được, yên lặng ngậm miệng lại.

Cha mẹ của Úc Thanh Hoan gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, hắn đối với xe có bóng ma tâm lí cũng không có gì đáng trách.

Âm thầm tự trách mình lắm miệng, Triệu Khanh Uyên có chút không dễ chịu mím mím môi, mới vừa muốn bỏ qua đề tài này, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vui vẻ vang lên.

"Tôi dừng xe nhận điện thoại một chút." Vu Hâm vừa nhìn là số lạ, sợ có hợp tác quan trọng muốn tìm Úc Thanh Hoan, trực tiếp lái xe đến ven đường, nói một câu, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Xin chào, tôi là người phụ trách của Chicly khu vực Châu Á - Tony, trước đây đã từng tiếp xúc với Thanh Hoan." Bên kia tự giới thiệu trước, liền đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn mời Thanh Hoan tới làm người đại diện cho nhãn hàng của chúng tôi, không biết ngài có đồng ý hay không?"
So với lần trước vênh váo tự đắc, thái độ của hắn vô cùng khiêm tốn, gần như là đang lấy lòng.

Kỳ thực thái độ biến hóa quá nhanh của Tony cũng không có gì lạ, lần trước tiếp xúc, Úc Thanh Hoan vẫn là một người chưa có tiếng tăm gì.

Hắn khi đó nhìn kỹ hình tượng của Úc Thanh Hoan, muốn để hắn làm phát ngôn viên cho dòng áo gió của mình, vốn là đã quyết định, nhưng sau đó cấp trên lại trực tiếp đưa đến một người, vì vậy chuyện này mới không thành.

Hắn tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng cũng không quá không nỡ.

Nhưng ai mà ngờ được, phong thuỷ luân chuyển, một vụ hỏa hoạn, thành công làm Úc Thanh Hoan nổi tiếng!
Không chỉ có bộ phim hắn tham gia chưa chiếu đã nổi, ngay cả đồng hồ đeo tay hắn đại diện cũng có lượng tiêu thụ tăng cao.

Nhìn lại lượng tiêu thụ áo gió của mình, Tony hối hận đến xanh ruột, nhưng mà quảng cáo áo gió quảng cáo đã công bố từ lâu, muốn đổi thành Úc Thanh Hoan cũng không được, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, dùng tốc độ nhanh nhất gọi cuộc điện thoại này.

"Sau này quần áo hay trang sức của chúng tôi, nhất định đều sẽ ưu tiên đưa cho Thanh Hoan mượn dùng.

Hơn nữa phí hợp tác lần này, không thành vấn đề."
Thấy Vu Hâm lâu lắc không có phản ứng, Tony lại bổ sung thêm một câu.

Nói như vậy, minh tinh hợp tác với nhãn hiệu, đều là đôi bên cùng có lợi.


Minh tinh có quyền lợi được ưu tiên mượn dùng quần áo, trong một số trường hợp cũng có lợi ích tuyên truyền đối với nhãn hiệu.

Nhưng bọn họ cũng không phải là phát ngôn viên của nhãn hiệu, nên nhãn hiệu cũng không cần chi trả bất kì phí đại ngôn nào, thậm chí, trong loại quan hệ này, người thường nằm ở vị trí thấp, là minh tinh.

Tony có thể nói như vậy, đã là rất có thành ý.

Vu Hâm nghe vậy, nhất thời quay đầu lại nhìn về phía Úc Thanh Hoan.

Hắn mở loa ngoài, nên những gì Tony nói Úc Thanh Hoan cũng nghe được.

Thấy Vu Hâm dò hỏi nhìn mình, hắn trầm mặc lắc đầu.

Vu Hâm lập tức liền hiểu ý tứ của nghệ nhân nhà mình, híp mắt cười láu lỉnh.

Không chỉ uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị của Tony, thậm chí còn lái đi nói đến mức độ được hoan nghênh của Úc Thanh Hoan hiện tại.

Nói đã có mấy nhãn hiệu đang cùng hắn bàn bạc, tạm thời không nhận nhiều hoạt động như vậy, mong hắn thứ lỗi.

Trong giọng nói đầy tiếc nuối của Tony, gọn gàng nhanh chóng cúp điện thoại.

"Lúc trước nói với tôi phát ngôn viên chắc chắn đã định là cậu, kết quả quay đầu liền tìm người khác, chỉ gọi một cú điện thoại đuổi chúng ta đi, hiện tại lại hối hận sao?" Vu Hâm hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ nghĩ hay lắm!"
Úc Thanh Hoan lúc đầu còn hưởng ứng vài tiếng, sau đó, thấy Vu Hâm đã hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng sảng khoái làm mất mặt người khác, quên mất năm nay là năm nào, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở hắn, "Ca, anh nên lái xe đi, Nhị Nhị còn chưa ăn cơm tối đây."
"Ồ đúng! Tôi làm sao lại quên mất chính sự!" Vu Hâm vỗ đầu một cái, vừa định khởi động xe, Triệu Khanh Uyên liền víu cửa sổ xe, một mặt kinh ngạc nhìn phía ngoài nói: "Ngọa tào! Đó là cái gì tình huống?"
Úc Thanh Hoan nhìn theo phương hướng tay hắn chỉ, liền thấy dưới cây lớn ven đường một người mặc đồ đen toàn thân, bên cạnh hắn là một chiếc Maserati bị nổ cả hai lốp.

"Người anh em này cũng thật xui xẻo." Triệu Khanh Uyên cảm thán: "Maserati mà có thể đồng thời nổ cả hai lốp cực kì hiếm thấy."
"Chắc là gặp phải tình huống đột ngột gì." Úc Thanh Hoan trả lời một câu, ánh mắt vẫn cứ dừng lại trên người kia không rời đi, không biết làm sao, hắn luôn cảm thấy thân hình của người kia có chút quen mắt.

Người kia lúc này đang nhìn đường phía trước mà nói chuyện điện thoại, có lẽ là xảy ra chuyện gì, hắn để điện thoại di động xuống, vô cùng đau đầu xoa xoa thái dương, một cước đá vào thân xe, bộ dạng vô cùng tức giận.

Trên đường xe đến xe đi, lại không có một chiếc nào dừng lại hỏi thăm tình huống của hắn.

Mấy ngày nay vừa lúc nhiệt độ hạ thấp, đã đạt đến âm mười mấy độ, đặc biệt là ngày hôm nay có gió lớn, càng thêm lạnh thấu xương.


Úc Thanh Hoan nhịn một chút, đến cùng vẫn là không nhịn xuống được, nói với Vu Hâm: "Ca, em đi xuống xem một chút, trời lạnh như thế này, đứng ở ven đường cũng không phải biện pháp tốt."
Vu Hâm đối với chuyện nghệ nhân thích xen vào chuyện của người khác đã không cảm thấy kinh ngạc, nghe vậy, cũng tháo dây an toàn, cùng xuống xe.

"Cần giúp một tay không?" Úc Thanh Hoan đi tới, nói với người kia: "Vừa rồi dừng xe lại, nhìn thấy anh ở bên này."
Người đàn ông trầm mặc một chút, mở miệng nói: "Nếu như có thể, phiền cho tôi đi nhờ một đoạn." Hắn giải thích với Úc Thanh Hoan, "Bởi vì khung xe thể thao quá thấp, không thể trực tiếp kéo đi, cho nên đội cứu hộ xe cũng không có cách nào.

Khí trời quá lạnh, tôi cũng không thể chờ ở đây, chỉ có thể rời đi trước, sau đó sẽ tìm biện pháp giải quyết."
Thanh âm vô cùng quen thuộc, làm tâm thần của Úc Thanh Hoan lung lay một chút, ngừng mấy giây mới đáp một tiếng, dẫn hắn đi đến ven đường.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình lại ở tình huống như vậy, gặp bằng hữu duy nhất ở đời trước Tần Tranh.

Năm đó khi Úc Thanh Hoan thành danh, Tần Tranh cũng đã là minh tinh tuyến một, dù cho sau đó hắn bước lên hàng ngũ minh tinh tuyến một, địa vị cùng Tần Tranh vẫn kém không chỉ một chút.

Vốn cho là mình đời này cũng sẽ không bao giờ gặp lại hắn, không nghĩ tới vận mệnh có lúc cũng thật là kỳ diệu.

Tần Tranh vừa lên xe, Triệu Khanh Uyên liền nhận ra hắn, "Tần Tranh?"
Tần Tranh bây giờ địa vị ngang ngửa với Triệu Khanh Uyên, hai người tuy rằng không đi con đường giống nhau, nhưng thường bị lấy ra so sánh, bởi vậy cũng rất quen.

"Triệu Khanh Uyên?" Tần Tranh tay vừa tháo khẩu trang xuống, hình như cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Triệu Khanh Uyên trong cái xe Audi second hand rách nát mày.

Chẳng qua là tố chất tâm lý của hắn tốt, chỉ sửng sốt một chút, liền gật đầu chào hỏi một tiếng.

Phía sau đã đầy chỗ, Triệu Khanh Uyên ôm Vương Nhị Nhị, xung phong đổi sang ngồi cạnh ghế lái.

Mà dù mọi người không cùng ngồi một hàng, cái miệng của hắn cũng không nhàn rỗi, Tần Tranh còn chưa tự giới thiệu, hắn cũng đã nói hộ người ta.

"Thanh Hoan, cậu nên làm quen với Tần Tranh đi, đây chính là người ho một cái cũng lên hotsearch đấy."
Không đợi Úc Thanh Hoan trả lời, vừa định giới thiệu Úc Thanh Hoan với Tần Tranh, liền nghe thấy thanh âm của Tần Tranh có chút kỳ quái: "Thanh Hoan, Úc Thanh Hoan?"
Úc Thanh Hoan sững sờ, lập tức tâm tình phức tạp nói: "Tần...!Tranh ca, anh biết tôi sao?”
Tần Tranh nở nụ cười, đưa tay phải ra với hắn, "Đúng, giới thiệu bổ sung một chút, người đại diện dòng đồng hồ đeo tay tinh xảo của Ada chính là tôi.”
Đưa Tần Tranh đến nơi hắn muốn, Triệu Khanh Uyên lại về ngồi bên cạnh Úc Thanh Hoan, không dám tin nói: "Còn có chuyện trùng hợp như vậy? Hai người các cậu rất có duyên nha."
"Đúng vậy, " Úc Thanh Hoan cảm thán một tiếng, "May là lúc đó tôi đi qua xem."
Triệu Khanh Uyên không có hứng thú với Tần Tranh, nói một câu xong, rất mau đem hắn quên ở sau đầu, tràn đầy phấn khởi cùng Úc Thanh Hoan bàn bạc về bữa tối hôm nay.

Lúc bọn ho đi ăn cơm, quản lí của Tần Tranh rốt cục cũng tìm được hắn.

"Ngày mai tôi đổi xe giúp anh, " Trần Minh cau mày nói: "May là ngày hôm nay gặp được người hảo tâm, bằng không nếu bị truyền thông biết được, không biết còn viết ra chuyện gì nữa." Dừng một chút, lại nói: "Những người đưa anh về ngày hôm nay không có vấn đề gì chứ?”
"Ừm." Nhớ tới đôi mắt đen thẳm lãnh diễm của Úc Thanh Hoan, Tần Tranh hơi cong khóe môi, "Không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt." Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, ngừng một chút, nói: "Đúng rồi, cái tên Úc Thanh Hoan đại ngôn dòng đồng hồ hạng nhẹ kia, anh còn nhớ chứ, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc người mới chó ngáp phải ruồi mà còn dám đạp anh để thượng vị!"
Trần Minh hừ lạnh một tiếng, "Không phải là ngày mai phải chụp ảnh chung sao? Thông cáo tôi cũng đã chuẩn bị xong, bảo đảm đến lúc đó dạy cho hắn một bài học."
Dòng đồng hồ đeo tay hạng nhẹ chẳng qua chỉ là dòng cấp thấp, lượng tiêu thụ so với dòng đồng hồ tinh xảo rất bình thường.


Nhưng do fan của Úc Thanh Hoan không thức thời, dùng cái này để trắng trợn chúc mừng.

Ánh mắt của Trần Minh trở nên âm trầm, lại thấy nhà bọn họ hiện tại không có phản ứng gì, tưởng mình dễ bị ức hiếp thế sao! Nhất định phải chỉnh chết hắn!
"Cậu đừng động vào cậu ấy." Tần Tranh lạnh lùng liếc Trần Minh một cái, cảnh cáo nói.

"Tại sao?" Trần Minh ngạc nhiên nhìn hắn: "Chẳng lẽ anh cứ trơ mắt nhìn mình bị một tên nhãi nhép giẫm như vậy?”
"Cái gì gọi là giẫm?", ánh mắt của Tần Tranh trầm xuống, "Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng phải tính toán, thì chỉ sợ mỗi ngày tôi phải phát mấy chục bài thông cáo cũng không đủ."
Dừng một chút, thấy Trần Minh vẫn không cam lòng, Tần Tranh co ngón tay gõ bàn một cái, âm thanh trầm thấp, "Trần Minh, đừng cố làm trái lời tôi."
Trần Minh thân thể cứng đờ, lập tức cung kính cúi đầu, "Vâng, tôi biết rồi."
Hôm sau, nhờ Vu Hâm ở nhà chăm sóc Vương Nhị Nhị, Úc Thanh Hoan đi nhờ xe của Triệu Khanh Uyên đến Ada, vừa tiến vào phòng làm việc, liền gặp Tần Tranh.

"Tranh ca, " Úc Thanh Hoan dừng lại, cung kính kêu một tiếng.

"Không cần khách khí như thế, coi tôi như bạn bè là được rồi." Tần Tranh ngồi trên ghế sa lông cạnh cửa, ngẩng đầu ôn hòa nhìn Úc Thanh Hoan.

Mặt mũi hắn thâm thúy anh tuấn, lúc này mặc một thân Âu phục màu đen, một đôi chân dài miên man, đặc biệt có khí chất.

Úc Thanh Hoan gật đầu cười.

Bởi vì đời trước hợp tác rất nhiều lần, còn là bạn tốt nên Úc Thanh Hoan rất quen thuộc với phong cách của Tần Tranh, cũng biết nên làm gì để phối hợp với hắn, tương tác giữa hai người tốt đến mức thợ chụp ảnh xuýt xoa không thôi.

Một bộ ảnh chụp vô cùng thuận lợi, gần như là một tấm không đẹp cũng không có.

Kết thúc buổi chụp hình đúng lúc là buổi trưa, Tần Tranh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói với Úc Thanh Hoan: "Cùng ăn bữa trưa đi, sau này còn có cơ hội hợp tác, hiểu biết về nhau một chút cũng tốt hơn."
Úc Thanh Hoan vừa định gật đầu, phía sau chợt truyền đến một thanh âm quen thuộc, "Thanh Hoan!" Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy phía sau, Hoắc Cừ đang mặt lạnh nhìn sang bên này.

Còn bên cạnh, Hoắc Vanh một mặt bất đắc dĩ đứng ở đó, thấy hắn nhìn sang, vô tội nhún vai một cái với hắn.

"Sao anh lại tới đây?" Úc Thanh Hoan đi tới, hỏi.

Hoắc Cừ không hề trả lời hắn, khuôn mặt anh tuấn mi phong túc mục gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tranh, trong mắt là một mảnh ác ý.

Không biết làm sao, khi thấy Úc Thanh Hoan ở cùng Tần Tranh, Hoắc Cừ theo bản năng nhận ra nguy cơ.

Loại nguy cơ này, không giống ước muốn như Vu Hâm thân thiết với Úc Thanh Hoan, càng không phải là đố kị khi Triệu Khanh Uyên thân cận với Úc Thanh Hoan, mà là một loại khác, có tính uy hiếp trí mạng, cho nên hắn trong nháy mắt nâng lên cảnh giác cao độ.

Giống như con thú nhỏ gặp phải kẻ địch, trong lúc cảnh giác đề phòng cũng cháy lên chiến ý hừng hực.

Hắn tiến lên một bước, trực tiếp chắn trước người Úc Thanh Hoan, bảo đảm Tần Tranh không nhìn thấy được dù chỉ một sợi tóc tí ti, lúc này mới quay đầu, lạnh giọng hỏi: "Thanh Hoan, hắn là ai?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.