Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 7: Con Muốn Về Nhà





"Nhanh! Gọi điện thoại cho Hoắc Cừ!"
Hoắc phu nhân gấp đến mức trực tiếp gọi đầy đủ tên con trai, sắc mặt đã tái nhợt.

Lúc này Hoắc Cừ không có bảo vệ bên cạnh, nhỡ xảy ra chuyện gì...!
Hoắc phu nhân càng nghĩ càng sợ, không nhịn được giục Hoắc Vanh, "Gọi chưa? Thế nào? Hoắc Cừ ở đâu?"
"Mẹ, không ai nghe máy." Hoắc Vanh ngập ngừng đưa cho mẹ nghe âm thanh trong điện thoại, "Em út hôm nay không mang theo điện thoại rồi."
"Đây là muốn làm ta lo đến chết đây mà." Hoắc phu nhân ôm ngực thở hổn hển, đôi mắt đỏ lên.

"Mẹ, đừng lo lắng quá." Hoắc Tranh ngồi xổm xuống trấn an mẹ hắn, "Em út dù sao cũng là người trưởng thành, mẹ cũng đừng quản em nó chặt quá." Sợ mẹ hắn phản bác, hắn lại nói tiếp: "Như này đi, con dẫn bảo vệ đi tìm trong trung tâm, mẹ với lão nhị đi tìm quầy thông tin nhờ họ phát thông báo tìm người."
"Được được được." Hoắc phu nhân lúc này đã có chút hoang mang lo sợ, nắm lấy tay con cả, hung hăng gật đầu.

Không biết cả nhà đang hỗn loạn vì hắn mất tích, Hoắc Cừ lúc này đang đứng giữa quảng trường, trên mặt đầy mê man.

Hắn rõ ràng vừa mới nhìn thấy Thanh Hoan, sao trong nháy mắt người lại biến mất không dấu vết thế được.

Sờ tờ giấy nhỏ trong túi, Hoắc Cừ tỏ vẻ nóng nảy.

Anh hai nói đây là số báo danh thử vai, tuy hắn không hiểu có ý nghĩa gì nhưng có thể vật này đối với Thanh Hoan rất quan trọng, hắn muốn mau đem trả lại.

Nghĩ vậy, Hoắc Cừ bước nhanh hơn, định quay lại tìm kĩ một chút.

Nhưng không biết tại sao, hắn đi qua đi lại, lại vẫn quay lại chỗ cũ.

Hoắc Cừ: "?"
Chỗ này hắn đã đi qua mười hai lần rồi, thật kì lạ!
"Mẹ, anh trai kia tại sao lại cứ đi vòng tròn vậy ạ?" Một bé gái mặc áo lông hồng nhạt chỉ vào Hoắc Cừ quay đầu lại hỏi mẹ.

Bà mẹ trẻ nghe thấy vậy nhìn sang, đúng lúc Hoắc Cừ vừa kết thúc một vòng, lại bắt đầu đi một vòng nữa.


"Anh trai đó...!chắc là đang đi chơi." Cô vắt hết óc suy nghĩ lí do để trả lời con gái.

Đôi mắt bé gái sáng lên, chạy thoát khỏi tay mẹ, chập chững tới trước mặt Hoắc Cừ, "Anh ơi, anh đang chơi trò gì thế ạ? Cho em chơi cùng với!"
Hoắc Cừ cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Anh không phải đang chơi."
Bé gái tức thì mắt rơm rớm, trách hắn: "Anh nói dối, rõ ràng là anh đang chơi mà."
Hoắc Cừ lại càng nghiêm túc: "Anh không nói dối, càng không chơi đùa."
"Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa!" vừa dứt lời, bé gái liền khóc ré lên, "Anh...!anh xấu tính! Anh là tên xấu xa!"
Hoắc Cừ hoảng hốt lùi về phía sau, tay chân luống cuống nhìn về phía bà mẹ trẻ đang chạy tới, khó khăn lắm mới nói được vài chữ, "Em...em ấy khóc..."
Mẹ cô bé nhìn hắn nở một nụ cười miễn cưỡng xem như đáp lại, nhanh chóng cúi xuống dỗ con gái.

Có thể cô bé không biết xảy ra chuyện gì, tiếng khóc vẫn không ngừng lại được.

Bị đôi mắt to tròn ngập nước mắt nhìn chằm chằm, Hoắc Cừ lo lắng nuốt nước bọt, bám vào mấy vật trang trí bên cạnh, muốn trốn đi, lại thình lình giẫm lên chân của người phía sau.

"A, xin lỗi." Hắn vội xin lỗi, hơi quay đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, ánh mắt lập tức mang theo kinh hỉ, "Thanh Hoan!"
"Hoắc Cừ?" Úc Thanh Hoan vẫn còn nhớ, dù sao khuôn mặt Hoắc Cừ cũng vô cùng ấn tượng, muốn quên cũng khó.

"Tại sao anh lại ở đây?"
"Cái này trả lại cho cậu!" Hoắc Cừ không trả lời hắn, tìm trong túi mấy lượt, đưa tời trước mặt Úc Thanh Hoan.

Ánh mắt như trẻ con đang đòi khen thưởng nhìn vào hắn: "Tôi, tôi nhặt được."
Úc Thanh Hoan còn đang tự hỏi sao anh ta lại biết tên mình, cúi đầu nhìn tờ số báo danh kia thì đã hiểu rõ.

"Đúng là của tôi, cảm ơn anh, nhưng mà cái này cũng không có tác dụng gì nữa, anh vứt đi là được, không cần phải cố tìm tôi để trả lại đâu."
"...Ra là thế." Hoắc Cừ chậm rãi thả tay xuống, thần sắc ảm đạm đi không ít.

Giống như một đứa trẻ cố gắng làm bài tập, đợi người lớn khen ngợi thì lại bị dội cho một gáo nước lạnh.

Úc Thanh Hoan thấy vậy, cười hỏi: "Anh tại sao lại ở đây? Mua quần áo à?"

"Ừ." Hoắc Cừ dùng sức gật đầu, lập tức bị Úc Thanh Hoan đánh lạc hướng.
Úc Thanh Hoan nhíu mày: "Tự mình đến?"
Người nhà này cũng thật là không cẩn thận, một thiếu gia như vậy cứ thế ở bên ngoài chạy loạn.

"Không phải." Đối với Úc Thanh Hoan, Hoắc Cừ vẫn luôn hỏi gì đáp nấy: " Tôi đi cùng mẹ, còn có anh cả và anh hai cùng đi."
Úc Thanh Hoan cảm thán một tiếng: "Nhà anh cũng đông con ghê."
Hoắc Cừ vừa định nói nhà hắn không có trẻ con*, liền thấy Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Cũng không còn sớm nữa, buổi tối tôi còn có việc, phải về rồi.

Anh với người nhà chơi vui vẻ nhé."
Hắn phải đi sao.

Cái đuôi đang ve vẩy không ngừng sau lưng Hoắc Cừ bỗng chốc gục xuống, ủ rũ nói ra mấy tiếng: "Vậy được."
Thanh Hoan cười với hắn, quay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, Hoắc Cừ liền đuổi theo phía sau.

Úc Thanh Hoan: "Có chuyện gì sao?"
"Cho cậu!" Hoắc Cừ đôi tai đỏ ửng, đem một tấm danh thiếp màu trắng đưa cho hắn, tay không biết để đâu: "Của...!tôi."
"Cảm ơn." Úc Thanh Hoan hơi bất ngờ nhận tấm danh thiếp, không nghĩ đến Hoắc Cừ sẽ dùng cách làm quen như vậy, đơ ra mấy giây, mới nói: "Làm sao bây giờ? Tôi không có danh thiếp."
Như thấy được mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu Hoắc Cừ đều rũ xuống, hắn liền mềm lòng, "Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi lưu lại số cho anh."
Hoắc Cừ tìm hồi lâu, cuối cùng lại không ngẩng đầu lên, "Làm sao bây giờ, Thanh Hoan, tôi...!tôi không mang điện thoại di động." Gấp đến mức vành mắt cũng hơi đỏ lên rồi.

Úc Thanh Hoan liền kêu thầm một tiếng không ổn, nếu không phải tính cách Hoắc Cừ không phải kiểu hắn thích, hắn đã sớm không nhịn được muốn xuống tay rồi.

"Không sao, tôi có danh thiếp của anh, tối nay về tôi gọi điện thoại cho anh, như vậy anh liền biết được số của tôi."
"Như vậy tốt quá." Hoắc Cừ rốt cục cũng nín khóc, mỉm cười, trên má trái hiện lên lờ mờ một lúm đồng tiền nhỏ, "Vậy...cậu đừng quên nhé."
Úc Thanh Hoan dở khóc dở cười: "Yên tâm đi."
Buổi tối hắn còn phải đi liên hoan, không thể nói chuyện quá lâu với Hoắc Cừ, mà anh ta hình như không nỡ tạm biệt hắn, Úc Thanh Hoan không thể cứng rắn đi thẳng một mạch.


Đang nghĩ xem có nên hẹn anh ta lần sau ăn một bữa cơm không, bên tai liền vang lên loa thông báo của trung tâm...!
"Hoắc Cừ tiên sinh, mời Hoắc Cừ tiên sinh nghe thông báo lập tức đến quầy phục vu, có người nhà đang đợi."
Liên tiếp năm lần, lần sau giọng nói lại gấp gáp hơn lần trước.

Nghe như đang có người thúc giục ở bên tai.

Úc Thanh Hoan ngạc nhiên, nhìn sang Hoắc Cừ: "Anh với người nhà lạc nhau?"
Hoắc Cừ: "?"
"Thôi.", Úc Thanh Hoan thấy anh ta lại ngơ ngác, hỏi lại: "Anh có biết quầy phục vụ ở đâu không?"
Hoắc Cừ mờ mịt lắc đầu một cái.

"Tôi hỏi sai người rồi." Úc Thanh Hoan đỡ trán, nhìn quanh một chút, nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên chào hàng của trung tâm, kéo cô ấy lại.

"Mỹ nữ, nhờ cô đưa anh ta đến quầy phục vụ giúp tôi được không?"
Đang lúc trong trung tâm có đông khách nhất, nhân viên chào hàng hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, nghe vậy thiếu kiên nhẫn nói: "Quầy phục vụ ở ngay bên kia, tự mình..."
"...đi" còn chưa nói hết câu, nhìn thấy mặt Úc Thanh Hoan liền không nói hết được.

"Tự mình...không đi được thì để tôi dẫn anh đi." Giọng nói thay đổi 180 độ.
"Không phải tôi." Úc Thanh Hoan đẩy Hoắc Cừ cho cô gái, "Là anh ấy, cảm ơn cô nhiều."
Nhân viên chào hàng tim như ngừng đập, đối diện với khuôn mặt kia của Hoắc Cừ chỉ cảm thấy đại não cũng không suy nghĩ được gì nữa, ngơ ngác gật đầu, "Được, được thôi."
Hôm nay là cái ngày gì, liền một lúc gặp được hai cực phẩm soái ca! Đừng nói là dẫn đường, bảo cô đi mua đồ cho họ cô cũng sẵn lòng nha!
Thấy thế, Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng phở phào nhẹ nhõm, chào Hoắc Cừ một tiếng liền vội vã rời khỏi trung tâm thương mại.

Hoắc Cừ không nhúc nhích, vẫn cứ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hướng Úc Thanh Hoan rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nữa, mới thu hồi ánh mắt, cùng cô nhân viên trở về quầy phục vụ.

"Cái thằng trời đánh này, chạy đi đâu vậy?" Hoắc phu nhân thấy hắn quay về, tiến lên đánh hắn một cái không nặng không nhẹ, "Làm mẹ lo muốn chết."
Hoắc Cừ nghi hoặc nhìn mẹ: "?"
"Chính con không biết đường đi, không biết gọi xe, nhỡ không về được nhà thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không." Hoắc Cừ vẻ mặt thành thật nói.

"Con còn dám ngụy biện!" Hoắc phu nhân bảo Hoắc Vanh gọi cho Hoắc Tranh báo đã tìm thấy người, quay đầu tiếp tục giáo huấn Hoắc Cừ, "Mấy ngày trước mới mắng một lần đã quên, con nói xem con cứ không nghe lời như thế..."
Hoắc phu nhân còn đang nói chuyện không ngừng nghỉ, tâm trí Hoắc Cừ lại bay tới nơi khác rồi.


Hắn sẽ không lạc đường, Thanh Hoan sẽ đưa hắn về nhà.

Nghĩ đến Úc Thanh Hoan, tâm trạng Hoắc Cừ lại giống như con chim vui vẻ nhảy nhót, hắn không biết cảm giác này làn gì, chắc là cảm kích đi, dù sao gặp nhiều người như vậy cũng chỉ có Úc Thanh Hoan hiểu được sự lo lắng của hắn.

"Mẹ." Hoắc Cừ bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Hoắc phu nhân, "Con muốn về nhà."
Hoắc phu nhân cùng hai đứa con trai lớn nhìn nhau sững sờ.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua, Hoắc Cừ đưa ra yêu cầu với bọn họ.

Từ trước đến giờ, Hoắc Cừ giống như là người vô hình, chưa bao giờ nói cái gì là của mình, cũng không có bất kì sở thích nào, thậm chí đến đồ ăn cũng là đưa gì ăn nấy, chưa bao giờ cùng người khác giao lưu, đây cũng chính là điều Hoắc phu nhân lo lắng nhất.

Mà hôm nay, hắn vậy mà lại nói muốn về nhà!
Hoắc phu nhân suýt nữa mừng đến phát khóc, giáo huấn gì cũng bỏ qua hết, nhanh chóng bảo tài xế đi lấy xe.

Trên đường, bà vốn tưởng con út có thể cùng bà nói chuyện, nào ngờ Hoắc Cừ lại vẫn như cũ, đối với lời nói của bà không hề để tâm, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên ở đó, không nói tiếng nào.

Điểm khác biệt duy nhất chính là sau khi về đến nhà, hắn bắt đầu đi khắp nhà tìm điện thoại.

"Ở đây." Hoắc Vanh không nhìn nổi hắn như con ruồi không đầu bay loạn khắp nhà, lấy từ dưới đệm dựa lưng đưa cho hắn.

Hoắc Cừ ôm điện thoại di động, hoan hoan hỉ hỉ lên lầu.

Đem điện thoại di động để ngay ngắn trên bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình màu đen, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Thanh Hoan nói tối nay sẽ gọi điện cho hắn.

Cả nhà họ Hoắc đầu óc mơ hồ đứng ở phòng khách, nhìn nhau, trong mắt đầy những dấu hỏi.

Hoắc Cừ...!thế này là thế nào?
________________
Tác giả:
Hoắc Cừ: Chờ lần đầu tiên Thanh Hoan gọi điện thoại đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.