Lễ trao giải Kim Ngưu bắt đầu khai mạc lúc năm giờ chiều, có mấy đài truyền hình đồng thời phát sóng trực tiếp.
Tuy hiện tại không có mấy người chịu ngồi trước màn hình ti vi, nhưng đây là sự kiện trọng đại của giới điện ảnh mỗi năm chỉ có một lần, vẫn khiến cho có không ít người cố ý ngồi lại xem.
Trong hội trường ánh sao lộng lẫy, tất cả diễn viên nổi tiếng đều có mặt, mỗi một khuôn mặt đều là tinh xảo xinh đẹp.
Ống kính chậm rãi lia một vòng, các diễn viên đều là tư thế ngồi đoan chính, nụ cười rạng rỡ, dù phần trao giải còn chưa bắt đầu vẫn đủ khiến người xem thấy cảnh đẹp ý vui, vô cùng mãn nhãn.
Người xem vừa nhìn màn hình ti vi, vừa tranh thủ lướt đọc tin tức trên mạng ——
"A!! Nhìn thấy Đại Uyên ca của tôi rồi! Thật đẹp trai, thật đẹp trai! Điên cuồng liếm màn hình!"
"Mẹ ơi! Nhan sắc của Đại Uyên ca ít nhất còn có thể đẹp mười năm nữa! Điều kiện tiên quyết là...!không nói lời nào."
"A!!! Nữ thần Diệp Vận Lan! Trời ạ! Nữ thần năm nay không có tác phẩm tham gia đề cử mà! Vì sao lại đi?"
......!
Trong lúc bọn họ che ngực kích động không thôi, ống kính chuyển tới bên góc phải, khán giả đang điên cuồng bình luận nhất thời hơi ngưng lại ——
"Ngọa tào, tình huống gì đây?! Đám người Thiến Thiến tỷ tỷ có phải là đang vây quanh Thanh Hoan không?"
"Không biết tại sao, nhìn cá Koi nhỏ lần lượt nắm tay từng người, bỗng nhiên có một loại cảm giác như đức vua đang phân phát phần thưởng..."
"Ngọa tào lầu trên! Chính là cái cảm giác rồi! Quả thực đúng rồi! Mọe nó, Thiến Thiến tỷ tỷ của tôi rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
"Ha ha ha ha cái quỷ gì đây, bọn họ chắc là muốn cọ tí vận may của cá Koi rồi."
"Luôn cảm thấy lầu trên nói đúng..."
.........!
Giải Kim Ngưu năm nào cũng vậy, không phải là thời điểm tranh đoạt của diễn viên thì cũng là lúc fan gây chiến với nhau, qua nhiều năm như thế cũng không có trò gì mới.
Nếu như không phải là muốn nhìn diễn viên mình yêu thích một chút, đám fan sẽ không chịu ôm ti vi.
Song năm nay lại không giống thế, khúc nhạc dạo ngắn này của đám người Úc Thanh Hoan truyền ra ngoài, được cư dân mạng hào hứng share về, trong nháy mắt liền khiến không ít người hứng thú.
Hóa ra minh tinh cũng giống như những người bình thường, sẽ share ảnh cá Koi, hút vận khí, đột nhiên cảm thấy mình với thần tượng cũng gần hơn một chút!
Tỉ lệ người xem lễ trao giải vì chuyện này mà tăng cao đột biến, càng ngày có càng nhiều người vì tò mò mà mở ti vi lên.
Năm giờ chiều, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
“Màu cam” một hơi báo danh rất nhiều hạng mục, vừa nhìn là biết báo được cái nào là báo hết, vô cùng phù hợp với cái tính kẹt sỉ của Triệu Duệ.
MC đang ở trên bục điều tiết bầu không khí, thấy ống kính dời đi, Triệu Duệ hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Úc Thanh Hoan: "Thực ra tôi cũng không thích tham gia mấy buổi lễ kiểu như này."
Úc Thanh Hoan nhíu mày nhìn hắn, không lên tiếng.
Triệu Duệ lại nói: "Cậu đừng không tin, tôi nói cậu nghe, nếu không phải là lấy thêm mấy cái giải thưởng sẽ dễ moi tiền của nhà đầu tư hơn, đến giải của nhà nước tôi cũng lười báo!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan: "Duệ ca, lời này anh để ở trong lòng là được rồi."
"Ai, " Triệu Duệ có chút không thoải mái dịch người, "Mấy cái thứ lễ phục này, mặc vào làm cả người tôi khó chịu! Tôi đây không phải là nhịn đến loạn sao, vừa mặc vào đã ngồi không yên được."
Dừng một chút, lại nói: "Cũng không biết Nhị Nhị tối nay ăn cơm một mình ở nhà có nhớ tôi không, nhỡ ra khóc mà bảo mẫu dỗ không được thì phải làm sao bây giờ, ai..."
Úc Thanh Hoan bị hắn nói đến đau lỗ tai, vô cùng nhớ cái người cả ngày cũng không nói được nửa chữ trước kia, nghe thấy MC nhắc đến danh sách đề cử vai nam phụ xuất sắc nhất, vội vàng nói: "Duệ ca, trao giải nam phụ sắp bắt đầu."
Trên màn ảnh lớn đang chiếu các trích đoạn ngắn trong phim của các diễn viên trong danh sách đề cử, trong đó có Phương Trọng Hi của “Một đường sinh tử”.
Màn ảnh lớn là kính chiếu yêu rõ nhất, tướng mạo và diễn xuất của diễn viên, hơi hơi có một chút chút tỳ vết cũng sẽ nhìn ra sự không hài hòa.
Mà đoạn này của Phương Trọng Hi lại hết sức kịch liệt mà hấp dẫn, có thể nói, trong thế hệ diễn viên trẻ hiện nay là vô cùng khó đạt được.
Triệu Duệ nói với Úc Thanh Hoan: "Tôi cảm thấy khả năng Phương Trọng Hi đoạt giải rất lớn."
Úc Thanh Hoan gật gật đầu: "Đúng là rất lớn."
Quả nhiên, một giây sau, MC liền đọc tên người đoạt giải ——
"Giải nam phụ xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Ngưu lần thứ năm mươi sáu chính là, Phương Trọng Hi trong phim “Một đường sinh tử”!"
Trong một tràng tiếng vỗ tay, Phương Trọng Hi đi lên đài.
Nhìn ra được tâm trạng hắn hơi mất bình tĩnh, khuôn mặt từ trước đến giờ luôn lạnh như băng tràn đầy kích động, lúc nói lời cảm ơn, giọng còn hơi run run, thậm chí lúc xuống đài chân còn bị vấp, may là MC nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn một cái.
Sau giải nam phụ xuất sắc nhất là giải đạo diễn xuất sắc nhất, ai cũng không nghĩ tới, Triệu Duệ thế mà lại đánh bại Lưu Gia An, một lần ra tay thành công đoạt cúp.
"Anh ấy nắm giữ khả năng khống chế ống kính và ý thức trách nhiệm rất cao đối với xã hội, một bộ phim “Màu cam” đã chạm đến trái tim của vô số người, anh ấy chính là —— Triệu Duệ!"
Triệu Duệ đầu tiên là sửng sốt một chút, bị Úc Thanh Hoan đẩy một cái mới mím chặt môi đứng lên, đi lên trên đài.
Trong miệng hắn nói báo danh là để hấp dẫn nhà đầu tư, nhưng Úc Thanh Hoan từ tư thế lúc lên nhận giải có chút không được tự nhiên của hắn liền biết, lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất, Triệu Duệ là vui mừng thật sự.
Sau khi có Vương Nhị Nhị, tính cách của Triệu Duệ đã sáng sủa hơn không ít, nhưng có vài thứ về cơ bản là không thay đổi gì.
Dù cho lạnh lùng như Phương Trọng Hi, lúc nhận giải cũng nói đến sáu phút, mà Triệu Duệ lại hết sức ngắn gọn.
"Đầu tiên, phải cám ơn Thanh Hoan." Hắn giơ cúp lên, xa xa hướng về phía Úc Thanh Hoan nói, công thần lớn nhất của “Màu cam” không phải tôi mà là cậu.
Thứ hai, cảm ơn ban giám khảo trao cho tôi giải thưởng này.
Tôi sẽ cố gắng, tranh thủ sau này dùng tác phẩm hay hơn nữa để cảm ơn mọi người, "
Dừng một chút, khẽ rũ mắt xuống nói, "Cuối cùng, cảm ơn An An."
Nói xong, cúi sâu người chào một cái, gọn gàng nhanh chóng xuống đài.
Người bên dưới đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, bé gái trong “Màu cam” tên là Triệu Thanh An, Triệu Duệ cũng coi như là có lòng, còn cảm ơn cả nhân vật trong phim.
"Chúc mừng Triệu đạo! Bộ phim đầu tiên đã lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất, có phải là rất vui không?"
"Đúng vậy đúng vậy, đây chính là lần đầu tiên giải đạo diễn xuất sắc nhất của Kim Ngưu trao cho người mới đấy, chắc là vô cùng mừng rỡ rồi?"
Lúc Triệu Duệ trở lại chỗ ngồi, người ngồi xung quanh đều dồn dập mở miệng chúc mừng hắn.
Hắn cứng ngắc động đậy môi, cụp mắt nói: "Đúng vậy, rất vui."
An An, có nhiều người yêu thích em như vậy, em vất vả rồi, ca ca thật sự rất vui.
Sau giải đạo diễn chính là giải nữ chính, lần này, Miêu Giai Thiến cuối cùng cũng không có lần thứ ba trượt mất, chính thức cầm cúp ở trong tay.
Kích động đến rơi lệ đồng thời cảm ơn tất cả những người có liên quan một lần, cuối cùng thậm chí còn cảm ơn vận may của Úc Thanh Hoan nữa.
Việc này khiến khán giả kinh ngạc không thôi, dồn dập chạy đến dưới weibo của Úc Thanh Hoan nhấn like, bình luận, hi vọng cũng có thể cọ chút vận may.
Mà sau khi trao giải nữ chính xong, được nhiều người mong đợi nhất cuối cùng cũng đến, giải nam chính xuất sắc nhất.
Hai MC đầu tiên là nói đùa một trận, sau đó liền cho phát năm trích đoạn xuất sắc nhất của các ứng viên được đề cử.
Triệu Khanh Uyên là cảnh diễn trong “Một đường sinh tử”, Bành Trình ở trong mưa đạn cứu chữa cho bệnh nhân.
Bác sĩ không sợ sinh tử, trong mắt chỉ có bệnh nhân được hắn diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc kia.
Còn Úc Thanh Hoan, là cảnh Triệu Thanh Bình sau khi biết em gái mình bị cưỡng d*m, thống khổ cừu hận, lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết thương của em gái, thu liễm tất cả cảm xúc, ôn nhu ngồi ở bên giường an ủi bé.
Loại cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm, rồi lại không thể không đè nén, được hắn diễn giải vô cùng tinh chuẩn, hoàn toàn không nhìn ra vết tích của sự diễn, chỉ liếc mắt nhìn cũng làm người ta cảm thấy mũi nghẹt lại.
Các trích đoạn được chiếu xong, MC cầm lấy micro, quét mắt nhìn người bên dưới đài, cười nói: "Tất cả mọi người đang chờ tôi gọi tên, vậy tôi không cần nhiều lời nữa, giải nam chính xuất sắc nhất của lễ Kim Ngưu lần thứ năm mươi sáu, chính là —— "
Cô dừng một chút, trong sự căng thẳng của tất cả mọi người, chậm rãi thì thầm: Triệu Khanh Uyên trong “Một đường sinh tử”!"
Dưới khán đài trong nháy mắt vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Người bên cạnh Triệu Khanh Uyên dồn dập chúc mừng hắn, nghiêm túc như Lưu Gia An, cũng không nhịn được cổ vũ vỗ vai hắn.
Nhưng mà nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, Triệu Khanh Uyên lại không cao hứng lập tức lên đài nhận giải, trái lại cau lông mày, có chút do dự đứng lên.
Tuy rằng từng nói đùa, muốn lấy một lần giải Kim Ngưu nữa.
Thế nhưng đó cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.
So với việc bản thân đoạt giải, hắn càng hi vọng người được nhận giải ngày hôm nay là Thanh Hoan.
Đối với hắn mà nói, lần thứ hai lấy được giải Kim Ngưu chẳng qua cũng chỉ là thêm hoa lên gấm mà thôi, có hay không cũng không đáng kể, nhưng mà Thanh Hoan lại rất cần được khẳng định năng lực bằng giải thưởng này.
Triệu Khanh Uyên không kìm lòng được nhìn về phía Úc Thanh Hoan, vừa hay Úc Thanh Hoan vào lúc này cũng nhìn lại phía hắn.
Hai người ánh mắt chạm vào nhau, Úc Thanh Hoan khẽ mỉm cười với hắn, lấy tay bật tách một cái, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Triệu Khanh Uyên lúc này mới bình thường lại, bước chân đang muốn lên đài, lại nghe thấy MC nói: "Úc Thanh Hoan trong “Màu cam”!"
Tất cả mọi người ngây ngẩn, hiện trường yên tĩnh mất mấy giây, sau đó lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Triệu Khanh Uyên khóe môi nhếch lên cao, liền chạy vòng tới chỗ Úc Thanh Hoan ngồi, dang hai tay mạnh mẽ ôm hắn, "Thanh Hoan, chúc mừng cậu!"
Úc Thanh Hoan vỗ vỗ sau lưng hắn, "Mới rồi xa quá, không có cách chúc mừng anh, bây giờ bù vậy, Khanh Uyên, cũng chúc mừng anh."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, cùng lên đài nhận giải.
Mc rất thân với Triệu Khanh Uyên, thấy hắn đầy mặt vui vẻ thì không nhịn được trêu nói: "Làm sao tôi lại thấy lần này Khanh Uyên nhận giải so với lần đầu tiên còn vui hơn nhỉ?"
Triệu Khanh Uyên không thèm phủ nhận, "Vâng, bởi vì Thanh Hoan bạn tốt nhất của tôi cũng nhận giải, ngày hôm nay vui gấp đôi."
"Thanh Hoan thật sự rất lợi hại, " MC chuyển sang Úc Thanh Hoan, cười nói: "Chúc mừng cậu, ảnh để trẻ tuổi nhất của Kim Ngưu."
Úc Thanh Hoan cười nói cảm ơn cô, cùng Triệu Khanh Uyên đồng thời nhận lấy cúp.
"Giải Kim Ngưu năm nay, đối với tôi mà nói vẫn rất có ý nghĩa." Triệu Khanh Uyên liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, bắt đầu phát biểu cảm tưởng khi nhận giải, "Trước đây tôi hoàn toàn không nghĩ tới kết quả này.
Cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn Lưu đạo, cũng cảm ơn khán giả, cho tôi một kỉ niệm khó quên như vậy..."
Triệu Khanh Uyên hiếm khi không dùng thiết lập tính cách lạnh lùng của hắn, lời nói đều là vui vẻ, mặt mày hớn hở khiến khán giả điên cuồng bình luận trên weibo ——
"A!! Đại Uyên ca quá tốt rồi! Không biết các bạn có chú ý tới không có, sau khi MC tuyên bố giải nam chính xuất sắc nhất xong, anh ấy cũng không vui lắm, mãi đến tận khi biết được Thanh Hoan cũng nhận giải, mới không kìm được vui sướng!"
"Trời ạ! Sinh thời có thể có một người bạn tốt như Đại Uyên ca, thật hạnh phúc!"
"Hi vọng tình bạn bè của họ có thể duy trì cả đời! Trong giới giải trí mà giữ được tình cảm tốt như vậy thật quá khó khăn rồi!"
............!
Sau Triệu Khanh Uyên liền đến lượt Úc Thanh Hoan phát biểu cảm nghĩ.
So với những người mới lúc đoạt giải khác, hắn nhìn qua thật sự là quá bình tĩnh.
Âm thanh không run, biểu hiện cũng vô cùng lão luyện, không phạm sai lầm nói xong lời phát biểu đã chuẩn bị trước, liền ngừng lại.
Trong lúc Triệu Khanh Uyên cho là hắn đã nói xong, định cùng hắn xuống đài, Úc Thanh Hoan lại mở miệng một lần nữa.
"Có một người đã từng nói với tôi, anh ấy không nghĩ sẽ chỉ ở dưới đài nhìn tôi, anh ấy hi vọng có một ngày, lúc anh ấy đứng ở trên sân khấu nhận thưởng, tôi cũng có thể ở dưới đài nhìn anh ấy."
Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Úc Thanh Hoan tiếp tục nói: "Đáng tiếc, lần này lại bị em giành trước.
Tuy là… em có thể đem cơ hội nói cho mọi người nhường cho anh.
Nhưng nếu anh để em chờ quá lâu, vậy thì chỉ có thể để em nói."
Hắn đứng ở chính giữa sân khấu, dưới ánh đèn sáng ngời làm cho hắn thoạt nhìn đặc biệt tuấn tú suất khí.
Ánh mắt rơi xuống nơi nào đó ở dưới đài, mắt Úc Thanh Hoan hơi cong, bên trong giống như chứa đựng sự ôn nhu nhất trên thế giới, "Cảm ơn sự xuất hiện của anh, cảm ơn anh vẫn luôn làm bạn với em, em…”
Nói tới chỗ này, hắn ngừng lại, hai lỗ tai đỏ bừng dưới ánh đèn không thể che dấu.
Xiết chặt cúp trong tay, hắn hạ mắt thở hổn hển, lúc ngước lên nhìn, trên mặt đã mang theo nụ cười thản nhiên mà rực rỡ, "Em… rất yêu anh.".