Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 89: Tình Yêu Chân Thành





Lúc Hoắc Cừ trở về nhà đã là đêm khuya.

Úc Thanh Hoan chờ mãi, liền không tự chủ được nghiêng người ngủ ở đầu giường, chừa cho hắn một cái đèn ngủ ấm áp.

Sợ quấy rầy đến hắn, Hoắc Cừ nghiêng người vào phòng tắm vội vã tắm rửa sạch sẽ, chờ người khô xong, lúc này mới cẩn thận vén chăn trèo lên giường.

Không nghĩ tới vẫn đánh thức Úc Thanh Hoan, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ ba mươi sáu phút ba mươi giây." Hoắc Cừ nhìn đồng hồ đeo tay của mình, trả lời.

Như là ôm bé con của mình, nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại tư thế, kéo hắn vào trong lồng ngực.

Úc Thanh Hoan thoáng tỉnh táo hơn một ít, tự động tìm chỗ thoải mái trong lồng ngực của hắn, hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Có muốn em giúp anh hâm nóng đồ ăn không?"
Hoắc Cừ đem chăn kéo cao lên, che kín bờ vai của hắn, dém góc chăn lại xong lấy tay tắt đèn đầu giường, “Anh ăn rồi!”
Giờ cơm tối vừa đến, trợ lí ở viện nghiên cứu liền như thường ngày, mang cho hắn một phần từ nhà ăn lên.

Chỉ là, trước đây không có cảm giác gì, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy cơm ở nhà ăn càng ngày càng khó ăn.

Úc Thanh Hoan sờ sờ bụng dưới bằng phẳng rắn chắc của hắn, cảm thấy rất tốt, liền xoa xoa hai cái, mãi đến tận khi Hoắc Cừ đè cái tay đang làm loạn của hắn xuống, lúc này mới lại hỏi: "Khó chịu sao?"
Hoắc Cừ ăn ngay nói thật: "Có chút." Ngừng một chút, giọng nói liền trở nên nhẹ nhàng, "Viện trưởng nói ngày mai cho bọn anh một ngày nghỉ phép."
Úc Thanh Hoan ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại nổi lên, "Vậy tốt rồi, nhưng ngày mai em phải ra ngoài."
Lúc trước hắn chỉ kí hợp đồng một năm với Ada, bây giờ sắp đến hạn, Evanson bên kia đang tích cực bàn bạc với hắn, hi vọng có thể kí tiếp.

Hai bên nói chuyện đã lâu, rốt cục cũng thỏa thuận được thù lao vào thời hạn hợp đồng, hẹn ngày mai đến ký.

Lần này không chỉ có dòng đồng hồ đeo tay hạng nhẹ, mà là đại ngôn sản phẩm toàn cầu, đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Ada, không chỉ như thế, Evanson thậm chí còn muốn kí hợp đồng tận ba năm.

Thật sự là bởi vì hiện tại giá trị thương mại của Úc Thanh Hoan quá cao, không cố gắng nắm lấy cơ hội lần này, e là lần sau muốn kí tiếp, thù lao sẽ tăng gấp 10 lần, thậm chí nhiều hơn!
Mà Úc Thanh Hoan lại không nhận hợp đồng ba năm, chỉ kéo dài hợp đồng thêm một năm.

Evanson sau khi tranh thủ không có kết quả, chỉ có thể đồng ý.

Thanh Hoan ngày mai không có ở nhà!
Hoắc Cừ trong nháy mắt tỉnh táo, kế hoạch đã nghĩ xong từ lâu bị đảo lộn, cánh tay ôm Úc Thanh Hoan càng thêm chặt, trong giọng nói không nhìn ra được cảm xúc gì, "Cả ngày đều không ở nhà sao?"

Đáng tiếc là cơn buồn ngủ của Úc Thanh Hoan dâng lên, không nghe ra có vấn đề, "Khả năng là vậy."
Một giây sau, hắn liền cảm thấy trên người có một thân thể ấm áp dính vào, đồng thời nhanh chóng lột áo ngủ của hắn ra.

Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan lúc này mới nhận ra mình nói sai rồi, hắn cảm thấy mình còn có thể cứu vãn một chút, "Cũng, cũng không chắc, ký một cái hợp đồng thôi, chắc buổi chiều là có thể về."
Đáng tiếc, Hoắc Cừ đã không muốn nghe nữa.

Mấy lần trước bị ăn thiệt, hắn không biết từ đâu học được cách mua sắm trực tuyến, trong nhà bây giờ “áo mưa” và thuốc bôi trơn chồng chất như núi, thậm chí Hoắc Cừ còn dành ra một cái tủ chuyên để đựng mấy thứ này.

Mấy ngày trước Úc Thanh Hoan vẫn còn đang nghĩ xem có nên khóa cái tủ này lại hay không.

Lỡ như bị người khác nhìn thấy, hắn nghĩ mình sẽ không thiết sống nữa.

Đã lâu không làm, Úc Thanh Hoan vừa mong đợi vừa sợ hãi, dưới sự chuẩn bị kĩ càng của Hoắc Cừ, sau khi hắn chầm chậm tiến vào, cầm lấy tay hắn thở dốc nói: "Hoắc Cừ, một lần...!một lần thôi có được không?"
Hoắc Cừ mím môi, không trả lời.

Thăm dò mấy lần, chờ cho Úc Thanh Hoan đã thích ứng được, thấy trên mặt hắn không lộ ra cái gì không thoải mái, lúc này mới thẳng lưng nhanh chóng động.

Úc Thanh Hoan lời ra đến khóe miệng, trong nháy mắt bị khoái cảm làm cho không nói được thành câu nữa.

Sáng hôm sau lúc Vu Hâm tới đón Úc Thanh Hoan đi đến Ada, thấy mắt hắn hơi sưng, bộ dạng phờ phạc xơ xác, không nhịn được khiển trách: "Cậu nói xem, thức đêm làm cái gì hả! Tuổi trẻ tự coi thường sức khỏe của mình, để xem sau này già rồi cậu làm thế nào!"
Dừng một chút, lại nói: "Cậu nhanh điều chỉnh trạng thái cho tốt đi, không lại để người bên Ada thấy được còn tưởng tối qua cậu đi trộm gà nhà ai!"
Úc Thanh Hoan: "...!Được."
Úc Thanh Hoan cùng Evanson hợp tác một năm, tuy không thể nói là hiểu rõ, nhưng cũng đã quen với phong cách làm việc của đối phương, mọi người cùng xem lại điều khoản trong hợp đồng, sau khi không phát hiện có vấn đề gì, Úc Thanh Hoan sảng khoái ký tên.

Chuyện đại ngôn rốt cuộc cũng giải quyết xong, Evanson thở phào nhẹ nhõm, tuy không kí được ba năm như mong muốn, nhưng chỉ cần có thể giữ được Úc Thanh Hoan, hắn không ngại nhượng bộ một chút.

Tiễn Úc Thanh Hoan ra nhà xe, nhìn hắn rời đi xong Evanson mới lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi cho Phương Trọng Hi thì trên màn hình chợt hiện ra thông báo ——
"Khiếp sợ! Giải nam phụ xuất sắc nhất của Kim Ngưu năm nay, Phương Trọng Hi, được phú thương bao dưỡng!"
Tay Evanson run một cái, dừng lại một lúc lâu mới mở cái tin kia ra đọc.

Bài viết này vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ có lời văn rất có sức cuốn hút, còn có cả ảnh chụp tay tên phú thương kia đặt trên đùi Phương Trọng Hi, có thể nói là nói có sách mách có chứng.

Phía dưới cư dân mạng đã bình luận đến bùng nổ, thậm chí có chút khó coi.


Sắc mặt Evanson trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn nắm chặt điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương đang nảy lên thình thịch, đổi hướng đi, dùng sức kéo cửa xe ra, bước lên.

Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra thanh âm chói tai, hắn lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhanh như chớp chạy về nhà.

Trên thực tế, hắn và Phương Trọng Hi đã ở cùng một chỗ, quan hệ rất tốt đẹp, Evanson thậm chí còn ảo tưởng rằng bọn họ sau này vẫn sẽ đi chung đường.

Hắn thừa nhận, hắn thích Phương Trọng Hi, dù rõ ràng biết hắn tìm mình là vì lợi ích, hắn vẫn cam tâm tình nguyện đem tất cả tài nguyên trong tay dâng đến trước mặt hắn.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện mày, lại cho hắn một lời cảnh tỉnh.

Rõ ràng, Phương Trọng Hi có thể tìm đến mình, cũng có thể đi tìm những người khác.

Lúc Evanson về đến nhà, Phương Trọng Hi cũng đang cau mày nói chuyện điện thoại với quản lí, bên cạnh còn có một chồng kịch bản cao ngất.

Sau khi nhận được giải Kim Ngưu, tài nguyên của Phương Trọng Hi so với lúc trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thậm chí đến đại đạo diễn cùng vì hắn mà đến.

Hắn không còn là người vì một cái đại ngôn của nhãn hiệu tuyến ba mà phải liều mạng bán đi thân thể của mình nữa.

Tiếng cửa mở thu hút sự chú ý của hắn, nhìn thấy Evanson, hắn nhíu chặt lông mày không tự chủ run một cái, đang muốn nhanh chóng kết thúc cú điện thoại này thì điện thoại bên tai đã bị lấy đi.

Evanson ấn ngắt cuộc gọi, túm cổ áo của Phương Trọng Hi, nghiến răng nghiến lợi đè hắn lên tường, "Cái tin tức kia là sao? Em thật sự làm đến mức này? Tìm một mình tôi còn chưa đủ, còn muốn đi tìm người khác!"
Phương Trọng Hi yên lặng nhìn hắn, ý cười trong mắt nhanh chóng rút đi, không nói tiếng nào.

Evanson cho rắng hắn trầm mặc là ngầm thừa nhận.

Đáy mắt hắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, giống như một con trâu đực sắp phát điên.

Lửa giận trong lòng mãnh liệt như muốn đốt cháy lồng ngực hắn, hắn không tự chủ được giơ nắm đấm lên, muốn phát tiết một chút, lại nhìn Phương Trọng Hi theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, không biết làm sao, bỗng nhiên thấy nản lòng.

Thân thể như bị chọc ra một cái lỗ lớn, ngya cả sự tức giận cũng biến mất không thấy hình bóng, chỉ còn lại sự đau đớn đến tận xương tủy.


Hắn sẽ không đánh Phương Trọng Hi, dù cho nắm đấm này không đánh lên trên tường, không đánh trên người mình, hắn cũng sẽ không đánh người kia.

Nhưng hắn không tin người kia nữa.

Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, không biết qua bao lâu, Evanson rốt cục cũng bình tĩnh lại.

Hắn thả Phương Trọng Hi ra, xoay người đi, không muốn nhìn hắn nữa, giọng nói tràn đầy uể oải, "Trọng Hi, tôi có nên chúc mừng em tìm được người chống lưng rồi không?"
Phương Trọng Hi cười lạnh, đôi môi run run, giọng khàn khàn nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Lại là một hồi yên lặng.

Evanson: "Vậy, cứ như vậy đi, tôi… tôi định về nước."
Phương Trọng Hi sắc mặt trở nên trắng bệch, "À, tạm biệt, không tiễn."
Hầu kết của Evanson trượt xuống mấy lần, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, "Vậy...!chúc em luôn được như mong muốn."
Nói xong, hắn bước nhanh chân, cũng không quay đầu lại, vặn tay nắm cửa đi ra ngoài.

Hắn cũng biết, ngay từ đầu mình không nên đối xử với Phương Trọng Hi như vậy.

Nhưng hắn đã cố gắng đền bù, tại sao Phương Trọng Hi vẫn muốn đi tìm người khác.

Hắn lần đầu tiên yêu một người, người kia cuối cùng lại giáng cho hắn một đòn chí mạng.

Khi tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Phương Trọng Hi có chút mờ mịt ngước mắt lên, người kia đã đi rồi.

Khí lực cả người nhất thời bị rút hết sạch, hắn vô lực co quắp ở trên ghế sa lon, trong lòng trống rỗng.

Hắn đã từng chống cự, đã từng thử giải thích, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi sự thật: mình thực sự thích Evanson.

Tên khốn kia tuy rằng đã từng đùa bỡn, nhục nhã hắn nhưng sau đó lại trở nên rất ôn nhu, ngay cả ở trên phương diện kia, cũng bắt đầu vì muốn hắn vui sướng mà làm.

Loại cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay khiến hắn nhanh chóng hãm sâu.

Nhưng hắn lại không thể tin được tình cảm của Evanson, cũng không dám thừa nhận hắn thích Evanson.

Hắn không đi tìm người khác, cũng không phát sinh chuyện gì với người kia, tấm hình kia đã chụp từ rất lâu rồi.

Nhưng mà hắn và Evanson, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Ngay cả cơ sở tin tưởng lẫn nhau cũng không có, bọn họ làm sao có tư cách nói đến chuyện tương lai đây.


Hai mắt Phương Trọng Hi đỏ bừng, không kìm lòng được nhớ tới ngày đó tại lễ trao giải, bộ dạng Úc Thanh Hoan cười nhẹ, đầy mặt hạnh phúc hướng về phía dưới đài thổ lộ tình cảm.

Hắn đã sớm được Evanson cho biết, Úc Thanh Hoan không phải là được Hoắc Vanh bao nuôi, người yêu hắn là Hoắc Cừ.

Hắn trước đây luôn không hiểu, một người cái gì cũng không hiểu như Hoắc Cừ, thậm chí còn không thể cung cấp tài nguyên lớn mạnh cho Úc Thanh Hoan có cái gì đáng để yêu, nhưng đến ngày hôm nay, hắn chợt bắt đầu ghen tị với Úc Thanh Hoan.

Nhất định là Hoắc Cừ cho hắn cảm giác an toàn không gì sánh được, cùng dũng khí quyết chí tiến lên phía trước, nên hắn mới có thể thổ lộ ngay tại lễ trao giải.

Nắm đấm của Phương Trọng Hi gần như trắng bệch, sự nghiệp của hắn đã dần dần thoát khỏi bóng tối, nghênh đón đỉnh cao, đã có được tất cả những gì hắn muốn.

Nhưng đời này, hắn không thể có được tình yêu chân thành nữa.

Sau khi kí hợp đồng xong, Úc Thanh Hoan nhất thời nhàn rỗi, chuyện học lái xe trở thành mục tiêu duy nhất của hắn.

Bỏ ra hơn một tháng, hắn rốt cục cũng có thể khởi động xe mà không gặp chút trở ngại nào, khiến Vu Hâm vui đến mức suýt nữa chạy đi mua một dây pháo về đốt để chúc mừng.

"Hoắc Cừ, anh đến cổng chính chưa?" Nhận điện thoại của Hoắc Cừ, trên mặt Úc Thanh Hoan trong nháy mắt mang một vẻ kiêu ngạo không tự chủ được, "Vậy anh chờ ở cổng, em đi đón anh."
Cúp điện thoại, không thể chờ đợi được nữa khởi động xe, chậm rì rì đi ra cổng tiểu khu.

Vu Hâm không yên lòng, sợ tự nhiên gặp tình huống nguy hiểm, vẫn ngồi ở bên ghế phụ.

Úc Thanh Hoan không có bằng lái, cũng chưa dám ra đường, hơn nữa tốc độ chạy xe vẫn rất chậm, mất mười mấy phút, mới ra đến cổng.

Nhìn Hoắc Cừ đang đứng ở cổng, Úc Thanh Hoan vẫy tay với hắn, để hắn ngồi ở ghế sau.

"Hoắc Cừ, em có thể lái xe rồi!" Tâm trạng của hắn rất tốt, không thể chờ đợi được nữa khoe khoang với Hoắc Cừ.

"Có thật không?" Hoắc Cừ vui mừng mở to hai mắt, giống như Úc Thanh Hoan hoàn thành đại sự gì, "Thanh Hoan, em thật là lợi hại!"
Úc Thanh Hoan mím môi cười, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là đắc ý.

Bình tĩnh lại, vừa định lái xe về, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, "Tài xế nhà anh đâu rồi? Đưa anh đến cổng xong liền rời đi?"
"Không phải," Hoắc Cừ mím môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má, "Thanh Hoan, anh có thể tự mình đi về nhà."
Úc Thanh Hoan sững sờ, không kìm lòng được quay đầu lại.

Đối diện với đôi mắt cong cong của Hoắc Cừ, hai người nhìn nhau nở nụ cười, trong không khí đều là mùi vị ngọt ngào.

Người đang ngồi cạnh ghế lái, Vu Hâm...!cố gắng co mình lại thành một đám thịt mỡ, đa u lòng cúi đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.