Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 92: Giao Thừa





Ba mươi Tết, Úc Thanh Hoan trời còn chưa sáng đã thức dậy.

Đầu tiên là đem toàn bộ quà tặng đã chuẩn bị cho nhà họ Hoắc kiểm tra lại một lần, sau đó rửa mặt, tìm quần áo đã mất cả một buổi tối để chọn.

Bận bận rộn rộn, như một con kiến nhỏ trước lúc trời mưa, đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần.

Hoắc Cừ không biết hắn đang làm gì, cũng không xen vào được.

Hắn thẳng lưng ngồi trên giường, hai tay đàng hoàng đặt ở trên đùi, ánh mắt dõi theo Úc Thanh Hoan.

Úc Thanh Hoan chọn một bộ âu phục rất nghiêm túc, quay đầu lại nhìn Hoắc Cừ.

Há miệng định nói, lại bất đắc dĩ quay trở lại.

Thôi, hỏi hắn cũng như không.

Lại nghĩ trong đầu một lượt để lựa chọn cố vấn.

Triệu Duệ chắc chắn là không được, hắn bình thường hận không thể khoác bao tải lên người; Vu Hâm lại càng không được, hắn mua quần áo cho Nhị Nhị, Nhị Nhị đều chê xấu không chịu mặc.

Như vậy...!Chỉ còn lại một người từ trên xuống dưới có mắt thẩm mỹ coi như bình thường, Triệu Khanh Uyên.

Hắn bắt Hoắc Cừ ngồi ra ghế, đem một đống quần áo xếp đầy giường, lần lượt thử từng cái, chụp ảnh gửi cho Triệu Khanh Uyên——
"Bộ nào thì hợp?"
Đại khái là xem khá nghiêm túc, qua hơn năm phút đồng hồ, Triệu Khanh Uyên mới trả lời: "Bộ thứ hai."
"Được."
Đó là một cái áo khoác dài cao cấp của Ada, vừa không nghiêm túc quá như âu phục cũng không tùy tiện như quần áo thể dục, mặc cái này đến thăm nhà họ Hoắc là thích hợp nhất.

Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, học theo bộ dáng của Hoắc Cừ, đem quần áo dựa theo màu sắc cất về chỗ cũ, trả lời Triệu Khanh Uyên——
"Cảm ơn, chọn mãi làm tôi đau đầu muốn chết."
Triệu Khanh Uyên trả lười: "Cậu làm gì thế?"
Úc Thanh Hoan suy nghĩ một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: "Tối nay đến nhà họ Hoắc."
Triệu Khanh Uyên: "Há, đúng, cậu từng nói rồi mà, tôi quên mất."
Hắn đối với chuyện Úc Thanh Hoan đi gặp người lớn trong nhà họ Hoắc rất có hứng thú, ngại gõ chữ quá chậm, trực tiếp gọi tới.

Hưng phấn lôi kéo Úc Thanh Hoan nói này nói kia, từ chuyện đến giờ nào đến chuyện ngủ lại ở đâu, ai không biết còn tưởng người cùng Hoắc Cừ về nhà là hắn.


Đến cuối cùng, thậm chí còn nói với Úc Thanh Hoan: "Nếu không thì để tôi đưa cậu đi đi? Cậu còn chưa có bằng lái, Hoắc Cừ cũng không thể lái xe, đang thiếu một người tài xế chứ gì?"
Háo hức, nóng lòng muốn thử.

Úc Thanh Hoan đen mặt: "Cảm ơn anh, nhưng không cần, Vu Hâm sẽ đưa chúng tôi đi."
Triệu Khanh Uyên vẫn kiên trì, hèn mọn cười hì hì: "Việc riêng lại đi phiền quản lí người ta làm gì chứ? Tính ra tôi vẫn thích hợp hơn, cậu nói xem đúng không Thanh Hoan?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Biểu tình trên mặt Úc Thanh Hoan một lời khó nói hết: "Khanh Uyên, anh đúng là đi thuyền không cần đến mái chèo..."
Triệu Khanh Uyên: "???"
Triệu Khanh Uyên: "Có ý gì?"
Úc Thanh Hoan: "Một đời cứ thế tự trôi."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Thật vất vả mới đuổi được Triệu Khanh Uyên, Úc Thanh Hoan cúp điện thoại.

Dù đã gặp cha mẹ Hoắc Cừ không chỉ một lần, nhưng lần đầu tiên đến nhà, hắn vẫn còn có chút căng thẳng.

Mãi mới đến buổi chiều, hắn ngồi trên xe Vu Hâm, cùng Hoắc Cừ về Hoắc gia.

Người nhà họ Hoắc đã sớm ở nhà chờ bọn hắn, chuông cửa mới vừa vang lên một tiếng, cửa liền mở ra.

"Thanh Hoan đến rồi à, " Hoắc phu nhân cười híp mắt nghiêng người để bọn họ đi vào, từ giá để giày lấy cho Úc Thanh Hoan một đôi dép lê, "Thay giày trước đã."
"Cảm ơn dì, " Úc Thanh Hoan có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, đem quà trong tay đưa cho Hoắc phu nhân: "Không biết dì và chú thích gì, nên cháu tự ý mua chút quà ạ."
Sau đó nghiêng mình để Hoắc Cừ tới, lấy bó hoa trong tay hắn, cũng đưa tới, "Đây là quà tặng dì.”
"Tới thì tới, còn mang quà làm gì." Hoắc phu nhân oán trách hắn một câu, đưa tay nhận lấy quà.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bó hoa rực rỡ, đôi mắt nhất thời sáng.

"Thanh Hoan thật có lòng."
Cúi đầu ngửi một cái, để Hoắc Vanh tiếp Úc Thanh Hoan, vui mừng lên lầu tìm lọ để cắm hoa.

"Vào trong ngồi đi, " Hoắc Vanh đưa Úc Thanh Hoan đến bên cạnh ghế sa lon, rót cho hắn một chén trà, Hoắc lão gia để tờ báo trong tay xuống, cười nói với Úc Thanh Hoan: "Bên ngoài lạnh lắm không, nhanh uống ngụm trà cho ấm."
Úc Thanh Hoan gật đầu, "Có hơi lạnh, nhưng chúng cháu ngồi xe đến nên cũng không bị rét ạ.”
Hoắc lão gia tuy nhìn rất nghiêm túc nhưng cũng không phải là người khó ở chung, đặc biệt là vì ông sợ Úc Thanh Hoan căng thẳng nên so với lúc bình thường hòa ái hơn không ít, hai người nói chuyện rất hợp, từ chuyện nhà cho tới văn thơ ca sử, khiến Hoắc Vanh ngồi bên cạnh cằm cũng suýt rơi xuống.

Cha hắn từ lúc nào lại trở nên dịu dàng như thế? Phải biết, đối với mấy đứa con trai, ngoại trừ lão Tam, đều là bị ông đánh từ nhỏ mà lớn, làm sao đến lúc gặp Úc Thanh Hoan mưa rền gió dữ lại biến thành mưa bụi gió xuân vậy!
Lúc này, Hoắc phu nhân rốt cục cũng từ trên lầu đi xuống, trong tay ôm một bình hoa lớn, trên mặt đều là vui vẻ, "Bao nhiêu năm rồi chưa có cơ hội lấy ra, " lại nhìn Hoắc Vanh, "Có mấy đứa con trai như các con để làm gì chứ!”
Trước khi đến Hoắc gia, Úc Thanh Hoan đã suy nghĩ rất lâu về việc mua quà, nhà họ Hoắc cái gì cũng không thiếu, hắn tặng gì cũng chỉ tính là thêm gấm thêm hoa, không có nhiều ý nghĩa lắm.

Lên mạng xem không ít tin tức có ích, cuối cùng quyết định mua tặng Hoắc phu nhân một bộ trang sức bằng ngọc trai tự nhiên chế tác thủ công, cộng thêm một bó hoa.


Cũng không quá xuề xòa, lại lộ ra được tâm ý.

Quà tặng Hoắc lão gia là dựa vào quan hệ của Triệu Khanh Uyên đưa đến một bình rượu ngon thượng hạng.

Nghe vậy, Hoắc Vanh nguýt một cái, "Vâng vâng vâng, chúng con đều vô dụng, chỉ có Úc Thanh Hoan là hữu dụng."
"Chính thế," Hoắc phu nhân đem lọ hoa đặt lên bàn trà trong phòng khách, thưởng thức một lát, lúc này mới cười híp mắt ngẩng đầu lên nói với Úc Thanh Hoan: "Cơm xong ngay đây, cháu có đói bụng không? Ăn chút gì lót dạ trước nhé?"
Úc Thanh Hoan lắc đầu, "Cảm ơn dì, cháu không đói bụng đâu ạ." Dừng một chút, lại hỏi: "Có chuyện gì cần cháu giúp không ạ?"
"Không cần," Hoắc phu nhân xua tay, "Cháu ngồi chờ ăn là được rồi."
Bữa cơm giao thừa của nhà họ Hoắc rất phong phú, không chỉ như thế, còn chú ý đến khẩu vị của Úc Thanh Hoan nên trên bàn có không ít món cay.

Hoắc phu nhân sợ hắn không dám ăn tự nhiên, liên tục gắp rau cho Úc Thanh Hoan.

"Miểu Miểu," Hoắc lão gia bỗng nhiên gọi Hoắc phu nhân, "Tôi nhớ có nhắc nhà bếp làm một nồi thịt đông, tại sao không bưng lên?"
"Thế sao?" Hoắc phu nhân để đũa xuống, "Tôi đi xem xem."
"Có mỗi món tôi thích nhất, " Hoắc lão gia lắc đầu, đuổi theo Hoắc phu nhân, "Tôi cũng đi xem xem."
"Lão Hoắc, ông gọi món đó lúc nào thế? Sao tôi lại không biết?" Hoắc phu nhân vừa đi, vừa thắc mắc hỏi Hoắc lão gia.

Hoắc lão gia không đáp, đưa bà kéo đến một góc, nói: "Không gọi món, là tôi tìm cớ kéo bà ra đây thôi.”
"Làm sao vậy?"
"Bà nhiệt tình với Thanh Hoan quá, " Hoắc lão gia than thở, "Làm cho nó có chút không thoải mái, bà kìm chế một chút."
Hoắc phu nhân sững sờ, "Tôi, tôi chỉ muốn cho nó thấy chúng ta xem nó như người nhà thôi mà."
Hoắc lão gia lắc đầu, "Bà đối với các con thế nào thì đối với Thanh Hoan như thế là được, có thể tốt hơn nhưng đừng làm quá." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Lúc lão Đại với tiểu Nhị ở nhà ăn cơm, bà cũng gắp rau liên tục cho chúng nói sao?"
Hoắc phu nhân thốt lên: "Đương nhiên là không!"
Hoắc lão gia nói: "Thế nên bà càng như vậy, lại càng giống như coi Thanh Hoan là khách."
Hoắc phu nhân chần chờ mấy giây, rốt cục cũng gật đầu, "Tôi biết rồi."
Sau đó, Hoắc phu nhân đối xử Úc Thanh Hoan tự nhiên hơn rất nhiều, Úc Thanh Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người một nhà thật vui vẻ ăn cơm xong, liền vừa ngồi tán gẫu vừa xem xuân vãn.

Thỉnh thoảng Hoắc phu nhân còn chỉ vào mấy minh tinh trên màn ảnh hỏi Úc Thanh Hoan có biết mấy chuyện bên lề của họ không, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Thoáng cái đã đến giao thừa, vợ chồng Hoắc lão gia liền lên lầu nghỉ ngơi, nhường chỗ cho đám người trẻ.

Xuân vãn đã sắp kết thúc, hơn nữa theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoắc Cừ càng ngày càng ngồi không yên, mỗi người liền trở về phòng mình.

Đây là lần đầu tiên Úc Thanh Hoan vào phòng Hoắc Cừ, nhưng vừa nhìn, đều là phong cách mà hắn hết sức quen thuộc.


Góc nào cũng ngăn nắp chỉnh tề, ga trải giường đến một nếp nhăn cũng không có, ngay cả chăn cũng trải vô cùng ngay ngắn.

"Anh đi rửa mặt đi, chúng ta đi ngủ thôi, " Úc Thanh Hoan đẩy Hoắc Cừ một cái, tiện tay đóng cửa lại.

Hoắc Cừ gật đầu, mới vừa nhấc chân, ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng nổ, là âm thanh đặc trưng của pháo hoa.

Trong nội thành đã cấm pháo hoa từ lâu nhưng khu biệt thự nhà họ Hoắc thì không ở trong thành phố, nên hàng năm đều có người đốt pháo hoa dọc bên bờ sông.

Hai người không tự chủ được theo tiếng nhìn ra, pháo hoa lộng lẫy như dải ngân hà sáng lóa, tỏa ra ánh sáng lung linh làm lu mờ cả ánh trăng.

Đây là lần thứ hai hắn cùng Hoắc Cừ đón năm mới.

Úc Thanh Hoan cong cong khóe mắt, vô số giao thừa sau này, bọn họ cũng sẽ giống như bây giờ, cùng ăn cơm tất niên, cùng ngắm pháo hoa.

Hoắc Cừ bỗng nhiên gọi hắn, "Thanh Hoan."
Úc Thanh Hoan cười ngẩng đầu lên, "Sao vậy..."
Hoắc Cừ lấy tay ôm gáy hắn, thoáng nhấc đầu hắn lên, cúi đầu hôn xuống.

Đây là nụ hôn dịu dàng nhất giữa hai người cho tới bây giờ, lồng ngực Úc Thanh Hoan rung động, lông mi khẽ run, có một giọt nước mắt thuận theo gò má hắn, chảy tới bên tai.

Như thể cả thế giới đều biến mất, chỉ còn lại hắn và Hoắc Cừ.

Cái cảm giác này quá tốt đẹp, hắn không nhịn được lấy tay ôm eo Hoắc Cừ.

Vừa lúc đó, bên ngoài chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa, là Hoắc Vanh: "Anh mang cho hai đứa ít hoa quả.”
Úc Thanh Hoan giật mình đẩy Hoắc Cừ ra, trở tay muốn chống lên mặt bàn, lại không cẩn thận làm rơi cốc nước trên bàn xuống đất.

Bởi vì Hoắc Cừ không cho người khác vào phòng của hắn, nên hắn để ở cửa một cái bàn nhỏ, để người trong nhà tiện đưa đồ cho hắn.

Cốc nước kia để đó từ trước khi Hoắc Cừ về, là Hoắc phu nhân theo thói quen, cố ý rót nước đầy cốc.

Rầm một tiếng, cốc rơi xuống đất, cũng may không vỡ, chỉ là nước bắn đầy lên chân Úc Thanh Hoan.

"Không sao đâu, " Úc Thanh Hoan thở chậm lại, nói với Hoắc Cừ một câu, kéo cửa ra nhận lấy đĩa trái cây, "Cảm ơn anh."
"Khách sáo cái gì, hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút đi." Hoắc Vanh xua tay, rất nhanh đã quay người rời đi.

Úc Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, đem đĩa trái cây để lên bàn, vừa định nhặt cốc lên, Hoắc Cừ đã nhanh tay hơn hắn.

"Chờ em rửa một chút, lấy cho anh cốc nước mới." Úc Thanh Hoan tiện tay cắn một miếng táo tây, nói với Hoắc Cừ.

Hoắc Cừ có cũng được mà không có cũng được gật gật đầu, nhìn Úc Thanh Hoan, lại nhìn mặt đất.


Bỗng nhiên rút mấy tờ giấy ăn trên bàn, ngồi xổm xuống.

Úc Thanh Hoan cho là chứng ám ảnh của hắn lại tái phát, không nhìn nổi trên đất có nước, vừa định trêu hắn một câu, Hoắc Cừ lại duỗi tay nắm chặt mắt cá chân hắn nói, "Cởi ra."
Dép lê bằng bông đã ướt một nửa, mà Úc Thanh Hoan lúc nãy quá hồi hộp, không phát hiện ra, không nghĩ là Hoắc Cừ sẽ chú ý tới.

Không thấy hắn đáp lại, Hoắc Cừ ngẩng đầu nhìn hắn: "Thanh Hoan?"
Úc Thanh Hoan trong lòng vừa chua vừa ngọt, thoáng nhấc chân, cởi dép ra.

Sàn nhà rất ấm, chân trần đạp xuống cũng không lạnh tí nào.

Úc Thanh Hoan không biết làm sao, đột nhiên cảm giác thấy có chút ngượng ngùng, hắn cuộn tròn ngón chân, muốn hỏi Hoắc Cừ xem phòng của hắn có dép mới không, Hoắc Cừ đã lại cúi đầu, ngốc nghếch mà nghiêm túc giúp hắn lau nước trên cổ chân.

Úc Thanh Hoan kinh ngạc nhìn xoáy tròn trên đỉnh đầu hắn, chỉ cảm thấy trong ngực như có dòng nước ấm, làm hắn xúc động.

Người này sao lại tốt như vậy chứ, trước đây hắn luôn là một dáng vẻ cao cao tại thượng, chuyện gì cũng không để lọt vào mắt.

Bây giờ lại vì hắn, ngay cả chuyện nhỏ như thế này cũng có thể ngay lập tức phát hiện ra.

"Hoắc Cừ..." vành mắt hắn ửng đỏ, lẩm bẩm gọi tên hắn, mở miệng muốn nói điều gì, trước mắt bỗng nhiên hoa lên, có thứ gì từ trong túi quần của Hoắc Cừ rơi ra.

Điện thoại di động, cộng thêm hai cái bcs.

Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan: "???"
Sợ nhất là lúc bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh ——
Tất cả cảm động trong nháy mắt biến thành tro bụi, Úc Thanh Hoan hít sâu một hơi, căm giận rút chân ra khỏi tay hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Cừ!"
Trở về nhà ăn cơm giao thừa, hắn cũng mang theo thứ đó?!
Có phải là hắn điên rồi không?!
Hay là có chuyện gì không thể nói?!
"Anh mang theo thứ đồ kia làm gì?" Úc Thanh Hoan đen mặt nhìn hắn, "Trong đầu anh ngoài chuyện đó ra thì không còn gì nữa hả?"
"Anh không có." Hoắc Cừ nhỏ giọng phản bác một câu, thấy Úc Thanh Hoan càng ngày càng giận, thậm chí nhấc chân muốn rời đi, tay mắt lanh lẹ ôm lấy bắp đùi của hắn, như chó con cà cà phía trên, ủy khuất nói: "Anh chỉ là..

mỗi ngày đều muốn ở gần em thêm một chút."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, lại như gáo nước lạnh từ trên trời dội xuống, bỗng chốc dập tắt lửa giận trong lòng Úc Thanh Hoan.

Hắn nghỉ một lát, bất đắc dĩ thở dài, khom lưng xoa xoa cái đầu đang ủ rũ cúi xuống của Hoắc Cừ.

Còn có thể làm sao đây? Đương nhiên là theo ý hắn.

"Hoắc Cừ."
"Ừ?"
"Qua mấy ngày nữa theo em về quê nhé, Đào thôn ấy, em dẫn anh đi thắp hương cho cha mẹ em.”
"Được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.