Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 16: Chương 16:



Tô Niệm Niệm mong chờ có thể nhìn ra một chút cảm xúc không giống nhau trên khuôn mặt của Bùi Ngôn Khanh.
 
Nhưng không hề có.
 
Sắc mặt anh bình tĩnh như mặt hồ yên ả, ánh mắt nhìn xuống cái chân trái bầm tím của cô. Anh cúi người xuống xoa lên tay một chút thuốc rượu, hai lòng bàn tay áp vào nhau xoa cho ấm rồi lại chạm lên đầu gối cô. “Dọc theo xương bánh chè.” Anh cong bàn tay lại, ấn từ xương bánh chè đến vết bầm tím, từ vết bầm tím di chuyển xuống, ấn vào bắp chân, “Sau đó chuyển đến gân cốt, mỗi nơi nhào nặn ít nhất nửa phút, để cho rượu thuốc được thấm hoàn toàn."
 
“Không những có thể giải trừ huyết ứ, còn có thể làm giảm sự mệt mỏi của cơ bắp, sau này khi tập luyện xong cũng có thể dùng.”
 
Giọng điệu hoàn toàn là kiểu bác sĩ dặn dò bệnh nhân, khiến cho tia lửa nhỏ trong lòng Tô Niệm Niên bị "cuốn bay" đi.
 
Cô ậm ờ ‘ừm’ một tiếng.
 
“Biết chưa?” Bùi Ngôn Khanh nhỏ giọng hỏi.
 
Tô Niệm Niệm: “Biết rồi.”
 
Em hận anh cái đồ đầu gỗ này.
 
“Đi thôi.” Bùi Ngôn Khanh đứng dậy, “Tôi đưa em về.”
 
Tô Niệm Niệm đứng dậy đi phía sau anh, hai người một trước một sau chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì điện thoại Bùi Ngôn Khanh vang lên.
 
“Xin lỗi, đợi một chút.” Bùi Ngôn Khanh nghe điện thoại, nhìn rõ ràng người gọi, thần sắc có chút ngưng trọng.
 
Cuộc điện thoại này không quá lâu, suốt thời gian nghe Bùi Ngôn Khanh không nói quá mấy câu nhưng Tô Niệm Niệm có thể cảm nhận được cảm xúc lạnh nhạt của anh.
 
Sau khi tắt máy, anh nói: “Đi thôi.”
 
Tô Niệm Niệm li3m môi, “Anh có chuyện gì sao?”
 
“Nếu bận, em có thể tự gọi xe đi về được.”
 
Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Không tính là chuyện lớn.”
 
“Đưa em về trước thì cũng không trễ.”
 
Hai người xuống lầu, đi đến sảnh chính của bệnh viện, sau đó đột nhiên truyền đến giọng người phụ nữ đầy trong trẻo.
 
Tô Niệm Niệm cảm thấy có chút quen tai, vừa quay đầu nhìn đã bắt gặp ngay nụ cười dịu dàng của Nguyễn Bạch.
 
Không giống với sự dễ thương trước mặt người lớn lần trước, hôm nay Nguyễn Bạch ăn mặc thời trang hơn, giọng nói cũng hoạt bát và quyến rũ hơn.
 
Cô ấy gọi Bùi Ngôn Khanh: “Anh ba.”
 
Bùi Ngôn Khanh hơi khựng lại, rồi nhìn cô ấy gật đầu nhẹ.
 
Ánh mắt Nguyễn Bạch rất nhanh đảo qua hai người và hơi dao động, cô ấy gật đầu với Tô Niệm Niệm: “Cô Tô, trùng hợp thật, sao cô lại đi cùng với anh ba thế?”
 

Tô Niệm Niệm cảm thấy ngột ngạt bởi cái cách xưng hô ‘anh ba’ của cô ấy gọi, chỉ mím môi, khách khí nói: “Trùng hợp gặp thôi.”
 
Bùi Ngôn Khanh quay đầu nhìn cô.
 
“Là như vậy sao.” Nguyễn Bạch mỉm cười nhẹ rồi gật đầu, lại cười dịu dàng nhìn Bùi Ngôn Khanh: “Anh ba, em cố ý đến bệnh viện thử vận may thôi, bây giờ xem ra vận may cũng không tệ.”
 
“Hôm qua không gặp may, không nhìn thấy mặt anh ba. Hôm nay đúng lúc nghe ông nội nói anh rảnh rỗi, vì thế nên em mạo muội xin ông nội giúp em gọi anh đi ăn một bữa cùng em.” Nguyễn Bạch nghiêng nghiêng đầu, mắt chuyển động qua lại, “Không biết anh ba có thể cho em mặt mũi được không ạ?”
 
Trái tim của Tô Niệm Niệm chưng hửng, mím chặt môi, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Bùi Ngôn Khanh.
 
Đôi mắt anh trong veo và bất động, nhưng không biết vì sao, cô có thể nhìn thấy một tia phiền muộn bị đè nén từ hàng lông mày của anh.
 
“Úi, chân em lại bắt đầu đau rồi.” Cô đột nhiên chỉ vào chân phải quấn băng gạc của mình, ánh mắt như có một màn sương, “Nóng ran luôn.”
 
Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh liếc nhìn cô, anh bắt gặp được Tô Niệm Niệm đang nháy mắt với mình.
 
“Không được rồi, em phải về nhà thôi.” Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, càng lộ ra vẻ tội nghiệp đáng thương.
 
Bùi Ngôn Khanh nhận ra ý của cô, “Thế thì tôi phải mau đưa em về rồi.”
 
Anh nhìn sang Nguyễn Bạch rồi xin lỗi: “Ngại quá, cô Nguyễn.”
 
Hai tay buông thỏng của Nguyễn Bạch đang siết chặt lại, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, cô mỉm cười nói: “Không sao, vết thương của cô giáo Tô quan trọng hơn.”
 
“Chúng ta hẹn lần sau.”
 
Trong lòng Tô Niệm Niệm thầm hừ khinh bỉ.
 
Không thể có lần sau nữa.
 
Cô vẫn cau mày, giả vờ cực kỳ khó chịu, một chân nhón một chân cong, cẩn thận nắm lấy góc áo Bùi Ngôn Khanh.
 
Bùi Ngôn Khanh không lên tiếng chỉ nhìn cô.
 
Tô Niệm Niệm sững sờ khi nhìn thấy một tầng ý nghĩa trong mắt anh, "Sắp xong rồi."
 
Cô nén cười, cố gắng diễn cho xong vở kịch này.
 
Cảm nhận được ánh mắt thực sự phía sau mình, Tô Niệm Niệm trong lòng thầm giơ số hai lên.
 
Mãi cho đến khi lên xe.
 
Tô Niệm Niệm tự nhiên ngồi lên ghế phụ, lại còn cực kì vui vẻ đóng cửa xe lại.
 
“Có phải là anh vẫn nên nói một tiếng cảm ơn với em không?” Cô nói.
 
Bùi Ngôn Khanh từ chối, cười nhẹ nhàng: “Em diễn quá lố rồi.”
 
“Hừ.” Tô Niệm Niệm lạnh lùng hừ một tiếng, “Cho anh đường lui đã rất tốt rồi.”
 

Cô lười biếng ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Hôm qua em cũng gặp cô Nguyễn.”
 
"Gia cảnh và tuổi tương đương, hiền lành có đức độ."
 
Cô bình tĩnh đợi phản ứng của Bùi Ngôn Khanh.
 
Đợi một lúc cũng không thấy anh có phản ứng gì.
 
Cô nghiêng đầu nhìn qua, Bùi Ngôn Khanh không chút cảm xúc nói: “Vậy thì sao.”
 
“Có liên quan gì đến tôi.”
 
Không hổ là anh. Tô Niệm Niệm bắt đầu đánh giá cao tính khí không hiểu phong tình của Bùi Ngôn Khanh.
 
Ít nhất cô khó thả thính anh thì người khác nghĩ cũng đừng nghĩ làm được.
 
Tô Niệm Niệm cố gắng để mình đừng cười lộ liễu quá, cô nói: “Không liên quan.”
 
“Một chút cũng không liên quan.”
*
Khi Tô Niệm Niệm đến nhà, Tô Diệm đang ngồi trước tivi chơi game.
 
Nghe thấy tiếng động, anh lười biếng quay đầu nhìn rồi hừ khinh bỉ một tiếng: “Còn biết quay về đấy hả.”
 
Anh đang định quay đầu lại thì ánh mắt lại chú ý đến đầu gối của Tô Niệm Niệm, nhíu mày nói: “Sao vậy?”
 
Tô Niệm Niệm: “Té ngã từ trên ngựa đu quay.”
 
Sắc mặt của Tô Diệm trở nên khó coi, anh đứng dậy, đưa tay ra nhấc chân của Tô Niệm Niệm lên, thử co rồi để thẳng đầu gối, lại nhìn miếng băng gạt sạch sẽ, hiếm khi đánh giá một câu: “Bác sĩ này không tồi, xử lý vết thương cũng coi như là khá dụng tâm đấy.”
 
Phí lời, thầy hướng dẫn cho anh đương nhiên phải tốt rồi. Tô Niệm Niệm âm thầm nói trong lòng.
 
Tô Diệm nhìn thấy không có trở ngại lớn gì, lại vội vàng quay về trước tivi, nói: “Chơi đu quay ngựa cũng có thể té xuống.”
 
“Em bị cái gì câu mất hồn mình vậy?”
 
Tô Niệm Niệm tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao cũng đẹp trai hơn anh.”
 
“Thật sao?” Tô Diệm đột nhiên quay mặt lại, nghiêm túc nhấn mạnh: “Anh nói cho em biết, Tô nha đầu, em không được phép yêu sớm.”
 
“Em 19 tuổi rồi, còn gọi là sớm hả?”
 
Nhân vật trên màn hình ngã xuống, tiếng ‘KO’ vang lên, Tô Diệm tức giận quăng máy chơi game xuống, lại cười lạnh lùng, uy hiếp nói với cô: “Yêu đương sớm hơn anh trai em thì đó chính là sớm.”
 
Tô Niệm Niệm: “Anh là muốn em ế tới già giống anh hả?”
 
Tô Diệm: “…..”

 
Đến tối, Tô Niệm Niệm ngồi trong phòng nhìn chằm chằm miếng băng gạt trên chân đến phát ngốc.
 
Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại mở wechat rồi tìm tài khoản wechat ‘người đến không từ chối’ kia của Bùi Ngôn Khanh.
 
Tô Niệm Niệm nhấp vào vòng tròn bạn bè tỉ mỉ quan sát, ai ngờ chỉ hiển thị đã hoạt động trong 3 ngày.
 
Cô thoát ra, tìm dò thử một cái icon chú mèo đáng yêu gửi qua.
 
1 phút, 10 phút, 1 tiếng trôi qua.
 
Bên kia vẫn chưa ai phản hồi.
 
Tô Niệm Niệm lại thử gửi thêm một câu, “dd, anh có đang onl không?”
 
Nhưng mãi đến hôm sau vẫn chưa có được phản hồi.
 
Nghĩ đến chuyện Bùi Ngôn Khanh rất bận, Tô Niệm Niệm cũng không làm phiền anh nữa.
 
Bởi vì chân bị thương, Tô Diệm cũng không bảo cô đến đưa cơm nữa, bên chỗ Bùi gia cũng nói cô nghỉ ngơi thêm một tuần đi.
 
Mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Bùi Ngôn Khanh nhưng tất cả đều chìm vào đáy biển.
 
Tất cả những mối quan hệ mà cô đã dày công xây dựng dường như biến mất chỉ sau một đêm.
 
Nhất thời, Tô Niệm Niệm cảm thấy con đường phía trước còn dài và nhiều chướng ngại vật, vì vậy cô uể oải nằm ở nhà trong ba ngày.
 
Người cố gắng duy nhất chỉ có mỗi Bùi Điềm, cô bé mỗi ngày đều cố gắng báo cáo tin mật cho cô.
 
Đại ý chính là ông cụ gần đây dốc hết sức tác hợp cho Nguyễn Bạch và Bùi Ngôn Khanh. Dù Bùi Ngôn Khanh lấy lí do là công việc bận rộn để từ chối nhưng tình hình hiện tại của cô vẫn không khả quan.
 
Tô Niệm Niệm thoát ra khỏi game, nằm trên ghế sô pha thở dài một tiếng.
 
Cô có thể làm sao đây!
 
Bây giờ theo đuổi đàn ông cũng phải xoắn não vậy sao?!
 
Đến ngày thứ 4 nằm ở nhà, Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng không phục. Cô mở wechat ra tìm tài khoản của Bùi Ngôn Khanh, gõ tới gõ lui, cuối cùng cô mới hạ quyết tâm nói: “Vết thương của em khỏi rồi”. Suy nghĩ một lúc, cô lại bổ sung thêm một icon phía sau.
 
Lần này là buổi chiều cỡ 5 giờ cô đã nhận được tin nhắn trả lời lại, tổng cộng đã đợi 6 tiếng.
 
Tô Niệm Niệm đợi đến đờ đẫn, vừa mở ra đã nhìn thấy một câu đầy lạnh lùng: “Bệnh nhân nào vậy?”
 
Đôi mắt tròn xoe của cô, bây giờ mới nhớ lại bản thân mình lúc đó tùy ý đặt đại tên tài khoản này, tên wechat là SNN, có lẽ Bùi Ngôn Khanh thật sự không biết cô là ai.
 
Cmn cô đau đớn, dằn vặt ở nhà cả bốn ngày, còn Bùi Ngôn Khanh thì ngay cả cô là ai cũng không biết.
 
Tô Niệm Niệm tự thấy mình ngốc.
 
Cô cay đắng gõ vài chữ, rồi đợi một lúc.
 
Bùi Ngôn Khanh mấy hôm nay rất bận rộn, từ sáng đến tối đều phải nhận phẫu thuật.
 
9 giờ tối.
 
Vừa mới phẫu thuật xong, anh uể oải ngồi trước bàn, ngón tay thon dài lướt màn hình điện thoại, ánh mắt đen láy, mất tập trung.
 

Vài thực tập sinh thay phiên nhau sắp xếp ca trực, hôm nay vừa vặn là Lục Huyền cùng Tô Diệm, hai người mang theo đồ ăn gọi bên ngoài, tiếng nói từ xa tới gần.
 
“Mẹ nó lại xui xẻo nữa, cửa hàng vô đạo đức này, gà kho không có nhiều miếng, rau thì nhũn và khoai tây nhão như bùn." Lục Huyền vừa đi vừa phàn nàn.
 
Tô Diệm lạnh lùng, một tay đút vào túi, nhìn có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
 
Hai người rẽ cua, vào phòng bệnh, Tô Diệm đặt cơm lên bàn, “Lão đại, ăn chút đi.”
 
Bọn họ coi như vẫn ổn, dù sao chỉ cần quan sát và làm trợ lý trong ca phẫu thuật, còn Bùi Ngôn Khanh đã phải là bác sĩ chính trong ba ca phẫu thuật liên tục 8 tiếng.
 
Bùi Ngôn Khanh gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn.
 
Anh nhíu mày, mở hộp cơm ra, cắn một miếng rau củ, có vị đắng và có mùi như thịt gà, chỉ cắn một miếng là anh đã chán ăn.
 
Bùi Ngôn Khanh kìm nén cơn quặn thắt trong bụng.
 
“++.” Lục Huyền đột nhiên nhè một tiếng, “Còn có tóc nữa chứ.”
 
Bùi Ngôn Khanh cau mày, không đụng đũa thêm nữa, lấy cơm lắp đầy bụng.
 
“Nôn.” Lục Huyền ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhìn Tô Diệm: “Anh, anh Diệm, nữ thần Niệm Niệm của em đâu? Sao gần đây cô ấy không đến?”
 
“Sao lại không mang cơm cho người anh trai mà cô ấy sùng bái nhất? Em rất cần tài nghệ nấu ăn của cô ấy để cứu lấy cái lưỡi đang bị xúc phạm của em.”
 
Tô Diệm hừ khinh bỉ: “Mơ đi, con bé bị thương rồi, không đến được.”
 
Bùi Ngôn Khanh nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, bình tĩnh đợi anh nói tiếp.
 
“Hả?” Lục Huyền với vẻ mặt đau khổ, “Không sao chứ?”
 
“Vẫn ổn.” Tô Diệm không nói nhiều, “Nhưng sau này tớ không định để con bé mang cơm nữa.”
 
“Quá vất vả.”
 
Lục Huyền thở dài: “Cũng đúng.”
 
Nói xong, sắc mặt Bùi Ngôn Khanh thả lỏng, anh cụp mắt nuốt mấy ngụm cơm rồi tiếp tục trả lời tin nhắn WeChat.
 
Đây là tài khoản anh chuyên dùng để liên lạc với bệnh nhân.
 
Khoa xương có rất nhiều bệnh nhân sau khi xuất viện, trong thời gian dưỡng thương sẽ có nhiều triệu chứng lớn nhỏ khác nhau, vì thế cần duy trì liên lạc với bác sĩ.
 
Tài khoản này kết bạn với rất nhiều người, không chỉ có bệnh nhân.
 
Tài khoản công việc của anh có rất nhiều người biết, nó đã được lan truyền khắp nơi, gây ra rất nhiều rắc rối. Có hàng tá xác minh bạn bè mỗi ngày và nhiều người trong số họ không phải là bệnh nhân. Ngoài những người bán hàng ra, phần nhiều là những cô gái trẻ tuổi.
 
Sau đó Bùi Ngôn Khanh quyết định bỏ luôn việc xác nhận bạn bè.
 
Đối với các tin nhắn đã gửi, đừng nói về công việc, anh sẽ bỏ qua chúng nếu bắt chuyện bằng một cái icon.
 
Ví dụ, tài khoản được kết bạn vào vài ngày trước so với bình thường nhát gan hơn một chút và không có hành vi quấy rối thường xuyên.
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn tin nhắn trả lời gần nhất của tài khoản đó, anh bật cười.
 
“Là bệnh nhân được miễn phí gấp 3 lần đấy à.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.