Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 48: Chương 48:



Sau khi làm chuyện xấu xong, Tô Niệm Niệm đến đầu cũng không dám quay lại, cô đi thẳng một đường về nhà.
 
Vừa vào trong cửa lớn Bán Sơn Nguyệt đã đụng phải Tô Diệm đang cầm điện thoại coi đường.
 
Không biết có phải là do tác dụng tâm lí hay không, điện thoại di động đèn pin bạch quang chiếu vào mặt Tô Diệm, làm cho anh trông đặc biệt quỷ dị.
 
Tô Diệm quan sát Tô Niệm Niệm từ trên xuống dưới, không khách khí nói: “Có chó đuổi theo à ?”
 
Có, chính là anh đấy. Tô Niệm Niệm thầm chửi trong bụng, trên mặt vẫn niềm nở, ngoan ngoãn.
 
“Quà của anh đâu hả?” Tô Diệm đi lại gần mấy bước, ánh mắt như tia đèn rọi qua một lượt, ngay cả mũ áo của Tô Niệm Niệm cũng không bỏ xót.
 
“Cái đó.” Mặt Tô Niệm Niệm rất điềm nhiên: “Đồ để tặng cho anh, đương nhiên là hàng đặt trước diy rồi, anh đợi mới có được.”
 
“Phải không?” Lông mày Tô Diệm giãn ra, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, “Thật có tâm nhỉ.”
 
Tô Niệm Niệm đi theo phía sau Tô Diệm, xoa xoa ngón tay: “Kì nghỉ của anh có bận rộn không?”
 
“Không bận.” Tô Diệm nghi ngờ quay đầu, đột nhiên bật cười: “Sao hả, muốn anh dắt em đi chơi à?”
 
Tô Niệm Niệm liên tục lắc đầu: “Không phải!”
 
Tô Diệm cau mày: “Thế em hỏi cái để làm gì hả?”
 
“Muốn bảo anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Tô Niệm Niệm bĩu môi, “Bởi vì em có linh cảm sau quốc khánh anh sẽ rất bận rộn.”
 
Tô Diệm liếc nhìn cô, cười khinh bỉ: “Người có thể khiến anh bận chỉ có Bùi Ngôn Khanh thôi.”
 
“Bây giờ anh ấy còn chẳng có thời gian quản anh nữa.”
 
Bước chân của Tô Niệm Niệm khựng lại : “Là sao vậy?”
 
Tô Diệm nói đầy đắc thắc: “Anh ấy cũng đã tới tuổi này rồi, gần đây đang bận rộn yêu đương hẹn hò chứ sao.”
 
Nhịp tim của Tô Niệm Niệm như ngừng hẳn, cô đứng ngay ra chỗ cũ: “Cái gì?!”
 

“Ngạc nhiên dữ vậy.” Một tay Tô Diệm bỏ vào túi, từ tốn nói: “Hôm em biểu diễn ấy, anh còn nhìn thấy đối tượng hẹn hò của anh ấy, mặc đầm đỏ ấy.”
 
Nhìn thấy vẻ mặt chấn động của Tô Niệm Niệm, Tô Diệm bỗng nhiên trở nên kiên nhẫn một cách hiếm thấy, anh giải thích vài câu: “Anh ngồi phía sau lưng anh ấy, tận mắt nhìn thấy. Sau đó anh gửi hình cho Lục Huyền, cậu ta nói cái này sớm đã không phải chuyện gì mới, trong bệnh viện đã truyền tai nhau ầm ầm rồi.”
 
Nói xong, Tô Diệm còn mấp máy môi, nhiều chuyện thêm một câu: “Quả thật, cô gái nào mà nghĩ không thông dữ vậy ta.”
 
Hướng của tình huống này hơi khó hiểu.
 
Tô Niệm Niệm ngây người đi đằng sau Tô Diệm, cân nhắc giọng điệu rồi lên tiếng: “Sao, sao lại nghĩ không thông chứ?”
 
Tô Diệm hừ một tiếng: “Em nghĩ thử xem, Bùi Ngôn Khanh có phải là người giống người bình thường không hả? Em có tin không, đối diện với bạn gái mà anh ta vẫn có thể nói chuyện như nói với sinh viên vậy, đây là tìm bạn trai hay tìm cha già vậy?”
 
“Sau đó, đến khi anh ta bận rộn lên, ở cùng một thành phố mà như cách xa vạn dặm, như này ai mà có thể chịu được chứ?”
 
“Với lại, anh ấy vừa nhìn đã biết chẳng có gì thú vị, dù đầu óc có hơi thông minh hơn người thường một chút, nhưng cực kì cứng nhắc. Ở bên cạnh anh ấy còn không bằng chọn khắc băng….”
 
Tô Diệm nói một lần tràng lan đại hải, con đường từ cổng lớn đến biệt thự, cứ nói mãi, thậm chí đến nhà rồi vẫn chưa có ý định sẽ ngừng lại, như thế là tích tụ nỗi bực bội.
 
Khuôn mặt của Tô Niệm Niệm dần đông cứng lại, vốn còn muốn tiết lộ một chút thông tin, nhưng ý định này đã hoàn toàn biến mất.
 
Cô đi theo Tô Diệm lên lầu, sau khi đến phòng mình, khóa cửa xong, xong rồi, quyết định cắt đứt âm thanh của Tô Diệm.
 
Ghen tị! Tô Diệm tuyệt đối là đang ghen tị!
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Diệm còn đang ngủ nướng, Tô Niệm Niệm xách túi, chân rón rén đi ra khỏi cửa nhà.
 
Trước khi đi, cô có nói trước với người giúp việc, nếu Tô Diệm có hỏi cứ nói cô ra ngoài đặt quà cho anh.
 
Hôm nay Tô Niệm Niệm cố ý trang điểm cho trưởng thành một chút.
 
Cô vẽ dài đường kẻ mắt hơn, hơi nhếch lên, làm giảm đi vẻ ngây thơ của đôi mắt nai, rồi thoa một lớp son môi đậm nhất.
 
Ngoài ra, Tô Niệm Niệm còn lấy quần áo bị chôn dưới đáy tủ.
 
Trước kia cô chỉ dám mua vui mà không dám mặc lên người, hiện tại cô đã tìm cho mình một lý do - để tránh cho Bùi Ngôn Khanh lại bị nhận nhầm là cầm thú, cô đã khoác lên bộ đồ đó mà không có chút cảm giác áp lực nào.
 
Hai người hẹn nhau lúc 8 giờ.

 
Ngay khi Tô Niệm Niệm đi đến tảng đá có viết chữ Bán Sơn Nguyệt, cô nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang đứng đối diện, dáng người cao lớn.
 
Lưng thẳng tắp, ánh nắng vàng xuyên qua kẽ hở cành lá chiếu vào mặt hắn, đứng trước cửa khách sạn, tựa như một tấm biển hiệu sống động vui mắt.
 
Bùi Ngôn Khanh chăm chú nhìn qua đường, khi anh nhìn thấy ai đó đang đến, đôi mắt hơi đờ ra.
 
Anh chuyển ánh mắt từ vòng eo lộ ra của Tô Niệm Niệm sang đôi chân dài mặc quần ngắn, híp mắt nhìn.
 
Tô Niệm Niệm đi lại gần, nháy mắt với Bùi Ngôn Khanh, cô xoay một vòng lớn: “Sao nào?”
 
“Đủ trưởng thành chưa?” Cô cúi đầu nhìn thắt lưng và chiếc quần ngắn của mình, kết hợp cùng áo khoác ngoài, “Có phải rất kinh động lòng người không?”
 
Một giây sau, chiếc áo gió dài đến bắp chân trùm lên đầu, người đàn ông mặt không chút thay đổi quấn quần áo cho cô, thanh âm đặc biệt nhẹ nhàng: “Mặc vào.”
 
Tô Niệm Niệm muốn cởi ra: “Không cần, em khó khăn mới mặc ra ngoài đấy.”
 
Bùi Ngôn Khanh cúi đầu liếc nhìn bắp chân và mắt cá chân vẫn còn để trần của cô, đôi mắt trắng bệch, anh cau mày: “Đi.”
 
“Đi đâu?”
 
“Trung tâm mua sắm.”
 
“Để làm gì?”
 
“Mua quần dài cho em?”
 
Tô Niệm Niệm: ?? ?
 
Cô nhớ lại lời mà Tô Diệm từng nói, đây là tìm bạn trai hay tìm cha già vậy?
 
“Mua, mua quần dài cái gì hả?” Tô Niệm Niệm khó hiểu ngước mắt nhìn sang Bùi Ngôn Khanh.
 
Biểu cảm của anh xem ra cực kì nghiêm túc, “Hôm nay nhiệt độ ở thành phố S là 17 độ, độ ẩm ở khoảng 70%.” Bùi Ngôn Khanh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt không phục, không chịu giáo huấn của cô gái nhỏ, “Không chú ý bảo vệ, giữ ấm sẽ dễ mắc bệnh phong thấp.”
 

Tô Niệm Niệm: “…..”
 
Sai rồi, cha già cũng không nhiều chuyện như vậy.
 
Cô cạn lời liếc mắt nhìn anh.
 
Bùi Ngôn Khanh lại nhẹ nhàng nhấc tay lên, vuốt mi mắt cô, nghi ngờ hỏi: “Em không cẩn thận vẽ mắt ra ngoài khóe mắt rồi à?”
 
Tô Niệm Niệm: ?
 
Cô tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói gì cơ?” Lại dùng sức chớp chớp đôi mắt nhìn anh: “Anh không cảm thấy đôi mắt của em trở nên quyến rũ hơn chút à?”
 
Ánh mắt Tô Niệm Niệm vốn rất sáng, nhưng bây giờ hình dạng của chúng lại nhô lên, và con ngươi cực đen của cô có vẻ quyến rũ như móc câu.
 
Tim Bùi Ngôn Khanh đập lỡ nhịp, anh nhìn đi chỗ khác, thẳng thắn nói: "Anh còn tưởng em vẽ lem ra.”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Cô lại nhớ đến những gì Tô Diệm từng nói---
 
Vừa nhìn đã thấy chẳng có gì thú vị, cực kì cứng nhắc.
 
Tô Niệm Niệm nhịn rồi lại nhịn, quyết định đổi chủ đề khác, cô nói: “Em tính toán xong rồi.”
 
“Hôm nay sẽ đi dạo, đến tối em sẽ dẫn anh đi hội chợ, quốc khánh này của chúng ta sẽ rất náo nhiệt….”
 
Bùi Ngôn Khanh khựng lại một chút, “Anh chỉ có hai ngày nghỉ lễ thôi, đã đặt vé máy bay tối nay quay về rồi.”
 
Nụ cười trên môi Tô Niệm Niệm đông cứng, cô nhàn nhạt nói: “Được thôi.”
 
Cô lại nhớ đến những lời Tô.đại sư tiên đoán. Diệm nói--- Lúc bận lên rồi thì ở cùng một thành phố cũng như xa cách vạn dặm.
 
Có cần đến mức nói cái gì trúng cái đó vậy không?!
 
“thế ban ngày anh đi dạo phố cùng em một ngày đi.” Tô Niệm Niệm ủ rũ không vui nói.
 
“Được.”
 
Vừa vào trung tâm thương mại, Tô Niệm Niệm liền cởi áo gió trên người nhét vào trong tay Bùi Ngôn Khanh, "Cầm đi, bên trong rồi có thể không mặc rồi đúng không?
 
Dưới ánh đèn rực rỡ của trung tâm mua sắm, làn da của Tô Niệm Niệm trắng đến chói mắt, và trung tâm mua sắm đông nghịt người vào ngày Quốc khánh, điều này nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý.
 
Bùi Ngôn Khanh bất giác ra cau mày, bước tới và nắm lấy cổ tay của Tô Niệm Niệm, nhẹ nhàng nhìn xung quanh cho đến khi những ánh mắt rõ ràng đó lắng xuống.

 
Anh trực tiếp kéo người vào nhãn hiệu thể thao bên phải, trầm giọng nói: "Vào mua quần áo."
 
“Muốn mua anh tự đi mà mua.”
 
Bùi Ngôn Khanh đã kéo cô vào trong cửa hàng, dịu dàng dỗ cô: “Anh mua.”
 
Tô Niệm Niệm vẫn quay đầu đi, mặc kệ anh.
 
Cho đến khi nhân viên nữ mỉm cười nhìn hai người, "Tiên sinh, cô, hoan nghênh vào xem ạ!”
 
Nhân viên bán hàng chỉ vào chiếc áo khoác màu trắng trên người mẫu: "Đây là kiểu đồ đôi mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi, chiếc thứ hai giảm giá 15%!"
 
“Tôi vừa nhìn đã cảm thấy nó thật sự cực kì hợp với hai người...”
 
Nghe đến hai chữ ‘đồ đôi’, Tô Niệm Niệm bất giác nhìn bộ đồ, sau đó run rẩy xấu hổ trong giây lát.
 
Cô lén nhìn sang Bùi Ngôn Anh, ánh mắt anh nhàn nhạt dừng lại ở bộ đồ đó, nhưng không nhìn ra cảm xúc.
 
“Anh mua không?” Tô Niệm Niệm li3m môi.
 
Bùi Ngôn Khanh: “Em thích không?”
 
Tô Niệm Niệm nhìn đi chỗ khác, nói một cách ngập ngừng: “Cũng được.”
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn sau đầu cô, trong mắt hiện lên nụ cười, chỉ chỉ cái còn lại: "Anh cảm thấy cái kia hợp với em hơn."
 
Tô Niệm Niệm nhìn qua đó.
 
Không phải đồ đôi.
 
Rất tốt.
 
Cô đẩy tay Bùi Ngôn Khanh ra, “Em chọn cái đó!”
 
Tô Niệm Niệm khăng khăng bổ sung thêm: “Cái thứ hai giảm 15%, em cảm thấy rất hợp lí.” Nói xong, cô còn nghiêm túc giáo huấn Bùi Ngôn Khanh: “Rốt cuộc anh có muốn ăn lễ không?”
 
Bùi Ngôn Khanh thấy muốn cười, nói với nhân viên: “Chúng tôi lấy cái này, phiền cô lấy xuống giúp một chút.”
 
Nhân viên mỉm cười gật đầu.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.