Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 50: Chương 50:



Xuyên qua lớp quần áo, một nụ hôn rất nhẹ nhưng lại khiến tim anh chệch nhịp.
 
Người trong vòng tay ngẩng khuôn mặt to bằng lòng bàn tay lên, quầng mắt đỏ hoe, hàng mi mảnh còn đọng nước, chỉ nhìn thẳng vào anh.
 
Để tập trung xem cuộc vui, Tô Niệm Niệm đến quán cà phê của trung tâm mua sắm và mở một chiếc hộp nhỏ, lúc này khung cảnh yên tĩnh, chỉ có hai người họ.
 
Bùi Ngôn Khanh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nhắm mắt lại và giải tỏa cơn nóng đột ngột trong lòng.
 
Có một khoảnh khắc như vậy, anh cảm thấy bản thân có thể thật sự là một tên dã thú.
 
Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm anh, “Cẩn thận chút, đừng làm hư lớp makeup của em.”
 
“Anh không dám chạy.” Rút khăn giấy lại, Bùi Ngôn Khanh đột nhiên nói.
 
Ánh mắt Tô Niệm Niệm hơi khựng lại, nhìn thấy người đàn ông nắm chặt tay cô, đặt lên chỗ vừa nãy cô đã cắn anh: “Sợ em cắn anh, đau.”
 
Tô Niệm Niệm tức giận liếc nhìn anh, “Anh như vậy còn sợ à?” Cô dùng sức nhéo anh một cái, tiếp xúc với da thịt anh một cách chân thật, anh có đau hay không thì cô không biết nhưng tay cô đau rồi.
 
Nó giống như chạm vào mặt trăng!
 
Bùi Ngôn Khanh giữ chặt tay cô ở trên ngực mình, bật cười nói, “Niệm Niệm.”
 
“Làm sao?” Tô Niệm Niệm có chút rụt rè, cúi đầu nhìn mũi chân.
 
Cách một lớp áo, Tô Niệm Niệm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, thậm chí là nhịp tim đang đập liên hồi, ngón tay cô bất giác co lại.
 
“Xin lỗi.” Giọng nói Bùi Ngôn Khanh trầm thấp và khàn.
 
“Hả?”
 
Tô Niệm Niệm còn nghĩ anh đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy là muốn tỏ tình thâm tình sao, trong đầu nhanh chóng nảy số, kết quả, chính là vậy?! Chính là vậy?!
 
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói: “Để em vì anh mà chịu uất ức rồi.”
 
Tô Niệm Niệm nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, đột nhiên hiểu ra chuyện gì, cô hỏi: “Anh biết hết cả rồi?”
 
Bùi Ngôn Khanh nhỏ giọng ừm, giọng nói rất khó khăn, “Anh biết lời nói này bây giờ nghe có vẻ như không còn ý nghĩa, nhưng anh...” Anh khựng lại, nói: “Muốn để em an tâm, muốn cho em sức mạnh.”
 
Trong lòng Tô Niệm Niệm tê dại, cô không cưỡng lại được trọng lượng trong ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh, hơi trốn tránh.
 
Cô cúi đầu, ngón tay bất giác bắt đầu sờ: “Nếu em không có tốt như anh nghĩ thì sao?”

 
“Tình hình của em, ông nội anh cũng đã biết rồi, anh nên, rất không thích em.”
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh trở nên trầm xuống, anh siết chặt tay bên hông, một lúc sau anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Niệm Niệm, “Đây là vấn đề của anh.
 
Và hậu quả nên do chính mình chịu trách nhiệm.
 
Tô Niệm Niệm không biết nói thế nào, chỉ mím môi, lắc đầu.
 
Lồ ng ngực của Bùi Ngôn Khanh trở nên chua xót khó nói, anh im lặng một lúc rồi lại trầm giọng nói: “Anh sẽ cho em một lời giải thích, sẽ không để cho em chịu uất ức dù chỉ là một chút.”
 
Bùi Ngôn Khanh lên máy bay lúc bảy giờ tối, sau bữa tối, anh đưa Tô Niệm Niệm về nhà rồi ra sân bay.
 
Gió chiều mát lạnh thổi qua, Bùi Ngôn Khanh giơ tay thắt lại chiếc cổ áo lỏng lẻo cho Tô Niệm Niệm, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô vùi dưới cổ áo, lần đầu tiên trong lòng anh có cảm xúc trẻ con ập đến.
 
Anh nhớ rằng cô gái này có thể phớt lờ anh trong nửa tháng khi cô chơi game.
 
Bùi Ngôn Khanh nhướng mày lên, nhấn mạnh một câu: “Có chuyện thì phải gọi điện cho anh đấy.” Vừa nói ra câu này anh có hơi hối hận.
 
Có chuyện mới gọi, thế không có chuyện thì sao.
 
Hai tay Tô Niệm Niệm cho vào túi, như có như không ‘ừm’ một tiếng.
 
Bùi Ngôn Khanh không hài lòng mím môi, lại nói bồi thêm một câu: “Không có chuyện gì thì anh gọi cho em.”
 
Tô Niệm Niệm vốn muốn trả lời lại nhưng nhớ đến mình đang ở nhà, bất cứ lúc nào Tô Diệm cũng sẽ ào ra, cô vội vàng từ chối: “Không được.”
 
Bùi Ngôn Khanh khẽ cau mày, nhìn lông mày của cô gái nhỏ tàn nhẫn, anh cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
 
“Anh mau đi đi.” Tô Niệm Niệm vẫy vẫy tay, bắt đầu đuổi khách: “Nếu không là không kịp đâu đấy.”
 
Bùi Ngôn Khanh lùi về sau mấy bước, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cô, đột nhiên bất lực thở dài.
 
Sao mà giống như là anh không nỡ vậy.
 
Một mình Tô Niệm Niệm đi vào nhà.
 
Tô Thiên Trạch và Tống Tử sáng sớm hôm nay đã đi rồi, trong nhà quay lại vẻ bình yên, nhưng Tô Diệm trước giờ luôn ồn ào cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
 
Tô Niệm Niệm xách túi trong tay đi đến cửa phòng Tô Diệm, cô gõ cửa: “Anh?”
 
Giọng nói trong phòng nghe có hơi phiền muộn, “Vào đi.”
 

Tô Niệm Niệm nhìn thấy Tô Diệm người vốn nên nằm ngủ nướng trên giường hoặc là chơi game, bây giờ đang ngồi quay lưng với cô, nhìn chằm chằm vào sơ đồ giải phẫu người dày đặc trên máy tính, và mái tóc của anh cũng bị vò rối nùi như ổ gà.
 
Anh dựa vào ghế bành quay người lại, nhìn Tô Niệm Niệm từ đầu đến chân, chán ghét nheo mắt: "Em cái túi đựng đất ở đâu ra?"
 
Tô Niệm Niệm: “....” Cô bước lên hai bước, đặt món đồ trong tay lên bàn, không chút khách khí nói: “đây là quà đó.”
 
Tô Diệm đưa tay ra mở cái túi, nhìn thấy một cái hộp được gói tinh xảo, hừ nhẹ một tiếng, “Này, xem ra cũng không tệ.”
 
Anh mau chóng mở cái hộp ra, sau khi nhìn rõ đồ thật, anh khẽ mỉm cười, dùng đầu ngón tay giữ tượng đồ sứ ở giữa hộp, "Đây là cái gì?"
 
“Anh muốn kiện nó vì vỏ bao bên ngoài gạt người đấy.”
 
Tô Niệm Niệm khoanh tay, khó hiểu hỏi: “Anh không nhìn ra là ai à?”
 
Hai tay Tô Diệm chống cằm nhìn chằm chằm bức tượng sứ, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, tức giận đến suýt nữa không thở được: “Em sẽ không phải muốn nói, đây là anh đó chứ? "
 
“Đúng đấy.” Tô Niệm Niệm lấy một chiếc hộp khác ra, cô lấy tượng sứ xinh đẹp tinh xảo khác ra, đặt cạnh bên ‘Tô Diệm’, “Đây là em.”
 
Tô Diệm cười lạnh lùng một tiếng: “Vậy nên của anh là em tùy tiện nặn, còn của em thì tìm sư phụ nặn?”
 
Tô Niệm Niệm chột dạ chớp chớp mắt,  “Ai nói em tùy tiện nặn hả!? Em tốn cả một buổi chiều đấy, được chưa hả?”
 
Vào buổi chiều, cô dẫn Bùi Ngôn Khanh đến trung tâm trải nghiệm thủ công mỹ nghệ này, vốn định sẽ nặn Bùi Ngôn Khanh nhưng ban đầu vừa vào làm cô đã vẽ cái mũi lệch đi, nhưng lại không nỡ bỏ một cái mẫu khó khăn lắm mới nặn ra thành người, thế nên cô chuyển sang nặn Tô Diệm.
 
Sau đó, kết quả thành như vậy.
 
Và có lẽ tất cả hào quang trong cuộc tình yêu đương hẹn hò này của Bùi Ngôn Khanh đều đổ dồn vào đôi bàn tay ấy, bàn tay luôn cầm dao mổ vững vàng và điêu luyện, và thành phẩm cuối cùng khiến Tô Niệm Niệm thích đến mức không nỡ đặt xuống.
 
Mặc dù thật khó để chấp nhận người đàn ông xấu xí đó là mình, nhưng ít nhất Tô Niệm Niệm đã đặc biệt làm nó cho anh, để xứng đáng với nỗ lực vất vả này, Tô Diệm đã nhận chiếc hộp, "Anh miễn cưỡng nhận nó."
 
Anh lại liếc nhìn Tô Niệm Niệm, “Em đến từ đâu lăn về từ đó đi, anh đang bận lắm.”
 
Tô Niệm Niệm kìm nén lại ý định muốn gõ đầu anh, cô nhìn máy vi tính, “Không phải anh nói gần đây anh rất rảnh hay sao?”
 
“Hừ.” Tô Diệm mím môi, “Anh nghi ngờ Bùi Ngôn Khanh đã thất tình rồi.”
 
Tô Niệm Niệm: ?
 
“Tối qua anh ta đột nhiên gửi một tệp tài liệu qua cho anh, nói là đề tài anh đang nghiên cứu, bảo anh tận dụng thời gian nghỉ này học kĩ cho tốt.” Tô Diệm nghiến răng nghiến lợi, “Sau khi quay về sẽ vào phòng thí nghiệm với anh trai tiến sĩ của mình.”
 
Tô Diệm đập tay xuống bàn, tờ giấy sớm đã bị anh vò nát, “Em nói xem, có phải là anh ta rất quá đáng không chứ?!”

 
Tô Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt, cân nhắc thiệt hơn, “Quá, quá đáng sao?”
 
“Sao không tính đó là đặc biệt quan tâm nhỉ?”
 
Tô Diệm giận dữ liếc cô, “Sao em không chửi anh ta cùng anh hả?”
 
Tô Niệm Niệm: “....” Cô mấp máy môi, không chút lưu luyến nào nói: “Quả thật là cực kì quá đáng luôn ấy chứ.”
 
Quả thật cực kì quá đáng.
 
“Hừ.” Tô Diệm hài lòng hừ một tiếng theo cô, “Như này mới đúng.”
 
9 giờ tối Bùi Ngôn Khanh đến thành phố A.
 
Sau khi đến, tài xế của Bùi Huân sớm đã chờ ở bên ngoài sân bay, Bùi Ngôn Khanh ngồi lên ghế sau.
 
Sắc trời đã tối, chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường.
 
"Ba ở nhà cũ hay là ở Đỉnh Thượng?"
 
Trước khi lên máy bay, Bùi Ngôn Khanh đã liên lạc với Bùi Huân, hẹn với ông sau khi xuống máy bay sẽ gặp mặt ông.
 
“Ở Đỉnh Thượng.”
 
Đỉnh Thượng không xa với công ty của Bùi Huân, bình thường ông và Lăng Tịnh đều sẽ ngủ lại ở đây.
 
Tài xế nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau thông qua tấm gương chiếu hậu.
 
Ông lái xe cho Bùi Huân gần 30 năm rồi, lúc cái vị tam thiếu này ra đời, đại tiểu thư Bùi Ngôn Duyệt đã học đại học.
 
Có thể nói ông gần như nhìn thấy cả quá trình trưởng thành của Bùi Ngôn Khanh, từ khi vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh tập tễnh bước đi từng bước trở thành một chàng trai trẻ với tài năng và nhan sắc tuyệt vời, cho đến vẻ ngoài lạnh lùng và lãnh đạm.
 
Cũng đã vô số lần nghe thấy Bùi Huân thở dài nói mình có lỗi với anh.
 
Anh ta cũng đã nghe nói về việc tam thiếu không nghe lời ông cụ vì một cô gái nhỏ, vì vậy ông không khỏi có chút kinh ngạc, và đoán được mục đích Bùi Ngôn Khanh tìm Bùi Huân.
 
“Tam thiếu gia, Bùi tổng sẽ luôn ủng hộ cậu.”
 
Bùi Ngôn Khanh hơi cúi mặt, khó hiểu hỏi: “Vậy sao?”
 
Anh nhớ lại năm 15 tuổi.
 
Không biết là tâm tình gì, là thích, hay là tâm lí đối nghịch, hay là đơn thuần muốn thoát khỏi sự khống chế của Bùi Triết, vào ngày cuối cùng, anh âm thầm thay đổi lựa chọn.
 
Sau khi ông nội biết đã nổi trận lôi đình.
 
Anh nghĩ rằng anh có thể tự làm chủ cuộc sống của mình, nhưng cuối cùng người tìm anh về không phải người khác mà lại là Bùi Huân.
 

Bùi Huân dùng lí do khiến người ta khó mà từ chối nhất, giọng ông đầy tâm trạng nói với anh: “Ông nội con tức đến mức nhập viện luôn rồi, con là một tay ông ấy nuôi lớn, coi như cái ơn con cũng không nên ích kỉ như vậy được.”
 
“Ba cũng đã làm nhiều chuyện không tốt với ông nội con,lại không dạy dỗ anh chị con cho tốt, coi như là bù đắp, ba sẽ trao cổ phần công ty ba cho con nhiều nhất....”
 
Bùi Ngôn Khanh nhắm mắt, không nghĩ về quá khứ nữa, anh nghe thấy tài xế nói: “Tam thiếu, đến rồi.”
 
Anh nhìn qua, xe đã ngừng lại trước cổng dinh thự Định Thượng.
 
Vừa bước vào, Lặng Tịnh đang ngồi trong phòng khách đắp mặt nạ, vừa nhìn thấy anh bà đã kinh ngạc nói: “Lão tam?”
 
“Sao con lại quay về rồi?”
 
“Bởi vì ngày mai phải đi làm.” Bùi Ngôn Khanh cởi áo khoác ngoài ra, cẩn thận đưa lại chiếc áo khoác cho người hầu, rồi căn dặn: “Phiền cô đem đi giặt ủi đi, ngày mai tôi sẽ mặc”.
 
Lăng Tịnh nhìn sang anh: “Cô gái nhỏ người ta theo đuổi được rồi?”
 
Khóe miệng của Bùi Ngôn Khanh bất giác cong lên, vành tai hơi đỏ, nhẹ giọng đáp lại bà: “Ừm.”
 
Lăng Tịnh vốn không ôm bất kỳ hy vọng nào rằng anh có thể theo đuổi được người ta, vừa nghe vậy, mặt nạ suýt chút nữa rơi xuống, không thể tin được nói: "Thật sự là phúc khí của tổ tiên mà.” 
 
Bùi Ngôn Khanh: “....”
 
Bà tiến lên mấy bước, giận dữ giáo huấn: "Vừa mới theo đuổi được con người ta đã vội vàng chạy trở về, ai làm việc như con hả?”
 
“Lỡ như người ta hối hận thì phải làm sao hả?”
 
Mi tâm của Bùi Ngôn Khanh hơi giật giật, có chút mơ hồ: “Còn có thể hối hận nữa cơ á?”
 
Lăng Tịnh không nói gì nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, "Nếu không phải dựa vào khuôn mặt mà mẹ cho con, có mà có thể tìm được đối tượng có quỷ mới tin!”
 
Bùi Ngôn Khanh: “....”
 
Anh hơi nhẹ giọng nói: “Có chút việc con tìm ba để nói chuyện, con lên lầu trước đây.”
 
“Ừ.” Lăng Tịnh xoa xoa mặt, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Khi nào thì dẫn con dâu ngoan của mẹ về nhà ra mắt một chút thế?”
 
Bước chân của Bùi Ngôn Khanh hơi khựng lại, có hơi bất lực: “Còn sớm.”
 
“Sớm cái gì nữa mà sớm, con mau mau...”
 
Bùi Ngôn Khanh bước nhanh bước chân đi thẳng lên lầu, không xong rồi, anh thở dài một hơi.
 
Anh gõ cửa phòng làm việc, Bùi Huân nói: “Vào đi.”
 
Bùi Huân đang ngồi trước bàn xử lý công việc, nhìn thấy anh, ông chỉ vào cái ghế trước mặt: “Con ngồi đi.”
 
“Muốn nói gì với ba?”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.