Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 33: Đôi uyên ương không thành



“Cạch”

Cửa sổ được bật tung ta, một bóng đen nhanh chống phóng vào bên trong căn phòng. Hơi thở người con gái đó nặng nề vô cùng, gương mặt căng thẳng đến cực độ. Bàn tay trong vô thức run rẩy, cảm giác này trước nay Runa chưa từng có. Tim cô nhói lên từng hồi, cơ thể không ngừng tuôn ra những giọt mồ hồi lạnh. Cả đáy mắt cũng hiện rõ hai dòng nước trong lành đang đua nhau trôi xuống mặt.

Căn phòng không có một chút ánh sáng nào, cô cố gắng dùng bàn chân đang nặng trĩu bước về phía chiếc giường. Thả người xuống tấm nệm dày, đầu óc cô bỗng nhiên trở nên bay bỗng đến kì lạ.

“Mai”

Hai từ phát ra từ đôi môi đang run rẩy không ngừng của cô, người con gái với gương mặt đầy đau khổ khi nãy có thật sự là Mai người bạn gái bấy lâu nay cô luôn nhớ nhung hay không?Tạii sao suốt gần 2 tháng nay kể từ lần giáp mặt với Sáo Quỷ.

Cô chạy đến hỏi Mai rằng bao lâu nay sống có khỏe không, Mai đã đi đâu?

“ Không sao tôi đi nghỉ ngơi đây” - nói lạnh lùng rồi ra khỏi phòng của Runa.Cô cũng không hiểu là lí do gì nữa,chỉ một lí do...

Tại sao mọi người lại thay đổi!!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Lớp 12A1

Cánh cửa lớp không ngừng bị những cơn gió lớn làm chuyển động đập vào hai bên bức tường phát ra những âm thanh “Đùng đùng” nhức tai. Bên trong lớp học không khí nhộn nhịp hẳn lên những đôi gái yêu nhau không ngại ngùng mà trao nhau những nụ hôn nồng cháy ở cuối lớp. Còn có những người không ngừng rượt đuổi nhau chạy nhảy lên cả trên mặt bàn để lại vô số vết dày thể thao chi chít, như vậy đó ở cái tuổi 18 – 19 như thế này quả thật là cực kì tươi đẹp.

Tuấn ngồi yên lặng tại chỗ ngồi của mình không thèm để ý đến những chuyện đang xảy ra trong lớp cứ như anh không hoàn toàn thuộc về nơi này chỉ có thể xác mà thôi. Trên tai đang gắn một chiếc phone nhỏ màu đen, ánh mắt anh khép mờ thưởng thức những âm thanh ngọt ngào do bản nhạc tình yên Mexico đem lại. Anh không ngừng suy nghĩ về những chuyện khi sáng xảy ra, giữa anh và Mai hình như đang có một bức tường nào đó ngăn cách. Ngay cả anh cũng không thể nào đẩy nó ra được, Mai không còn chịu nghe theo những lời khuyên bảo của anh như trước và thay vào đó là nét cố chấp vốn có của cô. Anh cứ nghĩ mình đã thay đổi được nét lạnh lùng đầy tàn nhẫn trong ánh mắt cô, nhưng anh đến bây giờ mới phát hiện ra mọi thứ chỉ là được cô che đậy một cách quá xuất sắc mà thôi.Ngay kể từ anh với cô đã có những ngày tháng yên bình và hạnh phúc ở con núi đó thì bây giờ lại quay về như cũ.

Trước mặt Tuấn là một người con gái có mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt to trông cũng rất đáng yêu, cô ta không ngừng nhìn Tuấn với ánh mắt thèm khác. Người con gái xinh đẹp này cứ nghĩ chỉ cần đứng trước mặt anh như thế thôi cũng sẽ làm anh động lòng mà bước đến bắt chuyện làm quen nhưng không ngờ anh và tảng băng ngoái bắc cực chẳng khác nhau là mấy.

Không chịu được khi thấy mình bị bỏ lơ như thế cô gái đó liền bước đến ngồi xuống ngay chỗ ghế trống bên cạnh Tuấn. Thân hình nhỏ nhắn không ngừng áp sát vào cánh tay của anh, gương mặt cô ta cách gương mặt Tuấn chưa đến 5cm.

“Giảng viên Tuấn, tối nay anh đi chơi với em nha”

Giọng nói nũng nịu vang bên tai, mày Tuấn khẽ chau lại. Đối với anh những người con gái này thật sự rất phiền phức, suốt ngày chỉ biết vây quanh lấy anh làm những động tác vô cùng chướng mắt. Anh được sự chú ý của nhiều người con gái như thế là vì vẻ mặt lạnh lùng khó đoán này thu hút. Giọng nói của cô gái vừa dứt thì Tuấn đột nhiên quay mặt qua nhìn vào mắt cô ta, ánh mắt anh không phải là vui vẻ là hưng phấn mà là khinh bỉ. Anh thật sự ghét loại đàn bà tối ngày chỉ biết dùng nhan sắc dụ dỗ cái phần dưới của đàn ông.

Rõ ràng nhìn thấy được sự phản ứng ghê sợ của anh cô gái đó lập tức buông Tuấn ra nét mặt cho chút xanh xao, cô ta chỉ biết người con trai trước mặt này rất đẹp, thân hình cao ráo kèm theo giọng nói đầy nam tính. Nhưng cô ta không thể nào ngờ được anh lại có cái thái độ như thế, chỉ một ánh mắt cực kì bén thôi cũng đủ là bọn con gái sợ hãi vô cùng. Không thèm để ý đến sự ngạc nhiên qua ánh mắt của cô ta, Tuấn đứng lên bình thản bước ra khỏi lớp học để lại vô số ánh mắt như lưỡi dao phía sau lưng mình.

Đức khẽ cười khi quan sát được toàn bộ sự việc đang xảy ra trước mắt, hắn thật sự chưa nhìn thấy qua người đàn ông nào lại có thể bình thản trước mặt phụ nữ đẹp như anh. Gương mặt không một chút thay đổi, trên người không xuất hiện dù chỉ một chút khác khao chỉ có duy nhất ánh mắt làm người khác lạnh đến thấu xương.Cứ thế nhìn Tuấn bước đi mà không hề đuổi theo, theo thâm tâm anh biết Tuấn chắc hẳn đã phải trải qua những chuyện không tốt đẹp gì mà còn lại khó quên.

“sao đấy định làm mai chỉ đường cho họ à “

Giọng nói nhí nhảnh dó làm Đức bận lòng cười hạnh phúc quay lại nhìn người con gái đó tóc bím hai bên trông thật đáng yêu và cũng thật đáng ghét. Bước lại gần thật nhanh

“thấy bảo vậy hì hì Hồ li tinh em nghĩ có nên chúng ta làm nghuyệt lão tác hợp cho hai bọn họ không nào” - Người con gái đó không ai khác chính là Ngọc Anh cô đã hiểu ra mọi điều mà Đức đã làm và chấp nhận anh cho dù cô biết thân phận của cô có làm cho anh suy nghĩ lại về cuộc tình này không. Nhưng cô vẫn không chịu buông tay tay anh ra bởi vì khi nào đó là quyết định thực sự của anh đi chăng nữa.

“tất nhiên rồi,đồ ngốc”

*****

Ngoài trước lớp, ánh sáng từ mặt trời chiếu rọi xuống toàn bộ khung viên trường. Từ trên đây có thể nhìn thấy được tất cả những hành động của những học sinh bên dưới sân, có người thì vội vã chạy vào lớp sộ trễ mất giờ học. Có người thì ngồi dưới tán cây bàng to lớn cầm trên tay quyển tập chăm chú học bài, còn có những cặp ngồi trên ghế đá mỉm cười nhìn lên trời trông thật hạnh phúc.

Tuấn đã từng nghĩ rằng mình không bao giờ có được cái cảm giác hạnh phúc ấy, bởi vì anh biết người con gái đó đối với anh chỉ đơn giãn bằng hai chữ “Bạn bè”. Vị trí ngay tim, đau, đau lắm. Nhưng anh biết làm gì được đây khi chính bản thân mình cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, trái tim đó là của cô, cô yêu ai ghét ai là quyền của cô. Khi nãy anh rất muốn nắm chặt hai vai cô hỏi “vết sẹo trên vai em là ai làm?”, nhưng anh cứ đứng khựng mãi không thốt nên lời. Nhìn thoáng qua thôi không lẽ anh không nhận ra ngay vết sẹo đó là do răng để lại sao? Cô hôn người đàn ông khác, người đó hoàn toàn không phải là anh. Chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà có quá nhiều thứ khiến anh và cô càng thêm xa cách, cô lẫn trốn anh không chịu đến tìm anh, cô không hề biết mấy ngày đó anh sống đau khổ như thế nào.

[Anh sẽ giúp em.

Giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai, bã vai lập tức được nới lỏng ra bàn tay đang nắm chặt trên vai cô chuyển xuống thắt lưng. Một cái ôm ấm áp, một vòng tay rắn chắt khiến cô cảm thấy bình yên. Nhưng bọn họ không hề hay biết cách đó không xa có một người đàn ông không ngừng dùng ánh mắt lạnh lùng đều giễu cợt nhìn về phía này. Bàn tay người đàn ông đó nắm chặt lại, những đường gân xanh trên trán lần lượt hiện rõ hơn cho thấy sự phẫn nộ tuyệt đối của hắn ta. Bóng dáng của hắn nhanh chống biến mất sau cánh cửa sân thượng của ngôi nhà đối diện trường, không khí lạnh lẽo âm u bao trùm cả một không gian to lớn.

Mai lắc đầu vẻ chán nản.

“Không cần, đây là nhiệm vụ cuối cùng của em“.

Tuấn bất ngờ rồi đẩy cô ra nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, cô vừa nói gì? Đây là nhiệm vụ cuối cùng sao. Anh hoàn toàn không có nghe lầm

“Em nói sao? Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Thật ra mọi chuyện là như thế nào hả MAi?”

Anh thật sự muốn biết rõ mọi chuyện, những lời nói mập mờ của cô làm anh dường như sắp điên lên. Cô không thể tự mình thả lỏng bản thân nói cho anh biết mọi chuyện sao, đến bây giờ thật ra cô đối với anh là như thế nào?

Cô gật đầu ánh mắt nhìn xa xăm trên bầu trời giọng nói thể hiện rõ sự cô đơn

“Mọi thứ rồi sẽ chấm dứt, em mệt mỏi lắm rồi”

Anh muốn thay cô giải quyết vụ lần này nhưng nói mãi cô vẫn không chịu nói cho anh nghe rất cuộc cô muốn làm nhiệm vụ gì?, anh biết cô sợ anh gặp chuyện nhưng cô không hề biết thà người gặp chuyện là anh còn hơn thấy cô gặp bất cứ tổn hại nguy hiểm nào. Cái thế giới mà hai người bọn họ đang sinh sống không có tự do, không có tình thương và niềm đau xót. Họ chị chỉ có thể làm những gì trái với lương tâm mình, phía trên họ còn có một ánh mắt sắc bén đang dòm ngó chỉ cần họ có một cử chỉ nào đó tổn hại đến ánh mắt phía trên thì lập tức kết quả chỉ chỉ có một đó chính là hồn rời khỏi xác.]

Tiếng bước chân đằng phía sau thu hút sự chú ý của Tuấn anh rời bỏ dòng suy nghĩ, tuy nhìn bề ngoài nah có vẻ bất cần không chú ý đến xung quanh nhưng thật ra là một người luôn có sự cảnh giác trên cả tuyệt vời.

Rer tiến lại phía Tuấn, anh ta chống hai tay lên trên lan can xoay người lại hiếu kì nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Tuấn.

“cậu mới rời bỏ tôi biến mất hơn hai tháng nay là rốt cuộc khi về lại mang bộ mặt này sao hả? Tôi đã nghe Đức kể lại rồi mất tích cùng Mai Mai sao cô ấy thì ra là người trong Ác Ma..” -Rer nhìn thẳng vào mặt Tuấn nói, và anh cũng thực sự rõ rồi ngườii mà anh nhìn thấy hôm đó là Runa chính là Ác Ma đó.Anh không bận tâm nhiều hơn bởi vì anh nghĩ yêu cô rồi.

Tuấn khẽ cười, từ lúc nãy đến giờ anh vẫn luôn xem người con trai này là vô hình chưa từng có ý định tiếp chuyện với anh ta nhưng bây giờ nghe anh ta nói thế Tuấn cũng không thể im lặng mãi như hiện tại được.

“Cậu là đang châm chọc tôi sao?”

Giọng nói Tuấn đầy vẻ lười nhát, thân hình cao lớn dựa hẳn vào lan can.

“ ý tôi là lựa chọn tình yêu của cậu là ai cũng được nếu đó chính là một nửa của cậu thực sự.Cậu hạnh phúc tôi cũng vui cho cậu.” - Rer nhìn Tuấn rồi cũng quay đi để Tuấn lại một mình trên hành lang nắng lạnh.Rẻ anh tin vào Tuấn khả năng phán đoán siêu phàm quyết định mọi chuyện vô cùng đúng đắn khiến anh cũng yên tâm khâm phục cậu.

Chiếc xe phi nhanh trong gió, mái tóc dài được xõa ra che khuất một phần vai làm cô càng thêm quyến rũ trước vẻ đẹp thoát ẩn thoát hiện. Cánh tay để trên cánh cửa để hở nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bay vào tay mình. Ánh mắt cô hiện lên rõ nét sắc sảo lại thêm phần u mê.

“Két”

Chiếc xe màu đỏ dừng lại trước cửa quán bar, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn chăm chú vào cô gái vừa bước xuống sau cánh cửa. Cô vẫn đeo chiếc kính râm màu đen, tuy không nhìn thấy được toàn bộ gương mặt nhưng làn da trắng không tì vết vẫn được mọi người chiêm ngưỡng. Trên người cô tỏa ra hương thơm nước hoa rất đặt biệt, đôi chân thon dài bước trên giày cao gót màu đỏ càng thêm nổi bật. Cô đi vào bên trong trước những con mắt thèm thuộc của bọn đàn ông, khi đi ngang qua hai người con trai ánh mắt cô bỗng tối sầm lại. Trái đấy này quả thật rất nhỏ bé.

Tuấn nhìn lướt qua bóng dáng cô, trong lòng anh bỗng nhiên có một cảm giác rất đặc biệt. Mùi hương trên người con gái này thì rất xa lạ, anh chưa từng ngửi qua bao giờ nhưng vóc dáng của người con gái đó rất quen thuộc. Nhưng cô gái đó là ai?, nhất thời anh không thể nào xác định được rằng mình đã từng thấy rồi, ở đâu đó.

Đức nhìn chằm chằm vào người cô, khi bóng dáng Mai khuất sau cánh cửa hắn ta mới quay lại mỉm cười nhìn Rer:

“Sao? Anh thích người đẹp vừa rồi sao. Ôi! Thân hình cũng quyến rũ phết.”

Tuấn lập tức lườm Đức bằng ánh mắt giết người:

-Cậu thôi ngay cái kiểu nói bỡn cợt đó đi –Nói xong không đợi Đức có phản ứng, Tuấn lập tức quay người đi thẳng vào bên trong.

Tiếng nhạc mạnh mẽ làm cho không khí càng thêm sôi động, ánh sáng mập mờ phản chiếu lên gương mặt những cô gái trẻ không ngừng uốn vòng eo thon thả khiến mọi thứ trở nên ám muội đến lạ thường. Bóng dáng MAi nhanh chống trà trộn vào bọn người đó đi thẳng đến chiếc bàn dài nằm ở phía quầy Bar. Lúc đi ngang qua bọn đàn ông chết tiệt đó Mai cảm nhận được rõ ràng có một bàn tay tình cờ vuốt quanh mông mình, nhưng đây là bar lớn của thành phố cô không thể làm náo loạn nên đành xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ít nhất cô cũng muốn biết người nào có gan to như thế, nhưng khi quay đầu lại nhìn ánh mắt Mai bỗng nhiên lô rõ sự ngạc nhiên.

Phía đối diện cô Lương đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô mỉm cười đểu cán, tức giận tay là hắn lại đưa lưỡi ra liếm những ngón tay vừa chạm vào người cô. Động tác của hắn hiện tại vô cùng khiêu khích người khác, ngay cả Mai cũng không tránh khỏi cám giác khó chịu. Người đàn ông này quá nham hiểm, ngay cả việc cô đi đâu làm gì hắn cũng không ngần ngại mà bám theo như đĩa. Chuyện lần trước cô đã chọc giận hắn làm hắn khó chịu đến nhường nào không lẻ hắn định trả đũa cô sao?

Hắn kéo tay cô đi lại chỗ khác, hiện tại hai người đang đứng trong một góc khuất ít người thấy nhất vì thế Lương mới ngang ngược như thế nào, hắn áp người cô vào tường đầu hơi cúi xuống hít hà từng hơi bên vàng tai và gáy cô. Cô thể Mai khẽ rung, hắn là đang cố tình khiêu khích cô đây mà. Nghĩ thế trên môi Mai xuất hiện nụ cười đầy mỉa mai.

“Lâu rồi không gặp anh,Lương “.

Hắn không đổi tư thế mà cứ đứng yên như thế, ngón tay cái xoa nhẹ lên môi dưới của cô. Đôi môi này hắn không biết mình từng có ý nghĩ cắn thật mạnh lên đó bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần sắp làm được lại bị cô phả hỏng mất cả hứng. Hôm nay hắn cũng chỉ là tình cờ gặp cô ở nơi này thôi, dù sao cũng hai ngày không gặp hắn không thể buông tha cô dễ dàng như thế được. Biết cô là một con cọp con không thể nhanh chống chiếm lấy, nhưng cơ thể và trí óc của hắn không cho phép mình có suy nghĩ như thế.

Người con gái này quá quyến rũ, đứng yên dưới thân hình rắn chắc của hắn. Nhưng nụ cười trên môi cô làm hắn khó chịu, cảm giác như mình bị người khác sỉ nhục một cách ê chề. Nhưng biết sao được, nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời theo hắn thì cô không còn là Mai mà hắn muốn chiếm được nữa.

“Tôi nhớ em,MAi em biến mất hai tháng nay rồi đấy”

Giọng nói hắn khàn khàn vang bên tay, đôi môi bóng bỏng cố tình chạm nhẹ vào vành tai MAi khiến thân hình cô không tự chủ được mà rung lên một cái. Bàn tay nhỏ nhắn của cô vô thức chạm vào vòm ngực săn chắc của hắn, người đàn ông này quả thật có khả năng làm người khác luống cuống khi nằm dưới thân mình. Nhớ đến nụ hôn ngày hôm trước gương mặt MAi thoáng ửng đỏ, tuy những chuyện này đối với cô là bình thường nhưng người đàn ông này lại cho cô một cảm giác không thể nào diễn tả thành lời được.

MAi mỉm cười:

“Tôi…. “–Mai vừa mở miệng định nói “Tôi cũng thế” nhưng lại bị đôi môi mềm mại của hắn cắt ngang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.