Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 18: 18: Tranh Thủ Lúc Rảnh Rỗi




Tiêu Ái Nguyệt quyết định đặt toàn bộ tinh lực vào phế phẩm của Hạo Nhã, cô đi sớm về muộn giữa phân xưởng và công ty, mục tiêu trong một tuần sẽ tìm ra toàn bộ lô hàng hư đó.
Một người tìm chắc chắn không xuể, Tiêu Ái Nguyệt gọi một người trong bộ phận thu mua ở xưởng hỗ trợ.

Sau khi hai người tạo áp lực cho trưởng xưởng Vương, gã mới phái đến thêm một nhân viên nữa.

Ngày nào ba người cũng đầu tắt mặt tối chui vào kho phế liệu tìm hàng hư.

Giờ nghỉ trưa trong hai ngày đầu, hai người kia đã tê liệt ngồi bệt dưới đất ăn thức ăn nhanh.

Tiêu Ái Nguyệt cũng chật vật chẳng khác kẻ lang thang là mấy, hình tượng không thể không có nhưng cô cũng chả tốt hơn người khác chỗ nào.

Người ta ngồi bệt ăn tại chỗ còn cô thì ngồi xổm ăn, lúc người ta đã ăn xong phủi mông bắt đầu làm việc thì chân cô đã tê dại đứng dậy hết nổi.
Dần dà da mặt cũng dày thêm, cô mặc quần Tây ngồi bệt dưới đất, họng còn la to hơn cả mấy bà dì bán cá ngoài chợ, "Tiểu Dương, lấy hộ tôi hộp cơm kế bên cậu đi, đúng, đúng, đúng rồi, lấy lại đây."
Tuổi tác của nhân viên mua hàng bên phân xưởng không nhỏ, là một bà dì có khuôn mặt hình chữ điền tên Phương Viên Trân, vóc dáng cô thấp bé nhưng làm việc vô cùng lanh lợi, là chiến sĩ dũng cảm chuyên diệt chuột trong kho, người thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nói chuyện đặc biệt thẳng thắn, "Tôi nói này Tiểu Tiêu, tôi đã gặp qua nhiều cô gái thành thị nhưng người như cô là lần đầu tiên gặp đó."
Tiêu Ái Nguyệt nhét một cái chân gà vào miệng, nói năn không rõ ràng, "Tôi không phải gái thành thị, tôi chỉ là một con nhóc nhà quê ở huyện thôi."
"Tuổi đời của cô cũng không nhỏ." Phương Viên Trân cắn đùi gà trêu cô, "Kết hôn chưa?"
Tiểu Dương cười hì hì tiếp lời, "Sao vậy chị Phương, dù người ta chưa kết hôn thì con của chị cũng không có cơ hội, thằng em của nhóc con đó còn chưa mọc lông nữa là."

Tiêu Ái Nguyệt suýt chút bị lời lẽ khô tục của người kia làm sặc, cô tranh thủ nuốt cơm xuống rồi lấy nước khoáng bên cạnh uống.
"Thế nhóc đã mọc lông chưa? Cởi quần xuống coi thử, chị Phương của em lớn tuổi tới vậy mà vẫn chưa thấy được cọng lông nào nha!"
"Khụ khụ khụ." Tiêu Ái Nguyệt vẫn bị sặc, "Khụ khụ khụ, mấy người...!khụ, ha."
Thấy cô cười giả trân, Tiểu Dương sờ mũi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Hì hì, Tiêu tiểu thư đừng để ý, tôi ít đọc sách, nói chuyện không hay, cô cũng đừng để ý."
"Tiểu Tiêu, cô định làm gì với thứ này?" Phương Viên Trân đổi chủ đề hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Hôm nay cũng vậy, hàng hư lòi ra rất nhiều, tôi định bảo cô cất đỡ trong kho hàng nhưng hôm nay bên kho vừa nhận thêm hàng mới rồi, ở đây có khoảng hai mươi ngàn cái không biết nên để ở đâu."
Tiêu Ái Nguyệt cũng hết cách, sau đó bỗng dưng nổi ra mạch suy nghĩ, "Nếu không thì tôi thuê thêm một phòng nhỏ ở Hán Môn Khẩu."
"Vậy thì quá lãng phí." Phương Viên Trân nói, "Tôi thấy hay là vầy, cô cất mấy chục ngàn cái này trong phòng của tôi đi, dù sao tôi cũng ở một mình, không gian phòng cũng lớn, tối nay làm xong thì để tôi và Tiểu Dương dọn dẹp một chút là được, cô thấy thế nào? Nếu để trong kho, chỉ sợ người khác thần không biết quỷ không hay ăn trộm bớt đấy."
Tiêu Ái Nguyệt hỏi cô, "Ký túc xá của chị có thể chứa nhiều như vậy sao?"
"Có thể, cô không tin thì hỏi Tiểu Dương đi."
Tiểu Dương tranh thủ thời gian khoát tay, "Đừng nha, chị Phương, hai chúng ta không quen nhau nha, làm sao tôi biết phòng của chị có lớn hay không."
"Hứ." Phương Viên Trân trừng người nọ, "Phòng ký túc xá của công ty chỉ có một diện tích thôi, nhóc con cậu bị đần hay sao."
"A, vậy thì thật sự rất rộng lớn nha, chúng tôi ở mười bốn người trong cùng một phòng, chị Phương chỉ ở một mình thì đích thực là rất lớn."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói, "Vậy cũng được."
Dọn dẹp năm ngày, cuối cùng cũng giải quyết xong hàng hư trong kho phế liệu, ba người quyết định nghỉ ngơi buổi chiều và chuyển tất cả hàng hư qua ký túc xá lầu hai.

Tiểu Dương cầm bút vẽ linh tinh trên giấy nháp rồi chạy đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt nói, "Ở đây có ba trăm bảy mươi ngàn sản phẩm lỗi, trong đó có chín mươi ngàn cái màu đen.


Tiêu tiểu thư, chúng ta có cần để chị Phương viết hoá đơn không?"
"Viết hoá đơn gì?" Tiêu Ái Nguyệt đang rửa mặt, không nghe rõ người kia đang nói gì.
"Hoá đơn giống như chứng từ nhập kho đấy." Tiểu Dương đưa giấy nháp trong tay ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Chị nhìn đi, đây đều là hàng hư mà chúng ta tìm được suốt mấy ngày nay, nếu bây giờ muốn chuyển số hàng này đi thì phải viết cái đơn cho đối phương ký nhận, thủ kho đã dạy tôi như vậy."
"Ui, Tiểu Dương giỏi quá nha, ngay cả cái này cũng học." Phương Viên Trân từ ký túc xá bước ra, vừa đi vừa nói, "Tôi thấy Tiểu Dương chính là nhân tài không được trọng dụng của xưởng chúng ta nha, chẳng lẽ cậu nghĩ nửa đêm tôi sẽ lén cậu mang chút phế phẩm đi bán sao?"
Tiểu Dương lộ vẻ bất an, "Chị Phương, tôi chỉ làm việc theo quy tắc thôi."
"Ý của cậu là tôi không có quy tắc?" Phương Viên Trân xắn tay áo mắng, "Tiểu Dương, cậu đã để cả đống hàng hư ở chỗ tôi lại còn muốn tôi viết hóa đơn? Tôi cho cậu biết, không có đơn điếc gì hết, không thôi cậu mang đồ đi hết đi.

Nếu tôi không phải nể mặt Tiêu tiểu thư, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu chỉ là một thằng nhà quê nghèo kiết xác, ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cũng chả có."
Sắc mặt Tiểu Dương tức thì đen lại y chang cacbon, bộ dáng thoạt nhìn trông vô cùng oan ức.

Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười đứng ra hoà giải, "Chị Phương, chị đừng như vậy, cậu ấy vẫn còn nhỏ, tôi đã để hàng ở chỗ chị rồi thì đương nhiên yên tâm, ngày mai sắp xếp lại một chút sẽ không thành vấn đề, chỉ có một đêm thôi mà, không sao, không sao, tất cả mọi người đều không sao."
"Tôi đi căn tin ăn cơm." Sắc mặt Phương Viên Trân dịu đi một chút, "Tôi sẽ khóa cửa, không ai đến trộm đống vàng này được đâu!"
Cô nói với Tiểu Dương nhưng cậu nhóc chẳng thèm để ý, đầu vẫn cuối xuống đất như đang hờn dỗi.

Đợi Phương Viên Trân đi xa, Tiêu Ái Nguyệt mới vỗ vỗ bờ vai của cậu an ủi, "Không sao đâu, có gì mà buồn chứ? Đừng nóng giận, lần sau chị Tiêu sẽ xin cho cậu vào thành phố chơi, đừng tức giận nhé."
Tiểu Dương ngẩng đầu, trong mắt có nước mắt, "Tiêu tiểu thư, tôi..., tôi không sao."
***

Tiêu Ái Nguyệt vào toilet trang điểm lại xong mới dám đến gõ cửa văn phòng của Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi có thể vào không?"
Từ Phóng Tình đang cắm đầu làm tài liệu, cô không ngẩng mặt mà chỉ hơi hơi giơ tay ra hiệu Tiêu Ái Nguyệt đi vào, ngay cả một câu cũng lười nói.
"Tôi...!tôi tìm được rất nhiều hàng hư, hàng của Hạo Nhã rất nhiều, tới mấy trăm ngàn cái lận." Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương cúi đầu không phản ứng liền khẩn trương đứng tại cửa, mặt mày nhăn nhăn nhó nhó, "Ngày mai tôi sẽ qua bên đó sắp xếp hiện trường lại một chút, hy vọng chị có thể đi chung, bọn họ...!bọn người của trưởng xưởng Vương không chịu nói chuyện với tôi, chị có thể ra mặt được không?"
Từ Phóng Tình nhanh chóng nhìn sang cô, "Tôi không có thời gian."
"Nhưng mà...!chị không đi, tôi cũng không có cách nào." Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy miệng của mình sắp tiêu biến, cô nghe Từ Phóng Tình vô cảm trả lời thì có chút nản chí, "Tôi không có quyền gì để sai khiến họ hợp tác, cũng không có quyền kiểm tra lịch sử trong sổ quản lý, chị là lãnh đạo của tôi, hơn nữa lần họp trước chị cũng đã nói sẽ đích thân dạy tôi..."
"Tôi dạy cô chứ không phải đi theo làm bia cho cô." Từ Phóng Tình đặt bút máy xuống bàn rồi ngẩng đầu bất động thanh sắc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Cô đã ở bên đó suốt mấy ngày trời, ngay cả quan hệ nhân sự cũng không thiết lập nổi sao?"
"Họ không để ý đến tôi, vả lại họ toàn nói chuyện bằng tiếng địa phương, tôi nghe không hiểu."
"Vậy thì cô học đi, họ nói tiếng địa phương thì cô học tiếng địa phương."
"Chị nói nghe thật đơn giản." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Không ngờ Từ Phóng Tình lại nghe thấy được, "Cô cảm thấy khó sao? Cách đây một tuần, cô còn nói với tôi là muốn từ bỏ.

Một tháng trước, ngay cả bộ phận mua hàng của Hải Manh ở đâu cô cũng không biết.

Có gì khó? Chỉ cần tâm tính cô không tốt, làm gì cũng sẽ cảm thấy khó khăn."
Thấy lãnh đạo hôm nay không nổi giận, Tiêu Ái Nguyệt có chút tự hào, "Vậy cô muốn học tiếng địa phương của họ sao? Ngày mai chúng ta có thể cùng đi."
"Tiêu Ái Nguyệt." Tâm tình tốt của Từ Phóng Tình lập tức biến mất, "Cô cút ra ngoài cho tôi."
"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ nói câu sau cùng trước khi ra đi, "Tôi thật sự cần chị đi chung để chứng kiến sự cố gắng của tôi không hề uổng phí, để chứng minh mắt nhìn người của chị, hơn nữa còn có thể nhìn thấy được bộ phận quản lý bên phân xưởng thối nát đến độ nào."
"Ra ngoài đi." Từ Phóng Tình cúi đầu xuống, không thèm để ý tới người kia nữa.
Hôm nay tâm tình của chị ấy quả thật không tệ, chí ít không có mắng chửi người, Tiêu Ái Nguyệt thầm nghĩ nghĩ một lát rồi nhoẻn miệng cười, cô cảm thấy Từ Phóng Tình vẫn có chỗ tốt, còn chỉ dạy cô đạo lý và cách làm việc, nếu chị ấy đồng ý theo cô đến phân xưởng sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Lúc tan ca, Mẫn Nhã Tiệp gửi tin nhắn nói sẽ quyết định kết thúc mối quan hệ hợp tác với Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt liên tưởng đến lời uy hiếp của đối phương, tâm tình có chút buồn bực.

Cô không biết Mẫn Nhã Tiệp có thật sẽ công khai tư liệu cá nhân của cô cho Hải Manh hay không, cũng không biết cô ta sẽ giao bằng chứng cho ai, nhưng bất kể thế nào thì quan hệ giữa cô và Mẫn Nhã Tiệp sẽ vô cùng quyết liệt.
"Dù sao thì ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp." Tiêu Ái Nguyệt duỗi lưng một cái, "Cố lên Tiêu Ái Nguyệt."
Tiểu Thu ở sau lưng cô chậm rãi mở miệng, "Tiểu Tiêu, cô rảnh lắm hả?"
Tiêu Ái Nguyệt cầm áp khoác trên ghế lên, "Đúng vậy, tôi chuẩn bị tan tầm."
"Ê, đừng đi." Tiểu Thu tranh thủ đứng lên ném hai xấp tài liệu lên bàn cô, "Cô xem hợp đồng mua bán này kỹ một chút, nếu không có vấn đề thì đưa qua cho quản lý Từ."
Ngày mai có phải là một ngày tươi đẹp hay không vẫn chưa biết được, nhưng hôm nay chắc chắn không phải.

Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu nghiên cứu hai hợp đồng kia, vừa nghiên cứu xong một cái thì Tiểu Thu đã tan việc, "Tôi tan ca trước, cô cứ từ từ làm nha."
Tiêu Ái Nguyệt quyết định ngày mai sẽ xem tiếp, "Tôi cũng đi."
"Khó đi à nha, quản lý Từ đang chờ xem đó." Tiểu Thu nói, "Cô nhất định phải làm xong trong hôm nay."
Mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ.
Cô xem kỹ từng chữ trên hợp đồng hơn cả tiếng vẫn còn hai tờ cuối chưa xong thì Từ Phóng Tình đã ra cửa.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ lãnh đạo đến hối hợp đồng liền vội mở miệng nói, "Quản lý Từ, chị đợi tôi thêm hai mươi phút nữa là xong."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Tôi tan việc, sáng mai đưa cho tôi cũng được."
Hóa ra toàn công ty chỉ còn một mình Tiêu Ái Nguyệt tăng ca? cô đứng lên cất hợp đồng vào túi xách, "Vậy tôi cầm về nhà xem."
Từ Phóng Tình vốn rất ít khi về sớm, cô nghe đối phương nói vậy bỗng đột nhiên dừng bước, "Vừa hay cô đưa tôi đến bệnh viện đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.