Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 1



Vương Tiểu Soái đẩy xe đưa thuốc tới những phòng bệnh ở tầng 4, vừa đi vừa đọc nghiêm túc lời dặn của bác sĩ và những điều cần chú ý cũng như phân loại thuốc giùm cho mỗi bệnh nhân.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm. Dù đã được huấn luyện suốt ba tháng trước khi nhận chức rất nhiều lần về những điều cần chú ý trong việc đưa thuốc, nhưng nhân viên chăm sóc mới vào nghề Vương Tiểu Soái vẫn thấy hơi hồi hộp vào lần đầu đối mặt với bệnh nhân tâm thần.

Mấy cụ trong viện từng nói với hắn, trạng thái tinh thần của đa số những bệnh nhân đang dùng thuốc và được thực hiện tâm lý trị liệu định kỳ luôn rất ổn định. Với lại trong phòng bệnh cũng không trưng bày những vật dụng mang tính công kích nào, nhóm bệnh nhân đang trong tình trạng dưỡng bệnh hoặc dưỡng lão thì đúng hơn. Dù có những biểu hiện bất thường, bác sĩ điều trị cũng sẽ là người đầu tiên nhận ra điều này. Mức độ an toàn của các nhân viên y tế luôn rất cao, hắn không cần lo quá đâu.

Vương Tiểu Soái hít sâu một hơi, vỗ lên ngực mấy cái, tự nhủ phải phải gắng giữ một trái tim yên bình, thái độ phải tự nhiên nhất có thể.

Giao thuốc hết một vòng, mọi chuyện đều rất thuận lợi như mấy đàn anh đàn chị đã nói. Trái tim căng thẳng của Vương Tiểu Soái cũng ổn lại, hắn đi tới trước cửa phòng của bệnh nhân cuối cùng.

Hắn cầm tờ đơn căn dặn của bác sĩ, thấy trên đó viết ——

Tên họ: Giản Hoài

Tuổi: 18

Chứng bệnh: Tâm thần phân liệt

Lời dặn của bác sĩ: Bệnh nhân từng có biểu hiện dễ cáu, trạng thái trở nên ổn định sau khi trị liệu bằng thuốc, hiện giờ không có biểu hiện mang tính công kích. Dùng thuốc Olanzapine, liều lúc mới dùng là 30mg/ngày, ổn thì cứ cho 20mg/ngày.

*Olanzapine: thuốc để điều trị bệnh lý tâm thần như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực.

“Sao liều mạnh thế nhỉ?” Vương Tiểu Soái lẩm bẩm một câu sau khi nhìn thấy liều lượng, nhíu mày nhìn chăm chú lời dặn của bác sĩ.

Lúc huấn luyện, hắn từng học cách sử dụng các loại thuốc an thần. Olanzapine là một loại thuốc có ít tác dụng phụ và có thể được sử dụng trong một thời gian dài. Nhưng liều thuốc ban đầu thường là 10mg/ngày, người già phải giảm xuống 5mg/ngày, dưới 18 tuổi không nên sử dụng.

Bệnh nhân Giản Hoài đã tròn 18 tuổi, nhưng cậu nhập viện vào một năm trước, lúc nằm viện chỉ mới 17 tuổi, thế mà cậu đã dùng thuốc an thần liều lượng lớn hơn tất cả những bệnh nhân khác, không phải điều này hơi…

Vương Tiểu Soái láng máng cảm thấy không ổn, nhưng chỉ có bác sĩ điều trị mới biết được tình huống cụ thể cũng như lịch sử phát bệnh của bệnh nhân thôi, tính bảo mật của việc này cũng rất cao. Nói không chừng bệnh nhân tên Giản Hoài này bị nặng tới mức phải uống liều lượng lớn thì sao. Cậu chỉ là nhân viên chăm sóc thôi nên chả có tư cách gì để nghi ngờ hết.

Hắn không nhịn được nhìn xuống chữ ký dưới lời dặn điều trị dài hạn của bác sĩ điều trị và phát hiện chữ ký đã bị xóa và sửa lại. Tên cũ đã bị gạch đen, ba chữ ‘Thời Trường Phong’ được viết trên hai ô vuông đen thui phía sau.

Hôm qua Vương Tiểu Soái vừa tới báo danh tại Bệnh viện Tâm thần Thứ 3 ở thành phố Lâm Uyên, hắn không biết ai và cũng không hiểu tại sao chữ ký trên đơn dặn dài hạn của bác sĩ lại biến thành như vầy.

Đương nhiên, điều này cũng nằm ngoài quyền hạn của hắn, nhiệm vụ của hắn chỉ là đưa thuốc và cơm thôi.

“Giản Hoài, uống thuốc đi.” Vương Tiểu Soái cầm thuốc đẩy cửa phòng ra. Trong căn phòng đầy nắng có một người mặc áo sơ mi trắng và quần đen thường đang ngồi trên giường bệnh, cúi đầu đọc sách.

Tuổi của cậu nằm trong khoảng giữa thiếu niên và thanh niên, thân hình hơi lộ ra vẻ yếu ớt. Ánh nắng chiếu lên cậu làm cả người cậu dường như tan vào trong tia sáng và trở nên trong suốt.

Thay đổi lúc tối lúc sáng giữa hành lang và phòng bệnh khiến Vương Tiểu Soái nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt của Giản Hoài. Hắn chỉ mới chớp mắt một cái mà người vừa ngồi trên giường bệnh đã đi tới trước mặt mình, tốc độ nhanh tới mức Vương Tiểu Soái khó thể bắt kịp.

“Lại là 20mg à.” Thuốc trong tay Vương Tiểu Soái bị Giản Hoài cầm lấy trong tiếng cười khẽ không rõ ràng.

Hành động đến gần đột ngột làm Vương Tiểu Soái căng thẳng. Hắn lùi lại một bước, thấy cổ áo sơ mi của Giản Hoài đang rộng mở và lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, không nhịn được mà nói: “Giản Hoài, cậu không mặc đồ bệnh nhân.”

Theo quy định, bệnh nhân phải mặc đồ bệnh nhân để tiện trong việc phân biệt giữa họ và người nhà tới thăm bệnh. Hơn nữa, đồ bệnh nhân rộng thùng thình và mềm mại như vậy để bệnh nhân không cảm thấy khó chịu khi đồ siết chặt lên người, song kích thích thần kinh của họ.

“Đem đi giặt rồi, không tìm được đồ khác để thay.” Giản Hoài bưng ly nước lên, bàn tay cầm hai viên thuốc để lên miệng rồi uống nước để nuốt xuống.

Vương Tiểu Soái thấy cậu uống thuốc xong thì gãi đầu: “Vậy để tôi đi tìm một bộ mới, lát nữa sẽ mang tới cho cậu nhé.”

“Cảm ơn.”

Giản Hoài lễ phép hơn Vương Tiểu Soái nghĩ, dáng vẻ và cách cư xử cũng rất bình thường, từng động tác nhỏ đều thể hiện rằng cậu được dạy dỗ đàng hoàng.

Nhìn biểu hiện của cậu, chắc không lâu nữa sẽ được kiểm tra và cho xuất viện thôi. Vương Tiểu Soái vừa nghĩ thầm vừa bước ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi cũng không quên đóng cửa lại.

Lúc đóng cửa, Vương Tiểu Soái thoáng thấy Giản Hoài đang bỏ tay vô túi và nhìn hắn như đang ngó chừng hắn rời đi vậy.

Vương Tiểu Soái bỗng nhiên thấy nổi da gà. Hắn xoa hai cánh tay rồi nhanh chóng đóng cửa vọt mất.

Sau khi xác định nhân viên chăm sóc đã đi xa, Giản Hoài mới mở tay trái ra, tự dưng đâu ra có hai viên thuốc nằm trong lòng bàn tay.

Điều kiện trong phòng bệnh đơn cũng không tệ cho lắm, không chỉ có nhà vệ sinh riêng mà còn có một chiếc bàn xây sẵn cố định. Giản Hoài để hai viên thuốc lên mặt bàn, cầm một viên lên ngửi thử rồi nhướng mày trong ngờ vực: “Giống vitamin thế?”

Viên còn lại đúng là Olanzapine mà Giản Hoài quen thuộc. Có người đã lén giảm liều lượng thuốc của cậu, là ai vậy nhỉ?

Giản Hoài nhìn chằm chằm vào hai viên vitamin và Olanzapine rồi bỗng dưng cười một tiếng. Là ai cũng chẳng quan trọng hết.

Cậu giơ ngón trò đè lên viên Olanzapine đó, dùng sức nghiền xuống, nghiền cho tới khi nó biến thành bột phấn trắng mới thôi.

Giản Hoài cẩn thận lấy một tờ giấy hốt bột phấn vào trong lòng bàn tay và mở cửa sổ ra. Để đề phòng bệnh nhân nhảy lầu vì tinh thần thất thường, cửa sổ phòng bệnh nào cũng có một rào chắn an toàn, chỉ một bàn tay có thể đút lọt qua khoảng cách giữa cột rào.

Giản Hoài duỗi bàn tay ra khỏi cửa sổ và thổi nhẹ một cái, bột phấn nhanh chóng bay đi và biến mất trong không khí.

Cậu đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhắm mắt lại, làn gió còn hơi lạnh của sáng sớm thổi phất lên mặt. Một tay cậu nắm lên rào chắn an toàn, tay còn lại bóp lấy viên vitamin đáng nghi đó. Viên thuốc bị kẹp giữa những đốt ngón tay thon dài, ngón tay của Giản Hoài chỉ cần dùng sức một chút thôi là nó sẽ bị nghiền nát thành bột phấn như viên vừa rồi.

Nhưng Giản Hoài lại không hề dùng sức. Cậu đóng cửa sổ lại, đi tới bên mép giường và lấy ra một con dao găm dài chừng mười cen-ti-mét nằm ở dưới gối.

Trong phòng bệnh không thể có bất cứ món đồ bén nhọn mang tính công kích nào hết, ngay cả bút hay đũa gì cũng không được. Vậy mà bệnh nhân Giản Hoài bị chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt lại có thể giấu một con dao găm sắc bén và có lực sát thương rất mạnh như vậy.

Cậu giơ dao găm lên rồi nhắm nó ngay vào lòng bàn tay của mình, khuôn mặt trẻ trung của cậu phản chiếu trên con dao bạc đó.

Lúc đang cầm dao găm chuẩn bị đâm mạnh xuống bàn tay, Giản Hoài chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Ngón tay của cậu xoay một vòng, dao găm quay cuộn trên tay cậu như một con bướm bạc rồi lọt thẳng vô ống tay áo trong chớp mắt.

“Tôi tìm được một bộ đồ bệnh nhân mới cho cậu rồi đây.” Nhân viên chăm sóc mới đến với bảng tên ‘Vương Tiểu Soái’ trước ngực đẩy cửa bước vào và để đồ bệnh nhân bên mép giường.

“À, cảm ơn.” Giản Hoài đứng kế bên bàn làm bộ đang cài nút tay áo lại và lẳng lặng nhìn Vương Tiểu Soái.

“Có cần tôi giúp cậu thay không?” Vương Tiểu Soái gãi đầu trong ngượng ngùng. Cậu từng được huấn luyện là phải giúp bệnh nhân không thể tự lo cho bản thân thay đồ. Giản Hoài trông vừa trẻ vừa bình thường, chắc… không cần đâu nhỉ?

“Tôi tự đổi được.” Giản Hoài nói.

“Vậy tốt rồi. Nhất định phải đổi đấy nhé, tôi làm xong việc sẽ tới kiểm tra.” Vương Tiểu Soái dặn cậu.

Nói xong, Vương Tiểu Soái xoay người rời đi. Khi hắn xoay người định mở cửa, con dao găm nằm trong ống tay áo của Giản Hoài trượt xuống lòng bàn tay, cậu lặng lẽ đi tới sau lưng Vương Tiểu Soái.

Giản Hoài cao 178cm, Vương Tiểu Soái chỉ có 170cm. Lúc đứng sau lưng Vương Tiểu Soái, cậu có thể nhìn thấy cái ót không hề phòng bị của nhân viên chăm sóc mới này. Trái táo cổ của Giản Hoài trượt lên lộn xuống, cánh tay cầm dao từ từ giơ lên, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi dậy và vẽ ra những hoa văn dữ tợn trên làn da trắng nõn đó.

Vương Tiểu Soái không hề nhận ra mối nguy hiểm hiện diện sau lưng mình. Hắn mở cửa rồi với tay ra sau để đóng lại, rời khỏi phòng bệnh của Giản Hoài trong tình trạng không mất một cọng lông nào. Suốt quá trình này, may là hắn không quay đầu lại, không nhìn thấy con dao găm này và không sợ hãi thét lên rồi kích thích Giản Hoài.

Mãi cho tới khi hắn rời đi, Giản Hoài vẫn còn trong tư thế giơ dao như thế chứ không hề tấn công tiếp nữa.

Sau khi cửa được đóng lại, Giản Hoài nghiêng đầu cắn mạnh lên cổ tay mình một cái. Cảm giác đau đớn khiến cậu thả tay ra, dao găm rơi xuống đất.

“Mình không bị điên,” cậu bóp chặt lấy dấu cắn trên cổ tay, lẩm bẩm một cách bướng bỉnh, “Không bị điên.”

Một lúc sau, Giản Hoài mới bình tĩnh lại. Cậu khom lưng nhặt dao găm lên, giấu nó dưới gối, chả thay đồ gì rồi nhanh chóng nằm lên giường, lấy chăn che đầu mình lại và nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lúc Vương Tiểu Soái tới đưa cơm trưa và cơm chiều cho Giản Hoài, hắn không bất ngờ lắm khi thấy cậu cứ ngủ mãi. Olanzapine có tác dụng phụ là ngủ lịm, uống gấp đôi lượng thuốc an thần khuyên dùng mà không ngủ được mới lạ.

Vương Tiểu Soái nhìn Giản Hoài đang cuộn mình trong chăn thành một con nhộng thì hơi thở dài trong lòng. Một chàng trai trẻ như vậy tại sao lại mắc chứng tâm thần phân liệt nhỉ?

Vương Tiểu Soái thương xót đẩy xe đưa cơm đi, lại bận bịu một lúc rồi buổi tối cũng tới.

Hôm nay hắn cũng có ca đêm. Vương Tiểu Soái cảm thấy hơi bất an khi phải trực đêm vào ngay ngày làm việc đầu tiên như vầy. Đàn anh luôn dạy việc cho cậu lại nói vậy là cậu có số đỏ đó chứ, trực ca đêm xong sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, còn ca ngày vẫn phải đi làm vào hôm sau. Nhân viên y tế nào cũng muốn được làm ca đêm hết.

“Nhưng trực đêm thì phải thức trắng nguyên ca phải không anh?” Vương Tiểu Soái xoa quả đầu rậm rạp của mình và nói.

“Đâu có, đi kiểm tra tất cả phòng bệnh xong thì 9 giờ trốn hẳn trong phòng trực và đừng đi đâu nữa hết, cứ ngủ một giấc tới bình minh là được.” Đàn anh nói.

“Hả?” Vương Tiểu Soái ngạc nhiên nói, “Sao làm vậy được, lỡ buổi tối có bệnh nhân nào phát bệnh đột xuất thì sao?”

“Nói đến vụ này ——” Đàn anh liếc Vương Tiểu Soái một cách quái dị, “Cậu không biết quy tắc ‘ba không được’ của Bệnh viện Tâm thần Thứ ba ở thành phố Lâm Uyên chúng ta hả?”

Vương Tiểu Soái trả lời trong hoang mang: “Đó là gì vậy ạ? Hồi huấn luyện thầy cô có nói gì đâu.”

“Sao người huấn luyện dám dạy cậu về mấy chuyện không thể truyền ra này được, để anh gửi cho cậu một bản.” Đàn anh ấn mấy lần lên điện thoại, sau khi nhấn ‘gửi đi’, hắn vỗ xuống bả vai của Vương Tiểu Soái, “Đừng tò mò thêm và cũng đừng rỉ tin ra ngoài. 9 giờ tối nhớ khóa trái cửa phòng trực, dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được mở cửa, sau 12 giờ lại càng phải ngủ nữa nhé.”

Nói xong, đàn anh vừa làm xong công việc cũng tan làm, để lại một Vương Tiểu Soái đang ngu người.

Vương Tiểu Soái tìm chiếc điện thoại được để trong tủ có khóa, nhấn mở tin nhắn đàn anh vừa gửi tới và thấy trên đó viết:

Bệnh viện Tâm thần Thứ 3 của thành phố Lâm Uyên có một quy tắc ‘ba điều không được’ ——

Thứ nhất, sau 12 giờ khuya, không được quanh quẩn trong hành lang trên tầng 4 của khoa điều trị;

Thứ hai, không được nhớ lại những lời đồn về bệnh viện vào ban đêm;

Thứ ba, dù gặp phải nguy hiểm gì cũng không được tin vào bất cứ người bệnh nào hết.

Người vi phạm ba điều trên sẽ nhìn thấy vực sâu.

“Vụ gì vậy trời? Ớn lạnh rồi nha.” Vương Tiểu Soái cảm thấy xương sống trở nên lạnh lẽo, vội xoa hai cánh tay.

Hắn cất điện thoại vào, tới đi tới phòng trực, đổi lịch và ký tên hiện diện. Trên tờ giấy đó, hắn nhìn thấy ba chữ được ký một cách cứng cáp và hùng hồn —— Thời Trường Phong, nét bút nào cũng sắc bén như dao nhọn, mang đến cho người ta một cảm giác yên lòng vì được bảo vệ. Nhìn thấy cái tên này, cảm giác ớn lạnh trong Vương Tiểu Soái bị đuổi mất trong nháy mắt.

So với nét bút mềm yếu của mình, Vương Tiểu Soái nói giọng hâm mộ: “Bác sĩ Thời viết chữ đẹp quá.”



20:50, sau khi làm xong mọi việc, Vương Tiểu Soái đi vô phòng trực trên tầng 4 của khu phòng bệnh, nhớ lại lời của đàn anh và khóa trái cửa phòng trong do dự.

“Không sao đâu, phòng trực có máy nhắn tin mà, có chuyện gì bệnh nhân sẽ nhấn máy nhắn tin thôi.”

Hắn ngồi ngẩng người trên giường, cứ cảm thấy nếu ngủ trong phòng trực suốt giữa giờ làm việc như vầy thì không tốt cho lắm. Chắc hắn phải trực ban ở trạm y tá ngoài kia thôi. Trạm y tá thì nửa mở, hắn có thể nghe thấy kịp thời bất cứ tiếng động gì trong phòng bệnh.

Do dự một lúc, cuối cùng lòng trách nhiệm vẫn thắng. Vương Tiểu Soái rời khỏi phòng trực và đi vào trạm y tá. Hắn ngồi vô chỗ trực ban của y tá, mở ghi chép ra và viết xuống vài chữ ‘đúng 21 giờ, mọi việc bình thường’.

Ghi chép trực cho thấy hằng đêm mỗi tầng chỉ có một y tá hoặc nhân viên chăm sóc trực ban thôi chứ không có người thứ hai, nói chung là sẽ chẳng có nhân viên nào thay ca với hắn hết.

“Có phải hơi ít người trực ban rồi không ta?” Vương Tiểu Soái lo lắng lắc đầu, rất thương nước yêu dân mà nghĩ ban quản lý của Bệnh viện Thứ 3 tệ quá trời.

Để tránh bản thân mệt rã rời, hắn lấy sách giáo khoa ôn thi giấy chứng nhận cấp bậc ra xem sơ sơ. Ai ngờ hắn càng đọc càng buồn ngủ, chưa tới 5 phút đã ụp mặt lên sách ngủ mất tiêu.

Ngủ mãi cho tới khi một làn gió lạnh thổi qua, Vương Tiểu Soái run lập cập tỉnh lại, vẫy hai cánh tay tê buốt của mình, lướt mắt nhìn thời gian, 23:59.

Đêm dài hơi lạnh lẽo, Vương Tiểu Soái đứng dậy đi rót một ly nước nóng để làm ấm cơ thể. Vừa đứng dậy, hắn đã nghe thấy một tiếng la muốn bể phổi truyền tới từ chỗ sâu trong hành lang: “Cứu mạng vớiiiiiiii ——”

Theo sau là tiếng thét chói tai, giọng kêu rên và tiếng người chạy qua chạy lại trong hành lang. Thời gian trên đồng hồ điện tử biến thành 00:00. Cùng lúc đó, tất cả máy nhắn tin nối với phòng bệnh trong trạm y tá sáng hết lên.

Mỗi phòng bệnh trên tầng 4 đều vang lên tiếng cầu cứu, có không biết bao nhiêu bệnh nhân cùng khóc la: “Mở cửa, xin hãy mở cửa đi!”

Vương Tiểu Soái hết hồn đến nỗi đống nước nóng vừa rót xong đổ hết lên người. Dù có bị ngu, hắn cũng không thể xem mấy tiếng này là tiếng người kêu cứu thật, rõ ràng họ đang dọa quỷ mà!

Cứu, cứu cái gì mà cứu, cứu rồi ai tới cứu hắn! Vương Tiểu Soái nhớ lại lời nhắc nhở của đàn anh rồi tự cho mình một tát thật mạnh, nhanh chân lao ra khỏi trạm y tá và chạy như điên về hướng phòng trực.

Trạm y tá và phòng trực chỉ cách nhau khoảng 20 mét, lúc thường chỉ cần đi vài bước là tới, vậy mà bây giờ Vương Tiểu Soái lại cảm thấy dường như đoạn đường này chạy mãi không tới đích. Ngay giờ phút này, hắn không nhịn được nhớ tới mấy tin đồn trong bệnh viện mà người huấn luyện đã kể khi tám chuyện với mọi người.

—— Nghe nói Bệnh viện Thứ 3 có một hành lang mãi không thấy đích. Mười mấy năm trước, có một y tá vô nhầm hành lang, thế là người nọ cứ lẩn quẩn mãi trong đó, gặp ai cũng xin họ dẫn mình ra ngoài.

Vừa nghĩ tới tin đồn này, Vương Tiểu Soái đã nghe có ai đó nói sau lưng mình: “Chào anh, tôi là y tá mới tới nên chưa quen thuộc với kết cấu của bệnh viện. Hình như tôi lạc đường rồi, anh có thể dẫn tôi ra ngoài không?”

Ai dẫn mẹ này ra ngoài giùm đi! Vương Tiểu Soái cũng không dám quay đầu lại và vẫn tiếp tục chạy như điên, một lát sau mới phát hiện mình lại đang dậm chân tại chỗ!

Trong tin đồn về bệnh viện có đề cập người gặp phải y tá này sẽ có kết cục gì không ta? Vương Tiểu Soái cố gắng tìm cách đối phó.

—— Người gặp phải y tá này sẽ ngửi thấy một mùi thúi bốc lên từ phía sau, một đôi tay thò từ sau tới vồ lấy mặt hắn, bẻ mạnh đầu để ép hắn quay lại nhìn mình. Không ai biết người nọ đã thấy được điều gì cả. Chỉ là từ lần đó, số người lạc đường trong hành lang mãi không thấy đích đó biến thành hai.

Cái kết nát gì vậy nè! Vương Tiểu Soái cực kỳ hối hận vì đã ngồi nghe học viên cùng kỳ kể chuyện khủng bố lúc huấn luyện. Không bất cứ nhân vật chính trong những mẩu chuyện xưa này sống sót hết!

Vừa nghĩ tới đây, Vương Tiểu Soái lại ngửi thấy một mùi hôi, một đôi tay lạnh băng thối hoắc đè lên mặt hắn, giọng nói của cô y tá vang lên bên lỗ tai của hắn: “Tôi đã lạc đường lâu lắm rồi. Nếu cậu không có cách dẫn tôi ra ngoài thì ở lại chơi với tôi nhé?”

Đôi tay kia rất nhỏ nhưng sức lại mạnh đến bất thường. Vương Tiểu Soái cố sức kéo tay của cô y tá ra nhưng không thể sánh bằng sức của cô, đầu dần quay ra đằng sau.

“Cứu mạng vớiiiiiiii! Tôi chỉ là nhân viên chăm sóc mới tới thôi, tôi không biết đường gì hết! Tôi còn chưa từng yêu ai nữa, không muốn ở lại chơi với cô đâu!” Vương Tiểu Soái sợ tới mức khóc thét.

Hắn liều mạng di chuyển về phía trước, muốn thoát khỏi tầm tay của người đằng sau, nhưng đầu vẫn quay lại một cách mất tự nhiên. Nếu cứ cố thoát như vậy, kiểu nào xương cổ của Vương Tiểu Soái cũng sẽ gãy thôi.

Giữa lúc giãy dụa, hắn sờ thấy bên cạnh có một cánh cửa, đây là một phòng bệnh. Vương Tiểu Soái bất chấp có bệnh nhân đang ở trong mà đập mạnh lên cửa phòng nọ, hô lên một câu hắn mới nghe thấy khi nãy: “Mở cửa, xin hãy mở cửa đi!”

Vừa nói ra câu này, Vương Tiểu Soái lập tức cảm thấy cả người lạnh băng. Ngay đúng 12 giờ khuya, đầu tiên là hắn nghe thấy có người kêu cứu mạng, ngay sau đó là chạy nhanh trong hành lang, cuối cùng là tiếng gõ cửa phòng bệnh, xin người ta mở cửa cho mình vào.

Tất cả những chuyện này giống hệt như câu nói vừa rồi của hắn.

Chẳng lẽ tiếng kêu cứu hắn nghe thấy trạm y tá là tiếng của bản thân hắn sao?

Đầu đã quay sang một góc 90 độ, quay thêm chút nữa là hắn phải nhìn tới mặt của cô y tá sau lưng rồi. Theo tin đồn, một khi nhìn thấy mặt của cô y tá, hắn, hắn sẽ phải ở lại nơi này mãi mãi.

“Cứu mạng vớiiiiiiii!” Vương Tiểu Soái khóc lên trong nỗi tuyệt vọng, bàn tay bất lực với tới cánh cửa bên cạnh.

Trong nháy mắt khi hắn liếc nhìn cô y tá, cánh cửa bên người đột ngột mở ra. Hai vệt sáng màu bạc hiện lên, hai bàn tay ôm chặt mặt Vương Tiểu Soái bị người ta chém đứt cùng lúc ngay vị trí cổ tay!

“Ồn chết được.” Một giọng nói hơi quen thuộc truyền đến.

Vương Tiểu Soái cũng không thấy rõ ai đã mở cửa. Sau khi thoát khỏi đôi tay kia, hắn lập tức vọt vô căn phòng kế bên, khóa trái cửa lại rồi nói với người vừa cứu mình: “Suỵt, đừng mở cửa, bên ngoài có…”

Lời còn chưa nói xong, đèn trong phòng đã bị bật lên. Dưới ánh sáng, Vương Tiểu Soái nhìn thấy khuôn mặt của ân nhân cứu mạng, người đó lại là Giản Hoài!

Giản Hoài chơi đùa với con dao găm màu bạc trên tay trái của mình, tựa lên vách tường và lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Soái: “Không ai nói anh biết ba điều không được làm trong bệnh viện à?”

“Tôi… cậu…” Vương Tiểu Soái thở hổn hển rồi nói bằng giọng khô cằn, “Có…”

“Ồ, vậy đã vi phạm mấy điều rồi?”

Tia sáng lạnh của con dao găm được quơ quơ trước mắt Vương Tiểu Soái. Hắn chớp mắt theo bản năng và nhớ lại xem cuối cùng mình đã vi phạm mấy điều.

Thứ nhất, sau 12 giờ khuya, không được quanh quẩn trong hành lang trên tầng 4 của khoa điều trị; hắn không chỉ quanh quẩn mà còn chạy điên cuồng.

Thứ hai, không được nhớ lại những lời đồn về bệnh viện vào ban đêm; hắn không chỉ nhớ lại mà còn nghĩ ra một kết cục bỏ mạng cho bản thân.

“Tôi vi phạm hết hai điều đầu, điều thứ ba, điều thứ ba…” Vương Tiểu Soái nhớ lại nội dung của điều thứ ba, máu me trong người chợt ngừng lưu thông.

Điều thứ ba trong quy tắc ‘ba điều không được’ là —— dù gặp phải nguy hiểm gì cũng không được tin vào bất cứ bệnh nhân nào.

Một vệt sáng màu bạc xẹt qua. Trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng mà Vương Tiểu Soái nhìn thấy là nụ cười gần như điên cuồng của Giản Hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.