Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 35



Khi họ tới đây, thế giới này còn chưa cắn nuốt nhau như bây giờ, ở đây vẫn có con người. Nhưng quy tắc kỳ quặc của 20 thế giới lại làm họ hoang mang. Một lúc, máy gửi nhờ ‘lương tâm’ nói là họ có thể thế chấp ‘bạn bè’, không trả nổi tiền nợ thì có thể gán nợ bằng ‘bạn bè’. Song, nhấn xuống cái nút thì sẽ nhận được một triệu, nhưng phải trả bằng nhiều cái giá khác nhau. Khi khác, quy tắc của thế giới lại là tỉ lệ sự thật không thể vượt ngoài 20%, họ tuyệt đối không thể tin vào người khác.

Chỉ trong một ngày, họ đã kiệt sức, có người còn chết ở khi đường ranh giới cuối cùng của nhân tính đang bị khiêu chiến.

Cuối cùng, họ nhìn người khác bị cắn nuốt giữa sự bất đồng của quy tắc thế giới và biến thành một đám sương đen. Họ sợ tới mức không dám bước thêm bước nữa, trốn chui trong một hang núi không người.

Cả đám người muốn chết lại bị dọa sợ bởi vấn đề ‘tồn tại’ này.

“Rõ ràng tụi mình muốn tự tử mà, tại sao tới đây lại sợ chết?” Lão Tam ôm chân hỏi.

Bởi vì ngay từ đầu họ không biết rõ sự đáng sợ của ‘tử vong’, chỉ mới hiểu ra cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái chết ở thế giới này. Kẻ không biết thì không sợ. Họ cũng không phải kẻ có tinh thần thép tới mức có thể khinh thường mọi thứ và thách thức quy tắc, họ chỉ là một đám mít đặc thôi.

Chỉ có một người vẫn giữ được vẻ bình tĩnh khi đối mặt với tử vong, vì anh là người đích thực từng nếm trải cái chết, anh cũng là người đích thực muốn chết trong đám người.

Nhưng nghe được tiếng khóc của đám nhóc choai choai, cả người của Thời Trường Phong đang núp trong góc dần bị bao phủ bởi khói mù.

Anh là người đề nghị mọi người cùng chết với nhau, cũng là kẻ khiến mọi người dấn thân vào tình huống nguy hiểm này.

“Có phải anh đang rất tự trách mình và muốn bảo vệ họ không?” Giản Hoài hỏi.

“Tại sao nhìn thấy một thế giới khắc nghiệt như vầy mà anh chả thèm thay đổi sắc mặt gì hết vậy?” Chàng thiếu niên Thời Trường Phong hỏi.

Không phải là Giản Hoài không thay đổi sắc mặt, dù đã từng nhìn thấy thế giới như vậy, cậu vẫn cảm thấy khó chịu lắm.

Nhưng lần này, cậu mới thật sự cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Giản Bác Hàn và Thời Trường Phong, nếu thế giới cuối cùng vẫn phải đi tới bước đường tận thế, vậy một đám người bình thường như họ phải làm sao đây?

Ba ngày sau, hiện tượng đồng hóa xuất hiện trên người mọi người. Bộ phận chống đối thế giới dần thay đổi, bộ phận chấp nhận năng lượng của thế giới lại bình thường. Điều này làm Giản Hoài hiểu ra, dù có là người cộng hưởng tư duy đi chăng nữa, họ vẫn không hề an toàn khi ở dị thế giới.

Ngày thứ sáu, một đám bạn đang chịu đau, Thời Trường Phong thì lại sốt cao hôn mê.

Anh hôn mê một ngày một đêm. Ngày thứ bảy, sau khi tỉnh dậy, Thời Trường Phong tỏa ra mùi tuyết.

Anh nói với mọi người: “Chúng ta nghĩ cách trở về đi. Tìm thử nơi mình đã tới đây hồi trước, nói không chừng vẫn còn hi vọng. Dù sao cũng là chết, chết trên đường về nhà vẫn được hơn chết trong nỗi tuyệt vọng.”

Thời Trường Phong này khác hoàn toàn với phiên bản trước đây. Mọi người đã nhìn thấy quá nhiều thứ kỳ dị ở thế giới này, họ cũng nhận ra sự thay đổi của anh và xác nhận anh không còn là Thời Trường Phong cũ nữa.

Thời Trường Phong vẫn không hề phản bác trước sự chất vấn của mọi người. Anh luôn giữ vững thái độ lạc quan và mạnh mẽ, dẫn dắt mọi người vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng về đến nhà tù, nơi họ đặt chân đầu tiên khi vừa tới thế giới này.

Khi họ tới đây, chỗ này là một khu nhà tù. Dù sao vị trí khi mọi người cộng hưởng tư duy cũng là trại cảo tạo tội phạm vị thành niên mà. Nhưng nhà tù của thế giới này lại chẳng phân biệt nam nữ hay vị thành niên và người trưởng thành, trong tù cũng rất nguy hiểm.

Thời Trường Phong nghĩ, nếu họ tới đây từ chỗ này, vậy thì nói không chừng cũng có thể đi ngược trở về.

Họ tốn khoảng ba ngày mới về tới nhà tù. Trong lúc này, lại có thêm hai người đã mất. Có người nghi ngờ đây là âm mưu của Thời Trường Phong, câu trả lời của anh là: “Không muốn đi theo tôi thì không cần đi đâu. Cái chết không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ là không để lại bất cứ điều gì sau khi chết. Bạn của chúng ta đã mất mạng, tôi mong cái chết của họ sẽ không khiến chúng ta chán ngán, mà sẽ mang lại ý chí chiến đấu.”

Thời Trường Phong như một vật phát sáng, anh chẳng sợ gì, luôn có biện pháp, mang đến hi vọng cho người ta ở thế giới đầy tuyệt vọng này.

Chỉ Giản Hoài biết rằng, Thời Trường Phong luôn tỏ vẻ chững chạc, tự tin và lạc quan sẽ lén run một cái khi người ta không nhìn mình. Anh cũng hỏi Giản Hoài nhiều lần: “Tôi làm như vậy có đúng không? Chúng ta có thể về nhà thật hả?”

Dù có là Thời Trường Phong nào, nỗi sợ luôn đong đầy trong lòng anh. Chỉ là một kẻ sẽ hóa sợ hãi thành sức mạnh tàn phá, một người lại giấu nó ở trong lòng, che giấu vẻ yếu ớt bằng một vỏ bọc mạnh mẽ.

“Tôi hâm mộ Thời Trường Phong khác lắm,” Thời Trường Phong mùi tuyết sạch sẽ nói, “Gã không sợ cái chết, tôi thì sợ muốn chết. Lỡ thấy ai chết trước mặt tôi, tôi sẽ thấy đau khổ lâu lắm.”

Thời Trường Phong mùi máu tươi từng nói: “Tôi hâm mộ Thời Trường Phong lắm. Cậu ta có thứ mà tôi không có, được sinh ra để bảo vệ người khác.”

Rõ ràng họ là cùng một người, nhưng lại hâm mộ lẫn nhau.

Cuối cùng, họ cũng xuyên về nhà bằng cánh cổng vào trước đó, nhưng lại phát hiện người thế giới đó không còn nhìn thấy mình nữa, chỉ có mình Thời Trường Phong là được thôi.

Kế tiếp, Lão Đại từng nói, có một người anh em từng bị thế giới từ chối và biến mất sau khi về thăm người nhà. Họ về đến nhà, nhưng thứ chào đón họ lại là nỗi tuyệt vọng sâu thẫm hơn.

Vì mạng sống, họ trở lại thế giới hỗn độn. Ai mà ngờ, cuối cùng một đám người muốn chết buộc phải đồng hành với vực sâu để tồn tại đây?

Thời Trường Phong dẫn mọi người về lại thế giới hiện thực thành công lại không bị từ chối, còn có được sức mạnh và trở thành một kẻ dị năng nữa.

Sau khi đưa mọi người về thế giới hỗn độn, anh phải đối mặt với lời chỉ trích của họ. Mùi tuyết trong sạch trên người Thời Trường Phong dần biến mất.

“Cậu ta sắp biến mất rồi.” Thời Trường Phong mùi máu tươi nói với Giản Hoài, “Cậu ta được sinh ra để bảo vệ, bảo vệ là ý nghĩa sống duy nhất của cậu ta. Một khi không thể bảo vệ mọi người nữa, sự tồn tại của cậu ta sẽ trở thành vô nghĩa.”

“Thôi để tôi.” Thời Trường Phong mùi máu tươi nói, “Tôi luôn đi theo cậu ta, nhưng lại chưa từng làm gì. Lần này cuối cùng cũng thắng được cậu ta một ván, cậu ta không bảo vệ mọi người nổi thì để tôi!”

Giản Hoài nhìn Thời Trường Phong mùi máu tươi bước vào điểm giao nhau giữa hai thế giới bất đồng quy tắc, dần tách ra thành hai tinh thần thể.

Lúc này, Giản Hoài mới phát hiện, Thời Trường Phong lại đánh thức được hai dị năng.

Dị năng của Thời Trường Phong bảo vệ là ‘không gian tiếp nối’. Trong khi Thời Trường Phong dính đầy mùi máu tươi lại nhận được sức mạnh chống lại quy tắc. Anh vốn là một đứa nhỏ từng bị bắt nạt quá nhiều, luôn bằng lòng tuân theo quy tắc. Khi nhận ra có vài quy tắc không thể bảo vệ những ai quan trọng, sâu trong lòng anh đã bắt đầu chống lại quy tắc, do đó mới có sức mạnh về mặt này, thứ anh cầm trong tay rõ ràng là năng lực ‘phá hoại’.

Thời Trường Phong mùi máu tươi tạo ra song sắt bằng năng lực của mình để bảo vệ bạn bè, nhưng chỉ nhiêu đây vẫn chưa đủ. Gã còn liên tục hợp nhất những quy tắc thay đổi thất thường lại với nhau, năng lực ‘phá hoại’ cần phải được điều chỉnh bất cứ lúc nào.

Thời Trường Phong ‘phá hoại’ quyết định ở lại đây để Thời Trường Phong bảo vệ trở về thế giới hiện thực, chỗ đó thích hợp để anh bảo vệ hơn.

Nhưng khi gã sắp rời khỏi cơ thể, Thời Trường Phong bảo vệ lại giành thoát ra trước. Bảo vệ đẩy phá hoại vào trong cơ thể, tỏ vẻ mình được sinh ra để bảo vệ, không thể bảo vệ thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Thế là phiên bản phá hoại đã tới thế giới hiện thực. Cùng lúc đó, hiện tượng ‘cộng hưởng tư duy’ xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới, anh bị Bộ An ninh Quốc gia tìm ra và cho gia nhập Tổ 0.

Thời Trường Phong phá hoại vốn là người có năng lực giỏi nhất, nhưng gã tỏ vẻ mình không thể đảm nhiệm chức đội trưởng. Gã không hợp với cái chức đó, gã nói có một người thích hợp hơn. Tổ chức tưởng người anh nói là Bùi Niệm Tư, nên họ chọn Bùi Niệm Tư làm đội trưởng.

“Đếch!” Thời Trường Phong phá hoại nói, “Nếu không phải do bảo vệ không có ở đây, còn tới lượt gã được à?”

“Mối quan hệ giữa anh và Bùi Niệm Tư không tốt lắm hả?” Giản Hoài ngạc nhiên nói, “Tôi tưởng hai người là cộng tác viên chứ.”

“Ai muốn hợp tác với gã.” Phá hoại nói.

Sau đó, Thời Trường Phong phá hoại dần phát hiện ngày càng nhiều lỗ hổng của thế giới trong lúc đi làm nhiệm vụ. Sớm muộn gì thế giới cũng sẽ biến mất, anh cũng dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Tối đó, phá hoại nắm tóc nói: “Tôi không làm được, tôi không làm được thật mà, tôi không làm được. Chỉ có cậu ta mới có thể bảo vệ thế giới thôi!”

Gã còn từng thử tới dị thế giới và lén trao đổi với bảo vệ, nhưng bảo vệ lại từ chối tuyệt đối.

Mãi đến ba năm sau, Bùi Niệm Tư, Đan Cô Lan và Thời Trường Phong đang ở một dị thế giới, hai người sau cãi lộn với nhau rồi đường ai nấy đi. Bùi Niệm Tư đi tìm Thời Trường Phong, nói ra phân tích của mình về người cộng hưởng tư duy và tận thế, cũng quyết định giết hết tất cả người cộng hưởng tư duy.

Nghe được kế hoạch điên cuồng của Bùi Niệm Tư, Thời Trường Phong phá hoại nhếch môi cười vui lắm, gã nói: “Được, tôi đồng ý hợp tác với anh. Tôi chẳng liên quan gì đến kết cục của thế giới hết. Điều quan trọng là tôi không cần phải bảo vệ bạn bè nữa.”

Vì thế gã điều khiển bao tay điện giật để đánh ngất Bùi Niệm Tư và làm giả cái chết của Bùi Niệm Tư.

Phá hoại nói với bảo vệ: “Cậu còn không bước ra nữa thì tôi sẽ hủy diệt thế giới này đấy.”

Gã không kể về chuyện của Bùi Niệm Tư cho bảo vệ nghe, bảo vệ không rõ vụ này cho lắm, chỉ tưởng gã quyết định giết chết tất cả người cộng hưởng tư duy để bảo vệ thế giới, vội vàng chiếm lấy cơ thể bằng không gian tiếp nối và nhốt phá hoại ở dị thế giới.

“Thì ra là vậy à.” Giản Hoài cười vui mừng.

Điều cậu không thể chấp nhận nhất là Thời Trường Phong vẫn muốn giết chết bạn bè, diệt sạch Tổ 0, lại phải áp dụng một cách tàn ác như vậy. Dù có là Thời Trường Phong nào, Giản Hoài cũng không thể chấp nhận.

Nhưng trên thực tế, diệt sạch Tổ 0 chỉ là mưu kế của phá hoại thôi. Gã nghĩ bảo vệ sẽ có thể đảm nhiệm công việc của đội trưởng Tổ 0 hơn, nghĩ là anh có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa để bảo vệ thế giới.

Vì thế, phá hoại bằng lòng hóa thành tinh thần thể, núp trước song sắt, khống chế để tinh thần thể ngủ say, lẳng lặng bảo vệ năm người bạn đó.

Thời gian trôi qua lần nữa, Giản Hoài nhìn thấy mình, mình trong mắt của Thời Trường Phong.

Mình trong mắt Giản Hoài là một người lớn lên dưới cách dạy biến thái của Giản Bác Hàn cũng như sức chịu đựng áp lực, cuối cùng lại nhận được năng lực chống lại thế giới.

Giản Hoài trong mắt Thời Trường Phong là người còn sống nhỏ yếu, đáng thương và bất lực duy nhất trên thế giới, cậu trưởng thành trong tình thương vặn vẹo và luôn có thể lộn bước vào tình huống nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Lúc Giản Bác Hàn ép mình dẫn Giản Hoài đi, rõ ràng hậu quả có thể xảy ra khi đưa người của dị thế giới đến thế giới hiện thực đang sôi trào trong lòng Thời Trường Phong. Nhưng anh nghĩ, chưa chắc Giản Hoài sẽ như vậy. Vì Giản Hoài là một người đặc biệt, cậu nhận được năng lượng sống ở điểm giao nhau giữa hai thế giới, chưa chắc sẽ bị thế giới gạt bỏ đâu.

Anh quyết định đánh cược một lần và dẫn Giản Hoài trở về.

Vì Giản Hoài, cũng vì bản thân đã từng không thể cứu được bạn.

Nhớ lại đến lúc này, Thời Trường Phong nói với Giản Hoài: “Thì ra là em, tôi còn tưởng là tiểu thiên sứ nào tới cứu mình nữa đấy.”

Hình ảnh bỗng biến mất, Thời Trường Phong bảo vệ và Giản Hoài đang ngồi trong hư không. Giản Hoài nói: “Tại sao lúc trước anh lại muốn dẫn tôi về?”

“Để em ở lại thế giới đó một mình, em sẽ phải làm sao đây?” Thời Trường Phong bảo vệ nói, “Tôi từng bước đi trên những con đường sai trái, tôi không biết con đường ngay thẳng trông ra sao, cũng không biết con đường này có đúng hay không. Tôi chỉ biết, tôi có thể giúp em loại bỏ một lựa chọn sai lầm. Đừng từ bỏ thế giới, cũng đừng bước lên con đường tôi từng đi.”

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Giản Hoài, nói thầm: “Thành thật xin lỗi, tôi mang em đến thế giới này, nhưng lại không thể cho em một gia đình hạnh phúc.”

Giản Hoài đẩy anh ra và nói: “Tôi không thích khi mấy người cứ nói ‘thành thật xin lỗi’ với tôi như thế. Giản Bác Hàn hay anh cũng vậy, trước khi nói ‘thành thật xin lỗi’, hai người có từng hỏi xem tôi có chịu chấp nhận mấy từ đó hay chưa?”

“Thì nói ‘thành thật xin lỗi’ chỉ để che giấu sự bất lực của tôi thôi mà.” Thời Trường Phong cười khổ một tiếng.

“Không phải,” Giản Hoài lắc đầu, “Trước đây, lời nói ‘thành thật xin lỗi’ của hai người luôn gạt tôi ra ngoài. Hai người chưa từng để tôi tham dự vào thứ mà hai người gọi là ‘muốn tốt cho con’ hay ‘để được con hạnh phúc’. Đó giờ hai người chưa từng hỏi tôi điều gì mới là ‘tốt cho tôi’, mới là ‘hạnh phúc’ cả.”

Cậu nói: “Giản Bác Hàn nói tận thế nhất định sẽ đến, nói trong cơ thể của tôi có năng lượng sống và chết. Điều duy nhất ông ta có thể làm là giúp tôi thích ứng với tận thế. Tại sao ông ta chưa từng nghĩ đến việc thử lợi dụng sức mạnh của tôi để cứu vãn ngày tận thế, làm hỏng quy tắc của thế giới khác và không cho tận thế năm 2021 đến chứ? Dù cuối cùng bị thất bại, dù tôi chết đi, thì cũng tốt hơn kết quả như ông chọn mà phải không?

Anh cũng vậy, anh nói muốn triệu tập người cộng hưởng tư duy lại để bảo vệ thế giới. Rồi anh lại nói sớm muộn gì thế giới cũng sẽ bị cắn nuốt. Vậy lúc mấy người cứu người cộng hưởng tư duy, tại sao từ đó đến giờ chỉ nghĩ đến chuyện thoát khỏi, chứ không nghĩ đến việc phá hư quy tắc của thế giới kia, sửa chữa tấm chắn với thế giới khác chứ? Chỉ có tấm chắn ngăn chặn hai thế giới không có kẽ hở, thế giới mới không hợp nhất, chả phải sao?”

“Tôi, tôi…” Giản Hoài chảy nước mắt, “Tôi biết điều này khó lắm, tôi biết có lẽ cách này sẽ cướp đi rất nhiều mạng người, nhưng cậu từng nói, chết trên đường theo đuổi hi vọng vẫn tốt hơn chờ chết mà? Thế giới của tôi… thật sự khó cứu đến vậy hả? Thế giới của anh cũng chỉ có thể được cứu bằng cách mà Bùi Niệm Tư đưa ra thật thôi à?

Anh nói không thể mang lại ‘hạnh phúc’ cho tôi, nhưng anh có biết hạnh phúc của tôi là gì không? Hạnh phúc của tôi là khi năng lượng trên người tôi có thể phát huy hết tác dụng của nó! Dù tôi có bị thương dữ dội, kiệt sức mà mất mạng vì điều đó, thì cũng tốt hơn là thoải mái chờ chết!”

Dứt lời, Giản Hoài điều khiển để hút ra tinh thần thể của mình. Cậu nhanh chóng trở về với hỗn độn.

Tinh thần thể của Thời Trường Phong thức tỉnh giữa tình trạng ngủ say, hai tinh thần thể là phá hoại và bảo vệ cùng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Giản Hoài khống chế năng lượng máu trong người mình bằng tinh thần thể, để chúng khuếch rộng vô hạn: “Tôi có thể ‘nhìn thấy’ có ‘người’ đang ngủ say trong đống hỗn độn này, họ đang mơ đẹp lắm. Tôi muốn đánh thức họ khỏi giấc mơ đẹp đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.