Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 5



“Cái gì?” Vương Tiểu Soái không thể chấp nhận đánh giá của Giản Hoài về mình, ủa mắc mớ gì những người khác là mùi băng tuyết giấu được mùi máu tươi, mùi formalin, mùi xác mới các kiểu, cái nào không ngầu thì cũng có cảm giác khủng bố, sao tới hắn lại giống hệt trạch nam thế này?

Hắn rất muốn kháng nghị, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Giản Hoài, hắn luôn cảm thấy bản thân trong mắt Giản Hoài có khi còn không bằng một cây nấm nữa, nói không chừng chỉ là nấm mốc trong góc tường thôi.

Vương Tiểu Soái rụt cổ lại, an phận lùi vô góc và trở thành một cây nấm không nói một lời.

Thời Trường Phong cười cười: “Cậu tìm ra mấy từ mô tả như thế từ đâu vậy? Theo lý thuyết, người bình thường không có cơ hội tiếp xúc với nhiều mùi hương kỳ quái như thế đâu nhỉ?”

Trước tiên không đề cập tới mùi ẩm móc, ngoài những người làm việc có liên quan tới formalin và xác mới, người thường cũng không bao giờ nhận biết được những mùi này trong suốt cuộc đời, thế sao cậu lại liên kết người bên cạnh với những thứ đó chứ?

“Đúng vậy, sao vậy được nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Giản Hoài nói một cách bình tĩnh.

Cậu lại móc con dao găm vừa nhỏ xinh vừa rất có lực sát thương đó ra, xoay vòng nó trên đầu ngón tay trong vô thức. Động tác của Giản Hoài khá thành thạo, dao găm bay múa như một con bướm trắng. Lưỡi đao quẹt qua da của Giản Hoài không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu lại có thể khống chế chính xác cảm giác khoảng cách và không để lại trên tay bất cứ vết thương nào.

Theo chuyển động của dao găm, Giản Hoài như đang đắm chìm vào một hồi ức nào đó, tầm mắt nhìn về phía vách tường nhưng mắt lại không hề tập trung.

Thời Trường Phong đi tới trước mặt Giản Hoài, đầu tiên là thấy con ngươi của cậu co lại như vừa thấy được chuyện gì cực kỳ đáng sợ, sau đó chúng lại trở nên cương quyết. Con dao găm trên tay trái không hề chuyển động nữa, Giản Hoài nắm ngược lấy nó trong tay, chém nhẹ lên khoảng không trước mặt.

Giản Hoài nhìn chằm chằm vào quỹ đạo múa dao, lè đầu lưỡi liếm đôi môi hơi khô của mình.

Nếu không phải đang đứng trước mặt Giản Hoài và cẩn thận quan sát ánh mắt của cậu, đây chỉ là một loạt động tác giàu kỹ năng dùng dao trong mắt người ngoài và hành động bắt chước mấy tư thế tấn công cực kỳ đẹp trai giữa khoảng không thôi, chẳng khác gì mấy cậu bé đang độ tuổi dậy thì xoay bút để nhìn cho bảnh hết.

Nhưng Giản Hoài…

Đôi tay của Thời Trường Phong khẽ vỗ một tiếng ‘bốp’ ở trước mặt Giản Hoài để gọi suy nghĩ của cậu về lại. Cậu chớp mắt mấy cái như vừa tỉnh dậy, nhìn về phía Thời Trường Phong trước mặt mình: “Anh làm gì đó?”

“Cậu mới nghĩ gì vậy?” Thời Trường Phong hỏi.

Trên mặt của Giản Hoài hiện lên một vẻ trống rỗng, cậu lắc đầu nói: “Tôi chả nghĩ gì hết.”

Vương Tiểu Soái tò mò đứng hóng hớt sau lưng Thời Trường Phong từ nãy tới giờ: “…”

Tối nay… phải hành động với Giản Hoài thật hả? Trông cậu ta không bình thường dữ lắm đó!

Thời Trường Phong thò tay vào túi áo và căn dặn như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra: “1 giờ trưa rồi, tôi đề nghị chiều nay mọi người nghỉ ngơi lấy sức, giữ gìn thể lực và chuẩn bị cho hành động tối nay. Tôi sẽ về văn phòng ngủ một giấc trước, hai cậu cũng nghỉ ngơi chút đi.”

Cứ như thế, ba người họ tách ra. Vương Tiểu Soái chạy tới phòng trực dưới lầu ba ngu ngơ ngủ trưa một giấc no nê. Nhưng trong suốt giấc ngủ, hắn luôn mơ thấy ác mộng. Hắn mơ thấy Giản Bác Hàn đột ngột biến thành quái vật và rượt mình, hắn chạy thấy cha để tránh khỏi ổng, chạy tới sân thượng của tầng phòng khám xong lại bí đường.

Quái vật tiếp cận từng bước, Vương Tiểu Soái lùi tới mép tường, một chân giẫm vào khoảng không rồi cắm đầu ngã xuống từ trên tòa nhà cao hơn hai mươi tầng.

Cảm giác bất lực với tình trạng không trọng lực làm Vương Tiểu Soái thét tỉnh. Người hắn toàn là mồ hôi, hoảng sốt và luống cuống trong phòng trực tối đen.

Vương Tiểu Soái xem điện thoại, đã là 8 giờ tối, ngoài trời đã tối thui, phòng trực không hề bật đèn, hèn chi tối dễ sợ.

Hắn mở đèn lên, lau đi mồ hôi lạnh trên người, chạy vô phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh của bồn rửa tay.

“Tiểu Soái?” Đàn anh Phong Vĩnh Tân đi ra từ một buồng vệ sinh, cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Vương Tiểu Soái còn đang ở trong bệnh viện, “Không phải cậu trống ca hả? Sao lại còn ở đây?”

“Em…… cãi nhau với bạn gái, không muốn nhìn thấy cổ nên thôi nghỉ ngơi ở đơn vị luôn cho rồi.” Vương Tiểu Soái thuận miệng nói qua loa, có trời mới biết hắn vẫn chưa có bạn gái.

Phong Vĩnh Tân nhìn hắn với một vẻ mặt vừa đồng cảm vừa hâm mộ: “Cậu còn có bạn gái để cãi, một con chó độc thân như anh chẳng biết bạn gái đang ở đâu nữa đây.”

“Há há.” Vương Tiểu Soái không biết nói dối cười xấu hổ.

“Tối nay cậu định ngủ ở đơn vị luôn hả?” Phong Vĩnh Tân vừa rửa tay vừa tám với hắn.

“Dạ vâng.”

“Vậy nhớ đừng có chạy tùm lum tùm la nhé. Hôm nay anh nghe nói không có bệnh nhân nào trong bệnh viện của chúng ta là người sống hết. Buổi sáng họ ngơ ngác dưỡng lão trong bệnh viện như mấy con rối gỗ, tối đến sẽ sống dậy, mấy nhân viên y tế không cẩn thận gặp trúng chúng đều biến thành đồng loại hết đấy.” Phong Vĩnh Tân nói như đang đùa.

Vương Tiểu Soái không hề trả lời, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy ‘róc rách’. Mới có 8 giờ tối, rất ít ai lại đi ngủ vào lúc này lắm, nhưng tầng phòng bệnh lại tĩnh lặng như thể chẳng còn bất cứ tiếng động nào khác ngoài tiếng nước chảy cả.

“Bị dọa rồi hả? Ha ha ha ha ha!” Phong Vĩnh Tân tắt vòi nước, bắn chút nước với Vương Tiểu Soái và cười nói, “Anh cố ý dọa cậu thôi, tối rồi còn ở lại bệnh viện làm gì nữa? Sợ thì nhanh chân về dỗ bạn gái đi.”

“Anh Phong, anh mới nói anh nghe thấy chuyện này hôm nay hả?” Vương Tiểu Soái hỏi.

“Ừ, có người ngồi kế bên nói với anh lúc ăn cơm trong nhà ăn hồi giữa trưa đó mà.”

“Ai kể với mấy anh vậy?”

Phong Vĩnh Tân suy nghĩ: “Người ngồi bên cạnh anh lúc đó là… viện trưởng! Viện trưởng Giản cũng biết dọa người khác lắm đấy.”

“Không phải viện trưởng… họ Hoàng hả anh?” Miệng của Vương Tiểu Soái khô lại, dù cậu là người mới nhưng cũng không đến mức không nhớ được họ của viện trưởng.

“Ai nói vậy, đó giờ luôn là Giản Bác Hàn mà.”

Phong Vĩnh Tân nhìn Vương Tiểu Soái, mắt đảo một vòng. Không phải kiểu tròng đen chuyển tròn trong tròng trắng như người bình thường, mà là đáy mắt trồi tới trước rồi lại đổ về sau.

Vương Tiểu Soái nắm lấy chốt vòi nước, hơi há mồm, nói không nên lời.

“Anh còn việc, không có thời gian để tám nữa, cậu về nhà mau đi.” Phong Vĩnh Tân nói.

Sau khi hắn rời khỏi, Vương Tiểu Soái dại ra trong chớp mắt rồi chạy nhanh về phía phòng bệnh của Giản Hoài.

“Giản Hoài, tôi vừa nhìn thấy… hic, hic, nhìn thấy mắt của Phong Vĩnh Tân… hic, hic…” Hắn khẩn trương đến nỗi không ngừng nấc cụt, nói chuyện cũng đứt quãng.

“Nhìn thấy gì?” Thời Trường Phong bước vô phòng Giản Hoài sớm hơn hắn một bước hỏi.

Thời Trường Phong đã cởi áo blouse trắng ra và mặc trên người một bộ đồ bó màu đen, vẽ ra đường nét cơ ngực và cơ bắp trên cánh tay. Tay phải mang một bao tay đen hở ngón, trong lòng bàn tay khắc bộ phận tránh trượt, khớp đốt của năm ngón được nạm miếng kim loại, đánh người bằng nắm đấm nhất định sẽ rất đau.

Quần dài của anh cũng là màu đen, chất liệu chống thấm nước tiện để hoạt động, trông hơi giống đồng phục huấn luyện trong quân đội, đôi giày dưới chân cũng là kiểu dáng màu đen và tiện cho việc hoạt động.

Mới đổi quần áo thôi mà Thời Trường Phong như có thể hòa thành một với màn đêm bất cứ lúc nào, mỗi động tác đều cất giấu một nguồn sức mạnh đáng sợ.

Vương Tiểu Soái thoáng không còn bị nấc cụt nữa: “Tôi gặp phải Phong Vĩnh Tân trong nhà vệ sinh, trông anh ta giống hệt như một người chết, anh ta còn nói viện trưởng của Bệnh viện Thứ 3 là Giản Bác Hàn nữa. Rõ ràng lúc tôi ký hợp đồng vào làm việc, chữ ký của người hợp pháp có họ Hoàng mà!”

“Hồi sáng tôi cũng thấy tên của viện trưởng ở bảng dẫn đường của tầng phòng khám, nhưng đâu phải Giản Bác Hàn.” Thời Trường Phong cũng nói.

“Vậy đi xác nhận chút đi.” Giản Hoài nói.

Giản Hoài vẫn mặc sơ mi trắng và quần thường màu đen, cậu lại ném đồ bệnh nhân sang một bên.

“Tại sao cậu lại không mặc đồ bệnh nhân vậy?” Vương Tiểu Soái hỏi ra nghi vấn mình giấu giếm đã lâu.

“Không thích,” Giản Hoài nói, “Mặc vào hệt như biến thành bệnh nhân tâm thần thật vậy.”

Cho nên thằng ranh này đã giấu hoặc ném mất từng bộ đồ bệnh nhân, cậu luôn lặng lẽ kháng nghị bằng cách của mình, Vương Tiểu Soái nghĩ thầm.

“Ý cậu là cậu không hề cảm thấy mình là bệnh nhân à?” Thời Trường Phong hỏi như có điều suy nghĩ.

“Đúng vậy, tôi không bị điên.” Giản Hoài nói chắc giọng. Suốt nhiều năm qua, cậu luôn giãy giụa giữa bị điên và không bị điên, mặc đồ bệnh nhân vào trông hệt như mình đang đầu hàng.

Thời Trường Phong: “Tiểu Soái, cho tôi xem lại ‘ba điều không được’ đi.”

Vương Tiểu Soái vội lấy điện thoại ra, mở tin nhắn Phong Vĩnh Tân gửi cậu và đưa cho Thời Trường Phong.

“Thứ ba, dù gặp phải nguy hiểm gì cũng không được tin vào bất cứ người bệnh nào hết.” Thời Trường Phong đọc lại điều cuối, “Vương Tiểu Soái nói mình vi phạm tất cả quy tắc nhưng lại không biết ‘vực sâu’ là gì và vẫn còn sống tới bây giờ. Điều này có phải là vì cậu ấy vốn không hề vi phạm điều thứ ba không?”

Vương Tiểu Soái: “Tối hôm qua tôi đã tin Giản Hoài mà.”

Thời Trường Phong: “Giản Hoài là bệnh nhân à? Nhìn từ góc độ của cậu và những nhân viên y tế khác, cậu ấy là bệnh nhân, nhưng bản thân Giản Hoài cũng không tán thành điều này. Lúc này, ‘bệnh nhân’ phải được định nghĩa lại lần nữa. Ấn tượng của người khác, nhận thức của mình, sự thật khách quan, cái nào có thể định nghĩa cho ‘bệnh nhân’ đây?”

Không ai tiếp lời Thời Trường Phong, trong phòng là một bầu không khí áp lực và lặng thinh.

Vương Tiểu Soái chợt nghĩ tới Phong Vĩnh Tân, hắn phá tan sự yên ắng: “Mới nãy Phong Vĩnh Tân nói về một lời đồn, chẳng có bệnh nhân nào trong bệnh viện là người sống, viện trưởng Giản là người đã thuận miệng nhắc tới chuyện này lúc đang ăn cơm ở nhà ăn hồi giữa trưa.

Nếu là thật, vậy những bệnh nhân này có được tính là ‘bệnh nhân’ không?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn. Ba người ôm một bụng nghi hoặc bước vào tầng phòng khám. Suốt quãng đường, họ gặp phải nhiều nhân viên y tế, nhưng chẳng ai cản lối ba người không mặc đồng phục chữa bệnh và chăm sóc hay đồ bệnh nhân này.

Mọi người như không nhìn thấy họ, xử lý công việc của mình trong hờ hững.

Họ thuận lợi đi tới bảng dẫn đường, trong phần giới thiệu nhân viên bệnh viện, tên họ của viện trưởng lại thình lình biến thành Giản Bác Hàn!

“Tại sao lại trở thành như vậy thế?” Vương Tiểu Soái hỏi bất lực.

Giản Hoài nhìn cái tên phía trên như đang suy nghĩ về điều gì đó. Giản Bác Hàn trong hình mặc đồng phục trắng, mỉm cười hòa nhã, tràn đầy sự tri thức.

“Lúc ăn trưa, đúng ngay sau khi tôi đuổi Giản Bác Hàn ra khỏi phòng bệnh.” Thời Trường Phong không hề bị ảnh hưởng bởi hiện tượng quỷ dị, anh nói giọng bình tĩnh và ung dung, “Trước tiên cứ cho là ông ta biết được nội dung của ‘ba điều không được’ đó, ông ta cố ý quăng tin đồn lúc có người nhiều xung quanh, sau đó lại công khai thân phận viện trưởng của mình, mục đích của một loạt hành động này là gì?”

“Nhiều người nghe thấy lời đồn này như vậy thì chắc chắn sẽ có người nửa đêm không ngủ được rồi suy nghĩ miên man chứ sao! Với lại mới nãy Phong Vĩnh Tân còn cố ý nói chuyện này với tôi nữa, chắc họ không gặp ai cũng kể đâu nhỉ?” Vương Tiểu Soái nói.

Cả ba không có chút manh mối nào. Lối đi giữa tầng phòng khám và khu nằm viện sẽ đóng vào lúc 9 giờ, họ chạy vọt về khu nằm viện của tòa nhà số 1 trước khi cửa bị đóng. Vương Tiểu Soái chạy tới nhà kho, tháo cáng kim loại to đùng của cây lau nhà đi rồi nắm trong tay để phòng thân.

Hắn lấy thêm vài vũ khí đưa cho hai người còn lại, Giản Hoài lại chẳng hề để ý tới Vương Tiểu Soái, Thời Trường Phong bảo hắn tự bảo vệ bản thân cho tốt là được.

Ba người đứng trong hành lang trên tầng 4, lẳng lặng chờ đồng hồ điểm 12 giờ khuya.

Tối nay đã được trời định là một buổi tối không tầm thường. Đúng 12 giờ, máy nhắn tin trong trạm y tá không hề reo lên, nhưng cửa phòng trực lại bị mở ra.

Phong Vĩnh Tân làm ca đêm đẩy xe y tế ra, nhìn thấy ba người thì la lớn: “Đã mấy giờ rồi, sao còn có người đi lung tung thế này?”

Theo tiếng la của hắn, tất cả cửa phòng bệnh trên tầng 4 mở toang cùng lúc, một đám bệnh nhân đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.