Tôi Chọc Cậu Sao

Chương 4: Lưu Dương vừa khóc vừa nấc, Trương Lê không nhìn thấy biểu cảm của hắn



Ký túc xá sáu người một phòng.

Trong phòng ký túc xá Trương Lê ngồi trên giường đọc sách, chăn được gấp ngay nhắn, chỉ kéo một góc nhỏ đắp lên chân, bình thường quần áo của cậu cũng được chia thành hàng dựa theo màu sắc và kích thước xếp dưới giường, nhìn vào sẽ có cảm giác ngăn nắp trật tự.

Màu sắc và hoa văn của ga giường và vỏ chăn là ông nội cậu chọn cho, nền xanh có kẻ sọc và hoa nhỏ, mộc mạc mềm mại, người khác nằm lên sẽ có cảm giác vô cùng ngon giấc.

Mọi người trong ký túc xá đều đang nghỉ ngơi, cửa phòng bỗng nhiên bị đập hai phát làm chấn song cửa sổ bị rung chuyển.

“Ai vậy?” Người đang ngủ phía trên giường của Trương Lê bực mình.

“Không sao, mày ngủ đi, tao đi xem.” Trương Lê đặt sách xuống, mặc áo khoác vào đứng lên đi mở cửa.

Cậu biết chắc chắn là Lưu Dương tìm đến gây chuyện, muốn tìm chỗ đánh nhau ký túc xá nam lại vừa đúng ý, cửa đóng then cài, chặn miệng lại còn ai biết ai bị đánh.

Quả nhiên, vừa mở cửa ra, bảy tám tên nam sinh người như cái cọc gỗ đã chặn trước cửa, mặt mũi đều không có ý tốt, Lưu Dương mặc áo ba lỗ đứng ở giữa lộ ra dáng người có chút cơ bắp.

Người này dáng vẻ đại gia tay đút túi quần, nghiêng đầu, nở nụ cười trào phúng: “Này, lại đây, ra ngoài nói chuyện chút.”

Cửa ra vào bị nhiều người chắn như vậy, thế trận lớn như vậy, nhìn một lượt thì những người ở đây đều là bọn côn đồ bị phê bình trên thông báo, học sinh trong ký túc xá không ai không sợ, càng không có ai dám lên tiếng, tất cả đều sợ bị đánh.

Trước kia không phải chưa từng có trường hợp như vậy, có người thấy người ta đánh nhau rồi báo cáo lại, kết quả ba ngày sau bị hai bên chặn đánh, chuyện không rõ ràng, giáo viên cũng không thể nhìn chằm chằm được.

Nhìn thấy bạn là đá một cái, đánh một phát, chửi thề một câu, xé sách của bạn, đạp lên quần áo bạn, đi tiểu vào bình nước, không để bạn có thể sống yên, dính vào những người này chính là chạm phải mấy con bọ rệp.

Chủ yếu là nếu chuyện không liên quan đến bạn, những người này bình thường cũng sẽ không gây với bạn, mà vì chuyện này mà đắc tội với bọn họ lại càng không đáng. Đánh nhau trong trường học luôn là sai, không cần biết có phải vì chính nghĩa hay không, hễ mà bắt được thì sẽ bị xử phạt, ảnh hưởng đến học tập, có ai cam tâm tình nguyện đánh cược tương lai với mấy tên đầu trộm đuôi cướp này chứ.

Vì vậy trong phòng dù có người cũng giống như không, người ngủ phía trên giường của Trương Lê kia là một cậu bạn thật thà, vén chăn nhảy từ trên giường xuống quát: ”Mấy người định làm gì.”

Trương Lê cản người lại: “Không có chuyện gì đâu, tao đi ra ngoài một chuyến.”

Cậu bạn ngủ giường trên nói: “Mày ngốc hả, đi cái gì mà đi, đừng sợ, tao đi tìm chủ nhiệm lớp.”

Cậu ta nói như vậy, bọn côn đồ chắc chắn sẽ không nghe, tiến lên muốn đánh con chim ngu ngốc này, Trương Lê liếc ngang, vung nắm đấm tới: “Ra ngoài rồi nói, không được đánh nhau ở đây, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn tôi.”

Cậu bạn giường trên cũng tức giận, nhưng cậu ta không gọi những người đang giả vờ ngủ dậy, ai dính vào chuyện này đều không tốt, cậu ta muốn quản là chuyện của cậu ta, không thể ép buộc những người khác được: “Tao đi với mày.”

Trương Lê cười, bình thường cậu ít khi nói chuyện hay biểu lộ gì nhiều, cười rộ lên lại khiến lòng người như được trấn an: “Đừng đi, tao chỉ nói vài câu với mấy người này thôi, tao biết chừng mực, không sao đâu.”

Lưu Dương đã mất kiên nhẫn từ lâu, hắn tiến lên nắm cổ áo Trương Lê: “Chó đẻ còn bày đặt diễn Quỳnh Dao ở đây cơ đấy.”

Với vẻ mặt ngang ngược hắn nói với người bên cạnh: “Mù hay sao, trông chừng tên lo chuyện bao đồng kia đi.”

Trương Lê để hắn tùy ý nắm cổ áo mình đi về đi lên phía trước, bọn côn đồ ồn ào răm rắp đi theo, một đám người kéo nhau lên tầng, chen chúc trong một phòng ký túc bỏ không, đóng cửa lại quăng người xuống, bắt đầu tính sổ.

Không biết Lưu Dương học được ở đâu cái kiểu trước khi đánh người còn phải tra hỏi, lấy một cái ghế ngồi xuống trước mặt hỏi nạn nhân, để nạn nhân tự nói ra chỗ sai của mình, nói không đúng liền bị đánh, đánh tới khi chịu phục, đánh tới lúc nhận sai, đánh tới khi nào không dám nữa.

Trương Lê bị đẩy xuống đất, Lưu Dương hào sảng ngồi xuống trước mặt cậu, vắt chéo chân: “Mày biết vì sao hôm nay tao tìm mày không?”

Người này tướng mạo khôi ngô, không hề khoa trương, rất giống mấy tên cặn bã hay giết người phóng hỏa bị xử bắn trong phim.

Một đám người đứng sau hắn, tư thế giống như tam đường hội thẩm*, Trương Lê nghĩ thầm, khí thế vị này phô ra cũng khá lớn, đáng tiếc không thay đổi được sự thật đầu hắn toàn phân.

*tam đường hội thẩm: ba bộ ngành cùng xử lý 1 vụ án, bao gồm: toà án, viện kiểm sát, công an.

Đã đánh người thì cứ thoải mái mà sử dụng nắm đấm, đấm phát nào ra phát đấy, phải đánh cho đối thủ buồn nôn luôn, lải nhải nhiều chuyện như vậy làm gì? Ngại người khác không đỡ được nắm đấm hay sao? Hay ngại giáo viên không có ai báo tin sẽ đến chậm?

Ngoài mặt Trương Lê vẫn điềm tĩnh, đứng dậy phủi bụi trên ống quần: “Tôi đánh cậu hai lần, cậu muốn đánh lại.”

Không nói đến còn được, một thằng con trai 1m78 như mình lại bị người ta đánh khóc hai lần. Thật sự quá mất mặt, Lưu Dương giận dữ, không thèm chơi trò tra tấn người từ từ nữa, lập tức nói mày biết như vậy là tốt rồi, để bọn tay sai ấn người xuống.

Tuy lời nói ra không phải như vậy nhưng ý tứ là vậy, Lưu Dương hiểu rõ năng lực của mình, hắn nghĩ trước tiên cứ sai người giữ chặt tên kia sau đó mình đi tới thì buông ra đánh.

Trương Lê không phải con tôm con tép, không phải cứ nói bắt là bắt được, hai thằng con trai vây tới nắm lấy cánh tay cậu, Trương Lê quay người đánh ngược lại một đấm, nắm đấm này đánh thằng vào mũi người kia, cúi xuống lập tức thấy máu.

Chuyện này cũng giống như việc trêu ong vò vẽ, bạn chọc tổ ong một cái cũng giống như việc đổ thêm nước vào chảo dầu nóng, sẽ lập tức nổ, nổ gì, là hỗn chiễn, bảy tám tên con trai nhảy vào đánh một người.

Tuy nói là có chuẩn bị trước, nhưng hai bên chưa hề thông qua nhau, trên người bị đánh đau không chịu nổi cũng bắt đầu tức giận, cũng may mấy tên lưu manh biết giữ chừng mực, nắm chắc tiết tấu, diễn vở kịch quyền đi cước lại rất xuất sắc, rất sống động, thể hiện được cảnh một anh hùng can đảm đánh lại bảy tám tên côn đồ.

Lưu Dương tức giận: “Làm sao thế hả, bảy tám nắm đấm không trúng cái nào, thật uổng phí cái cơ thể toàn cơ bắp, ăn của tao nhiều như thế rồi chúng mày không thấy thẹn hả!”

Thật ra Trương Lê có bị đánh, tuy người ta đã kiềm chế lực lại, nhưng dù sao cũng là nắm đấm, nện lên người cũng không phải gãi ngứa, chưa kể còn có những cú đánh không kiềm chế được sức lực.

Tên khốn kiếp Lưu Dương lại còn cứ líu ríu không yên, Trương Lê hùng hổ xông tới phía hắn, Lưu Dương thầm nghĩ không tốt, vừa nói cản nó lại vừa sợ hãi muốn bỏ chạy.

Trương Lê nhanh hơn một bước, vặn cánh tay ấn người trên tường, trong phòng bảy tám người nằm la liệt, thực sự giống cảnh báo thù trong phim bom tấn cậu bé Kungfu muốn bẻ gãy cổ kẻ phản diện vậy.

Lưu Dương không làm được gì chửi ấm lên: “ĐMM Trương Lê, mày có gan thì thả tao ra, ông mày đánh tay đôi với mày.”

Trương Lê nói: “Đánh tay đôi đúng không?” Ánh mắt cậu liếc qua những tên còn lại trong phòng, ngoài miệng mỉm cười khách khí: ”Ông của mấy người muốn đánh tay đôi với tôi, thế nào, mấy người nhường lại chỗ chứ?”

Lưu Dương vừa hi vọng những người này sẽ ra ngoài tìm người giúp đỡ, vừa sợ người ta nhìn thấy mình bị đánh: “Đi đi, ra ngoài đi.”

Lưu Dương nháy mắt với mấy người đó, mấy tên nằm sấp trên mặt đất đỡ eo đứng dậy, đặc biệt hiểu ý nháy mắt lại, tập hợp đủ người giả vờ do dự đi ra ngoài, còn rất tri kỉ đóng cửa lại.

Trong lòng Lưu Dương có hơi chột dạ, nhưng không quá sợ hãi, tư thế bị người ta ấn trên tường không được tự nhiên: “Có dám buông ra không.”

Trương Lê không có lý do gì để nói không, rút ​​tay về, Lưu Dương xoay người xoa cổ tay, híp mắt lại, cười bất cần: “Không ngờ mày thực sự có tài.”

Trương Lê thờ ơ, không phải chỉ là anh cậu thích diễn kịch thôi.

Nhưng muốn dạy dỗ thì không thể nói như thế, vì vậy cậu hỏi sang vấn đề khác: “Vì sao cậu lại nhắm vào tôi?”

Lưu Dương cười nhạo: “Mẹ mày ai thèm nhắm vào mày, không biết xấu hổ.”

Nội tâm tên Lưu Dương này thực ra hơi lệch lạc, bắt nạt người cũng giống như việc ăn cơm uống nước hằng ngày, hắn bắt nạt nhiều người như vậy, còn có thể là cố ý nhằm vào một ai đó sao?

Nhưng cũng chỉ ỷ vào thái độ không nói đạo lý mà thôi, chẳng qua là vì không nhìn ra được điểm xấu của người khác nên bắt bớ, tính kế, không ưa ai thì chỉnh người đó.

Người này có xấu xa không? Đương nhiên là có, đây là bạo lực học đường, tuy chưa ác tới mức giết người phóng hỏa, nhưng những chuyện không lớn không nhỏ như vậy mà không quản lý tốt, về sau sẽ càng khó quản lý, nếu cứ mặc kệ ai biết sau này nhỡ đâu hắn cong đến cùng, trở thành khối u ác tính của xã hội thì sao.

Trương Lê phiền muộn nhìn dáng vẻ bố mày không sai mày ngu vkl của Lưu Dương, cậu ta không muốn giao lưu với một tên não toàn phân đâu, nghĩ một lúc mới nói: “Tôi không thích đánh nhau, cũng không muốn đánh cậu, cậu chỉ cần nghiêm túc nói xin lỗi với tôi, chuyện của hai ta coi như xong.”

Lưu Dương cho rằng Trương Lê sợ hắn rồi, lại thể hiện bộ dạng đại gia, hết sức trào phúng nói: “Việc này muốn xong cũng được thôi, mày quỳ xuống dập đầu với tao, gọi tao là ông nội, tao vui vẻ thì chuyện của chúng ta coi như bỏ qua.”

Trương Lê bị chọc tức, đấm mặt hắn một phát, Lưu Dương gào lên ngồi xuống đất, khuôn mặt này là bảo bối của hắn, hắn chửi thề sau đó nhào tới ôm chân Trương Lê, nhân cơ hội dùng sức áp người xuống đất, đấm chảy máu mũi người kia.

Trương Lê dùng tay lau máu mũi, biểu cảm rất lạnh nhạt, ôm eo Lưu Dương đứng lên tiếp đó vứt hắn xuống đất, dùng chân đạp lên chân hắn, khống chế hai tay, tát hắn hai cái, hỏi hắn: “Cậu cảm thấy mình rất đặc biệt đúng không?”

Sao có thể tuỳ tiện tát tai như vậy? Từ nhỏ đến lớn Lưu Dương chỉ bị một mình mẹ hắn tát, cái tát này thực sự khiến hắn đỏ mắt, hắn vừa đấm vừa đá, vừa cào vừa cấu, không cầu xin, cứ thể chửi rủa toàn lời thô tục.

Trương Lê giống như bắt được con khỉ điên, trong lòng cậu ta phiền muốn chết.

Lưu Dương hết lần này tới lần khác ngoan cố kích thích cậu, tên kia trợn trắng mắt nói: “Mày có gan thì hôm nay giết chết tao đi.”

Nửa câu sau hắn định nói là nếu không mày chờ đó cho tao, đáng tiếc lời còn chưa nói hết đã bị cơn mưa nắm đấm đánh cho tắt điện.

Sau khi Trương Lê đánh xong, trên cánh tay cậu đầy vết trầy xước, tất cả đều là vết cào, dấu răng trên tay trái là vết cắn hôm qua của Lưu Dương, tay phải là dấu răng vừa mới lưu lại, dấu chân lớn nhỏ trên người đều là do hắn tặng cho.

Đã đến mức này thì chả còn đạo lý kẻ thù nên hoá giải không nên kết oán nữa, Trương Lê phát hiện người kia lại khóc, khóc vô cùng xấu xí, cậu thở dài trong lòng, đỡ người lên.

Phát hiện tên kia nước mắt nước mũi tùm lum vẫn còn lườm nguýt, Trương Lê hỏi hắn: “Biết chữ đạo đức trong phẩm chất viết thế nào không?”

Lưu Dương làm khẩu hình đmm, Trương Lê nhướn mày, Lưu Dương lập tức run rẩy, gật đầu nói lắp bắp: “Biết.”

Trương Lê lấy giấy bút trên bàn đập xuống trước mặt hắn: “Viết thử xem.”

Lưu Dương hơi sững sờ, Trương Lê không hề khách khí giơ nắm đấm lên, Lưu Dương cầm bút trong tay run rẩy viết.

“Đừng run, chữ này lệch rồi, viết lại.”

“Cậu đừng run, cầm bút hẳn hoi.”

“Viết lại, quá xấu, nét ngang trên chữ tâm đâu.”

Chữ Lưu Dương quá xấu vất vả lắm mới được một chữ hẳn hoi, Trương Lê cũng không làm khó hắn, cậu gấp tờ giấy đó lại, nhét vào trong túi quần Lưu Dương nói: “Chữ này không quá khó, hi vọng cậu ghi tạc trong đầu.”

Lưu Dương vừa khóc vừa nấc, Trương Lê không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.