Lâm Tây thấy Giang Tục cũng tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng có chút tức giận: "Giang Tục, sao anh cũng nổi điên theo Lâm Minh Vũ vậy hả?" Lâm Tây càng nghĩ càng bất mãn: "Chỉ số thông minh của một thiên tài, làm chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn tìm rắc rối sao?"
Lâm Minh Vũ trừng mắt nhìn Lâm Tây một cái, lập tức bảo vệ Giang Tục.
"Bây giờ cậu ta là em trai anh, đương nhiên phải nghe lời anh."
Giang Tục đối với sự lên án của Lâm Tây hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ. Sau một lúc lâu, chỉ là khinh thường liếc nhìn Trương Đức Ải một cái, đôi mắt không có cảm xúc gì giờ phút này nhìn qua càng thêm lạnh lẽo.
"Cậu thích gì cứ chọn." Giang Tục nói với Trương Đức Ải: "Tôi theo."
Người giỏi nhất của đội bóng rổ, cái kiểu từ trên cao nhìn xuống này, làm cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng của Giang Tục quay lại trên người Lâm Tây, ngoắc... môi một cái, chích phun ra một câu: "Ánh mắt của em, thật sự là rất kém."
Nhìn bóng lưng Giang Tục rời đi, Lâm Tây quả thực có phần khó hiểu. Anh ta đang dạy bảo cô sao? Không nói việc cô không có ý định qua lại với Trương Đức Ải, cho dù cô thực sự qua lại với Trương Đức Ải, thì có liên quan gì tới anh ta chứ?
Giang Tục vừa đi, Lâm Tây tức giận liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ: "Anh nữa, còn không đi?"
Lâm Minh Vũ không để ý tới Lâm Tây, chỉ là trừng mắt nhìn Trương Đức Ải, ỷ vào thân hình cao lớn hù dọa người khác.
"Quả bí lùn, sao cậu còn không đi!"
Trương Đức Ải bị Lâm Minh Vũ dọa sợ, lắp bắp nói: "Em... Em muốn đưa Lâm Tây về phòng..."
"Ông đây sẽ đưa!" Lâm Minh Vũ hùng hổ: "Không nghe em trai ông đây nói gì sao! Môn thi đấu tùy cậu chọn, nếu thắng được thì quay lại theo đuổi em gái của ông đây!"
Trương Đức Ải ném ánh mắt cầu xin về phía Lâm Tây: "Lâm Tây..."
"Cút - - "
"Em em em đi đây, Lâm Tây hẹn gặp lại!" Lâm Minh Vũ hét lên một tiếng, làm Trương Đức Ải sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, cũng không quay đầu lại, có thể thấy được đã bị bóng mờ tâm lý.
Mọi người đi hết rồi, rốt cục Lâm Tây có thể tìm Lâm Minh Vũ tính sổ rồi.
"Lâm Minh Vũ, anh phát bệnh hả, làm cái trò gì vậy?"
Lâm Minh Vũ bị cô chất vấn cũng rất tức giận: "Em muốn yêu đương, cũng phải nên đưa đến cho anh xét duyệt chứ?"
Lâm Tây trừng anh: "Em dựa vào cái gì chứ?"
"Trong đội tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn cái tên Trương Đức Ải này rồi, em có bị mù không!" Lâm Minh Vũ nhịn không được cao giọng: "Anh mới hét nó hai câu, em nhìn xem, đã sợ tới mức tè ra quần, mẹ nó vậy mà cũng gọi là đàn ông sao?"
Lâm Minh Vũ lần này không thỏa hiệp: "Nó muốn theo đuổi em cũng được, thắng Giang Tục rồi nói!"
"Liên quan gì đến Giang Tục?" Lâm Tây thât hết chỗ nói rồi.
"Giang Tục bây giờ là em trai anh, chuyện của em gái anh cũng chính là chuyện của cậu ấy!"
Lâm Tây bị Lâm Minh Vũ nói đến mức nổi lên tính phản nghịch, cô không phục nói: "Em nói anh biết, mặc kệ anh chèn ép người khác thế nào, chân ái đều sẽ không lùi bước!"
"Được." Lâm Minh Vũ cũng không lùi bước: "Chúng ta xem chân ái đó thế nào!"
Tuy lâm Tây nói đến vô cùng chắc chắn, nhưng Trương Đức Ải không có năng lực như thế, rất nhanh đánh bốp bốp lên mặt Lâm Tây.
Sau hôm ấy, cậu ta triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Lâm Tây. Về lâm Minh Vũ nói ái gì mà "Một đấu một", từ đầu Trương Đức Ải đã không dám tiếp chiêu.
Trương Đức Ải dùng một tin nhắn để nói đáp án cho Lâm Tây.
【 Anh của cậu có phải là xã hội đen không? Cao to như vậy, bắp thịt đầy người, xem ra cũng rất thích đánh người. Mình chỉ muốn tìm một cô gái bình thường, rất xin lỗi. 】
Lâm Tây tức giận đến thiếu chút nữa ném bể di động.
Còn chưa chọn đã sợ, đàn ông vậy sao?!
Việc này làm cho Lâm Minh Vũ cười nhạo thật lâu, có vài ngày, Lâm Minh Vũ chỉ cần vừa thấy Lâm Tây, sẽ học giọng điệu của Lâm Tây mà nói câu nói "Mặc kệ anh chèn ép người khác thế nào, chân ái sẽ không lùi bước", Lâm Tây bị tức đến thiếu chút nữa đánh nhau với anh.
Chủ nhật, hai cái cô gái trong phòng Quyển Quyển và Lily là người ở đây đều đã về nhà rồi. Phó Tiểu Phương thấy gần đây Lâm Tây bị đả kích thành dáng vẻ chó chết, uể oải không phấn chấn, chủ động xuất tiền túi, mời cô đi ăn lẩu cay, hi vọng cô có thể tỉnh lại một chút.
Mỗi lúc chủ nhật, quán lẩu cay gần trường chật ních, hai người chờ gần một tiếng mới vào được.
Vốn Phó Tiểu Phương muốn an ủi Lâm Tây, kết quả toàn bộ quá trình Lâm Tây đều buồn bực mà ăn như chưa từng được ăn, lại còn uống hai chai bia, hoàn toàn cự tuyệt việc tán gẫu với cô.
Phó Tiểu Phương chỉ có thể thấm thía mà nói: "Nơi nào mà không có cỏ thơm, chỗ này không được thì đến chỗ khác."
Một câu này kích thích Lâm Tây đến muốn khóc: "Mười năm sau, cũng không có!"
Phó Tiểu Phương nhíu mày: "Làm sao có thể vậy được? Cậu đừng bi quan như vậy? Cậu mới hai mươi tuổi, chuyện mười năm sau làm sao mà biết được?"
Lâm Tây buồn bực lại nhét thức ăn vào miệng, nghĩ thầm, mình chính là biết được như vậy đó!
Cơ thể hai mươi tuổi tốt hơn cơ thể ba mươi tuổi, nhưng uống vào hai chai bia, Lâm Tây đã cảm thấy hơi say, nhìn mọi người có phần mờ mờ ảo ảo.
Ăn xong cái lẩu, Phó Tiểu Phương đỡ Lâm Tây đã say khướt về phòng.
Lâm Tây vô tri vô giác rửa mặt, bò lên giường ngủ.
Phó Tiểu Phương thấy cô như vậy, nhịn không được châm chọc: "Mình cũng biết là cậu bị mù, xác định quan hệ với cậu nam sinh kia, cậu muốn sưu tầm bảy chú lùn sao?"
Lâm Tây đã nhanh ngủ mất.
Lâm Tây ngủ rất say, cũng không có nằm mơ, chỉ là rạng sáng đã thức dậy, vì đau mà tỉnh lại.
Không biết là chuyện gì xảy ra, toàn bộ cơ thể Lâm Tây dường như muốn nứt ra.
Cảm giác đau đớn này, giống như làm cho bụng nứt ra, trên trán, trên cổ, trên lưng đều chảy mồ hôi, mỗi một lần đau, trên người cũng nổi một trận da gà.
Cô lấy tay đè bụng lại, cong người, giống một con tôm khô nằm nghiêng, nhưng cơn đau này còn lan ra toàn thân, Lâm Tây không thể không thay đổi tư thế, nằm úp sấp ở trên giường, khum gối lại, nhưng đau đớn vẫn không giảm.
Phó Tiểu Phương đã ngủ thiếp đi, cô ở trên giường lăn qua lộn lại, vốn nghĩ nhịn môt chút sẽ qua, nhưng cơn đau này làm cô có cảm giác như không thể thở được, rốt cục cô vẫn không nhịn được đánh thức Phó Tiểu Phương.
Lâm Tây cố gắng chống người xuống giường, môi cô đều đã bắt đầu trắng bệch, Phó Tiểu Phương vốn đang có chút hỗn độn nháy mắt đã bị làm cho tỉnh lại hoàn toàn.
"Lâm Tây! Lâm Tây!" Phó Tiểu Phương khẩn trương qua đỡ cô: "Cậu có sao không!"
Lâm Tây đã đau đến nổi không thể đứng dậy, cong người yếu ớt nói: "Đưa mình đến bệnh viện..."
Lúc này Phó Tiểu Phương mới nhớ tới nên làm gì, khẩn cấp đưa giày qua cho Lâm Tây, sau đó xoay người lấy điện thoại và bóp tiền.
Lâm Tây đau đến bước đi cũng không được, tuy Phó Tiểu Phương cõng được Lâm Tây, nhưng phòng ngủ cách bệnh viện của trường còn rất xa, sức của cô không thể kiên trì được tới mức đó.
"Mình gọi cho Lâm Minh Vũ!"
"Lâm Minh Vũ... Ngày hôm qua đã về nhà rồi..." Loại tình huống khẩn cấp này, Lâm Minh Vũ cách trường cũng không gần, nước xa không cứu được lửa gần.
Lâm Tây ôm bụng, cơn đau này càng ngày càng mạnh, trên trán cô mồ hôi đã chảy ròng ròng.
"Vậy làm sao bây giờ! Xuống lầu tìm dì quản lý? Cậu có thể cầm cự đến khi xuống lầu không?" Phó Tiểu Phương cũng nóng nảy, cầm di động của lâm Tây luống cuống tay chân lướt danh bạ, đột nhiên lướt đến số của một người, nháy mắt như tìm được cứu tinh: "Giang Tục! Giang Tục! Mình gọi cho Giang Tục!"
...
Rất nhanh Giang Tục đã đến dãy ký túc của nữ, cùng dì quản lý đi lên.
Vì đi vội, tóc của anh hơi rối, có mấy lọn tóc sau đầu vểnh lên. Trên người cũng chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, chân mang dép lê.
Phó Tiểu Phương vẫn đỡ Lâm Tây đứng chờ, giờ phút này thấy Giang Tục và dì quản lý cùng nhau xuất hiện, "Oa" một tiếng đã trào nước mắt.
"Giang Tục! Giang Tục Cứu mạng! Lâm Tây cô ấy không xong rồi..."
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Giang Tục mới vừa vào cửa, đã bị tiếng khóc Phó Tiểu Phương làm ầm ĩ đến không được, nhịn không được nhíu mày: "Yên lặng."
Hai chữ, khí thế mười phần, Phó Tiểu Phương lập tức ngừng tiếng khóc.
Lâm Tây vốn đau đế mơ màng, nghe thấy tiếng mở cửa, lại khôi phục lại một chút tỉnh táo. Ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ, thấy Giang Tục cau mày đi về phía cô, lập tức nhịn đau yếu ớt nói: "Ngại quá, Lâm Minh Vũ không có ở đây, làm phiền anh..."
"Ngậm miệng."
Giang Tục cao lớn, trực tiếp đi đến trước người Lâm Tây, ngồi xổm xuống: "Leo lên."
Lâm Tây đau đến không chịu được, nghe lời nằm úp sấp trên lưng Giang Tục, Giang Tục nhẹ nhàng, cõng Lâm Tây đứng lên.
Trong cơn hổn loạn, Lâm Tây nghĩ, thì ra, con trai và con gái, không giống nhau như vậy.
Dì quản lý gọi cho bệnh viện của trường, rồi đưa bọn họ ra ngoài.
Giang Tục người cao chân dài, thoáng chốc đã đưa Lâm Tây đến bệnh viện.
Có hai người trực ở đây, vận may của Lâm Tây cũng không tốt, hôm nay bạn học tới khám cũng đã xếp thành một hàng, Lâm Tây đi phía trước vừa thấy, cũng có một số người bệnh như cô tới khám, Lâm Tây nhịn không được đau đến kêu hừ hừ
Lâm Tây càng ấn càng đau, ngồi trong bệnh viện, nghe mùi nước sát trùng, nhìn người bệnh tới lui, tinh thần càng lúc càng yếu ớt.
Cô yếu ớt hỏi Phó tiểu Phương: "Tiểu Phương... mình sẽ không bị ung thư dạ dày gì gì đó nhỉ?"
Phó Tiểu Phương bị câu hỏi của cô làm sửng sốt, khẩn trương “PHI” cô: "Đừng nói bậy, sao có thể chứ!"
Lâm Tây càng nghĩ càng sợ hãi, nhịn không được mang theo vài phần khóc nức nở: "Cậu biết không, sinh mệnh con người rất mong manh." Cô dừng một chút, nói tiếp: "Mình biết một người, đứng trên lề đường còn có thể xảy ra tai nạn giao thông nữa mà."
Phó Tiểu Phương cảm thấy cô càng nói càng quá, nhịn không được nhíu mày: "Đừng nói bậy."
"Thật, cô ấy đứng đó động còn chưa kịp động, một chiếc xe chạy qua, tông vào hất bay cô ấy rồi ngã xuống chết mất."
Phó Tiểu Phương: "..."
Lâm Tây càng nghĩ càng khổ sở, đời thứ nhất u mê hồ đồ mà chết như vậy, đời này bất luận thế nào cũng không thể như vậy được.
Không để ý đau nhức, Lâm Tây cố gắng xoay người, trực tiếp như bạch tuộc, ôm Giang Tục ngồi một bên đang cau mày, vẻ mặt "Người sống chớ lại gần".
"Không được, mình không thể đến chết mà vẫn còn là xử nữ được!" Cô nắm chặt áo Giang Tục, vẻ mặt bất chấp: "Tôi còn là xử nữ, tiện nghi cho anh rồi!"
Phó Tiểu Phương bị một màn trước mắt làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được cảm thán: "Oa! Lâm Tây! Cậu được lắm, phản ứng cũng quá nhanh rồi, đều đã biến thành cái dạng này rồi, còn có thể nghĩ ra chiêu ép bức con trai người ta!"
"Tiểu Phương cậu không hiểu đâu!"
Lâm Tây nắm chặt Giang tục, chết cũng không chịu buông tay: "Mình không thể cứ như vậy mà chết được! Giang Tục! Nhanh! Dẫn em đi!"
Đôi mắt Giang Tục mang theo vài phần tức giận, thật lâu sau, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.