Dạ dày đau quặn như sóng cuộn biển gào, áp lực tinh thần suốt 48 tiếng khiến anh kiệt sức rã rời, trước mắt Lương Thượng Quân mờ mịt một mảng, tồi tệ hơn chính là anh bị sa vào một bãi đầm lầy đen ngòm, không thể cử động dù chỉ một li, giờ phút này đội viên đang chìa cánh tay ra kêu cứu anh, bùn nhão trong đầm đã ngập quá eo anh.
Cơn choáng mãnh liệt khiến Lương Thượng Quân không phân biệt được phương hướng, đầu óc càng ngày càng nặng, có khoảnh khắc anh bất chợt gặp ảo giác, những tưởng mình đã quay trở về quá khứ, chìa tay về phía Tiểu đội trưởng của mình mà nói: “Cứu tôi với”
Lúc đó Tiểu đội trưởng làm thế nào nhỉ…
Đúng rồi, Tiểu đội trưởng dùng hai cánh tay sống chết kéo lấy anh, hét lớn với anh rằng: “Có anh ở đây, cậu sợ cái rắm gì!”
Anh cảm giác được mồ hôi từ trên cằm Tiểu đội trưởng nhỏ xuống, rơi lên cánh tay mình, thoắt cái đã bị bốc hơi. Anh nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của Tiểu đội trưởng, kèm theo mùi máu tanh luồn lách vào đầu óc. Anh nhớ Tiểu đội trưởng cắn chặt răng, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, từng chút từng chút kéo anh ra khỏi địa ngục.
“Đội trưởng…”
Lương Thượng Quân bừng tỉnh lại, anh không thể bỏ cuộc vào giờ phút này được, anh là Đội trưởng, anh không thể trơ mắt nhìn đội viên của mình chết ngay trước mặt! Thân thể dùng sức nhào tới trước, anh mặc kệ tốc độ chìm càng lúc càng nhanh, dùng hai cánh tay nắm chặt tay đội viên, mắng: “Có tôi ở đây, cậu hoảng cái rắm gì!”
Anh quan sát tình huống xung quanh, thấy bên trái có dải đất cách bờ gần nhất, anh ra lệnh: “Chúc Tiểu Niên, giữ lấy thân thể tôi, di chuyển qua bên trái!”
Chúc Tiểu Niên nghe được mệnh lệnh, lập tức yên lòng hơn rất nhiều, cậu kéo cánh tay Lương Thượng Quân dốc sức ráng lội qua bên kia. Lương Thượng Quân bị lực tác dụng ngược đè lún xuống một đoạn lớn, dạ dầy lại đau quặn một trận, anh cố nhịn đau, nhưng vẫn không khỏi rên thành tiếng.
Chúc Tiểu Niên vội quay đầu lại nhìn anh, hình ảnh đập vào mắt khiến cậu ngẩn người, thấy Đội trưởng lún càng lúc càng sâu, bùn sắp sửa ngập quá ngực, cậu gấp đến độ muốn rơi nước mắt, hét: “Đội trưởng! Không được! Còn như vậy nữa anh sẽ chết mất!”
Lương Thượng Quân đau đến tái mặt, nhưng vẫn siết chặt tay Chúc Tiểu Niên sống chết không buông, anh dùng hết sức lực đẩy Chúc Tiểu Niên lên, chỉ hạ một mệnh lệnh ngắn gọn: “Chúc Tiểu Niên! Bò lên cho tôi!”
Chúc Tiểu Niên bị ánh mắt của Đội trưởng nhà mình dọa sợ, cậu biết Đội trưởng đang đánh cược mạng sống để cứu cậu. Cậu cắn chặt răng, quay đầu lại liều mạng di chuyển, hai chân rốt cuộc cũng tiến về trước được một bước. Lúc này, đột nhiên cậu cảm thấy mình đã đạp trúng đất cứng, ánh mắt lập tức sáng lên, cậu xoay người lại bắt lấy tay Đội trưởng hô: “Đội trưởng, nắm chặt, Tiểu Niên tới cứu anh!”
Tiếng hô này hào hùng vạn trượng, Lương Thượng Quân chỉ trông thấy hai điểm sáng ngời trên gương mặt đen nhẻm, hệt như ánh lửa nhảy nhót, tràn trề hy vọng. Giờ phút này Lương Thượng Quân đã sắp thở không ra hơi, nhưng anh rất rất muốn cười, anh nhớ trước kia Tiểu đội trưởng từng bảo rằng, tâm huyết của quân nhân chúng ta đến cả ông trời cũng phải sợ.
Chúc Tiểu Niên dốc sức kéo Lương Thượng Quân lên, cả gương mặt nhăn tít lại, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm Đội trưởng gắng gượng Đội trưởng gắng gượng…
Rốt cuộc họ cũng lên được bờ, Lương Thượng Quân bẻ đôi miếng bánh quy nén nhai nuốt vào bụng cùng với nước lạnh, đại khái là đau tới tê liệt rồi nên dạ dầy không còn phản ứng gì nữa.
Chầm chậm hồi sức, một tay anh khoác vai Tiểu Niên, nói: “Nhóc con giỏi lắm, sức lực dữ dội thật đấy!”
Hết nửa ngày trời mà Chúc Tiểu Niên vẫn không có động tĩnh, Lương Thượng Quân cảm thấy khó hiểu, bèn quay đầu qua nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Trên gương mặt của Chúc Tiểu Niên từng dòng nước đan xen ngang dọc, dưới mũi còn có hai sợi lòng thòng, làm cho cả khuôn mặt càng thảm không đỡ nổi. Lương Thượng Quân cười phì: “Tôi nói này Tiểu Niên, cậu đường đường là lính trinh sát đặc chủng mà lại khóc lóc thành cái dạng này, không thấy mất mặt sao” Kỳ thật anh cũng biết, dao động cảm xúc thế này không liên quan gì tới gan to gan nhỏ hay thành tích huấn luyện gì hết, đó chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng của nhân loại sau khi thoát khỏi tuyệt cảnh mà thôi.
Chúc Tiểu Niên không sợ, cậu không muốn khóc, nhưng cậu khống chế không được, cậu không hít mũi, cũng không khóc thành tiếng, chỉ có nước mắt nước mũi thi nhau chảy ròng ròng, cậu nói: “Đội trưởng, cảm ơn”
Lương Thượng Quân căng miệng cười, giơ tay sờ sờ đầu Chúc Tiểu Niên, rồi sau đó cốc một cái rõ mạnh vào đầu cậu: “Cám ơn cái gì! Đừng khóc nữa! Coi giống cái thứ gì, đứng dậy, đi tiếp!”
Đột kích Erna, họ đang so tài trong cuộc đột kích Erna, chiến trường là khu rừng nguyên thủy Estonia.
Nội trong vòng 4 ngày 3 đêm, tổng cộng 78 tiếng họ phải chạy liên tục trên đoạn đường dài hơn 150km, giữa đường còn phải lần lượt vượt 14 hạng mục sát hạch kỹ thuật gồm trèo tường, vượt cầu dây, dìm thuyền, chôn mìn, thử bom giành tin tình báo, cứu hộ chiến trường, phóng đao, phân biệt trang bị vũ khí, ngồi xe nhắm bắn, ban ngày tự giác vác súng trường bắn tập thể, đêm xuống thì bắn tầm xa, vượt qua 2.5km đầm lầy v.v…
Gánh trên người trang bị dụng cụ, đồ dùng sinh hoạt và thực phẩm nặng 35-40kg, họ phải chạy băng băng không ngừng mới có thể tới các trạm kiểm soát đúng thời gian quy định, thời gian nghỉ ngơi trọn hành trình không được vượt quá 3 tiếng.
Dọc đường còn phải đối mặt với các cuộc bao vây của hơn 1000 kẻ địch giả thiết, mỗi người được giao cho mười tờ điểm phạt, mỗi tờ 6 điểm, nếu chạm mặt với kẻ địch cần phải tận lực né tránh, né tránh thất bại thì chỉ đành bó tay chịu trói, đồng thời giao một tờ điểm phạt ra, giao hết mười tờ coi như “Hy sinh”, nếu trong một tổ nhỏ có hai người hy sinh, thì tổ đó phải tự động rút lui khỏi cuộc thi.
Nhóm Lương Thuợng Quân là tiểu đội thứ hai của Trung Quốc, anh đảm nhiệm chức Đội trưởng, trong tiểu đội có tổng cộng bốn người, trước mắt chưa ai “Hy sinh”. Trước đó không lâu họ đụng độ đám địch giả thiết như âm hồn bất tán, A Kỷ và Sào Trúc đã bị bắt, mỗi người phải giao nộp một tờ điểm phạt, anh và Tiểu Niên kịp thời trốn vào lùm cỏ mới may mắn thoát thân.
Nhưng khi họ chui ra chuẩn bị hội hợp với A Kỷ và Sào Trúc từ đằng sau thì bất hạnh rơi xuống đầm lầy, suýt bỏ mạng…
Đằng xa truyền tới tiếng còi của A Kỷ, Lương Thượng Quân kéo Chúc Tiểu Niên đứng dậy, thổi trả lại một tiếng còi, bụi cỏ bên kia loạt soạt một hồi rồi trồi ra hai người mặc đồ rằn ri, Lương Thượng Quân phất tay với họ: Tiến lên!
Hiện giờ họ còn 56 phút để tới trạm kiểm soát F, trễ một phút là trừ một điểm.
Con đường phía trước là sông Arga, trên cầu có mấy chục tên địch giả thiết canh giữ, họ không thể đi qua bằng cầu được, đành tìm kiếm điểm đột phá trên dòng sông.
Lương Thượng Quân kêu Sào Trúc đi trinh sát tình hình mặt sông, dáng người Sào Trúc gầy nhom, khó bị phát hiện, sáu phút sau hắn trở về báo cáo rằng ở hạ du sông có một cây cổ thụ bị bật gốc, là một cây cầu độc mộc thiên nhiên, không có ai canh hết, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tầm nhìn của kẻ địch.
Lương Thượng Quân cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm, ra lệnh toàn thể ngụy trang treo ngược bên dưới cầu độc mộc tiến tới, tránh tầm mắt mấy tên địch đó. Nhưng làm vậy thể lực của họ sẽ tiêu cao rất lớn, đặt biệt là A Kỷ bị tiêu chảy hai ngày nay, tay chân đều bủn rủn, rất có khả năng bất cẩn rơi xuống nước.
Hết cách, cuối cùng Lương Thượng Quân đành kêu A Kỷ buộc dây vào mình, mình di chuyển kéo A Kỷ theo, như vậy họ sẽ có phần thắng hơn. Trong lòng A Kỷ rất áy náy, nên dù được Đội trưởng kéo, cậu vẫn cố gắng hết sức trèo lên, hai chân bấu chặt thân cây, trên quần lính nặng nề bị cà rách mấy lằn.
Cuối cùng Lương Thượng Quân cũng dẫn họ hữu kinh vô hiểm vượt qua sông, tới được trạm kiểm soát F, những tưởng sẽ nhận được tin tình báo cho nhiệm vụ tiếp theo rồi lập tức lên đường, ai ngờ đập vào mắt họ là một hiện trường tai nạn xe thảm khốc_____Một chiếc xe jeep đè nghiến đùi một kẻ địch giả thiết. Hạng mục sát hạch chính là: muốn biết tình báo nhiệm vụ? Vậy ép người bị thương khai ra đi.
Lúc này trong rừng còn trút mưa đá, người bị thương nọ đang kêu la cái gì chẳng ai hiểu. A Kỷ trề môi mắng đờ mờ, nói với Lương Thượng Quân: “Đội trưởng, chúng ta uy hiếp hắn đi, không giao tình báo sẽ không cứu hắn!”
Lương Thượng Quân liếc cậu ta một cái: “Cậu nhìn không ra sao? Hắn hoàn toàn không muốn chúng ta cứu, cậu tưởng chỉ có mình cậu can trường sao? Uy hiếp chắc chắn không có tác dụng”
Anh chớp thời cơ quyết đoán thật nhanh, mình và Sào Trúc góp sức nạy xe jeep lên, A Kỷ phụ trách kéo người bị thương ra, Chúc Tiểu Niên băng bó kỹ càng cho người nọ. Ban đầu người nọ còn la oai oái, nhưng sau không nói gì nữa.
Nguyên nhân là bởi trên mặt Lương Thượng Quân bị mưa đá xướt rách mấy vết, máu rỉ ra li ti, từ từ đọng thành giọt rơi lên khóe mắt người nọ, nhưng Lương Thượng Quân chẳng màng tới thương tích của mình, chỉ tận sức an ủi anh ta: “Don’t worry, it’s OK…”
Người bị thương nọ cảm động muốn khóc, kiên quyết nhét cho bọn họ tấm bản đồ dẫn tới vị trí của nhiệm vụ tiếp theo. Chuyện xong họ mới biết, họ là tiểu đội duy nhất không bị trừ điểm trong hạng mục này, mấy tiểu đội khác toàn giở thủ đoạn uy hiếp, hoặc cưỡng ép kéo người ta ra rồi lục soát cùng mình, chỉ có mỗi bọn họ là dùng “Phương án cảm hóa”. Sau khi biết A Kỷ bèn lắc đầu tán thưởng: “Đội trưởng à, hê hê, anh hiểm thật!”
Lương Thượng Quân cười ha ha: “Được rồi, phải biết là còn rất nhiều thứ cần học hỏi nhé, khỏi cần nịnh nọt đâu, mấy nhiệm vụ cuối cùng này ráng đừng để rơi rụng giùm tôi đấy!”
Bất hạnh thay, khi họ sắp sửa hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ thì đụng phải đội địch chủ lực, ba người trong đội bị tóm ngay tại chỗ.
Lúc đó Lương Thượng Quân bận đi giải quyết bầu tâm sự, chừng trở về đã thấy kẻ địch áp giải cả đống tù binh. Không chỉ tiểu đội bọn họ, mà rất nhiều đội khác cũng gặp hạn ngay vòng này, cũng có vài người phải giao nộp tờ phạt điểm cuối cùng, trực tiếp “Hy sinh”.
Kẻ địch giả thiết quá đông, chặn kín con đường duy nhất ra khỏi rừng của bọn họ, Lương Thượng Quân nghĩ cứ thế mà giao phiếu điểm ra thì thật không cam tâm, vì thế anh cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng đưa ra một quyết định cực kỳ gian xảo_____
Giả bộ đầu hàng.
Anh ẩn nấp cẩn thận, nhích từng tý từng tý tới gần đội ngũ tù binh, đoạn thò một chân vào giở trò vàng thau lẫn lộn, kẻ địch vẫn không hề phát giác anh chưa giao phiếu điểm, anh cứ thế nghênh ngang đi theo kẻ địch, cuối cùng lại còn chụp tấm hình với nhóm tù binh nữa.
…
Kết quả của trận tranh tài đột kích Erna như sau: có tổng cộng 28 đội tham dự, đại diện cho 11 quốc gia, tiểu đội Trung Quốc thứ hai xuất sắc đứng đầu với thành tích 33635 điểm, quang vinh mà rời khỏi khu đầm lầy Estonia.
Vẻ vang ra ngoài, nhưng cái giá phải trả cũng thảm khốc không kém. Sau khi ra họ mới phát hiện, hóa ra trên người mình thực sự mất đi mấy miếng thịt.
Đầu gối Sào Trúc bị cỏ độc cắt, sưng phù y chang cái bánh bao; A Kỷ bị con gì chích dẫn tới tiêu chảy nặng, mất nước nghiêm trọng, thậm chí còn viêm ruột cấp tính; Tiểu Niên không bị tổn thương bề ngoài gì nhiều, nhưng bị ám ảnh tâm lý rất nặng, vừa thấy bùn liền sợ quắn; cuối cùng te tua nhất chính là Lương Thượng Quân, anh phải nằm viện ước chừng nửa tháng, dính phải các chứng bệnh như sau:
Hai mươi ba vết thương trên toàn thân bị nhiễm trùng nghiêm trọng, dạ dày thủng nghiêm trọng, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tổn thương nhiều mô mềm quanh khớp nghiêm trọng…Tóm lại là ôm một đống bệnh, bệnh nào cũng “Nghiêm trọng”, đủ làm anh buồn bực muốn chết.
Bất quá anh vẫn rất vui sướng, vui tới độ nằm mơ cũng mỉm cười.
Bởi vì anh mơ thấy Tiểu đội trưởng.
Trong mơ anh đứng trước mặt Tiểu đội trưởng, kiêu ngạo nói: “Thấy chưa, Tiểu đội trưởng, tụi tui thắng rồi”
Nụ cười của Tiểu đội trưởng vẫn vô sỉ như dĩ vãng, liếc anh một cái, nói: “Hay cho cái thằng Ngốc Tặc nhà cậu, dám đắc ý trước mặt anh, giỏi lắm, sao không ngó lại cái tướng bệnh dở dở ương ương của cậu đi…”
Lương Thượng Quân bảo này Tiểu đội trưởng, tui thực sự muốn xé nát cái miệng anh.
Tiểu đội trưởng khinh thường xì một tiếng: “Có giỏi thì xé đi”
Sau đó khuôn mặt Tiểu đội trưởng bị bóng tối nuốt chửng.
Lương Thượng Quân tỉnh lại, không phải bị đánh thức, mà bởi đây là thói quen của anh, quen dùng cách thức như thế để tạm biệt cảnh mộng và bắt đầu hiện thực.
Đứng nghiêm, hành lễ.
Anh đứng trên mảnh đất tổ quốc nói: “Báo cáo Thủ trưởng, chúng tôi trở về rồi”