Kỷ Sách đem bốn cái rương súng ra, Lương Thượng Quân bày mấy khẩu súng đó lên hai chiếc bàn lớn, sau đó hai người khoanh tay nhìn mấy người lính kia, chờ họ hoàn hồn.
Cả nửa ngày sau họ vẫn chưa hồi thần được, vì thế Kỷ Sách dùng ánh mắt như nhìn hai lúa mà dòm họ, nói: “Sao, ngu người luôn rồi hả? Mới vầy đã rét rồi? Mới có chút xíu vậy mà các anh đã rét rồi?”
Các binh sĩ nỗ lực đè nén cảm giác sục sôi trong lòng, nhìn chằm chằm mấy khẩu súng kia, tròng mắt tỏa sáng xanh lè, bày ra tư thế hổ đói vồ dê.
Những khẩu súng đặt trên bàn gần như bao hàm đủ loại của các quốc gia trên toàn cầu_____
Súng tại ngũ gồm có M16, M14, M4 của Mỹ; GS36 của Đức; AK74 của Nga; AUG của Úc; FNC của Bỉ; súng trường FAMAS Bullpup loại đột kích đường kính nhỏ của Pháp; SG550 của Thụy Sĩ; Galil của Israel. Không những thế, mà Garand của Mỹ; Mosin-Nagant của Liên Xô, Mauser M98, M43, SSM44 của Đức; Enfield loại 3 của Anh thời Thế chiến II cũng hiện diện đầy đủ.
Còn bên kia đặt toàn súng lục, gồm Uzi của Israel, súng lục tự động loại gấu xám của công ty LAR nước Mỹ, súng lục Colt của Mỹ, súng lục uy lực lớn Browning của Bỉ, súng lục Walter P5 của Đức…
Ngoài ra còn có máy phóng lựu đạn, các loại súng máy, súng xung kích cỡ nhỏ…Đây đúng là thiên đường của một binh sĩ dã chiến! Chỉ chờ Kỷ Sách ra lệnh một tiếng, họ sẽ lập tức xơi sạch mớ báu vật trước mắt.
Kỷ Sách thong thả nói: “Các anh hãy vuốt ve thỏa thích những khẩu súng này đi, tôi sẽ cho các anh đủ thời gian giày vò các nàng, nhiệm vụ là tìm hiểu kết cấu của tất cả các loại súng, xác định rõ từng cái lò xo từng con ốc vít, làm tới chừng nào nhắm mắt cũng có thể lắp đúng thì thôi. Giờ bắt đầu”
Lần đầu các binh sĩ tích cực xông pha như vậy, vì nhiệm vụ mà bất chấp hết thảy.
Lương Thượng Quân nhấc cái băng ghế ra ngồi trước cửa trông coi bọn họ, tay cầm cục rubik giải trí. Kỷ Sách huấn luyện thể năng trở về, thấy anh nhàn nhã thoải mái bèn chế nhạo: “Yo, Đại đội trưởng Lương oai quá nhỉ, có muốn tôi pha cho cậu ấm trà không?”
Lương Thượng Quân: “Trẫm không khát, phiền ái khanh phí tâm rồi”
Kỷ Sách tức quá hóa cười: “Cậu đúng là được đằng chân lân đằng đầu, không đi huấn luyện thể năng à?”
Ngón tay Lương Thượng Quân thao tác cực nhanh, xoay đúng mặt của cục rubik lộn xộn kia, kiểm tra qua một lần rồi cười cười, nói: “Tôi còn rất trẻ, thể lực đỉnh lắm”
“Phải không…” Chẳng bình luận gì.
Lương Thượng Quân chuyển đề tài, chỉ chỉ đám lính còn đang chiến đấu hăng say với mớ súng kia: “Họ phấn khích thật nha”
Kỷ Sách hừ một tiếng, giơ một ngón tay lên nói: “Để rồi xem, một ngày sau sẽ không còn hăng hái như thế nữa”
Lương Thượng Quân nói: “Đó là vì họ đều còn quá trẻ, trẻ hơn cả chúng ta, cho nên tinh thần của họ thường không đủ tập trung”
“Họ cần học cách duy trì sự chú ý cao độ vào sự việc, cần phải nảy sinh tình yêu cuồng si với súng ống, bởi vì trên chiến trường, chiến hữu đáng để họ tin tưởng nhất chính là cây súng trong tay”
“Lời này anh nên nói với họ” Lương Thượng Quân không bỏ qua sự mờ ám trong ánh mắt người nọ khi nhắc tới từ cuồng si, cái cảm giác quyến luyến với súng ống chính anh cũng hiểu.
Kỷ Sách lắc đầu: “Vẫn chưa đến lúc”
Lương Thượng Quân chợt nảy sinh ý tưởng, xoay loạn toàn bộ khối rubik trên tay rồi đưa cho Kỷ Sách: “Ê, Kỷ Sách, anh muốn chơi cái này không?”
Kỷ Sách liếc anh: “Tôi chưa từng chơi”
“Rất đơn giản, chỉ cần anh giữ tập trung cao độ vào nó là được”
“…” Kỷ Sách bất đắc dĩ nhận lấy cục rubik.
“Đánh cược đi, ngày mai nếu anh vẫn xoay không ra thì phải làm mẫu tháo lắp súng cho họ xem, nếu anh xoay ra thì tôi sẽ làm mẫu”
“Té ra cậu biết tôi sẽ túm cổ cậu ra khai đao, nên vừa rồi mới ở đây luyện tập độ linh hoạt ah, sợ cái gì, tôi tin cậu có thể làm mẫu rất nhanh rất tốt”
Lương Thượng Quân dang tay than thở: “Kỷ Sách, anh có biết không, mỗi khi anh kêu tôi làm mẫu, tôi đều bị ánh mắt phẫn nộ và xoắn xuýt của họ thị gian một lần”
Này là muốn nhấn mạnh chuyện lần nào Kỷ Sách cũng dùng thành tích của Lương Thượng Quân ra làm tiêu chuẩn hợp cách, kể từ khi cuộc tập huấn xạ kích bắt đầu, lúc các đồng chí còn chưa được sờ vào súng, trong một loạt huấn luyện thể năng và chống lùng tìm đã có 24 thành viên bị đào thải, toàn bị trừ sạch điểm do cách tiêu chuẩn của Lương Thượng Quân quá xa, hiện giờ họ đều đang trên đường quay về đơn vị cũ. Cho nên Lương Thượng Quân nói mình bị thị gian tuyệt đối không phải vô căn cứ.
“Đây là vì muốn tốt cho họ thôi, tôi mà làm mẫu thì bọn họ chỉ có kết cuộc càng thảm thiết hơn”
“Tôi biết” Lương Thượng Quân nhìn lính của mình, những sinh mệnh trẻ trung lỗ mãng đó: “Nhưng bị tiêu chuẩn càng nghiêm khắc hơn đào thải mới thực sự là tốt cho họ”
Cuối cùng Kỷ Sách không thể không thừa nhận, đối với khối rubik này, dù hắn vận dụng sức chú ý cao cỡ nào chăng nữa cũng chỉ lực bất tòng tâm, để giải thích cho sự thất bại này, hắn đổ thừa tại tư duy hình học không gian của mình chưa được khai phá.
Nhưng hắn không phải một người chịu nhận thua. Hắn là Kỷ Sách.
Cho nên hôm sau bày trước mặt Lương Thượng Quân là một khối rubik sáu mặt hoàn chỉnh, Lương Thượng Quân cực kỳ không cam lòng, nhưng anh không thể không chịu thua.
Đứng trước mặt các binh sĩ tự nhận rằng mình đã rất trâu bò, Lương Thượng Quân nói với bọn họ: “Cầm lấy khẩu súng cách các anh gần nhất, sau khi tôi hô bắt đầu, hãy dùng tốc độ nhanh nhất của các anh tháo dỡ nó ra rồi lắp vào, ai về chót bị trừ 5đ. Chuẩn bị_____”
Tất cả mọi người giơ súng đợi lệnh.
“Bắt đầu!”
Âm thanh cách cách cách cách vang lên, Lương Thượng Quân bấm đồng hồ tính giây, lắc đầu, với cái tốc độ này, đợi họ lắp súng xong cũng đủ bị kẻ địch bắn nát đầu.
Lương Thượng Quân chỉ vào Khỉ Còi lắp xong cuối cùng: “Cậu, trừ 5đ”
Sau đó anh bắt đầu làm mẫu cho họ.
Ném đồng hồ tính giây cho Kỷ Sách, sau khi Kỷ Sách hô bắt đầu, Lương Thượng Quân tháo lắp lách cách, tốc độ ngón tay gần như xuất hiện ảo ảnh chậm, trong tay anh súng dường như không còn là thứ máy móc độ chính xác cao nữa, mà như một món đồ chơi, hay nói đúng hơn thì như một bộ phận thân thể anh, anh có thể tự do hoạt động các khớp của bộ phận này, chuẩn xác và thần tốc.
Từ lúc tháo cho tới lúc lắp, anh chỉ tốn vẻn vẹn có 8.91 giây.
Thế nên Kỷ Sách nói: “Dùng 8.91 giây làm tiêu chuẩn, giờ này ngày mai, người nào không đạt tiêu chuẩn, quá hai giây trừ 1đ”
Các binh sĩ câm nín, tất cả bắt đầu mất ăn mất ngủ luyện tập.
Lương Thượng Quân ngồi trên cái băng ghế trước cửa, ước lượng cục rubik của mình: “Sao anh làm được?” Anh vẫn không dám tin, lúc trước không có ai chỉ dẫn, anh mò mẫm suy nghĩ tận hai ngày mà vẫn không ra, tên Kỷ Sách này chỉ mất có một tối đã tự học được?
Kỷ Sách thản nhiên cười: “Đơn giản thôi, xé lớp giấy bên ngoài ra rồi dán lại chẳng phải xong sao?”
Có người thấy Đại đội trưởng Lương lảo đảo, đầu đập cái bốp vô tường.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ! Khốn! Nạn!”
Ngày kế.
Rất nhiều người cả đêm không chợp mắt, luôn dịch chuyển súng trong tay, có vài người bị linh kiện sắc bén cứa đứt tay, lúc đi vào căn phòng, Lương Thượng Quân thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh lan tràn trong không khí.
Anh không nhìn tới mấy miếng vải dính máu, vừa vào cửa đã nói: “Chuẩn bị_____”
“Bắt đầu!”
Hôm nay trong tiếng tháo lắp giảm rất nhiều tạp âm, cũng không còn lộn xộn như hôm qua nữa, Lương Thượng Quân rất hài lòng.
Nhìn ra được Chu Khải thực sự rất am hiểu về súng ống, động tác của hắn nhanh nhất, mất 10.03 giây, nằm trong phạm vi 2 giây chênh lệch Kỷ Sách quy định, nên không bị trừ điểm.
Khỉ Còi vẫn là người về chót, bị trừ 5đ. Cậu cúi thấp đầu, lặng lẽ tính điểm của mình, kết quả bi ai phát hiện, điểm của cậu chẳng còn bao nhiêu nữa.
Cậu có hai chuyện không hiểu: thứ nhất, tại sao cậu lại xung đột với súng ống, chỉ cần những chuyện có liên quan tới súng là cậu toàn làm không tốt; thứ hai, Đại đội trưởng Lương nhà mình có phải bị Kỷ vương bát làm hư rồi không, tại sao ác với họ dữ vậy, rõ ràng biết Kỷ vương bát dùng tiêu chuẩn của anh để đánh giá thành tích của bọn họ, thế mà anh chưa bao giờ nương tay một chút cho họ đỡ khổ, trái lại càng ngày càng nghiêm khắc.
Khỉ Còi đại diện cho đông đảo các anh em bị trừ điểm, bắt đầu thị gian Đại đội trưởng Lương.
Kỷ Sách nhìn không nổi nữa, đứng ra nói: “Không phục? Có cái gì không phục, tài nghệ mình không bằng người ta liền trông mong người ta tha cho mình, các anh đần sao? Muốn sống trong Hara thì đừng tưởng với chút trình độ đó là đủ, tôi nói cho các anh biết, quy tắc nơi này mãi là ưu thắng kém thua nguyên thủy nhất, chịu không nổi thì sớm cút về đội ngũ cũ đi, hơn nữa sau khi về tuyệt đối đừng nói mình đi ra từ Hara, làm mất mặt Hara!”
Trong mắt Khỉ Còi nổi tơ máu đỏ tươi, cậu là một hán tử kiên cường, nhưng lúc này rất muốn bật khóc, không phải bởi vì lời mắng nhiếc ác độc của Kỷ vương bát, mà chỉ bởi hai từ_____tâm huyết.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi đồng thời chán ghét nơi này, yêu cầu nơi này vừa nghiêm khắc vừa biến thái, huấn luyện biến thái trầm trọng, sĩ quan biến thái hung ác…Nhưng họ đều không muốn bị đào thải, không ai nguyện ý làm một kẻ thất bại, đặc biệt họ còn là quân nhân.
Cuối cùng Lương Thượng Quân vẫn không đành lòng, ném cho họ một câu: “Những gì tôi và sĩ quan Kỷ làm đều chỉ vì một mục tiêu, đó là muốn các anh sống sót”
Bất kể sau cùng họ được ở lại Hara, hay bị lưu đày tới xó xỉnh nào đó trên thế giới này, hoặc giải ngũ về quê sống cuộc đời bình đạm, thì thuộc tính căn bản nhất của họ vẫn là một “Con người”.
Ở lại, không được gục ngã trên chiến trường. Ra đi, không được ngoảnh đầu lại.
Chỉ cần sống sót, thì đã là kẻ chiến thắng trong cuộc tranh đấu ưu thắng kém thua.
Họ sẽ hiểu, Lương Thượng Quân nghĩ, chung quy sẽ có một ngày họ hiểu thông.
Khuya hôm đó, vạn vật tĩnh lặng, trừ tiếng ngáy o o của anh bạn nào đó thỉnh thoảng truyền ra, trừ tiếng ve kêu râm ran bên ngoài, trừ tiếng nước rỉ tí tách tí tách từ vòi nước, trừ…Aiz thôi, cái đêm như vầy hoàn toàn không thể gọi là “Vạn vật tĩnh lặng” được.
Trọng điểm chính là, trong một căn phòng xi măng nào đó đang diễn ra một cuộc thương lượng mưu tính đã lâu.
Bóng đen một: Lương Thượng Quân?
Bóng đen hai: Gì?
Bóng đen một: Qua đây.
Bóng đen hai: Chuyện gì?
Bóng đen một: Dạy tôi cách xoay rubik.
Bóng đen hai: …
Mấy đứa xúi quẩy ngủ say có nghĩ thế nào cũng không ngờ sĩ quan Kỷ bình thường lợi hại coi trời bằng vung cũng có lúc giở tính trẻ con như thế_____
Hắn cầm một khối hình vuông nho nhỏ ngồi lên giường Đại đội trưởng Lương, nương ánh sáng yếu ớt từ hai cái đèn bàn sạc, rất rất nghiêm túc học hỏi.
Hắn sẵn lòng dồn tất cả tinh thần lực của mình vào một vật như vậy.