Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 54



Họ sục sạo trong khu B, trò kim thiền thoát xác của Sunnah rất hiệu quả, hiện giờ quân chủ lực của đám buôn lậu đó hẳn đã chuẩn bị vẹn toàn cả rồi, cho nên hành động lùng tìm của họ phải hết sức cẩn thận, tránh rơi vào bẫy đối phương bố trí.

“Bọn này giỏi thật, che giấu hết mọi dấu vết, gần như nắm không được hành tung xác thực của bọn chúng” Lương Thượng Quân cẩn thận kiểm tra vết xước thật nhỏ trên nhánh cây, trong giọng nói thoáng chứa vẻ bội phục.

“Vầy chứng tỏ chúng đều từng tiếp thu huấn luyện chính quy, hoàn toàn không cùng khái niệm với bọn già yếu bệnh tật chúng ta đụng độ lần trước.” Kỷ Sách tiếp lời anh.

Họ có thể khẳng định như thế, đám người này có vũ khí, sức hành động mạnh, hơn nữa, chúng tuyệt đối không phải người chỉ biết mù quáng trốn chạy. Phong trào Hồi giáo Đông Turkestan và căn cứ tổ chức xưa nay có liên hệ rất sâu, Sunnah là một phân nhánh trong đó, nhất định là có nguồn ủng hộ kinh tế và hậu thuẫn vũ trang dồi dào, bởi vậy đủ thấy quy mô của Sunnah còn muốn hoàn mỹ to lớn hơn so với tưởng tượng của họ nhiều, thậm chí dám chừng còn có cả hệ thống quân bị của riêng mình.

Đi tới một khu vực hơi thông thoáng, Kỷ Sách đột nhiên ngừng lại. Lương Thượng Quân chạy tới hai bước hỏi hắn chuyện gì vậy, Kỷ Sách hất hất cằm về phía con đường đằng trước: “Em nói xem?”

Lương Thượng Quân nhìn theo hướng hắn chỉ, trên mặt đất phủ tuyết tĩnh lặng, không có gì đặc biệt, chẳng qua cành nhánh trên đoạn đường này gãy khá nhiều, so với đoạn đường ban đầu được che giấu từng li từng tý, nơi này dường như có chút sơ suất cẩu thả. Kẻ địch từng tạt qua nơi này, chắc chắn như thế, chứng tỏ họ không có đuổi sai hướng. Nhưng trọng điểm không phải cái này.

Chu Khải thấy Đội trưởng và Tổ trưởng đều cau mày im lặng, nhất thời hiếu kỳ cũng chạy lên nhìn, đoạn phấn khích nói: “Hô, chúng ta rốt cuộc cũng theo kịp rồi, đám hồ ly này dọc đường che che chắn chắn, tới chỗ này rốt cuộc cũng lòi đuôi!”

Kỷ Sách liếc hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười hòa ái, nói: “Phải rồi, lũ hồ ly chắc chắn chạy không thoát, Ba Hoa, cậu muốn đuổi theo không?”

Chu Khải thấy hắn cười vậy thì trong lòng sợ quéo, nhưng nhìn lại con đường, cảm thấy thực sự không có vấn đề gì, vì thế xung phong tiến tới. Vừa mới cất một bước đã bị Lương Thượng Quân nắm tay kéo lại, Chu Khải quay đầu lại hỏi: “Đại đội trưởng Lương?”

Lương Thượng Quân hung hăng trừng Kỷ Sách, sau đó nói với Chu Khải: “Muốn chết hả! Cậu dám bước một bước thử xem! Coi có nổ chết cậu không!”

“Ớ?!” Chu Khải vừa nghe vậy vội thu chân về, kinh ngạc nói: “Không phải chớ? Có bom hả?”

Chu Khải lập tức quay đầu lại ai oán nhìn Kỷ Sách đang lục trang bị ở một bên: “Em nói này Đại đội trưởng Kỷ, ngài với em có thâm thù đại hận gì đâu mà sao ngài muốn hại em? Ngẫm lại Chu Khải em đường đường một đấng nam nhi, trên có cha mẹ dưới chưa con cháu, sao ngài nỡ nhẫn tâm…”

“Được rồi!” Lương Thượng Quân tát cái bốp cắt ngang lời hắn, nhận lấy máy dò Kỷ Sách lấy từ trong trang bị ra đưa cho Chu Khải, vênh mặt sai khiến: “Làm việc tốc độ lên!”

“Dạ!” Chu Khải rời đi.

Kỷ Sách khoanh tay dựa vào thân cây, im lặng trông ra đằng trước.

Lương Thượng Quân thấy Chu Khải cũng cẩn thận, kỹ thuật cũng tương đối thuần thục, thế là yên tâm uống hớp nước, đưa bình nước qua cho Kỷ Sách, khen ngợi hắn: “Luận về âm hiểm, anh xếp thứ hai, không ai dám giành thứ nhất”

Kỷ Sách khiêm tốn nói: “Tôi cảm thấy em dám đấy” Đoạn uống một hớp nước đá, hắn cau mày thở dài, hỏi Lương Thượng Quân: “Em thấy chuyện này thế nào?”

Vừa nhắc tới tình cảnh trước mắt, Lương Thượng Quân cũng rất đau đầu: “Tuyết trên mặt đất khá là bằng phẳng đều đặn, nhưng có vài nơi vẫn nhìn ra được độ nghiêng nhỏ, đó chính là những vết tích bị tuyết mới vùi lấp. Đêm qua đổ trận tuyết, cũng có nghĩa là trước đêm qua đám hồ ly đó đã chôn mìn xong rồi chạy, theo tôi, chúng đã đi ít nhất 10 tiếng rồi, rượt làm mẹ gì nữa”

“Đúng…Em nói chẳng sai điểm nào” Kỷ Sách gật đầu, nâng mắt lên nhìn sắc trời dần sụp tối: “Nhưng không rượt không được, dám phách lối như vậy dưới đáy mắt chúng ta, nếu không rượt thì chẳng những tôi nuốt không trôi cục tức này, mà Đoàn trưởng chắc chắn cũng ăn tươi nuốt sống chúng ta luôn, em tin không?”

Lương Thượng Quân cười: “Tôi tin”

Cho nên, họ đừng hòng có thời gian nghỉ ngơi, dưới tiền đề đảm bảo không trúng mai phục, họ phải vắt giò lên cổ mà rượt theo!

Nửa tiếng sau Chu Khải nhún nhảy chạy về, lau mồ hôi trên đầu, nắm chặt tay Đại đội trưởng Lương nhà mình khóc thành dòng sông: “Đại đội trưởng Lương! Thẻ ngân hàng của em kẹp trong trang cuối quyển Đại từ điển Hán ngữ cổ, mật mã là 332335, mẹ em ở thành XX khu OO chung cư vườn kính số 24 dãy 4 phòng 401! Ngài tuyệt đối phải nhớ kỹ nha!”

Lương Thượng Quân囧, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Được rồi được rồi, còn sống là tốt rồi, quét được nhiêu quả?”

“Ba mươi hai quả!” Chu Khải run rẩy nói: “Ba mươi hai quả a a a a!”

Lương Thượng Quân cũng hết hồn, thấy ký hiệu cắm đầy đất, mồ hôi lạnh tuôn ào ào, Sunnah thật con mẹ nó hào phóng, mật độ như thế, bước vào cái bãi mìn này đừng mong gặp may.

Kỷ Sách lấy máy dò qua nói: “Tôi kiểm tra thêm lần nữa”

Lương Thượng Quân gật đầu: “Cẩn thận đó”

Con số kiểm tra lần cuối không có thay đổi, chẳng qua vị trí của mấy ký hiệu di chuyển chút đỉnh, họ băng qua phía sau bãi mìn, có thể nói là liều mạng tranh thủ thời gian. Thể lực của ba người đều thuộc hàng thượng đẳng, nhưng liên tục chạy một ngày hai đêm như vậy cũng dần dần chống đỡ hết nổi. May mà đám người đó cũng cần nghỉ ngơi, rốt cuộc, họ nhìn thấy ánh rạng đông.

Lúc tìm thấy đám người, nhóm Kỷ Sách không hành động tùy tiện. Hiện giờ thể lực của họ đã cạn kiệt, không còn bao nhiêu sức đánh chính diện với đám người đó nữa. Vì thế Lương Thượng Quân dỡ trang bị dư thừa trên người xuống, chuẩn bị rình trại địch, gắn máy theo dõi bọn chúng, chờ quân chủ lực Hara tới thu dọn.

Đang tính chuyển động thì anh bị Kỷ Sách đưa tay cản lại, anh nhướng nhướng mày, hỏi: “Làm gì vậy?”

Kỷ Sách lấy máy theo dõi của anh qua, ném cho Chu Khải vô tội ở một bên: “Để cậu ta đi”

Lương Thượng Quân sững sốt.

Chu Khải không lảm nhảm gì, lập tức dỡ trang bị xuống vâng lệnh chấp hành nhiệm vụ. Dù nói hắn ba hoa, mà đúng là nhiều lúc hắn lắm mồm lắm miệng thật, nhưng là một binh sĩ Hara, hắn chẳng hề cẩu thả chút nào. Đối với mệnh lệnh truyền đạt cho mình hắn tuyệt đối chấp hành vô điều kiện, dù phải cược cả mạng cũng không sờn, chẳng qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay về hắn sẽ oán trách chút đỉnh rồi thôi.

Lương Thượng Quân nhìn bóng lưng linh hoạt của Chu Khải, nhất thời im lặng.

“Em muốn nói gì?” Trong giọng nói của Kỷ Sách thoáng xen lẫn sự mỏi mệt khó phát giác.

“Chẳng muốn nói gì hết” Lương Thượng Quân thờ ơ đáp.

“Tôi biết em muốn tự mình đi, nhưng…”

“Tôi hiểu” Lương Thượng Quân cắt ngang lời hắn, “Không cần giải thích”

“Lương Thượng Quân, có gì nói thẳng đi, đừng ở đó làm mình làm mẩy với tôi”

“Mẹ bà anh! Anh khoái cãi lộn hả!” Lương Thượng Quân nhịn hết nổi, “Anh là Đội trưởng, tôi không có ý kiến đối với mệnh lệnh của anh, về phần anh nghĩ gì, tôi không có tư cách can dự. Tôi có lòng tin đối với lính của mình, không cần anh phải nói”

Kỷ Sách cười, không đếm xỉa tới giọng điệu nồng mùi thuốc súng của anh, nói: “Được rồi, tôi cho em lý do. Thứ nhất, chúng ta đều từng dẫn dắt Chu Khải, thực lực của cậu ấy em và tôi đều biết rõ, giúp cậu ấy luyện tay cũng chẳng có gì không tốt; thứ hai, em cần phải học cách tin tưởng thuộc hạ của mình, em nói em có lòng tin đối với cậu ấy, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn tự mình đi thay, đúng không? Tôi đã sớm nói qua, em che chở con cái cũng không nên che chở kiểu đó, huống hồ con em cũng rất cường tráng rồi; thứ ba, mới rồi trên núi em bị đá quẹt bị thương, trên ống quần còn dính chút máu, xem bộ không nghiêm trọng, bất quá khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện”

Lương Thượng Quân vô thức đè đè vết thương, ống quần rất dày, cho nên đó chỉ là vết rách rất cạn, thật chất không có gì đáng ngại, bất quá…Cũng coi như liên lụy đi. Anh liếc nhìn Kỷ Sách: “Được rồi, còn muốn nói gì nữa không, không có tôi nghỉ ngơi một lát à”

“Còn nữa, thứ tư…” Kỷ Sách nói tiếp.

“Hửm?” Lương Thượng Quân chờ hắn nói.

“Cưng là vợ anh, anh không đành lòng. Shhh______” Kỷ Sách bị báng súng thụi vô bụng, hắn gập eo vừa đau vừa cười khùng khục.

Lương Thượng Quân thẹn quá hóa giận, tức tới nỗi mặt đỏ bừng, quay đầu qua nhìn tình hình bên Chu Khải, nhưng thấy Chu Khải đã lén lén lút lút chạy về. Anh vội nhấc súng lên nhìn xuyên qua ống kính quan sát động tĩnh mọi nơi, một khi phát sinh biến hóa, bất kể thế nào anh cũng phải bảo đảm an toàn cho Chu Khải trước tiên.

May mà không có sơ suất gì, Chu Khải làm rất gọn gàng sạch sẽ. Sau khi quay về điểm mai phục hắn hồi báo với Lương Thượng Quân rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, đoạn uống ừng ực vài hớp nước đá mới thoát khỏi trạng thái căng thẳng.

Lương Thượng Quân không khỏi khen ngợi: “Làm tốt lắm”

Chu Khải vừa nghe khen lập tức sung sướng biểu diễn, khuôn mặt kiên nghị lấp lánh nước mắt, thâm tình nhìn Lương Thượng Quân nói: “Vì cách mạng thắng lợi, ngài sai em làm gì cũng được! Nếu em bất hạnh hy sinh, xin ngài nhất định phải đưa mẹ em mật mã thẻ ngân hàng. Chưa nhớ hả? 33, 23, 35. Đây là số đo ba vòng của phụ nữ mà em thích nhất, thật ra rất dễ nhớ…”

Kỷ Sách túm cổ áo hắn quăng ra, trên đầu Lương Thượng Quân rớt đầy sọc đen.

Sau khi lặng lẽ bò về Chu Khải lại tiếp tục lải nhải: “Aiz hông được vậy nha, bắt một mình em xông vào trận địch, còn hai anh ở đây ngắm trăng trêu hoa chàng chàng thiếp thiếp, vầy chẳng phải ức hiếp người ta sao”

Trong lòng Lương Thượng Quân đánh bộp một tiếng, cũng không rõ Chu Khải cố tình hay vô ý, nhất thời囧 tại chỗ.

Trái lại Kỷ Sách phản ứng nhanh, hắn ôn hòa cười nói: “Ờ, ý là muốn tôi kêu Đại đội trưởng Lương đi, còn cậu ở lại cùng tôi ngắm trăng trêu hoa chàng chàng thiếp thiếp phải không?”

Chu Khải run lẩy bẩy, trong gió lạnh mặt hắn dần dần kết một tầng băng, bởi vì hắn đang khóc như thác đổ.

Lương Thượng Quân dở khóc dở cười, đành lấy máy định vị sao Bắc Đẩu và máy liên lạc ra, đảm nhiệm vị trí lính truyền tin liên hệ với bộ chỉ huy. Bộ chỉ huy căn cứ theo sao Bắc Đẩu nhận được tọa độ tín hiệu, lập tức trả lời, bảo đã phái quân chủ lực bao vây chặn đánh rồi, tiểu đội bọn họ có thể tạm thời nghỉ ngơi đợi lệnh.

Ba người thở dài một hơi, trốn vào chỗ cản gió. Mệt cho Chu Khải phải tốn nhiều tâm thần và sức lực để hoàn thành nhiệm vụ như vậy, rất nhanh đã che đầu ngủ mù trời mịt đất.

Lương Thượng Quân quấn chặt quần áo, mấy lần lạnh run muốn khép mắt lại, chợt sau lưng truyền tới hơi thở ấm nóng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.