Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, Lương Thượng Quân xoa gáy ngồi dậy, cảm giác vừa đau vừa tê thật khó chịu, anh xoay xoay đầu, nhìn thấy Chu Khải đang thay băng vải bên cạnh anh, thấy thằng nhóc dùng ánh mắt cảnh giác trừng mình, thấy Kỷ Sách trầm mặc đùa nghịch lọ thuốc giảm đau của anh.
Anh chìa tay ra: “Trả thuốc cho tôi, sẵn tiện cho tôi ly nước, cám ơn”
Kỷ Sách rất nghe lời đưa những thứ anh yêu cầu qua, sau đó hỏi: “Em cần thuốc giảm đau làm gì?”
Lương Thượng Quân liếc trắng mắt: “Hỏi thừa”
Dạ dầy đang co rút, đầu thì nhức nhối, mỗi nơi đau mỗi kiểu, muốn bản thân được dễ chịu hơn, không uống thuốc thì còn cách nào? Lương Thượng Quân trút ra ba viên, uống nước nuốt xuống.
Kỷ Sách cau mày: “Uống nhiều quá vậy? Em tưởng nó là kẹo sao?”
“Uống ít không có tác dụng” Lương Thượng Quân không để ý nhiều, lại uống thêm vài ngụm nước, rồi ném trả bình nước cho hắn.
Trong lòng Kỷ Sách dâng lên từng ngọn lửa giận, giọng điệu đương nhiên cũng khó nghe: “Lương Thượng Quân, mẹ kiếp em xảy ra chuyện gì vậy?”
Lương Thượng Quân cười: “Thì như anh thấy, chuyện vậy đó” Anh hất hất đầu về phía những binh sĩ Sunnah bị bắt làm tù binh, nói: “Tôi làm việc cho chúng, chúng chừa mạng cho tôi, chuyện là vậy đấy”
“Đại đội trưởng Lương!” Chu Khải nhịn hết nổi: “Đại đội trưởng Lương, anh đang nói gì vậy! Bọn em biết anh là tù binh, lần này bọn em tới là để cứu các anh ra, nhưng sao anh lại…”
“Cậu cứu tôi?” Lương Thượng Quân buồn cười nhìn vết thương của Chu Khải: “Phát súng này của tôi mà xê xích thêm chút nữa, thì cậu còn tư cách mở miệng cứu người này nọ sao? Địa hình như vậy mà cậu dám ló đầu ra dưới mí mắt tôi, chê mạng mình cứng quá phải không!”
Phát súng trên người mình…là Đại đội trưởng Lương bắn? Chu Khải nghẹn họng, thân thể và tâm lý của hắn đều bị đả kích, nhất thời không thể tiếp thụ nổi.
“Lương Thượng Quân, em tới đây làm gì?” Hiển nhiên Kỷ Sách không muốn tiếp tục quấn quýt vấn đề này nữa, hắn hỏi thẳng mục đích tới của Lương Thượng Quân.
“Chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ Sunnah giao” Lương Thượng Quân đáp.
“Giết bọn tôi?”
“…Tóm lại giờ không còn cơ hội nữa rồi, chẳng phải sao?”
Trăng lên giữa trời, một ngày tác chiến khiến thể lực của họ tiêu hao cực đại, đa số mọi người đều đã ngủ.
Lương Thượng Quân gối đầu lên cánh tay, hô hấp nhẹ nhàng. Thân phận của anh xấu hổ, là tù binh chung của cả hai phe, lính Hara không có biện pháp với anh, nên chỉ đành giám thị hành động của anh, không nhẫn tâm trói anh lại.
Thiu thiu ngủ một hồi đột nhiên Lương Thượng Quân cau mày, ngay sau đó anh mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy lao qua một bên. Kỷ Sách cách anh gần nhất vốn không ngủ, lập tức đứng lên nhìn xem chuyện gì. Phát hiện Lương Thượng Quân không đi xa mấy, cũng không có hành động khác thường nào, hắn ra hiệu cho lính gác không vấn đề gì, sau đó đi tới bên cạnh anh.
Lương Thượng Quân một tay vịn thân cây, tay kia đè dạ dày, nôn muốn cào xé tâm can, chút đỉnh lương khô ăn hồi chiều coi như đem bón cây toàn bộ, nôn xong thức ăn lại bắt đầu nôn khan, ép chảy cả nước mắt ra.
Kỷ Sách khoanh tay dựa một bên, chờ anh dịu lại mới qua đưa cho bình nước, Lương Thượng Quân nói cảm ơn, súc súc miệng vỗ vỗ mặt, rồi trả bình cho hắn, điềm nhiên như không quay trở về.
Mới đi được một bước đã bị Kỷ Sách nắm tay kéo lại, trêu ghẹo: “Ốm nghén hả?”
Lương Thượng Quân liếc hắn một cái, chẳng thèm để ý.
Kỷ Sách thu vẻ mặt đùa cợt lại, nhìn thẳng vào mắt Lương Thượng Quân: “Ngốc Tặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em uống thuốc giảm đau để ngăn cơn đau dạ dày à? Sao bệnh đau dạ dầy của em lại chuyển biến xấu tới nông nổi này?”
Lương Thượng Quân im lặng nhìn hắn, không nói chuyện, không chớp mắt, không hô hấp.
Trong bóng tối đột nhiên lóe một tia sáng, lúc Kỷ Sách hồi thần lại thì thấy con dao kỵ binh của mình đang để ngang trên cổ mình.
“Đầu hàng đi” Lương Thượng Quân nói. Nụ cười của anh chứa vẻ khiêu khích, rạng rỡ lấp lánh.
Kỷ Sách cũng cười, chợt nhớ lại đoạn ký ức quang ảnh loang lổ trước kia, khi đó, nước Hồ Cá mặn đắng, tên Ngốc Tặc này cũng như vậy, dùng một lưỡi dao mỏng gác lên động mạch cổ của hắn, lời nói chậm rãi mà rõ ràng.
Hắn không tránh không né, một tay ôm lấy eo Lương Thượng Quân, kéo anh vào thật gần mình. Tay Lương Thượng Quân run rẩy, lưỡi dao ép trên cổ Kỷ Sách lập tức vẽ ra một vệt máu.
Kỷ Sách ngăn cản cậu lính gác thấy khác thường đang định chạy lại, hắn nói bên tai Lương Thượng Quân: “Trở về đi”
Nếu không về, tôi sẽ phải tự tay giết chết em.
Lương Thượng Quân ngẩn người, nụ cười hơi cứng lại, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, gỡ tay hắn khỏi eo mình vặn ngược lại, gắt gao kiềm chặt hai tay hắn, hơi nheo mắt uy hiếp: “Lấy kế hoạch tiến công của Bộ chỉ huy tác chiến giao cho tôi”
Trước bình minh, Lương Thượng Quân an toàn rút lui, mang theo tờ kế hoạch và hai tù nhân Sunnah.
Chu Khải gần như sụp đổ, hắn cứ khăng khăng nói không thể nào không thể nào, nhưng vết thương nứt toác vì kích động lập tức nhắc nhở hắn biết hiện thực tàn khốc cỡ nào. Con người luôn như vậy, rõ ràng đã tin tưởng rồi, thế nhưng vẫn cứ ngoan cố dùng ngôn ngữ hòng thuyết phục chính mình.
Lương Thượng Quân phản bội rõ mồn một trước mắt, nhưng Kỷ Sách lại chẳng thốt một lời.
Trong lòng bàn tay vẫn còn sót lại độ ấm từ ngón tay của Ngốc Tặc đó, khắc thật sâu thật sâu, tới nỗi hằn đậm một vệt đỏ.
Là từng đường từng nét của chữ: Semper Fidelis!
☂
Lương Thượng Quân đem kế hoạch tác chiến đặt trước mặt Mustafa, Mustafa mở hộp hồ sơ đó ra tử tế đọc văn kiện trong đó, rất hài lòng. Gã nói với Lương Thượng Quân: “Anh đã giúp tôi việc lớn rồi”
Lương Thượng Quân chẳng buồn trả lời: “Anh thực sự tưởng rằng trộm được thứ này sẽ giúp ích cho tình hình chiến đấu của các người sao?”
“Không, tôi chưa từng nghĩ vậy” Mustafa nói: “Nhưng mẹ tôi sẽ nghĩ vậy, bà ta xưa nay rất ngây thơ”
Lời này lượn một vòng trong não Lương Thượng Quân, anh sững sờ, không dám tin mà nhìn gã đàn ông tươi cười trước mặt, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
Anh tưởng mục đích của Mustafa là đối kháng với Hara, nhưng hiện giờ anh mới chân chính hiểu thấu, gã đàn ông này hoàn toàn là đang lợi dụng Hara, dùng cuộ chiến này nhằm tiêu hao hết mọi năng lực của mẹ gã, cái gã muốn đánh bại cho tới giờ không phải là Hara, mà là Sunnah.
“Tôi sai rồi, anh cũng là một thằng điên” Lương Thượng Quân nói.
“Không có hủy diệt thì làm sao có trùng sinh” Mustafa nói.
Mustafa đưa hộp hồ sơ cho mẹ mình, Badriyyah bị Hara dồn ép sứt đầu mẻ trán như bắt được vàng, lập tức bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tác chiến mới, chúng không định kéo dài nữa, các phương diện đều đã đạn cạn lương kiệt, chúng cần tiến hành bước tử chiến đến cùng.
Cùng lúc đó, trên hệ thống định vị sao Bắc Đẩu của Hara hiện thị một điểm sáng mới, điểm sáng đó chỉ ra chính xác vị trí nòng cốt nhất của căn cứ Sunnah.
24 tiếng sau, Hara ồ ạt xuất binh, thế công kích mạnh như hải triều càn quét, một quả đạn đạo chiến lược nhắm thẳng hướng trung tâm Sunnah. Lúc này, Badriyyah đang an bài thì bị lớp lớp ngói gạch chôn vùi, hài cốt không còn.
Tiếc thay 10 tiếng trước đó Mustafa đã rút khỏi căn cứ này, dẫn theo thuộc hạ của mình xuất cảnh khẩn cấp, xét trên một ý nghĩa nào đó, thật ra gã đã thắng toàn diện.
Trước khi đi gã tìm tới Lương Thượng Quân, hỏi anh có nguyện ý dốc sức cho Sunnah mới hay không, Lương Thượng Quân cười to: “Tôi không tin tín ngưỡng của các anh, ngoài ra, tôi cũng không phải người tốt lành gì”
“Nhưng anh đã phản bội quốc gia mình”
“Vậy thì sao?” Lương Thượng Quân xem thường: “Không có hủy diệt, thì làm sao có trùng sinh”
Tù binh của Hara và Bộ an ninh quốc gia được giải cứu, trải qua sự kiện tắm máu sân huấn luyện lần này, số người đã giảm xuống quá nửa. Nhưng bất kể là còn sống hay đã hy sinh, đều được trao tặng công huân.
Lương Thượng Quân sâu sắc kiểm điểm và xin lỗi Trình Hân, cô bé bị dọa mất mật đó vuốt vuốt mái tóc hơi dài, nhịn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn ôm anh khóc òa. Lương Thượng Quân khẽ vỗ lưng cô, lấy tấm hình đặt trước mặt cô, nói: “Nếu em hối hận, vậy đem tấm ảnh này về đi”
Trình Hân lắc lắc đầu, lắc đầu thật mạnh, chùi nước mắt trên mặt, đi theo chiến sĩ trẻ tới đón lên đường về nhà.
Lương Thượng Quân thay bộ đồ ngụy trang Hara, dựa vào tường nhìn các chiến hữu bận rộn qua qua lại lại, khuôn mặt tràn trề ý cười. Trên đầu phủ một mảng bóng râm, anh liếc nhìn đôi mắt u tối của đối phương, đưa qua một bức thư.
“Không phải tìm người viết thay đâu, thư tôi viết cho anh đấy”
Kỷ Sách mở bao thư ra, dòng đầu trên tờ giấy trắng tinh chính là hai chữ to giương nanh múa vuốt_____“DI THƯ”. Câu đầu tiên:
Xin hãy tin tưởng rằng tôi đối với quốc gia, đối với nhân dân, đối với anh, là trung thành vĩnh viễn.
Thoáng chốc, nét chữ trước mắt mơ hồ đi.
“Tôi đầu hàng, em về đi, chúng ta không có ai thua, cũng không có ai thắng”
Lương Thượng Quân cười: “Được”
Sau khi về tới Hara Lương Thượng Quân bị Kỷ Sách cưỡng chế bắt vào bệnh viện quân khu, lọ thuốc giảm đau anh sống chết không buông cũng bị Kỷ Sách đổ sạch.
Bác sĩ nói Lương Thượng Quân cần từ từ trị liệu di chứng của thuốc ức chế thụ thể γ-, từ từ giải trừ tính lệ thuộc vào thuốc giảm đau, đồng thời quyết đoán trị tận gốc bệnh đau dạ dày.
Nghe bác sĩ chuẩn đoán xong, Kỷ Sách nổi đóa, cực kỳ đáng sợ, hắn phá nát tan mớ hoa bỉ ngạn trồng ba năm của bác sĩ.
Bác sĩ cũng nổi đóa, cực kỳ đáng sợ, ổng đổi ống tiêm cỡ bự nhất chích cho Lương Thượng Quân.
Lương Thượng Quân cũng nổi đóa, cực kỳ đáng sợ, anh ói tá lả ra phòng chữa bệnh, ói đầy người Kỷ Sách.
Kỷ Sách thu xếp cho Lương Thượng Quân xong về Hara quy đội, sự vụ bề bộn, bận tối mặt chẳng có thời gian tới thăm anh, Lương Thượng Quân cũng không để ý, trái lại anh lo Kỷ Sách tới sẽ nhân lúc người ta gặp khó khăn mà làm bậy làm bạ.
Ngày đó Lương Thượng Quân trêu Kỷ Sách, hỏi: “Lần này anh lại hốt về cái chiến công hạng nhất nữa rồi”
Kỷ Sách thờ ơ nói: “Em hâm mộ? Yên tâm đi, tất cả huy chương chiến công của tôi đều thuộc về em”
Lương Thượng Quân ờ một tiếng, không phản ứng gì.
Kỳ Sách nháy nháy mắt với anh, cười hết sức bỉ ổi, xổ tình ý liên miên: “Tôi chỉ cần giữ lại một tấm là đủ rồi”
Tấm đó, sáng chói lóa mắt, có độ ấm, có nhịp tim.
Da gà da vịt của Lương Thượng Quân rơi lộp độp đầy đất, đồng thời, mặt cũng đỏ.
Miễn cưỡng chịu giày vò trong bệnh viện một tháng, tới khi Lương Thượng Quân cảm thấy mình sắp mọc nấm, cuối cùng mới được đại xá cho về sân huấn luyện Hara.
Trên sân luyện binh bụi đất tung bay, âm thanh của các hạng huấn luyện tiếp nối từng đợt, đông người như vậy ở cùng một chỗ, hoặc chỉnh tề hoặc lộn xộn, vẫn rất đồi trụy rất bạo lực như dĩ vãng.
Lương Thượng Quân chạy bước nhỏ vào sân, lao tới chỗ đại đội 7 la lớn: “Ba Hoa! Thả người ta xuống, trước mắt thiên hạ mà làm kịch liệt dữ vậy, dê xồm hả mạy!”
Chu Khải nghe thế ngơ ngác nửa ngày, đoạn vội vã thu bộ dáng SM lại, đem đai võ trang trả cho người ta, hớn hở la: “Đại đội trưởng Lương! Aiz yo Đại đội trưởng Lương của em ơi!…”
Cách đó không xa chính là khoảng sân đại đội 1 bao, Lương thượng Quân tìm kiếm bóng dáng của cái người nào đó.
Kỷ Sách từ đằng xa nhìn qua, đứng thẳng tắp trên cao nhìn xuống chúng sinh, tuy ngược sáng, nhưng Lương Thượng Quân biết ánh mắt hắn đang dừng trên người mình.
Hắn đang nhìn anh.
Chúng ta một đường nghiêng ngã, xông pha núi đao biển lửa.
Sinh ly tử biệt hệt như một kịch bản lặp đi lặp lại
Khóc cười thoảng qua, ai nấy mang đầy thương tích
Siết chặt khẩu súng trong tay, lấy hy sinh thay thế tử vong