Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 2 - Chương 2



Đoàn trưởng Hara Đường Triệu Quốc uống hớp trà, thuận tay lật bản liệt kê thiết bị tổn hại do Bộ kỹ thuật đệ trình, cộng thêm《Hiệp định bảo mật nội dung game》gì đó họ soạn ra,  nói với hai người đang duy trì thế đứng dạng chân trước mặt: “Hai người các cậu có thể đừng vừa về đã chuốc thêm phiền phức cho tôi được không?”

“Báo cáo Đoàn trưởng! Tại người của Bộ kỹ thuật khiêu khích chúng tôi trước, hơn nữa mấy chiến hữu tiểu đoàn 2 cũng đều ký thác hy vọng phục thù lên người chúng tôi, chúng tôi không thể khiến họ thất vọng được!”

Kỷ Sách nhịn cười, nói hùa theo anh: “Phải ạ, game mô phỏng chiến đấu vốn cần cải tiến không ngừng, chúng tôi làm vậy cũng vì muốn cung cấp cho họ số liệu thực nghiệm quý báu thôi”

Đoàn trưởng đặt ly trà xuống, xoa xoa huyệt tình minh, quyết định không xoắn xuýt chuyện này với hai đứa trước mặt nữa: “Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, chuyển sang nói nguyên do tôi kêu hai cậu trả phép trước thời hạn đi”

Chuyện này Lương Thượng Quân đã muốn hỏi từ sớm, anh và Kỷ Sách khó có được kỳ nghỉ phép, còn chưa thư giãn được mấy ngày đã bị gọi về khẩn cấp, trên danh nghĩa là muốn tiến hành thẩm tra biểu hiện thực tế của anh trong sự kiện Sunnah, nhưng nhìn thái độ giấu giấu diếm diếm của Kỷ Sách, Lương Thượng Quân biết sự việc chắc chắn không hề đơn giản như vậy.

“Kỷ Sách, Lương Thượng Quân” Đoàn trưởng lên tiếng: “Căn cứ vào biểu hiện của các cậu trong trận chiến Thánh hành, đoàn của tôi và Bộ an ninh quốc gia đã tiến hành một cuộc thảo luận, quyết định phái các cậu tới trường quân đội 313 học tập bồi dưỡng”

“Trường quân đội 313?” Lương Thượng Quân nhíu mày, chẳng hiểu mô tê gì.

So với anh Kỷ Sách bình tĩnh hơn nhiều, xem ra chú Vương làm Cục phó Cục trinh sát phản gián ở Bộ an ninh quốc gia của hắn đã tiết lộ chút ít tin tức cho hắn rồi.

“Lương Thượng Quân à” Đoàn trường nói năng sâu xa: “Cậu có biên bản làm tù binh, nếu thực sự thẩm tra sẽ rất phiền phức, cậu nắm trong tay không ít tư liệu Sunnah, không bằng nhân cơ hội này cống hiến chút gì đó cho Bộ an ninh quốc gia đi, vậy cũng coi như lập công, tôi hứa chừng cậu về sẽ thăng cậu lên hàng tá”

Lương Thượng Quân đã làm Đại đội trưởng Thượng úy hơn một năm ở Hara, vẫn luôn coi như mình bị lưu đày, hôm nay có cơ hội thăng cấp tốt đẹp như vậy, quả thật rất hấp dẫn, nhưng, anh cứ cảm thấy trong lòng hơi bài xích.

“Trừ hai người các cậu, chúng tôi còn quyết định chọn thêm ba người khác đi bồi dưỡng cùng các cậu, nè, đây là danh sách, tài liệu sẽ được chuyển qua một lượt với các cậu, bồi dưỡng xong sẽ chuyển trở về. Hai người các cậu tranh thủ thời gian giao nhận đại đội đi, ngày mai là xuất phát rồi. Trong thời gian bồi dưỡng tất cả chi tiêu do bên trường quân đội đảm nhận, tiền trợ cấp Hara phát các cậu cứ bỏ túi, sao nào, điều kiện không tệ chứ?”

“Vâng! Báo cáo Đoàn trưởng, xin hỏi khi nào chúng tôi mới được trở về?” Lương Thượng Quân hỏi.

“Chuyện này không phải do tôi quyết định, các cậu qua trường quân đội bồi dưỡng, hết thảy đều phải phục tùng theo sắp xếp của bên đó, họ cho các cậu về chừng nào, thì các cậu về chừng ấy”

“Rõ rồi” Lương Thượng Quân miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được lào bào, bồi dưỡng khỉ gì, nói sao dễ nghe quá.

Trong tháng này Bộ an ninh quốc gia tặng cho Hara không ít ưu đãi, đừng tưởng anh không nhìn thấy một đống cơ khí công nghệ cao mới cáu bên Bộ kỹ thuật, lại còn mớ vũ trang tăng gần gấp đôi trong kho vũ khí nữa, rõ ràng là Đoàn trưởng và Cục phó Vương câu kết với nhau, mướn đám thanh niên trai tráng bọn họ ra ngoài bán mạng, quả nhiên thói âm hiểm của Đoàn trưởng càng hơn xa hồi xưa.

Nhận lấy danh sách, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân tử tế xem. Tính cả bọn họ, trên danh sách có tài liệu chi tiết của tổng cộng năm người, hai người đại đội 1 ba người đại đội 7, đều là những người tố chất cao, rất có tiềm lực, hơn nữa họ còn có một điểm chung_____từng tham gia trận chiến Thánh hành Sunnah.

Thấy bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, Đoàn trưởng thả lỏng hơn: “Kỷ Sách, cậu với bên đó chắc khá quen thuộc nhỉ, dù gì đó cũng là trường cũ của cậu, có cậu ở đó, lính Hara của tôi cũng không tới mức bị ức hiếp”

Lương Thượng Quân kinh ngạc nhìn Kỷ Sách: “Hả? Trường cũ của anh? Trường cũ của anh không phải là tiểu học Thụ Nhân sao?”

Đoàn trưởng: “…”

Kỷ Sách: “…Bộ tôi thoạt nhìn giống người chỉ có trình độ văn hóa tiểu học lắm hả”

Thật ra chuyện này có điển tích, Kỷ Sách lớn hơn Lương Thượng Quân ba tuổi, nhưng lại tốt nghiệp sớm hơn anh mười năm, bởi vậy tấm bằng tốt nghiệp duy nhất hắn có thể lấy ra cho Lương Thượng Quân xem, chính là con dấu của tiểu học Thụ Nhân”

Lương Thượng Quân xấu hổ cười ha há: “Thiệt hả, hóa ra anh tốt nghiệp trường quân đội, sao không nghe anh nhắc tới?”

Vấn đề này Đoàn trưởng ra mặt đáp thay: “Bởi vì trường 313 là trường học tuyển chọn quân nhân do nội bộ Bộ an ninh quốc gia định hướng, nó không phát chứng chỉ tốt nghiệp hay chứng chỉ học vị, cũng không cho phép học sinh tiết lộ bất cứ tình huống nào về trường học với bên ngoài, sinh viên chính thức tốt nghiệp từ trường quân đội, tình hình chung là sẽ phải cống hiến suốt đời cho Bộ an ninh quốc gia”【Chú thích: 313 là số hiệu của Bộ an ninh quốc gia】

Nghe tới đây, Lương Thượng Quân đột nhiên nhớ tới gì đó, Kỷ Sách ở bên cạnh vẫn mang vẻ mặt sóng lớn chẳng sờn, nhưng anh nhớ lại, đó là lần đầu Kỷ Sách tỏ ra yếu thế trước mặt anh, hắn bảo: quá lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, tôi sẽ phát điên, tôi sợ tối. Kỷ Sách trưởng thành ở nơi đó, nhưng hắn không phải “Tình hình chung”, lựa chọn cuối cùng của hắn là trốn khỏi chỗ đó, tự lưu đày mình tới Hara.

Đón nhận ánh mắt của Lương Thượng Quân, Kỷ Sách nhếch miệng, tặng cho anh một nụ cười hả hê, đúng, chính là nụ cười hả hê: “Tôi không thích chỗ đó, nhưng lần này khác, tôi sẽ hết sức trân trọng cơ hội bồi dưỡng này”

Đoàn trưởng rất vui vẻ, mặt mày tỏa sáng.

Lương Thượng Quân rất đau khổ, rùng mình một cái.

Tiến hành thủ tục giao nhận xong, hai người Kỷ Sách Lương Thượng Quân đứng trước mặt tất cả binh sĩ đại đội 1 và đại đội 7.

Lương Thượng Quân đứng trên một tảng đá lớn cao cao, dùng tầm mắt 45o trách trời thương dân mà nhìn xuống chúng sinh. Kỷ Sách thì đứng dưới tảng đá, dùng tầm mắt 135o ngông cuồng tự đại mà nhìn trời. Cảnh tượng này so với cái ngày một năm trước – ngày mà các binh sĩ đại đội 7 thầm gọi là “Tận thế giáng lâm” – có chỗ tương tự thật vi diệu, bất quá người trên dưới tảng đá đã đổi vị trí cho nhau.

Sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Tim họ bắt đầu đập nhanh.

Lương Thượng Quân dõng dạc tuyên bố: “Các đồng chí, ngày vui của các anh tới rồi”

Tim của mọi người tức khắc thót lên tới cổ họng_____quả nhiên lớn chuyện rồi.

“Kể từ hôm nay trở đi, các anh đã có thể trở thành người hạnh phúc…” Lương Thượng Quân nói.

“Khụ, đừng có đạo văn” Kỷ Sách khẽ nhắc nhở.

Lương Thượng Quân liếc mắt khinh thường, nói tiếp: “Tôi và Đại đội trưởng Kỷ phụng lệnh Đoàn trưởng ra ngoài học tập, chưa rõ ngày về, ngày mai là phải xuất phát rồi. Trong khoảng thời gian chúng tôi rời khỏi, các anh sẽ được phân làm thủ hạ của Đại đội trưởng khác, huấn luyện vẫn như cũ, nhưng không cần chịu cảnh tra tấn thảm tuyệt trần gian nữa” Nói đoạn, anh sâu xa liếc Kỷ khốn nạn.

Người bên dưới ngơ ngác rất lâu mới phản ứng lại, suy cho cùng đều là bộ đội đã được điều giáo, nên cho dù nội tâm sóng cuộn biển gầm, nhưng bề ngoài họ vẫn giữ vững sự trấn tĩnh ở mức độ nhất định.

Trứng Thịt run run hỏi: “Báo cáo! Đại đội trưởng Lương, thiệt không vậy?”

Lương Thượng Quân ôn hòa cười với cậu: “Thiệt”

Thương thay cho mấy đứa nhỏ chịu đủ giày xéo, đứa nào cũng rưng rưng nước mắt, thâm tình mà nhìn hai vị Đại đội trưởng, nhất là cái vị đứng dưới tảng đá kia. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng chờ được ngày này rồi! Ngày tháng hạnh phúc sắp tới rồi!

“Không cần lưu luyến tôi” Kỷ Sách nhìn quét qua bọn họ, cũng ôn hòa mà cười với bọn họ, “Tôi sẽ còn trở về”

Thoắt cái mặt đám nhỏ tái mét.

Trái lại đại đội 7 có khá nhiều người lưu luyến Đại đội trưởng Lương nhà mình, trừ việc bị sĩ quan Kỷ áp bức ra, thì tới Hara hơn một năm qua, họ đã rất hạnh phúc.

Ai cũng biết, Đại đội trưởng Lương tuy miệng mồm hung ác, nhưng đối đãi với họ tốt khỏi phải nói. Đại đội trưởng Lương gia nhập Hara một lượt với bọn họ, cùng họ thích ứng với cuộc huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt nơi này, có gì tốt anh cũng tranh lấy cho đại đội mình trước tiên, có trách phạt gì anh cũng cùng gánh vác với bọn họ, ngay cả lúc “Thâm nhập thiên đường” cũng nhắc trước bọn họ giấu kỹ “Vật dụng cá nhân”. Bọn họ cảm thấy, Đại đội trưởng như Lương Thượng Quân thực sự quá khổ cực rồi.

Khó chịu nhất phải kể tới Vưu Vũ, cậu là loại người có chút tự phụ, cậu vốn không phục Lương Thượng Quân, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu đối với Đại đội trưởng Lương từ cảm kích tới yêu thích, từ yêu thích tới kính trọng, từ kính trọng tới ỷ lại…Tới hiện tại cậu đã phân không rõ tình cảm của mình đối với Đại đội trưởng Lương rốt cuộc sâu nặng bao nhiêu, cậu chỉ biết, cậu không muốn Đại đội trưởng Lương đi.

Ngay lúc cậu dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Đại đội trưởng Lương nhà mình, thì câu kết thúc quyết đoán của Lương Thượng Quân lại khiến cậu nhất thời không biết làm sao.

“Bất hạnh cái là, trong số các anh có vài người phải đi bồi dưỡng chung với tôi và Đại đội trưởng Kỷ, danh sách như sau: Trang Văn Tuấn đại đội 1, Chu Khải đại đội 7, Vưu Vũ đại đội 7. Được rồi, A Tàng, Ba Hoa, Cá Mực, rời hàng! Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai lên đường!”

“A? Em cũng đi?” Ba Hoa và Vưu Vũ khá kích động, buột miệng nói ra. Lương Thượng Quân trách cứ liếc họ một cái, họ mới hồi thần lại, chạy ra khỏi hàng đứng nghiêm, hành lễ: “Rõ!”

A Tàng không hổ là A Tàng, mới đầu ngạc nhiên, sau đó lại trầm mặc như cũ, ra khỏi hành hành lễ nghiêm chỉnh. Ba người nhận lệnh, chạy bước nhỏ về phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Bàn giao xong mấy chuyện vụn vặt còn lại, Kỷ Sách tuyên bố giải tán.

Bước vào ký túc xá 201 của Kỷ Sách, hai người không hẹn mà cùng ngậm điếu thuốc. Mỗi ngày chỉ hút một điếu, đây là quân lệnh ngầm giữa bọn họ.

Làn khói phun ra nhẹ nhàng tan biến trong bầu không khí hực mùi biển, Lương Thượng Quân nói: “Tôi vẫn có chút luyến tiếc, anh thì sao?”

Kỷ Sách không trả lời anh.

Lương Thượng Quân quay đầu qua nhìn hắn, phát hiện hắn thế nhưng đang ngẩn người. Nhất thời hứng thú, anh đột kích Kỷ Sách, co khuỷu tay đè Kỷ Sách vào lưng ghế, anh đứng trên cao nhìn xuống mặt hắn: “Đang nghĩ gì đấy? Nhớ trường cũ hả?”

Trong đồng tử của Kỷ Sách phản chiếu đầy hình bóng của Lương Thượng Quân, hắn cười, vẫn không nói chuyện, lấy điếu thuốc chưa hút được mấy hơi trên miệng xuống, không đếm xỉa tới hành động áp bức của Lương Thượng Quân, đưa một tay ra câu cổ Lương Thượng Quân, gần như hung ác kéo anh xuống, hôn lên môi anh.

“Ê…” Chủ động đột nhiên biến thành bị động, khiến Lương Thượng Quân có chút trở tay không kịp, tim loạn nhịp mất một hồi anh mới bắt đầu đáp trả lại đòi hỏi của Kỷ Sách.

Kỷ Sách hôn rất sâu, vị thuốc lá trong khoang miệng hai người hòa trộn nhau, hơi đắng chát. Bởi vì toàn bộ tâm thần đều bị kéo qua, nên Lương Thượng Quân thả lỏng khuỷu tay chống đỡ, đưa hai tay vòng lên vai Kỷ Sách, giống như đang ôm.

Bị hơi thở của Lương Thượng Quân phủ trùm, Kỷ Sách cảm thấy mình hơi mất khống chế, hắn dùng sức đè Lương Thượng Quân ngồi lên đùi mình, để hắn có thể hoàn toàn nắm giữ người này, sau đó càng nhiệt liệt khám phá thân thể anh hơn.

Kỷ Sách đang…run rẩy?

Tư duy không còn rõ mấy của Thượng Quân nhắc nhở anh như thế.

Lúc này anh bị khóa chặt trong phạm vi công kích của Kỷ Sách, chẳng giãy được một cái, anh cảm giác được Kỷ Sách đang nhanh chóng cởi dây lưng vũ trang của anh ra, Lương Thượng Quân muốn lên tiếng ngăn cản nhưng bị Kỷ Sách nặng nề cắn nghẹn trở về. Anh ngập ngừng một hồi, sau đó dùng một tay cởi đai lưng vũ trang của Kỷ Sách.

Kéo trang phục tập huấn ra, rút bỏ dây lưng, hai người làm cho đối phương những động tác giống nhau, làn da kề sát nhau nóng hổi, những nơi bàn tay lướt qua đều run rẩy từng cơn.

Trong cơn thở dốc, Lương Thượng Quân nhìn chỗ đó của Kỷ Sách, anh trêu: “Đã bừng bừng sức sống vậy rồi à…Ưm!”

Giống như chờ không kịp, Kỷ Sách thậm chí không thèm chuẩn bị đã tiến quân thần tốc. Nơi chỉ được khuếch trương qua loa bị kéo căng ra, Lương Thượng Quân đau thiếu điều chửi thành tiếng, anh cắn chặt môi dưới mới nhẫn được.

Nghe thấy tiếng rên đau của anh, Kỷ Sách miễn cưỡng ngừng động tác cắm vào, lại cướp đoạt hô hấp của Lương Thượng Quân, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng vang ướt át, hắn nắm lấy dục vọng của Lương Thượng Quân, tận lực dẫn dắt anh thả lỏng cơ thể.

Khoái cảm ập tới từng đợt, Lương Thượng Quân hùa theo động tác trên tay Kỷ Sách.

Cảm giác chứa đựng đằng sau càng rõ rệt hơn, hiện giờ Lương Thượng Quân  đã có thể khẳng định, mới nãy không phải ảo giác, Kỷ Sách đang run thật, tay hắn, thân thể hắn, dục vọng của hắn đều đang run rẩy khó lòng phát giác.

Trong lòng anh như có thứ gì đó muốn xé toạc ra, Lương Thượng Quân ôm hắn thật chặt, hít thở sâu, nói: “Có thể rồi”

Ngay giây sau, động tác va chạm kịch liệt của Kỷ Sách gần như khiến anh mất thở.

“Ưm…Anh…A…” Vốn định kêu hắn chậm một chút, nhưng ngẫm nghĩ chốc lát, Lương Thượng Quân vẫn quyết định thôi.

Mặc hắn buông thả một lần thì có làm sao? So với hành động thô bạo, thì sự nhẫn nại của người này càng khiến người ta khó chống đỡ hơn.

Anh biết Kỷ Sách đang nghĩ gì.

Kỷ Sách đương nhiên lưu luyến Hara, cảm tình hắn dành cho Hara vĩnh viễn sâu đậm hơn anh nhiều, bởi vì Kỷ Sách dùng nơi này để cứu chuộc chính mình. Phải rời xa nơi này, quay về nơi hắn từng gắng sức trốn chạy là một chuyện rất gian nan.

Anh không biết ở nơi đó Kỷ Sách từng trải qua những chuyện gì, nhưng anh loáng thoáng biết được, bởi vì mối quan hệ giữa ba mẹ và nơi đó, mà tín ngưỡng của Kỷ Sách mới dao động. Đối với một người quân nhân, không có gì đáng sợ hơn việc tín ngưỡng bị dao động.

“Tôi theo anh, đi cùng anh…” Giọng nói ngắt quãng cố gắng biểu đạt ý nghĩ của mình, “Vậy nên…Ưm…Đừng sợ”

Dòng dịch cực nóng bắn ra bị chôn vùi ở sâu bên trong, hệt như sự trầm lặng Kỷ Sách đè nén từ đầu tới giờ.

Kỷ Sách lau sạch cho Lương Thượng Quân, vết nứt nhỏ cũng được thoa thuốc. Chuyện xong Lương Thượng Quân nhìn cái ghế kia nửa ngày, cảm khái vô vàn: “Vật dụng quân đội chắc thấy sợ, cót két cả buổi vậy mà chả xi nhê gì”

Kỷ Sách cảm thấy rất bó tay với lời mỉa mai của anh, ném cái khăn lông lên đầu tóc mới tắm ướt đẫm của anh: “Mới nãy em an ủi tôi đấy à?”

Lương Thượng Quân không đáp, Kỷ Sách liếc anh một cái, buồn cười phát hiện gương mặt kia đã đỏ ửng cả rồi.

“Này, tôi còn chưa đỏ mặt, em đỏ mặt cái gì”

“…” Lương Thượng Quân khinh bỉ liếc hắn: “Anh có mặt sao!”

“Lương Thượng Quân” Đột nhiên Kỷ Sách trịnh trọng nói: “Cũng không phải tôi sợ trở về nơi đó”

“Hả? Vậy anh sợ cái gì?”

“…Tôi sợ tôi sẽ nhịn không được mà truy xét những thứ tôi không nên biết. Lần quay về trường này là một thử thách rất lớn đối với năng lực tự chủ của tôi, những lấp liếm quang minh chính đại đó, tôi nhịn nó đã lâu lắm rồi”

Lương Thượng Quân nhìn hắn một hồi, lấy cái khăn trên đầu xuống ném qua một bên, nén chịu cơn đau âm ỉ ở hậu huyệt mà đứng dậy, mở miệng nói: “Mẹ kiếp, chẳng phải anh đã dùng hành động thực tế để chứng minh nhịn không được thì khỏi nhịn nữa rồi đó sao!”

Một câu hai tầng nghĩa, Kỷ Sách bị anh chọc bật cười, hắn nhìn vào đôi mắt sáng trong kia, bất chợt cảm thấy rất nhẹ lòng.

Trên cái thế giới này, không còn ai có thể hiểu hắn hơn Ngốc Tặc.

Hắn không cần an ủi, nhưng hắn không thể không có Lương Thượng Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.