Cánh rừng này tuy địa hình phức tạp, nhưng họ đã đi qua vô số lần rồi, nào huấn luyện, nào chơi đùa đều vào khu rừng này lăn lê đủ kiểu, mấy học viên lớp đặc huấn mới tới không bao lâu đó tuyệt đối không thể hiểu rõ nơi này hơn họ được.
…
Theo bước người quen biết, đi trên con đường quen thuộc, song trong lòng Vu Tiểu Bắc lại có chút bất an, mấy lần cậu muốn gọi Trần Công ở đằng trước ngừng lại, nhưng đều không thể mở miệng được.
Sự tín nhiệm vào người này đã trở thành thói quen, cậu không biết nên nêu ý kiến như thế nào.
Bên họ có tổng cộng 50 người, vừa tiến vào khu vực tác chiến đã nhận được chỉ thị: Cứ 10 người gom thành tổ nhỏ, năm tổ nhỏ phân tán theo năm hướng khác nhau, gặp địch thì bao vây tiêu diệt, không gặp địch thì đánh bọc trường quân đội.
Đây là một cuộc tác chiến mô phỏng, họ thông qua cuộc tuyển chọn tham gia vào hành động “Tom and Jerry”, dùng thân phận là phe tiến công xâm nhập trường quân đội, chỉ cần đoạt được quyền khống chế từ đại bản doanh là thắng lợi sẽ thuộc về họ. Còn phe địch của họ là một tiểu đội mười người, sẽ tiến hành cản trở phá rối họ dọc đường, bảo vệ đại bản doanh trong trường quân đội.
Năm mươi chọi mười, cộng thêm những “Học sinh ưu tú” như họ rất tự tin vào chính mình, vì vậy họ vốn không cảm thấy cuộc diễn luyện này khó khăn gì, chỉ nghĩ Hiệu trưởng kêu họ luyện tập sự ăn ý giữa đoàn đội thôi. Nhưng đồng thời họ nghe nói rằng, hai vị chỉ huy của tiểu đội đặc huấn gì đó đều không phải nhân vật tầm thường_____
Kỷ Sách, cái tên này chiếm giữ rất nhiều hạng kỷ lục của trường quân đội gần mười năm liền, trong đó bao gồm kỷ lục vào phòng tối nhiều lần nhất và ở trong thời gian dài nhất, kỷ lục điểm xạ kích trong kỳ thi cuối cao nhất, kỷ lục viết kiểm điểm đi chơi đêm không về với số chữ khủng nhất, kỷ lục dự đoán chiến thuật khiêu chiến giám khảo toàn trường toàn thắng, và kỷ lục trả tiền bồi thường cho việc phá của công cao nhất.
Lô Vi, cái tên này cũng là truyền kỳ, nghe kể rằng năm mười hai tuổi cô đã thuyết phục được bạn học của mình bỏ ý định tự sát, mười lăm tuổi đã có thể đơn độc thẩm vấn gián điệp do Cục trinh sát phản gián bắt được, mười tám tuổi xuất ngoại học chuyên sâu ngành tâm lý học, sau khi về nước giữ chức bác sĩ khoa tâm lý trong bệnh viện quân đội ba năm, sau đó điều nhiệm đến đội hộ vệ Trung Nam Hải làm giáo viên chỉ đạo tâm lý và tra tấn.
Hai người này là tiền bối mà họ ngưỡng mộ, có rất nhiều người trong số họ tham gia lần hành động này với mong muốn vượt mặt tiền bối, vì thế họ rất để tâm tới nhiệm vụ. Trần Công và Vu Tiểu Bắc cũng rất say mê hai vị sư huynh sư tỷ này, bất quá…
Vu Tiểu Bắc nhìn Trần Công chậm rãi mở đường đằng trước, thực sự nhịn không nổi nữa, bèn chạy lên vài bước hỏi: “Trần Công, Trần Công, sao chúng ta không đi chung với thành viên tiểu tổ?”
Những người khác đều lần theo phương hướng mình được chỉ thị tiến tới, chỉ có hai người họ là thoát ly đội ngũ, đi vào một vùng núi rừng tĩnh lặng, hơn nữa dường như đang đánh vòng, hoàn toàn không có ý định tiếp cận đại bản doanh trường quân đội, nói đơn giản là họ làm trái lệnh.
Trái lệnh là lỗi nặng, nhưng Vu Tiểu Bắc không để ý chuyện này, dù sao cậu và Trần Công không biết đã bị ghi tội bao nhiêu lần, cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, Trần Công xưa nay rất sùng bái “Kỷ Sách”, vậy sao lại né tránh giao chiến chính diện với anh ta, đây chẳng phải cơ hội tuyệt hảo để chứng minh bản thân với thần tượng hay sao? Sao họ lại phải lẩn quẩn ở chỗ này chứ?
Trần Công xoay người lại nhếch môi cười với cậu: “Trong rừng càng nhiều người thì càng dễ bị chú ý, mấy người lớp đặc huấn đều là những tay tác chiến lão luyện, chúng ta cứng chọi cứng với họ không có ưu thế, còn không bằng ẩn náu bảo tồn thực lực, nếu đại đội không thể đoạt được đại bản doanh, thì chỉ cần hai chúng ta còn sống, đối phương cũng không thắng được”
Kiểu suy nghĩ này rất trật nhịp so với tư duy tác chiến thông thường của quân nhân, nhưng Vu Tiểu Bắc nghe vào tai lại cảm thấy Trần Công nói rất có đạo lý.
Cậu ta luôn ăn nói rất có đạo lý, cho dù những ý tưởng của cậu ta thường bị giáo viên phê bình, lại còn luôn bị trừng phạt vì không tuân quy củ, nhưng Vu Tiểu Bắc vẫn sẵn lòng nghe lời y nói. Vu Tiểu Bắc cảm thấy, lời Trần Công nói đều rất đúng, có Trần Công ở đây, làm chuyện gì cũng đều rất thú vị.
“Tiểu Bắc, theo tôi, không sao đâu” Trần Công nói.
“Ừm, biết rồi” Vu Tiểu Bắc gật đầu, theo sát sau y.
Lương Thượng Quân điều chỉnh ba lô và khóa cài áo chống đạn lại, dựa vào một thân cây ẩn núp và nghỉ ngơi. Ngồi dưới hai thân cây cách đó không xa là Tùng Kiến Bằng và Cung Trì. Ở nơi xa hơn nữa, giữa những nhánh cây hạch đào rậm rạp, có một bóng người nằm sấp bất động, đó chính là tay bắn tỉa thô bỉ Ba Hoa đang canh gác.
Họ ở trong rừng dò đường quá nửa ngày, thực sự đụng độ ba tổ địch nhỏ, nhưng đều không phát động công kích, cũng không bị kẻ địch phát hiện.
Trước mắt họ chỉ đang tìm hiểu động hướng của các tổ địch nhỏ, sau đó báo cáo về bộ chỉ huy. Luận về binh lực họ không bằng kẻ địch, lấy ít chọi đông thì cần bảo lưu đầy đủ từng phần sức lực của mình, để đối phó với điểm yếu của kẻ địch.
Ba Hoa tập trung toàn bộ tinh thần quét mắt khắp mấy trăm mét chung quanh, không phát hiện khác thường gì mới dám thả lỏng một chút, nhân cơ hội dùng ống hút uống miếng nước.
Lương Thượng Quân thoáng nhìn sắc trời, đang vào hoàng hôn, thái dương dần dần chìm xuống núi rừng, mọi người đi cả một ngày đều đã đói bụng ùng ục, giờ là lúc bổ sung thể lực.
Anh ra dấu tay với Ba Hoa, hỏi dò hắn xem có an toàn hay không, Ba Hoa đáp lời anh bằng động tác OK, Lương Thượng Quân bèn phát lệnh tập hợp, thế là Ba Hoa đu cây trèo xuống, chạy lịch bịch tới trước mặt Đại đội trưởng Lương nhà mình.
Lương Thượng Quân thân thiết nói: “Lấy cái hộp ở cái ngăn thứ ba bên trong ba lô của cậu ra” Vừa nói vừa lấy một cái xẻng công binh gấp từ trong ba lô của mình ra.
Ba Hoa không hiểu ý anh, cởi trang bị của mình xuống, làm theo lời Lương Thượng Quân lấy cái hộp đó ra. Đó là một cái hộp giấy vuông vức, nhìn không ra dùng để làm gì.
Cung Trì và Tùng Kiến Bằng hiếu kỳ chịu không nổi, cũng muốn biết Lương Thượng Quân tính làm gì. Cung Trì lại xem xét bốn phía một phen, cảm thấy không có vấn đề gì mới đi tới gần Lương Thượng Quân, đối với chuyện mình hiếu kỳ, không làm rõ thì hắn sẽ không yên tâm, Tùng Kiến Bằng thấy vậy cũng sáp qua theo.
Chỉ thấy Lương Thượng Quân mở cái hộp giấy, cẩn thận lấy đồ bên trong ra.
Khoảnh khắc đó, tập thể ba người kia trợn tròn mắt.
_____Trứng gà? Trứng gà sống?
Trong hộp giấy lót một ít cỏ mềm, hai cái trứng gà sống mong manh bên trong cứ thế được Ba Hoa cõng đi suốt dọc đường.
Ba Hoa rất kinh ngạc: Tại sao? Tại sao cái thứ này lại xuất hiện trong ba lô của em!
Lương Thượng Quân giải đáp: Bởi vì cậu là tay súng bắn tỉa, đi đứng ít va chạm, nằm sấp im re chỗ đó, nên trứng gà sẽ an toàn.
Tùng Kiến Bằng rất bó tay: Chúng ta đang tác chiến mô phỏng mà! Chúng ta đang ở trên chiến trường đánh diệt mà! Sao lại mang theo cái thứ này!
Lương Thượng Quân an ủi: Trên chiến trường cũng cần truy cầu chất lượng cuộc sống mà.
Cung Trì rất thực tế: Trứng gà ở đâu ra? Anh xách theo xẻng công binh làm gì?
Lương Thượng Quân cười bảo: Trứng gà chôm trong nhà ăn hôm qua. Còn xẻng công binh, anh cứ nhìn thì biết.
Nói xong Lương Thượng Quân đắp một đống lửa đơn giản, Tùng Kiến Bằng sợ hết hồn, vội ngăn cản: “Anh làm gì vậy! Nhóm lửa hả? Anh muốn để lộ cho kẻ địch nhìn sao!”
Lương Thượng Quân vỗ y ngồi xuống: “Tôi là muốn để lộ cho họ xem đấy. Đừng lo, ngồi xuống chờ ăn tối đi”
Sau khi nhóm lửa xong, Lương Thượng Quân chùi sạch xẻng công binh, đặt lên đống lửa nướng một hồi, tiếp theo đập hai cái trứng gà lên xẻng, còn rải thêm chút muối lên…
Lòng trắng trứng từ từ đặc lại, lòng đỏ vàng óng trông hết sức mê hoặc.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc mọi người bèn hồi thần lại, Ba Hoa chảy nước miếng tí tách nói: “Đại đội trưởng Lương, anh nể tình em cõng trứng gà cõng xa như vậy lại còn không làm vỡ trứng, cho em xin một trứng nha. Đại đội trưởng Lương…”
Lương Thượng Quân liếc hắn, cười mắng: “Không có tiền đồ” Bất quá vẫn cho hắn một trứng.
Lúc này máy liên lạc trên lưng Cung Trì đột nhiên vang lên, sau khi báo cáo tình hình hôm nay xong, Cung Trì y theo mệnh lệnh đưa máy cho Lương Thượng Quân.
Bên trong truyền ra tiếng của Kỷ Sách: “Ngốc Tặc, em đang làm gì đó?”
Ngốc Tặc thành thật đáp: “Báo cáo Thủ trưởng, tôi đang chiên trứng gà”
“…” Bên kia im re mấy giây, sau đó vang lên giọng nói chứa ý cười, “Mẹ nó à, chừa cho anh một trứng”
“Thủ trưởng, không có việc gì tôi cúp máy à”
“Khoan” Kỷ Sách rốt cuộc cũng nghiêm túc lại, “Em muốn bại lộ tung tích à?”
“Phải. Mới nãy Cung Trì đã nói anh nghe rồi mà, hôm nay bọn tôi chỉ nắm được động hướng của ba tiểu tổ, còn hai tổ chưa rõ tình hình, thay vì ôm cây đợi thỏ, tôi nghĩ dẫn rắn rời hang hay hơn”
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó đáp: “Ừm, cẩn thận chút, các em chỉ có bốn người, phải bảo tồn thực lực, có thể đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu, đánh không lại thì chạy, đừng cạy mạnh”
“Tôi hiểu, đương nhiên là thế rồi” Lương Thượng Quân vừa nghe lệnh, vừa lấy cái trứng gà khác đã chiên chín đưa cho Tùng Kiến Bằng.
Tùng Kiến Bằng kinh sợ nhìn anh một cái, đoạn lại nhìn sang Cung Trì đang chuyên tâm nghiên cứu bản đồ bên cạnh, cuối cùng vẫn kháng không nổi sức quyến rũ, đón lấy cái trứng ốp la trên xẻng công binh qua.
Thấy Ba Hoa và Tùng Kiến Bằng kẹp trứng gà vào trong lương khô ăn như lang như hổ, Lương Thượng Quân nhớ năm xưa hồi còn ở lục quân Tây Bắc, Tiểu đội trưởng cũng làm cho anh một bữa ăn như thế, anh chợt thấy hơi thèm.
Rất ngon, anh hiểu rõ cái hương vị ngon lành đó.
Kỷ Sách nói: “Ngốc Tặc, cái gì em cũng tính toán trước hết rồi, vậy chỉ huy tôi đây biết dụng võ chỗ nào đây?”
Lương Thượng Quân đè thấp giọng, trêu ghẹo: “Anh dụng võ chỗ nào hả? Giúp tôi chôm thêm vài cái trứng trong nhà ăn đi, tôi chiên xong sẽ chừa anh một trứng”
Lời vừa dứt, đầu bên kia chợt vang lên giọng nói hơi sắc bén của Lô Vi: “Kỷ Sách anh chạy đi đâu rồi? Trở về đánh dấu bản đồ cho tôi!”
Sàn sạt. Thông tin đứt đoạn.
Ăn qua loa vài thứ xong, Lương Thượng Quân dập tắt lửa, bốn người họ rời khỏi chỗ trú đó, cố ý tạo ra vài vết tích, sau đó chia nhau ẩn núp, kiên nhẫn chờ kẻ địch bị hấp dẫn tới.
Ánh lửa quả nhiên dụ được kẻ địch, bất quá tới đầu tiên không phải bất cứ tổ nào trong hai tiểu tổ họ dự liệu.
Mà hình như là hai thiếu niên tụt đội.
Trong bóng tối hai người hỗ trợ nhau tiến tới, cố hết sức giảm nhỏ tiếng đạp cỏ sột soạt.
Vu Tiểu Bắc kéo kéo cánh tay người phía trước, khẽ nói: “Trần Công, Trần Công, tôi thấy ánh sáng ở gần đây nè…Ế, cậu nghe xem, còn có mùi cỏ cháy thoang thoảng nữa”
Trần Công vội ngừng bước, ngăn không cho cậu đi tới trước nữa, bảo: “Chúng ta đừng qua. Kẻ địch không lý nào lại sơ ý như vậy, Tiểu Bắc, đây chắc chắn là bẫy rồi, cho dù không phải bẫy, nếu hai chúng tùy tiện đi qua, cũng có thể bị địch tiêu diệt”
Vu Tiểu Bắc gật đầu: “Ừm, cậu nói đúng”
Hai người trốn trong đống cỏ chờ cả đêm, nhưng không phát hiện bất kỳ tình huống nào của địch, trái lại nhìn thấy hai đội ngũ phe mình tạt qua nơi này, nhưng hai người không nhập chung đội với họ. Lúc mặt trời mọc, Trần Công cảm thấy thực sự không có nguy hiểm gì, mới gọi Vu Tiểu Bắc mệt mỏi thức dậy: “Tiểu Bắc, chúng ta đi thôi”
Suy cho cùng vẫn là quân nhân ưu tú đã được huấn luyện, Vu Tiểu Bắc lập tức thức dậy, não bộ nhanh chóng tỉnh táo: “Người của chúng ta đều bình an đi qua rồi, xem bộ kẻ địch không có cài bẫy phải không?” Cậu lấy cái bánh nén trong ba lô ra, bẻ cho Trần Công một nửa, “Ăn chút gì đi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi”
Hai người uống nước để nuốt trôi cái bánh nén nghẹn trong cổ họng, thật sự rất khó ăn. Đi một hồi, Vu Tiểu Bắc tinh mắt, chỉ vào một thân cây nói: “Trần Công Trần Công, cậu mau xem cái gì kìa!”
Trần Công qua nhìn, xong cũng giật mình.
Đó hiển nhiên là đống lửa do kẻ địch để lại đêm qua, bên cạnh đống lửa còn có bốn cái vỏ trứng gà.
Trong giọng điệu của Vu Tiểu Bắc khó nén kích động, còn kèm theo sự ngạc nhiên và sùng bái, cậu nói: “Trần Công Trần Công, giờ phút này mà họ lại dám ở đây chiên trứng gà, họ lợi hại gớm!”
Trần Công khẽ cau mày đáp: “Ờ, lợi hại gớm”
Xảo quyệt như thế, đối thủ của tôi à, anh rốt cuộc là loại người nào đây?