*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kỷ Sách lên lầu chưa bao lâu thì Lương Thượng Quân đã đứng dậy.
Duy trì tư thế ngồi quá lâu nên chân anh hơi tê dại. Anh giậm giậm chân, duỗi người giãn gân cốt một cái, đoạn phủi phủi bụi dính trên quần rồi xoay người đi ra nhà ăn.
“Đói chết tôi” Lương Thượng Quân thở phào một hơi, oán trách.
Chu Đại và Ngô Nhị trợn to mắt nhìn anh, nhất thời chẳng hiểu mô tê gì.
Gì vậy? Đang làm gì vậy? Ảnh kêu họ ngồi không ở đây suốt một ngày một đêm, rõ ràng cách mạng sắp sửa thắng lợi tới nơi rồi, sao tự dưng lại bỏ cuộc? Chuyện này kêu họ chịu sao nổi?
“Lương…Lương Thượng Quân, anh làm gì vậy?” Chu Đại ngồi cũng không được đứng cũng không xong, nghiêng người sống chết kéo ống quần Lương Thượng Quân.
Quay đầu lại nhìn đôi mắt nhỏ vừa kinh ngạc vừa uất ức của hắn, Lương Thượng Quân hòa ái nói: “Tôi không ngồi nữa, mấy cậu còn muốn thị uy tiếp sao, bằng không tôi dẫn mấy cậu đi ăn cơm hén?”
“Không phải, anh không ngồi nữa thì bọn tôi ngồi làm gì, anh cầm đầu mà!” Ngô Nhị cũng hơi nôn nóng.
“Vậy mấy cậu theo tôi tới nhà ăn đi”
“Vậy chuyện của Trương Tam tính sao?”
Hai người gần như phát rồ, trước đó cái tên ngồi lỳ dưới đất ai khuyên cũng không chịu đi là ai, rồi cái tên cà chớn thề phải đòi công đạo cho anh em là ai!
Lương Thượng Quân cười cười, giơ tay chỉ lên lầu nói: “Kỷ Sách không xuất hiện thì chúng ta cứng chọi cứng, giờ anh ta lên trển rồi thì không còn chuyện của chúng ta nữa. Yên tâm đi, đi thôi, đi ăn cơm”
Anh cũng không tính kéo Kỷ Sách vào chuyện lần này, anh có thể hiểu tình trạng khó xử giữa hai bên của Kỷ Sách, hơn nữa anh vốn cũng không trông mong Kỷ Sách nghĩ ra biện pháp gì, nhưng…
Nhưng mà, mới nãy bộ dáng quyết chí của Kỷ Sách khiến anh yên tâm đến lạ.
Kỷ Sách mang theo quyết tâm gian khó chẳng sờn đuổi tới cửa đòi nợ, lúc nói chuyện ánh mắt hắn rất tự tin, tự tin tới nỗi khiến Lương Thượng Quân cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ngồi ngu ở đây thì đúng là vũ nhục hắn.
Ba người càn quét nhà ăn một trận, lúc về tới phòng ngủ Chu Đại và Ngô Nhị còn chưa yên tâm lắm, cứ lượn lờ trước cửa phòng ngủ Lương Thượng Quân một hồi, thấy anh chẳng có động tĩnh gì, chỉ đành hậm hực quay về phòng mình.
Hiện giờ họ coi như thất bại trong gang tấc, chỉ đành đem hy vọng ký thác lên người cái tên không đáng tin Kỷ Sách.
Lương Thượng Quân tắm một phát, nằm trong phòng ngủ một giấc ngắn, lúc thức dậy trời đã chập tối.
Gửi cho Kỷ Sách một tin ngắn: Đang ở đâu?
4948 trả lời: phòng làm việc.
Lương Thượng Quân đút tay vào túi áo đi tới phòng làm việc của hắn, trông rất nhàn tản thảnh thơi.
Kỷ Sách mặt mày bình tĩnh chỉnh lý tài liệu, mãi đến khi Lương Thượng Quân tỳ tay lên bàn hắn mới ngẩng đầu để ý tới anh.
“Anh với Vương Bân nói chuyện sao rồi?” Lương Thượng Quân hỏi.
“Ổng đồng ý cấp cho Trương Vĩ một tấm huân chương, liệt vào chiến công hạng nhất, thế nhưng lấy danh nghĩa là chống khủng bố” Kỷ Sách nói đơn giản.
Rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, Lương Thượng Quân buông nắm tay đang siết chặt trong túi áo, thả lỏng thân thể dựa vào cái ghế nằm bên cạnh: “Tôi muốn hỏi, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ thôi, sao anh nói động được ổng?”
“…” Bỗng nhiên im phăng phắc, chứng tỏ Kỷ Sách không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Lương Thượng Quân không truy hỏi, anh tựa trên ghế ngước mặt 135o nhìn trần nhà, cứ mặc Kỷ Sách im lặng như thế.
Kỷ Sách buông xấp giấy thật dầy trong tay xuống, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Nếu có lựa chọn khác, tôi nghĩ tôi sẽ không đi tới bước này”
“Không ai ép anh cả”
“Tôi biết” Kỷ Sách nhếch nhếch miệng, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Trong cái hộp nhỏ ở chỗ Thủy sam, cha tôi có để lại rất nhiều bức vẽ nguệch ngoạc, toàn là vẽ mấy chuyện lặt vặt, tuy nhiên có một bức họa xuất hiện rất thường xuyên, em còn nhớ không? Ông ấy vẽ cảnh mơ của mình lại, mà trong mấy bức họa đó luôn có một người không có mặt”
Lương Thượng Quân gật đầu, thật ra anh vốn cho rằng đó là một loại bút pháp thể hiện đặc thù gì đó, hoặc do họa sĩ lười vẽ chi tiết, nhưng khi nghe Kỷ Sách nói trịnh trọng vậy, anh quyết định không xen miệng vào.
“Tôi cứ tưởng tại ba tôi lười, nên vẽ đại một đường nét vô nghĩa nào đó, nhưng nhìn tới bức vẽ cuối, tôi mới biết ông vẽ ai”
“Đó là một người riêng biệt, người nọ không phải không có mặt, ba tôi vẽ rồi, nhưng lại liên tục xóa đi. Bên dưới bức vẽ đó có một hàng chữ, là tin tức ông muốn truyền đạt cho người nọ”
“Tôi cầm miếng card này trong tay, dùng nó giao dịch với chú Vương, ngẫm lại thấy cũng đê tiện thật”
Kỷ Sách nói rất bình tĩnh.
“Lương Thượng Quân, nếu không quen em, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không giao tấm card đó cho chú Vương”
“Tuy nói chuyện đời trước tôi muốn quản cũng quản không được, nhưng tôi vẫn oán hận Vương Bân, tôi oán chú ấy làm lỡ làng mẹ tôi, khiến bà lãng phí cả tuổi thanh xuân và tình cảm cho một người đàn ông không yêu bà”
“Chính bởi vì gặp em, tôi mới có thể hiểu cho cha tôi và chú Vương. Nhưng đây là một nghịch lý, nếu kết cục của ba người họ không phải như vậy, thì em và tôi cũng chẳng liên quan gì nhau”
Đây là lần đầu Kỷ Sách nói về chuyện này mà chẳng mảy may giấu diếm.
Đây là chuyện mà ai trong số họ cũng phải bất lực.
Lương Thượng Quân ngồi dậy, đưa tay đè gáy Kỷ Sách, trao cho hắn một nụ hôn sâu triền miên nóng bỏng.
Anh dùng đầu lưỡi xáo trộn toàn bộ lời nói bình tĩnh của hắn, sau đó nói với Kỷ Sách: “Tôi thấy rất vinh hạnh vì đã gây ảnh hưởng lớn tới nhân sinh quan của anh như vậy. Tôi còn cảm thấy ba mẹ anh có thể sinh được một tên khốn như anh thật đúng là quá tuyệt vời”
Tiếng cười của Kỷ Sách đè nén trong cổ họng, hắn xoay người đặt Lương Thượng Quân lên bàn, chặn kín môi anh.
Ngón tay khẽ ve vuốt chỗ thịt mềm sau tai Lương Thượng Quân khiến thân thể anh run rẩy một trận.
Trong hơi thở dốc càng ngày càng nặng, hạ thân dán chặt vào nhau cũng đang cọ sát liên tục, dần dần tạo thành tư thế dâng trào sục sôi.
Lương Thượng Quân kêu ngừng: “Đừng, cọ súng cướp cò mất…”
Anh rất đói, giữa trưa ăn chưa no, hiện giờ anh rất rất muốn ăn tối, anh không có ý định làm càn tại đây.
Nhưng lúc này Kỷ khốn nạn lại rất có hứng làm càn.
So với tình cảm vướng mắc đời trước, hắn phát hiện mình thực sự quá may mắn. Người hắn muốn đang nằm trong lòng hắn, hắn có thể thân mật gần gũi như vậy, không có hối hận, không có không cam lòng, cũng không cần phải dùng tấm giấy để truyền đạt nỗi tương tư.
Còn cái gì khiến người ta kích động hơn được nữa chứ.
Mặc kệ Lương Thượng Quân giãy dụa đòi ăn tối, tay trái rút dây nịt, tay phải phủ lên thân thể ấm áp, Kỷ Sách mút xương quai xanh Lương Thượng Quân, ép anh phải đắm chìm vào trận hoan ái này.
Bị cắn cho tê dại, Lương Thượng Quân dứt khoát vén áo trong của Kỷ Sách lên, lòng bàn tay xoa nắn đốt lửa trên sống lưng hắn, vết thương sau eo đã kết vẩy, lúc anh vuốt qua Kỷ Sách không khỏi co rụt người một chút.
Lương Thượng Quân cười nhạo hắn sợ nhột y như con nít.
Kỷ Sách không tính so đo lời lẽ với anh, hắn nửa quỳ dùng môi lưỡi miêu tả đường viền của Lương Thượng Quân qua lớp quần lót, cứ sâu rồi cạn, nhưng lại không chịu cho anh sung sướng.
Lương Thượng Quân hít vào một hơi, bị hắn cọ muốn đứng không vững, ngón tay anh cào mái tóc sau ót hắn, muốn nhịn khoái cảm ập tới, nhưng rốt cuộc niềm vui thân thể đã toàn thắng, hơi thở gấp gáp tiết lộ sự khát cầu của anh.
Không đủ, vầy sao đủ?
Lương Thượng Quân bị Kỷ Sách khiêu khích trở nên nóng nảy, anh túm cổ áo hắn kéo hắn lên bàn, đè người xuống, dùng chiêu
cầm nã thuật* khiến hắn không thể động đậy dưới thân mình.
Cầm nã thuậtKỷ Sách cười tới nỗi ngực phập phồng, tim loạn nhịp trong nụ hôn mút cực nóng: “Kiềm chế chút. Ưm… Không giành với em”
Va chạm kịch liệt khiến bàn làm việc ngổn ngang, tài liệu Kỷ Sách sắp xếp trước đó coi như công cốc.
Rốt cuộc cũng lỡ thời gian ăn tối.
Lỡ bữa tối không chỉ có hai người Kỷ Lương, lúc Hiệu trưởng Lô muốn mời Vương Bân đi ăn tối cũng bị từ chối khéo.
Lúc đó Vương Bân đang ngồi dưới ánh đèn bàn tỉ mỉ xem tờ giấy mà ông dùng nguyên tắc của mình đổi được.
Ông lật qua lật lại nhìn, giống như muốn kiếm tìm bóng dáng người nọ trên mảnh giấy.
Hàng chữ dưới góc phải bị ánh đèn nhuộm thấm sắc thái tháng năm, khiến đoạn tình cảm lắng đọng đó sống lại rồi chết đi, dẫu đớn đau nhưng ông cam lòng nếm trải.
“Quá nhung nhớ một người sẽ quên mất dáng hình người ấy. Vương Bân, anh rất nhớ em”.Hơi sương trên mắt kính mãi vẫn không tan.
Sinh mệnh của ông, kể từ cái ngày hai người phân ly, cũng chỉ còn là sương mù.
Bên tai văng vẳng lời oán hận và tha thứ Kỷ Sách nói với ông, cậu ta nói cậu ta và Lương Thượng Quân sẽ không để lại tiếc nuối như hai người họ.
Cùng nhau phân ly, cùng nhau hoan ái.
Ông cũng chẳng biết có nên cảm thán mình sinh không gặp thời không.
Đêm dài chưa qua, chính là thời gian nghỉ ngơi của trường quân đội, trong sân trường tĩnh lặng như tờ.
Hiệu trưởng Lô tính đấu xong ván địa chủ QQ rồi rửa ráy nghỉ ngơi.
Đột nhiên, lính cảnh vệ ngoài cổng lớn phát tín hiệu khẩn cấp, yêu cầu Hiệu trưởng lập tức ra mặt.
Hiệu trưởng Lô đứt phắt dậy, thông báo toàn trường cảnh giác.
Trước đó không nhận được bất cứ tin tức nào, Hiệu trưởng Lô cũng không biết xảy ra chuyện gì, tới khi trông thấy người ở trước cổng, ông vỗ đầu một cái, bày vẻ mặt khổ thấu trời xanh quay về gọi điện cho Vương Bân:
“Ông Vương, oan gia tới chỗ của tôi rồi”
Vương Bân khựng lại, phản ứng rất nhanh: “Người Hara? Ai?”
Hiệu trưởng Lô gạt mồ hôi: “Trình Tấn, với Đường Triệu Quốc nữa!”
“…Tôi ra ngay đây”
Đoàn trưởng và Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Hara đều tới, hơn nữa rất hiển nhiên là tới khởi binh vấn tội.
Đoàn trưởng Đường Triệu Quốc đứng ở cổng mắng một tràng: “Ông Lô ông Vương lăn ra ngay cho bố! Nói cái gì mà dẫn người của tôi đi bồi dưỡng, bồi dưỡng tới mạng cũng nhém mất? Tôi nói cho hai ông hay, một đứa lính Hara tôi trị giá ngang một đại đội của hai ông đấy nhé!”
Chuyện này hành hạ mấy vị cán bộ quân đội suốt cả đêm.
Trái lại đám lâu la thì thong dong nhàn nhã.
Kỷ Sách dở khóc dở cười, đưa tay ôm lấy Lương Thượng Quân: “Em báo tin hả? Hồi nào vậy?”
Lương Thượng Quân thấy bên dưới loạn xà ngầu, sung sướng cười he he: “Lên mạng ở sân bay”
Trước đó dù không có chuẩn bị, nhưng trong lòng Đoàn trưởng ít nhiều gì cũng có tính toán, quậy thì quậy, chứ ông cũng không dò xét quá nhiều về nhiệm vụ cơ mật 313 an bài lần này, ông nhận tin tức đi tới nơi này thật ra chỉ có một mục đích: Đòi người, đòi tiền, đòi trang bị.
Đoàn trưởng thân thiết thăm hỏi các binh sĩ làm nhiệm vụ lần này, xót tụi nhỏ như xót con mình, suýt nữa chảy nước mắt vì tụi nhỏ.
Sau đó vừa quay lưng lập tức xuất chiêu sư tử ngoạm với Hiệu trưởng Lô và Vương Bân: “Giờ sao, ông kêu bên lắp ráp gọi điện thoại hối cho tôi, 20 khẩu súng cối tôi đòi lần trước giao qua lẹ chút…”
Qua mấy phen cò kè, 313 đồng ý một đống điều ước bất bình đẳng, còn hứa hẹn sẽ đãi mấy vị anh hùng bọn họ một bữa tiệc mừng công, vất vả trấn an tâm tình Đoàn trưởng Hara.
Lão hồ ly Vương bóp huyệt tình minh cười khổ: Thằng nhóc Lương ngốc tặc kia quả là khó đối phó.