Tôi Chuyển Nhượng Luôn Cả Bản Thân

Chương 7: 7: Chương 9




Ngay hôm sau lần say rượu trước của Thời Mạch, Tạ Cẩm Trình đã gọi lại cho Thời Mạch, nhưng Thời Mạch đã quên hế sạch chuyện lúc say rượu hôm đó, cái gì mà nhược điểm, cái gì mà đánh bại Tạ Cẩm Trình, đều trở thành những ngụm rượu, đã nuốt vào bụng thì cái gì cũng không còn nhớ rõ.

Tạ Cẩm Trình cũng không có sở thích vạch trấn khuyết điểm của người khác, đối với nghi ngờ của Thời Mạch, hắn dùng lí do gọi nhầm số để giấu Thời Mạch.
Sau này hắn mới biết được mình đã "đoạt" vụ án của Thời Mạch.

Mặc dù vụ này là do phía bên kia chủ động liên hệ với hắn, hắn thực sự không biết gì.

Kỳ thật giá trị vụ án này đối với hắn là qúa nhỏ, căn bản không lọt vào mắt hắn, chỉ là một vụ án đơn giản, không cần bỏ ra quá nhiều thời gian.
Ai biết được chỉ vì vụ án còn con này, vô duyên vô cớ khiến hắn đắc tội Thời Mạch.
Hắn định gặp mặt Thời Mạch để nói chuyện, nhưng Thời Mạch quá bận, vẫn chưa giải quyết được gì.

Không nghĩ tới hôm nay lại có thể chạm mặt Thời Mạch ở nơi này.

Hôm bữa, Thời Mạch còn đòi tìm nhược điểm của hắn? Đã bước vào đây chứng tỏ bọn họ đều giống nhau, vậy nhược điểm của hắn đã không còn là nhược điểm nữa.
"Thời Mạch, thật trùng hợp." Tạ Cẩm Trình bước tới chỗ Thời Mạch cùng vớii ly Martini trên tay, "Đợi ai vậy?"
"A là anh hả." Thời Mạch có vẻ thấy vọng khi thấy Tạ Cẩm Trình, "Tôi còn tưởng là người tôi đang đợi."
Nhìn Thời Mạch từ góc chính diện, cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần tây ống suông, nếu bỏ qua những khuyết điểm nhỏ khác, thì cậu vẫn rất có khí chất.
"Nếu cậu không phiền, tôi ngồi đây cùng cậu." Khi Tạ Cẩm Trình nói lời này, Tạ Cẩm Trình đã ngồi xuống đối diện Thời Mạch, đẩy menu đến trước mặt Thời Mạch "Gọi gì uống đi."
Thời Mạch xấu hổ nhìn bảng giá trước mặt mình, nước trái cây rẻ nhất cũng phải 30 - 40 tệ, cậu trả không nổi.

"Tôi với chủ quán quen biết nhau, gọi đi, miễn phí." Tạ Cẩm Trình biết Thời Mạch có cái tôi rất cao, cố ý không nói là hắn mời, không ngờ chỉ vừa dứt lời, Thời Mạch lập tức nói: "Một ly nước lọc, cảm ơn."
Tạ Cẩm Trình sững người cầm lấy cái ly, có phải hắn nên cảm ơn Thời Mạch vì giúp hắn tiết kiệm không?
Dưới sự ám chỉ của Tạ Cẩm Trình, Thời Mạch phải đối mặt với sắc mặt đen thui của bartender mà gọi một ly nước trái cây rẻ nhất.
Làm ấm cổ họng khô rát bằng nước trái cây, Thời Mạch như được sống lại, thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là anh đáng tin hơn cái gã đến muộn kia nhiều...À quên, đợi một phút để tôi gọi lại cho hắn ta cái đã" Cậu bấm gọi vào một dãy số, một phút sau, tức giận nói: "Tại sao lại không bắt máy? Đã hơn mười phút rồi."
Tạ Cẩm Trình gõ gõ đồng hồ rồi nói: "Nghe bảo cậu đợi ở đây gần một tiếng rồi, đối phương không giải thích gì hết à?"
"Không thấy" Thời Mạch hung hắn cắn ống hút, "Bảo tôi đợi một lát, rồi lại một lát nữa, chờ đến tận bây còn chưa thấy mặt đâu, gọi điện thì không bắt máy."
"Hắn quan trọng với cậu lắm hả?" Tạ Cẩm Trình đột nhiên nhớ đến file "Người yêu nhất" trong USB của Thời Mạch, "Đáng để cậu chờ lâu như vậy" "Quan trọng chứ sao không!" Thời Mạch nói một cách khoa trương, "Không có hắn thì đời tôi coi như xong."
Tại một địa điểm riêng tư như thế này, hẹn gặp một đối tượng không rõ ràng, xem ra lại là một tiết mục hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Rất nhiều ở gay bar đã tìm được đối tượng cho mình, nhưng hiện thực thì tàn khốc, tính cách không hợp, thậm chí là cảm xúc không đồng điệu cũng có thể dễ dàng phá hủy một mối quan hệ vốn đã không được người đời chấp nhận.
Có lẽ Thời Mạch cũng giống thế, có thể ở đây cậu gặp được người mà cậu yêu nhất, và đã hãm sâu vào tình yêu đến nỗi không thể cứu vãn, thế nhưng người kia chỉ xem Thời Mạch là một người qua đường, vô tâm đến mức để Thời Mạch chờ đợi lâu như vậy mà hắn ta cũng không thèm xuất hiện.
Thực ra bản tính của Thời Mạch cũng không tệ, người kia thế nhưng lại bỏ lỡ, thật đáng tiếc.
Tạ Cẩm Trình tò mò cúi người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Cậu là 0 hay 1?"
Ánh đèn mờ nhạt từ trên định đầu chiếu xuống, làm tôn lên vẻ đẹp trai của hắn khiến Thời Mạch không thể dời mắt được, giọng nó từ tính rơi vào tai cậu như tiếng chuông, từng tiếng đánh vào tận tim Thời Mạch, hơi thở gần trong gang tấc khiên Thời Mạch ngất ngây, cậu chẳng còn biết đông tây nam bắc gì sất, chỉ phân biệt được "0" và "1" là hai con số khác nhau, vô thức chọn đại một số: "1"
Tạ Cẩm Trình nheo mắt, trầm ngâm đánh giá Thời Mạch từ trên xuống dưới, dáng người hơi gầy, tính cách không trầm ổn, hắn khó có thể tưởng tượng Thời Mạch sẽ làm top được.
Hắn ưu nhã nâng ly rượu lên, thưởng thức hương vị của rượu, không nói gì, hắn cảm thấy quan niệm của mình đã đảo lộn tung phèo hết lên rồi.
Thời Mạch gọi lại cho người kia một lần nữa, nhưng vẫn không gọi được.
"Nếu mà hắn đang bận gọi cho người khác, cũng đâu thể lâu như vậy được đúng không? Hay là hắn ta chặn tôi rồi nhỉ? Làm sao mà liên lạc với hắn ta được bây giờ!" Thời Mạch buồn bực vò đầu bứt tai, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm điện thoại của Tạ Cẩm Trình, "Cho tôi mượn điện thoại gọi được chứ?"
Tạ Cẩm Trình không chút do dự đưa di động cho Thời Mạch.
Thời Mạch cuối cùng cũng gọi được cho người kia, cậu liếc mắt nhìn Tạ Cẩm Trình một cái, sau khi được sự đồng ý của Tạ Cẩm Trình, cậu đi ra ngoài nghe điện thoại, một phút sau liền quay lại.
Nhìn thời gian hiển thị cuộc gọi đi, 1 phút 1 giây, Thời Mạch đau lòng nói: "Chỉ hơn có một giây thôi." Nói xong, cậu đặt mông ngồi xuống, uống gần hết ly nước cho hả giận, sau đó cậu lấy điện thoại chuyển khoản, "Tôi gửi lại tiền điện thoại cho anh."

Chuyển không thiếu một phân tiền, tám mao tiền.
"Làm gì vậy?" Tạ Cẩm Trình chỉ vào số tiền hỏi.
"Mượn điện thoại anh gọi điện, may là có anh tôi mới gọi được." Thời Mạch nhe răng, "Cảm ơn anh nhiều nha."
"Tôi không cần." Có mấy đồng tiền mà Thời Mạch cũng chuyển lại, Tạ Cẩm Trình không biết phải phản ứng lại thế nào? Vui vẻ hay là bất đắc dĩ?
Thời Mạch rất hào phóng: "Nhận đi, nhận đi, tôi không lấy tiền của bạn bè đâu."
Tạ Cẩm Trình cứng đờ, "Bạn bè", một từ xa vời như vậy, nhìn quen đám bạn thân ái nấy lo, kẻ thì chỉ biết xu nịnh, hắn cũng dần quên mất "bạn bè" là gì.

Rất nhiều người vỗ ngực tự xưng là bạn vào sinh ra tử với hắn, ăn của hắn, uống của hắn, nhưng chưa từng có ai trả lại hắn dù chỉ là vài đồng tiển lẻ.

Chỉ có Thời Mạch này, người thậm chí tiết kiệm 30 xu tiền bao nilon, nhưng lại hào phóng giúp đỡ người ăn xin và trả lại tiền điện thoại chẳng đáng bao nhiêu của hắn.
Bùm - bức tường băng trong trái tim hắn nứt ra một khe hở nhỏ, ánh sáng mặt trời ồ ạt tràn vào, giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Khóe miệng Tạ Cẩm Trình khẽ cong lên, trả lại toàn bộ số tiền.
"Tôi cũng không lấy tiền của bạn bè."
Thời Mạch từ chối không được, đành tiếp nhận ý tốt của Tạ Cẩm Trình.
Tạ Cẩm Trình đổi đề tài: "Tôi xin lỗi vì đoạt vụ kia của cậu" hắn kể lại mọi chuyện và nói một cách chân thành, "Tôi thực sự không biết."
"Không sao, có liên quan gì đến anh đâu." Thời Mạch vô tư cười cười, "Tôi chỉ có hơi thất vọng xíu thôi, anh không nói, tôi cũng quên mất tiêu."
Tạ Cẩm Trình im lặng, không nhắc lại điều gì nữa.
Trên thực tế, Thời Mạch không nhận không nhận vụ án này cũng tốt.


Công ty bị đơn đã sai, nhưng công ty của Phương Bình cũng không đàng hoàng gì, bộ phận vận hành máy tính đã thỏa thuận riêng với người ký nhận hàng hóa, số tiền chênh lệch thu được sẽ chia đều cho hai bên.

Theo điều tra riêng của hắn, những máy tính đem ra giao dịch lại là hàng kém chất lượng, không phải là loại tốt nhất và có giá rẻ gấp đôi so với giá ghi trong hợp đồng.
Nếu một người lương thiện như Thời Mạch biết học trò của mình kinh doanh hàng hóa lừa đảo như thế này, thì cậu rất khó tìm được sự cân bằng giữa lương tâm và học trò của mình.

Nhận vụ án này sẽ khiến Thời Mạch bị tổn thương.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc trôi qua, ly nước trái cây không lớn không nhỏ nhanh chóng cạn sạch, Thời Mạch cố gắng hút hết sạch nước còn lại trong ly, sau đó đứng lên đi về.
"Hẹn khi nào gặp lại nhé, hôm nay tôi còn phải về viết đơn khởi kiện, cảm ơn nước trái cây của anh." Mặc chiếc áo khoác kẻ sọc lạc quẻ vào, Thời Mạch chào tạm biệt.
Tạ Cẩm Trình gật đầu, không giữ cậu lại: "Không có gì, gặp lại sau."
Trên đường về nhà, Thời Mạch nhận được cuộc điện thoại của người mà cậu chờ cả đêm: "Trương tiên sinh, chào anh...vâng, tôi có thể yêu cầu trích lục hồ sơ cho anh, tốt nhất là anh có thể ra tòa làm chứng...Được, tối mai lại nói..."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc trong sự thiếu kiên nhẫn của người bên kia, Thời Mạch không khỏi chửi 7749 lần trong lòng, cái tên nhân chứng chết tiệt này, tìm hắn vài lần hắn cũng không chịu gặp, mãi mới hẹn được hắn 8 giờ tối nay ở Deep Blue, cậu còn cố ý ăn mặc chỉnh tể, kết quả đến một cái bóng cũng không thấy! Nếu không phải người này có liên quan đến kết quả của phán quyết cuối cùng, cậu cũng không cần phải quỵ lụy như vậy.

Có tiền thì thích làm gì thì làm sao, cậu còn có hẳn 1000 xu, đè chết hắn ta.
Điều kỳ lạ là quán bar mà tên này chọn chỉ toàn là đàn ông, đến cả một em gái ngực phẳng cũng không có, làm cậu lãng phí thời gian mà gái cũng không có mà ngắm.

Thật đáng ghét! Chuyện hôm nay, cậu nhớ kỹ!
Từ hôm chạm mặt Thời Mạch ở Deep Blue, Tạ Cẩm Trình trạng thái tương đối vui vẻ.

Không có điều gì vui hơn việc bạn mình cũng là gay giống mình, chứng minh hắn có thể cùng cậu tâm sự cũng như biểu lộ cảm xúc chân thật của mình.
Tâm trạng vui vẻ khiến mấy ngày nay hắn khá tích cực trong công việc, lúc về nhà thì làm lơ những lời mắng mỏ thóa mạ của bố mẹ.

Nhóm trợ lý tụm năm tum ba tám chuyện, có khi nào luật sư Tạ có người yêu không? Nhưng chưa thấy hắn tiếp xúc với cô gái nào bao giờ, thật sự là làm người khác đoán không ra.
Vì vậy, để thăm dò Tạ Cẩm Trình, một vị trợ lý dũng cảm đã bị đẩy vào văn phòng của Tạ Cẩm Trình.

"Xin chào, luật sư Tạ, làm phiền anh." Trợ lý mỉm cười gõ gõ cửa, đến khi Tạ Cẩm Trình cho phép liền đi vào.
Tạ Cẩm Trình bắt chéo chân, ngón tay thon dài đặt trên trán, chuyên chú nhìn đơn khởi kiện trợ lý viết, có vẻ viết không tồi, hắn tự nhiên lại nở một nụ cười.
Trợ lý nhiều chuyện nhón chân nhìn vào, tiếc nuối không thấy được trên màn hình máy tính có gì đó khác lạ.

Rồi xong, luật sư Tạ yêu đương rồi nhé, còn có thể cười ngây ngô với mà hình máy tính, chạy nhanh ra ngoài kể lại với đồng bọn.
Tạ Cẩm Trình đánh gãy những ảo tưởng cẩu huyết trong đầu trợ lý: "Sao vậy?"
"À, là chuyện này.

Có một khách hàng muốn anh nhận một vụ án.

Số tiền trị giá là 60 triệu tệ.

Là một vụ tranh chấp hợp đồng bảo lãnh.

Bị đơn là người bảo lãnh cho người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan.

Người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan bị phá sản, bên nguyên đơn yêu cầu bị đơn chịu trách nhiệm liên đới và bồi thường toàn bộ nợ cho người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan.

Đây là bản tóm tắt tôi vừa viết xong, anh xem thử."
Bản tóm tắt chỉ có hai trang giấy, xem ra vụ án cũng không phức tạp, Tạ Cẩm Trình đọc sơ qua, vụ án rõ ràng dễ hiểu, không khó làm.
Hắn nghĩ đến chuyện mình từng "đoạt" vụ án của Thời Mạch, trong đầu nảy ra một ý tưởng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.