Tôi với mẹ là hai người phụ nữ tay yếu chân mềm nên không dám chạy qua can ngăn hai người bọn họ đánh nhau. Vì thế, tôi chỉ có thể chạy đi trước báo cảnh sát để nhờ họ can thiệp.
Tới Cục Cảnh Sát thì chúng tôi mới phát hiện, ba tôi bị đánh chẳng oan uổng chút nào cả.
Ai có thể ngờ được rằng thật ra người phụ nữ tên Lưu Hiểu Quyên kia lại chưa ly hôn với chồng?
Chồng của bà ta đi làm ăn xa ở tỉnh khác, năm nào cũng đi công tác dài ngày. Khi nào chồng về thì bà ta mang con về quê ở vài ngày, chồng vừa đi công tác một phát là bà ta lại ra ngoài ở riêng, tự xưng với người ngoài rằng mình đã “ly hôn”.
Vì con bà ta học cấp ba, sau đó ở lại tại ký túc xá của trường, hai tuần mới về nhà một lần nên việc bà ta ngoại tình sau lưng chồng nhiều lần như vậy cũng chẳng ai phát hiện.
Nhìn người ba bị đánh sưng cả mặt kia của tôi, tôi chỉ cảm thấy may mắn thay cho mẹ tôi đã nhận xong giấy chứng nhận ly hôn.
Chuyện tiếp đó thì chắc ai cũng đoán được rồi. Sau khi ba tôi cùng chồng của Lưu Hiểu Quyên vào Cục Cảnh Sát thì Cục Cảnh Sát loạn như cào cào. Ba tôi thì muốn người kia bồi thường tiền thuốc men, chồng của Lưu Hiểu Quyên thì lại nói ba tôi làm bụng vợ ông ta lớn, muốn ba tôi phải bồi thường tiền thiệt hại tình cảm.
Cuối cùng dưới sự can thiệp của cảnh sát, hai bên mới không tiếp tục cãi nhau nữa.
Đương nhiên, chồng của Lưu Hiểu Quyên cũng không bồi thường tiền. Ông ta kiên trì nói muốn dùng tiền đó để cho vợ mình phá thai.
20.
Ba tôi là người chưa bao giờ nhận phần thiệt thòi về mình, vì vậy sau này, chắc chắn người nhà hai người đánh nhau chửi nhau vô cùng ác liệt.
Tôi cùng mẹ tôi dùng tốc độ nhanh nhất về nhà ba tôi để dọn đồ đạc đi ra ngoài, rời khỏi cái chốn thị phi này.
Tôi về trường học đã là vài ngày sau.
Vừa về phòng ngủ, tôi đã gặp Na Na.
Cô ấy đã sửa lại hàm răng, nhưng vết thương trên môi còn chưa kịp khép lại, nhìn vẫn hơi sưng đỏ.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt to tròn của cô ta bày ra vẻ tủi thân: “Tống Nghiên, cậu hiểu lầm tớ rồi. Thật ra Dương Triết đã sớm có ý định muốn chia tay cậu, nhưng tớ khuyên anh ấy, bảo anh ấy chờ qua sinh nhật cậu rồi nói lời chia tay.”
“Thế ý của cậu là tôi còn phải cảm ơn cậu?”
Tôi trợn mắt, cạn lời.
Cô ta coi Dương Triết là bảo bối của trần gian à mà đòi tâng bốc anh ta ghê vậy? Tôi còn chưa thèm chê anh ta thì thôi, làm gì đến lượt anh ta đòi chê tôi?
Trong lớp, có một vài bạn nữ bắt đầu xa lánh Na Na, nhưng Na Na không để ý chút nào, vẫn cứ vui tươi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Đến cả Dương Triết cũng thế. Nhưng mỗi lần đi học mà gặp tôi, cậu ta sẽ đều làm bộ muốn nói nhưng lại thôi.
Có lúc cậu ta còn lưu luyến bước theo tôi, muốn tìm cơ hội nói chuyện với tôi.
Tôi hối hận vì lúc trước không nghe theo lời Giang Hạo nói.
Đúng là lời thật lòng thì khó nghe thật.
21.
Đúng là dạo gần đây, Dương Triết và Na Na như bị thần xui xẻo bám vào người thật.
Đi học thì quên mang sách giáo khoa.
Đi đường nhựa trải đẹp, bằng phẳng thì cũng vấp ngã.
Được hôm trốn học thì bị cô giáo điểm danh.
Đi vào trong WC đi vệ sinh nhưng quên mang theo giấy……
Vì hai người quá xui xẻo nên cũng nhận được sự thương hại tới từ những người ũng quanh.
Mọi người đều cảm thấy tuy rằng đạo đức của hai người bọn họ có vấn đề, nhưng gặp nhiều chuyện xui như vậy thì cũng coi như là quả báo, không còn trách họ như trước nữa.
Vì thế mối quan hệ của hai người bọn họ với những người khác trong lớp cũng dần tốt trở lại.
Đến cả tôi thấy họ gặp xui nhiều như vậy cũng không còn giận họ nữa. Nhìn Na Na vừa cầm cái kẹp lông mi lên để uốn cong lông mi, xong vô tình giật đứt hết lông mi thật của mình luôn thì tôi cũng thấy đau thay cho cô ấy.
Nhìn chỗ lông mi bị đứt kia, tôi cùng đám bạn cùng bàn hít hà một hơi thật sâu.
Hôm trước lúc Na Na cạo lông mày cũng không cẩn thận cạo mất nửa đuôi lông mày của mình.
Vì thế cô ấy mới trốn học để đi kẻ lại mày. Kết quả lâu lắm mới trốn được một lần thì đụng trúng hôm cô giáo điểm danh.
Người điểm danh chính là cô Lý, biệt danh là Lý Diêm Vương. Nếu như là các thầy cô khác thì thỉnh thoảng trốn một hai tiết gì đó cũng không sao, nhưng riêng tiết của cô Lý thì không được. Lý Diêm Vương ghét nhất là những người nào trốn học, ai mà bị bà bắt thì bài kiểm tra cuối kỳ sẽ trực tiếp bị hạ 30 điểm.
Nếu mà cuối kỳ Na Na không thi được trên 90 điểm thì chắc chắn sẽ bị nợ môn này.
Mà đây lại là môn bắt buộc, nếu mà nợ môn thì phải học lại.
22.
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự ghê gớm của thể chất cẩm lý rồi.
Nhưng bên chỗ Giang Hạo thì gần đây, tôi không thấy cậu có động tĩnh gì cả.
“Chỗ núi Dương Minh mới mở một khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng, bạn cùng phòng làm loạn đòi tôi mời đi chơi. Cậu cũng rủ các bạn cùng phòng của cậu đi cùng đi.”
Nhìn tin nhắn WeChat Giang Hạo mới gửi đến, tôi sờ sờ thẻ ngân hàng trong túi. Không hiểu sao, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.
Như thường lệ, cuối tuần tôi phải đến nhà họ Mã để dạy kèm cho Mã Khải Diệu. Cả ba và mẹ của em ấy đều không ở nhà, cả hai đều vô cùng bận rộn.
Nhưng hôm nay lại vô cùng kỳ lạ, cả hai vợ chồng họ đều ở nhà. Thấy tôi đến, cả hai chào đón tôi một cách nhiệt tình.
“Ui chào cô giáo Tiểu Tống! Thật sự vô cùng cảm ơn cô!”
Vừa thấy mặt tôi, mẹ của Mã Khải Diệu đưa cho tôi một bao lì xì thật dày.
Tôi ngơ ngác.
“Cô giáo Tiểu Tống, cô thật sự vô cùng lợi hại luôn! Cô đúng là giáo viên tốt nhất mà chúng tôi đã từng mời về dạy. Mấy thầy cô nổi tiếng ấy đều thua xa cô!”
Mãi về sau tôi mới biết được lần này Mã Khải Diệu thi đạt kết quả rất cao, đạt tận thứ hạng 427 trong khối.
Trường mà cậu học chính là trường tốt số một số hai của thành phố. Một khối có tổng cộng 800 học sinh. Ở những lần trước, kết quả kiểm tra của cậu đều dừng lại ở top 10 cuối khối.
Nếu mà Mã Khải Diệu vẫn có thể giữ vững phong độ thì không cần phải lo lắng gì về kết quả thi đại học của cậu nữa rồi!
23.
“Anh Mã!! Chị chỉ biết là em thông minh, nhưng không ngờ em thông minh đến vậy luôn á! Không đúng không đúng, em không phải là thông minh, em chính là thiên tài!!!”
Trong phòng, tôi cầm lấy tay Mã Khải Diệu, vô cùng kích động lắc qua lắc lại.
Bản mặt đẹp trai thúi hoắc hàng ngày của Mã Khải Diệu lộ ra một vệt đỏ đáng nghi.
Thằng nhóc này cũng biết ngại cơ à?
“Chị đừng động tay động chân.”
Cậu lẩm bẩm hai câu.
Sau khi dạy xong buổi ngày hôm nay, tôi nghiêm túc xin nghỉ với cậu: “Ngày mai chị sẽ xin nghỉ một ngày, không thể tới học với em được. Vì mai chị cùng bạn chị tới khu nghỉ dưỡng ở núi Dương Minh chơi.”
Vừa rồi Mã Khải Diệu còn đang tươi cười, nghe tôi nói vậy mặt cậu đen đi trông thấy: “Nam hay nữ?”
“Chị đi cùng các bạn, có cả nam cả nữ. Em hỏi cái này làm gì?”
“Em cũng muốn đi!”
Tôi nhìn Mã Khải Diệu đang xụ mặt, hơi cạn lời một chút: “Bọn chị ở đó qua đêm mà.”
“Nếu chị không cho em đi thì lần sau thi khảo sát em sẽ nộp giấy trắng.”
“Thế ba mẹ em có đồng ý cho em đi không?”
24.
Dưới ký túc xá, Giang Hạo nhìn Mã Khải Diệu đang đeo ba lô thì sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ha ha, giới thiệu cho mọi người một chút. Đây là học trò của tớ, lần này em ấy sẽ đi cùng chúng ta.”
Giang Hạo lạnh mặt kéo tôi sang một bên: “Cậu dẫn nó tới làm gì?”
“Em ấy đang học lớp 12, áp lực học tập vô cùng lớn nên em ấy nói muốn đi cùng chúng ta để thư giản, thả lỏng tinh thần vài hôm. Thôi tớ xin cậu đấy, cho tớ mang em ấy theo, cho tớ chút mặt mũi đi mà.”
Giang Hạo cúi đầu nhìn cái tay đang kéo tay cậu của tôi, sắc mặt tốt hơn một chút: “Em ấy học lớp 12, nói thế nào thì cũng chỉ bé hơn chúng ta hai tuổi thôi. Cậu đừng coi em ấy là trẻ con. Phải biết giữ khoảng cách với em ấy, nam nữ khác biệt, có biết không?”
Nhìn tôi gật đầu như gà mổ thóc thì sắc mặt Giang Hạo lại tốt hơn chút nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn thấy bản mặt thúi hoắc khác của Mã Khải Diệu.
Tên trời đánh này lại đòi giận dỗi cái gì đây?
Mệt mỏi thật đấy!
Trên xe, vì vấn đề ai ngồi cạnh tôi mà hai người đó cãi nhau đến nỗi suýt xắn ống tay lên đánh nhau.
Tôi không nhịn được nữa, leo thẳng lên ghế phụ ngồi.
Đến lúc này, thế giới mới yên tĩnh.
25.
Mùa thu là mùa mà cảnh trên núi đẹp nhất trong bốn mùa.
Hồng, xanh, vàng, cam.
Chúng tôi như bước giữa bảng pha màu mà mẹ thiên nhiên không cẩn thận đánh đổ.
Tôi nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng tôi sẽ càng hạnh phúc hơn nếu trong xe không ầm ĩ.
Tuy rằng trong lần khảo sát gần nhất, điểm của Mã Khải Diệu có tiến bộ vượt bậc, nhưng nói thế nào thì kiến thức của em ấy cũng bị rỗng một số phần mà trước đó em ấy không chú ý nghe giảng.
Vì thế, từ toán lý hóa văn sử địa, lĩnh vực nào em ấy cũng bị Giang Hạo chèn ép đến không thở nổi.
Nhìn Mã Khải Diệu tức đến đỏ mặt tía tai, tôi lo lắng, sợ em ấy tức giận quá mà nổ cả mạch máu.
Đây chính là đòn tấn công tới từ hàng ngũ những con người học siêu giỏi. Tôi yên lặng đồng cảm với Mã Khải Diệu trong lòng.
Giang Hạo thi đỗ đại học Giang cũng chỉ là vì cậu mất phong độ đúng một lần vào hôm thi quan trọng nhất.
Đường núi cũng không quá dài, đi xe hơn một tiếng là tới nơi.
Khung cảnh trong khu nghỉ dưỡng cũng vô cùng đẹp.
Ăn xong những món dân dã vô cùng ngon miệng thì Mã Khải Diệu bị Giang Hạo chọc tức làm tổn thương lòng tự trọng nên trốn vào trong phòng giận dỗi, còn chúng tôi thì quay về phòng thay áo tắm sau đó chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
26.
Suối nước nóng ở đây vô cùng đặc biệt, giống như mê cung. Đi vài bước là lại thấy một cái hồ mới.
Có hồ thì to như cả một cái bể bơi, nhưng mà lối đi hơi loằng ngoằng, có tận hai, ba lối rẽ vào trong các động nhỏ bên trong.
Tôi vòng tới vòng lui, càng đi càng ngơ ngác.
Tôi đi qua một chỗ ngoặt thì tới một cái suối nước nóng nhỏ. Bên trên có một cây hoa quế lớn, thỉnh thoảng có vài đóa hoa rụng xuống trông vô cùng đẹp mắt. Thêm vào đó, hơi nước từ suối bốc lên làm khung cảnh như chìm trong một tầng sương mù mờ mịt, giống như tiên cảnh vậy.
Ở tiên cảnh có một vị trích tiên, vô cùng điển trai, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen thâm thúy như có hàng ngàn, hàng vạn vì sao trong đó.
Còn ai vào đây ngoài Giang Hạo nữa?
Công nhận cậu cũng biết chọn chỗ để ngâm mình thật đấy.
Thấy tôi đến, cậu nhướng mày. Khuôn mặt ngày thường luôn đứng đắn nghiêm túc giờ đây lại có vài phần mê hoặc.
Cảnh tượng này hơi quá mờ ám, tôi định đổi sang ngâm mình ở nơi khác.
Nhưng vừa cất bước rời đi thì tôi trượt chân, nhào người về phía Giang Hạo.
Lúc cậu đón được tôi thì tôi không cẩn thận chạm vào môi cậu một cái.
Đôi môi chạm nhau, bốn mặt chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
Tôi thét chói tai sau đó hoảng loạn đẩy Giang Hạo ra, nhưng không hiểu sao vùng vẫy quá mạnh lại làm rơi dây buộc áo tắm.
Giang Hạo trợn mắt há mồm nhìn tôi như một người bị điểm huyệt.
Tôi vội vàng nhặt áo tắm lên mặc lại cho đàng hoàng, sau đó hoảng sợ chạy trốn.
Cái này là do thể chất cẩm lý của tôi sao? Ban cho Giang Hạo cơ hội được ôm tôi, hôn tôi sau đó còn nhìn cả người tôi nữa?
27.
Tôi lại lấy chăn che mặt lại, lăn qua lăn lại trên giường.
Ngại chết tôi rồi a a a a a.
Cuối cùng là tôi hay Giang Hạo mới là người có thể chất cẩm lý vậy?
Nhớ lại hình ảnh Giang Hạo trừng lớn hai mắt, vẻ mặt sốc nặng vừa rồi thì tôi không muốn sống nữa.
Hôm sau trên đường trở về, Mã Khải Diệu yên tĩnh một cách kỳ lạ, như là hoa bị héo, nhìn vô cùng đáng thương.
“Em nhất định sẽ thi đỗ đại học Giang, vượt mặt người tên Giang Hạo kia. Nếu như em không làm được thì em không phải họ Mã.”
Em ấy nghiêm túc nói với tôi.
Nhìn tình hình này, xem ra là em ấy định học tập nghiêm túc. Không ngờ Giang Hạo còn có tài năng này, tôi cảm thấy hơi vui một chút.
Nhưng đồng thời, trong trường cũng từ từ nổi lên lời đòn, nói trong thời gian tôi dạy kèm học sinh thì dụ dỗ học sinh rồi cặp kè với học sinh của mình.
Học sinh kia là con nhà giàu, trong nhà có rất nhiều tiền. Tôi vì tham tiền của nhà người ta nên một chút đạo đức của người giáo viên cũng không giữ.
Không cần đoán tôi cũng biết là ai loan tin này.
Chỉ cần nhìn người gặp xui nhiều nhất dạo gần đây là biết ngay rồi.
Đó chính là hoa khôi của lớp bên cạnh, hình như tên là Bình Bình thì phải.
28.
“Xí, cái đồ câu dẫn học sinh của mình, kinh tởm.”
Trên đường về ký túc xá, có một bạn xách phích nước nóng đi qua tôi. Thấy tôi, cô ta huých tôi một cái, nói vậy xong mới rời đi.
Tôi dùng ánh mắt thương hại để nhìn cô ấy.
Từ sau khi có được thể chất cẩm lý, mỗi khi thấy những người ghen ghét tôi, bịa đặt chuyện để hãm hại tôi thì tôi đều cảm thấy thương hại họ.
Tôi cảm thấy có lẽ mình là người từ bi nhất thế giới này, rất yêu quý chúng sinh.
Quả nhiên, không tới ba giây sau, phích nước nóng của cô nàng kia bị vỡ.
“A!”
Nghe tiếng thét chói tai truyền đến từ phía trước, tôi nhắm mắt lại. Quá thảm rồi, tôi không đành lòng nhìn người ta.
Rất nhanh đã tới kỳ kiểm tra cuối kỳ.
Tôi cảm thấy thể chất cẩm lý này chẳng công bằng với tôi chút nào cả.
Bạn cùng phòng của tôi – Trần Hi một bên vừa đọc sách vừa cảm thán với tôi: “Kỳ lạ thật đấy! Gần đây không hiểu sao đột nhiên trí nhớ của tớ lại vô cùng tốt, mấy kiến thức quan trọng tớ chỉ cần nhìn qua hai lần là có thể nhớ được rồi.”
Nghe vậy, nước miếng hâm mộ của tôi chảy ào ào xuống dưới.
Nếu như vậy thì có phải hiện tại Giang Hạo đã trở thành người có trí nhớ siêu phàm, nhìn qua là không quên được?
Nhưng người vui sướng lại là bọn họ, tôi lại chẳng có một cái gì hết.
Tôi đau đớn tiếp tục giở sách ra học thuộc. Nhưng vừa đọc giây trước giây sau lại quên, cứ như vậy lặp đi lặp lại không ngừng.
29.
Đã có thành tích cuối kỳ. Dưới sự nỗ lực liều mạng của tôi thì cuối cùng tôi cũng có thể giữ vững vị trí giữa lớp của mình.
Kỳ này, suýt chút nữa Giang Hạo đạt điểm tuyệt đối đứng đầu toàn khoa, nhóm bạn cùng phòng của tôi cũng đạt được thành tích tốt nhất từ trước đến nay.
Tôi cảm thấy hơi chua chua, bên tai tôi vẫn còn văng vẳng giọng nói vui sướng của mẹ Mã Khải Diệu: “Cô giáo Tiểu Tống à, công nhận cô lợi hại thật đấy! Lần này khảo sát A Diệu đứng tận thứ 301 của toàn khối cơ! Cứ tiếp tục đà này thì nữa học kỳ nữa là thằng bé có thể tiến thẳng vào danh sách top 200 của khối rồi! Trời ơi, chuyện này đến nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ, thật sự là vô cùng cảm ơn cô!”
Thôi, mọi người vui vẻ là được rồi.
Sau khi tôi thi xong, về đến nhà, tôi phát hiện tâm trạng của mẹ tôi có nhiều thay đổi rõ rệt.
Sắc mặt thì vô cùng hồng hào, cả người trông trẻ ra, diện tích của siêu thị nhỏ nhà tôi cũng lớn gấp đôi.
“Cửa hàng cách vách đã đến hạn trả mặt bằng nên mẹ thuê thêm chỗ này, bán thêm một ít trái cây cùng những sản phẩm tươi sống. Hiện tại mẹ phải thuê thêm hai người về làm, nếu không mẹ cũng không làm hết việc.”
Mẹ tôi vừa sắp xếp hàng hóa vừa vui vẻ cười, cả người bà như sáng bừng lên, là sự vui sướng cùng sức sống trước nay tôi chưa từng thấy ở bà.