Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 132: 132: Có Khả Năng Sẽ Chết




Sự kiện tuyết rơi ở tỉnh Hải đã được lan truyền trên khắp cõi mạng, vô số video được tung ra, leo thẳng lên hot search chỉ trong mười phút.
Tuyết rơi? Tuyết ở tỉnh Hải, không phải loại hình quảng báo du lịch mới đâu nhỉ?
Vùng nhiệt đới mà cũng có tuyết? Phép thuật gì vậy?
Không dám giấu, nửa tiếng trước tôi còn nằm phơi nắng trên cát đây, thế mà tự dưng lại có tuyết.
Đang định đi nghỉ mát, Đông Bắc lạnh quá, đi biển để cho qua mùa đông, giờ sao rồi, tôi có nên đi nữa không?
Lâu trên đừng đi, tôi dân Đông Bắc đây, ở đấy tuyết còn dày hơn cả quê mình.
Mấy năm nay khí hậu Trái Đất xuống cấp quá, nhưng không đến mức xấu như thế này chứ.
Xảy ra sự kiện bất thường là bị ma quấy rồi, chẳng lẽ sắp đến tận thế à?
Mê tín dị đoan là không tốt.
Thế ông thử giải thích xem tại sao lại có tuyết rơi trên biển?
Đợi chuyên gia giải thích đi.
Giải thích cái lìn, giờ còn tin lời chuyên gia cơ đấy?
Người dân ở tỉnh Hải chắc không có quần áo ấm đâu ha, anh đây bán áo khoác sáu mươi năm rồi, cuối năm dọn kho nè.
Lầu trên ơi cậu là thiên tài kinh doanh hả?

Kí túc trụ sở chính ở Đế Đô, Lâm Xuân ra khỏi phòng tắm với gương mặt bơ phờ, mệt đến nỗi bước đi loạng choạng.
Mẹ nó! Quên mất mình không thể ăn thịt.
Di chứng của cái mõ hại người quá, mà bản thân cô cũng không phải tu sĩ khổ hạnh, khó mà nhớ đến chuyện mình phải ăn chay trong đời sống hằng ngày.

Lúc ăn lẩu, cô cũng đã nôn một lần vì ăn một xiên thịt dê.

Ai ngờ vừa trúng đạn được hai tiếng đồng hồ thì lại ăn hành thêm phát nữa.
Sao cứ chăm chăm đến cái ăn mà quên mất mình sẽ bị nôn vậy?
Lâm Xuân ôm bụng, việc đầu tiên cô phải làm sau khi lấy lại sức là mang gà rán ra ngoài phòng khách.

Cô không vứt trà sữa nhưng mà vừa nôn xong nên giờ cô cũng nhạt mồm nhạt miệng, thành thử lại đi vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước.

Đang định mở nắp uống thì nghe thấy WeChat đổ thông báo liên tục.
Tổ sáu lại nhắn tin à?
WeChat của cô có hai nhóm, một là nhóm lớp, hai là nhóm của tổ sáu.


Cô vẫn luôn ẩn nhóm lớp, thi thoảng mới vào xem chứ cô không dám ẩn tổ sáu, sợ có chuyện gì thì không xử lí kịp.

Mà lắm thông báo réo rắt thế này thì chỉ có thể là đang tám với nhau thôi.
Lâm Xuân mở WeChat ra.
Vua Biển: Mọi người nghe chuyện tuyết rơi ở tỉnh Hải chưa?
Trợ lí Đàm: Chú hóng chậm quá, lên hot search từ lâu rồi.
Vua Biển: Chậc, tin mà ai cũng biết thì làm gì có giá trị chia sẻ.
Vua Bẩn: Sao, chả lẽ mày moi được tin gì mà mọi người không biết à?
Vua Biển: Theo nguồn đáng tin cậy, trước khi tuyết rơi ở tỉnh Hải thì đã xuất hiện năng lượng cực kì chấn động ở bờ biển.
Trợ lí Đàm: Có đại ca hệ băng đến tỉnh Hải để được chơi tuyết à?
Vua Bẩn: Nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà cục dị năng tỉnh Hải vẫn không giải quyết xong vụ này, phế vl.
Vua Biển: Theo nguồn đáng tin cậy, phạm vi tuyết rơi ở tỉnh Hải đang lan rộng không ngừng, chỉ trong nửa tiếng, đã lan từ SY đến các thành phố lân cận, hơn nữa còn mở rộng liên tục.
Vua Bẩn: Phạm vi bao trùm rộng thế à?
Vua Biển: Ừm, hồi trước Trần Sơ phát điên lên vì người đẹp mà chỉ phong tỏa được mỗi đảo Odin thôi, mà trận tuyết này phải phủ sóng hơn năm cái đảo đấy.
Vua Bẩn: Lúc đấy dị năng của Trần Sơ đã lên cấp SS rồi.
Trợ lí Đàm: Nghe hơi điêu, đây không phải thứ mà con người có thể làm ra được.
Thanh Không: Vật phẩm tai họa, bão tuyết.
Vua Biển: !!!! Vật phẩm tai họa như bản đồ địa mạch? Vãi lít, lại thêm món nữa.
Vua Bẩn: @Thanh Không, anh biết chuyện gì đúng không?
Thanh Không: Đúng.
Vua Biển: Anh biết thì phải nói chứ.
Thanh Không: Chuyện này lằng nhằng lắm, anh khuyên mấy chú đừng biết cho nhẹ lòng.
Vua Bẩn: Anh bị điên à?
Trợ lí Đàm: Chắc điên thật rồi.
Vua Biển: Không muốn nói thì đừng có mớm chứ, nửa khoe nửa giấu là sao, đồ chó chếc!
Lâm Xuân thoát khỏi Weibo, quay về inbox nhóm, đúng lúc thấy tin nhắn của Thanh Không, vô thức trả lời: Bão tuyết ở tỉnh Hải, Lửa Xanh ra tay rồi?
Cô vừa xem xong một số video trên mạng, nhận ra người dân tỉnh Hải bắt đầu đắp người tuyết ở khu nhà, lượng tuyết khổng lồ thế này không phải điều mà con người có thể làm được.
Vua Bẩn: Em nói chắc nịch thế?
Mặc dù đa số thảm họa dị năng trên Trái Đất đều do Lửa Xanh gây ra, nhưng câu nói vừa nãy của Lâm Xuân không khác nào một lời khẳng định, như thể cô đã biết tình cảnh này sẽ xuất hiện.
Vua Biển: Nói mau, hai người làm gì sau lưng tụi này rồi?
Trợ lí Đàm: Mấy đứa chọc vào Lửa Xanh đấy à?
Thanh Không: Giờ còn muốn biết bí mật nữa không?

Cả nhóm bỗng im như thóc, không có ai nói chuyện chừng nửa phút.
Lâm Xuân: …
Mấy cái người này, đừng có thực tế như vậy chứ.
Bão tuyết ập đến nhanh như vậy tức là thủ lĩnh Lửa Xanh đã bắt đầu tái sinh Vòm Trời rồi, nhưng mà có cần vội vã đến thế không? Khi bọn cô vừa biết chuyện cứu đời, mới ra ngoài được nửa ngày thì Lửa Xanh đã bắt đầu kích hoạt vật phẩm, đây là sự trùng hợp hay là âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu?
“Hệ thống, thủ lĩnh Lửa Xanh đang giữ bao nhiêu vật phẩm tai họa vậy?” Lâm Xuân hỏi hệ thống.
Có tổng cộng sáu món vật phẩm gây ra thảm kịch: bản đồ địa mạch, dịch bệnh, bão tuyết, hạn hán, lũ lụt, chiến tranh.

Hiện giờ đã có bốn thứ xuất hiện, chỉ còn lại lũ lụt và chiến tranh.

Lâm Xuân không biết hai vật phẩm đó đang ở Vòm Trời hay nằm trong tay Lửa Xanh.
“Tôi không biết, nhưng chắc chắn chiến tranh không ở chỗ hắn.” Hệ thống đáp.
“Nghĩa là hắn có thể đã lấy được lũ lụt.” Lâm Xuân hỏi: “Tại sao cậu lại chắc chắn hắn không có chiến tranh?”
“Chiến tranh là thứ nguy hiểm nhất trong sáu vật phẩm, chỉ khi nào gom đủ năm món đồ còn lại thì mới gỡ bỏ được phong ấn của chiến tranh.” Hệ thống trả lời.
“Dù không có chiến tranh thì lũ lụt cũng gây hại kinh khủng mà.” So với bão tuyết, Lâm Xuân còn sợ lũ lụt hơn, dẫu gì bão tuyết xảy đến thì chỉ thấy lạnh thôi, giữ ấm là có thể đối phó được rồi, nhưng lũ lụt thì khác.

Chỉ cần vỡ đê, con người và động vật sẽ không trốn thoát: “Giờ chỉ mong là hắn không cầm lũ lụt thôi.”
– Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.
Lâm Xuân vội bước ra khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa đã thấy thành viên đội tuần tra dẫn bọn cô đến đây đang đứng ở ngoài: “Đội trưởng Quan muốn gặp hai người, Trần Sơ đâu rồi?”
Cô đang định nói Trần Sơ đang tu luyện thì thấy phòng ngủ bên kia đã mở cửa, Trần Sơ bước ra ngoài.

Thoạt nhìn trông anh có vẻ khác xưa nhưng so kĩ ra thì lại không thấy thay đổi là mấy.
Hình như khí chất khang khác, có hơi giống Đầm Nước?
Lâm Xuân tròn mắt, cô nhớ ra rồi, Trần Sơ bây giờ mang đến cho cô cảm giác y như Đầm Nước khi mới tỉnh lại ở thủy vực.
“Tôi đây.” Trần Sơ đi ra ngoài cửa.
Thành viên đội tuần tra cũng ngẩn người khi thấy Trần Sơ, anh cũng có cảm nhận giống Lâm Xuân, chàng trai này khác hẳn với lúc được anh đưa đến kí túc nhưng hiện giờ anh không biết phải hình dung thế nào.
“Đội trưởng Quan muốn gặp hai người.” Anh nói.
– Dẫn đường đi.
Anh không nói gì, đưa cả hai đến tòa văn phòng.


Mấy phút sau, hai người đã tới phòng làm việc của Quan Trạch Dương.
Bốn người dị năng cường tráng đứng canh ngoài cửa, khi thấy Trần Sơ đến, cả bốn người cùng nhìn về phía anh với nét mặt phòng bị.
Trần Sơ liếc qua họ, vừa nhìn đã đoán được tu vi của bốn người, cấp SS.
Tất cả đều là thành viên của Côn Luân.
Anh cứ đứng im ngoài cửa cho bọn họ quan sát.
Mãi sau, thanh niên tóc đỏ cầm đầu cả nhóm đã lên tiếng trước: “Tôi là đội trưởng Côn Luân, Xích Viêm.”
“Trần Sơ.” Anh gật đầu với anh ta.
“Phi Sương bảo cậu là người đã cứu em ấy và Hổ Kình lúc ở Xích Thủy.” Xích Viêm nói.
“Chúng tôi là đồng đội tác chiến với nhau.” Trần Sơ đáp.
– Ừ, tôi tin cậu.
Trần Sơ nhíu mày, cảm thấy câu nói “Tôi tin cậu” như đang bao hàm một ẩn ý gì đó, nhưng anh chưa kịp nghĩ sâu, bời vì sau khi Xích Viêm nói xong đã chủ động mở cửa văn phòng, ra dấu cho anh đi vào.
Trần Sơ gật đầu với anh ta, dẫn Lâm Xuân vào phòng làm việc.

Ngoài Quan Trạch Dương, trong phòng còn có ông Hoa và một người đàn ông điển trai với đôi mắt mù.
“Tiêu Văn.” Lâm Xuân biết trai đẹp này.

Mấy tháng trước, cả hai đã gặp nhau ở văn phòng tổ sáu.

Mặc dù chỉ gặp thoáng qua, nói chuyện được mấy câu nhưng người đàn ông với khí chất lỗi lạc như vậy đã in đậm dấu ấn trong lòng người.

Huống hồ, anh còn là nhà tiên tri trong truyền thuyết.
“Lâm Xuân?” Đôi mắt không có tiêu cự của Tiêu Văn nhìn về phía Lâm Xuân, nét cười nở rộ trên khuôn mặt.
“Anh còn nhớ em ạ?” Lâm Xuân hơi bất ngờ.
“Số mệnh của em rất đặc biệt nên tôi vẫn luôn nhớ kĩ em.” Tiêu Văn nói.
“Bởi vì em xui quá ạ?” Ngoài cái này ra, cô chẳng biết mình đặc biệt ở đâu hết.
Tiêu Văn cong môi cười, không nói ra lời trong lòng.

Trên đời có rất nhiều người đen đủi, nhưng chẳng được mấy ai có bờ môi đến mức như này rồi còn không chết.
“Được rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa.” Quan Trạch Dương ngắt lời cả hai, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Trần Sơ: “Cậu biết chuyện ở tỉnh Hải rồi đúng không?”
Anh gật đầu.
Trên đường đến đây, Lâm Xuân đã kể cho anh sự việc ở tỉnh Hải, lúc trước anh vẫn đang tu luyện nên không biết đến tin tức trên mạng.

Thật ra nửa tiếng trước, trong lúc tu luyện, anh đã cảm ứng được trong bóng tối.

Vào khoảnh khắc ấy, anh thấy sức mạnh băng tuyết ở đất trời đang ngưng tụ lại, mang theo sự phẫn nộ thoắt ẩn thoắt hiện.

Anh không cảm nhận được rõ cơn tức ấy, nhưng dường như nó đang lan tràn khắp nơi nơi.

“Vật phẩm tai họa, bão tuyết à?” Quan Trạch Dương hỏi.
“Tôi cần đi xác nhận mới biết được.” Mặc dù thâm tâm Trần Sơ đã kết luận đó là “bão tuyết” nhưng anh vẫn muốn chắc chắn hơn.
“Bão tuyết đang lan rộng, giờ đã đổ bộ vào ba thành phố xung quanh.” Ông Hoa vẫn luôn chú ý đến tin tức trên mạng bỗng lên tiếng: “Từ khi bão tuyết bắt đầu xuất hiện, tuyết ở tỉnh Hải vẫn luôn dày đặc, hơn nữa còn phát triển ra khắp nơi, sức mạnh băng tuyết khủng khiếp như này không phải điều mà người dị năng bình thường có thể làm được.”
Ý của ông Hoa rất rõ, chẳng cần phải chứng thực, đây chắc chắn là vật phẩm tai họa.
“Vẫn đang mở rộng ra? Người dị năng tỉnh Hải đâu, vẫn chưa tìm được vật phẩm à?” Nét mặt Quan Trạch Dương cau lại.
“Bọn họ không tìm được nơi có sức mạnh dao động.” Ông Hoa trả lời: “Bão tuyết khác với bản đồ địa mạch, hình như năng lượng của nó không rõ ràng, trong phạm vi mà nó bao trùm chỉ toàn dị năng băng tuyết.”
“Vô liêm sỉ!” Hệ thống điện ở tỉnh Hải đã xảy ra vấn đề, một khi điện bị ngắt sẽ gây ra rắc rối vô cùng khủng khiếp.” Quan Trạch Dương tức đến nỗi đập tay xuống bàn làm việc.
Nhiệt độ ở tỉnh Hải chưa từng xuống 18 độ, vậy nên dây cáp điện ở đó chưa bao giờ sử dụng các biện pháp để chống bị đóng băng, thành ra khi nhiệt độ bị chênh lệch rõ rệt sẽ rất dễ gây ra hiện tượng đứt dây.

Mười năm trước, ở tỉnh JX từng gặp bão tuyết như vậy, chỉ trong một đêm, toàn bộ hệ thống điện đã bị tê liệt, thậm chí còn không thể bật được đèn vào ban đêm, một cây nến bán khống giá lên hai mươi tệ.

Tỉnh Hải là vùng nhiệt đới, người dân nơi ấy còn không có quần áo rét, một khi bị mất điện, điều hòa không thể sử dụng, có khi còn khiến người ta chết cóng.
“Trần Sơ, cậu có cách nào để tìm được bão tuyết không?” Bây giờ Quan Trạch Dương không có biện pháp nào cả, hi vọng duy nhất chỉ có mình Trần Sơ.
Trần Sơ là người đã mang đến thông tin về sáu vật phẩm tai họa, đại tư tế còn chỉ đích danh nhờ Trần Sơ cứu thế giúp mình, có lẽ anh sẽ có cách để tìm được vật phẩm tai họa.
Trần Sơ cau mày đáp: “Tôi có thể thử xem sao.”
Đại tư tế không nói cho anh phương pháp để tìm vật phẩm tai họa, nhưng dị năng của anh đã lên cấp nên giờ anh nhạy bén hơn mọi người rất nhiều, có lẽ đến tỉnh Hải anh sẽ cảm nhận được gì đó.
“Vậy cậu đi ngay đi.” Quan Trạch Dương không đợi nổi.
“Tôi cũng đi.” Lâm Xuân vội cất lời.
Cô không biết Trần Sơ có tìm được vật phẩm hay không, nhưng cô thì có.

Khi nãy cô đã âm thầm hỏi hệ thống, cậu ấy bảo mình có thể đánh hơi được vị trí của bão tuyết.
“Cô đi làm gì?” Quan Trạch Dương chau mày.
Trần Sơ đang định nói thì nghe thấy Tiêu Văn mở lời: “Em đi sẽ gặp nguy hiểm.”
Mọi người sững lại, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Văn.
Trần Sơ lo lắng hết đỗi, Quan Trạch Dương và ông Hoa thì lại tò mò, bởi vì Tiêu Văn sẽ không vô cớ xem bói cho người khác.

Nhất là trong số những người đang ở văn phòng, Lâm Xuân lại là cô gái có thực lực và địa vị tầm thường nhất.
“Nguy hiểm gì vậy?” Trần Sơ vội hỏi.
Vừa nãy anh cũng đã định nói đỡ cho Lâm Xuân khi cô bảo mình sẽ đi cùng anh, bởi anh biết cô có cách để tìm được bão tuyết nên mới chủ động yêu cầu như vậy.
“Có khả năng sẽ chết.” Tiêu Văn đáp.
Đôi mắt Trần Sơ co rụt lại, Tiêu Văn bảo Lâm Xuân sẽ chết, nếu đây là lời nói của người khác thì anh đã không phản ứng dữ dội đến mức này, bởi vì vận đen vẫn luôn bám theo Lâm Xuân.

Khổ nỗi Tiêu Văn lại khác, anh đã từng bói cho Lâm Xuân, lời bình của anh về cô là: “Có tướng của người sắp chết nhưng không dễ lìa đời.”
Mà hôm nay, nửa câu sau đã hoàn toàn biến mất.
Hết chương 128..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.