Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 140: 140: Đi Lấy Dịch Bệnh




Hai người đoán không sai, trưởng ban Quan gọi cả hai đến là vì đã chọn ra được địa điểm kích hoạt dịch bệnh và chiến tranh.

Chỉ trong một buổi tối đã giải quyết được chuyện khó nhằn này, vì vậy, khi nhân loại chấm dứt xích mích nội bộ và thực sự trở thành một cộng đồng có chung tương lai sẽ phát huy sự gắn kết và hành động một cách mạnh mẽ.
“Đã chọn được ba nơi kích hoạt những vật phẩm còn lại.

Dịch bệnh ở nước G, chiến tranh ở nước N và hạn hán ở nước L.” Trưởng ban Quan thông báo địa điểm cho hai người.
Tuy nhiên, chênh lệch cũng không lớn lắm.

Như dự đoán, ba nước đều nằm dọc theo bờ sông và lũ lụt sẽ lan rộng nhanh chóng.

Nếu tất cả đều là vật phẩm tai ương và các nước đang phải chờ đợi “lũ lụt” ập đến, vậy còn gì mà không đứng ra chủ động tiếp nhận ba vật phẩm này đây.

Ít nhất trên danh nghĩa, họ sẽ được coi là anh hùng đã hy sinh để cứu Trái Đất và toàn bộ nhân loại.

Như vậy, sau khi thảm họa qua đi và bắt đầu quá trình phục hồi, các nước cũng sẽ chung tay giúp đỡ họ.
Đây là điều trưởng ban Quan đã dự đoán từ trước, đồng thời cũng là lí do anh không để Trần Sơ đi thu hồi lũ lụt, thậm chí trong buổi hội nghị tối qua, trưởng ban Quan cũng chủ động bày tỏ lòng biết ơn về sự hi sinh của nước G và nước N, đồng thời tuyên bố nước mình sẽ hỗ trợ tương ứng cho việc tái thiết của cả ba quốc gia.

Anh đã nói như vậy nên mọi người không lảng tránh nữa mà cũng đồng tình theo, ngỏ lời sẽ đầu tư và góp sức giúp cả ba nước trong công cuộc phục hồi sau thiên tai.

Nhờ vậy, mọi chuyện đã được giải quyết thuận lợi, trưởng ban Quan còn giúp làm đẹp hình ảnh nước mình trên trường quốc tế.
“Vậy bây giờ chúng ta đi lấy lũ lụt hay dịch bệnh?” Trần Sơ không biết trưởng ban Quan đã nói những gì trong hội nghị, nhưng nếu nước G và nước N đã biết lũ lụt có thể phong ấn trước thời hạn, họ sẽ không dễ dàng đồng ý kích hoạt hai vật phẩm ở mảnh đất của mình.
“Đi tìm dịch bệnh trước.” Trưởng ban Quan nói.
“Thế lũ lụt thì sao?” Lâm Xuân không kìm được hỏi.

Sáng nay cô lướt mạng, biết rằng nạn lũ ở nước D đang vô cùng nghiêm trọng, ở các thành phố ven sông, mực nước dâng cao bằng hai tầng cộng lại.

Mưa lớn kéo dài nhiều ngày gây ra sạt lở đất ở nhiều nơi, người dân phải di dời, nơi nơi hoang tàn.
Mặc dù cô hiểu lí do vì sao trưởng ban Quan không phong ấn lũ lụt, nhưng bây giờ cả hai nước đã chấp thuận, cô nghĩ rằng có thể khóa lũ lụt lại rồi.
“Trong hội nghị, mọi người hỏi vì sao phong ấn bão tuyết được mà lũ lụt lại không, tôi đã đưa ra những nguyên nhân sau.

Trần Sơ là người phong ấn bão tuyết, sở dĩ cậu có thể làm vậy bởi vì cậu là người dị năng duy nhất trên Trái Đất lên đến cấp tôn giả, mà mỗi tôn giả chỉ được niêm phong một vật phẩm.

Trần Sơ đã kết ấn bão tuyết nên không thể động vào lũ lụt nữa, nếu muốn khóa lũ lụt thì chắc chắn phải tìm ra một sức mạnh cùng đẳng cấp như vậy, mà người dị năng cấp tôn giả chỉ có ở trên Vòm Trời.


Vậy nên, chúng ta phải đến Vòm Trời tìm linh thể bậc tôn giả, lấy việc hồi phục Vòm Trời làm cái giá để xin họ phong ấn vật phẩm tai họa.” Trưởng ban Quan nhìn Lâm Xuân: “Tôi biết em không chịu được cảnh trăm họ lầm than, nhưng nếu giờ em đi lấy lũ lụt nghĩa là đang vả vào mặt tôi, mà vả vào mặt tôi là vả vào mặt nước mình.

Một khi họ không tin tưởng mình nữa, thấy mình cố tình làm vậy, lấy cớ để chèn ép họ thì lòng tin mà mọi người khó khăn lắm mới tạo dựng được sẽ sụp đổ.

Lâm Xuân, chúng ta không còn thời gian, đứng trước thảm họa, hi sinh là điều khó tránh khỏi.

Điều mình có thể làm là không để đất mình bị tàn phá thêm lần nào nữa.”
Lâm Xuân á khẩu khi nghe trưởng ban Quan nói như vậy, cô không phải thánh mẫu hay gì, cô chỉ nghĩ rằng rõ ràng mình có thể thu nhận lũ lụt, vậy mà giờ như thể cô nhìn thấy một người bị rơi xuống nước, tay cô đang cầm phao nhưng lại chẳng thể ném xuống, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn.

Song cô cũng hiểu lời trưởng ban Quan nói, bởi vì đây mới là cách giải quyết nhanh nhất, mà mình là người Trung, bảo vệ nước mình là chuyện đương nhiên.
Huống chi, nước mình đã phải kinh qua hai vật phẩm tai họa.

Trong việc bảo vệ Trái Đất, mình cũng cống hiến không ít hơn bất cứ một quốc gia nào.
“Tôi hiểu, bọn em sẽ sớm lấy dịch bệnh ra ngoài.” Với tình hình hiện giờ, phải nhanh chóng tìm ra dịch bệnh thì mới thuận buồm xuôi gió phong ấn được lũ lụt.
Trưởng ban Quan thấy Lâm Xuân hiểu ra, hài lòng gật đầu nhưng vẫn nhắc nhở: “Chỉ còn hai mươi chín ngày nữa.”
“Gần đây có không gian con nào mở cổng?” Trần Sơ hỏi, vội vàng gọi hai người tới đây như vậy tất nhiên là vì có không gian con sẽ hiện ra vào ngày hôm nay.
“Thành phố Hắc Thạch – không gian con cấp A.” Tiêu Văn mở lời.
Tối qua Tiêu Văn cũng tham dự hội nghị, sở dĩ họp gấp rút như vậy bởi vì tiên tri các nước đều nhận được dấu hiệu về sự nguy hiểm mà Trái Đất sắp gặp phải, vậy nên tiên tri từ khắp nơi trên thế giới cũng đến dự thính.
“Thành phố Hắc Thạch sẽ mở cửa sau một tiếng…” Trưởng ban Quan nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận lại thời gian: “Giờ chỉ còn bốn mươi lăm phút nữa thôi.”
“Địa điểm?” Trần Sơ hỏi.
“Trùng Khánh.” Trưởng ban Quan vừa nói vừa lấy một chiếc hộp kim loại màu đen ở trên bàn rồi đưa cho hai người: “Trong đây có hai chìa khóa mở cổng không gian con.”
Trần Sơ giơ tay nhận: “Chúng tôi sẽ lên đường ngay bây giờ.”
Trưởng ban Quan gật đầu: “Cần chuẩn bị cái gì nữa thì cứ nói đi.”
Chuyến đi vào không gian con lần này liên quan đến sinh tử của Trái Đất nên dù Trần Sơ có yêu cầu gì thì anh cũng sẽ cố gắng đáp ứng cậu.
Trần Sơ với Lâm Xuân nhìn nhau, cô đang định lắc đầu bảo mình không cần gì hết thì nghe thấy anh nói: “Đá sức mạnh, dị năng của Lâm Xuân tốn rất nhiều đá.”
Cô sững lại, sau đó nhìn trưởng ban Quan với ánh mắt sáng ngời.
Trưởng ban Quan không hề hoài nghi và lưỡng lự, người dị năng cần đá sức mạnh là điều hết sức bình thường, anh đồng ý ngay mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì: “Được, cần số lượng bao nhiêu để tôi gọi người mang tới.”
Trần Sơ hỏi Lâm Xuân: “Em muốn bao nhiêu viên?”
Cô đăm chiêu: “Năm mươi nghìn viên ạ.”
Nói xong Lâm Xuân cũng hơi chột dạ, cô nghĩ mình không cần quá nhiều, nhưng một khi Vòm Trời sống lại, có lẽ cô sẽ không thể vào không gian con được nữa, đến lúc đó muốn lấy đá sức mạnh cũng làm gì có cơ hội, vậy nên cô mới nảy lòng tham đòi nhiều như thế này.
Song không ngờ Trần Sơ lại nhăn mày, giọng hồ nghi: “Năm chục nghìn là đủ rồi à? Lần này mình vào không gian con phải đi qua khe hở không gian để vào trại Miêu đấy.”
Đi qua kẽ hở không gian có đại tư tế rồi còn gì?

Trưởng ban Quan: “Năm mươi nghìn ít thật, cầm hai trăm nghìn viên vào đi.”
Lâm Xuân còn chưa nghĩ đến chuyện này, trưởng ban Quan đã đưa ra một con số gấp bốn lần số lượng mình đề ra, biến thành hai trăm ngàn luôn.
“Không đủ à?” Trưởng ban Quan rặt vẻ chỉ cần Lâm Xuân lên tiếng là anh có thể cho thêm.
“Đủ rồi ạ.” Quá đủ ấy chứ.
“Để tôi cho người đem tới.” Nói xong, trưởng ban Quan nhấc máy lên gọi cho đầu bên kia, chưa đầy năm phút đã có người mang vật phẩm trữ đồ vào, bên trong phải chứa khoảng hai trăm nghìn viên đá sức mạnh.
“Cái này nữa, em cầm đi.” Trưởng ban Quan lại tháo dây chuyền bạc trên cổ mình xuống rồi đưa cho Lâm Xuân.
Nhìn thấy sợi dây này, đôi mắt Trần Sơ ánh lên vẻ sửng sốt.

Bởi vì đây là vật phẩm rất mạnh, vậy mà anh lại không thể cảm nhận được trước khi trưởng ban Quan gỡ nó xuống.
“Đây là?” Lâm Xuân không nhận.
“Đây là vật phẩm phòng vệ, vòng cổ ánh sáng, chắc nó phải cấp SS trở lên.

Khi gặp nguy hiểm nó sẽ tự động tạo ra tấm màn sáng để bảo vệ người đeo.

Ba mươi năm trước có người dị năng cấp S thuộc nhà nước lấy được sợi dây này từ không gian con thành phố Ánh Sáng.

Kể từ đó, thành phố không mở cổng nữa, mọi người ai cũng nghĩ điều này liên quan đến cái dây.” Trưởng ban Quan giải thích: “Em đeo nó đi, nó sẽ bảo vệ em an toàn.”
Lâm Xuân nào dám nhận: “Anh cứ đeo đi ạ.”
Vật phẩm phòng vệ cấp SS, đã thế còn được đeo trên cổ trưởng ban Quan, nghĩ thôi cũng biết tác dụng của nó ra sao rồi.
“Bây giờ sự an toàn của em quan trọng hơn tôi.” Trưởng ban Quan nói.
Lâm Xuân hẵng còn chần chừ thì Tiêu Văn bỗng nói: “Cầm đi, tôi có linh cảm em sẽ dùng đấy.”
Sau khi Tiêu Văn nói xong, nét mặt ba người còn lại không ổn chút nào.

Rơi vào hoàn cảnh gì mới có thể sử dụng vật phẩm phòng thủ, chắc chắn phải là lúc gặp nguy hiểm rồi, hơn nữa còn là loại nguy hiểm mà Trần Sơ không thể ngăn lại được.
“Cầm đi!” Bấy giờ trưởng ban Quan không nhiều lời nữa, anh vòng ra sau bàn, nhét dây chuyền vào tay Lâm Xuân.
Lần này cô cũng không từ chối, nắm thật chặt sợi dây trong tay mình.
“Đến giờ rồi, cả hai đi đi.” Cứ đẩy đưa như vậy, gần hai mươi phút cũng đã đi qua.
“Vậy bọn tôi đi trước.” Trần Sơ không nói gì thêm, thi triển dị năng không gian, đi đến Trùng Khánh ngay trong văn phòng của trưởng ban Quan.
Trần Sơ đặt lối ra ở khu vực có biến động năng lượng lớn ở Trùng Khánh dựa theo linh cảm của mình, sau khi ra ngoài mới biết đây là trung tâm thương mại.

Hôm nay còn là cuối tuần nên quanh đây rất đông, may mà hầu hết mọi người đều đang nói chuyện với nhau, không thì cũng nghịch điện thoại, chẳng mấy ai chú ý đến hai người đột nhiên xuất hiện ở đây.


Tuy nhiên dù họ có để ý thì cũng chỉ nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm thôi.
Lâm Xuân vừa mới bước ra khỏi hành lang không gian, còn chưa vững chân, ống quẻ đã lay động trước mặt cô.
Mao Minh Kiệt, nam, 26 tuổi, bị các cơ quan liên ngành mời lên làm việc vì tung tin vịt về ngày tận thế.
Lâm Xuân nhìn xung quanh, trong bán kính ba mét chỉ có một người duy nhất có độ tuổi và giới tính phù hợp.

Một chàng trai trẻ mặc áo khoác xám, tay vừa gõ phím điện thoại vừa cầm điếu thuốc, quên mất thuốc lá sắp cháy hết rồi.
Anh trai ơi, mặc dù những gì anh viết trên mạng cũng không hẳn là bịa đặt đâu, nhưng mà anh xui quá.
Lâm Xuân bước lên hai bước, vỗ vào tay chàng trai, đợi người ta ngẩng lên rồi mới cất lời khuyên nhủ: “Anh mà còn loan tin tận thế nữa là sẽ bị gọi lên làm việc đấy.”
Anh chàng nghe vậy thì khó chịu, con bé này là ai đây, chõ mõm vào việc mình đăng tin lên mạng làm gì? Đang định chửi thì khóe mắt liếc thấy Trần Sơ đứng ở bên cạnh.

Trần Sơ không làm gì hết, thậm chí còn mỉm cười với anh ta nhưng không hiểu sao con tim nhỏ bé của anh ta lại đập thình thịch, anh lẳng lặng cất điện thoại rồi đi vào trung tâm thương mại.
Bố mày chuyển địa điểm lướt mạng, bố không tin cái đôi chó chết thích xen vào chuyện người khác sẽ đi theo bố mãi được.
Lâm Xuân thở dài: “Có mỗi một điểm công đức, anh giai này không nghe theo mình rồi.”
Trần Sơ tò mò hỏi: “Nếu anh ta nghe lời em thì em được mấy điểm?”
Lâm Xuân không giấu Trần Sơ chuyện gì nên nói thẳng: “Mười điểm á.”
Anh gật đầu rồi lại nói: “Có hơi lạ.”
“Lạ gì ạ?” Cô hỏi.
“Bọn mình đến đây một lúc rồi mà không gian con vẫn chưa mở cổng, không phù hợp với hình tượng chìa khóa sống của em chút nào.” Anh trêu.
Lâm Xuân giật mình, nếu Trần Sơ không nhắc thì cô cũng không nhận ra.

Bởi vì hệ thống đang ngủ nên tác dụng của chìa khóa sống đã biến mất.

Thật ra sau khi hệ thống ngủ đông, những thiết lập ban đầu cũng không bị trì hoãn, ví dụ như xem bói, tai nạn giao thông và phong ấn dịch bệnh ba ngày một lần.

Những chức năng cơ bản vẫn ở đó, chỉ không mở được siêu thị thôi.

Thật ra bình thường đây lại là chuyện tốt, dù chẳng mở siêu thị nhưng chỉ cần không vào không gian con thì cô sẽ chả gặp nguy hiểm gì, số vật phẩm hiện giờ cũng đủ dùng rồi.

Ngặt nỗi, cô sợ rằng sự chuyển biến của hệ thống sẽ gây ra biến số cho việc cứu thế.
Trần Sơ thấy biểu cảm của cô không ổn lắm nên hỏi: “Em sao vậy?”
Cô thành thật: “Có lẽ nó liên quan đến việc em đã tiêu hao quá nhiều năng lượng để báo tin ra ngoài.”
Trần Sơ an ủi: “Không sao đâu, mình có chìa khóa mà.”
Thực ra anh có rất nhiều chìa khóa, nhưng mà mấy lần trước vào không gian con đều nhờ Lâm Xuân dẫn đi nên anh tiết kiệm được kha khá.
Cô gật đầu.
Trần Sơ xem giờ rồi nhìn phố ăn vặt ở gần đó, cười hỏi: “Vẫn còn thời gian, em muốn đi mua đồ ăn không?”
Lâm Xuân không có ý kiến gì hết, trời đánh tránh miếng ăn, chúa cứu thế mà đói thì cũng chẳng còn sức làm việc.
Sau khi hai người mua một suất đậu hũ thối trên con phố ăn vặt, chìa khóa trong tay Trần Sơ bỗng tản ra những tia sáng màu bạc lấp lánh, cực kì nổi bật trong chiếc màu hộp đen.
Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân nhìn thấy cách dùng của chìa khóa, cô cầm nó trong tay với vẻ ngạc nhiên.
“Anh vào trước nhé.” Nói rồi Trần Sơ bóp nát chìa khóa.

Lâm Xuân đợi anh làm xong, đang định thực hành thì trước mắt tối sầm lại, cô đã tiến vào rồi.
Cô nhìn thành phố được xây dựng hoàn toàn từ khối đá màu đen ở trước mắt mình, không kiềm được mà chửi: “Năng lực không mất đi mà nó chỉ đến muộn thôi.”
Xem ra mình không thể thoát khỏi kiếp đời chìa khóa sống được rồi.
Lâm Xuân nhìn thấy linh thể đi tới từ phía xa xa, cô vội lấy thước của bậc hiền triết ra để xem có thể nói chuyện với người ta được không.

Bên tai cô bỗng có cơn gió thoảng qua, Trần Sơ cưỡi gió đáp xuống bên cô.
Hai người không tiến vào cùng lúc nên sau khi đến thành phố Hắc Thạch, cả hai đã xuất hiện ở các địa điểm khác nhau.

Song với thực lực của Trần Sơ hiện giờ, tìm người là một việc quá đỗi đơn giản.

Anh có thể cảm ứng được bất cứ nơi nào có gió lướt qua.

Vậy nên anh đã bay ngay đến chỗ Lâm Xuân khi cô vừa đặt chân xuống đây.
“Đi thôi.” Dứt lời, anh vòng tay qua eo cô, bế cô bay tới cổng thành của Hắc Thạch.

Cổng thành dài chừng trăm mét, mỗi viên đá dựng lên cũng phải cao đến mười mấy mét, không biết những tảng đá này được tạc ra như thế nào.
“Bọn mình đợi ở đây một ngày, nếu đại tư tế không tới, mình sẽ tự đến trại Miêu.” Trần Sơ nói với Lâm Xuân.
Cô kinh ngạc: “Bọn mình có thể tìm được trại Miêu ạ?”
Anh đáp: “Anh cảm nhận được loáng thoáng nhưng sợ là không chính xác.”
Trần Sơ không muốn liều lĩnh bởi bọn anh chẳng còn thời gian mạo hiểm nữa, tốt nhất vẫn nên chờ đại tư tế đến đây.
Lâm Xuân: “Dự cảm của đất trời hả anh?”
Trần Sơ gật đầu “Ừ” với cô, lần này vào đây, cảm giác về không gian con của anh đã khác hoàn toàn.

Anh thấu cảm được rất nhiều thứ, nhưng rõ ràng nhất ấy là sự tuyệt vọng, một nỗi vô vọng mà thiên địa nơi đây dành cho thế giới này.
Hiển nhiên rằng, đại tư tế bị nhốt trong tòa Khóa Hồn tàn tạ không biết bao nhiêu năm có khát khao khôi phục Vòm Trời hơn hẳn Trái Đất.

Cả hai chỉ đợi ở cổng thành có nửa ngày, đại tư tế mặc áo bào đỏ đã xuất hiện.
Nom hắn có hơi chật vật, ánh sáng của cây pháp trượng trong tay cũng mờ dần đi, điều này chứng tỏ việc thường xuyên dịch chuyển qua kẽ hở không gian cũng không phải chuyện đơn giản với hắn.
Đại tư tế đứng dưới cổng thành, ngẩng đầu nhìn hai người mà không nói gì hết, có lẽ hắn cũng đang chờ đợi một câu trả lời.
Trần Sơ nhìn hắn, anh cũng không ỉm đi mà nói thẳng: “Chúng ta phải đến trại Miêu.”
Trên khuôn mặt có ngũ quan mơ hồ của đại tư tế, đôi môi mờ ảo ấy đang cong cong nét cười: “Đi lấy dịch bệnh?”
“Ừ.” Trần Sơ đáp.
Đại tư tế: “Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Vòm Trời thay đổi, đại tư tế là tôn giả cũng có thể cảm nhận được, Vòm Trời đang bay về phía Trái Đất với tốc độ cực nhanh.

Hắn vừa mừng vừa sợ trước sự chuyển hóa này, hắn sợ bởi vì thời gian chẳng còn bao nhiêu, đồng thời hắn cũng thấy vui vì Trái Đất buộc phải dang tay cứu Vòm Trời.
Hết chương 140..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.