Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 55: 55: Thoát Khỏi Toà Khoá Hồn 2




Ba người hành động theo thứ tự như này, Vua Biển cầu nguyện, sau khi ước thành công thì Lâm Xuân bẻ thước, thước gãy sẽ kích hoạt kĩ năng “Trong đêm dài, bất quy tắc”, sau khi lồng giam sụp đổ, Trần Sơ sẽ lao ra ngăn chặn đại tư tế, Vua Biển nhân lúc hỗn loạn thì đi ra lấy vật phẩm, cuối cùng cả ba sẽ chạy trốn.
Nhưng đợi mãi vẫn không ai làm gì.
Lâm Xuân khó hiểu nhìn Vua Biển, Vua Biển nhìn Lâm Xuân một cách kì quái, Trần Sơ nhìn hai người, nét mặt cũng lặng yên đến lạ.
Lâm Xuân nháy mắt với Vua Biển, Vua Biển thì giơ tay chỉ vào thước trong tay cô, ra hiệu sao em vẫn chưa bẻ thước?
“Anh phải ước đi đã!” Lâm Xuân nghiến răng nghiến lợi, anh không ước thì em bẻ thước kiểu gì.
“Anh ước rồi mà.” Vua Biển cũng nói.
“Không thể nào, em còn chưa thấy… Chưa cảm nhận được.” Khi cầu nguyện thành công, hệ thống sẽ vang tiếng, nhưng Lâm Xuân vẫn chưa nhìn thấy lời nhắc của hệ thống.
Đại tư tế quay trở về ngai vàng, tay cầm quyền trượng nặng trịch, nom có vẻ uể oải cà lơ cà phất nhưng hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi ba người.

Đặc biệt là con đàn bà đã nói sẽ khuyên bảo Trần Sơ, đứng ở đó một lúc mà cũng không nói gì.

Nghĩ bằng ngón chân cũng biết được, con ả đó không hề khuyên Trần Sơ mà đang bàn bạc kế hoạch chạy trốn.
Tuy nhiên đại tư tế cũng không lo lắng gì hết, không vùng vẫy, không nhận ra mình đang rơi vào đường cùng thì sao nếm được mùi tuyệt vọng.

Khi hai người bạn cũ của Trần Sơ nhận ra chỉ có sự thoả hiệp của cậu ta thì bọn họ mới có cơ hội sống sót duy nhất, không cần mình dụ dỗ, bọn chúng cũng sẽ chủ động đứng trên đỉnh cao của đạo đức để phán quyết Trần Sơ.
Ví dụ, dù gì cậu cũng phải chết, tại sao không để hai người bọn tôi được sống?
Vậy nên đại tư tế không cắt đứt cuộc trao đổi của ba người trong bóng tối mà lại kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi thời gian dần trôi, chờ đợi bọn chúng nhận ra cái chết đã cận kề.
Cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói của Lâm Xuân, thâm tâm bỗng có linh cảm không mấy tốt lành.
“Cầu nguyện? Cầu nguyện cái gì?” Đại tư tế đứng lên đi ra lồng giam.
Nguy rồi, đại tư tế có thể nhận biết được tác dụng của vật phẩm.

Lâm Xuân hoảng loạn ngay tức khắc, cây thước trong tay cô, mái tóc dài của Sadako và cả sticker ông cụ, đại tư tế cũng cảm nhận được chính xác.

Nếu để hắn phát giác được tác dụng của kẹp tóc, liệu hắn ta có phá huỷ kẹp tóc không?
Lâm Xuân không dám đánh cược, cô không thèm nghiên cứu tại sao Vua Biển không thể ước được mà bỗng giơ tay lên, kéo luôn chiếc kẹp trên tóc Vua Biển xuống.
Vua Biển kêu đau, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Lâm Xuân trở tay gắn cái kẹp lên tóc mình rồi cầu nguyện thật nhanh: “Tôi ước rằng, Giải Tinh Vũ có thể tìm được vật phẩm hoá giải lời nguyền chết chóc.”
Sợ nói tên trên mạng không đủ nghiêm túc, Lâm Xuân cố ý đổi sang tên thật của Vua Biển, Giải Tinh Vũ.
Cầu nguyện thành công, Giải Tinh Vũ được may mắn phù hộ, thời hạn năm phút.
“Ta cảm thấy một sức mạnh vô cùng huyền diệu, ngươi còn có vật phẩm mà ta không biết?” Kẹp tóc của nữ thần vừa kích hoạt, đại tư tế đã cảm nhận được sức mạnh đó, một sức mạnh dịu dàng, tươi sáng, không hề mang tính công kích nhưng lại khiến lòng hắn rung động.

Gần như là bản năng bộc phát, đại tư tế giơ tay đập về phía bóng lưng Lâm Xuân, chỉ cần là biến số mà mình không thể nắm bắt, thế thì giết nó.
Còn Lâm Xuân, ngay khi cầu nguyện thành công đã giơ tay bẻ thước.
– Tách!
Thước gãy làm đôi.
Trời không sinh bậc hiền triết, muôn đời như đêm dài!
Trong tích tắc, trời đất rung chuyển, toàn bộ toà Khoá Hồn chấn động ầm ĩ.

Trong lúc chuyển rung, chữ rune quy tắc đã bị vỡ vụn từng li từng tí, sức mạnh quy tắc đã tiêu tan.

Giữa đất trời, một giọng nói vô cùng đau xót và thương hại vang vọng không ngừng: “Trời không sinh bậc hiền triết, muôn đời như đêm dài.”
“Sức mạnh quy tắc biến mất?!” Đại tư tế khiếp sợ với sự biến hoá của toà Khoá Hồn, thậm chí hành động tấn công Lâm Xuân cũng ngừng lại, nhìn toà nhà đang sụp đổ với vẻ không thể tin nổi.
Toà Khoá Hồn cao vút nghiêng ngả, gạch rơi xuống như mưa, những người dị năng đã vào và chưa vào toà Khoá Hồn cũng kêu lên rối rít.

– Có chuyện gì thế? Sao toà Khoá Hồn lại sụp đổ?
– Tài liệu của chính phủ không nói đến chuyện toà Khoá Hồn sẽ đổ sụp mà.
– Sao trời lại tối rồi, ông già vừa nói chuyện là ai thế, hình như đang nói tiếng Trung.
– Cmn đừng quan tâm ai đang nói chuyện nữa, giờ nghĩ cách ra ngoài đã, cửa ra đang ở trong toà Khoá Hồn mà.
– Có đá sức mạnh rơi ra ngoài, có cả vật phẩm nữa.
– Mau nhặt đi, nhặt rồi còn đi ra ngoài.
Có người hét lên một câu, những người dị năng đang chìm trong hoảng loạn bỗng sực ra, bọn họ nhào qua nhặt đá sức mạnh và vật phẩm đang rơi xuống, nhặt được rồi chạy bạt mạng vào toà Khoá Hồn.

Mọi người sợ chạy chậm, toà nhà sụp đổ, cửa ra cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Bấy giờ, trên tầng bảy, ngay khi kết giới vừa mở ra, Lâm Xuân đã dốc sức chạy đến cửa ra, cô chạy ra nhanh, không hề để ý đến Trần Sơ và Vua Biển sống chết ra sao.

Đây là điều mọi người đã lên kế hoạch từ trước, nhiệm vụ của Lâm Xuân là bẻ thước, cố gắng chạy thoát thân.

Nhiệm vụ của Vua Biển là lấy được vật phẩm rồi gắng sức chạy thoát thân.

Trần Sơ xác nhận cả hai đều đã chạy thì mới chạy thoát thân.

Vậy nên, Lâm Xuân chỉ cần chạy nhanh là đang giúp đỡ rồi.
“Là ngươi!” Sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, đại tư tế phong toả Lâm Xuân: “Ngươi còn có vật phẩm phá hỏng quy tắc?”
Giọng nói của đại tư tế còn ánh lên sự khoái trá đến khó tin, nếu như hắn có được món đồ này, cõi đời này còn cái gì có thể trói buộc hắn được nữa? Trong lòng hắn, tầm quan trọng của Lâm Xuân bây giờ không thua gì Trần Sơ, thậm chí còn quan trọng hơn cả Trần Sơ.

Mặc dù không có nhiều người dị năng chịu đựng được linh hồn hắn như Trần Sơ, nhưng cứ mấy trăm năm sẽ xuất hiện một người, tuy nhiên Lâm Xuân còn có thể phá huỷ sức mạnh quy tắc, hắn mới được thấy lần đầu trong đời.
“Đưa cho ta!” Đại tư tế giơ tay lên vồ về phía Lâm Xuân đang chạy nhanh ra cầu thang.
Trần Sơ đã nhắm vào đại tư tế, thấy hắn ra tay, anh chặn lại ngay lập tức, trong tay đã cầm một cây giáo mang phong cách cổ xưa từ bao giờ.

Anh cầm giáo bổ mạnh về phía trước, sức mạnh của đại tư tế đang vồ lấy Lâm Xuân đã bị anh chém đứt.
Anh biết mình không phải đối thủ của đại tư tế, nên anh đã dùng hết sức lực của mình khi ra trận.
“Ngươi tưởng ngươi thắng được ta sao?” Lúc toà Khoá Hồn còn có quy tắc, Trần Sơ đã không phải đối thủ của hắn huống chi là bây giờ.
“Tinh Vũ!” Trần Sơ không trả lời đại tư tế mà gọi tên Vua Biển ở bên kia.
“Đang tìm!” Vua Biển cũng sốt ruột khủng khiếp, lúc nó còn là một toà nhà, đồ đạc đã loạn hết cả lên, giờ toà Khoá Hồn sụp đổ, đồ bên trong cũng xoay chuyển không ngừng, đồ vật mới nãy còn ở bên phải mà lát sau đã chạy sang bên trái, thế thì làm sao anh tìm ra được? Rất nhiều đồ vật đã rơi ra ngoài cửa sổ, bây giờ anh chỉ sợ vật phẩm mà Trần Sơ cần cũng rơi ra ngoài.
“Các ngươi tìm vật phẩm hoá giải lời nguyền chết chóc?” Đại tư tế vừa tấn công Trần Sơ, định phá vỡ trở ngại mà Trần Sơ gây ra để đi bắt Lâm Xuân, vừa phân tích ý đồ của bọn anh: “Chính ta là người thực hiện lời nguyền chết chóc trên người ngươi, nào có dễ dàng gỡ ra như vậy.”
Trần Sơ nghe vậy cũng không biến sắc, anh không có hơi đâu để lo nghĩ những việc khác, anh dồn toàn bộ tâm trí vào việc đáp trả sự công kích của đại tư tế.

Đại tư tế quá mạnh, hơn nữa sức mạnh của hắn còn tăng lên không ngừng, trong sự sụp đổ của toà Khoá Hồn, sức mạnh của đại tư tế đang trở về với hắn.
Vua Biển đã lấy được tấm biển gỗ có thể hoá giải được lời nguyền của anh nhưng anh không thể tìm ra đồ của Trần Sơ, anh vừa nôn nóng vừa mất kiên nhẫn: “May mắn, may mắn theo cách nào, nghĩa là mình cầm bừa cái gì thì đó cũng là vật phẩm mà mình muốn ư? Nhưng lấy sai thì sao? Chỉ còn cơ hội này thôi.”
Anh cũng không phải kẹp tóc may mắn đến mức độ nào, lòng anh hốt hoảng, không thể nào quyết định được.

Đúng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói của đại tư tế, theo bản năng quay đầu nhìn hắn, và sau đó, khi phúc đến thì lòng mình cũng sáng ra.
Chính nó, khi phúc đến thì lòng mình cũng sáng ra theo đúng nghĩa đen, như thể có lời chỉ dẫn nào đó, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào vương miện trên đầu đại tư tế, mãi không dời đi.

Một suy nghĩ nảy mầm trong lòng anh mà chẳng hề báo trước: Đó chính là vật phẩm mà anh muốn.
Anh tìm được rồi!
Sau khắc mừng rỡ, Vua Biển lại u sầu, tìm được vật phẩm rồi nhưng nó lại ở trên đầu boss lớn.

Trần Sơ và đại tư tế đang chiến đấu hết sức kịch liệt, anh đến gần cũng khó, làm thế nào để cướp được vương miện? Vua Biển còn đang nghĩ cách, Trần Sơ lại càng cố hết sức, thấy mình sắp bị dồn ra cầu thang, anh bỗng nhìn sang Vua Biển, thấy Vua Biển đứng ngẩn người tại chỗ, anh đoán rằng cậu ấy không tìm được vật phẩm nhưng vẫn không chịu rời đi.
“Đi đi, đừng tìm nữa!” Không tìm được thì thôi, bọn anh đã đánh cược vào may mắn, hai người có thể chạy thoát thân là đã được nữ thần may mắn chiếu cố lắm rồi.
Câu nói của Trần Sơ đã làm Vua Biển thức tỉnh, anh cũng biết mình không thể rề rà thêm nữa, không thì cả hai cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng anh đã tìm được vật phẩm rồi, bảo anh buông tha, thực sự anh không thể làm được.

Cuối cùng, Vua Biển quyết định: “Đánh cược một lần, có được hay không thì mình vẫn đi.”
Dứt lời, sức mạnh trên người Vua Biển luân chuyển, dị năng cấp A hệ thuỷ được khai triển đến mức cao nhất, huy động tất cả những nguyên tố nước có thể được huy động trong không gian con, tạo thành một sợi dây nước, mau chóng cuốn vương miện trên đỉnh đầu đại tư tế đi.
Trần Sơ nhận ra ý đồ của Vua Biển, anh dồn sức vào cây giáo, một nguồn dị năng hệ phong mênh mang tản ra khắp thân anh, cơn cuồng phong khiến ống tay áo của đại tư tế tung bay, khiến vật phẩm và châu báu dưới đất bay tán loạn, đất đá bay mù trời.

Đại tư tế híp mắt, đương định phản kích thì bỗng thấy đỉnh đầu nhẹ đi, hắn quay đầu nhìn, thấy một dây nước trong không trung đang dẫn dắt vương miện của hắn bay vào tay một kẻ ngoại lai.
“Lấy được rồi, mình lấy được rồi?!” Vua Biển cũng không tin mình có thể lấy được vương miện trên đầu đại tư tế.
Trâu bò, kẹp tóc của nữ thần may mắn có khác! Có thể giúp anh lấy được vật phẩm.
Phấn khích vậy thôi, chứ anh cũng không quên nhiệm vụ của mình, vương miện rơi vào tay, anh xoay người chạy luôn.
“Vô liêm sỉ!” Đại tư tế tức giận, ước gì mình có thể giết chết kẻ ngoại lai đã cướp mất vương miện của hắn, nhưng hắn vừa động tay, cây giáo sau lưng Trần Sơ đã đâm tới, một sức mạnh khổng lồ khiến linh thể hắn chấn động, đại tư tế chỉ có thể quay người để ngăn chặn.
“Bùm!” Quyền trượng và giáo đụng vào nhau, tạo ra thanh âm lanh lảnh của vàng và sắt.
Vua Biển là người dị năng cấp A, Lâm Xuân không thể sánh được với tốc độ chạy trối chết của anh, chỉ là vướng phải sự chậm trễ vừa rồi, anh đã thoát ra kết giới, chạy về phía cửa ra.
“Nếu bọn chúng đi hết rồi, vậy ngươi ở lại đi.” Đại tư tế biết đầu kia là cửa ra, dù giờ mình đuổi theo cũng không thể ngăn được hai người rời đi.

Nhưng chẳng sao hết, chỉ cần giết được Trần Sơ, cầm vương miện đi thì có ích lợi gì.

Còn con ả kia, không vội, thời gian còn dài, hắn sẽ gặp lại ả.
Khi đại tư tế dồn hết sức lực, Trần Sơ không dễ dàng tìm được cơ hội chạy thoát, anh chỉ có thể quơ cây giáo trong tay, sử dụng thế võ cổ mà mình từng được học, gắng sức chiến đấu với đại tư tế cùng với lợi thế sức mạnh của hắn.
“Ta nguyền rủa…” Đại tư tế vừa cất lời, một sức mạnh nguyền rủa tràn ra từ người hắn.
Trần Sơ không nhìn thấy sức mạnh nguyền rủa nhưng có thể cảm nhận được, anh không mấy quan tâm đến quyền trượng đang phóng lên, anh phi đến, đâm thẳng cây giáo vào đôi mắt của đại tư tế, hắn bỗng lùi về sau, quá trình nguyền rủa bị buộc phải cắt đứt.
Bấy giờ ở cửa ra tầng sáu, Lâm Xuân đã mở cửa không gian, có thể rời đi bất cứ lúc nào, cô lo lắng đứng đợi ở đấy, thấy Vua Biển đi ra, vội vàng hỏi: “Lấy được rồi ạ?”
Vua Biển đang định bảo “Lấy được rồi” nhưng chợt thấy tóc của Lâm Xuân thì sợ hết hồn: “Tóc em!”
Chỉ thấy sau lưng Lâm Xuân, mái tóc của Sadako đang trải dài dưới đất, ngọ nguậy liên tục, những lọn tóc chạy theo từng nấc thang và chui xuống những kẽ hở khi toà nhà sụp đổ, không biết đã chạy dài đến đâu rồi.

Cảnh tượng đó vừa kì dị vừa hãi hùng.
“Bả đang nhặt đồ đó, kệ bả đi, anh lấy được vật phẩm rồi à?” Lâm Xuân đã bất lực với Sadako rồi, nó thích đá sức mạnh đến mức vậy ư, trong lúc chạy mà vẫn còn thời giờ nhặt thêm hai viên đá.
“Lấy được rồi.” Vua Biển giơ vương miện trong tay.
“Thế là tốt rồi, anh Trần Sơ thì sao?” Lâm Xuân nhìn ra sau lưng Vua Biển, kế hoạch trước mắt đã thuận lợi, đến anh Trần Sơ trốn ra được là cả hai có thể rời đi.
“Con yêu quái nổi đoá, không biết Trần Sơ có chạy được hay không.” Vua Biển lo lắng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Xuân hốt hoảng, trong kế hoạch của bọn cô không hề có phương án Trần Sơ không thể chạy thoát.

Bởi vì thái độ của anh lúc ấy quá bình tĩnh, như thể chỉ cần anh muốn, anh có thể thoát khỏi tầng bảy bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đại tư tế còn mạnh hơn cả anh, muốn trốn cũng rất khó nhằn.
“Đợi thêm một phút nữa, dù Trần Sơ chưa ra thì bọn mình cũng phải đi.” Vua Biển quyết định.
Tất nhiên anh vẫn hi vọng rằng cả ba có thể cùng đi ra ngoài, nhưng anh cũng biết, Trần Sơ liều mạng ngăn chặn tầng bảy như vậy là để bọn anh có thể rời đi an toàn.
Lúc này, hình như toà nhà đen kịt đã sáng lên một chút, hai người nhìn ra ngoài qua khe hở của đống đổ nát, chỉ thấy màn đêm mịt mùng tăm tối dần dần hiện ra một màu xám tro.
Đây… Trời gần sáng rồi à?

“Em cầm đi!” Vua Biển quyết định nhanh chóng, đưa vương miện cho Lâm Xuân.
Trời đã sáng, quy tắc sắp được khôi phục, anh đã bóp nát tấm biển gỗ để hoá giải lời nguyền cho mình, theo quy tắc, anh đã cầm một vật phẩm dị năng, vậy nên không thể cầm thêm món đồ thứ hai.
Lâm Xuân cầm vương miện, gương mặt tràn ngập vẻ sợ hãi: “Hệ thống, sao trời đã sáng rồi, có mười phút cơ mà?”
“Đặc điểm của hệ thống có phần mười phút sao?” Hệ thống hỏi ngược lại.
Nó không viết, vậy nên kĩ năng thời gian cũng không cố định, đang bẫy nhau à? Còn cả nữ thần may mắn nữa, vừa nãy Vua Biển dùng cũng không thành công.
“Kẹp tóc của nữ thần may mắn là vật phẩm có tính duy nhất, chỉ vật chủ mới sử dụng được.

Kho hàng có đánh dấu, xin vật chủ đọc cho cẩn thận?” Hệ thống đáp.
Có đánh dấu ư, sao cô không nhớ?
Tầng bảy, ngay khi trời bắt đầu sáng, đại tư tế cũng cảm giác được, hoặc phải nói rằng khi màu xám tro còn chưa xuất hiện, hắn đã cảm thấy sức mạnh quy tắc trở về rồi.
Quy tắc đang phục hồi!
Hành động tấn công của đại tư tế ngừng lại.
Thất thần?!
Trần Sơ phát giác ra được đại tư tế đang thất thần, tuy rằng anh không biết tại sao đại tư tế lại thất thần khi đang chiến đấu, nhưng đây là cơ hội duy nhất mà anh có thể chạy trốn.

Bây giờ anh thu súng, xoay người lại, hoá thành cơn gió, biến mất ngay tại chỗ.
Thật ra đại tư tế đã nhận ra hành động của Trần Sơ, hắn rất muốn cản, hắn cũng có thể cản được nhưng hắn không làm vậy mà quả quyết quay người, chạy về hướng ngược lại, trước khi sức mạnh quy tắc hoàn toàn được khôi phục, hắn tung chưởng đấm vỡ vách tường, nhảy ra khỏi toà Khoá Hồn.
Vua Biển cảm giác được có gì đó không ổn, kéo Lâm Xuân toan rời đi: “Đi nào!”
– Nhưng…
“Đi!” Lâm Xuân còn chưa dứt lời, một chữ “Đi” đã vang lên, đó là tiếng của Trần Sơ.

Anh hoá thành cơn gió bay tới, ôm hai người cùng nhau vọt ra cửa không gian.
Giờ anh mặc kệ vấn đề ai ra trước ai ra sau, cứ rời khỏi đây đã rồi hẵng nói.

Ngay khi cả ba rời đi, trời đã sáng hoàn toàn, toà Khoá Hồn vừa mới sụp đổ tựa như một bộ phim chiếu ngược, nãy đổ ngã kiểu gì thì bây giờ khôi phục như thế, chỉ trong tích tắc đã trở về y như cũ.

Toà Khoá Hồn trang nghiêm thần bí lại sừng sững giữa màn sương xám xịt.
Những người dị năng đi lượm cả đống vật phẩm nhưng vẫn chưa kịp rời khỏi toà Khoá Hồn đã chết lặng trong tức khắc.
Sao, sao lại khôi phục rồi? Còn mang được những thứ này ra ngoài nữa không?
Đằng sau toà Khoá Hồn, đại tư tế mặc trang phục truyền thống, không đội vương miện đang cầm quyền trượng trong tay, nhìn toà Khoá Hồn lần cuối rồi bước chầm chầm vào màn sương xám xịt quẩn quanh toà nhà.
Mảng sương xám xịt đó là một vết nứt không gian, từ đó, không ai có thể ra vào được nữa.
*
Trái Đất, trên không trung của sông Mộc Đới, cách mặt đất mười nghìn mét.
Lâm Xuân ôm chặt vương miện mà Vua Biển đã đưa cho mình, vừa ra đã thấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, đương định mỉm cười thì người bỗng ngã xuống.
– Hả? Hả!!!!!
Dưới ảnh hưởng khủng khiếp của gia tốc trọng trường, Lâm Xuân rơi càng ngày càng nhanh, đến cả mái tóc dài của Sadako cũng không thể giữ được vẻ duyên dáng không trung, trông chẳng khác nào con điên vì bị gió thổi bay phấp phới.
Tại sao mình lại ở trên trời?!
Lúc trước Trần Sơ cũng đã nói với Vua Biển, anh và Lâm Xuân bị nuốt vào không gian con khi ở trên máy bay, Lâm Xuân nghe nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, mãi đến bây giờ, cô mới hiểu lời anh nói.
** mẹ bị hút vào ngay trên máy bay, tại sao lại không thả mình về máy bay, ở trên không là cái kiểu gì vậy.
Cứu với!
Lâm Xuân rất muốn hô cứu tôi với, nhưng cú ngã bất ngờ và cơn cuồng phong khiến cô không thể mở miệng, chỉ đành thầm cầu nguyện trong lòng, Trần Sơ mau mau đến cứu mình.
Trước mắt đột nhiên mịt mờ, cô rơi vào một đám mây ngập sương mù.

Khi ngồi máy bay, lúc nhìn thấy nó bay qua những tầng mây, cô còn ảo tưởng không biết ngồi trên mây là cảm giác như thế nào.

Bây giờ cô được trải nghiệm rồi, cảm giác không hề sung sướng chút nào.
Vừa ướt vừa lạnh, còn chẳng đủ không khí, cô thấy mình sắp không thở được nữa rồi.

Bỗng dưng, cô nhìn thấy trong tầng mây có ánh sáng như thể đèn xe vậy.

Nhưng tại sao trên trời lại có đèn xe?
– Rầm!
Một chiếc Boeing 747 bay qua đám mây, tiếng “Rầm” vang lên như thể đâm vào thứ gì đó.
Cơ trưởng vội vàng nhìn ra ngoài rồi nhìn ra đa, không xác định được, hỏi cơ phó: “Vừa nãy đâm vào cái gì đấy?”
Cơ phó lắc đầu: “Không thể thế được, mình đang cách mặt đất tám nghìn mét, có cái gì được?”
Cơ trưởng gãi đầu: “Cũng phải.”
Bên cạnh máy bay, Lâm Xuân đau đến mức không nói nên lời, cô bị mắc kẹt ở đúng vị trí mà phi công và các hành khách không thể nhìn thấy, từ từ rơi xuống.
Điểm công đức trở về 0, kích hoạt hình phạt tai nạn xe cộ (bởi vì hoàn cảnh đặc biệt, đổi thành máy bay)
Dù biết rằng thước gãy chắc chắn sẽ bị xe đâm, nhưng để máy bay đâm thì có quá đáng quá không vậy?
Ngay sau ấy, Lâm Xuân mới biết, đây chưa phải điều tồi tệ nhất.
Sau lần bị đâm đầu tiên, hệ thống đã chữa trị thương tích của Lâm Xuân một cách nhanh chóng, đồng thời, người cô cũng rơi tuột từ mặt sườn máy bay xuống.

Mà khi cô rơi xuống, phần động cơ của máy bay đã lao qua vai cô một cách chính xác.
Điểm công đức trở về 0, kích hoạt hình phạt tai nạn xe cộ (bởi vì hoàn cảnh đặc biệt, đổi thành máy bay)
Hệ thống!!!
Trong buồng lái, cơ trưởng vẫn cảm thấy có gì sai sai: “Hình như động cơ làm sao đấy rồi.”
Cơ phó: “Để tôi đi xem.”
– Lâm Xuân?!
Khi Lâm Xuân bị đâm vào lần thứ hai, máy bay vừa bay ra khỏi tầng mây, mà Trần Sơ vẫn đang vất vả tìm kiếm Lâm Xuân từ lúc ra ngoài đên giờ, cuối cùng cũng cảm ứng được vị trí của cô.

Nhưng khi anh vừa thấy cô thì đã chứng kiến cảnh tượng cô va chạm với máy bay.
Trần Sơ hoảng hốt hoá thành cơn lốc, bay đến bên Lâm Xuân đang rơi xuống với tốc độ nhanh nhất, cẩn thận đỡ lấy cô.
“Lâm Xuân, Lâm Xuân, em có sao không?” Anh sốt ruột muốn kiểm tra thương tích trên người cô, nhưng vì đang ở trên không trung, anh chẳng thể làm được gì hết, thậm chí anh còn sợ mình ôm cô hơi mạnh tay thì sẽ khiến cô bị thương, anh chỉ đành động viên không ngừng, giọng nói ánh lên sự run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra: “Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.”
“Không… Không chết được!” Sau khi hệ thống lại chữa lành vết thương cho cô, cuối cùng Lâm Xuân cũng có sức để nói chuyện: “Anh bay… Bay chậm thôi, em không thở nổi.”
Trần Sơ đang bay bỗng ngừng lại, vừa nãy anh chỉ lo cứu người, quên tạo lá chắn phòng vệ cho Lâm Xuân.

Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên anh dẫn người ta bay cao như vậy, đúng là không có kinh nghiệm gì.
Anh vội vàng dừng lại, sử dụng dị năng để tạo ra một lá chắn phòng vệ có đầy đủ oxi, bao phủ cả hai người.
– Ha~~
Cuối cùng Lâm Xuân cũng có thể mở to miệng thở hổn hển.
“Vết thương của em?” Trần Sơ chợt nảy sinh nghi ngờ, bởi vì anh cảm giác được vết thương trong người cô đang được lành lại.

Tựa như có một sức mạnh đang chữa trị cho cô.
Mặc dù anh không hiểu về y thuật nhưng là một người dị năng cấp S, anh có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể của một người.
“Em không sao… Oẹ…” Lâm Xuân chịu đựng cơn buồn nôn đang bùng lên: “Đây là cái giá khi sử dụng dị năng.”
“Bởi vì thước gãy à?” Trần Sơ nhận ra ngay, lúc trước thoát ra khỏi thành phố Bão Tuyết cũng được trải nghiệm tương tự.
– Đúng.
Cái hệ thống chết tiệt, bị máy bay đâm thì thôi cũng được chứ mắc mớ gì lại đâm tận hai lần!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ trưởng: “Động cơ không sao chứ?”
Cơ phó: “Không sao, may quá.”
Cơ trưởng: “Lạ nhỉ, sao cứ cảm giác đâm vào cái gì đó.”
Cua: Thấy có bạn hỏi nên mình giải thích một chút, truyện được thiết lập là nữ chính bị đâm ba lần liên tục thì mới chết, chứ không phải là bị đâm tổng cổng ba lần thì sẽ chết.

Để nói đơn giản, nữ chính phải bị trừ sạch điểm công đức ba lần liêp tiếp, hoặc là không đi xem bói trong ba ngày sau khi bị trừ sạch điểm công đức.

Thế nên hệ thống đã nói rồi, nữ chính không dễ ngủm vậy đâu, không dễ ngủm thật đấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.