Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 88: 88: Đại Tư Tế




– Ồ? Lại là các ngươi.
Đại tư tế cũng chẳng ngờ, mình phiêu dạt ở khe hở không gian trong một thời gian dài, đến khi ra ngoài lại gặp được cố nhân.
Khác với sự ngạc nhiên của đại tư tế, Trần Sơ và Lâm Xuân sợ hết hồn, vốn dĩ định rời đi, nhưng khi nhìn thấy đại tư tế, dị năng của Trần Sơ đã lên đến tột đỉnh, bay vụt lên trời cao.
“Chạy cái gì.” Đại tư tế vẫn đang cố gắng thoát khỏi khe hở không gian, giơ tay lên b ắn ra một lời nguyền.
Trần Sơ đã bay lên cao mấy chục mét, trên người bỗng mọc ra một sợi xích màu đen, mà đầu của dây xích đang nằm yên trong tay đại tư tế.
Anh giãy giụa nhưng lại phát hiện ra cái xích vô cùng chắc chắn, không phải là không giãy ra được, nhưng đến khi anh vùng khỏi sợi dây này, đại tư tế chắc chắn đã bước cả người vào đây rồi.

Mà một khi hắn đã tiến vào trại Miêu, anh và Lâm Xuân không thể trốn thoát được.
Cái xích là lời nguyền, đại tư tế chỉ nguyền rủa Trần Sơ, vậy nên xích chỉ trói mình anh.
“Nhưng…” Lâm Xuân nói.
“Đi đi, ông ta không giết anh đâu.” Trần Sơ đẩy cô ra: “Không đi là không kịp nữa đâu.”
Lâm Xuân cũng biết mình không phải đối thủ của đại tư tế, nếu hắn ta muốn giết cô, chỉ một lời nguyền đã đủ khiến cô tàn đời.
Từ từ, hệ thống từng bảo, mình là đứa không chết vì lời nguyền được.
Thế còn sợ gì nữa?
Nghĩ đến chuyện mình không thể chết vì bị nguyền rủa, Lâm Xuân thẳng lưng lại, thậm chí còn dám quay đầu nhìn thẳng vào đại tư tế.

Nửa người đại tư tế đã tiến vào trại Miêu, chỉ còn nửa bờ vai vẫn đang bị kết giới do giới cổ hình thành chặn lại.
“Đi mau đi!” Trần Sơ thấy Lâm Xuân đứng im, sốt ruột giục giã cô.
“Đàn anh, thử vận may đi.” Cô ngoảnh lại nói với anh.
Anh sững lại, giờ không chạy đi còn thử cái gì mà thử.

Anh đang thấy khó hiểu, bỗng nghe thấy tiếng cô hét to: “Trang Chu ra ngoài!”
– Hả? Bị chơi xấu rồi.
Chơi xấu cái đầu mi á, chị sắp bị cưng chơi xấu rồi đây, chị cần Trang Chu, Trang Chu!!
Lâm Xuân xoay lại nhìn đại tư tế chỉ còn một phần ba bờ vai bị kẹt ở ngoài khe hở không gian, quyết định từ bỏ việc rút thẻ dựa vào cái “số đỏ” của mình, cô liếc sang Trần Sơ, tay phải cầm bộ thẻ, tay trái kéo tay anh rồi đặt lên tay phải mình.
“Anh, rút ra Trang Chu đi.” Bây giờ không có thời gian giải thích, cô chỉ kịp nói thật nhanh: “Rút xong em sẽ đi luôn.”
Trần Sơ không hiểu cô đang làm gì, nhưng anh chỉ muốn cô rời đi ngay lập tức, nghe cô nói vậy, anh không quan tâm đến chuyện cô đang làm gì nữa mà giơ tay phải lên rút thẻ ra luôn.
“Đợi đã, anh gọi Trang Chu đi, anh có chơi Vương Giả Vinh Diệu không? Trang Chu!” Lâm Xuân dặn dò.
“… Trang Chu!” Trần Sơ nghiến răng gọi, đồng thời kéo tay cô xuống.
Tiếng “vùn vụt” vang lên, tựa như tiếng một con vật nào đó đang vỗ cánh.
“Một đám người đánh tới đánh lui trong giấc mộng của ta, có biết điều không?” Gương mặt Lâm Xuân ban nãy còn ánh lên sự nôn nóng, bỗng đổi sang vẻ vừa mới tỉnh ngủ, uể oải nghiêng đầu.
“Kĩ năng ba, kĩ năng ba!” Sau khi nói xong lời thoại cố định của Trang Chu, Lâm Xuân cố gắng kích hoạt kĩ năng số ba.
“Ào” một phát, một loạt gợn sóng rung lên trong không khí, Trần Sơ đứng cạnh bên cô, làn sóng cũng bao bọc anh ở bên trong, trong tích tắc, cái xích đang trói buộc anh đã biến mất như bong bóng.
“Có tác dụng thật này! Em là con bướm, em là con bướm.” Lâm Xuân không kiểm soát được, lại đọc ra một câu thoại.
Kĩ năng thứ ba của Trang Chu có thể giúp bạn giải cứu đồng đội, khi nhìn thấy dây xích, cô đã nghĩ đến chuyện giải cứu, thành ra cô mới thử với tâm lí may rủi, ai ngờ nó hữu dụng thật.
Trần Sơ còn ngạc nhiên hơn cả Lâm Xuân, anh không ngờ cô lại có cách giải trừ xiềng xích trói buộc anh của đại tư tế.

Bất ngờ là vậy nhưng không thể chậm trễ trong việc chạy trốn.

Ngay khi thoát khỏi gông xiềng, anh đã bế cô bay thẳng về trại Miêu mà không ngừng lại khắc nào.
Cả hai mới bay được một lúc, cuối cùng đại tư tế đã thoát khỏi kẽ hở không gian, hoàn toàn tiến vào trại Miêu.

Mà khi hắn bước vào, toàn bộ trại Miêu đã gặp chấn động.
“Không gian dao động rồi.” Trần Sơ cảm nhận được một sức mạnh không gian khổng lồ đang rung động.
“Đừng bảo trại Miêu sắp sập đấy nhé.” Lâm Xuân hoảng hốt hỏi.
Trong trại Miêu, bởi vì không gian con chấn động nên tất cả linh thể đã ra khỏi nhà.

Ở quảng trường, những người dị năng đang đánh nhau để giành giật đá sức mạnh cũng ngưng chiến, cẩn thận nhìn xung quanh.
Còn Lâm Xuân, khi Trần Sơ bế cô bay xuống pho tượng ở giữa quảng trường, ống đựng quẻ của hệ thống bắt đầu lắc lư điên cuồng.
Phác XX, nam 30 tuổi, bị bao vây trong trại Miêu.
Thôi XX, nam 28 tuổi, bị bao vây trong trại Miêu.
Hàn XX, nam 35 tuổi, bị bao vây trong trại Miêu.

Một loạt dòng tiên tri mọi người bị bao vây trong trại Miêu khiến Lâm Xuân bối rối.
Lần xem bói này không ổn, lúc trước cô đứng gần pho tượng lâu như thế, còn bị người ta tấn công nhưng hệ thống xem bói không đả động gì.


Bây giờ đột nhiên lại xem bói diện rộng thì chỉ có một lí do duy nhất, một nguyên nhân vừa mới xuất hiện đã gây ra kết quả này.
Đại tư tế giết toàn bộ người ở đây?
Không, nếu đại tư tế sát hại thì tại sao hệ thống lại bói ra mọi người “bị bao vây trong trại Miêu” chứ không phải là “chết” hoặc là “bị người ta giết”?
Không ra ngoài được?
– Cổng không gian không mở!
Lâm Xuân chợt quay sang nhìn Trần Sơ, xác nhận lại: “Cổng không gian không mở được hả anh?”
Nét mặt anh tối sầm: “Có lẽ là vì không đủ đá sức mạnh, để anh đi cướp thêm một ít.”
“Đợi đã.” Cô kéo anh: “Đợi em xác thực một chuyện.”
Anh nhìn cô với vẻ khó hiểu, thấy cô chạy ra chỗ đám người đang tranh cướp đá sức mạnh của nhau, hét lên bằng tiếng Anh: “Đừng có giành nữa, cổng không gian không mở ra được.”
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

Lâm Xuân nhìn điểm công đức không ngừng tăng lên, lần đầu tiên cô không muốn số điểm này.

Cô nói ra kết quả xem bói, bảo cổng không gian không mở được chứ chưa nói đến việc mọi người bị kẹt ở trại Miêu để chứng minh giải thiết của mình có đúng hay không.

Giờ điểm công đức về tay rồi còn chứng minh cái gì nữa.
Mẹ nó chứ, cổng không gian không mở được thật luôn?! Tại sao lần nào mình đoán bừa cũng luôn chính xác như vậy?
“Cô nói láo! Mọi người đừng tin, cô ta muốn lừa chúng ta để cướp đá sức mạnh đấy.” Một người dị năng Hàn Quốc hiểu tiếng Anh nên đã nhanh trí hét lên bằng tiếng Anh.
“Bị ngu à, nếu mà ra ngoài được thì bọn tôi đã đi luôn rồi chứ ở đây để các người cướp giật hay gì!” Lâm Xuân khó chịu, buột miệng chửi.
Nói xong, những người hiểu được tiếng Anh đã rơi vào thinh lặng.
Đúng vậy, hai người Trung Quốc đó đã đi đến cổng ra rồi, nếu bọn họ có thể mở cổng không gian thì đã đi luôn chứ ở đây nói nhăng nói cuội với mọi người làm gì.
“Heong, cô ấy nói gì thế?” Một người không biết tiếng Anh đã hỏi người bạn đứng bên cạnh mình.
“Cô ấy bảo cổng không gian không mở ra được, bọn mình bị nhốt ở đây.” Có người giải thích.
“Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.” Hệ thống.
“Gì cơ? Lừa nhau à, sao cổng không gian lại không mở được? Chắc chắn cô ta chưa lấy đủ đá sức mạnh, sợ mình cướp của cô ta nên mới nói như vậy.” Lại có người thông minh “đoán ra” ý đồ của Lâm Xuân.
Đứng dưới góc độ lợi ích hay góc độ tin tưởng, mọi người càng muốn tin vào người thông minh đó hơn, và thế là cả nhóm người lại đổ xô đến chỗ phong tượng.
Trần Sơ thấy không ổn, lại bế Lâm Xuân, bay vào nhà linh thể cấp A, xuyên qua cửa sổ.
Những người dị năng Hàn Quốc muốn đuổi theo, nhưng mà lại sợ hãi trước những linh thể vừa đi ra khỏi nhà, bây giờ số lượng linh thể trong trại Miêu đã đông hơn gấp ba lần.
Sao lại lắm linh thể thế này?
Trong nhà, nữ linh thể cấp A cũng đã quay về, cô liếc nhìn hai người vừa bay vào nhà mình, quay người bước đến.
“”#@%#¥… %¥#…” Nữ linh thể nói với Lâm Xuân.
“Từ từ đã.” Lâm Xuân lấy thước ra, sau khi thiết lập giao tiếp thì mới hỏi: “Cô vừa nói gì với tôi thế?”
“Hai người đã làm gì ở phía bắc ngọn núi thế? Vì sao vua cổ lại chấn động?” Nữ linh thể hỏi.
“Bên ngoài kết giới ở phía bắc có một người tiến vào.” Đối với nữ linh thể, đại tư tế đúng là người của không gian con.
“Ai thế?” Nữ linh thể hỏi tiếp.
“Đại tư tế của toà Khoá Hồn.” Lâm Xuân đáp.
“Toà Khoá Hồn?” Toà Khoá Hồn là tên của toà tháp đã giam cầm đại tư tế chứ không phải tên nguyên bản của không gian con, vậy nên nữ linh thể chưa nghe đến bao giờ.
“Là một thầy nguyền rủa rất đỉnh.” Lâm Xuân chỉ vào Trần Sơ: “Còn lợi hại hơn cả anh ấy.”
Đôi mắt xanh u ám của nữ linh thể trợn tròn: “Có thể xuyên không, thu hút được vua cổ, người dị năng cấp mười lăm?”
Cấp mười lăm?
Lâm Xuân chỉ vào Trần Sơ rồi hỏi trong vô thức: “Anh ấy cấp bao nhiêu?”
“Chưa đến cấp mười hai.” Nữ linh thể trả lời.
“!!!” Đại tư tế hơn anh Trần Sơ ba cấp, mà anh Trần Sơ đã lên đến cấp S, chẳng lẽ đại tư tế là cấp SS? Không, là cấp SSS???
“Em hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra với cổng không gian đi.” Trần Sơ nhắc Lâm Xuân.
Cô vội hỏi: “Tại sao cổng không gian không mở?”
“Cổng không gian gì?” Nữ linh thể không hiểu.
Lâm Xuân câm nín, đây là sơ suất của cô và anh Trần Sơ, linh thể trong không gian con không hề biết đến cánh cổng này.
Cô nói với Trần Sơ: “Bọn họ không biết cổng không gian là gì.”
Anh cau mày, anh thấy nữ linh thể có IQ rất cao, cứ tưởng cô ấy sẽ biết được điều gì đó.
“Thế sao em biết không gian con không mở được cổng?” Mặc dù tin Lâm Xuân nhưng anh vẫn muốn biết nguyên nhân.
“Em bói ra.” Cô đáp.
Xem bói? Bởi vì đống vật phẩm của Lâm Xuân nên Trần Sơ chẳng hề để tâm đến dị năng xem bói của cô.
“Tỉ lệ chính xác cao không?” Anh hỏi với tâm lí ăn may.
– Một là không bói ra, hai là xác suất đúng một trăm phần trăm.

Chính xác một trăm phần trăm? Tiên tri cũng không dám nói như vậy.

Nhưng anh biết cô không bao giờ nói dối về điều này.
“Thế tại sao lại không mở được cổng không gian?” Vậy thì chỉ còn cách thứ hai, giết sạch linh thể ở đây.
– Vù vù~
Bỗng nhiên, mười mấy đốm sáng vàng hiện ra, bu xung quanh hai người.

Bên ngoài đốm sáng, nữ linh thể mới nãy còn nói chuyện với bọn họ đã lùi ra cửa, tay cầm cây sáo, cảnh giác nhìn Trần Sơ.
“Đang yên bình cơ mà, sao tự dưng lại tấn công thế?” Lâm Xuân hỏi.
“Tôi cảm nhận được sát khí trên người anh ta.” Nữ linh thể chỉ vào Trần Sơ.
Lâm Xuân ngoảnh mặt nhìn anh.
Anh đối mặt với nữ linh thể, có tiếng gió rít gào ở đầu ngón tay.
Nhìn điệu bộ của Trần Sơ, Lâm Xuân đã hiểu ra tất cả, kết hợp với cuộc trò chuyện vừa rồi, cô đã đoán ý định của anh, anh định dùng cách thứ hai để rời khỏi trại Miêu.
Nhưng vấn đề là…
“Đại tư tế đã vào đây rồi, ông ta có được coi là linh thể ở đây không?” Cô hỏi.
Trần Sơ đờ đẫn vì câu hỏi thẳng thắn của Lâm Xuân, đại tư tế có được tính là linh thể ở đây không? Bạn bảo có, nhưng hắn không phải linh thể nguyên gốc ở trại Miêu, mà hắn đã chạy trốn khỏi toà Khoá Hồn để tới chỗ này.

Bạn bảo không, nhưng đúng là bây giờ hắn đã ở trong trại Miêu rồi.

Không ai biết nguyên lí nhận dạng của không gian con như thế nào, làm thế nào để xác định được người dân của mình.

Dựa vào hộ khẩu, hay là cứ đến đây thì sẽ được coi là dân của nó.
– @#%¥#%
Đại tư tế cất giọng, vang vọng khắp trại Miêu, hắn nói ngôn ngữ của không gian con, không sử dụng sức mạnh linh hồn nên Lâm Xuân không hiểu.
Vậy nhưng gương mặt nữ linh thể đã biến sắc, không để tâm đến Trần Sơ nữa, quay người đi ra khỏi phòng, đứng trên ban công tầng hai, nhìn về phía cổng trại.
Đại tư tế mặc áo bào cúng tế màu đỏ thẫm đang đi vào cổng, quan sát tình hình bên trong trại một cách bất cần, thấy có rất nhiều người ngoại lai đang ở đây, hắn phất tay áo, sức mạnh nguyền rủa tràn ra, người dị năng lần lượt gục xuống trong thinh lặng.
“Không biết tôn giả đến Vô Ngân Cốc của tôi có việc gì?” Nữ linh thể cao giọng.
“Ngươi là thủ lĩnh đương nhiệm ở đây?” Đại tư tế nhìn nữ linh thể.
– Đúng.
“Miêu Ca Vân là gì của ngươi?” Đại tư tế hỏi.
– Tổ mẫu của tôi.
“Nghe nói trong thời kì đại hoạ, tôn giả Miêu Ca Vân đấy lấy thân mình làm vật chứa, mượn sức mạnh của hàng nghìn cổ trùng để phong ấn “bệnh dịch”, có đúng thế không?” Đại tư tế hỏi.
“Đúng.” Nữ linh thể đáp.
“Sao toàn đại tư tế hỏi thế, không hiểu bọn họ đang nói gì luôn.” Lâm Xuân và Trần Sơ đứng trong nhà, định đoán ý đồ của đại tư tế thông qua câu trả lời của nữ linh thể, ai ngờ nghe mãi nghe mãi, ngoài đúng đúng đúng ra thì chẳng nghe được gì khác.

“Đại tư tế ra khỏi toà Khoá Hồn bằng cách nào nhỉ?”
Trần Sơ trả lời: “Khả năng là có liên quan đến cái thước, nó đã phá vỡ sức mạnh quy tắc, toà Khoá Hồn sụp đổ, chắc hẳn đại tư tế đã trốn thoát vào lúc đó.

Chỉ là… Không ai ngờ rằng hắn có thể xuyên qua dòng chảy hỗn loạn của không gian.”
Nhưng nếu đại tư tế đã ở đây, vậy tầng bảy của toà Khoá Hồn thành công cốc rồi ư? Với lại hắn có thể xuyên qua sự hỗn loạn không gian để đến trại Miêu, sau này hắn cũng sẽ đến những địa điểm khác nữa đúng không? Nếu như không gian con có một linh thể kh ủng bố di chuyển khắp nơi như thế này, sợ rằng mai sau tỉ lệ sống sót ở đây sẽ thấp đi.
Vả lại, đại tư tế rất muốn rời khỏi không gian con để đến Trái Đất, hồi bị nhốt trong toà Khoá Hồn, số lượng người dị năng ngoại lai mà hắn tiếp xúc có hạn, nếu sau này…
Trần Sơ nghĩ đến đây, anh bỗng thấy tay chân mình lạnh toát.
“Hay tôn giả cứ nói thẳng ý định của mình đi.” Nữ linh thể hỏi tiếp.
“Ta muốn cổ trùng của Miêu Ca Vân.” Đại tư tế nói.
“Không thể!” Nữ linh thể từ chối mà chẳng hề nghĩ ngợi.
“Nếu là hồi trước, ta chắc chắn không dám đắc tội với Vô Ngân Cốc, nhưng khi Miêu Ca Vân phong ấn “bệnh dịch” đã mang gần hết cổ trùng đi.

Bây giờ, các ngươi còn bao nhiêu cổ trùng?” Đại tư tế cười lạnh lùng: “Nếu biết điều thì mau cho ta biết cổ của Miêu Ca Vân đang ở đâu, ta lấy xong sẽ đi ngay, nếu không, ta sẽ giết sạch chúng bây rồi tìm dần dần.”
Nữ linh thể siết chặt thành lan can bằng trúc, thâm tâm đang tranh đấu dữ dội.
“Làm sao, thế giới này đã chết rồi, các ngươi chỉ là tàn hồn ở đây thôi.” Đại tư tế lại cất tiếng.
“Tàn hồn? Thế giới này đã chết?” Nữ linh thể có hơi ngạc nhiên khi nghe thấy như vậy, nhưng trông cô cũng không quá bất ngờ, như thể đã đoán ra được từ lâu.
Đại tư tế nói cho nữ linh thể biết sự thật là thế giới này đã chết rồi?!
Nữ linh thể chợt ngoảnh lại, nhìn về phía Lâm Xuân: “Thế giới của chúng tôi đã chết rồi?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân rơi vào tình cảnh này, bỗng chốc không biết phải trả lời ra sao: “Đàn anh, cô ấy hỏi thế giới này chết rồi đúng không? Em phải đáp thế nào?”
Trần Sơ có kinh nghiệm đầy mình: “Nói đúng sự thật cho cô ấy biết, dù sao ba ngày sau, kí ức của cô ấy cũng thay đổi thôi.”
Giờ Lâm Xuân mới nhớ ra, linh thể trong không gian con không thể có kí ức dài hạn: “Thật ra tôi thấy thế giới của các cô giống địa ngục hơn.”
– Âm phủ?
“Là thế giới sau khi loài người chết đi.” Lâm Xuân giải thích: “Theo chúng tôi, thế giới của cô đã không còn vật thể sống, nhưng linh thể các cô vẫn còn đây, nó giống như một đất nước cho các linh hồn chết.

Tôi nghĩ, các cô chỉ là tồn tại trong một môi trường khác.”
“Linh thể, thảo nào sau khi lên cấp, tôi cứ cảm giác cơ thể mình hơi lạ, thì ra tôi chỉ là một linh thể.” Nữ linh thể lẩm bẩm.
Đến giờ Lâm Xuân cũng mới biết, hoá ra trong suy nghĩ của linh thể, bọn họ cũng có cơ thể.

Bởi vì dị năng thăng cấp nên mới phát giác ra điều bất thường.
“Lòng kiên nhẫn của ta đây chỉ có giới hạn, cho các ngươi năm giây suy nghĩ, nếu đếm hết từ một đến năm mà vẫn không nói, ta sẽ giết Vô Ngân Cốc.” Đại tư tế nóng lòng muốn nhận được đáp án nên bắt đầu đưa ra tối hậu thư.
“Nếu thế giới này đã chết, vậy ngài còn cần vua cổ làm gì?” Loại cổ của tổ mẫu nữ linh thể là vua cổ của Vô Ngân Cốc, năm ấy để phong ấn “bệnh dịch” nên nơi đây đã tập hợp sức mạnh của toàn bộ thầy tà thuật, mấy trăm nghìn cổ trùng, tinh luyện ra vua cổ.

Sau đó, gần như tất cả cổ trùng ở Vô Ngân Cốc đã bị tuyệt chủng, chỉ còn lại hơn mười loại cổ.
“Năm, bốn…” Đại tư tế không trả lời mà đếm ngược ngay tức khắc.
Nữ linh thể không nói gì nữa, đặt cây sáo bên môi, bắt đầu thổi.

Theo tiếng sáo của nàng, tất cả linh thể trong trại Miêu đã bắt đầu di chuyển.
Những linh thể khác điều khiển cổ trùng của mình, một là tấn công qua việc thao túng con rối, hai là đánh trực tiếp bằng cổ trùng, hoặc là kết hợp cả hai để tạo ra trận cổ trùng, còn những người không phải thầy tà thuật thì cầm vũ khí xông tới.
Bên ngoài trại Miêu, mấy chục nghìn cổ trùng lúc nãy bao vây Trần Sơ và Lâm Xuân cũng đã tập hợp lại, đồng loạt nhào về phía đại tư tế.
Trần Sơ bay đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
“Anh phải giúp chúng tôi.” Nữ linh thể bỗng quay lại, nói với anh.
Không cần anh hỏi lại, Lâm Xuân đã chủ động nói: “Cô ấy bảo bọn mình giúp cô ấy đối phó với đại tư tế.”
Nữ linh thể nói tiếp: “Nếu bọn tôi chết, mọi người cũng phải chết.”
Trần Sơ nhìn cảnh bạo loạn bên ngoài, trả lời: “Tôi không phải đối thủ của đại tư tế.”
Nữ linh thể: “Anh giữ chân hắn đến khi tôi đánh thức tổ mẫu dậy.”
Lâm Xuân nghe mà tưởng như đây là trò đùa: “Tổ mẫu của cô có thể đánh thắng được đại tư tế?”
Nữ linh thể nhìn cô: “Tổ mẫu của tôi cũng là tôn giả cấp mười lăm.”
Lâm Xuân chuyển lời cho Trần Sơ ngay: “Cô ấy bảo tổ mẫu của họ cũng đỉnh như đại tư tế, nhưng cần có thời gian để thức tỉnh.”
Trần Sơ: “Bao lâu?”
Nữ linh thể: “Hết một bài hát thì thôi.”
Lâm Xuân rất muốn hỏi một bài hát dài bao lâu, hai hay ba phút thì Trần Sơ đã đồng ý rồi.
Sau khi bằng lòng, Trần Sơ nói với Lâm Xuân: “Em núp ở đây, đừng đi đâu hết, nhìn tình hình trại Miêu thế này, bọn họ sẽ cố gắng ngăn cản đại tư tế.

Dù cuối cùng vẫn không thắng được, khả năng linh thể trong trại cũng bị hắn giết hết, đến lúc đó có lẽ cổng không gian sẽ mở, nếu mở ra thì em đi luôn đi.”
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi anh.
“Lúc đó anh sẽ tự nghĩ cách, em đi rồi, anh sẽ dễ thoát thân hơn.” Anh nói.
Lâm Xuân hiểu sự sắp xếp của Trần Sơ là điều tốt nhất trong tình hình hiện tại, những vật phẩm mà cô hiện có cũng không là gì khi đứng trước mặt đại tư tế, nhỡ đâu hắn chướng mắt, tuy lời nguyền chết chóc không khiến cô tàn đời nhưng cũng có thể làm cô bị trừ sạch điểm công đức.

Thà cô đứng đây mua vật phẩm, coi xem có giúp được gì hay không.
“Em biết rồi.” Cô gật đầu.
Bấy giờ Trần Sơ mới mở kho chứa vật phẩm lấy ra một cây giáo có tua rua đỏ, đây là món đồ anh đã lấy ở tầng bảy toà Khoá Hồn.

Anh phóng cây giáo rồi hoá thân thành cơn gió, bay ra khỏi cửa sổ.
Cùng lúc ấy, cây sáo trong tay nữ linh thể lại cất tiếng, thổi thêm một khúc nhạc mới.
Lâm Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay cầu nguyền với kẹp tóc của nữ thần may mắn: “Tôi cầu nguyện, mong cho anh Trần Sơ sẽ không bị thương khi chiến đấu với đại tư tế.”
Xin vật chủ đừng ước những điều không thiết thực.
Lâm Xuân: “Tôi cầu nguyện, anh Trần Sơ sẽ không bị thương nặng khi chiến đấu với đại tư tế.”
Xin vật chủ đừng ước những điều không thiết thực.
Không bị thương nặng cũng không được?!
Cô nghiến răng, nói lại: “Tôi cầu nguyện, anh Trần Sơ sẽ không chết khi chiến đấu với đại tư tế, như này được chưa.”
Cầu nguyện thành công.
Lâm Xuân không vui khi ước nguyện thành công chút nào, nhưng cô cũng không thể nổi cáu, bắt đầu mua vật phẩm: “Hệ thống, tôi muốn mua vật phẩm.”
Giao diện cửa hàng lại hiện lên, bấy giờ trên trang chủ chỉ còn “sách linh nghiệm”.

Còn mỗi một cái, không cần chọn lựa gì cả, cô đã bấm mua ngay lập tức.
Số dư không đủ.
Sao lại thế? Mình có hơn chín mươi nghìn cơ mà.
Lâm Xuân vội vàng nhìn xuống góc trái bên dưới, thấy số điểm công đức hiển thị trên màn hình: 89811 điểm công đức.
Ủa, lúc mua xong thẻ anh hùng vương giả, rõ ràng mình còn hơn chín mươi nghìn điểm mà, sao lại ít đi rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Bán Yêu Và Bán Sơn
2.

Tùy Tùng
3.

Sau Khi Thông Báo, Khán Giả Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường
4.

Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người
=====================================
Cô xoắn xuýt ấn vào chi tiết điểm công đức của mình, thấy ba khoản chi tiêu khổng lồ hiện ra.
Rút thẻ Trương Phi, cấp A, -500 điểm công đức.
Rút thẻ Đát Kỷ, cấp B, -100 điểm công đức.
Rút thẻ Trang Chu, cấp A, -1000 điểm công đức (có buff 1% phần xác suất bùng nổ lên cấp S).
“…” Cuối cùng Lâm Xuân đã hiểu ra, vì sao thẻ anh hùng vương giả có giá mười nghìn tệ lại được đặt chung với sách linh nghiệm chín mươi nghìn tệ rồi, đây là kiểu cho thiết bị miễn phí rồi chơi trò lấy phí dịch vụ còn gì? Hơn nữa cái thiết bị này còn ăn của cô mười nghìn điểm.
“Hệ thống, cậu đừng lừa lọc thế nữa được không?” Cô điên tiết.
“Lừa lọc á? Tiêu có mười nghìn điểm mà đòi sức mạnh của người dị năng cấp A? Đã thế còn nhiều siêu năng lực khác nhau, thậm chí sẽ có khả năng rút ra được thẻ anh hùng cấp S?” Hệ thống hỏi ngược lại.
Lâm Xuân á khẩu khi bị hỏi như vậy, nếu đúng như những gì hệ thống nói thì cô không thấy thiệt chút nào.

Vậy ra tác dụng phụ của vật phẩm này là mỗi lần sử dụng sẽ bị trừ điểm công đức.
“Thế phải làm sao bây giờ? Đại tư tế đuổi tới đây, tôi phải mua vật phẩm để bảo vệ tính mạng chứ.” Cô phân trần.
“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.” Hệ thống lại nói câu cửa miệng của mình.
“…” Lâm Xuân biết mình lại phí công rồi.

Nhưng hôm nay hệ thống đưa ra hai sản phẩm, một cái mình mua được, cái còn lại thì không đủ tiền, phải làm sao đây?
“Không rút ra thẻ S mà rút thẻ SSS sẽ mất bao nhiêu điểm công đức?” Không thể thay đổi vận mệnh của mình, vậy mình sẽ lấy ra thẻ anh hùng cấp SSS, giết đại tư tế luôn.
“Cô cứ thử đi, rút ra thì biết.” Hệ thống trả lời.
Có cục cớt mà chị tin nè, “số đỏ” như này, rút được mới lạ đấy, đừng hòng cuỗm điểm công đức của chị!
Lâm Xuân đi vào kho hàng, nhìn thấy “chiếc mõ của hoà thượng”, ánh mắt cô bỗng sáng lên, lấy ra rồi gõ mõ.
Từng tiếng “a di đà phật” vang lên, người nữ linh thể toả ra ánh sáng vàng, cô cảm thấy nguồn năng lượng mà mình bị tiêu hao khi thổi sáo đã được bổ sung nhanh chóng, tiến độ chơi nhạc cũng tăng tốc theo.
Một tiếng “Rầm” vang lên, pho tượng đá ở giữa quảng trường đột nhiên nổ tung, lộ ra một quan tài nằm dưới đất.

Quan tài đá rung lắc, nguồn sức mạnh cổ trùng phát ra ở bên trong, đánh bay tấm đá vừa nặng vừa dày đang đè lên mình.
Đại tư tế đang bị Trần Sơ và linh thể bao vây cũng quay sang nhìn, thấy một cô gái trẻ ăn mặc lộng lẫy, ngoại hình tuyệt đẹp, tết tóc hai bên, đeo trang sức với đá mã não đỏ.
Nếu Lâm Xuân ở đây, cô sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là bức tượng ngồi trên ghế đá ở quảng trường.

Ngạc nhiên hơn là cô ấy lại có thân xác.
“Hoá ra ngươi luyện mình thành cổ.” Đại tư tế nhìn cô gái, hắn bỗng bật người lên, đánh vào ngực Trần Sơ, khiến anh văng ra xa.
Các linh thể đang vây đánh còn chưa đến gần đã bị hắn tiêu diệt bằng cách tung ra sức mạnh nguyền rủa.
Ra là không có chuyện đại tư tế không thể giết sạch linh thể ở đây, hắn chỉ đang giữ họ lại để ép thủ lĩnh đương nhiệm phải gọi vua cổ ra mà thôi.
“Mặc dù bản tôn không muốn làm con gái, nhưng sau khi ra khỏi đây thì cũng phải đổi một cơ thể khác.” Lí do khiến đại tư tế tìm đủ mọi cách đến trại Miêu là để lấy được cổ trùng, lợi dụng nó nhằm thoát khỏi không gian con.
Không gian con bị giới hạn bởi quy tắc, linh thể nguyên gốc sẽ không thể rời đi được, hồi trước hắn muốn lợi dụng Trần Sơ để làm vật dẫn, sau khi ra đi sẽ đoạt xác của anh.

Ai ngờ anh nhất quyết không đồng ý, thành thử hắn phải nghĩ ra cách khác, lợi dụng cổ trùng sống để đi nhờ ra ngoài.
Cổ trùng là sản phẩm của dị năng giống như sức mạnh nguyền rủa của hắn, nếu lời nguyền trong thế giới của hắn có thể đến được Trái Đất thì cổ trùng cũng như vậy, cho nên hắn chỉ cần dung hoà linh hồn của mình và cổ trùng vào làm một, kí sinh trong cổ trùng là đã đi ra vùng đất bên ngoài được rồi.

Đến khi ra ngoài, với sức mạnh của bản thân, thể nào hắn cũng tìm được một cơ thể phù hợp với mình.
Trong cõi đời này, loại cổ trùng duy nhất có thể chứa được linh hồn hắn ấy là vua cổ của Vô Ngân Cốc.

Song điều khiến hắn chẳng ngờ ấy là Miêu Ca Vân lại tinh luyện thân mình thành cổ, nhưng thế cũng vậy, cứ như vậy, sau khi ra ngoài, hắn cũng không phải vội đi tìm thân xác mới, làm phụ nữ một thời gian cũng chả có vấn đề gì hết.
Nhờ “chiếc mõ” của Lâm Xuân trợ giúp, nữ linh thể đánh thức vua cổ xong cũng không thấy mệt, cô vội vàng ngồi xổm xuống cạnh Lâm Xuân, hỏi: “Dị năng của cô có tác dụng với tổ mẫu của tôi không?”
– Tổ mẫu của cô?
Nữ linh thể kéo cô ra cửa sổ, chỉ vào cô gái đang bước từng bước đến bên đại tư tế: “Kia là tổ mẫu của tôi, sáu mươi năm trước, bà hoà mình vào với vua cổ, an nghỉ dưới lòng đất.

Hôm nay, mặc dù tôi đã gọi bà dậy, nhưng có mỗi vua cổ tỉnh lại, mà vua cổ chỉ có bản năng chiến đấu, tôi mà điều khiển thì không thể thắng được đại tư tế.

Nếu như cô có thể đánh thức linh hồn của tổ mẫu, chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng.”
Lâm Xuân hỏi: “Linh hồn tổ mẫu của cô vẫn còn ở đây.”
Nữ linh thể khẳng định chắc nịch: “Chính xác.”
Lâm Xuân: “Thế thì được.”
Cô cầm chiếc mõ, chuẩn bị đánh một trận ra trò.
Hết chương 88..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.