Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 91: 91: Mục Tiêu Cuối Cùng Của Sadako




Trong game, thạch anh là tháp phòng thủ cuối cùng, đồng thời là điểm sinh mệnh và điểm hồi sinh của trò chơi, nếu bị mất mạng, người chơi sẽ được sống lại ở thạch anh, đó cũng là nơi an toàn nhất của game.

Ngặt nỗi đây là không gian con, hệ thống không thể tạo ra thạch anh thật cho Lâm Xuân, vì vậy mà thạch anh ở đây chỉ có tác dụng hồi sinh.
Kĩ năng thứ hai của Đại Kiều có thể đưa đồng đội đến nơi hồi sinh, nhưng chính Lâm Xuân cũng không biết đó là địa điểm nào, cô chỉ muốn thử một lần mà thôi.

Cô không khỏi ảo tưởng, điểm hồi sinh chính là điểm sinh ra, mà nơi sinh của cô chắc chắn là Trái Đất, nếu kĩ năng thành công, cô sẽ về được địa cầu đúng không?
Mang lòng kì vọng như vậy, cô tự dưng bị hoa mắt, làm cả hai rơi vào quan tài đá.
Thực chất hai người đã ở trên trốc quan tài đá, kĩ năng của Đại Kiều biến mất quá nhanh nên cả hai đã bị rơi xuống mà chẳng hề có sự chuẩn bị trước.

Vị trí rơi của Lâm Xuân không ổn lắm, thấy cô sắp bị đập đầu vào mép quan tài, Trần Sơ vội vàng ôm eo cô bằng một tay, tay còn lại che chở cho cô, còn mình rơi xuống làm đệm lưng cho cô.
Tiếng “Rầm” vang lên, anh không màng đến vết thương sau lưng mình, cúi xuống nhìn Lâm Xuân: “Em có sao không?”
Cô lảo đảo, bò dậy bằng cả tay cả chân, nghiêng người ngồi ở phía bên kia quan tài.

Nó cũng khá rộng rãi nên cả hai ngồi cũng không bị chật: “Haizz, cứ tưởng Đại Kiều còn đưa mình về Trái Đất được.”
“Đây là cổng trại Miêu, cách Trái Đất một cánh cửa không gian.

Có lẽ Đại Kiều muốn dẫn mình về Trái Đất, nhưng vì không đủ năng lượng nên không thể phá cổng không gian được.” Trần Sơ đoán vậy.
Khi nghĩ đến đây, anh cũng đã hoảng hốt lắm rồi, chưa nói đến chuyện năng lượng mạnh hay yếu, chỉ mỗi cái đặc tính này thôi cũng đã là loại có một không hai rồi.

Rốt cuộc dị năng của Lâm Xuân được hình thành như thế nào?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Xuân thất thần, trông tình hình thế này, trừ khi bọn cô trốn được khỏi trại Miêu, còn không sẽ chết chắc.
Trần Sơ im lặng trong thoáng chốc rồi nói với cô với một chất giọng vô cùng nghiêm túc: “Một là anh đi, em trốn ở đây.

Em đã giúp Miêu Dao đánh thức linh hồn tổ mẫu của cô ấy nên có lẽ mọi người sẽ không làm khó em.

Anh đoán không gian ở đây không ổn định là vì đại tư tế đã phá vỡ kết giới khiến cho nó trở nên hỗn loạn, chỉ cần không gian ổn định lại, cánh cổng sẽ trở lại như bình thường.

Đến lúc đó, em tìm cơ hội để báo cáo tất cả những gì đã xảy ra ở đây với thế giới bên ngoài và để cho phía chính phủ đề phòng.”
Nói xong, anh lấy kho chứa vật phẩm của mình xuống và nhét vào tay Lâm Xuân, bên trong có tất cả đá sức mạnh của cổ trùng.
– Với cả, nếu gặp lại anh trên Trái Đất thì giết anh đi!
Mục đích của đại tư tế là rời khỏi không gian con để đến địa cầu, nếu hắn có cơ hội đặt chân xuống Trái Đất, vậy chắc chắn linh hồn trong thân xác Trần Sơ đã bị thay đổi rồi.

Đôi mắt Lâm Xuân co lại, cô còn chưa nói gì, Trần Sơ đã vịn vào mép quan tài để leo lên.

Anh vừa mới ra ngoài, quay người lại, ấn đường đã bị người ta điểm huyệt.
Miêu Ca Vân!
Khuôn mặt anh biến sắc, anh vẫn luôn quyết tâm rằng dù mình có chết cũng không thể biến cơ thể thành vật chứa cho đại tư tế, nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã bị Miêu Ca Vân khống chế rồi.
“Thủ lĩnh Miêu, việc ta đã hứa với ngươi ta sẽ không nuốt lời… Ngươi đang làm gì đấy?” Đại tư tế thấy Miêu Ca Vân kiểm soát Trần Sơ, tưởng rằng bà ta đồng ý hợp tác với mình nên giờ đang dùng cổ trùng để thao túng Trần Sơ, tuy nhiên hắn đã nhận ra có điều không ổn.

Miêu Ca Vân không hề thao túng Trần Sơ mà đang truyền bệnh dịch sang Trần Sơ, bà muốn gi3t chết anh.
Đại tư tế nổi cáu, hắn muốn cứu Trần Sơ nhưng Miêu Ca Vân chỉ nhẹ nhàng phất tay đã có vô số cổ trùng chen vào, ngăn cản đại tư tế cách xa ba bước, không tiến lên được.
“Miêu Ca Vân, nếu ngươi không dừng tay, ta sẽ giết sạch hậu duệ của ngươi ở Vô Ngân Cốc, huỷ diệt nguyên bản của chúng, khiến chúng không còn khả năng sống sót.” Dù đại tư tế mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xông vào phá vỡ sự phòng thủ của cổ trùng ngay tức khắc nên hắn chỉ đành vừa chiến đấu vừa đe doạ đối thủ.
Vậy nhưng Miêu Ca Vân vẫn phớt lờ hắn, bà ta chăm chú nhìn bệnh dịch lây sang Trần Sơ, nhìn khuôn mặt anh chuyển từ trắng sang xanh rồi từ xanh lại hoá thành đen, từng tấc da trên người bị thối rữa, dị năng dao động, liên tục trào ra ngoài, mãi đến khi một tia sáng bùng lên mới bắt đầu chống chọi với bệnh dịch.
Mặc dù Trần Sơ vẫn đang đau đớn tột cùng nhưng anh vẫn nhìn tia sáng trên người với ánh mắt không thể tin nổi, đó là vết bớt đã ở bên anh từ khi còn nhỏ.
Hoá ra… Mình đúng là linh thể ở thế giới này.
Còn sức mạnh khổng lồ này là do mẹ đã chấp nhận tan biến linh thể của mình và để lại cho anh.
Đôi mắt anh dần bị thay thế bởi màu đen, tựa như dịch bệnh đang lan tràn vào mắt nhưng cuối cùng đã bị tia sáng mạnh mẽ đánh tan, cuối cùng biến thành màu xanh thuần khiết, cuồng nộ tựa như một cơn lốc.

Gió càng lúc càng to, ngày một nhanh hơn, cuối cùng đã hoá thành thực thể, càn quét toàn bộ thế giới.
Lâm Xuân vừa mới leo lên quan tài, chưa kịp nhìn rõ tình hình bên ngoài thì đã bị một cơn lốc quật ngã, sau đó cát bụi ùn ùn kéo đến cùng với tiếng gió rít gào khiến cô không nhìn thấy gì hết.
Cơn lốc mạnh đến mức đã phá huỷ toàn bộ trại Miêu chỉ trong tích tắc, tới cả đại tư tế và Miêu Ca Vân cũng không thể đứng vững trước gió mà bị đẩy lùi ra xa.
“Hoá ra là nguyên tố hoá.” Đại tư tế nhìn cơn lốc tuyệt diệt đất trời, nét mặt tái ngắt đi.
Cảnh giới cao nhất của nguyên tố dị năng là nguyên tố hoá.

Một khi phát sinh, người dị năng sẽ tiến rất gần đến vị trí tôn giả.
“Ánh sáng vừa rồi? Trên người hắn có ấn kí của thánh nhân?” Đại tư tế trông thấy nhưng vẫn không dám tin, hắn nhìn về phía Miêu Ca Vân, muốn nhận được sự chứng thực của đối phương.
“Đúng.” Miêu Ca Vân đáp.
“Sao lại thế được, theo ta biết, văn minh dị năng ở địa cầu chưa chạm được đến bước này, thậm chí còn không thể nguyên tố hoá được.

Trừ khi…” Đại tư tế sực ra điều gì đó, đôi mắt màu xanh u ám bỗng trợn tròn như quả bóng: “Hắn vốn là người của thế giới chúng ta.”
Miêu Ca Vân không lên tiếng.
“Sao có thể như thế được, thế giới ban đầu sụp đổ, không ai may mắn tránh thoát.” Đại tư tế gần như đã thét lên.
“Ngươi cũng không thấy lạ à, tại sao thế giới sụp đổ mà linh hồn chúng ta vẫn tồn tại được?” Khác với đại tư tế, Miêu Ca Vân lại bình tĩnh hết đỗi.

Vì sao sau khi thế giới vỡ vụn, linh hồn bọn họ vẫn tồn tại? Đây là câu hỏi mà đại tư tế đã từng nghĩ đến khi hắn mới tỉnh lại, và cũng đưa ra được kết luận rất nhanh.
Khi thế giới sắp đổ vỡ, hai mươi tám vì tinh tú bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, mười ba người đi theo hắn thấy rằng hi vọng cứu thế rất mong manh, thà từ bỏ rồi tập hợp toàn bộ sức mạnh để mở cổng không gian, gửi một số người đến vùng đất khác nhằm giữ lửa cho thế giới của bọn họ.

Nhóm còn lại với người đứng đầu là nhà chiêm tinh Tinh Nguyệt lạc quan nghĩ rằng vẫn còn cơ hội cứu lấy trần gian, khăng quyết không buông tha thế giới nguyên bản cùng với hàng tỉ sinh linh đang tồn tại.
“Có phải Tinh Nguyệt không?” Năng lực của các nhà chiêm tinh rất bí ẩn và không thể đoán trước được, mà Tinh Nguyệt lại là bậc thầy, vì thân phận đó mà một đám người ngu si khăng khăng muốn cứu thế mới tin tưởng cô ta như vậy: “Hồi đó các người đã làm gì?”
“Chúng ta không thể ngăn cản việc thế giới sụp đổ, nhưng thế giới vẫn chưa chết.” Miêu Ca Vân nói.
Đại tư tế rùng mình, dẫu thế giới đã nát tan nhưng nó vẫn chưa chết?
“Ngươi có ý gì, chẳng lẽ thế giới vẫn còn sống lại được?” Đại tư tế vọt đến trước mặt Miêu Ca Vân, hét lên chất vấn.
“Nếu như hắn có thể sống được trong bệnh dịch của ta, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.” Miêu Ca Vân nhìn cơn lốc dần dần biến mất, cùng với bóng người thấp thoáng trong ấy, từ từ nói.
Trần Sơ?
Cái đứa suýt nữa đã bị mình gi3t chết lại là chìa khoá then chốt ư? Đại tư tế không dám nghĩ nhiều.
Trong lúc đó, Lâm Xuân bị cơn gió khủng khiếp đè bẹp trong quan tài không thể nhúc nhích được, nhưng ngược lại, suy nghĩ của cô lại cực kì sinh động.
“Hệ thống, chúng ta trao đổi đi.” Cô nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chỉ còn mình hệ thống mới cứu bọn cô được thôi.
“Điểm công đức của cô không đủ để mua sách linh nghiệm.” Hệ thống nói.
“Tôi không mua vật phẩm, tôi mua thông tin.” Lâm Xuân đáp lại.
Hệ thống yên lặng không nói câu gì.
Không từ chối là mua được rồi!
Linh cảm của cô nảy sinh từ bản đồ địa mạch, cô chỉ mất một trăm điểm công đức mà đã nhận được cách di dời bản đồ của hệ thống.

Tuy rằng cô có thể lấy được thông tin bất cứ lúc nào, nhưng một phần nguyên nhân cũng vì hệ thống muốn có bản đồ, dù nói thế nào, chỉ cần hệ thống muốn, nó sẽ tiết lộ một số tin tức ra bên ngoài.
“Tôi muốn cách thức quay về Trái Đất trong tình huống này, bao nhiêu điểm công đức, cậu ra giá đi.” Lâm Xuân nói rõ ràng.
“Một trăm điểm công đức.” Hệ thống nói.
“Ít vậy à?” Hệ thống tự dưng có lương tâm thế này khiến cô không quen.
– Cùng với…
Hoá ra là chưa nói xong, làm người ta mừng hụt.
“Cùng với cái gì?” Lâm Xuân quyết định, hệ thống muốn cái gì cô cũng đồng ý hết, sống quan trọng hơn nhiều.
“Bệnh dịch.” Hệ thống nói.
“Bệnh dịch? Miêu Ca Vân?” Đã được nghe Miêu Dao phiên dịch nên Lâm Xuân phản ứng lại ngay, “bệnh dịch” trong câu nói của hệ thống chính là thứ mà Miêu Ca Vân – tổ mẫu của Miêu Dao đã phong ấn trong người.

Dù không biết dịch bệnh cụ thể là gì nhưng nghe tên đã biết nó không phải thứ tốt lành gì.

“Giỏi đấy!” Hệ thống đáp.
“Được!” Thầy vu cổ cấp mười lăm thôi mà? Chỉ là đại tư tế cộng thêm dịch bệnh thôi mà? Dẫu sao cũng để lần sau thôi.
“Giờ nói cho tôi cách để thoát khỏi trại Miêu đi.” Lâm Xuân nói nhanh.
- 100 điểm công đức.
Sau khi trừ điểm công đức, hệ thống đưa ra hai tin tức.
Trừ 80000 điểm công đức, bạn có thể tạm thời nâng cấp vật phẩm số 009 – Mái tóc của Sadako, thực hiện mục tiêu cuối cùng của Sadako: Trên thế giới này không có cái TV nào mà Sadako đây không bò qua được,
Có thăng cấp không?
Sadako từng thăng cấp khi cuỗm sạch đá sức mạnh mà cô mang ra khỏi toà Khoá Hồn.

Lúc đó, trong lời nhắc về kĩ năng mới có viết ra mục tiêu của Sadako.

Khi đọc nó, Lâm Xuân còn móc mỉa, cảm thấy mục đích bò TV cực kì xàm xí.

Song vào thời điểm đó, cô đã có một suy đoán mới về mục tiêu của Sadako.
Nếu mục tiêu được thực hiện theo đúng nghĩa đen, có nghĩa là ngay cả khi ở trong không gian con, Sadako cũng có thể bò về TV ở Trái Đất?
Quả nhiên, không được coi thường ước mơ của bất cứ ai, kể cả là một mái tóc giả.
Lâm Xuân không hề do dự mà lựa chọn thăng cấp.
- 80000 điểm công đức.
Sau khi điểm công đức bị trừ, xung quanh Lâm Xuân cũng không thay đổi gì hết, bởi vì mái tóc của Sadako vẫn đang ở trong kho hàng, chưa được cô mang ra.

Lúc cô đang sử dụng kẹp tóc của nữ thần may mắn, vì hai vật phẩm không ưa nhau, với cả trong trại Miêu không thừa đá sức mạnh để nhặt nên cô đã cất mái tóc đi.

Mà khi nãy gió to quá, cô cũng không dám lấy ra vì sợ mình sơ sẩy, tóc sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Dù cho mái tóc của Sadako là vật phẩm độc nhất vô nhị không thể mất được nhưng cơ hội cứu người chỉ diễn ra trong nháy mắt nên Lâm Xuân cũng không dám mạo hiểm.
May mà gió đã ngơi dần, cô chớp lấy thời cơ, đội tóc Sadako lên đầu.
Anh Trần Sơ~~~~
Vừa mới ra ngoài, lời nhắn của Sadako phủ kín đến nỗi khiến Lâm Xuân mù mắt.
Cô câm nín nhưng cũng cực kì yên tâm, với cái tính nhiệt tình của Sadako, cứu Trần Sơ là chuyện không cần cô phải nhắc.
Lâm Xuân vịn vào thành quan tài rồi ngồi dậy, nhìn lên bầu trời vẫn đương phủ một màu đen nhánh, tiếng gió khóc than, còn mái tóc Sadako đã cuộn tròn, nom như thác lũ phủ khắp trại Miêu, vơ vét tất thảy đá sức mạnh mà nó tìm thấy được ở.

Kể cả trong cơ thể của người dị năng ngoại lai hay người dân đang ở trong nhà, rồi đến cả tinh thể năng lượng đang chèo chống trại Miêu.

Mà tinh thể năng lượng ấy chính là Miêu Ca Vân.
“Cái gì đây?!” Miêu Ca Vân nhìn thấy mái tóc từ dưới đất chui lên, bà rút con dao ở bên hông ra, vung tay lên chém đứt mái tóc của Sadako.
Sadako nhận ra người ta rất khó đối phó nên rụt vào trong trại Miêu, cùng lúc đó, cơn lốc cũng đến hồi kết thúc, Trần Sơ đương nguyên tố hoá cuối cùng đã kết tụ được cơ thể của mình.

Miêu Ca Vân và đại tư tế thấy vậy, vội vàng chạy vào, muốn tận mắt nhìn xem, Trần Sơ có chiến thắng dịch bệnh hay không.
Mà lúc cả hai sắp đến gần Trần Sơ, một mái tóc dài đột nhiên bay từ dưới đất lên, bao bọc lấy Trần Sơ như đang cuốn tơ, kéo anh đi rồi biến mất ngay tức khắc.

Tốc độ nhanh đến mức hai vị tôn giả cấp mười lăm cũng không theo kịp.
“Bọn họ xuyên qua kết giới không gian?” Giọng nói của đại tư tế ánh lên vẻ ngạc nhiên, với thực lực của hắn, muốn xuyên qua kết giới cũng phải tốn rất nhiều sức chứ nói chi là Trần Sơ.

Nhưng vừa rồi, hắn cảm nhận được rõ rằng một hơi thở hỗn loạn đang đan xen vào trong không gian ngoài kia.

Điều này chứng tỏ có một nguồn sức mạnh đã xé toạc kết giới trong tích tắc.
Phải có sức mạnh như thế nào mới làm được chuyện này trong thời gian ngắn như vậy, dù là người dị năng không gian cấp tôn giả cũng chẳng thể phá hỏng được lá chắn không gian.
“Hừ, đã bảo rồi.” Khác với đại tư tế, Miêu Ca Vân không hề bất ngờ trước sự biến mất của Trần Sơ nhưng bà lại hối hận vì đã bỏ lỡ.
“Bảo gì?” Đại tư tế hỏi.
“Cách cứu thế.” Miêu Ca Vân đáp.
–!!!
“Xem ra phải nhờ cả vào ngươi.” Miêu Ca Vân nhìn đại tư tế, giọng nói toát lên sự bất lực và chê bai.

Rặt cái vẻ nếu không phải đã hết cách rồi thì bà đây vẫn chướng mắt ngươi lắm.
– Ngươi nói cái gì?
“Trên người ta có dịch bệnh, không thể đi theo được, vậy nên chỉ đành nhờ người băng qua khe hở không gian để đi tìm Trần Sơ, nói cho hắn biết cách cứu thế và bảo vệ hắn chu toàn.” Miêu Ca Vân nói.
“…” Đại tư tế.
Đcm ông đây là nhân vật phản diện đấy?
Bấy giờ, ở Trái Đất, trên một hòn đảo hoang, có chiếc TV bị sóng đánh xô vào bờ, và một người đang gắng gượng bò ra ngoài TV.

Người đó chính là Lâm Xuân.
Cô không buồn quan sát xem mình đang ở đâu, cô cảm giác Sadako dường như đã hết hơi nên vội vàng hỗ trợ.

Cuối cùng, mãi mà cô với Sadako mới kéo Trần Sơ ra khỏi TV được.
“Anh Trần Sơ…” Lúc này cô mới thấy rõ dáng hình của anh, chỉ thấy người anh tím đen như thể bị trúng độc khiến cô căng thẳng vô cùng.
Cô đang nghĩ đến việc đội tóc lên, dẫn Trần Sơ về thành phố Tấn, kiếm tìm sự giúp đỡ của các đồng nghiệp tổ sáu, nhưng mái tóc Sadako bỗng trở nên bạc màu, bộ tóc đen đã hoá thành tóc hoa râm.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mình thấy có nhiều bạn đọc không hiểu kĩ năng vương giả, đây là do mình không suy nghĩ cẩn thận, sau này viết mình sẽ chú ý giải thích kĩ công dụng của các kĩ năng, để cho các bạn chưa từng chơi game sẽ không gặp trở ngại trong việc đọc hiểu tình tiết cốt truyện.

Mình rất xin lỗi vì đã khiến các bạn có một trải nghiệm đọc không mấy tốt đẹp.
Hết chương 91..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.