Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 97: 97: Yêu Cầu Được Chấp Thuận




Sự việc bao vây thành phố của Trần Sơ rất nhanh đã truyền đến tai tổ chức dị năng của nước Y, chỉ mười phút sau đã có thành viên của tổ chức dị năng địa phương đã đến tìm anh.
Bấy giờ anh đang đi bộ một mình trên đảo Odin vào lúc nửa đêm để tìm kiếm tung tích của Lâm Xuân.
“Anh Trần, anh không có quyền được làm như vậy, xin anh hãy mở kết giới ra ngay lập tức.” Trời đã về đêm, lại vào lễ hội thờ thần biển nên trên đảo không có nhiều người qua lại, mà kể cả họ có muốn ra ngoài thì chính phủ cũng sẽ lấy cớ để khuyên người dân quay về nhà.

Nhưng đến khi trời sáng, thành phố du lịch như đảo Odin sẽ có một lượng lớn khách du lịch đổ về.

Tới lúc đó, nếu không cho mọi người ra ngoài, ắt sẽ gây nên đàm tiếu và ảnh hưởng vô cùng to lớn.
“Bạn tôi bị mất tích ở lâu đài cổ, bây giờ vẫn đang ở trong thành phố, trước khi tôi tìm được em ấy, không ai được phép rời khỏi đảo Odin.” Trần Sơ nói với giọng điệu không thể thương lượng.
“Bạn anh mất tích, chúng ta có thể cùng nhau tìm cô ấy, nhưng anh không thể bao vây thành phố được.” Margery Harris là một quan sát viên được tổ chức dị năng nước Y cử đến lễ hội thờ thần biển lần này.

Nhiệm vụ chủ yếu của anh là quan sát xem trong thời gian tổ chức lễ hội có người dị năng độc ác nào nhân cơ hội phá hoại hay không, nếu phát hiện ra điều bất thường thì báo cáo lên trụ sở chính kịp thời.

Cho đến nay, đảo Odin vẫn luôn rất yên bình, gọi là quan sát viên nhưng cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Anh ta chủ động nhận nhiệm vụ làm quan sát viên để được nhà nước đài thọ chi phí nghỉ phép, ai ngờ lại gặp phải chuyện như thế này, bây giờ mà bảo hối hận thì đã quá muộn rồi.
“Thế đi tìm đi.” Trần Sơ không thèm nhìn anh.
Margery Harris muốn khóc lắm rồi, chỉ cần là con người thì cũng cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của đại ca cấp S trước mặt này, anh chỉ là một người dị năng cấp B nho nhỏ, bình thường đã không dám đứng đối diện các lão làng cấp S rồi nhưng bây giờ lại phải đại diện cho tổ chức chính phủ để đàm phán với ông lớn này.
“Anh Trần, chúng tôi sẽ giúp anh tìm được bạn của mình, chúng tôi cũng đã đăng tải hình ảnh của cô ấy.

Nhưng mà, anh có thể mở kết giới ra trước được không?” Margery Harris cố gắng cầu xin thêm lần nữa.
Trần Sơ dừng bước, đôi mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn chằm chằm Margery Harris, rõ ràng anh chẳng làm gì hết nhưng Margery Harris lại thấy lạnh khắp người.
“Tôi… Tôi đi tìm đây.” Margery Harris không dám nói nhiều nữa, thấy có lối rẽ đã quẹo vào ngay, thoát khỏi tầm nhìn của Trần Sơ.
Trần Sơ rời mắt, tiếp tục đi dọc về phía trước.

Anh biết rằng cơ hội tìm kiếm không mục đích của mình vô cùng mong manh nhưng nếu không làm như vậy, anh chẳng biết mình còn làm được gì khác.
Đừng hoảng, chỉ cần vây hãm ở trong thành phố thì sẽ có biện pháp mà thôi.

Trong người Lâm Xuân có nhiều vật phẩm kì lạ như thế, chắc chắn cô sẽ tìm ra cách để cứu bản thân.

“Reng reng reng…” Trên con phố vắng lặng, tiếng chuông điện thoại bỗng cất lên.
Trần Sơ nhìn dãy số hiển thị, ấn nghe máy.
“Trần Sơ, cậu đang làm cái gì đây? Ai cho cậu quyền mà cậu dám bao vây thành phố?” Tiếng hét ầm trời của Đường Thiên Nguyên vang lên.
Trần Sơ vẫn bước đi về phía trước như thể không nghe thấy gì, anh vừa đi vừa nhìn nhà cửa hai bên đường.

Giác quan của anh đã bao phủ toàn bộ thành phố, dị năng dao động ở bất cứ đâu, anh cũng sẽ phát hiện ra ngay tức khắc.
“Mở kết giới ngay cho tôi, ngày mai lên chuyến bay sớm nhất để về nước.” Đường Thiên Nguyên ra lệnh.
“Tôi sẽ không về cho đến khi tìm được Lâm Xuân.” Trần Sơ đáp.
“Cậu không cần để ý đến chuyện của nó, giao hết cho tổ chức dị năng của nước Y, bọn họ sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Nhiệm vụ bây giờ của cậu là phải về nước, báo cáo tất cả mọi chuyện đã phát sinh ở trại Miêu.” Đường Thiên Nguyên nói.
“Chuyện gì nên nói tôi đã nói hết trong điện thoại rồi.” Trần Sơ trả lời.
“Trần Sơ, cậu có biết cậu đang nói gì không? Cậu quên thân phận của cậu rồi đúng không?” Giọng Đường Thiên Nguyên bỗng đanh lại: “Tôi ra lệnh cho cậu về nước ngay lập tức.”
Lúc này, Trần Sơ vừa đi qua quầy mì cả hai đã ăn lúc chiều, chủ tiệm mì đã nghỉ rồi nhưng bàn ghế đặt bên đường vẫn còn đó.
“Đường Thiên Nguyên!” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên ông ta, dù đã từng bị loại bỏ, bị đe doạ, bị đuổi, nhưng khi nhớ đến tình cảm thời thơ ấu, anh vẫn luôn gọi ông ta là “Đội trưởng Đường”: “Dị năng của tôi thăng cấp rồi.”
“Ý cậu là sao?” Đường Thiên Nguyên hơi sững lại, không hiểu lời anh nói.
“Bây giờ tôi mà giết ông thì chắc sẽ dễ lắm đây.

Vậy nên đừng có đụng vào tôi.” Nói xong, Trần Sơ ngắt máy luôn, mặc kệ Đường Thiên Nguyên ở đầu dây bên kia sẽ phản ứng thế nào sau khi nghe lời anh nói.
Anh tiếp tục kiếm tìm, mười phút sau, điện thoại trong tay lại đổ chuông, mà số di động lần này có hơi quen, hình như là của thành phố Tấn.
– Alo.
“Nghe nói em bao vây cả một thành phố.” Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng người hỏi.
“Lâm Xuân mất tích rồi.” Trần Sơ nghe ra tiếng, Thanh Không gọi cho anh.
“Anh biết.” Thanh Không nói.
Trần Sơ lặng im.
“Chuyện em niêm phong thành phố đã bị Lửa Xanh châm ngòi rồi, bây giờ dư luận trên mạng dữ dội lắm, bảo em bắt giữ mấy trăm nghìn người chỉ vì cứu bạn gái, lần này em có muốn giải thích gì không?” Thanh Không đọc bình luận trên mạng.
“Quả nhiên là do bọn Lửa Xanh.” Trần Sơ chẳng màng đến sự móc mỉa của Thanh Không.
Lúc Lâm Xuân biến mất, anh đã nghi ngờ vụ việc dính dáng đến Lửa Xanh, bây giờ Thanh Không nói như vậy đã xác minh được điều này.
“Em bao vây thành phố, chứng tỏ em rất chắc chắn Lâm Xuân vẫn còn ở đấy đúng không?” Thanh Không hỏi.

“Ừ, sau khi Lâm Xuân biến mất, em đã phong toả thành phố lại, kể cả là người dị năng hệ không gian cũng không thể tạo ra hành lang không gian trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.” Trần Sơ đáp.
“Vậy nên bây giờ em muốn tìm ra người dị năng hệ không gian đó, hoặc là cái người đã bắt giữ Lâm Xuân chứ gì?” Thanh Không hỏi.
– Vâng.
“Anh vừa tra cứu, tổng số cư dân trên đảo Odin cộng với du khách hằng năm đi nghỉ mát ở đây thì ước chừng có ba trăm năm mươi ngàn người.

Còn lượng khách đến đảo Odin mỗi ngày rơi vào khoảng năm mươi nghìn người.” Thanh Không nói: “Nói cách khác, sáng mai sẽ có ít nhất năm mươi nghìn người rời khỏi đảo, sợ rằng đến lúc đó em không ngăn được nữa.”
Không cần Thanh Không nhắc nhở, Trần Sơ cũng tự hiểu.
“Anh gọi để khuyên em từ bỏ à?” Anh hỏi.
– Không, anh gọi để bày mưu cho em.
Trần Sơ sững sờ.
“Thật ra chuyện này vừa to vừa nhỏ, bao vây thành phố thôi mà, chỉ cần đưa ra một lí do hợp lí thì sẽ dễ xử lí truyền thông hơn.” Thanh Không giải thích.
“Ví dụ như?” Trần Sơ khiêm tốn xin lời chỉ bảo.
“Ví dụ xuất hiện yếu tố bất khả kháng như bão táp, giao thông bị chặn đứng, mọi người không thể ra ngoài như bình thường được.” Thanh Không nói.
Trần Sơ nhìn bầu trời ngập ánh sao, bỗng thấy đây là một tiết trời tuyệt đẹp để tạo nên một cơn lốc xoáy.
“Còn với dư luận trong giới dị năng thì dễ tìm lí do hơn nhiều, như là em phát hiện ra âm mưu của Lửa Xanh, bao vây thành phố để bảo vệ sự an toàn của người bình thường.” Thanh Không tiếp tục gợi ý: “Dù sao trong chuyện này ai cũng biện minh mình là người có lí, em được gọi là anh hùng xử lí bản đồ địa mạch nên sẽ đáng tin hơn Lửa Xanh rất nhiều.”
“Bọn Lửa Xanh chắc phải có âm mưu gì chứ?” Trần Sơ hỏi.
– Hội Vua Biển còn đang suy nghĩ, nghĩ ra xong sẽ nói cho em hay.
– Cảm ơn anh.
“Lâm Xuân không chỉ là đồng nghiệp của em.” Nói rồi, Thanh Không ngừng lại, bổ sung thêm một câu: “Trợ lí Đàm bảo anh chuyển lời cho em, anh ấy nói lúc Lâm Xuân nhậm chức, đại tiên tri Tiêu đã nhận xét em ấy một câu.”
“Câu gì?” Trần Sơ.
“Mặc dù có tướng của người sắp chết nhưng con bé không dễ chết đâu.” Thanh Không nói.
Trần Sơ nghe xong mà sững lại chừng mấy giây, hoàn hồn trong sự mông lung.

Tướng của người sắp chết? Vậy nên Lâm Xuân mới xui xẻo như thế, luôn luôn gặp nguy hiểm.

Cô không dễ chết nên lúc nào cũng gặp dữ hoá lành?
“Anh… Anh Trần.” Margery Harris đợi đến khi Trần Sơ nói chuyện điện thoại xong mới dám đến gần.
Dù gì cũng là đại diện hội người dị năng của nước Y, thật ra anh không có đi đâu xa, vừa nãy anh nghe máy của cấp trên, nói rằng tổ chức chính phủ Trung Quốc đã cảnh cáo Trần Sơ, nhắc anh thúc giục Trần Sơ mở kết giới ra, giờ mà thuyết phục chắc chắn sẽ thành công.


Ngôn Tình Hài
Trần Sơ buông điện thoại xuống, liếc nhìn anh ta.
“Nghe… Nghe nói anh đồng ý mở kết giới?” Margery Harris hỏi.
– Nghe nói?
“Đúng… Tôi, tôi nghe nói.” Nghe sếp của tôi nói.
“Tôi nghe nói thời tiết trên đảo Odin sắp thay đổi, nghe bảo còn có bão.” Trần Sơ cũng vừa mới nghe được tin tức.
Bão?
Margery Harris ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Không đâu, mỗi năm, cứ đến lễ hội thờ thần biển, thời tiết ở đảo Odin cũng đẹp lắm.”
“Thế à?” Trần Sơ ngửa lòng bàn tay phải lên trên, tạo ra một cơn lốc nho nhỏ ngay trước mắt anh ta, sau đó ném lên trời trong ánh mắt ngạc nhiên của người ta.
Chỉ trong tích tắc, đất trời đổi thay, gió thổi lồ ng lộng, sóng biển cuồn cuộn.

Bên ngoài thành phố, mây đen đã phủ kín khung trời, cát bụi bay mịt mù.
“!!!” Margery Harris há hốc mồm, đơ ra ngay tại trận.
“Nhìn xem, bão kìa.” Dứt lời, Trần Sơ quay người rời đi, biến mất trong cơn gió.
Margery Harris vừa khóc vừa mở điện thoại gọi cho sếp của mình: “Boss, xảy ra chuyện lớn rồi, Trần Sơ tạo ra thiên tai, vung cơn lốc ra ngoài thành phố ngay trước mắt tôi, cậu ta quyết tâm bao vây nơi đây rồi.”
*
Sáng sớm hôm sau, tất cả cư dân và du khách trên đảo Odin đều nhận được thông báo của chính phủ: Gần đảo Odin xuất hiện một cơn bão bất ngờ, vì sự an toàn của người dân và du khách nên thành phố sẽ đóng cửa tạm thời.
Sau khi thông báo được đưa ra, mặc dù khiến mọi người xôn xao rất nhiều, nhưng bão đến là sự thật nên hầu hết người dân cũng chấp nhận.

Đương nhiên sẽ có người không tuân theo, mà những người đó vừa mới ra ngoài thôi cũng đã bị bão thổi bay về, thêm mấy lần như thế, đã chẳng còn ai muốn đi nữa.
“Trần Sơ tạo ra thiên tai để vây bủa chúng ta, sao nó dám? Nó không sợ gây ra tranh chấp quốc tế à?” Dracula không hiểu, hành động của Trần Sơ lại có hơi giống Lửa Xanh bọn hắn.
Không, kể cả là Lửa Xanh thì cũng không dám nghênh ngang vây hãm thành phố như thế này.
“Thế thì sao, với đống đồ ăn dự trữ trên đảo Odin, dù có bao vây thành phố thì cũng chỉ làm được tối đa ba ngày thôi.” Cô gái tóc đỏ nói.
Ba ngày sau, ở đây thiếu hụt thức ăn, chính phủ nước Y không thể dung túng cho Trần Sơ bao phủ nơi này được nữa.

Thậm chí, chưa đến ba ngày, hành động của Trần Sơ không khác nào đang khiêu khích tất cả, chính phủ sẽ không dễ dàng tha thứ.
“Vẫn còn tận ba ngày.” Dracula nói với vẻ bất an: “Tôi cứ thấy lo lo.”
“Trên đảo Odin có mấy trăm nghìn người, nó muốn kiểm soát từng người một, định làm đến khi nào.” Cô gái tóc đỏ lại có vẻ rất tự tin: “Bây giờ nó áp lực hơn ta nhiều.

Ta chỉ cần để ý đến con rối này là được.”
Trong lồ ng kính, bên ngoài toà lâu đài, Lâm Xuân mơ màng tỉnh giấc, nghe thấy hai người bàn luận về chuyện Trần Sơ tạo ra thiên tai.
Anh Trần Sơ gây ra thiên tai? Đây là chuyện đã bị chính phủ nghiêm cấm mà.

Vì để bao vây thành phố một cách hợp lí sao?
Cũng phải, đảo Odin có rất nhiều du khách, nếu không có lí do chính đáng mà đã phong toả nơi này, chắc chắn sẽ khiến dư luận trở nên vô cùng hỗn loạn.

Nhưng dù có thiên tai thì cũng chỉ trì hoãn được một lúc mà thôi.

Thời gian càng dài, áp lực trong anh lại càng chồng chất.

Không được, không thể chờ đợi thêm nữa, cô phải mau nghĩ cách để anh chú ý đến sự dị thường của rối gỗ.
Kích hoạt hình phạt tai nạn xe cộ ngay lập tức?
“Hệ thống, có yêu cầu tối thiểu với số điểm công đức để phong ấn dịch bệnh không?” Trước khi bị trừ sạch điểm công đức, Lâm Xuân cần phải xác nhận một việc.
“Không, cái giá của phong ấn dịch bệnh là trừ sạch điểm công đức, vậy nên chỉ cần điểm công đức của cô lớn hơn không là có thể phong ấn được rồi.” Hệ thống đáp.
“Thế thì được.” Cô thở phào nhẹ nhõm.
Điểm công đức có thể bị trừ sạch một cách bị động và chủ động.

Cô đang nghĩ đến việc lợi dụng tai nạn giao thông để Trần Sơ chú ý đến mình, sở dĩ cô không trừ hết điểm, kích hoạt hình phạt ngay lập tức bởi vì lấn cấn trong việc phong ấn dịch bệnh.

Khi phong ấn sẽ cần trừ đi toàn bộ điểm công đức của mình, thành thử cô sợ nếu mình trừ điểm rồi kích hoạt hình của hệ thống, cô sẽ không có đủ điểm để phong ấn dịch bệnh.

Một khi thất bại thì dịch bệnh sẽ lây lan.
Ngoài việc này ra vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là khi cô nghĩ ra cách này vào hôm qua thì trời đã khuya lắm rồi, cô không chắc Trần Sơ có đang ở gần mình không.

Nếu anh không ở gần nơi cô, đêm hôm khuya khoắt xảy ra tai nạn giao thông xong bị hai người dị năng cấp S xử lí đâu ra đấy thì rất có thể vụ việc sẽ được giải quyết êm đẹp mà chẳng gây ra sóng gió gì.
Nhưng bây giờ thì khác, đang là ban ngày, bên ngoài có đầy người.
“Hệ thống, tôi phải dùng sáu hai điểm công đức để giao dịch với cậu.” Lâm Xuân đưa ra quyết định.
“Sáu hai điểm công đức chả đổi chác được cái gì hết.” Hệ thống trả lời.
– Yên tâm, giao dịch ngon nghẻ.
– Nói nghe coi.
“Để cho ô tô đâm tôi liên tục đến khi nào tôi trở về thành người thì thôi.” Lâm Xuân bất chấp tất thảy.
“Yêu cầu được chấp thuận.” Hệ thống đồng ý.
-62 điểm công đức.
Vật chủ còn 0 điểm công đức, kích hoạt hình phạt tai nạn giao thông.
Hết chương 97..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.