Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 103-2: 2



Edit + Beta: Winnie

“Không phải, mấu chốt là chúng giống nhau như đúc.” Dương Miên Miên ngồi cùng Kinh Sở ở dãy ghế phía sau, lúc này lại kích động nên bò đến phía trước lưng ghế rồi nói tiếp: “Hiểu không, giống nhau như đúc!”

Tùng Tuấn sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại: “Gì đây, cô nói là đồ giả?”

Da đầu cậu tức khắc cảm thấy tê dại, chuyện này tuyệt nhiên không hề đơn giản vậy,

“Không thể đâu, đồ vật kia là Hạ lão thái gia tự mình mang đến đấy.”

“Thời điểm bán đấu giá đúng là đồ thật, nhưng khi bán đi rồi đã bị đánh tráo, tượng Phật thật sự còn đang ở Phi Thiên quán.”

“Chuyện này tôi nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn.”

Thật sự mà nói chỉ cần bỏ công một chút cũng không quá khó để điều tra, có một người quen biết với vị cảnh sát năm kia đã từng ở Phi Thiên quán chụp qua một bộ trương đại ngàn họa, cảnh sát ra mặt mời chuyên gia tiến hành giám định, kết quả là đây là một bộ bút tích khi so sánh lại quả không khác gì đồ thật.

Nghe thấy tin tức này, Tùng Tuấn sợ ngây người: “Trời ơi, đây thật hay giả, nghe nói là mười mấy chuyên gia chuyên nghiệp cùng nhau thảo luận mới cho ra kết luận, nói là so với chính phẩm thật sự cũng không kém gì.”

Dương Miên Miên không để ý đến hắn, cầm một gói mặt nạ hỏi Kinh Sở: “Mặt nạ dùng như thế nào, cứ đeo trên mặt tới khi đến nơi sao?”

Thời tiết phương Bắc quá khô ráo, cô ở bên ngoài cả ngày da mặt liền khô đến nứt cả ra, Kinh Sở thấy vậy nên mua cho cô mặt nạ để dưỡng ẩm.

Kinh Sở lấy gói mặt nạ, xé mở, ý bảo Miên Miên ngẩng đầu, đem mặt nạ đắp ở trên mặt cô, hơi nói đều đều: “Không thể cười, khoảng mười lăm phút sau có thể lấy xuống.”

“ Được. ” Dương Miên Miên sợ nó rơi xuống, vẫn luôn giữ nguyên tư thế nâng đầu đi đến giường nằm, Kinh Sở buồn cười, cảm thấy cô thật sự là quá đáng yêu.

Tùng Tuấn ngồi ở sofa nhắn WeChat kể sự tình hôm nay, hoàn toàn mặc kệ đôi gia hỏa đang ân ân ái ái, một lát sau cậu nhận được tin tức về ông chủ Phi Thiên quán:

“Không có ảnh chụp, nhưng chủ quán đích xác là người trẻ tuổi, năm nay hai mươi hai tuổi, tên gọi Tiêu Thiên, Phi Thiên quán mấy năm nay bán đấu giá đồ cổ không ít, nếu đều là đồ dỏm chỉ sợ sự tình khó giải quyết.”

“Vì cái gì?”

“Ở trước mặt nhiều người thạo nghề như vậy còn có thể đánh tráo, chắc chắn không phải mới làm một lần hai lần, điều tra ra sẽ phiền toái rất nhiều.”

Tùng Tuấn xoa xoa huyệt thái dương.

“Tôi đi về trước, ngày mai lão Đường sẽ lại đây.”

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, để lại Dương Miên Miên đắp mặt nạ nằm đấy suy tư.

Kinh Sở tắm rửa xong bước ra:

“Mười lăm phút rồi, có thể tháo xuống.”

Dương Miên Miên bóc mặt nạ, đột nhiên nói: " Hình như em đã đụng phải phiền toái lớn rồi.”

“Làm sao vậy?”

“Em vẫn luôn suy nghĩ, hắn tại sao lại muốn em lấy cái chén kia?”

Dương Miên Miên cảm thấy rất kỳ quái, lúc ấy cô quá tức giận, nhưng hiện tại nếu đem sự tình xâu lại suy nghĩ một chút, thái độ của Tiêu Thiên cực kì quỷ dị.

Hắn muốn cô lấy đi cái chén này, vì lý do gì?

“Hơn nữa, nếu chuyên môn của hắn là tạo đồ giả giấu trời lừa biển, em lại từ trong nhiều chén như vậy tìm ra cái chén thật, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào?”

Dương Miên Miên đầu óc thời điểm này rất rõ ràng, cô hồi tưởng lại lúc Tiêu Thiên chọn chén.

Rõ ràng lúc đó cô không có nói đến chuyện kia, mà chiếc ghế bập bênh hắn ngồi liền cảm khái một câu: “Lại bắt đầu làm bậy rồi."

Mà cái sọt kế bên lại nói: “Hắn luôn là như vậy, cách này không hợp, cách kia không hợp, quá đáng thương.”

Lúc ấy cô không để trong lòng, cho rằng đây là mấy cái tạp chén có bệnh tâm thần, nhưng hiện tại nếu suy nghĩ một chút thì những lời này ý tứ có lẽ là nói Tiêu Thiên luôn tập hợp những đồ tạp đồ dỏm.

Vì cái gì lại đồ dỏm, bởi vì không hợp cách, lúc đầu cô còn cho rằng không hợp cách chính là chúng nó không phải đồ thật, nhưng dựa vào ý tứ chân chính không chừng là nói đó là không hợp cách đồ dỏm. (# thật khó hiểu T.T#)

Dương Miên Miên bò đến trên đùi Kinh Sở, đem mặt chôn ở ngực anh: “Em cảm thấy, chuyện này đúng là một phiền toái lớn, rất rất lớn.”

Kinh Sở vuốt đầu cô an ủi: “Không sao, giặc tới thì đánh, huống hồ nói không chừng ông chủ kia chỉ vì em xinh đẹp nên mới đưa cho em.”

“Chuyện này không đùa đâu, em xác định.”

Trực giác Dương Miên Miên nói cho cô biết sự tình tuyệt đối không dễ dàng giải quyết, lúc ấy cô không nên tùy tiện đi ngăn cản như vậy, nhưng cứ đứng trơ mắt nhìn những cái đó chén bị đập bể cô lại thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.

Miên Miên bận nghĩ chuyện này, hoàn toàn không nhớ tới muốn cùng Kinh Sở giải thích để tìm ra sự thật, phải biết rằng trước đó nàng cùng người giám định đồ cổ một chút xíu quan hệ cũng không có.

Ai biết Kinh Sở chẳng những không hỏi, còn rộng lượng động viên cô một câu:

“Ừ, tiểu Dương nhà ta vận khí tốt như vậy đoán chắc chắn đúng rồi, có thể có vấn đề gì đấy, đừng quá lo lắng, cho dù có xảy ra chuyện khó khăn đến thế nào thì chúng ta cũng cùng nhau đối mặt, được không?”

Dương Miên Miên lúc này mới nhớ tới chính mình còn chưa kịp lấp liếm, lập tức ngẩng đầu nhìn Kinh Sở, nhưng cô lại không có cách nào từ trên biểu tình ôn nhu của anh nhìn ra bất kì manh mối gì, chỉ có thể ấp úng nói:

“Dạ……”

Anh cứ vô điều kiện tin tưởng làm cô cảm thấy lại chột dạ cùng áy náy vô biên, đôi lúc rất muốn cùng anh nói ra hết sự thật, nhưng chỉ là suy nghĩ, một chữ cũng nói không nên lời.

Kinh Sở nhìn thấy biểu tình khi làm việc sai trái của cô liền cười, trước kia ở trước mặt anh còn có thể diễn giỏi như vậy, gạt người dễ dàng như vậy, hiện tại kỹ năng đều thoái hóa, có tâm sự đều thể hiện hết trên mặt, muốn giấu cũng không giấu được, nhưng anh cũng biết là bởi vì cô quá tín nhiệm anh, cho nên mới chưa từng có ý nghĩ muốn che dấu cảm xúc khi ở cạnh anh.

Thật là tiểu Dương nhà anh quá ngốc nghếch, ngốc đến đáng yêu vô cùng.

Thời điểm đó tại Phi Thiên quán.

Tiêu Thiên đang nghe thuộc hạ hội báo: “Vừa mới nhận được tin tức, bức họa bắt chước trương đại ngàn kia bại lộ.”

“Dù sao cũng là tác phẩm hai năm trước, có tì vết cũng là có thể hiểu được.” Tiêu Thiên không chút để ý mà trả lời,

“ Bây giờ ngươi đem tin tức rải ra ngoài, nói rằng bức họa thật sự đã ở tại nước ngoài, tóm lại không thể làm người ta hoài nghi đến chúng ta, ngươi hiểu chưa.”

“Đã hiểu.”

Tiêu Thiên hơi rũ mắt: “Trọng điểm là vì sao lại bại lộ?”

“Thuộc hạ nghe được tin là cảnh sát phái người đến, nơi này giống như có dấu vết của Tùng Tuấn, cái tên họ Đường kia cùng Tùng Tuấn là bạn bè lâu năm.”

“Tùng Tuấn?” Tiêu Thiên nhướng một bên lông mày.

“Hắn lại tự bản thân làm việc này?”

“Tên này làm việc từ trước đến nay không có quy luật, lần này cũng không dám khẳng định.”

Tiêu Thiên có vẻ trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra chiều nay, sắc mặt biến đổi:

“Đi, tra ra cho ta Tùng Tuấn hiện đang ở đâu, ở bên hắn hiện gườ có phải có một cô gái xinh đẹp không? Tra được ngay lập tức đem người lại đây cho ta!”

Ban đầu hắn còn đang suy nghĩ về lai lịch của cô gái kia, có lẽ tìm hiểu được lai lịch có thể tìm được mấy tin tức hữu dụng, rốt cuộc hiện tại Phi Thiên quán có thể lấy giả đánh tráo thật đều là đồ xuất từ trong tay hắn mà ra.

Hắn là loại người trăm năm khó gặp đối thủ, không chỉ có tài năng giám định đồ cổ thâm niên, mà hắn càng am hiểu hơn chính là tạo ra đồ giả sao cho giống thật nhất, những tác phẩm mà hắn cảm thấy không hài lòng chắc chắn một điều không thể lưu lại, toàn bộ đều giống kết cục của những cái đó chén kia, bị đập bể toàn bộ.

Tuy rằng hôm nay số đồ dỏm không đạt bị tiêu hủy cũng khá nhiều, nhưng số còn lại hắn cũng tự tin có thể giấu diếm được ít nhất 80% người.

Cô gái kia dùng biện pháp gì mà có thể phân biệt ra?

Chuyện này không làm rõ được tương lai gần sẽ là một sự uy hiếp lớn với Phi Thiên quán.

Hắn cũng không biết chính vì ý nghĩ của hắn khi làm đồ giả quá sức mãnh liệt, lại yêu cầu quá cao, đồ làm ra cũng gần như hoàn toàn, cho nên mỗi một thứ đồ giả khi hỏi đến đều quyết liệt nhận mình là đồ thật tốt nhất.

Cơ hồ không có khả năng nhận sai.

Những việc thế này, hắn không bao giờ biết được, mà phiền toái của Dương Miên Miên lại vì điều này mà bay đến.

20:00 - 13/11/18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.