Buổi trưa lượng khách khá đông, đây cũng là thời gian cao điểm trong ngày của nhà hàng. Dương Miên Miên rất đói bụng, bụng cô sôi ùng ục, nhưng khách hàng đối với cô rất hài lòng, phá lệ hào phóng cho cô thêm tiền tip.
Dương Miên Miên biết rằng làm việc ở đây tiền kiếm được không phải ít, nhưng nhiều như vậy vượt xa tưởng tượng của cô. Còn có khách hàng cho cô ba bốn tờ 100 đồng chỉ để hỏi cô số điện thoại di động.
Cô nói: “Tôi không có di động!”
Giờ cơm trưa, cô nghỉ ngơi trong một góc phòng nhân viên. Bữa trưa có thịt, có rau còn có cả canh, tuyệt đối khoảng thời gian này là thời gian sướng nhất. Cô mở máy nghe nhạc, uống hết chén canh.
Có một cô gái than phiền đồ ăn khó nuốt, ngúng nguẩy đi ra ngoài.
Nhà hàng vào buổi trưa là đông khách nhất nên thời gian nghỉ ngơi sẽ chia ra sớm hơn hoặc trễ hơn. Đến ca của Dương Miên Miên là đã 2 giờ chiều.
Vậy cũng dễ hiểu, đây chính là điều khiến các cô gái tức giận, rồi cứ bàn tán tới lui, còn khiêu khích gọi Miên Miên là “Quỷ nghèo”.
Dương Miên Miên ra phía sau rửa chén, vòi nước thâm trầm mở miệng: “Đôi khi, phụ nữ thật sự rất đố kị, họ ghen tức mà chẳng có thể giải thích được nguyên nhân”, sau đó lại tiếp lời: “Có thể ‘tắm’ cho em một chút không? Mấy cô gái kia bôi đầy dầu mỡ lên người em, thật khó chịu (┬_┬)."
Đến buổi tối, mọi người đã triệt để ý thức được sự lợi hại của cô, liền bắt đầu cùng cô giành giựt khách. Mấy nhân viên phục vụ thuộc dạng “mắt kẻ trộm”, chỉ cần liếc mắt là có thể phân loại được khách có tiền hay không, có phóng khoáng cho nhiều tiền tip hay không.
Một người đàn ông dáng dấp anh tuấn tiến đến, Vương Lộ mắt sáng rỡ, liền đẩy Dương Miên Miên để ra ngoài nghênh tiếp.
Dương Miên Miên nghĩ thầm: Cô có thể nhìn thấy anh ta một thân áo quần sạch sẽ, thế nhưng không ngửi thấy trên người hắn nhàn nhạt mùi vị chết chóc và mùi formalin sao?
Không hiểu chỉ số thông minh của mấy cô này ở đâu.
Một đôi tình nhân bước vào, Dương Miên Miên cầm menu tiến đến, sau đó cô chợt phát hiện lại là người quen.
Kinh Sở ngàn lần cũng không nghĩ đến sẽ gặp Dương Miên Miên ở nhà hàng cao cấp này. Cô mặc đồng phục phục vụ. Anh cau mày, nghiêm mặt. Gương mặt anh lúc này trông nghiêm túc giống như đang tra hỏi tội phạm: “Tại sao em lại ở đây?”
“Kiếm tiền sinh hoạt phí và học phí.”
Kinh Sở nhíu chặt mi: “Học phí bao nhiêu, tôi cho em mượn trước.” Anh biết cô có lòng tự trọng nên không dùng từ “cho em” mà là “cho em mượn”.
Dương Miên Miên vốn không muốn nói nhảm nhiều, nhưng nhìn anh đã sửa giúp cô bồn cầu và tivi, nên cô buộc phải nói thêm mấy lời: “Cứu nguy nhưng không thể cứu nghèo.”
Kinh Sở sửng sốt nhìn Miên Miên ôm thực đơn quay đi.
La Bùi Bùi không nhịn được nói: “Con bé này thật không biết điều.”
“Cô bé là con người họ hàng.” Kinh Sở không muốn nhiều lời, “Chỉ có điều tính cách có chút khác thường.”
Nếu như là đầu tiên tiếp xúc còn không thể phát hiện, nhưng trong lần thứ hai anh nhạy bén quan sát được Dương Miên Miên không hề giống với những cô gái trong độ tuổi 17-18 tuổi khác.
Không chỉ là do trưởng thành sớm, mà còn có gì đó mà bây giờ anh không thể giải thích được.
Vì tình cảnh Dương Miên Miên có chút đặc biệt, do đó quản lí đặc biệt chiếu cố thông báo kế toán cho cô lãnh tiền công ngày làm việc hôm nay. Một ngày làm 14 tiếng, tiền lương và tiền tip có được 700-800 đồng, vượt quá dự tính của cô, ngoài ra con được bao cơm trưa và cơm tối.
Tan ca đã là 10 giờ tối, cô đi về từ phía cửa sau. Vừa đi được vài bước liền ngừng lại. Kinh Sở thấy cô biết cảnh giác, liền cảm thấy vui mừng. Nhưng sau đó, lại trông thấy cô tiếp tục bước đến phía cửa xe, gõ một cái.
Anh hạ kiếng xe, gương mặt lại nghiêm túc giống như thày giáo đang dạy dỗ cô học trò nhỏ: “Không được đi sát bên cạnh xe, rất nguy hiểm.”
“Tôi nhận ra xe của anh”, Dương Miên Miên hiển nhiên có điều không vừa mắt với anh, rốt cục không nhịn được nói, “Anh thật phiền phức!”
Kinh Sở khẽ nhíu mày, sau khi anh đưa La Bùi Bùi về nhà, anh mau chóng quay về đây đợi cô tan ca. Biết chắc sẽ phải đợi cô đến 12 giờ khuya. Nhưng khi nghĩ đến những người trong độ tuổi của cô, vào thời khắc này còn đang nũng nịu bên cha mẹ, thì cô phải đi bươn chải kiếm tiền đến tận khuya, nên anh hạ cơn giận, nói: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Dương Miên Miên bước lên xe.
Trên đường đi, Kinh Sở cân nhắc từ ngữ, tuyệt đối không nên dùng bộ dạng tra xét phạm nhân đối xử với cô, mở miệng bằng thanh âm hòa nhã nhất: “Em muốn đi làm thêm cũng không vấn đề, có điều làm đến trễ như vậy, thân con gái đi một mình rất nguy hiểm.”
Dương Miên Miên không đáp lời.
Kinh Sở suy nghĩ một chút, hù dọa cô: “Vào thời gian trước, có không ít nữ sinh bị mất tích, tất cả đều là bị lừa bán sang nước ngoài. Giống như em bây giờ, đi nửa đường bị kéo vào trong xe, không ai biết.”
Dương Miên Miên: “…”
“Lúc trước còn có thêm vụ tội phạm giả trang nhân viên phát chuyển nhanh xông vào trong nhà dân, giết chết bốn mạng người. Tin tức vừa đưa tin thôi, em đọc chưa? Bởi vậy ở nhà một mình không được phép tùy tiện mở cửa.”
“À … có một cô gái tan ca đêm, giữa đường bị cường bạo, lộ …” nói đến đây anh chợt ý thức nội dung mình vừa nói đối với một cô bé là quá khủng khiếp, anh vội vàng im lặng.
Anh nghiêng đầu nhìn Dương Miên Miên. Khuôn mặt nhỏ nhắn chiếu sáng trong không gian mờ ảo. Trước đây anh có từng đọc qua sách có đoạn viết: “Đơn giản nhưng rực rỡ”, lúc đó anh cho rằng đúng là nói quá. Mặt người chứ nào phải bóng đèn mà phát sáng. Nhưng bây giờ anh lại tin là thật.
Cô “xì” một tiếng, sau đó nở nụ cười, giống như que diêm phát sáng trong bóng tối: “Anh … người này …” Cô suy nghĩ một lát: “Tấm lòng rất tốt.”
Kinh Sở đang không biết nên khóc hay nên cười, vừa muốn nói gì đó, chợt nghe thấy giọng cô có chút lo lắng hỏi: “Nhất định là rất phiền. Từ trước đến nay tôi chưa từng lo cho ai, và cũng không cần ai lo cho mình”, cô nói, “Tôi không giống những người khác, do đó tôi mong anh đừng làm phiền tôi.”
Kinh Sở đều không phải dạng người nóng nảy, nhưng cô không biết tốt xấu như thế, cũng khiến anh không khỏi khó chịu.
Cơn mưa đến rất nhanh. Mưa lớn khiến tầm nhìn bị ngăn trở, Kinh Sở mở radio, đài đang phát chương trình nhạc nhẹ thư giãn.
Mưa to xối xả cộng với âm nhạc trong xe quấy nhiễu thính giác của Dương Miên Miên. Cô không nghe được bên đường có một chiếc kẹp tóc đang gào khóc xin giúp đỡ.
“Mau cứu người! Mọi người ơi mau cứu người!”
Thế nhưng không ai nghe thấy.
Kinh Sở đưa Dương Miên Miên về đến dưới lầu trời vẫn chưa ngớt mưa. Anh nhìn cô giơ túi lên cao, liền không khỏi mở miệng: “Về nhà nhớ uống rễ bản lam, coi chừng cảm lạnh.”
* Rễ bản lam: là một vị thuốc bắc, dùng để điều trị cảm mạo, sởi, viêm họng.
Dương Miên Miên lười cùng anh giải thích rằng nhà cô ngay cả củ gừng còn không có huống chi là thuốc bản lam, cô chỉ nói cho có lệ: “Đã biết, cám ơn anh. Hẹn gặp lại.”
Kinh Sở nhìn cô lên lầu, đợi cho đến khi nhà cô sáng đèn, anh mới lái xe rời đi.
Mọi người đánh giá: “Vẫn còn có người tốt mà!”
Dương Miên Miên kéo rèm cửa sổ, phớt lờ nói: “Cảnh sát là cây cao lương mà, đương nhiên phải có lòng yêu thương cùng lo lắng.”
Mưa như trút nước, mấy tiếng đồng hồ mới ngừng, nhưng bây giờ cũng đã nửa đêm, toàn bộ thành phố chìm trong yên tĩnh. Kẹp tóc khóc lóc đã thấm mệt, cúi đầu xuống vũng nước nức nở.
“Bé đừng khóc!” chiếc mini bus ven đường dỗ dành.
“Chị ấy sắp chết!” Chiếc kẹp tóc vốn dĩ là những hạt pha lê lấp lánh, cô gái nào cài lên mái tóc chắc chắn rất tuyệt vời. Nhưng bây giờ trông nó thật nhếch nhác: “Mau cứu chị ấy, ai tới mau cứu chị ấy!”
“Đừng khóc!” Mini-bus suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Đợi đến hừng sáng, để anh xem có thể nhờ người nào giúp đỡ không? Thế nhưng, em phải cứu ai?”
“Em cám ơn!” Kẹp tóc nhỏ giọng, “Hàm Hàm bị người ta bắt đi.”
Hàm Hàm là chủ nhân của nó, là một cô gái trẻ đẹp, kẹp tóc kể lại, đang đi trên đường thì bị người ta bắt đi.
“Bọn em đều gào lên là mau chạy, mau chạy, nhưng Hàm Hàm không nghe được …”, kẹp tóc nói tiếp, “Bọn em đều cho rằng hắn ta không phải là người tốt, nhưng chị ấy không nghe được, không nghe được bọn em nói chuyện.”
Đêm khuya dần trôi, ánh bình minh ló dạng.
Dương Miên Miên bình thường thức dậy sớm, nhưng hôm qua do làm việc mệt mỏi, cô vùi đầu xuống gối: “Cho chị ngủ thêm một chút nữa đi!”
“Miên Miên, có một cô gái đã mất tích”, chiếc đồng hồ báo thức tỉ mỉ kể lại với cô câu chuyện vừa nghe được từ cây cột điện bên ngoài cửa sổ, “Hình như là nửa đường bị bắt cóc.”
Dương Miên Miên hé một mắt: “Bắt cóc con nít?”
“Không phải!” cây cột điện phía ngoài cửa sổ thông tin cho cô tin tức mới nhất, “Miên Miên, hình như … đã chết rồi!”
Dương Miên Miên lập tức tỉnh táo.
Cô ngồi trên giường ngơ ngác vài giây: “Chết người rồi sao?”
“Ừ, trong khu rừng già.”
Dương Miên Miên “ồ” một tiếng, một lần nữa lại thả mình xuống giường: “Nếu đã chết, thì không còn là việc của chúng ta.”
Người chết là việc điều tra của cảnh sát, cô nào có liên quan gì? Vạn vật trên thế gian đều có một chức trách nhất định, xía vào chuyện người khác chắc chắn không có kết quả tốt.
Dương Miên Miên nhủ thầm trong lòng. Tuy nhiên, sau đó đành phải thức dậy. Đánh răng rửa mặt. Cô lấy vài đồng tiền xu cho vào túi, rồi rời khỏi nhà.
Mùa hè ngày dài hơn đêm, lúc này mới hơn 5 giờ sáng nhưng phương Đông đã sáng trắng một vùng. Con đường vẫn còn vắng bóng người, ngay cả các bác bán đồ tạp hóa còn chưa rời giường.
Dương Miên Miên đã tìm thấy chiếc kẹp tóc. Đó là một chiếc kẹp màu hồng nhạt bằng pha lê tuyệt đẹp, đích thị là một cô bé kẹp tóc xinh xắn.
Miên Miên cúi đầu, nhặt chiếc kẹp tóc: “Đừng khóc nữa. Cô ấy chết rồi.”
Chiếc kẹp tóc pha lê òa khóc: “Hàm Hàm … đã chết?”
Chiếc xe mini bus cũng cúi đầu nức nở, thanh âm chiếc kẹp tóc vang lên sắc nhọn: “Hàm Hàm đã chết?”
“Đã chết!”
Kẹp tóc gào thét: “Không! Em không tin. Hàm Hàm mới 21 tuổi, mới vừa có bạn trai. Em là món quà anh ấy tặng cho Hàm Hàm. Bọn họ hứa hẹn sẽ bên nhau cả đời. Em không tin!”
“… cũng không có cách nào.” Dương Miên Miên đem nó nhét vào túi quần, “Cảnh sát rất nhanh sẽ phát hiện thi thể của cô ấy.”
“Chị dắt em đi xem nhé!”. Kẹp tóc cầu xin, “Hàm Hàm rất thích em, chị đem em về bên Hàm Hàm có được không?”
Dương Miên Miên trầm mặc một lúc, “Hiện tại thì không được!”
“Tại sao?”
“Em sẽ gây trở ngại cho cảnh sát phá án.” Dương Miên Miên tìm được một cửa hàng vừa vặn mở cửa bán đồ ăn sáng. Ngẫm nghĩ, cô gọi một chén hoành thánh lớn giá 4 đồng, nhân làm từ đậu xanh. Chén canh thật lớn, nhìn là thèm.
Cô cho vào chút dấm và ớt, nhấp từng muỗng từng muỗng. Kẹp tóc vẫn năn nỉ mãi không buông: “Chị dắt em đi được không? Chị đã có thể nghe thấy tiếng nói của em, xin hãy mang em đi.”
Nếu những người khác trong quán ăn nhìn thấy cô cứ lẩm bẩm một mình sẽ rất tức cười, do đó Miên Miên lựa chọn không nói lời nào, mặc cho kẹp tóc huyên náo. Đến khi kẹp tóc phát hiện Miên Miên thật sự không chú ý đến nó, nó đành sướt mướt đứng lên.
Dương Miên Miên: “…”.
Cô bé kẹp tóc này đúng là bị tiểu cô nương chiều hư, cũng có thể là tính tình chung của những đồ vật xa xỉ.
Miên Miên trước đây cũng từng có một chiếc kẹp tóc hình con bướm, màu hồng chấm bi đỏ. Tính cách rất nhanh nhẹn, lỗ mãng. Ai đi qua lại không cẩn thận đụng vào là kẹp tóc sẽ la lớn: “Mẹ kiếp! Dám đụng lão nương à, chán sống rồi sao?”
Đáng tiếc hàng ở vỉa hè chất lượng thực sự không tốt lắm, xài vài hôm đã bị hư. Lúc từ biệt, kẹp tóc cũng không bỏ thói hung hăng, nói với Miên Miên: “Không cần phải thương tâm, kiếp sau đầu thai em sẽ vẫn mong vào nhà chị.”
“Chúc em nhiều may mắn!”
Con người có thể không chọn lựa nơi mình sinh ra, nhưng ít ra cũng có thể chọn lựa cho mình cách sống.
Miên Miên phục hồi tâm trạng, chiếc kẹp tóc pha lê vẫn còn đang khóc lóc. Cô ăn miếng hoành thánh cuối cùng, tính tiền rời đi.