Giai đoạn đi làm cũng coi như yên ổn, Miên Miên và tất cả mọi người dần dần quen thuộc. Mọi người phát hiện cô thật lòng chỉ muốn an an ổn ổn đi làm, không có một ý đồ nào khác. Tuy nhiên, cô xinh đẹp như vậy, nên về căn bản mấy cô gái khác đều xa lánh cô.
Dương Miên Miên cũng chẳng để ý, thực sự cô không thể giải thích được tại sao họ lại nhàm chán và ngu xuẩn như vậy.
Thí dụ, ở dưới đế giày thể thao của Dương Miên Miên xuất hiện một cây đinh. Hay là đồng phục của cô bị kéo cắt rách.
Có điều bọn họ không được như ý nguyện. Giày của Dương Miên Miên sẽ la lớn: “… Miên Miên ơi, có người cắm cây đinh vào em nè, khó chịu quá.”
Tủ cá nhân của Dương Miên Miên thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất quyết không để cánh cửa mở ra, đồng 5 xu bị kẹt cứng trong ổ khóa, cứ thế khiến Vương Lộ không được như ý nguyện.
Kế này không thành lại bày kế khác, ngày hôm nay Dương Miên Miên cầm tô ăn cơm, liền phát hiện trong nồi chỉ còn mấy miếng thịt mỏng dính, ngay cả một chén canh cũng không còn.
Cô xem xét một lúc, liền bưng cơm đến nhà bếp.
Trong bếp khói lửa mịt mù, mùi hương xông vào mũi, một đám đàn ông mồ hôi đầm đìa, bận rộn nấu nướng. Thấy cô bước vào, bọn họ nở nụ cười: “Miên Miên sao vào đây?”
“Còn gì ăn không?” Cô giơ tô cơm, cũng không xấu hổ nói, “Cho em xin ít thức ăn.”
Cô bé nhỏ nhất trước mặt bọn họ chẳng cần che giấu, bếp trưởng mập ú vừa nghe thấy liền cười híp mắt nói: “Đến đây Miên Miên, cho em nếm thử món gan ngỗng nhé!”
Dương Miên Miên nhìn nhìn, sau đó lắc đầu: “Không đâu, có thịt không ạ, thịt kho tàu?”
Món ăn đơn giản như vậy đương nhiên không cần bếp trưởng động tay, một thanh niêm đứng bên cạnh cười cười: “Nào qua đây Miên Miên”, anh múc một muỗng canh thịt kho tàu cho cô, hai mắt Miên Miên sáng rỡ: “Cám ơn!”
“Đừng khách sáo!”
Kết quả từ trong nhà bếp đi ra, trong tô cơm của cô không chỉ có thịt kho tàu, còn có món tôm lột vỏ, gạch cua. Những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khiến cô không hề muốn mất công việc này.
Tuy là ở nhà bếp cũng có chút phức tạp, nhưng có ăn là sướng nhất rồi. Nghĩ xem buôn bán kiếm thật nhiều tiền cũng không phải chỉ để kiếm cái ăn thôi sao? Dương Miên Miên lấy miếng thịt cho vào miệng, tự hỏi mình câu hỏi đó.
Cô ở trong phòng nghỉ ăn trưa. Trong nhà bếp bận bù đầu cũng không quên buôn chuyện về cô.
“Miên Miên này quả thực rất tội nghiệp,” người đầu bếp cho cô thịt kho tàu nói, “Tôi nghe quản lý nói cô bé đi làm để kiếm tiền đóng học phí.”
“Thành tích học tập của nhóc con đó khá tốt”, bếp trưởng xoa xoa tay, chen lời, “Con tôi năm nay học lớp 12, tôi mua cho nó mấy quyển sách bài tập. Hôm đó, Miên Miên nhìn thấy, hỏi tôi có thể xem qua được không. Tôi liền nhìn thấy nó đang giải đề trên khăn giấy, hơn nữa đáp án đều chính xác.”
“Lợi hại vậy sao, lớp 11 mà giải được bài lớp 12?”
“Năm học tới mới là vào lớp 11 thôi. Con bé này vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại còn hiểu chuyện, sau này khẳng định rất thành công.” Bếp trưởng thở dài. Ông bước được đến chức bếp trưởng đương nhiên không phải là không có đầu óc. Không chỉ có mấy người bạn học tranh đấu gay gắt, mà bên ngoài còn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy cô gái so kè, đố kỵ nhau. Chỉ là không muốn nói mà thôi.
Dương Miên Miên kỳ thực đối với việc đọc sách chẳng có chút nào hứng thú, chỉ nghe mọi người khuyên đọc sách, vậy thì cô đọc sách. Có điều sách giáo khoa thật sự đơn giản. Ngày hôm đó thấy quyển sách bái tập làm thêm, nghe nói có mấy đề thi vào trường cao đẳng, cô mới tò mò mượn xem.
Kết quả cũng đơn giản như vậy.
Cô nhất thời mất đi hứng thú.
Thoáng chốc cô đã ăn sạch sẽ tô cơm, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nhưng ăn no lại khiến cô buồn ngủ.
Bên ngoài trời lại đổ mưa, ánh mắt Dương Miên Miên dừng ở bộ đầm màu đỏ. Đây là chiếc váy mới của Vương Lộ. Là hàng hiệu. Tuy là second-hand, nhưng giá vẫn khá cao.
Váy đỏ lại khiến cho người ta nhớ đến vụ án giết người vào khoảng thời gian trước. Tên sát nhân thích vào đêm mưa giết những cô gái trẻ mặc y phục màu đỏ, được cảnh sát đặc biệt danh “Tên sát thủ đêm mưa”.
Cô thật không ngờ Vương Lộ vẫn còn dám mặc trang phục màu đỏ. Mọi người tuy không đến mức phòng tránh quá cẩn thận, có điều trên cơ bản sẽ cân nhắc khi chọn trang phục đỏ. Nhưng hết lần này tới lần khác Vương Lộ với thân hình quyến rũ vẫn mặc những trang phục đỏ, trông thật thu hút. Cũng khiến mọi người xì xầm to nhỏ.
“Nhìn gì đó?” Vương Lộ đẩy cửa vước vào, cô ta đối với cô không ngừng xem thường “Nghèo vẫn mãi là nghèo thôi”.
Dương Miên Miên liếc mắt, cô thật không hiểu tại sao trong miệng những người này, nghèo lại trở thành một loại tư tưởng lệch lạc như vậy. Nghèo thì nghèo, đây là chuyện bình thường, tại sao cứ phải đay nghiến mãi.
Vương Lộ vừa thay quần áo vừa nói: “Biết không? Đây chính là bộ đầm tôi nhờ người từ Hongkong mua về. Do một nhà thiết kế đẳng cấp thế giới thiết kế. Nhìn hộp phấn này đi, cả 1000 đồng đó. Mà quên đi, nhất định cô chưa từng bao giờ nhìn thấy qua. Cho là cô có đi ngang qua cửa hàng, người ta cũng không tặng cho cô bộ sản phẩm mẫu.”
Dương Miên Miên ngẩng đầu không nói chuyện.
Bộ váy màu đỏ có chút thẹn thùng: “Thật ra, đây là kiểu dáng từ năm ngoái rồi …”
Hộp phấn cũng xấu hổ: “Kỳ thực em cũng là bộ sản phẩm dùng thử thôi …”
Dương Miên Miên: “…”
Ha ha ha ha ha …
Vương Lộ cũng không biết mình bị lộ tẩy, vừa gắn lông mi giả vừa nói: “Còn cô cũng đừng coi nhẹ mình. Trong nhà hàng này, ngoại trừ tôi chỉ còn có mình cô là có chút nhan sắc. Chờ tôi đi rồi, cô cũng có thể chiếm được vị trí đứng đầu, sẽ có tiền boa hoài hoài, không cần mội ngày ngồi đây lo bưng bê.”
Trong giọng nói của cô ta có chút không cam lòng cùng oán hận.
Dương Miên Miên kỳ thực có thể hiểu được Vương Lộ. Cô ta bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường với chút nhan sắc, làm sao can tâm cả đời ở đây bưng bê. Nếu đã như vậy, đương nhiên cũng sẽ không chịu gả cho người đàn ông bình thường, mỗi ngày hầu hạ hắn ăn mặc, hắn cũng chưa chắc cảm kích, thậm chí còn có khả năng ra ngoài lăng nhăng.
Người phụ nữ cả đời phí thời gian của mình vào con cái và tã sữa, ai sẽ chịu được như vậy?
Hay muốn nói trắng ra, cũng chỉ muốn một bước lên đến trời.
Vương Lộ thấy cô không quan tâm, ít nhiều tức giận, hung hăng gập lại kính trang điểm, đi vớ, mang giày cao gót.
Dương Miên Miên cuối cùng cũng mở miệng: “Chị … không sợ sao?”
“Cái gì?” Vương Lộ hỏi lại, thấy cô nhìn vào chiếc váy của mình, liền “hừ” lạnh: “Có gì phải sợ, bất quá cảnh sát cũng chỉ là mượn cớ mà thôi. Tôi đã sớm nghe được chút tin tức, kỳ thực không hề có chuyện như vậy.”
Dương Miên Miên vừa nghe xong, liền nhớ lại mấy lời đồn trong nhà bếp. Nghe nói người “bao nuôi” Vương Lộ chính là một vị chánh thanh tra, vậy việc cô có chút tin nội bộ cũng không có gì kỳ quái.
Bất quá đã khuyên can nhưng đối phương không nghe thì đành chịu, cô quay ra cửa sổ ngắm mưa rơi.
Khi đó, Dương Miên Miên không biết, đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy Vương Lộ.
Ngày hôm sau, khi cô vừa thay đồng phục bước ra, đã nghe thấy tiếng quản lí hỏi mọi người: “Vương Lộ sao không thấy tới làm?”
Mấy người bạn thân của cô ta vội vàng giải vây: “Chắc ngã bệnh rồi.”
“Gọi điện thoại cho cô ta, không đến cũng phải nói xin nghỉ một tiếng.” Quản lý đã hơi tức giận.
Nhà hàng mở cửa lúc 10 giờ sáng, nhưng Dương Miên Miên đến sớm, bây giờ mới là 9 giờ. Cô đành lấy chiếc khăn lau bàn giết thời gian.
Bàn số 1 nũng nịu: “Em thích nhất được chị lau. Mỗi ngày dầu mỡ cứ bám đầy, thật khó chịu.”
Bàn số 2 cũng nhốn nháo: “Ngày hôm qua sau khi đóng cửa, 'ai đó' với 'ai đó' làm mấy cái điều “đáng xấu hổ” trên người em. Chị lau cho em kĩ kĩ một chút nhé. Cái mùi thật khó ngửi quá.”
Dương Miên Miên sợ ngây người, sửng sốt nửa ngày không nhúc nhích. Con người quả nhiên là một loại sinh vật phức tạp. Một mặt hô hào việc đạo đức, không ngờ mặt khác khó kìm được bản tính động vật.
9 giờ rưỡi, cô lau xong bàn, quản lý liền tán thưởng: “Nếu không phải đi học thì cứ qua chỗ của anh làm việc!” Vừa nói dứt lời, nghĩ có điểm không đúng, liền giải thích thêm: “…. vào kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, còn lại phải đi học thật nghiêm túc nhớ chưa?”
“Vâng!”
9 giờ 50 phút, quản lý đang chuẩn bị mở cửa. Thật không ngờ Vương Lộ không đến mà ngược lại là cảnh sát bước vào, anh ta có chút kinh ngạc: “Các anh …?”
“Chúng tôi muốn biết chuyện về cô Vương Lộ.”
Câu này vừa nói ra, Dương Miên Miên nhất thời ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Kinh Sở: “Cô ta đã chết?"
Kinh Sở im lặng vài giây rồi nói: “Đúng vậy!”
Dương Miên Miên đè nén không bật khóc.
Cô đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu sớm biết chuyện này xảy ra, cô đã cố gắng khuyên nhủ cô ta, không thì cũng lấy cái đầm phá hư cũng được. Chí ít … cô ta cũng không chết.
Theo Kinh Sở, Vương Lộ là nạn nhân thứ 4. Thời điểm tử vong cũng là hai tay hai chân bị trói, cũng có dấu hiệu bị cưỡng bức. Biến thái hơn là ngay cửa mình của cô ta hung thủ còn nhét vào mấy quả đào.
Khúc này trong bản raw để dấu **, mình nghĩ là từ bị "cấm". Suy luận một chút mình đoán ý đó có thể là dòng chữ mờ mờ. Sau khi edit các chương kế, nếu sai mình sẽ sửa lại sau.
Thật là tên biến thái.
Mọi người bàn luận ầm ĩ nhưng cũng không thể cung cấp đầu mối gì. Đến lượt Dương Miên Miên, cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Cả ngày, trong lòng ai nấy đều rất áp lực, Dương Miên Miên ngày hôm nay được phép tan ca sớm. Buổi chiều đã có thể đi về, cô không quay về nhà ngay mà qua nhà bếp gói một phần ăn miễn phí rồi đến đồn cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đồn cảnh sát. Vừa vào đến cửa đã nghe thấy mấy âm thanh gào thét muốn rách màng nhĩ: “Mấy người là đồ cảnh sát vô dụng! Đến bây giờ con tôi chết đi mà hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
“Đều là bọn cảnh sát vô dụng!”
“”Đúng là tiền thuế chỉ để nuôi bọn phế vật! Nuôi không bọn các người!”
Những câu này coi như còn chút văn minh, có người còn nói: “Giết chết mấy người …. !@#%*%&%)^”
Dương Miên Miên cầm hộp cơm lui về sau một bước, trong đầu thấy choáng váng.
Thêm vào đó, cô còn nghe thêm rất nhiều tiếng mắng chửi, ví như: “╰(‵□′)╯Mẹ khiếp! Ông nội mấy người chết rồi cũng đến đây làm loạn à, dám ở địa bàn bố mày làm loạn, đúng chán sống.” Câu nói này là của cây côn cảnh sát.
Chiếc còng tay còn châm thêm ngòi nổ: “"(╯‵□′)╯︵┻━┻ Xử ngay cái bọn láo toét này đi!”
“…” Dương Miên Miên nghĩ thầm, ở đồn cảnh sát cái tình tình nóng nảy cũng y như nhau.