Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 71: Dạy dỗ



Trần Duyệt chỉ biết gào khóc, cũng không trả lời câu nói của Dương Miên Miên.

Mà Dương Miên Miên cũng không phí lời thuyết phục thêm nữa. Cô không phải Mary Sue chỉ dựa vào miệng lưỡi là có thể khiến người khác nghe theo răm rắp. Suy nghĩ của Trần Duyệt đã bị cắm rễ khá sâu, cần phải được trị liệu tâm lý một thời gian dài, bằng không không còn cách nào có thể chuyển biến được, không thể chỉ nhờ cô mắng một trận té tát ngày hôm nay liền có thể mau chóng tỉnh ngộ.

Cô chạy đến ngăn kéo phía bục giảng lấy ra một sợi dây thừng dùng để nhảy dây, dùng nó trói chân tay của Lưu Vĩ Nghị lại, Tiểu Kỳ ngẩn người: “Cậu làm gì vậy?”

“Cậu muốn uổng công chịu đựng bị ăn đánh sao? Cậu để nó đánh cậu khơi khơi vậy sao? Tớ nói cho cậu biết, nếu bây giờ đi mách thày giáo để xử phạt cậu ta. Cậu nghĩ Trần Duyệt sẽ không ngại xông đến đánh tớ thêm lần nữa chứ?”, quan hệ của Dương Miên Miên với Tiểu Kỳ vẫn bình thường, quay sang giải thích một chút. Quả nhiên, Tiểu Kỳ cũng không phản đối.

Lúc Lữu Vĩ Nghị tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy ngọn đèn neon chói mắt, chỉ còn cách mở hí hí mắt, cảm thấy phía sau gáy đau buốt, tay chân thì bị trói chặt, hắn không thể nhúc nhích: “Các cậu tính làm gì?”

“Đừng trách tôi, muốn trách chỉ còn trách chính cậu, ai bảo bộ dạng của cậu nhìn thấy là muốn đánh như thế!”, Dương Miên Miên cười lạnh, nhấn trụ đầu hắn, dí xuống thùng nước.

Bất ngờ bị ấn xuống nước, hắn không tài nào thở được, uống vài ngụm nước, ho sặc sụa, muốn giãy dụa thoát ra.

Hắn khí lực mạnh hơn, lần thứ nhất tránh được: “Cậu điên à?”

“Xem ra trông cậu có vẻ hưởng thụ nhỉ, vậy chúng ta tiếp tục”, Dương Miên Miên lần thứ hai nhấn đầu của hắn vào trong thùng nước, lần này, Lưu Vĩ Nghị đánh ngã thùng nước, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng: “Con kia! Mày muốn mưu sát à?”

“Mưu sát? Tôi không cho rằng tôi đang giết người, đây không giống chuyện cậu cưỡng hiếp người ta sao? Dù sao cậu cũng đâu phản kháng, ngược lại tôi còn nhìn thấy được bộ dạng hưởng thụ của cậu, làm sao coi đây là giết người được?”

Lưu Vĩ Nghị lần này mất sức nhiều hơn lần đầu, vừa giãy dụa vừa chửi ầm ĩ: “Mày lên cơn điên à, nổi điên cái quái gì vậy. Tốt nhất mày phải giết tao chết, không thì tao khẳng định sẽ tìm được người hiếp mày! Mẹ khiếp, hãy đợi đó!”

“Chờ! Tôi chờ đây!”, Dương Miên Miên mượn được con dao trong bàn học của người bạn cùng lớp, “Tôi không giết cậu, tôi chỉ muốn để cậu cảm thụ một chút lạc thú khi bị nghẹt thở, nhưng, nếu cậu phản kháng, vậy tôi chỉ cần hạ một dao, cũng đừng nên căng thẳng quá, sẽ không như trong mấy bộ phim truyền hình cắt lung tung xà bèng đâu, tôi chỉ nhấc một dao ngay đúng tĩnh mạch, máu từ từ từ từ chảy ra, như vậy không phải cậu sẽ thích hơn sao. Cái này đủ kích thích không? Thấy đủ sảng khoái chưa?”

Lục Vĩ Nghị lúc này mới cảm thấy sợ hãi: “Mày điên rồi!”

Dương Miên Miên lại lần nữa ấn đầu hắn vào trong nước, nói gằn từng chữ: “Đàn bà không phản kháng thì coi đó là cưỡng hiếp! Cậu hiện tại không phản kháng thì làm sao gọi là mưu sát được!”

“Ọc ọc ọc!”, thùng nước bên trong đã nổi lên bọt khí.

“Đàn bà không phản kháng thì ngầm hiểu đó là Chị đây muốn ngươi. Cậu mắc bệnh à, trên thế giới này ai lại có khả năng hưởng thụ khi bị cưỡng hiếp, vậy bây giờ sao cậu không từ từ hưởng thụ khi bị giết chết đi!”

“Cái gì mà đàn bà bị cưỡng hiếp là đáng đời, là không đứng đắn. Vậy bây giờ tôi giết cậu cũng là do bộ dáng của cậu đáng đánh, nhìn thấy cậu là tôi ngứa mắt!”

Lưu Vĩ Nghị bị đè đến mức đỏ bừng, giống như chỉ cần vài giây nữa sẽ ngất đi.

Thùng nước í ới: “Dừng … dừng tay đi … sẽ chết đó!”

Dương Miên Miên giật mạnh tóc hắn, lôi mạnh ra ngoài: “Bây giờ cậu còn nghĩ là mình nói đúng không?”

Lưu Vĩ Nghị thở hổn hển: “Mày điên rồi!”

“A … bây giờ cậu mới biết sợ sao, vậy sao lúc bắt nạt người khác lại không thấy vậy?”

“Mày cứ chờ đó cho tao!”

“Chờ cậu báo cảnh sát, báo với giáo viên hay về méc cha mẹ của cậu?”, Dương Miên Miên giễu cợt nói, “Tùy cậu, có điều cho một lời khuyên đây cậu cứ thử xem có ai tin cậu không? Hay nói đúng hơn cậu có mặt mũi để kể ra không?”

Lưu Vĩ Nghị ném cho cô ánh nhìn hung dữ.

“Tôi biết nhà cậu ở đâu, tôi biết cha mẹ cậu làm việc ở chỗ nào, thậm chí tôi còn biết vì sao cậu lại làm vậy. Cậu tự ti! Thành tích kém, xấu trai, con nhà nghèo, trong khi đó lớp 10 toàn là kẻ giàu, tự ti là phải thôi. Cậu thích con gái người ta, nhưng chả ai thèm ngó ngàng đến cậu nên cậu muốn tìm được cảm giác mình còn tồn tại. Thật là một kẻ đáng thương!”

Những lời này làm tên Lưu Vĩ Nghị cực kỳ tức giận, hắn cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng chân đã bị dây thừng trói chặt, hắn bật ngửa xuống đất.

“Tôi không giết cậu, điều đó chẳng có chút giá trị gì hết. Nhưng nếu cậu tiếp tục dám bắt nạt người khác, lần sau sẽ không dễ như thế. Nếu tôi muốn giết người, thì sẽ không lưu lại một manh mối nào dù là nhỏ nhất”, Dương Miên Miên ngồi chồm hổm xuống , ghé sát vào lỗ tai của hắn, “Dù sao, trên thế giới này có vô vàn cách khiến cho một người biến mất hoàn toàn.”

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho tên Lưu Vĩ Nghị run bần bật, cảm thấy sống lưng lạnh toát, đáy quần cảm giác có chút nong nóng, thì ra đã sợ đến mức tè ra quần.

Dương Miên Miên khinh bỉ ném lại cho hắn một câu: “Ở đây mà ngẫm nghĩ lại đi, đúng là ngu xuẩn!”

Đi ra cổng trường, Trần Duyệt vẫn giữ bộ dáng ngơ ngác như cũ, hành động của Dương Miên Miên làm với Lưu Vĩ Nghị cô ta đều nhìn thấy hết, nhưng vẫn không khiến cô ta khá hơn, điều cô ta quan tâm nhất vẫn chính là: “Hắn có nói ra không? Nếu hắn lỡ miệng, mọi người đều biết thì sẽ thế nào đây?”

Tiểu Kỳ cầu cứu nhìn về phía Dương Miên Miên, cô xem ra vô cùng thất vọng: “Thì ra mọi việc tớ làm hôm nay cũng không khiến cho cậu có bất cứ cảm giác gì”, cô thật sự muốn từ bỏ rồi, “Quên đi, tớ không quan tâm nữa, tớ bất tài không kham nổi.”

Dương Miên Miên không muốn phí lời với Trần Duyệt, xoay người rời đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói. Tiểu Kỳ tuy rằng có chút ghét bỏ Trần Duyệt vì cô bây giờ quá yếu đuối nhưng vẫn cố gắng đưa cô về nhà rồi mới trở về nhà mình. Thường Nhạn đã tan ca, đang ở nhà hầm canh: “Sao hôm nay về trễ vậy, thày giáo giữ lại sao?”

“Chị, hôm nay …”, Tiểu Kỳ hơi do dự, nhưng vẫn kể ngọn ngành sự việc cho Thường Nhạn,sau đó hỏi: “Em thấy cứ như hế này không phải là cách hay.”

Thường Nhạn nghe xong câu chuyện, tắt bếp, thở dài: “Tiểu Kỳ, chị đã nói, bạn học của em rất cần phải được điều trị tâm lý. Ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ khiến cho bệnh tình nặng thêm, đặc biệt hôm nay còn phát sinh chuyện này.”

“Chị! Chị giúp bạn em đi. Em chỉ sợ cứ tiếp tục thế này cậu ấy sẽ chịu không nổi. Thà cậu ấy biết báo thù còn tốt hơn!”

Thường Nhạn không chịu nổi lời cầu xin của Tiểu Kỳ, liền đồng ý gọi điện thoại cho Trần Duyệt, nhưng không ngờ tới, khi cha mẹ Trần Duyệt nghe tiếng điện thoại reo trong phòng con, liền chạy lại thì thấy con gái mình nằm trên giường, cổ tay bị rạch, máu chảy đầy sàn, còn cô con gái chỉ trợn trắng mắt nhìn lên trần nhà, hai hàng nước mắt chảy ướt đẫm phía tóc mai.

Cha mẹ Trần Duyệt lập tức gọi cấp cứu, nhưng khi đưa cô lên xe cấp cứu, trong giây phút ấy, Trần Duyệt quay sang nói với mẹ: “Mẹ! Con thật sự không muốn sống nữa.”

Đây không phải là lần đầu tiên cô muốn tự sát.

Đến khi Dương Miên Miên nhận được tin này thì Trần Duyệt đã nghỉ học, Tiểu Kỳ kể với cô cha mẹ Trần Duyệt đồng ý đưa cô ta đi trị liệu tâm lý.

“Cậu ấy sẽ đỡ hơn không?”, trong tiết thể dục, Tiểu Kỳ đứng cùng Dương Miên Miên trên khán đài, mắt hướng về phía thao trường.

Dương Miên Miên trả lời: “Không thể, cậu ấy quá yếu đuối, vì vậy cậu ấy chỉ biết lựa chọn trốn tránh, vĩnh viễn không muốn quay về với thế giới bình thường này.”

Kết cục tốt nhất cho Trần Duyệt chính là bệnh viện hoặc ru rú trong nhà, hoàn toàn tách biệt với cuộc sống cho đến cuối cuộc đời.

Bi kịch của Trần Duyệt bắt đầu từ tội ác của Chu Chí Đại, nhưng chính cái xã hội này đã đẩy nhanh bi kịch của cô, cuối cùng dẫn đến kết cục như hiện tại, cũng chỉ vì bản thân cô quá mềm yếu.

Tiểu Kỳ vẫn còn lo lắng: “Cái tên Lưu Vĩ Nghị sẽ không đến kiếm chuyện với cậu chứ?”

Đối với vấn đề này, Dương Miên Miên nhíu mày cười lạnh: “Cậu đoán xem!”

Sau khi Trần Duyệt nghỉ học là đến kỳ thi thử, nên đám học sinh lại bù đầu vào học hành, chuyện này vốn dĩ cũng chìm vào quên lãng.

Dương Miên Miên cũng như vậy, cô đã cố gắng hết sức, còn con đường đi như thế nào là phải do chính mình lựa chọn.

Mà hiện tại, cô cũng đang ở thời kỳ u mê, những người khác thì đang ra sức đọc sách, để thi đậu vào một trường đại học tốt. Đối với cô mà nói, thi đậu vào trường danh tiếng dễ như trở bàn tay, cô chỉ hoang mang không biết sau này mình sẽ đi con đường như thế nào?

Cô đưa vấn đề này hỏi Kinh Sở, Kinh Sở chỉ cười nói: “Miên Miên, con đường sẽ phải do chính em lựa chọn. Anh không thể nào cho em ý kiến, anh chỉ biết phải ủng hộ em hết mình mà thôi!”

Con đường mình đi ra sao? Mình sẽ trở thành một người như thế nào, sau này mình sẽ làm công việc gì đây?

Dương Miên Miên đã tự hỏi những câu này rất nhiều lần.

Kết quả vẫn chẳng nghĩ được, từ trước đến giờ, nguyện vọng của cô rất đơn giản, nỗ lực kiếm tiền để có bữa ăn no. Cố gắng sống tốt. Mọi người nói đi học thì cô đi học, có thời gian rảnh thì ngủ một giấc đến trưa, chưa bao giờ lăn tăn suy nghĩ chuyện gì khác.

Đọc sách với cô là chuyện đơn giản. Cô chưa từng có chút hứng thú, đọc sách ôn tập ngoại khóa hay tiểu thuyết cũng giống nhau.

Cho đến ngày hôm đó đến thư viện, khi nghe ‘đồng bọn’ tranh luận sôi nổi, cô hoàn toàn nghe không hiểu, giống như đang nghe câu chuyện của một thế giới khác.

“Anh nghĩ xem, em có thể làm được gì mà không thấy tẻ nhạt đây?”, Dương Miên Miên nằm trên giường lăn qua lộn lại cả nửa ngày trời, vẫn không ngủ được, nghiêng người nằm đè lên Kinh Sở, khiến anh tỉnh ngủ.

Kinh Sở mở mắt, nhìn thấy cô đang nằm úp sấp trên người mình, lại còn khều khều chân anh: “Đừng ngủ mà!”

Lăn lộn đến thế làm sao mà ngủ được đây, Kinh Sở thở dài, vuốt vuốt tóc cô: “Miên Miên, thế gian này không chỉ mình em mới có IQ cao.”

“Em biết!”

“Bọn họ làm gì?”

“Cái gì cũng có!”

“Vậy em nghĩ xem mình muốn làm chuyện gì không?”, Kinh Sở nắm tay cô, xoa xoa từng ngón tay của cô, Dương Miên Miên được anh âu yếm ngay lập tức biến thành con mèo lười, xương cốt trở nên mềm nhũn.

“Kinh tế tài chính em không có hứng thú, nghiên cứu khoa học lại quá tẻ nhạt”, cô nghiêng đầu nghe tiếng tim anh đập bình ổn, dần dần cô cũng buồn ngủ, dụi dụi vào trong lồng ngực anh.

Kinh Sở nghiêng người đổi tư thế, đem ôm cô vào trong lòng, xoa xoa dọc sống lưng, thậm chí còn xoa lên vành tai cô, Dương Miên Miên híp mắt, ngáp dài: “Em thật sự chưa nghĩ ra mình nên làm gì!”

“Đừng nóng vội, em còn nhiều thời gian”, nửa đêm bị cô đánh thức anh cũng thấy không thoải mái, chỉ an ủi cô, “Chuyện này không cần lập tức ra quyết định, cũng không phải quyết định rồi thì không thể thay đổi. Miên Miên, em có biết mình là bảo bối không?”

Cô mơ mơ màng màng: “Em là bảo bối của anh sao?”

Drap trải giường:”(w) Bảo bối!”

Gối: “(w) Bé yêu!”

Chăn: “(w) My sweet heart!”

Giường ngủ: “( ̄_ ̄|||) Các cậu càng ngày càng buồn nôn! Nhỏ tiếng đi, Miên Miên buồn ngủ rồi kìa!”

“Dĩ nhiên em là bảo bối của anh!”, Kinh Sở bật cười, nhìn cô cứ thế mà ngủ khì không cần nghe câu trả lời, “Ngủ đi, ngoan ngoan!”

Anh biết cô là viên ngọc quý, không chỉ có thông minh xinh đẹp mà còn rất thiện lương, tất cả anh đều rất trân quý. Anh không mong cô bị mai một tài năng của mình mà chỉ hi vọng cô có thể đến đỉnh điểm tài năng và sự thông minh của mình.

Quan trọng nhất là không để cô đi sai đường, bây giờ cô càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt, vậy không tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.