Ngay từ đầu, Dương Miên Miên đã từ bỏ ý định đối đầu với tên Ngô Chí Hoa. Trong tay hắn có súng, lại là đàn ông, nên dù gì thì gì cô vẫn nằm thế yếu.
Muốn thắng chỉ có một cách duy nhất là tự tìm một phương thức khác, có thể đánh một lần là thắng, hiện tại toan tính trong đầu cô là chính tìm được cơ hội ấy.
Cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị .
Trong quá trình chờ đợi đó, Dương Miên Miên nghe thấy tiếng khẩu súng lục 92 của Hạ Tuyền mắng chửi cây súng tự chế của tên Ngô Chí Hoa như tát nước. Mắng nó nối giáo cho giặc, cấu kết với kẻ xấu, sau này chết không nhắm mắt, chửi mắng một cách thậm tệ, toàn bộ ngôn từ thô tục nhất văng ra như mưa bão, khiến Dương Miên Miên học thêm được không ít từ mới.
Đúng là tính khí của mấy ‘tay vũ khí’ này không ổn tí nào. Dương Miên Miên tựa đầu lên đầu gối ngẫm nghĩ … nhưng súng của Kinh Sở trước nay chưa từng chửi thề (đừng hỏi vì sao cô biết chuyện này), vì vậy cô nghĩ đồ vật cũng theo tính tình của chủ nhân mà thôi.
Có thể khẳng định một điều Hạ Tuyền là một cảnh sát nóng tính, thích chửi thề nhưng đầy chính nghĩa, đáng tiếc anh đã nằm trong cốp xe, không còn hơi thở.
Lúc này súng tự chế của tên Ngô Chí Hoa bị mắng cho sắp khóc: “Thật sự … chuyện này đâu có liên quan gì đến tớ …(>﹏
Khẩu súng lục 92 bị nó đáp trả, nghẹn họng, không nói nên lời, cả nửa ngày trời nó mới bật lên tiếng khóc thút thít: “Nếu như lão Hạ biết bây giờ tớ bị rơi vào tay kẻ xấu, nhất định anh ấy sẽ buồn chết mất, nhưng bây giờ tớ có thể làm gì đây (>﹏
Trong giây phút ấy, Dương Miên Miên cảm thấy chúng nó rất đáng thương, bất kỳ đồ vật gì từ lúc sinh ra đã không có tự do, chúng rơi vào tay hạng người nào cũng không được lựa chọn, không thể đứng trên lập trường của mình mà ra quyết định.
Nói cách khác, từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, cả đời chính là ‘Thân bất do kỷ’, dù cho biết mình trở thành công cụ của kẻ xấu, dù cho không tình nguyện nhưng đến khi tên Ngô Chí Hoa cướp cò chúng cũng bị buộc ép nổ súng.
Đây là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
Cô quyết định không khiến chúng làm trái với suy nghĩ của mình, cô nhất định sẽ giải quyết được tên Ngô Chí Hoa trước khí hắn nổ súng.
Cùng thời gian ấy, Kinh Sở cũng bắt buộc mọi người phải tụ tập trong nhà ăn, sau đó cùng Thường Nhạn đến phòng của Ngô Chí Hoa.
Cảnh sát đã kiểm tra căn phòng ấy, Ngô Chí Hoa lúc rời đi quá vội vàng nên để lại không ít chứng cứ, bao gồm cả cảnh phục của Hạ Tuyền, nhưng không tìm thấy súng.
Kinh Sở hỏi bà chủ: “Ở đây có tất cả bao nhiêu phòng, có tầng hầm không?”
“Tầng hai và tầng ba đều có hai mươi phòng, có tầng hầm nhưng chúng tôi không dùng.”
Kinh Sở đứng trầm ngâm vài phút, gật đầu: “Chúng ta quay về thôi!”
Hắn cũng muốn đợi đến trời sáng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trời sáng dần, đây chính là thời điểm mà mọi người buồn ngủ nhất, trong phòng ăn đám học sinh đã ngả nghiêng ngả ngửa, rèm cửa sổ được kéo lên, Kinh Sở đứng phía trước cửa sổ nhìn qua tấm mành quan sát chiếc xe buýt đỗ phía ngoài.
Đây chính là thời cơ tốt nhất cho tên Ngô Chí Hoa, bản thân hắn cũng nghĩ như vậy. Vốn dĩ Dương Miên Miên cũng muốn đợi đến khi chạy trốn vào xe buýt, đợi lúc hắn lơ là khẩu súng, cô sẽ tìm cách thoát thân.
Đáng tiếc cô vẫn đánh giá quá thấp năng lực của một tên trùm ma túy.
Nổ súng sẽ khiến bị chú ý, vì lẽ đó nếu không phải tình huống nguy hiểm hắn cũng không làm như vậy. Biện pháp tốt nhất để giải quyết Dương Miên Miên chính là … tiêm ma túy.
Dương Miên Miên trông thấy hắn rút kim tiêm, cô sửng sốt, không tin được vào mắt mình, hỏi ngược lại hắn: “Mày muốn tiêm ma túy cho tao?”
“Sẽ không đau đâu, mày sẽ có cảm giác thật hưng phấn”, giọng nói nhẹ tựa gió mây không giống như muốn giết người.
Dương Miên Miên ‘hoảng sợ’ nhìn hắn nhét súng vào thắt lưng, cầm kim tiêm tiến về phía Dương Miên Miên. Trong giây phút ấy cô muốn nhớ lại lần đấu với tên Hồ Dật Lâm, xem ra lần này cô đã hiền hơn rất nhiều.
Chờ đến khi tên Ngô Chí Hoa bước đến gần, cô nhấc chân đá mạnh vào đầu gối hắn, nhanh tay lấy chiếc ghế ném thẳng vào người hắn, sau đó vùng bỏ chạy. Mới được vài bước đã nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của hắn vang lên đằng sau: “Đứng lại cho tao!”
Không cần quay đầu cô cũng biết hắn lấy súng chỉ vào sau lưng cô, cô dừng bước, thủ thế. Ngô Chí Hoa còn chưa kịp hiểu động tác tay của cô nghĩa là gì đã thấy trước mắt tối sầm, đèn dưới tầng hầm tắt ngóm.
Trong thời khắc quan trọng, ‘tiểu đồng bọn’ luôn ra sức giúp đỡ, khả năng hành động của đèn tương đối nhanh nhẹn, chuyện vận động quá sức để đứt cầu chì là quá đơn giản.
Đèn điện: “╭(╯^╰)╮ Tắt đèn ư … quá dễ!”
Súng lục 92 trong nháy mắt nhận ra chân lý mới: “Ơ! Thế tớ cũng có thể tự nổ mà!”
Dương Miên Miên há miệng, rất muốn nói với nó là không được, bởi đèn tắt thì không có vấn đề nhưng súng nổ, chính nó cũng tiêu đời, cô không cần nó cứu, cô có thể tự giải quyết được.
Nhưng khẩu súng lục 92 không cho cô cơ hội nói chuyện, thay vì để kẻ xấu sử dụng, nó thà rằng khẳng khái chết đi, cũng không muốn mình trở thành tội phạm đồng lõa .
Vào giờ phút này, trong lòng nó tràn đầy kiên định, nó quyết chí tiến lên, kiên định với cái chết!
Dương Miên Miên chỉ nghe nó lớn tiếng nói: "Tôi xin thề, tôi sẽ không ngừng chiến đấu với các thành phần tội phạm cho đến giọt máu cuối cùng!"
Ầm!
Tầng hầm vang lên tiếng kêu la thảm thiết của tên Ngô Chí Hoa, Dương Miên Miên cũng không do dự, xoay người bỏ chạy, không quên khóa trái cửa. Hành lang tầng hầm khá nhỏ hẹp lại chất đầy thùng bia, nước ngọt, bình gas, còn có mấy can xăng lớn.
Tầm mắt Dương Miên Miên lập tức bị hấp dẫn, cô mở ra nắp, mùi xăng phả vào mặt, cô chỉ cần đẩy ngã chúng, thêm một que diêm …tất cả đều sẽ kết thúc.
Ý nghĩ đáng sợ này quanh quẩn trong đầu cô chỉ trong một phút, cô do dự, một lúc sau tay buông thõng, rụt trở về.
"May cho mày đó!" cô oán hận thầm mắng trong bụng, "Tha cho mày một mạng."
Nhưng cô tuyệt đối không bỏ chuyện phải dạy dỗ hắn một bài học.
Khi hai người bọn họ đang giằng co, thì Kinh Sở đang sắp xếp đám học sinh lên xe buýt. Anh cùng tài xế và bà chủ kiểm tra thật kỹ thân xe, thùng xe, gầm xe, tuyệt nhiên không có bất cứ bóng người nào đang trốn ở bên trong như anh nghĩ.
Lẽ nào anh đoán sai? Từ đầu đến cuối hắn chỉ cần con tin để xuống núi thôi sao? Kinh Sở đang hoài nghi suy đoán của mình thì ngửi thấy mùi khói thoang thoảng đâu đây.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà chủ trả lời một cách do dự: “Hình như … cháy ở phía bên kia?”
“Các em lên xe, để tôi đi xem thế nào?”, Kinh Sở rút súng, dọc theo vách tường hướng đến nơi phát ra luồng khói.
Nhưng mà, anh nhìn thấy gì?
Dương Miên Miên từ cửa sổ thông gió duy nhất dưới tầng hầm bước lên. Cô đã quan sát chiều gió phát hiện dưới tầng hầm là thuận chiều gió vì vậy cô bỏ cách dùng xăng, ngược lại cô tiến đến đầu gió, chất chồng đám rơm rạ, nhen lửa, khói mù mịt, qua cửa thông gió thổi xuống dưới tầng hầm.
Trên tay cầm một chiếc quạt vừa quạt vừa cười nhạt: “Mày có bản lĩnh thì nổ súng bắn tao đi.” Cô đang đứng ở nơi khói tỏa mù mịt, trừ khi tên Ngô Chí Hoa có mắt nhìn xuyên tường còn không tuyệt đối không thể nào bắn trúng cô.
Kinh Sở: “…”, thực sự trái đất xoay vần không thể đoán trước được. Anh biết Dương Miên Miên ra tay rất dứt khoát nhưng anh lại không biết nhờ khẩu súng lục ‘hi sinh’ mới có được kết quả này.
Đáng tiếc tên Ngô Chí Hoa rất bình tĩnh, khói dày đặc khiến hắn ho khan từng chặp nhưng hắn không hành động gì.
Dương Miên Miên thuộc tuýp người dễ kích động, cô nói bằng giọng căm phẫn: “Mày nhẫn nhịn cũng giỏi lắm, xem như lợi hại, chờ đấy!” Cô chạy đi ôm một can xăng, đổ vào trong tầng hầm, cả vách tường thấm đầy xăng.
Ngô Chí Hoa hít mùi xăng nồng nặc, đứng ngồi không yên, quát lớn: “Mày muốn làm gì, mày có đốt chết tao thì mày cũng không thoát được.”
“Mày đang nói vớ vẩn gì vậy, chỉ là trong lúc trốn chạy tao không cẩn thận làm ngã can xăng, chính súng của mày mới là mồi lửa mắc mớ gì đến tao?”, mặt không chút biến sắc Dương Miên Miên nói một chặp, sau đó chạy đi tìm người trợ giúp.
Kinh Sở bước ra xa một chút, lấy điện thoại gọi cho Phương Viễn.
Lúc này mưa đã tạnh, Phương Viễn sẽ nhanh chóng điều một đội qua đây, phía bên này Dương Miên Miên đang vừa nặng vừa nhẹ đối đầu với tên Ngô Chí Hoa.
“Mau ném súng qua đây bằng không tao châm lửa. Nói cho mày biết, tao không phải cảnh sát, tao chỉ muốn báo thù thôi. Ha ha ha …. Lúc trong rừng khi mày chĩa súng vào đầu tao, chắc mày chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này đâu nhỉ.”
Ngô Chí Hoa cất giọng lạnh lùng: “Mày dám đánh cả cảnh sát!”
“Đến lúc này mà vẫn còn điêu toa sao? Ừ! Mày cho rằng tao không biết chuyện gì sao. Mày cho rằng tao không biết người ở trong cốp xe kia mới chính là cảnh sát. Mày cho rằng tao không biết tên của mày là Ngô Chí Hoa, tên trùm ma túy sao? Mày giả dạng cảnh sát,có chú ý đến một điểm nhỏ này không? Cảnh sát mà cầm theo ma túy?”
Trong nháy mắt Ngô Chí Hoa trầm mặc: “Mày biết hết?”
“Đúng! Tao còn biết mày giấu một cây súng ở bắp chân. Mau ném qua đây, bằng không tau lập tức châm lửa thiêu chết mày ở chỗ này.”
“Mày không sợ cảnh sát sẽ truy cứu trách nhiệm sao?”
“Đừng phí lời, để tao làm cho mày xem!”
Ngô Chí Hoa nắm chặt cây súng trong tay, chờ đợi Dương Miên Miên xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng hắn chỉ chuốc lấy thất vọng, Dương Miên Miên không những không xuất hiện mà còn quẹt một que diêm, đóm lửa nhen nhóm: “Muốn lừa tao xuất hiện rồi nổ súng sao? ! Xin lỗi, IQ của mày không thể so với tao được. Chỉ cần nhúc nhích tao đã biết mày muốn gì, còn không mau ném súng qua đây.”
Ngô Chí Hoa vẫn chưa đoán được hành động kế tiếp của cô là gì, do dự một lúc, chỉ sợ cô nổi điên lên ném que diêm vào trong thiêu hắn, vì vậy hắn nén giận tung khẩu súng ra ngoài.
Dương Miên Miên nhặt khẩu súng, mở ra nhìn: “Mẹ nó! Không có đạn, mày muốn tao đánh chết mày không?”
Ngô Chí Hoa không nói lời nào. Chó chạy cùng đường, hắn tuyệt nhiên chưa từng nghĩ đến bị bại trong tay một con nhóc. Tuy nhiên đã từng nếm trải sóng to gió lớn, hắn bây giờ vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh.
“Còn ống tiêm chứa ma túy mà mày tính tiêm vào tao đâu?”, Dương Miên Miên đâu dễ gì bỏ qua cho hắn.
Ngô Chí Hoa im lặng ném đồ vật cô muốn ra phía ngoài. Dương Miên Miên đứng bên ngoài đón lấy, sau đó gật gù thỏa mãn: “Như thế này còn tạm được!”
Đến lúc này, cảnh sát cũng đã đến. Trước mặt mọi người cô không thể giữ mấy vật nguy hiểm này trong người, đành phải giao nộp.
“Hai tay để lên đầu, từ từ bước ra!”, Phương Viễn đứng trước cửa tầng hầm, anh đã bố trí không ít đặc nhiệm SWAT, toàn bộ trận địa đã sẵn sàng.
Cánh cửa từ từ mở ra, tên Ngô Chí Hoa hai tay để trên đầu từ từ bước ra ngoài. Có thể do quá lo lắng, hắn lỡ chân va vào can xăng giữa đường, lảo đảo suýt ngã, may là có bình gas bên cạnh khiến hắn không chổng bốn vó lên trời..
Chỉ là tên Ngô Chí Hoa suýt té, nhưng cảnh sát lại càng khẩn trương hơn hắn tưởng rằng hắn đột nhiên phản kích, Phương Viễn lập tức cao giọng quát: “Không được nhúc nhích!”
Ngô Chí Hoa quả nhiên dừng bước, Phương Viễn liếc mắt ra hiệu cho đồng đội tiến đến còng tay hắn. Hắn không có dấu hiệu phản kháng, chỉ đưa ra một yêu cầu: “Tôi muốn nói mấy câu với con nhóc kia!”
Hai tay hắn đã bị còng, Phương Viễn cũng an tâm phần nào, nhưng cũng chưa hoàn toàn đồng ý yêu cầu của hắn. Ngô Chí Hoa cất giọng bình tĩnh: “Cảnh sát Phương, anh còn cần tôi phối hợp điều tra rất nhiều mà chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ thế này cũng không đáp ứng được sao. Anh xem tôi đã hoàn toàn bị các anh khống chế rồi.”
Hắn nhấc hai tay ra hiệu đã bị còng.
Phương Viễn ngẫm nghĩ thấy hắn nói cũng đúng nên sai người đi hỏi ý của Dương Miên Miên. Cô đương nhiên không sợ, quay sang nói với Kinh Sở: “Em cũng muốn xem hắn tính giở trò quỷ gì nữa!”
Kinh Sở nghe cô nói vậy cũng hết cách, đành phải gật đầu: “Anh đi cùng em!”
“Muốn nói gì với tôi?”, Dương Miên Miên nhìn tên Ngô Chí Hoa bị khống chế, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Ngô Chí Hoa nhếch miệng, ngữ khí đầy hàm ý trêu chọc: “Con nhóc mày cứ xem thường người khác như vậy sẽ đến lúc phải chịu hậu quả.”
Dương Miên Miên đang tính phản pháo lại thì nghe thấy tiếng Thường Nhạn la lớn: “Cẩn thận!”. Cô còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy tên Ngô Chí Hoa buông tay, chiếc bật lửa rớt trên mặt đất.
Chiếc bật lửa ngay lập tức la lớn: “Không được! Nơi này toàn xăng sẽ phát nổ!”
Dương Miên Miên xoay người bỏ chạy, nhưng trong hành lang nhỏ hẹp ấy không chỉ có xăng mà còn có mấy bình gas.
Đến lúc này bình gas mới nhớ ra lúc tên Ngô Chí Hoa ngã xuống hắn đã mở van gas: “A! Tớ nổ tung!”
Lời còn chưa dứt, Dương Miên Miên chỉ nghe một tiếng ‘ầm’ thật lớn, bên tai là những tiếng ong ong … lúc sau cô không còn nghe thấy gì nữa chỉ cảm giác đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên, ngực bị chèn ép, muốn ói. Cô ngã sóng xoài trên nền đất, bất giác cảm thấy tất cả chỉ là mơ.
Ngẩng đầu nhìn, gương mặt của Kinh Sở rất gần cô, toàn là máu.