Nghĩ tới nghĩ lui,Dương Miên Miên quyết định dùng biện pháp đơn giản nhưng có hơi thô bạo, tuy sẽ bị phát hiện nhưng bây giờ chẳng thể nào tìm ra cách nào tốt hơn.
"Tôi đói bụng quá, chúng ta lên toa ăn xem có gì lót dạ không đi?"
Bom được lắp đặt ở phòng vệ sinh trong toa xe số 6, còn về nơi cụ thể, mấy bạn nhỏ miêu tả quá mơ hồ, chính cô phải tự mình đi xác định. Nhưng hiện tại bọn họ đang ở toa số 2, vô duyên vô cớ chạy sang toa số 6 sẽ bị nhiều người chú ý, cách tốt nhất là đến toa số 5 trước rồi lại bàn tiếp.
Nghĩ thì thật tốt, nhưng mà triệu lần không nghĩ tới, đồ ăn ở đây sao mà mắc ghê hồn... một ly cà phê tận 15 đồng, dù khó uống vẫn cố nuốt nước mắt uống cho hết.
"Tôi muốn vào WC một lát".Dương Miên Miên uống một ngụm nước từ chai nước giá 5 đồng, yên lặng đứng lên chuẩn bị đi WC.
Không một ai hoài nghi.
Dương Miên Miên cẩn thận khóa trái cửa, từ từ dò ra chỗ đặt bom, thuận tiện nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:"Chẳng phải đã kiểm tra trên xe rồi sao...Trùng hợp thật, đúng lúc hành khách lên xe không cần kiểm tra, muốn làm cái gì cũng quá dễ dàng, quả đúng là chỗ tốt để tận dụng sơ hở."
Dương Miên Miên vừa cảm khái, vừa kiểm tra bên trong mấy ngăn tủ, phòng WC trên xe đặc biệt nhỏ, một cái WC, bên trong có một cái bồn cầu, một cái bồn rửa tay, phía dưới bồn rửa tay là cái ngăn tủ, có khăn giấy cùng túi rác.
Nơi nào có thể giấu bom nghĩ cũng không cần nghĩ.
Thật khinh bỉ trí thông minh của tên tội phạm đặt bom kia...Đợi đã, hắn ta chỉ là người đặt bom, nói không chừng chính hắn còn hy vọng có người phát hiện đó.
Dương Miên Miên nghẹn khuất một bụng.
Bom cột phía dưới ống nước của bồn rửa tay, bên trái bị túi rác che lại, nếu không lấy tay sờ thật đúng là không thể nhận ra, trừ phi đợi đến khi công nhân vệ sinh đến dọn mới thấy được.
Cô quay đầu đi nhìn bảng phân công vệ sinh phía sau lưng, trên đó chắc chắn có ghi thời gian dọn dẹp. Nhưng vì Nam Thành là trạm đầu, nên trên bảng vẫn là một mảnh trắng tinh.
"Các ngươi biết là ai bỏ vào không?" Cô chọc chọc bồn rửa tay, lại vỗ vỗ gương.
"Không thấy rõ!"
"Hình như là một nam nhân á?"
"Không đúng, tôi nhớ là nữ mà, là một nhân viên vệ sinh, tôi chưa gặp qua cô ấy lần nào!"
"Tôi không biết, chỉ nhìn thấy mỗi một bàn tay à!"
Bla bla bla...., đủ tiếng huyên thuyên.
Dương Miên Miên cảm thấy phiền chịu không nổi, trực tiếp hỏi bom: "Ai tạo ra ngươi?"
Bom ngốc nghếch, nó không rõ vì sao nó là bom lại khiến người khác khẩn trương lo lắng, cũng không chào đón nó, giọng điệu Dương Miên Miên cũng không dễ nghe, nó cảm thấy ủy khuất rơi lệ: "Ta không biết mà, thời điểm ta có ý thức thì đã ở chỗ này rồi".
Mấy bạn nhỏ xung quanh làm chứng cho nó: "Nó mới được lắp ở đây thôi."
"Chúng tôi ban đầu còn không nhận ra nó"
"Nếu không phải nó nói, chúng tôu cũng không biết nó là bom!"
Tóm lại không có chứng cứ hữu dụng.
Dương Miên Miên ngồi xổm ở đó, hận không thể đem đầu nhét vào bồn cầu, cô cảm thấy có thể biết hết sự tình trước đó, ai ngờ đâu cái đám này.... hầy, thật không đáng tin cậy!
Làm sao bây giờ đây, Dương Miên Miên mặt ủ mày ê suy nghĩ vài phút, quyết định mặc kệ, loại chuyện này vẫn nên giao cho cảnh sát làm thì hơn!
Cô làm một người công dân tốt, chỉ cần nói cho họ thì được rồi.
Di động của Kinh Sở reo, anh cầm lên, phát hiện là Dương Miên Miên gọi đến, đây là quên mang giấy hay là đột nhiên tới đây nghỉ lễ?
"Đoán đúng có thưởng, nếu anh ở trong WC sờ thấy một chiếc hộp dấu kỹ lại còn kêu tích tắc đếm giờ, anh sẽ cảm thấy nó là gì?"
- -----
Cô còn thuận tiện kèm theo một tấm ảnh chụp, di động của cô vốn không tốt, bật đèn flash vẫn là một mảnh mơ hồ, nhưng thật là không dễ dàng, vẫn là cô liều mạng mới chụp ra được như vậy.
Thời gian đếm ngược còn chưa có bắt đầu, nhưng vẫn nhìn ra được trên đó có đồng hồ đếm ngược.
Kinh Sở vốn đang nghĩ là đây là cái đề trinh thám, kết quả vừa nhìn thấy sắc mặt liền thay đổi, đứng lên đi nhanh về hướng buồng vệ sinh.
"Miên Miên?"
Dương Miên Miên đem cửa phòng vệ sinh mở ra cho hắn đi vào: " Anh thật không lễ phép, em còn chưa mặc quần áo xong đâu."
Kinh Sở giúp Miên Miên chỉnh đốn lại quần áo cho tốt rồi hỏi: "Ảnh chụp được từ nơi nào?"
Dương Miên Miên rửa tay, chỉ cho hắn vị trí: "Chỗ đó"
Kinh Sở so với cô có kinh nghiệm nhiều, không cần nghe bom nói chính mình là bom mới có thể nhận ra bom, hắn mày lập tức liền nhíu lại.
Dương Miên Miên đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên, cảm giác có hắn ở bên người, không cần chính cô lại một người đau khổ suy tư phải làm sao bây giờ còn muốn tránh tai mắt của người khác, đi theo cảnh sát cao lương chính là kiếm ăn lại càng dễ dàng!
"Miên Miên, anh đi gọi một cuộc điện thoại, em ở chỗ này chờ anh."
Vừa dứt lời, di động liền nói:"Miên Miên yên tâm, ta sẽ mật báo cho ngươi"
Dương Miên Miên quyết định thu hồi lời nói mà chính mình phun trào vừa nãy, vẫn là có rất nhiều tiểu đồng bọn thực cấp lực.
Cô chậm rù rù rửa sạch tay, trở lại trên bàn ăn cơm uống nước như bình thường, Tùng Tuấn hỏi cô:"Hai người các người mới ở trong WC làm gì đấy, liền gấp không chờ nổi muốn một lần, cũng thật quá nhanh đi, tôi nhìn không ra tới.."
Dương Miên Miên trừng hắn, Tùng Tuấn biết chính mình vui đùa hơi quá, làm một cái hành động khóa miệng, không nói gì nữa, nhưng xem biểu tình của Dương Miên Miên vẫn rất khó coi, hắn ho khan một tiếng:"Sắp tới giữa trưa rồi, cô ăn cơm không, tôi mời?"
"Tôi muốn ăn sườn heo chua ngọt"
"Không có, chỉ có gà Cung Bảo, ăn hay không?"
"Ăn"
Kinh Sở rất nhanh trở về, hắn cùng Tùng Tuấn nói chuyện với nhau vài câu, biểu tình củaTùng Tuấn lập tức thay đổi, khoa trương nói:"Không phải đâu? Thiệt hay giả?"
"Thật sự, giờ tôi lập tức đi tìm tàu trưởng". Kinh Sở cùng Tùng Tuấn nói xong, lại nhìn Dương Miên Miên: "Miên Miên".
Dương Miên Miên tư tưởng giác ngộ đặc biệt cao: "Tôi ngốc ở nơi này ăn cơm trưa". Cô nói tay còn lấy đũa. nghiêm trang chuẩn bị ăn cơm. "Đúng rồi, anh có thể cho em mượn điện thoại chơi trong chốc lát được không?"
Di động của cô thật quá mức lỗi thời, chơi trò chơi cơ bản không có khả năng, chỉ có thể mượn điện thoại của Kinh sở
Kinh Sở một chút hoài nghi đều không có, thực sảng khoái mà đem điện thoại cho cô.
Dương Miên Miên một bên ăn cơm một bên nghe di động Kinh Sở khóc lóc giải thích tình huống: "Đầu tiên, xác nhận trên đoàn tàu có bom, nhưng là tốt nhất không nên dừng xe, bởi vì nếu nghi phạm ở trên xe, rất có khả năng nhận ra dị thường mà nhấn kíp nổ, đến lúc đó đại gia coi như xong".
Vì cái gì người bị tình nghi sẽ ở trên xe?
Di động ấp úng nói: “Cái kia, cái kia là Thường Nhạn nói, cô ta nói một chuỗi thật dài, ta không nhớ (>﹏<)"
Cho nên, nó chỉ nhớ kỹ tội phạm đặt bom thông thường thích nhìn thành quả của chính mình, nên sẽ không cách địa điểm bom nổ quá xa, đoàn tàu là đang trong quá trình chạy, thông qua TV nhìn thảm cảnh nổ mạnh hiển nhiên là không thể làm thỏa mãn ham muốn của hắn, cho nên hắn nhất định ở trên xe.
Nhưng này tiền đề lại là tên tội phạm muốn bom nổ mà không phải muốn dùng bom tới uy hiếp người, nếu hắn muốn dùng cái này bom để đạt cái gì mục đích, như vậy cũng vẫn như cũ không thể bứt dây động rừng, muốn lặng lẽ đem người bắt giữ.
Đương nhiên, cũng không thể mặc kệ trái bom kia, đến khi dừng xe tại một cái nhà ga, một tổ thành viên phá bom sẽ được phái đi giả trang thành hành khách tiến hành nhiệm vụ, chỉ là thời gian phá bom không ít, nếu phạm nhân tùy thời chú ý WC, vậy thực dễ dàng lộ ra sơ hở.
Di động lộn xộn đem nội dung cuộc trò chuyện của Kinh Sở nói cho cô, nếu không phải Dương Miên Miên lý giải năng lực không tồi, thực dễ dàng bị xoay vòng.
Tóm lại, Thường Nhạn kết luận là mặc kệ bom phạm mục đích là cái gì, hắn có cực cao khả năng liền ở tại trên chiếc xe, hơn nữa hẳn là ở một chỗ phi thường an toàn nhưng lại có thể tùy thời quan sát đến WC.
Tuy rằng Dương Miên Miên không rõ ràng lắm Thường Nhạn là căn cứ vào cái dạng lý luận gì mà đưa ra kết luận này, nhưng cô nghĩ, nếu Kinh Sở tin tưởng, ta đây cũng tin tưởng.
Tin tưởng Thường Nhạn phán đoán, tin tưởng cô ta chuyên nghiệp.
Như vậy hiện tại, cô có thể làm cái gì đây? Không thể giống phía trước tự chủ trương đi khiêu khích người khác, muốn ngoan một chút. Dương Miên Miên ở trong lòng nói với chính mình.
Trước tiên ăn cơm ăn đã, tuy rằng khó ăn nhưng mà nó đắt.
Tự nhủ một hồi, Dương Miên Miên liền "cắm đầu" vào hộp cơm, một người nam thẹn thùng đeo balo lại, nhìn chung quanh mà tìm vị trí trống, Tùng Tuấn đã sớm không thấy, Dương Miên Miên vừa lúc đối diện có một vị trí: “Tôi có thể ngồi xuống không?”
“Ngồi đi.”
Dương Miên Miên nhìn cũng chưa nhìn đối phương liếc mắt một cái.
Balo của hắn ở nơi đó nói: “Cơm trưa thoạt nhìn cực khó ăn, cho nên ta ghét nhất ra cửa!”
Giày ở nơi đó nói thầm: “Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, ta cảm thấy ta đều phải bị mài mòn đến hỏng rồi.”
Blah blah. Dương Miên Miên tức khắc liền mất đi hứng thú, bởi vì đối thoại như vậy cô mỗi ngày đều phải nghe vô số lần, nếu mỗi một câu nàng đều phải nghiêm túc đi nghe, sớm hay muộn cũng phải bị phiền chết.
Miên Miên đôi khi cảm thấy chính mình còn xem như may mắn, nếu không có một cái đại não có thể vận chuyển, cô cảm thấy chính mình mỗi ngày đều sẽ bởi vì được đến số lượng tin tức quá lớn mà tinh thần thác loạn, thật giống như máy tính sẽ bởi vì xử lý tin tức quá nhiều mà chết máy giống nhau.
Tưởng tượng một chút đi, nếu 24 giờ đều ở trong một cái chợ đầy tiếng cãi cọ ồn ào, bên tai không ngừng có năm trăm con vịt đang nói chuyện, không bị phiền chết mới là lạ.
Cho nên Dương Miên Miên đại não tuy rằng đem sở hữu tin tức đưa vào cất giữ, nhưng cũng vì cô lọc rớt rất nhiều tin tức vô dụng, phiền toái ở chỗ chưa từng có người dạy cô như thế nào vận dụng đại não chính mình, nếu nói nguyên bản đại não của Dương Miên Miên là một gian phòng trống, lúc sau đạt được tin tức là cô không ngừng nhận đồ vật đến, từ lúc bắt đầu cô liền đem phòng làm cho lung tung rối loạn.
Dương Miên Miên không có hệ thống mà chải vuốt quá đại não của bản thân, cũng không có phương thức nắm giữ như thế nào lợi dụng đại não để đạt được hiệu suất cao. Mỗi lần cô lấy ra một tin tức trong não, liền giống như ở nơi lộn xộn tìm được món đồ vật muốn tìm.
Có khả năng ở ngăn kéo, cũng có khả năng ở trong ngăn tủ, nói không chừng ở trên lưng ghế, cũng có khả năng ở trên giường.
Bởi vì mười mấy năm qua số lượng tin tức khổng lồ, Dương Miên Miên liền nhớ tới tới cái công trình khổng lồ số lượng vật liệu nhiều đến mức thật sự là lười đến động.
Rốt cuộc, động não cũng rất là mệt.
May mắn số sách gần đây xem đều được chỉnh tề mà đặt lên giá sách, xem như duy nhất một nơi được sửa sang lại, xem như trong não một phương niết bàn.
Một nơi ở phương niết bàn là một cái ngăn tủ màu hồng phấn, cực kì xinh đẹp, bên trong mỗi một đoạn hình ảnh đều là từng khoảnh khắc từ lúc quen biết đến nay của cô cùng Kinh Sở gom góp lại.
Dương Miên Miên đều nhớ rõ mỗi một câu, mỗi một biểu tình của hắn, đôi khi hai người tách ra, cô sẽ lựa chọn xem lại đoạn ngọt ngào nhất, mỗi đoạn hoài niệm một lần, trong lòng đều nói không nên lời ngọt ngào cùng vui mừng.
Lúc này cũng không ngoại lệ, cô lập tức liền nhớ tới ngày hôm qua cô bắt được kindle trở về tìm hắn, lại nghĩ tới tới cái kia hộp, Miên Miên lại nhanh tìm đến, hơn nữa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bổ nhào vào trong lòng ngực Kinh Sở hỏi: “Em có thể thử xem cái này sao, mặt trên viết chính là vị dâu tây.”
Ai da kế tiếp sự tình suy nghĩ một chút đều cảm thấy có điểm ngượng ngùng đâu.
Dưới tình huống như thế, khi đối diện người nam kia, đại não Dương Miên Miên lọc một lần lúc sau tùy tiện tìm một nơi tùy tiện đi vào.