*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thật giống ánh mắt của người ấy."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Erale
Để tôi suy nghĩ xem, rốt cuộc từ khi nào tôi bắt đầu nghi ngờ mèo nhà mình chính là bạn trai cũ nhỉ?
Chắc là vào ngày hôm sau nhặt được mèo.
Tôi vẫn nhớ đó là một đêm mưa tầm tã, sấm sét rần trời. Một hạng mục đầu tư của công ty bỗng xảy ra vấn đề, sếp tổng nhíu mày khó chịu, không hề báo trước mà yêu cầu toàn bộ nhân viên ở lại tăng ca đến tận 2 giờ 48 phút rạng sáng.
Từ 6 giờ xế chiều tôi đã bắt đầu tính thời gian.
Trừ lúc trốn ở nhà vệ sinh hết 5 lần, mỗi lần 8 phút;
Tiếp đó đàn đúm với đồng nghiệp ra ngoài hút thuốc 3 lần, mỗi lần 5 phút;
Giả vờ bàn phím không nhạy 2 lần, mỗi lần đi lấy cái mới thêm 3 phút;
Cộng thêm 7 tiếng 48 phút làm việc nữa là vừa chuẩn.
Cuộc sống vẫn luôn một màu như vậy, tôi khoác thêm áo ngoài, quen tay chọn mua lon cafe ở máy bán hàng tự động của công ty, một tay bật nắp lon thong thả bước xuống hầm, tay còn lại lục tìm chìa khóa tự động mở khóa chiếc xe việt dã.
Ngay khi vừa ra khỏi tầng hầm, tôi đạp chân ga cho xe chạy băng băng trên đường phố thưa thớt gần 20 phút đồng hồ. Ánh đèn sáng rực xuyên qua kính chắn gió thẫm đẫm nước mưa suốt đoạn đường dài khiến hai mắt mỏi nhức khó chịu.
Chẳng biết vì sao lúc ấy đứng dưới tầng lại nghe thấy tiếng kêu yếu ớt. Tiếng kêu nhỏ bé mỏng manh hệt như tiếng muỗi kêu, âm cuối kéo dài nom có phần tủi thân uất ức cực kỳ đáng thương.
Hoá ra là một con mèo nhỏ mới sinh, tôi tự nhủ thầm với chính mình rằng mèo mẹ sẽ tìm nó vào ngày mai thôi.
…
Hửm? Tôi đây bị quỷ làm cho mụ mị đầu óc đấy à? Thùng giấy nhỏ được tôi ôm gọn trong lòng thi thoảng vang lên tiếng sột soạt rất khẽ, cả người và thùng cùng vào thang máy hướng lên phía trên.
Nhân viên tài chính thì cũng là người, mà đã là người thì cần phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ.
Tôi mở tủ lạnh gần như rỗng tuếch lấy một quả trứng, xé mở gói mì tôm thay thế cơm tối, à không, phải gọi là cơm sáng mới đúng.
Trong nhà vẫn còn một gói lạp xưởng hun khói, tôi bóc ra thả một cái vào trong thùng giấy rồi nhanh nhanh chóng chóng về phòng đánh một giấc.
Con mèo nhỏ khá ngoan ngoãn biết điều, nó không hề kêu thêm một tiếng nào. À thì tất nhiên cũng có thể do tôi ngủ say quá nên không biết trời trăng gì.
Thật lạ vì đêm đó tôi ngủ rất ngon.
4 tiếng sau đúng giờ tỉnh lại, tôi xuống dưới định tìm chỗ mua cho con mèo một hộp sữa bò rồi mới đi làm, ngờ đâu lại bị chị gái quầy lễ tân mắng xối xả.
“Ôi trời, con mèo nhỏ vậy thì sao mà uống được sữa tươi chứ. Chuyện này nguy hiểm lắm đấy cậu có biết không hả? Một số uống phải sữa có lactose[1], thể chất kém chút là chết ngay!”
[1] Lactose: Là một loại đường có thể tìm thấy trong sữa và nhiều sản phẩm từ sữa – chất có thể tàn phá hệ thống tiêu hóa của mèo, đặc biệt là mèo con mới sinh vì chưa sản xuất ra enzym phá vỡ đường sữa.
Chị gái trước quầy cười tươi như hoa nở xuân về với mấy chủ hộ khác, ấy thế mà với tôi lại giận dữ thở phì phò mãi.
Tuy nhiên tôi lại rất mến cô ấy, dẫu rằng tính cách có chút nóng nảy nhưng có thể nhìn ra đó là một cô gái tốt bụng.
Sau khi tan làm tôi có ghé qua cửa hàng bán đồ cho thú cưng để mua chút sữa dê với vài đồ dùng cho mèo. Tiếp đó chạy thẳng một mạch về nhà, trông thấy hai lỗ tai nhỏ thập thò trong thùng giấy, thi thoảng lại lén lút nhìn, tôi mới yên tâm bày đống đồ mình mới mua ra sàn nhà nghiên cứu.
Tôi cảm giác mình vừa bị thằng cha chủ tiệm ‘làm thịt’ bởi vì hắn gần như tống một nửa đống đồ trong tiệm cho tôi. Có khi ngay từ lúc tôi mở cửa bước vào, thằng cha đó đã nghĩ đủ bảy bảy bốn chín câu hỏi và cách để nhét đồ rồi.
Thôi thì cũng không đến nỗi nào, cứ dùng dần cũng được.
Tôi nhìn lại, đối diện với ánh mắt đầy tò mò của vật nhỏ kia.
Hai con mắt đen nhánh, để ý kĩ sẽ thấy viền ngoài của đồng tử là màu hổ phách xinh đẹp, lúc này nó đang thản nhiên nhìn tôi. Tôi không khỏi ngẩn người.
Thật giống ánh mắt của người ấy.
Bạn trai cũ của tôi cũng có một đôi mắt đẹp như vậy nhưng lại hẹp dài hơn so với mắt mèo, đuôi mắt hơi chếch lên trên. Lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy cũng bình thản nhìn tôi như thế.
Không hề chớp mắt lấy một lần.
Sau này trong vô số giờ tự học buổi tối nhàm chán vô vị ấy, tôi cố ý dùng cùi chỏ huých vào người bên cạnh, không có chuyện gì cũng kiếm cớ gọi anh ấy: “Này, đồng chí cùng bàn.” để có thể nhìn thấy đôi mắt và ánh nhìn sâu thẳm đó. Khi ấy tôi chỉ nghĩ một thằng con trai lại có đôi mắt đẹp như vậy đúng là phí của giời.
Về sau tôi không cần tìm cách trêu chọc cũng có thể chạm mặt với đối phương thường xuyên, bởi khi đó anh ấy bắt đầu thích nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ phòng học. Mà tôi chẳng qua là một chướng ngại vật chắn tầm nhìn của người đó thôi.
Cả người mèo nhỏ là hai màu đen trắng đan xen, ở phần miệng và ngực đều có lông tơ trắng mềm mại, trên lưng và bốn móng vuốt nho nhỏ cũng có, nhìn qua khiến người ta không kìm lòng được muốn vuốt ve. Ban sáng chị gái lễ nói màu lông như này thì nên gọi nó là mèo bò sữa.
Haha, mèo bò sữa mà lại không uống được sữa bò, thật kì cục.
Tôi lại bị chị gái ấy đánh cho một phát vào đầu.
Tôi vẫn nhớ rõ bạn trai cũ cũng hay mặc đồ có màu như vậy. Bên trong áo đồng phục luôn là áo phông ngắn tay, có lúc là màu trắng, khi lại là màu đen, trông rất sạch sẽ hài hòa, thế nên mới gọi là người bò sữa sao? Tôi cầm hộp sữa vốn được mua cho mèo nhỏ hớp thử một ngụm rồi nhớ lại chuyện ngày trước. Ngay cả mùa đông cũng chỉ thấy đối phương mặc hai chiếc áo mỏng, tôi nhìn thôi đã thấy run rẩy rồi.
Tuy rằng ăn mặc như thế nhưng đẹp trai thì mặc gì cũng ngon hết. Có lần tôi không kìm nổi tò mò mà hỏi ảnh rằng chẳng lẽ lúc đi mua quần áo cũng chỉ chọn đúng duy nhất 2 màu này thôi hay sao, anh ấy nhìn tôi nở nụ cười như ngầm đồng ý.
Mãi đến sau này khi tôi nhận lời giáo viên chủ nhiệm cầm tài liệu đến cho anh – người đang xin phép nghỉ học vì bị ốm, tôi mới biết hóa ra quần áo của người ấy đúng là chỉ có hai màu đen trắng.
Mùa hè hai bộ, mùa đông hai bộ.
Tổng cộng là bốn bộ.
Mẹ anh ấy vốn định mời tôi xuống dưới phòng khách uống nước nói chuyện, cuối cùng lại không thành vì em gái của ảnh cũng đang bị bệnh đột nhiên cất tiếng gọi khiến bác phải qua xem.
Do không tìm được chỗ nào khác trong phòng nên đành ngồi xuống bên mép giường anh ấy, tôi cầm chiếc khăn ướt đã sớm chuyển sang âm ấm từ lâu vắt qua nước lạnh rồi đắp lên. Cứ ngỡ rằng nhà mình đã là tiết kiệm lắm rồi, bởi mẹ tôi ngay cả 2 đồng tiền hành tây cũng muốn cò kè mặc cả cho bằng được với bà lão bán hàng mắt nhập nhèm không nhìn rõ, ai ngờ nhà anh ấy còn ăn đứt.
Lúc nhà ảnh nấu cơm cũng có thể không cho thêm hành vào thức ăn.
Con mèo nhỏ nhẹ nhàng kêu khẽ một tiếng, khá giống ai kia trong lúc phát sốt mơ màng than nhẹ. Tôi đứng dậy đi pha sữa cho mèo, trong sách hướng dẫn nói cần phải pha với nước theo tỉ lệ 1:3, tiếc rằng trong nhà không có cốc đong đo, tôi đành phải dùng mắt nhìn đổ một ít ra bát nhỏ.
Mèo cũng không quá nhỏ, nó đã biết cách tự uống sữa, vừa ngửi thấy mùi là đi tới ghé đầu vào trong bát. Tôi bật cười giữ miệng bát tránh cho vật nhỏ này mải mê uống sữa rồi làm lật bát vào mặt.
Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.
Chứng cứ thứ nhất:
Mèo của tôi có con mắt rất đẹp, mà bộ lông lại đan xen hai màu đen trắng.