Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 127



Edit: Ngân Nhi

​Thẩm Thuật thấy dáng vẻ chật vật của Diệp Tuệ, tim khẽ nhói đau, đau lòng không thôi. anh lo Diệp Tuệ bị hù sợ nên ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

anh nhìn Diệp Tuệ, không dám dời mắt đi, sợ cảm xúc của cô không ổn định.

Quần áo của Diệp Tuệ cũng vì bị xô đẩy mà trở nên xộc xệch, Thẩm Thuật giúp cô sửa sang lại quần áo, còn lấy nước ấm tự mình cho cô uống.

“Diệp Tuệ, anh xin lỗi vì đã không chạy đến kịp thời.” Ngữ điệu anh tràn ngập sự áy náy, vỗ nhẹ lên lưng cô để trấn an.

Từ lúc Thẩm Thuật xuất hiện, cảm xúc của Diệp Tuệ đã dần ổn định trở lại.

Mặc dù tình hình ban nãy rất hỗn loạn, Diệp Tuệ thật sự đã cảm thấy sợ, nhưng mấy chuyện này mà đem so với Thẩm Thuật thì chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Diệp Tuệ nhớ cái ngày bà cụ xem bói đã nói với cô, rằng Thẩm Thuật có tử kiếp năm 30 tuổi, chính vào giây phút đó cô mới cảm thấy như trời sắp sập xuống đến nơi.

So với chuyện hôm ấy gặp phải, Diệp Tuệ hoàn toàn có lòng tin sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Diệp Tuệ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Thuật, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cô nghiêng người về phía anh, ghé sát vào một chút.

Thẩm Thuật thấy cô đột nhiên nhích tới gần thì ngây ngốc không kịp phản ứng.

Diệp Tuệ cười nói với anh: “Ai nói cho anh thế? Em có nói cho anh biết là em ở đâu đâu, chẳng lẽ anh là thần tiên sao, có thể bay đến nhanh như vậy?”

Thẩm Thuật biết cô đang cố tình đùa giỡn với anh, chính là vì không muốn anh lo lắng.

“Em có bị thương chỗ nào không? Có muốn tới bệnh viện không?” Thẩm Thuật sợ Diệp Tuệ giấu diếm anh nên chuyện gì cũng muốn hỏi.

Diệp Tuệ đành phải lắc tay lắc chân cho anh xem: “Em không sao đâu, anh yên tâm đi, anh đến đón em nhanh như thế thì làm sao em có chuyện gì được chứ.”

Thẩm Thuật thấy cô lắc mạnh quá thì vội vàng ngăn lại, sau đó lại cẩn thận nhìn một lượt cho chắc chắn.

anh nhíu mày quét mắt nhìn từ trên xuống dưới người cô, đang định nói tiếp thì cô lại chơi xấu bịt tai lại: “Thẩm Thuật, tai em đau quá, anh xem giúp em đi.”

Người nào sáng suốt thì sẽ nhận ra ngay là Diệp Tuệ đang nói dối, rõ ràng là vì cô không muốn nghe Thẩm Thuật cằn nhằn nên mới cố tình làm vậy.

Nhưng Thẩm Thuật thì mặc kệ, kể cả biết cô không nói thật thì anh vẫn kéo tay cô xuống, nhìn thật kỹ hai tai cô.

Vương Xuyên ngồi đằng trước lần đầu tiên thấy cảnh Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở cạnh nhau thân mật thế này, chỉ biết ngây ngốc nhìn.

Diệp Tuệ thích làm nũng như vậy từ bao giờ thế hả? Cả Thẩm tổng nữa, sao nhìn chẳng giống Thẩm tổng của anh một chút nào vậy?

Với lại từ khi nào mà Thẩm tổng lại cằn nhằn không ngớt thế? Chăm Diệp Tuệ như chăm con mình ấy, lạnh không được, nóng không được, lại càng không được để bị thương.

Là do Thẩm tổng vốn là người như vậy, hay là vì ở trước mặt Diệp Tuệ thì mới biến thành như vậy?

Tiểu Lưu nhìn Vương Xuyên đang ngổn ngang trăm mối không có cách nào giải thích, mà cô ấy thì đã nhìn cảnh này nhiều đến quen luôn, bây giờ cuối cùng cũng đã có thêm một người cùng cô ấy ăn thức ăn cho chó rồi.

Tiểu Lưu quay ra an ủi Vương Xuyên: “Quen là ổn, quen là ổn.”

Xe không gặp chút trở ngại rời khỏi viện bảo tàng, trở về nhà.

Cảnh tượng hỗn loạn ban nãy đã bị quay lại rồi đăng lên mạng, vốn bên dưới hầu như là chửi mắng Diệp Tuệ, nhưng vì có thêm Thẩm Thuật nên đã có một số bình luận không đồng nhất.

“Chồng Diệp Tuệ đẹp trai quá đi mất, cũng quá man luôn! không làm minh tinh thì thật đáng tiếc!”

“Người ta việc gì phải đi làm minh tinh chứ, người ta là tổng giám đốc của Hoa Thụy đấy, sao phải làm nghệ sỹ cho khổ ra.”

“Nhìn lúc Thẩm Thuật ứng phó với truyền thông mà tôi lại thấy hả hê mới chết chứ. Fan thì không nói, nhưng cánh phóng viên thì phải trị!”

không ngờ chỉ một hành động bảo vệ vợ của Thẩm Thuật mà lại khiến cho dân mạng có thiện cảm hơn một chút với Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật chẳng quan tâm đến chuyện trên mạng, sau khi đưa Diệp Tuệ về nhà, anh lại ân cẩn dặn cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nếu muốn ra ngoài thì nhất định phải nói với anh một tiếng, anh sẽ tự mình đưa cô đi.

Thẩm Thuật không nỡ để cô phải chịu bất kỳ ấm ức nào, không cho phép ai được quyền bắt nạt cô.

Chương trình “trên đời này có ma thật không?” vì chuyện của Diệp Tuệ mà dừng phát sóng một thời gian.

Nhưng các khách mời thường xuyên là Tống Bạch, Kim Cương và Triệu Hủy đều gọi điện cho Diệp Tuệ, nói bọn họ luôn ủng hộ cô.

Dù sao làm nghệ sỹ luôn có những việc thân bất do kỷ, Diệp Tuệ có kết hôn hay không là việc riêng của cô ấy, bọn họ hoàn toàn hiểu cho cô.

Đạo diễn Tôn và viện trưởng Hạ đã bàn bạc từ trước, tổ chương trình sẽ ghi hình ở cung điện Hạ Chu một lần, nếu thu hút sự quan tâm của khán giả thì sẽ tiếp tục cho ghi hình tiếp.

Nhưng viện trưởng Hạ lại thay đổi ý định, vì ước nguyện ban đầu của ông là muốn cho nhiều người biết về văn hóa thời Hạ Chu hơn, chứ không phải muốn đem nó ra làm trò vui giải trí.

Cho nên, khi đạo diễn Tôn đề nghị muốn được ghi hình một tập nữa, viện trưởng Hạ đã từ chối.

Tuy nhiên khi viện trưởng Hạ từ chối đạo diễn Tôn thì những chuyện kỳ quái lại bắt đầu xảy ra.

Đầu tiên là từ chỗ thiên điện, có nhân viên làm việc ca đêm nói là nghe thấy tiếng bước chân, thậm chí còn có người nghe thấy ở trong góc nhà có tiếng người bàn luận xôn xao.

Những hiện tượng kỳ lạ kéo dài suốt mấy ngày, sau đó lại đến Đông cung cũng trở nên không bình thường.

Chỉ cần có nhân viên đi ngang qua nơi này là bên trong sẽ truyền ra tiếng đọc thơ gì đó, âm thanh rất rõ ràng, xuyên qua không gian yên ắng lọt thẳng vào tai bọn họ.

hiện tượng kỳ quái cứ lần lượt phát sinh, trước đây chưa bao giờ có.

Viện trưởng Hạ không tin, ông dặn các nhân viên tuyệt đối không được nói lung tung, chính mình cũng thử ở lại một tối xem sao.

Ban đêm, mọi người đã nghỉ ngơi hết, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, viện trưởng Hạ cầm đèn pin đi ra khỏi phòng làm việc.

Ông dẫn theo hai người bảo vệ, trực tiếp đi tới Đông cung.

Trớ trêu thay, viện trưởng Hạ vừa mới ra khỏi văn phòng thì trời đổ mưa, tuy chỉ là mưa phùn nhỏ, nhưng rơi một lúc cũng đủ làm mặt đất ướt hết.

Nhiệt độ ban đêm giảm xuống, vì trời mưa nên càng lạnh hơn.

Bọn họ đành phải quay trở lại văn phòng lấy ô, từng giọt mưa tí tách rơi vào tán ô, phát ra những âm thanh rất khẽ.

Hai nhân viên bảo vệ thấy hơi sợ: “Viện trưởng, trời mưa rồi, hay là để mai hẵng đi.”

Hôm qua dự báo thời tiết không nói là tối nay có mưa, thế mà bây giờ lại mưa rồi.

Viện trưởng Hạ không đồng ý: “Làm gì có việc gì, đi luôn hôm nay đi.”

Bảo vệ đành phải đi theo sau viện trưởng Hạ, vì trời mưa nên ánh sáng từ đèn pin tối đi nhiều, qua màn mưa, tầm nhìn cũng hẹp hơn.

Viện trưởng Hạ đi tuốt đằng trước, hai bảo vệ theo sát, dọc đường không ai nói tiếng nào, chỉ yên lặng đi đến Đông cung.

“Đến rồi.” Viện trưởng Hạ thấy Đông cung cách đó không xa, chuẩn bị đi thẳng vào.

Bọn họ sợ làm ẩm nền nhà nên không mang ô vào mà dựng ở ván cửa ngay lối vào, sau đó giũ nước mưa trên áo cho sạch rồi mới đi vào trong cung điện.

Két một tiếng, cửa được đẩy ra, trong nháy mắt gió đêm lùa tới, cảm giác như có một luồng không khí lạnh lẽo cực độ đập vào mặt.

Bên ngoài mưa bụi vẫn rơi, trong này tuy nước mưa không vào nhưng vẫn cảm thấy ươn ướt.

Ánh đèn lập lòe từ đèn pin rơi vào từng góc khuất trong cung điện, trong đại điện trống trải, không một bóng người, làm gì có tiếng ồn ào như lời đồn đâu.

Viện trưởng Hạ quan sát hết một lượt Đông cung mà chẳng thấy vấn đề gì, không có sự lạ xảy ra, hai nhân viên bảo vệ cũng yên tâm hơn.

Viện trưởng Hạ cho là lúc trước chắc là tiếng gió tiếng mưa nên mới làm mọi người bị ảo giác như vậy, nghĩ là ma quỷ đang lộng hành.

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong cung điện trống trải phía sau lưng vang lên tiếng đàn, nhẹ nhàng truyền vào tai bọn họ.

âm thanh này khiến cho ba người kinh hãi quay đầu lại, nhưng âm thanh đó lại biến mất luôn, tựa như ban nãy bọn họ nghe nhầm vậy.

Ba người sợ hãi toát mồ hôi lạnh, một người bảo vệ lắp bắp nói với viện trưởng Hạ: “Chúng ta về đi thôi.”

Viện trưởng Hạ gật đầu, quyết định không nán lại đây thêm nữa, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, đèn pin trên tay đột nhiên lóe lên một cái rồi tắt phụt, sau đó làm thế nào cũng không bật lên được nữa.

Bây giờ thì chắc không phải là ảo giác của bọn họ nữa rồi, viện trưởng Hạ và hai bảo vệ sải bước thật nhanh đi ra khỏi Đông cung, tin đồn ma ám ở viện bảo tàng cung điện Hạ Chu coi như đã được chứng thực rồi.

Lúc viện trưởng Hạ khép cửa lại, có mấy cái bóng nhẹ nhàng bay ra, trong số đó có vị đại thần hôm trước đã quỳ lạy Diệp Tuệ.

“Chúng ta làm vậy liệu có quá đáng quá không?” một hồn ma ôm đàn cổ vẻ mặt lo lắng nhìn về hướng viện trưởng Hạ rời đi.

Hồn ma đại thần vuốt râu nói: “Đành phải để bọn họ chịu đựng một chút thôi, nếu cách này có hiệu quả, để cho chúng ta có thể gặp được người cần gặp là tốt rồi.”

Chuyện ma quái xảy ra ở cung điện Hạ Chu vẫn được các nhân viên truyền tai nhau bàn luận sôi nổi, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Viện trưởng Hạ vì chuyện này mà lo nghĩ sứt đầu mẻ trán mấy ngày liền, ông nghĩ mãi không ra, tại sao lại đột nhiên có chuyện như vậy chứ.

Viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, tám giờ tối.

Sau khi dò xét một vòng, viện trưởng Hạ vẫn thấy hiện tượng cũ, trong góc cung điện có những tiếng động rất nhỏ.

không phải tiếng gió, cũng không phải ảo giác, mà là một âm thanh rất chân thực.

Viện trưởng Hạ đã làm quản lý ở viện bảo tàng cung điện Hạ Chu bao năm nay, thỉnh thoảng cũng có gặp những hiện tượng kỳ lạ, nhưng nó biến mất rất nhanh, giống như những oán niệm và nuối tiếc của cổ nhân lưu lại, vòng quanh nơi này một vòng rồi rời đi luôn. Cho nên ông cũng đã sớm học được cách chung sống hòa bình với nó.

Lúc viện trưởng Hạ quay trở lại văn phòng, điện thoại trên bàn vang lên đúng lúc này, lọt vào không gian yên tĩnh.

Ông lập tức nghe máy: “Xin chào, viện bảo tàng cung điện Hạ Chu xin nghe.”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói của đạo diễn Tôn: “Viện trưởng Hạ, tôi muốn thương lượng lại với anh về chuyện ghi hình cho chương trình, không biết anh có thể cân nhắc lại không?”

Đạo diễn Tôn rất có hứng thú với cung điện Hạ Chu, ông và viện trưởng Hạ đều có chung suy nghĩ, muốn nhiều người biết về triều đại này hơn.

Đạo diễn Tôn cảm thấy chỉ quay có một tập thì phí quá, cho nên đã gọi điện nhiều lần cho viện trưởng Hạ, muốn nhận được sự đồng ý của ông ấy.

Viện trưởng Hạ đang muốn từ chối, nhưng trong đầu đột nhiên lại nảy lên một suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại đồng ý: “một lần cuối cùng này thôi đấy.”

Đạo diễn Tôn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền mừng rỡ, nói cảm ơn rồi cúp máy.

Sau đó viện trưởng Hạ lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ hơn, từ sau khi đồng ý với đạo diễn Tôn về việc ghi hình tiếp, tất cả các hiện tượng kỳ quái cứ thế biến mất hoàn toàn sau một đêm.

Dù đêm muộn cỡ nào, đi ngang qua bên ngoài cung điện cũng sẽ không nghe thấy một âm thanh nào nữa.

Sau khi từ bảo tàng về, Diệp Tuệ vẫn nghĩ mãi về thanh kiếm kia.

Tại sao thanh kiếm qua mấy trăm năm mà vẫn không bị mục nát?

Diệp Tuệ nhớ rất rõ số năm khai quật và nơi khai quật thanh kiếm được ghi bên cạnh.

Thanh kiếm được chôn cùng một vị tướng quân họ Cố.

Hai mươi năm trước, có một số nông dân phát hiện ra mấy chỗ đất bị đào lên cùng một số cổ vật rải rác, sau khi báo với chính quyền, nhà nước mới tìm được mộ huyệt của một vị tướng quân thời Hạ Chu.

Cố tướng quân chiến công hiển hách, nhưng trong lịch sử chỉ thấy ghi chép lại vài dòng ngắn ngủi.

Diệp Tuệ phải tranh thủ lúc rảnh rỗi thì mới có thời gian ở nhà điều tra.

cô lên mạng tra cứu, phát hiện sau khi thanh kiếm được khai quật, đã có rất nhiều nhà khoa học tiến hành nghiên cứu.

Nhưng bất ngờ là thanh kiếm này không hề được làm từ một vật liệu kim loại mà họ chưa từng thấy trước đây, cũng không hề được đặt trong một môi trường đặc biệt mà chỉ là trong một huyệt mộ bình thường.

Thanh kiếm của tướng quân để trăm năm không mục, vẫn vẹn nguyên như ban đầu, cho đến nay vẫn không ai giải thích được, nếu đã không có ai tìm ra nguyên nhân, chính sử cũng không ghi chép lại, vậy dã sử thì sao?

Diệp Tuệ tìm được một nguồn tài liệu rất có giá trị, đây cũng là chút dấu vết duy nhất của thanh kiếm tướng quân được lưu lại trên dã sử.

Thanh kiếm này có từ khi vị thái tử được sinh ra, đoạn này được ghi chép rất ngắn gọn, không chi tiết cụ thể. Thanh kiếm vốn thuộc về thái tử, nhưng vị tướng quân kia có công phụng dưỡng thái tử, không ngại bỏ mạng để bảo vệ thái tử, cho nên thái tử đã ban thanh kiếm này cho hắn.

Vì vậy mà nó trở thành kiếm tướng quân.

Trong ghi chép của đời sau có đề cập tới việc có người đã gặp hồn ma của tướng quân, vì thanh kiếm vẫn có linh hồn của tướng quân ở đó nên mới không bị mục nát sau hàng trăm năm, vế sau lại nói đó chỉ là lời đồn, không đáng tin.

Diệp Tuệ càng đọc càng thấy hoảng, chỉ có cô là chắc chắn đó không phải lời đồn, linh hồn của tướng quân đúng là vẫn ở trong thanh kiếm, nhưng tại sao hắn lại không siêu thoát, hắn đang chờ cái gì?

Diệp Tuệ muốn đi đến bảo tàng một lần nữa để gặp Cố tướng quân, xem hắn còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không mà vẫn còn vương vấn ở nhân gian.

Lúc này, trên mạng có tin tức mới, nhắc nhở Diệp Tuệ một chuyện, bảo tàng trưng bày cổ vật thời Hạ Chu sẽ đóng cửa hôm nay, tạm thời chưa có thời gian mở cửa lại.

Thanh kiếm tướng quân và các cổ vật khác đều sẽ bị mang đi.

Manh mối thế là lại bị chặt đứt.

không biết có phải vì suy nghĩ nhiều quá hay không mà tối hôm ấy Diệp Tuệ lại nằm mơ.

Trong mơ, cô đứng ở góc nhìn của một người xem, đi tới tiền điện của Đông cung cũ trong cung điện Hạ Chu, ngày xuân, cửa sổ Đông cung mở một nửa, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào.

Trong điện tuy có ánh mặt trời nhưng vẫn hơi lạnh lẽo, dường như vì bầu không khí nặng nề nên ngay cả ánh sáng cũng trở nên tối đi.

Thái tử mặc triều phục đứng quay lưng về phía Diệp Tuệ, không nói chuyện, cũng không nhìn thấy ngũ quan, chỉ mơ hồ cảm nhận được khí thế uy nghiêm, nhưng kỳ lạ là cô lại chẳng hề có một chút sợ hãi.

Sắc mặt của Cố tướng quân rất căng thẳng, nói: “Thái tử.”

Diệp Tuệ ngây ngốc, Cố tướng quân lúc này có thể nói chuyện được, vậy là vết thương ở cổ hắn mà cô nhìn thấy trong bảo tàng là do sau này mới có sao?

“Chiến sự đang cam go, lần này ra trận thái tử sẽ gặp muôn vàn hiểm nguy.” Cố tướng quân trầm giọng nói, giống như đưa ra lời thề: “Thuộc hạ nhất định sẽ bảo hộ thái tử chu toàn.”

Thanh kiếm mà Cố tướng quân đeo bên hông giống hệt với thanh kiếm mà Diệp Tuệ đã thấy trong bảo tàng.

Vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.

Giống như sự trung thành và tín nhiệm của hắn, luôn kiên định theo năm tháng.

Tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, sự lạnh lẽo của bầu không khí buổi sáng lùa vào trong mũi, Diệp Tuệ chợt mở mắt ra rồi ngồi dậy.

cô cảm thấy toàn thân rét run, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ vừa rồi.

Sao cô lại thấy sợ hãi thế này? Chiến sự mà Cố tướng quân nói không lẽ chính là trận chiến được ghi lại trong sử sách kia, thái tử vì thế mà mất mạng, Đông cung cũ thì bị hỏa hoạn thiêu rụi?

Bên cạnh có người ngồi dậy, ngay sau đó là giọng Thẩm Thuật vang lên: “Sao vậy em?”

Giọng nói dịu dàng của anh kéo cô về thực tại, bấy giờ cô mới nhận ra cảnh trước mắt mình là ở nhà mới của cô và Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ lại tỉnh dậy từ giấc mộng, khác với lần trước là lần này có Thẩm Thuật ở bên cạnh.

cô bình tâm lại, nói với Thẩm Thuật: “Thẩm Thuật, em lại nằm mơ.”

Thẩm Thuật nhạy cảm nhận ra cô nói chữ “lại”, anh vẫn nhớ rõ mấy hôm trước tâm trạng của cô không được bình thường.

Sau đó vì truyền thông khui chuyện của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sau khi chuyện được giải quyết, Diệp Tuệ vẫn không nói gì, cho nên Thẩm Thuật cũng không hỏi.

Sao dạo này cô lại hay bất chợt tỉnh giấc sau cơn mơ như thế?

Thẩm Thuật: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Diệp Tuệ thở dài: “Thẩm Thuật, có chuyện này em muốn nói với anh.”

“Mấy hôm trước, anh tới bảo tàng đón em ấy.” Diệp Tuệ nói, “Hôm ấy em đến bảo tàng để xem cổ vật thời Hạ Chu.”

“Mấy lần trước mỗi khi nhìn thấy cổ vật thời Hạ Chu, em đều cảm thấy rất thân thuộc, cho nên dạo này em luôn suy nghĩ về mối liên quan ấy.”

Diệp Tuệ cho Thẩm Thuật xem mấy tư liệu mà cô đã tìm được.

Từ cuộc sống của thái tử ở Đông cung cũ, cho đến khi Đông cung bị thiêu rụi bởi một trận hỏa hoạn, cả thanh kiếm của tướng quân trăm năm vẫn không mục…

đang đọc, Thẩm Thuật chợt cau mày, Diệp Tuệ không hiểu hỏi: “anh sao vậy?”

Thẩm Thuật: “Em biết không? Cái bình hoa cổ trong nhà chúng ta cũng là của thời Hạ Chu đấy.”

Cảnh trong mơ của Diệp Tuệ chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi, rõ ràng đã sắp chạm đến sự thật rồi, nhưng lại vẫn như lạc trong sương mù, không nhìn thấy gì cả.

Bọn họ biết, nếu như muốn tháo gỡ bí ẩn này thì nhất định phải quay lại cung điện Hạ Chu một chuyến.

cô phải tìm được vị đại thần kia, hoặc là Cố tướng quân, vậy thì mới hy vọng có thể biết được chân tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.