Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 20



Edit: Ngân Nhi

Tối nay có một buổi đấu giá, Thẩm Tu đã chuẩn bị từ sớm để đến tham dự, nhưng lần này hắn không đến bằng thân phận một ngôi sao lớn, mà đến bằng thân phận mộtngười thừa kế của nhà họ Thẩm.

Mặc dù ông Thẩm vẫn chưa công bố ra bên ngoài ai là người thừa kế của nhà họ Thẩm, nhưng trong mắt người ngoài thì đây là chuyện không còn gì phải bàn cãi nữa rồi.

Đây là buổi đấu giá từ thiện, tổng số tiền thu về được sẽ giành hết cho công tác thiện nguyện, Thẩm Tu tới đây có thể tạo được danh tiếng tốt, quan trọng hơn là, hắn đãhỏi thăm và biết được sự kiện lần này sẽ có sự góp mặt của tổng giám đốc công ty Hoa Thụy.

Nếu hắn có thể mượn cơ hội lần này để lấy lòng Thẩm tổng, tương lai chắc chắn sẽcòn tươi sáng hơn nữa.

Thẩm Tu đi vào khu đấu giá, ngồi vào vị trí, người đại diện của hắn cũng ngồi bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn phòng riêng cho khách VIP ở tầng trên.

Nơi đó đóng cửa nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng hắn biết rằng Thẩm tổng đang ở trong đó.

Lần nào Thẩm tổng tham dự cũng đều lấy được sản phẩm giá trị nhất với một số tiền lớn nhất, nếu anh ấy đã thích một món đồ nào đó, dù có tốn nhiều tiền đến mấy thìanh ấy vẫn sẽ giành được về cho mình.

Còn món đồ nào không lọt vào mắt xanh của anh ấy thì anh ấy tuyệt đối sẽ không ra giá.

Nhưng trong mỗi lần đấu giá Thẩm tổng đều chưa từng lộ mặt, nếu Thẩm tổng thích cái gì thì sẽ có người thay mặt anh ấy đứng ra đấu giá, lấy được đồ rồi cũng khôngxuất hiện để giao lưu, cực kì bí ẩn.

Trong phòng VIP, Thẩm tổng và Vương Xuyên đang ngồi bên trong, trong phòng có mở một cửa sổ nhỏ, bọn họ có thể quan sát được tình hình đấu giá bên ngoài, còn người ngoài thì không thể nhìn thấy họ.

Hôm nay Thẩm Thuật mặc áo sơ mi trắng, anh nghiêng đầu nhìn, một nửa bên mặt chìm trong ánh đèn, ánh sáng lướt qua đầu lông mày của anh, lại quanh co lượn xuống vùng cằm, như đang hội tụ tất cả những sắc thái làm mê hoặc lòng người nhất.

Vương Xuyên thầm cảm thán, anh ta vẫn cảm thấy rằng gương mặt của Thẩm tổng thế kia mà không vào giới giải trí thì quả là đáng tiếc, nhưng Thẩm tổng lại không hề có hứng thú với nó, cũng chẳng nhận thức được là mình đẹp trai thế nào, vô cùng khiêm tốn.

Hoa Thụy đã giúp cho rất nhiều nghệ sỹ trở nên nổi tiếng, nhưng tất cả bọn họ lạikhông hề biết rằng, tổng giám đốc của bọn họ lại là một người đàn ông anh tuấn đến như vậy.

Trong mắt Vương Xuyên, Thẩm Tu chỉ là một cậu ấm được nuông chiều, người khác chỉ cần nịnh nọt vài câu là hắn đã tỏ ra kiêu ngạo rồi, chẳng biết tự lượng sức mình.Đối với việc người ngoài đều cho rằng Thẩm Tu tài giỏi, Vương Xuyên thật sựcảm thấy rất bất bình cho Thẩm Thuật khi bị gia đình đối xử bất công.

Phiên đấu giá đã bắt đầu, mấy món đồ đầu tiên không có gì mới lạ, Thẩm Tu nhìnkhông vừa mắt, thứ mà hắn muốn tặng cho Thẩm tổng nhất định phải là thứ tốt nhất, như thế thì mới thể hiện được thành ý của hắn.

Mãi lâu sau mới đến một món đồ có giá trị đặc biệt, là một bình hoa cổ có màu sắc trang nhã, chất liệu cao cấp, vừa nhìn đã biết là đồ thượng hạng.

Hai mắt Thẩm Tu sáng rực, nếu hắn tặng thứ này cho Thẩm tổng thì nhất định Thẩm tổng sẽ rất xúc động, việc tiếp theo chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Người chủ trì nói: “Vật đấu giá tiếp theo là chiếc bình hoa cổ này, giá khởi điểm là ba triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu!”

Cuộc đấu giá bắt đầu, bầu không khí bỗng trở nên nóng hơn bao giờ hết, Thẩm Tu là người đầu tiên giơ bảng, người chủ trì hô: “Cậu chủ Thẩm tăng giá một lần!”

Rất nhiều người thích cái bình hoa này nên mọi người đều rối rít tăng giá, Thẩm Tu cười khẩy, muốn tranh giành với hắn ư, cứ chờ đi.

Thẩm Tu liếc nhìn căn phòng VIP, giơ bảng lên một lần nữa, cái bình hoa này nhất định hắn phải giành về được.

Trong phòng VIP, Vương Xuyên hỏi Thẩm Thuật: “Hôm nay anh không thấy thích cái gì sao?”

Buổi đấu giá sắp kết thúc rồi mà Thẩm Thuật vẫn chưa có ý định ra mặt, anh chỉ ngồi yên đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra bên ngoài.

anh cầm tách trà lên uống một ngụm, thong thả nói: “không vội.”

Vương Xuyên nhắc nhở anh: “Món đấu giá bây giờ là một cái bình hoa cổ, giá trị khôngrẻ đâu.” Vương Xuyên vẫn nhớ ở buổi đấu giá trước, Thẩm Thuật đã lấy về được mộtcái bình hoa.

Thẩm Thuật không khỏi nhớ lại lúc Diệp Tuệ đã làm vỡ cái bình hoa đó của anh, côcòn thề son sắt là đợi sau khi cô nhận được tiền đóng phim thì sẽ mua lại cho anhmười cái bình hoa giống như thế.

Đáy mắt anh thoáng hiện lên một nét cười cực nhẹ, so với chiếc bình hoa cổ quý giá đó, anh hình như lại cảm thấy hứng thú với đồ mà Diệp Tuệ sẽ mua cho anh hơn.

Thẩm Thuật mải suy nghĩ, không chú ý tới tách trà nóng đang cầm trên tay, không cẩn thận làm đổ một chút ra bàn tay.

Nước trà tuy nóng nhưng anh còn chẳng cau mày dù chỉ một chút, Vương Xuyên đưa giấy ăn cho anh, nói: “anh đang nghĩ gì thế? Có hứng thú với cái bình hoa cổ kiakhông?”

Thẩm Thuật nhận lấy giấy ăn, ung dung chậm rãi lau tay, da tay anh hơi tái, đường gân xanh nổi bên trên rất rõ ràng, anh rũ mắt xuống, không nhìn ra được cảm xúc trong đáy mắt.

anh nhẹ nhàng nói: “không có ý nghĩa gì, đồ có nhiều rồi cũng chán.”

Ý của anh cũng chính là anh không có ý định tham gia vào buổi đấu giá ngày hôm nay, Vương Xuyên tỏ vẻ đã hiểu, đúng là Thẩm tổng có cái gì chưa từng thấy qua đâu, xem ra cái bình hoa này không lọt được vào mắt xanh của anh rồi.

Vương Xuyên trêu: “anh không thích thì vẫn có thể mua tặng người mình thích mà.”

Lúc trước anh ta đã nhìn thấy thái độ của Thẩm tổng với Diệp Tuệ, trực giác mách bảo rằng Diệp Tuệ có một vị trí rất đặc biệt trong lòng của Thẩm tổng.

Thẩm Thuật không nói gì.

Vương Xuyên biết Thẩm tổng không thích ai nhắc tới việc riêng của mình, anh ta sẽkhông nhắc lại nữa, bỗng nhìn thấy một bóng dáng ở đằng xa: “Ơ, Thẩm Tu cũng có mặt sao?”

anh ta nhìn thêm một lúc nữa, trong lòng nảy sinh nghi vấn: “Kỳ lạ thật, sao Thẩm Tu cứ nhìn lên đây thế nhỉ?”

Vương Xuyên cảm thấy có hứng thú, tiếp tục quan sát Thẩm Tu, chú ý đến mọi nhất cử nhất động của hắn, một lát sau, anh ta nói: “Mỗi lần Thẩm Tu giơ bảng tăng giá làanh ta lại liếc nhìn lên trên này, mới năm phút mà anh ta đã nhìn ba lần rồi.”

Thẩm Thuật hờ hững: “Phải không?”

Vương Xuyên nhìn Thẩm Thuật, suy đoán: “anh nói xem, liệu có phải là anh ta muốn…” Muốn tặng cái bình hoa đó cho anh không?

Thẩm Thuật rũ mắt xuống, nếu Thẩm Tu mà biết người mà nó đang muốn lấy lòng lại chính là người chú nhỏ mà hắn vẫn luôn coi thường thì không biết nó sẽ nghĩ gì.Nhưng mà, dù cho Thẩm Tu có nghĩ gì, làm gì, đều không liên quan đến anh.

anh nói: “Nó làm cái gì là việc của nó.”

Buổi đấu giá kết thúc, Thẩm Tu là người chiến thắng, hắn đã giành được chiếc bình hoa cổ với giá hai mươi triệu*, bốn phía đều vang lên tiếng hít sâu, hai mươi triệu sao?

*20 triệu tệ = ~ 67,3 tỷ đồng.

Thẩm Tu bước lên sân khấu nhận chiếc bình hoa, nhìn những cặp mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hai mươi triệu đối với hắn mànói cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi.

Chỉ cần Thẩm tổng có thể nhìn thấy tấm lòng của hắn là coi như hắn đã thành công rồi.

hắn nhận lấy chiếc bình hoa rồi chạy lên lầu.

Vương Xuyên nhìn thấy hành động của Thẩm Tu, quay sang nói với Thẩm Thuật: “Thẩm Tu đang đi lên đây, trong tay cầm cái bình hoa cổ vừa mới đấu giá được.”

Biết Thẩm Tu sẽ tặng chiếc bình hoa cổ trị giá hai mươi triệu cho mình, sắc mặt của Thẩm Thuật không hề thay đổi, vẫn trầm lặng như mặt hồ, không gợn một cơn sóng.

Mấy giây sau, anh nói: “không phải đồ tôi tự giành được, không có ý nghĩa gì hết.”

Thái độ của anh rất rõ ràng, không phải đồ của mình thì không nhận, cũng không có hứng thú, nhìn thôi cũng thấy lười.

Vương Xuyên hiểu, anh ta nhất định sẽ truyền đạt rõ ràng ý tứ của Thẩm tổng cho Thẩm Tu.

Vương Xuyên bước ra khỏi phòng rồi đi xuống tầng, Thẩm Tu vẫn luôn nhìn căn phòng đó, trông thấy cửa mở ra, nhưng người xuất hiện không phải Thẩm tổng mà là quản lý cấp cao Vương Xuyên của công ty Hoa Thụy.

hắn đứng giữa cầu thang, giơ cái hộp trong tay lên: “Đây là chiếc bình hoa cổ mà tôiđã cố ý giành về cho Thẩm tổng, nếu Thẩm tổng có hứng thú thì không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm có được không?”

Thẩm Tu cực kì đắc ý, tối nay hắn đã bỏ một số tiền lớn để giành được cái bình hoa này, Thẩm tổng sao có chuyện không thích được chứ.

Giọng của hắn rất to, cố tình cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, để cho bọn họ biết là từ nay trở đi, hắn và Thẩm tổng sẽ cùng chung một chiến tuyến.

Vương Xuyên nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Thẩm Tu mà thấy buồn cười, anh ta tạt luônmột chậu nước lạnh vào người Thẩm Tu: “Thẩm tổng nói là anh ấy không gặp người ngoài.”

Thẩm Tu nghe xong mà vẫn không dám tin, nụ cười trên khóe môi đã cứng đờ: “anhnói gì cơ?” không thể nào, hắn đã làm tới nước này rồi, sao Thẩm tổng vẫn không chịu gặp hắn chứ?

Vương Xuyên liếc nhìn cái bình hoa, tiếp tục vô tình nói: “Tôi thấy cái bình hoa này cậu vẫn nên giữ lại cho mình thì hơn.”

nói xong lại cười như không cười mà bồi thêm một câu nữa: “Dù sao cũng đã tốn nhiều tiền như vậy rồi.”

Thẩm Tu không thể tiếp tục chối bỏ sự thật là Thẩm tổng không muốn gặp mình nữa rồi, hắn lúng túng đứng nguyên tại chỗ, cái bình hoa cổ trước đó còn khiến cho hắnvui sướng vô cùng, giờ chẳng khác nào biến thành củ khoai nóng trên tay.

Cảnh này bị rất nhiều người chứng kiến, giữa bàn dân thiên hạ, Thẩm tổng của Hoa Thụy lại từ chối thành ý của người thừa kế nhà họ Thẩm, như vả thẳng một cái vào mặt Thẩm Tu vậy.

Nhưng chẳng ai cho rằng Thẩm tổng làm như vậy có gì không đúng.

Cái bình hoa là do Thẩm Tu mua, cũng chính hắn có ý định muốn tặng nó cho Thẩm tổng, còn Thẩm tổng thì chưa từng nói là anh ấy sẽ nhận.

Với lại, cho dù Thẩm Tu có là người thừa kế của nhà họ Thẩm thì sao chứ, Thẩm tổng của Hoa Thụy chính là người đàn ông tự mình gây dựng sự nghiệp với hai bàn tay trắng.

một người dựa vào gia đình, một người dựa vào chính mình, Thẩm tổng tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy thì cũng có gì sai?

Mọi người có phần coi thường Thẩm Tu, nhưng vì ngại thân phận của hắn nên khôngai thể hiện ra.

Vừa rồi có mấy người muốn mua chiếc bình hoa nhưng lại thất bại, lúc này liền hả hênói: “Đừng tưởng mình là người thừa kế của nhà họ Thẩm thì đã là giỏi nhé, Thẩm tổng không phải là người mà ai muốn gặp cũng được đâu.”

“Có giành được cái bình hoa đó thì sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ dùng để đi nịnh hót thôi mà, cười chết tôi mất.”

Thẩm Tu vừa mới bị Vương Xuyên làm cho mất hết mặt mũi, giờ lại bị cả hội giễu cợt, khiến hắn thật sự không kìm nổi lửa giận, đang định quát lại thì người đại diện đứng bên cạnh kéo hắn về, cảnh cáo: “anh muốn ngày mai mình được đưa lên trang nhất đấy à?”

Thẩm Tu nghe vậy liền cố gắng bình tĩnh lại, nếu bây giờ mà hắn to tiếng thì đám phóng viên thể nào cũng viết linh tinh, đem chuyện Thẩm tổng từ chối thành ý củahắn cho bàn dân thiên hạ biết, hắn tuyệt đối không thể làm sự việc trở nên nghiêm trọng hơn nữa.

Thẩm Tu kìm nén lửa giận, xoay người rời đi: “Chúng ta đi thôi.”

Thẩm Tu đã tiêu mất hai mươi triệu mà không đổi lại được một chút vui vẻ, hắn cũngkhông thể để số tiền đó trở nên vô ích được, nghĩ một chút liền đi tới nhà của Thường Huỳnh.

hắn vốn không có hứng thú với đồ cổ, để trong nhà cũng bám bụi, chi bằng tặng nó cho Thường Huỳnh, đổi lấy một nụ cười của cô.

Thẩm Tu đến nhà Thường Huỳnh, nhìn thấy cô thì liền đưa chiếc bình hoa tới, chân thành nói: “anh tặng cho em này, em xem thử xem có thích không?”

Thường Huỳnh không hiểu vì sao Thẩm Tu lại tặng cho cô cái bình hoa, chỉ sờ nó màkhông nói gì.

Thẩm Tu ho hai tiếng rồi nói: “Đây là bình hoa cổ mà hôm nay anh giành về được với giá 20 triệu.”

Thường Huỳnh không biết chuyện Thẩm Tu bị Thẩm Thuật từ chối, càng không biết là cái bình hoa này chỉ là nhân tiện tặng cho cô thôi, cô cầm món quà, cười nói: “anh thậttốt.”

Thẩm Tu ngượng ngùng cười: “Em thích là tốt rồi.”

Chuyện Thẩm Tu tặng Thường Huỳnh chiếc bình hoa cổ mua với giá cao tất nhiênkhông đơn giản là cho không.

đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, một đường tiến lên trở thành lưu lượng tiểu sinh, Thẩm Tu đã quá am hiểu các cách để lăng xê tên tuổi của bản thân, là người của công chúng, hắn không có thời gian riêng tư, từng sự việc trong cuộc sống hàng ngày đều có thể dùng để đưa lên báo được.

Tin tức Thẩm Tu tặng quà cho Thường Huỳnh đã ngay lập tức tràn ngập khắp các trang mạng.

[Thẩm Tu đấu giá chiếc bình hoa cổ để tặng cho Thường Huỳnh, bạn muốn có mộtngười bạn trai cưng chiều mình như thế không?]

[anh là người thừa kế của hào môn, cũng là lưu lượng tiểu sinh, khi yêu thì năng lực bạn trai được bộc lộ hết mức, thanh xuân nợ chúng ta một Thẩm Tu!]

Tin tức nói rõ cụ thể việc Thẩm Tu vung tiền như rác trong buổi đấu giá, chỉ vì muốn đổi lấy sự vui vẻ của bạn gái Thường Huỳnh.

“Hâm mộ Thường Huỳnh quá đi, được một người bạn trai hoàn mỹ như Thẩm Tu cưng chiều, kiếp trước cô ấy giải cứu hệ ngân hà đó hả?”

“Thẩm Tu đúng là bạn trai nhà người ta mà, tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, Thường Huỳnh chính là kẻ thù của toàn bộ chị em phụ nữ chúng ta.”

“Lầu trên khen Thẩm Tu thì không sao, nhưng không được nói lung tung nhé, tôi chẳng có một chút hứng thú gì với Thẩm Tu hết, không cần bạn đứng ra thay mặt chị em phụ nữ đâu.”

“…”

trên mạng cũng có người nói Thẩm Tu tiêu xài phung phí, nhưng đa phần là khen ngợi, dù sao ai cũng biết là nhà họ Thẩm rất giàu có, bản thân Thẩm Tu cũng kiếm được tiền, hai mươi triệu đối với anh ta mà nói cũng chỉ là chút tiền lẻ thôi.

Tràn ngập những lời tán dương khiến cho Thẩm Tu rất hài lòng, sự tiếc nuối khi bị Thẩm tổng từ chối cuối cùng cũng có thể hòa hoãn đi đôi chút.

Thường Huỳnh cũng đọc được những tin tức này, cô ta nhìn cái bình hoa rồi cười rất vui vẻ.

Sau khi biết được số điện thoại của Thẩm tổng, Bùi Ninh liền lưu lại vào danh bạ của mình, cô ta vẫn chưa có thời gian gọi điện cho anh, vì phải bận quay quảng cáo nên rất bận.

Bùi Ninh không thích mình tỏ thái độ một cách quá rõ ràng, Thẩm tổng khác với những người đàn ông khác, anh không phải là người có thể dễ dàng chinh phục, cô ta tin rằng, chỉ có thái độ như gần như xa thì mới có thể bắt được trái tim của người đàn ông này.

Màn hình điện thoại đen ngòm phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Bùi Ninh, ánh mắt lả lơi đưa tình, khiến người ta nhìn vào là rung động.

Bùi Ninh nhẹ nhàng mở máy lên, màn hình bật sáng, cô ta mở danh bạ, tầm mắt rơi vào cái tên Thẩm tổng, nhíu mày một chút rồi mở dãy số ra.

Người đại diện đúng lúc này thì bắt gặp hành động của Bùi Ninh, ánh mắt hướng về màn hình di động, nhìn thấy hai chữ Thẩm tổng thì ngẩn người, sau đó lại kinh ngạcnói: “Thẩm tổng cho cô số điện thoại rồi hả?”

Bùi Ninh mỉm cười ngẩng đầu lên, điệu đà vuốt tóc ra sau tai, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận, thái độ rất mập mờ.

Bùi Ninh có ý với Thẩm tổng, người đại diện đã biết từ trước, nhưng Thẩm tổng là người khó có thể đến gần, anh ta còn tưởng là Bùi Ninh đã sớm từ bỏ rồi.

Mặc dù Thẩm tổng sở hữu khối tài sản khổng lồ, bình thường chắc chắn cũng hay gặp nhiều phụ nữ đẹp, nhưng có ai có thể đẹp hơn Bùi Ninh được chứ?

Hàng năm trong top 100 gương mặt đẹp nhất thế giới, Bùi Ninh luôn vững vàng nằm trong top 3, có thể nói là vẻ đẹp của Bùi Ninh đã được rất nhiều khán giả ở các quốc gia công nhận.

Người đại diện ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Bùi Ninh ngồi một mình trong phòng trang điểm, còn một lúc nữa mới tới hoạt động, cô ta cảm thấy đây là lúc mà mình nên gọi cho Thẩm tổng một cuộc điện thoại.

Bùi Ninh bấm nút gọi, đầu tiên vang lên mấy tiếng tút, sau đó có người bắt máy: “Ai đó?”

Bùi Ninh đáp lại bằng một chất giọng dịu dàng quyến rũ: “Chào anh, em là Bùi Ninh.”

cô ta đợi mấy giây mà không thấy bên kia đáp lại, sau đó cuộc gọi bị ngắt, chỉ còn lại tiếng tút tút dồn dập, gương mặt xinh đẹp lập tức đen lại, Thẩm tổng lại ngắt máy củacô ta sao?

Bùi Ninh lại gọi lại cho anh, nhưng lần này đến giọng của Thẩm tổng cô ta còn khôngđược nghe, vì số của cô ta đã bị anh chặn rồi.

Bùi Ninh tức giận ném điện thoại đi, trên đời này lại có một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy sao?

Vương Xuyên rõ ràng đã nói là bên cạnh Thẩm tổng có một người phụ nữ, chứng tỏanh cũng không phải là người ăn chay như trong tưởng tượng, nếu vậy thì tại sao anhlại không thích cô cơ chứ?

Bùi Ninh tự nhận mình là người đứng đầu trong giới giải trí, sự nghiệp thăng tiến, lại nổi tiếng trên toàn cầu, không ai có thể vượt qua được, vậy người phụ nữ ở bên cạnh Thẩm tổng rốt cuộc có thể là ai?

một lát sau, người đại diện gõ cửa đi vào, nhắc nhở Bùi Ninh chuẩn bị cho hoạt động buổi tối.

Bùi Ninh lạnh lùng nói: “Hoạt động tối nay tôi không tham gia nữa.”

Người đại diện không có ý kiến gì, chỉ tìm một lý do để từ chối không có mặt cho Bùi Ninh, trong lòng thầm suy nghĩ, liệu có phải Bùi Ninh đang gặp chuyện gì khó giải quyết với Thẩm tổng không?

Lúc này bộ phim chuyển thể do Hoa Thụy đầu tư sản xuất đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị.

“Giải cứu mặt trăng” là cuốn sách bán chạy nhất trên thế giới hiện nay, vừa ra mắt đãđứng đầu bảng sách bán chạy trên thời báo New York, bản quyền tác phẩm đã nhanh chóng được Hoa Thụy mua lại, hợp tác sản xuất giữa Hoa Thụy và Hollywood.

Tin tức về bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng “Giải cứu mặt trăng” đã lan tràn khắp các mặt báo, cư dân mạng đều đang bàn luận xem vai chính trong tác phẩm chuyển thể siêu hot này cuối cùng sẽ thuộc về ai.

Những người tham gia vào dự án này cũng đang phải đau đầu vì vấn đề đó, vai nam chính thì đã được xác định rồi, là một ảnh đế đang rất nổi, nhưng phần diễn của nữ chính lại nhiều hơn, cho nên càng khó khăn trong việc chọn lựa.

“Ekip của Thường Huỳnh đang thăm dò thái độ của Hoa Thụy, hình như cô ấy đang rất muốn có được vai diễn này.”

“Bùi Ninh là nữ nghệ sỹ nổi nhất của công ty ta, danh tiếng trên thị trường thế giới cũng rất ổn, giao vai này cho cô ấy cũng được.”

“Các anh còn nhớ cái hôm ở tập đoàn Vi thị không?” Vương Xuyên im lặng hồi lâu giờ mới lên tiếng, “Thái độ của Thẩm tổng đối với Diệp Tuệ không hề giống với những người khác.”

Mọi người nghe vậy thì mới nhớ lại, Thẩm tổng vốn không hề tỏ ra hứng thú với phụ nữ, thế mà hôm đó Diệp Tuệ lại có thể thoải mái gọi tên anh, cuối cùng anh lại dẫn côđi hẹn hò luôn.

Vương Xuyên rất nhạy bén: “Chắc chắn là Thẩm tổng thích Diệp Tuệ.”

Tiểu hoa đán quan trọng hơn hay là người mà sếp đang theo đuổi quan trọng hơn? Tất nhiên phải xem trọng bà chủ tương lai hơn rồi.

Mặc dù Thẩm tổng không nói gì, nhưng các nhân viên vẫn muốn giúp đỡ sếp một lần, bọn họ không hẹn mà cùng đưa ra quyết định, trao nhánh ô liu cho nữ nghệ sỹ mới nổi Diệp Tuệ.

Và thế là Diệp Tuệ, một nghệ sỹ tuyến 18 của một công ty nhỏ, tự dưng lại được mộtnguồn tài nguyên khổng lồ đập trúng.

Chị Nhâm cũng không thể ngờ rằng vận may của Diệp Tuệ lại tốt đến thế, cô ấy cầm kịch bản đi gặp Diệp Tuệ, giới thiệu cho cô nghe về tác phẩm “Giải cứu mặt trăng”.

Đây là cuốn sách bán chạy nhất và giành được giải thưởng quốc tế, bên đầu tư là Hoa Thụy, đạo diễn nước ngoài chỉ đạo diễn xuất, người diễn cùng là một ảnh đế…

Chị Nhâm: “Diệp Tuệ à, đây là một cơ hội tốt lắm đấy, em nhất định phải nắm cho chắc nhé.”

Diệp Tuệ cẩn thận suy nghĩ, cô đã xem qua bình luận trên mạng, thấy rất nhiều diễn viên đang muốn được đóng vai chính cho phim này, nghe nói cả Bùi Ninh và Thường Huỳnh cũng đang ao ước.

Diệp Tuệ biết rất rõ thời gian ra mắt của cô không dài, hơn nữa lại còn nhiều antifan, sau khi trailer phim “Thế Tử” được công bố thì cũng được chú ý hơn chút, nhưng so với các nghệ sỹ khác thì fan của cô không thể nhiều bằng antifan được.

Bất luận xét từ phương diện nào thì Diệp Tuệ đều thấy mình không đủ tư cách để nhận được vai diễn này.

Tại sao một công ty lớn như Hoa Thụy lại vô duyên vô cớ tìm đến cô chứ, huống hồ đây lại là một dự án rất lớn, cô thật sự cảm thấy kỳ lạ.

Thấy Diệp Tuệ do dự, chị Nhâm liền nói: “Diệp Tuệ, em có biết Thẩm tổng không?”

Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn chị Nhâm, cô cũng đã từng nghe qua mấy tin đồn về tổng giám đốc của Hoa Thụy, nghe nói anh ta rất thần bí, đời tư được giấu rất kĩ, trừ các lãnh đạo cấp cao của công ty ra thì không một nhân viên nào từng nhìn thấy mặt anhta hết.

Mặc dù mọi người đều không biết về thân phận thật sự của Thẩm tổng, nhưng ai cũng biết là, chỉ cần Thẩm tổng nói một câu thôi là cả cái giới showbiz có thể bị đảo lộn ngay lập tức.

Nhưng mà, tại sao tự dưng chị Nhâm lại đột nhiên nhắc tới Thẩm tổng với cô chứ?

“Diệp Tuệ à, chị cảm thấy là…Thẩm tổng hình như có ý với em đấy.”

Suy nghĩ của chị Nhâm rất đơn giản, cô ấy đã ở trong cái giới giải trí này rất lâu rồi, cũng từng nâng đỡ không ít nghệ sỹ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được nhậnmột dự án lớn như vậy, còn là người ta chủ động tìm tới mình nữa.

Dưới tay Hoa Thụy có rất nhiều nghệ sỹ có năng lực và nổi tiếng, sao lại cứ phải tìm đến Diệp Tuệ chứ? Huống hồ Diệp Tuệ còn chẳng biết gì cả, xem ra dự án này là bọn họ muốn bí mật đưa cho cô rồi.

Diệp Tuệ sợ run người, không thể tin lời chị Nhâm nói được.

“Em đã kết hôn rồi đó ạ.” Diệp Tuệ hai mắt sáng ngời nhìn chị Nhâm, trong đầu côhiện lên gương mặt của Thẩm Thuật, nét mặt anh lúc nào cũng thờ ơ, chẳng thấy nóinăng gì.

Đâu phải là phim truyền hình chứ, làm gì có chuyện Thẩm tổng có ý với cô được.

Mặc dù sức hút của dự án hợp tác với Hollywood này rất lớn, nhưng Diệp Tuệ luôn ghi nhớ một đạo lý, đó là chỉ khi bạn có năng lực thật sự thì bạn mới có thể thành công, còn dựa vào quan hệ mà đi lên thì sẽ không được lâu dài.

Dựa theo tình cảnh hiện giờ của cô trong giới giải trí, tốt nhất vẫn nên từng bước dựa vào chính năng lực của bản thân để bước tiếp thì hơn, thế là cô đã thẳng thừng từ chối nhận vai diễn cực kì có giá trị này.

Diệp Tuệ cũng không muốn đến Hollywood chút nào, đi xa như thế thì cô không thể nhìn thấy Thẩm Thuật, hiện giờ cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh thôi.

Thẩm Thuật là bùa hộ mệnh của cô, ngay cả ma quỷ còn phải sợ anh, trong thời điểm này anh là người chồng mà cô tuyệt đối không thể rời xa được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.