Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 34



Edit: Ngân Nhi

Sau khi nhìn thấy cái giường, hai người đều quay sang liếc nhau một cái, không ai nóigì, hiển nhiên là đang không biết phải làm thế nào.

Diệp Tuệ lên tiếng trước, phá vỡ sự lúng túng: “Chỉ có một cái giường thôi nhỉ.”

Thẩm Thuật thờ ơ đáp: “Ừ.”

Diệp Tuệ cực kỳ buồn rầu, ban đầu cô còn ngốc nghếch nghĩ là cho dù có cùng anhđến đây thì hai người vẫn có thể ngủ riêng được, nhưng thực tế đã hung hăng vả thẳng vào mặt cô một cái.

không lẽ tối nay cô thật sự phải ngủ chung giường với anh sao? Vậy phải làm sao đây?

Bỗng nhiên cô nghĩ tới một chuyện: “Có khi trong tủ quần áo vẫn còn thừa chăn đệm đấy.”

cô đi cực nhanh tới trước cái tủ, vừa mở ra xem thì ảo tưởng tốt đẹp đã bị hiện thực vô tình đánh cho tan nát, chẳng thừa ra cái chăn cái đệm nào, hoàn toàn ngăn cản ý định ngủ riêng của hai người.

Thẩm Thuật nhìn cô hớn hở chạy đi rồi lại ủ rũ quay về, anh nói: “Nếu thật sự khôngtiện thì chúng ta ra nói với bác gái đi.”

Diệp Tuệ lập tức kháng cự theo bản năng: “không được, không được để cho mẹ biết.” Hai người chỉ đang là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu Nghiêm Lam mà biết chuyện nàythì bà sẽ lo lắng.

Chấp nhận thực tế đi thôi Diệp Tuệ ơi, chỉ ngủ một đêm thôi mà đúng không? Với lại Thẩm Thuật là người tốt, cô hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của anh.

cô lại lén liếc anh một cái, nói không chừng trong mắt Thẩm Thuật chính cô mới là người chiếm tiện nghi của anh thì có ấy.

Kết hợp với những lần lợi dụng nắm tay anh hồi trước, Diệp Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy là giữa cô và Thẩm Thuật, người cần lo lắng nhiều hơn phải là Thẩm Thuật mới đúng, biết đâu đêm hôm cô lại bổ nhào vào anh thì sao.

cô nhìn Thẩm Thuật, có phần ngượng ngùng nói: “Tư thế ngủ của em không được đàng hoàng cho lắm, ngủ với em anh không ngại chứ?”

Thẩm Thuật cảm thấy rất buồn cười: “anh thì không vấn đề gì, còn em?”

Diệp Tuệ hiên ngang lẫm liệt đi tới: “Tất nhiên là em cũng không sợ gì hết.” 

Đêm đã về khuya, hai người tắm rửa xong xuôi, Diệp Tuệ mặc đồ ngủ, không dám nhìn Thẩm Thuật, nhanh nhẹn chui vào trong chăn nằm.

Thẩm Thuật thầm nghĩ, hồi nãy không biết ai vừa mới nói là không sợ nhỉ.

anh cũng vén chăn lên nằm xuống giường, đưa tay ra bấm công tắc điện, “tạch” mộttiếng, đèn đã tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Diệp Tuệ nằm nghiêng, cô co rúc người lại, đối mặt với vách tường. Thẩm Thuật nằm ngửa, tay gối sau đầu, mắt nhìn trần nhà.

Nằm trên cùng một giường, nhưng tâm tư của hai người lại khác nhau.

Trong bóng tối, hô hấp của hai người rất nhẹ nhàng ổn định, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu xuống soi sáng mặt đất, cũng chiếu sáng luôn cả những tâm tư không rõ ràng trong đầu lúc này.

Diệp Tuệ bỗng nhiên lên tiếng: “Thẩm Thuật, anh ngủ chưa?”

Thẩm Thuật: “Chưa.”

cô thở dài: “Em không ngủ được.” Ở một nơi xa lạ, nằm bên cạnh Thẩm Thuật vẫn chưa thân thiết lắm, cô thấy không quen.

Thẩm Thuật không nói gì, một lát sau, giọng anh mới vang lên trong bóng tối: “Em điđường cả một ngày rồi, không thấy mệt à?”

Nghe anh nói xong, Diệp Tuệ nghĩ mà thấy đúng là mệt thật, cơn buồn ngủ cũng kéo tới, cô nói với anh: “anh ngủ ngon.”

Hô hấp của cô trở nên chậm lại, Thẩm Thuật biết là cô đã ngủ rồi.

anh cũng không quen với việc ngủ cùng người khác, cảm thấy rất bỡ ngỡ, nhưng nếu người khác đó là Diệp Tuệ thì…Ngoài dự đoán, anh lại không hề thấy chán ghét.

Tư thế ngủ của anh cực kỳ quy củ, nhưng người nào đó thì lại rất có trình độ ở phương diện này, ngủ mà cứ lăn lộn lung tung.

Diệp Tuệ trở mình qua lại, theo bản năng muốn tìm một nơi thoải mái để làm ổ, cônhắm ngay vào một vật thể nào đó mà cô cho là rất an toàn, lập tức chúi đầu qua đó.

Diệp Tuệ vùi đầu vào cổ Thẩm Thuật, hơi thở của cô gần trong gang tấc, mùi hương thơm ngát trên người cũng tỏa ra, không thể tránh đi được.

Thẩm Thuật cứng đơ người, trong bóng tối tĩnh lặng, anh nghe thấy rất rõ tiếng tim mình đang đập. Hai người chưa từng gần gũi nhau đến như vậy.

Trạng thái của Thẩm Thuật lúc này cực kỳ tỉnh táo, chính vì thế mà cảm giác mới càng thêm mãnh liệt, khó mà làm ngơ được.

Diệp Tuệ ngủ say chẳng biết là mình đang làm cái gì, cô cứ dụi đầu vào phía trước, mặt dán lên mặt Thẩm Thuật, xúc cảm mềm mại trơn láng.

Tim Thẩm Thuật càng đập nhanh hơn, anh hít một hơi thật dài rồi thở ra, trong đêm thu lạnh lẽo này mà hơi thở lại nóng như lửa đốt.

Mấy giây sau, anh rón rén dịch người sang bên cạnh, muốn tạo chút khoảng cách với Diệp Tuệ.

một giây sau Diệp Tuệ lại tiếp tục bám lấy anh, dường như cô rất hài lòng và thoải mái với khu vực này, không chỉ ghé đầu vào cổ anh mà cô còn dụi dụi nữa.

Diệp Tuệ thì không phải cố ý, nhưng cũng đủ làm cho Thẩm Thuật cảm thấy khá bối rối, hô hấp trở nên nặng nề hơn, thật lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

Sợ đánh thức cô nên anh đã giữ nguyên một tư thế khá lâu rồi, đã thế thỉnh thoảng côlại còn “quấy rối” anh nữa, Thẩm Thuật thầm nghĩ, đêm nay sẽ trôi qua một cách rất khó khăn đây.

không biết qua bao lâu, hô hấp của Thẩm Thuật đã trở nên chậm rãi, anh cũng ngủ rồi. Hai người dựa sát vào nhau trong không gian yên tĩnh bao phủ một sự mờ ám như có như không.

Diệp Tuệ thức giấc trước, cô mở mắt nhìn sang bên cạnh, thấy gương mặt của Thẩm Thuật, điều này nhắc nhở cô một điều rằng, tối qua thật sự là hai người đã ngủ chungtrên một chiếc giường.

cô không biết có chuyện gì xảy ra đêm qua, nhìn dáng vẻ của anh thì có vẻ như anhngủ rất ngon giấc.

Ánh mắt cô không tự chủ được mà ngắm nhìn anh lâu hơn.

anh nhắm mắt ngủ, lông mi buông xuống tạo thành một cái bóng nhỏ bên dưới mắt, Diệp Tuệ cảm thán, sao lông mi anh còn dài hơn lông mi cô thế này?

Còn đang muốn thưởng thức thêm dáng vẻ khi ngủ của anh thì bỗng thấy mí mắt anhgiật giật, hình như sắp tỉnh lại rồi. Diệp Tuệ vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nếu bịanh bắt được thì mất mặt lắm.

Mấy giây sau, Thẩm Thuật mở mắt ra, anh nhìn sang bên cạnh, Diệp Tuệ vẫn đangngủ say. Tối qua mãi anh mới ngủ được, bây giờ cánh tay vẫn còn hơi nhức.

anh yên lặng nhìn cô, hình ảnh xảy ra đêm qua lại hiện lên trong đầu.

Diệp Tuệ đang giả vờ ngủ, vốn còn định tìm thời điểm thích hợp rồi sẽ tỉnh lại. Nhưng kỳ lạ là vì sao Thẩm Thuật tỉnh rồi mà không nói gì vậy? Sắp diễn không nổi nữa rồi trời ơiii!!!

Thẩm Thuật liếc cô một cái, mặc dù cô đang nhắm mắt, nhưng mí mắt lại hơi run, phần cổ trắng nõn thì ửng hồng.

anh hiểu rồi, thì ra là cô đang giả vờ ngủ, khẽ cười một tiếng, anh vẫn không dời mắtđi mà cứ tiếp tục nhìn cô như vậy.

Diệp Tuệ thật sự giả vờ không nổi nữa, cô làm bộ ưm một tiếng, sau đó từ từ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt anh.

không biết là mình đã bại lộ, cô nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Thuật không có ý định vạch trần cô, anh nhếch môi đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Hai người xuống giường đánh răng rửa mặt, Thẩm Thuật không nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua, coi như nó đã trở thành một bí mật được anh âm thầm giấu kỹ dưới đáy lòng.

Lúc Diệp Tuệ ra khỏi phòng thì thấy Nghiêm Lam đang ngồi trước máy tính vụng về gõ chữ, tiếng gõ bàn phím rất vang.

cô đi tới xem, bà không phát hiện ra cô, cuối cùng cũng gõ xong được một câu.

Lúc nhìn vào màn hình máy tính, Diệp Tuệ liền ngây ngốc, bà đang xem một trang web đăng những video về cô, ban nãy là bà đang bình luận cảm nghĩ bên dưới mộtvideo.

một người mẹ tuy không quá hiểu biết, nhưng đã tự mày mò lướt web, học cả cách đăng bình luận, chỉ vì muốn nhìn thấy con gái thôi sao?

Nghiêm Lam thật sự chỉ có thể thông qua cách này để nắm được tình hình về Diệp Tuệ.

Bộ phim truyền hình “Thế Tử” đã lên sóng được nửa tháng rồi, nhưng đoàn làm phim vẫn chưa chịu đăng bù những cảnh quay đã cắt của Diệp Tuệ, dựa theo nội dung phim, nhân vật mà Diệp Tuệ đóng đáng ra sẽ bị dân tình chửi cho rất thảm.

Tuy nhiên trước khi khai máy, cô đã đọc xong tiểu thuyết, biết rõ là mình phải diễn vai công chúa này như thế nào mới là tốt nhất.

trên mạng bắt đầu có những fan của bộ phim cắt ghép chỉnh sửa lại video cho Diệp Tuệ, nội dung mỗi người làm đều khác nhau, có phiên bản công chúa trọng sinh báo thù, cũng có cả phiên bản công chúa chính diện ngay thẳng.

“Nhân vật công chúa vốn đã không được đầu tư nhiều thì chớ, tổ biên tập lại còn cắt ghép linh tinh, cũng may là có kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ bù lại, nhìn vào mắt côấy là tôi có thể hình dung ra cả một câu chuyện trong đó, quá giỏi!”

“Từ hôm nay tôi sẽ từ anti chuyển thành fan của cô ấy, Diệp Tuệ vừa đẹp vừa diễn hay, xứng đáng để được yêu thương.”

Diệp Tuệ tuy đóng vai nữ phụ số ba nhưng độ hot càng ngày càng tăng cao, trong thời gian phim phát sóng, lượt follow trên trang cá nhân của cô đã ngang hàng với nam nữ chính rồi.

Diệp Tuệ nhìn vào một bình luận mới nhất, chính là bình luận của mẹ, một ngườikhông am hiểu về internet, bà viết: “Tuệ Tuệ diễn tốt nhất, sau này chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao lớn.”

Nghiêm Lam bị Diệp Tuệ phát hiện, bà có hơi xấu hổ, lúng túng giải thích: “Tuệ Tuệ, con nhìn đi, các bạn trên mạng ai cũng khen con diễn tốt đấy.”

Mắt Diệp Tuệ đã long lanh nước, cô ậm ừ rồi đi tới ôm mẹ.

“Mẹ, sau này con sẽ về nhà thường xuyên hơn.” cô là trẻ mồ côi, chưa từng được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, cho nên từ nay về sau cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với Nghiêm Lam.

Hốc mắt Nghiêm Lam đã đỏ lên, bà xoay người đi chỗ khác, cố ngăn nước mắt lại.

Trước khi ăn cơm tối, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bị đẩy ra khỏi nhà, Nghiêm Lam nóikhông khí bên ngoài rất trong lành, bảo cô với anh ra ngoài đi dạo.

Nghiêm Lam chỉ biết hai người là vợ chồng chứ không biết rõ sự tình bên trong, nênmột lòng muốn thúc đẩy tình cảm của hai người.

Nguyên chủ Diệp Tuệ sinh ra ở cái thôn nhỏ thuộc ngoại thành, đi dọc con đường nhỏcó thể ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra từ các ngôi nhà.

Hoàng hôn buông xuống, khí trời trở nên lạnh hơn hẳn.

Gió khá to, Thẩm Thuật bỗng dưng hắt xì một cái, Diệp Tuệ dừng bước nghiêng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, bình thản nói: “không sao.”

cô lo lắng hỏi: “Có phải anh bị cảm rồi không?”

Thẩm Thuật lại nhớ đến cảnh tượng tối qua Diệp Tuệ cướp chăn của anh, nhìn cô nhỏgầy thế mà lúc ngủ khỏe lắm, lúc ôm chăn nét mặt cô rất thỏa mãn, cho nên anh cũng ngại không muốn đánh thức cô.

Sức khỏe của anh rất tốt, trước giờ bị bệnh nhẹ đều không cần uống thuốc, anh đangmuốn nói với cô là mình không sao cả, nhưng lại thấy cô đột ngột kiễng chân lên.

Khoảng cách thoáng chốc đã gần hơn, Diệp Tuệ mở to mắt nhìn Thẩm Thuật, lông micô vừa đen vừa dài, hai mắt phát sáng như ánh sao.

cô giơ tay sờ trán anh, tay cô rất mềm, đặt lên trán anh tạo thành một xúc cảm rất rõràng, cô thốt lên: “anh bị sốt rồi.”

Hơi thở của cô ở rất gần, nhẹ phả lên mặt anh.

Giống như có một dòng điện từ ngón tay cô truyền vào trán Thẩm Thuật, đi mộtđường dọc theo hai bên lông mày, sau đó nổ tung ở hai bên tai.

Vì phát sốt nên hai mắt anh cũng trở nên nóng rực.

Nếu vậy thì, nhịp tim đang đập rất nhanh lúc này, có phải cũng là do phát sốt haykhông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.