Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 47



Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, từ đầu hai người vẫn luôn đi cùng nhau, nhưng anh lại không chú ý đến cô.

Bây giờ nhìn mới phát hiện Diệp Tuệ đang không ổn chút nào, cô ôm ngực, đầu choáng váng, sắc mặt cũng tái nhợt.

“Chúng ta quay về thôi.” Thẩm Thuật hơi luống cuống, anh lập tức đưa tay đỡ lấy cô, để cô dựa vào người mình.

Hai người lại ngồi vào cáp treo đi xuống núi, ngồi trong cabin, Thẩm Thuật giúp Diệp Tuệ đeo khẩu trang và đội mũ, cô thì vẫn đang chóng mặt không nói được gì.

cô mệt mỏi chỉ vào túi xách của mình, trước khi đến đây cô đã chuẩn bị sẵn thuốc đề phòng gặp phản ứng cao nguyên.

Thẩm Thuật lấy thuốc và nước khoáng từ trong túi ra, Diệp Tuệ uống viên thuốc, yếu ớt ngả đầu vào vai anh, cũng may là phản ứng của cô cũng không quá dữ dội, chỉ cần về nghỉ ngơi là được.

trên đường xuống núi, cảnh sắc núi non trùng điệp phô bày không sót một góc nào, nhưng Thẩm Thuật đã không còn hứng thú mà ngắm nhìn nữa rồi.

anh không biết tình trạng sức khỏe của cô, chỉ biết nghĩ đến bản thân, kéo cô tới Thương Sơn này, anh hoàn toàn nhận mọi lỗi lầm về mình.

Thẩm Thuật nhớ lại tuổi thơ của mình, từ nhỏ đến lớn, ai cũng nói là anh toàn làm hại đến người khác. Cho nên, kể từ khi mẹ anh ra đi, anh vẫn luôn cô độc một mình, không có bạn bè, trong nhà họ Thẩm cũng không ai gần gũi với anh.

anh cũng không hay tiếp xúc nói chuyện với người khác, vì không muốn người ta gặp bất cứ phiền phức nào vì mình.

Bây giờ, người duy nhất mà anh muốn lại gần, cũng vì sai lầm của anh mà phát bệnh.

Thẩm Thuật chỉ đơn giản nghĩ rằng chuyến du lịch lần này của hai người sẽ rất vui vẻ, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, giống như rất nhiều lần trước đây, những người đến gần anh đều sẽ bắt đầu rời xa anh.

Thẩm Thuật có phần tự giễu, có lẽ đúng như lời người ta nói, anh có mệnh khắc người, người nào đến gần anh đều sẽ gặp thương tổn.

Xe về tới khách sạn, bôn ba cả buổi, Diệp Tuệ đã mệt mỏi không chịu nổi.

Thẩm Thuật bế cô trở về phòng, Diệp Tuệ không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy tim anh đập rất nhanh, dường như đang rất căng thẳng.

Về phòng, Diệp Tuệ dựa nửa người vào giường, Thẩm Thuật lấy nước ấm cho cô uống rồi mới để cô nằm xuống.

không biết tại sao, trước khi ngủ, Diệp Tuệ lại đột nhiên nghĩ đến câu hỏi của Thẩm Thuật, sau này có muốn cùng anh chinh phục những ngọn núi khác không?

“Thẩm Thuật.” Ý thức của Diệp Tuệ đã trở nên mơ hồ, tiếng bé như muỗi kêu, gọi tên anh.

Thẩm Thuật nghiêm túc đáp lại: “Ừ.”

“Được leo núi cùng anh, em vui lắm.” Diệp Tuệ vừa nói xong, hai mắt cô đã díp lại, ngủ mất.

Thẩm Thuật nheo mắt, yên lặng đứng trong phòng, lời của Diệp Tuệ lọt vào tai anh cực kỳ rõ ràng.

Chưa từng có ai nhớ kỹ lời anh nói, không phớt lờ anh, thậm chí là suy nghĩ đến cảm nhận của anh.

Giọng nói rất nhỏ của Diệp Tuệ từ trong không khí lọt vào tai anh, sau đó hướng thẳng xuống trái tim, bùng nổ thành pháo hoa rực rỡ.

anh lại một lần nữa cảm nhận được sự hồi hộp căng thẳng vì một người, và cả cảm giác rung động vì một ai đó nữa.

anh cúi đầu nhìn Diệp Tuệ, hô hấp của cô đã bình thường trở lại, không còn khó chịu như trước nữa.

Ánh nắng chiếu vào phòng, phủ lên mặt cô một lớp trắng mỏng, tôn lên ngũ quan tuyệt đẹp và đôi môi tái nhợt của cô.

Thẩm Thuật đi tới bên cửa sổ, anh kéo kín rèm lại, động tác rất cẩn thận, sợ đánh thức cô.

Trong phòng thoáng cái đã tối sầm, anh quay lại ngồi bên mép giường cô, mắt nhìn cô chăm chú, không biết đang nghĩ gì.

Ngủ được khoảng hai tiếng thì Diệp Tuệ tỉnh lại.

Hàng mi cô khẽ run, mở mắt ra, Thẩm Thuật chậm rãi nhìn đi chỗ khác, giả vờ như đang không nhìn cô. một lát sau, tầm mắt anh mới chuyển về trên người cô, bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Tuệ đã không còn vấn đề gì đáng lo, cô lặng yên nằm trên giường, rõ ràng đã khỏe lên nhiều. Thẩm Thuật thở phào nhẹ nhõm, hỏi cô: “Dậy rồi à?”

Diệp Tuệ gật đầu: “Em hơi khát.”

Thẩm Thuật mau chóng đứng lên, rót một cốc nước ấm đem tới, cau mày đưa tới miệng cô.

Tay anh cầm cốc, Diệp Tuệ ghé miệng vào uống từng ngụm nước ấm.

một cốc nước trôi xuống bụng, Diệp Tuệ ngước mắt lên, vẫn thấy anh cau mày, cô nói: “Thẩm Thuật.”

anh lại ân cần hỏi cô: “Còn thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “Em đã khỏe rồi, anh đừng cau mày nữa.”

Thẩm Thuật giơ tay sờ lên phần giữa hai lông mày, ngay đến anh cũng không biết là mình đã cau mày thật lâu. Mọi hành động nhỏ của Diệp Tuệ đều tác động trực tiếp lên tâm trạng anh.

anh không nói gì, liếc nhìn cốc nước đã uống sạch, lại đứng lên muốn đi rót nước tiếp cho cô.

Diệp Tuệ nhìn anh bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng chỉ một giây sau, lúc tỉnh táo hẳn, cô mới chú ý tới có điều không đúng.

Lúc trước khi ở nhà, có Thẩm Thuật bên cạnh, ma quỷ đều không dám đến gần, trong nhà rất thanh tịnh, không có gì đáng sợ cả.

Bây giờ đổi địa phương khác, ma quỷ cũng khác, Diệp Tuệ còn chưa kịp làm quen thì bọn nó đã xuất hiện.

cô chậm rãi kéo chăn lên, che kín một nửa gương mặt mình.

Vừa rồi có Thẩm Thuật ở đây nên mấy con ma đều không dám làm càn, bọn nó sợ hãi trốn trong góc phòng, không có can đảm tiến tới gần.

một con núp bên cạnh rèm cửa, một con núp sau TV, còn có một con thì trốn tận góc sâu trong cùng của phòng.

“Người đàn ông kia cuối cùng cũng đi rồi, tôi sợ đến nỗi tim gan cứ nhảy loạn hết cả lên.” Con ma đứng ở rèm cửa đi ra, vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.

Con ma núp sau TV cũng chui ra, duỗi chân nói: “Tôi ngồi xổm tê hết cả chân rồi đây này.”

“Cảnh báo! Cảnh báo! Người đàn ông kia quay về rồi, mau trốn đi!” Con ma kia vừa chui ra từ sau TV chưa được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Thuật.

Vừa mới nói xong, mấy con ma lại vội vàng quay trở về vị trí ban đầu của mình.

Diệp Tuệ không dám nhìn loạn, lắng nghe tiếng bước chân anh truyền đến từ bên ngoài, cảm thấy rất an tâm.

Nếu bây giờ cô thẳng thắn nói ra chuyện mình có thể nhìn thấy ma với anh, liệu anh có thể tiếp nhận hay không?

Lúc Thẩm Thuật bước vào liền trông thấy Diệp Tuệ đang run rẩy trốn trong chăn, anh lập tức liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của mình, có lẽ Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma.

Sắc mặt anh trầm xuống, bây giờ Diệp Tuệ còn chưa khỏe hẳn, sao đám ma quỷ kia vẫn dám đến quấy rầy cô chứ?

Mấy con ma trong phòng không hiểu rõ tình hình, tự dưng lại đắc tội với Thẩm Thuật, bị anh ghi thù trong lòng.

Diệp Tuệ uống nước đường glucose mà Thẩm Thuật lấy cho cô, đồng thời nghĩ xem nên nói chuyện với anh thế nào.

“Thẩm Thuật.” cô ngập ngừng mấy giây, “anh thật sự nghĩ rằng trên đời này không có ma quỷ sao?”

Lần này Thẩm Thuật không thẳng thừng trả lời theo chiều hướng phản bác giống như trước đây nữa, mà anh hỏi ngược lại cô: “Thế ngay lúc này, phòng chúng ta đang ở có ma không?”

Diệp Tuệ do dự một lúc, quyết định sẽ nói ra chuyện mình có thể thấy ma cho anh nghe, cô run rẩy giơ tay ra chỉ về phía con ma đang đứng bên rèm cửa.

Con ma đó vừa thấy Diệp Tuệ chỉ thẳng vào mình, nó liền chuẩn bị hù dọa cô một chút, dù sao thì người có thể trông thấy ma cũng rất ít.

“Là thế này đúng không?” Con ma chậm rãi lộ diện từ phía sau rèm cửa, tạo một cái dáng rất đáng sợ, từ từ tiến lại gần Diệp Tuệ.

“Tôi sẽ cho cô thấy bộ dạng chân thực của một con ma nhé, he he he.”

Tuy rằng Thẩm Thuật vẫn ngồi ở mép giường, nhưng con ma rèm cửa vì gặp được cơ hội ngàn năm có một, cho nên nó quyết định sẽ đi vòng qua Thẩm Thuật để dọa Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật nhìn tấm rèm cửa, lúc này nó vẫn đang được đóng kín, anh nhíu mày rồi đi về phía đó.

Con ma rèm cửa vì làm màu quá nên đi rất chậm, Thẩm Thuật chỉ cần bước hai ba bước là đã đứng bên cạnh nó rồi, làm nó sợ quá ngã dập mông xuống đất.

Lần đầu tiên nó tiếp xúc với một người có dương khí thịnh như thế, nỗi sợ hãi lên tới đỉnh điểm, tay chân luống cuống lết về sau, tựa như đang gặp phải người khiến cho nó sợ nhất trên đời vậy.

Giờ phút này nó đã quên mất thân phận ma quỷ của mình, bị một con người dọa sợ đái ra quần.

một giây sau, Thẩm Thuật giật rèm cửa ra, xoạt một tiếng, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng đến vị trí của con ma.

Con ma hét lên thảm thiết, chẳng quan tâm đến hình tượng nữa, cứ trốn vào góc phòng mà kêu: “Mẹ ơi, ở đây có người xấu, mông con bị đốt cháy rồi.”

Thẩm Thuật trong lúc vô tình đã khiến cho một con ma gào khóc, nhưng anh không hề nhận ra, chỉ quét mắt nhìn một vòng trên bệ cửa sổ: “Ở đây sao? Em nói ma ở đây à?”

Diệp Tuệ suýt sặc nước, mặt không biến sắc liếc nhìn con ma đang trốn trong góc phòng, không biết phải đáp lại anh thế nào.

“Con ma đó…” Diệp Tuệ có phần thương cảm nói, “Bây giờ không còn ở đấy nữa rồi.”

Thẩm Thuật lại kéo rèm lại, ngăn cách ánh sáng với bên ngoài, nhưng con ma rèm cửa kia vẫn không dám thả lỏng dù chỉ một chút, cơ thể nó vẫn dán chặt vào tường, không lộ ra khe hở, chỉ hận không thể nhập luôn vào tường thôi.

Con ma TV thấy đồng bọn của mình bị hành hạ như thế, quyết định được ăn cả ngã về không, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp vĩ đại mà con ma rèm cửa ban nãy chưa làm xong.

Con ma TV an ủi con ma rèm cửa: “Đừng sợ, tôi xem nhiều phim kinh dị lắm, học được rất nhiều cách dọa người đấy.”

nói xong nó giơ hai cái tay ra khỏi TV, sau đó lại thò đầu ra để lộ mái tóc đen dài, chậm rãi bò từ TV xuống mặt thảm.

Động tác của nó rất chậm, rất chậm, từ từ bò ra.

Ánh mắt Diệp Tuệ bị các hành động liên tiếp của con ma TV thu hút, sắc mặt cô thoáng chốc đã thay đổi, Thẩm Thuật lập tức nhận ra ngay.

“Ở TV cũng có sao?”

Thẩm Thuật lại đi tới chỗ TV, con ma TV còn chưa dọa được Diệp Tuệ, ngược lại lại động tới Thẩm Thuật.

Hai tay nó chống trên mặt đất, nửa thân trên vẫn ở trong TV, đang bò một nửa thì bị cắt ngang, nó liền phanh lại kịp thời, vội vàng luống cuống lùi về sau.

Nó đã học được khá nhiều động tác đáng sợ trong phim ma, nhưng trên phim có dạy cho nó cách để rút lui nếu dọa ma thất bại đâu!

Thẩm Thuật chạy tới trước TV, chân anh cũng vì thế mà giẫm thẳng vào mái tóc dài của con ma kia.

Cuối cùng một màn xuất hiện đáng sợ bây giờ lại trở nên rất chật vật, con ma TV cố lùi ra sau nhiều lần mà vẫn không thoát được bàn chân của Thẩm Thuật.

“Mẹ ơi, con muốn về nhà, ngày mai phải đi cắt tóc thôi!” Nó giật mạnh mái tóc dài của mình về.

Thẩm Thuật xem xét mọi ngóc ngách của cái TV, chỉ thấy màn hình sạch sẽ, mặt đất cũng gọn gàng, làm gì có con ma nào.

Mà vấn đề là trong suốt quá trình chân anh vẫn không dời khỏi mái tóc dài của con ma TV, ai bảo nó vì muốn đạt hiệu quả cao nên đã đem tóc phủ ra đầy đất chứ.

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ lúc này đã hoàn toàn hóa đá, nghi ngờ hỏi: “Ở đây có ma sao?”

Dạ có, đang bị anh giẫm lên đấy, phiền anh nhấc hộ cái chân ra trước đã được không ạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.