Tôi Có Một Bí Mật

Chương 15: Thầy tướng số



editღ: pyn

Giữa trưa ngày hôm sau,lúc ăn cơm trưa Hoàng Đan phát hiện Trần Kim Hoa không mang kẹp tóc:“Mẹ, kẹp tóc trên đầu mẹ đâu rồi?”

Trần Kim Hoa nói hỏng,ném đi rồi.

Hoàng Đan nhíu mi:”Buổi sáng còn thấy mẹ mang, sao mới đây thì hỏng rồi?”

Trần Kim Hoa gắp một đũa rau hẹ ăn:“Hỏng thì chính là hỏng, ăn cơm đi.”

Hoàng Đan đâm con ba ba trong mâm, lật qua lật lại người của con baba,dùng nước canh tắm rửa cho nó:“Mẹ, mẹ đừng chỉ ăn đồ ăn không, ăn con baba này đi.

Trần Kim Hoa nói:’’Mẹ không ăn thứ đó, ngại mùi tanh lắm.”

Hoàng Đan không có cách nào khác phản bác, mùi chính xác rất tanh, Trần Kim Hoa nấu canh không ngon, lần tới cậu kêu Lý Căn nấu cho mình ăn vậy.

Buổi chiều, Lý Căn đang trong chuồng bò quét phân, ôm một bó cỏ cho bò ăn, hắn liền lấy một bầu nước rửa tay, sau đó đi tìm cậu thân mật.

Trong ruộng Hoàng Đan đang kéo lớp ni lông mỏng, dựa theo ký ức nguyên chủ, lúa ngâm qua nước ở trong đất rất nhanh sẽ dài ra mạ, sau đó di chuyển ra ngoài để cấy mạ.

Lý Căn cởi giày, cuộn lên ống quần bước xuống ruộng,giúp Hoàng Đan kéo một góc,lấy đất ngăn chặn:“Kẹp của mẹ em bị mẹ anh không cẩn thận bẻ gãy rồi.”

Hoàng Đan:“……”

Lý Căn đi đến bên cạnh cậu;“Qua hai ngày nữa vào thành phố, lúc đó mua lại cho mẹ em một cái, mua mười cái cũng được.”

Hoàng Đan hỏi:“Sao mẹ anh lại bẻ hư kẹp tóc của mẹ em?”

Lý Căn nói:”Cụ thể anh cũng không rõ, là Thúy Linh nói cho anh biết, em ấy nói là mẹ anh cảm thấy kẹp tóc đó đẹp, mẹ em liền đưa cho mẹ anh xem, lúc đang xem mẹ anh không cẩn thận bẻ gãy làm đôi.”

“Em cũng biết, loại nhựa dẻo đó vốn không chắc chắn mà.”

Hoàng Đan:“…… Được rồi.”

Lý Căn lấy cái tay sạch sẽ vỗ Hoàng Đan,“Nhanh chóng đi lên, đừng để bị đỉa cắn.”

Hoàng Đan nhất thời cảm giác trên bắp chân ngứa ngáy, cậu gian nan đi đến bên trên bờ ruộng, lúc này mới thở ra một hơi, cấy mạ so cắt lúa còn khủng bố hơn, có vật nhỏ hút máu bơi qua bơi lại trong nước.

Ngẫm lại liền sởn gai ốc.

Không bao lâu, Lý Căn cũng đi lên, cùng Hoàng Đan ngồi ở phiến đá bên cạnh ao, đem hai chân đặt bên trong ao, rửa hết bùn trên chân.

Ở dưới nước,chân lớn cọ vào chân nhỏ.

Từ trong túi quần Lý Căn lấy ra cái lá trúc lúc trên đường tiện tay hái được, ngậm trên môi, điệu hát dân ca chậm rãi cất lên, chảy xuôi cùng lay động theo chiều gió trên mặt nước, phiêu du bên trong ánh mặt trời rực rỡ, thổi nhẹ vào bên trong lỗ tai Hoàng Đan.

Nhìn người đàn ông chăm chú mà nghiêm túc đến mê người, vốn sinh ra đã anh tuấn kiên quyết, lại chăm chỉ, đến cá trong ao cũng phải thẹn thùng vùng lên.

Điệu hát dân gian kết thúc, Hoàng Đan còn chưa thỏa mãn:“Thổi được sao?”

Lý Căn đưa lá cho cậu:“Thử xem?”

Hoàng Đan nói:”Trên đó đều là nước miếng của anh.”

Lý Căn nhe một hàm răng trắng, tặc lưỡi cười xấu xa:“Em ăn còn chê ít à?’’

Hoàng Đan:“……”

Hắn thò tay vào trong túi người đàn ông,không mò đến chỗ khác, thế nhưng lại đụng vào được một cái,tâm tư nhỏ kia đều thấy được rõ ràng.

Hô hấp Lý Căn nặng nhọc:“Em sờ tiếp đi, anh liền cứng cho em coi.”

Hoàng Đan xem một chút:“Anh đã cứng rồi.”

Da mặt Lý Căn nóng lên:“Còn không phải tại em à, không có việc gì sờ anh em làm gì?”

Đúng lúc này, có người đi tới đây.

Lý Căn trực tiếp cởi áo, để trần nhảy vào bên trong ao,vừa cắm đầu xuống dưới đáy nước, giả vờ giả vịt ném một con trai sông lên bờ, bắt được không chỉ một con.

Hoàng Đan nhìn dưới đất đầy con trai sông, cậu lấy áo của Lý Căn đem bọc lại hết mấy con trai sông, sau đó xách về cho vịt ăn.

Lý Căn:“……”

Hai ngày sau, đoàn người vào trong thành phố, thuận lợi đem rắn đi bán, từng người điều tự mình mua hàng.

Lý Căn dẫn Hoàng Đan đến rạp chiếu phim xem điện ảnh, vừa vặn là một bộ phim tình cảm, nói là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư một đường đến khi trưởng thành, nam nữ nhân vật chính đeo trên cổ khăn quàng đỏ vô cùng sặc sỡ.

Rạp chiếu phim rất nhỏ ngồi đầy người, đều là một đôi.

Lý Căn cùng Hoàng Đan là hai người đàn ông cao ráo, bọn họ ngồi ở băng ghế trong góc hẻo lánh, tay trái đặt lên tay phải.

Cuối phim, nam nữ nhân vật chính rốt cuộc từ tình bạn cách mạng thuần khiết tiến đến cảm giác tình cảm nam nữ,không còn che dấu tình cảm của mình mà nói ra hết,sau đó hẹn ước cả đời với nhau.

Màn hình tối xuống,trong nháy mắt, Lý Căn bưng mặt Hoàng Đan, hôn lên môi cậu một cái, còn vươn đầu lưỡi quét một vòng.

Hoàng Đan còn chưa hồi hồn, trong miệng toàn mùi khói Thất Hỉ:“Anh, sau này anh bớt hút thuốc lại đi, không tốt cho thân thể đâu.”

Lý Căn sửng sốt, hắn trêu đùa:“Này, em còn chưa vào cửa đâu, đã bắt đầu quản lý anh rồi à?”

Hoàng Đan lấy bàn tay thô ráp của người đàn ông ra,lại bị cầm lại, bên tai nghe giọng cố gắng đè thấp của người đàn ông:“Đều nghe em.”

Có tiếng loa vang lên, là nhân viên rạp chiếu phim thông báo phim điện ảnh kết thúc, mời mọi người xếp hàng đi ra ngoài.

Bên cạnh rạp chiếu phim chính là Địch Bar,mới khai trương, cửa còn có mấy cái lẵng hoa lớn, còn có bức ảnh viết chữ lên trên có lẽ là để lôi kéo khách đến, ở giữa còn có hai nữ người mẫu chụp ảnh phát tờ rơi, viết cái gì tuổi xuân của bạn kích tình của tôi.

Hoàng Đan đi vào, lỗ tai liền bị tiếng thùng loa thấp kém ngăn lại,chóp mũi toàn là bia pha mùi thuốc lá,các cô gái uốn éo cái eo phát ra mùi nước hoa thơm nồng.

Lý Căn trưởng thành cao lớn cường tráng, từng khối cơ thịt căng đầy chân thực ở dưới lớp áo mà hắn đang mặc, đường nét khuôn mặt rõ ràng linh hoạt, toàn thân đầy mùi hormone nam tính, cái gì hắn cũng không làm, vậy mà cũng được nhiều cô gái nhìn thẳng, ngược lại, Hoàng Đan rơi vào vắng vẻ yên tĩnh.

Chưa đầy một lát, Lý Căn liền không nhịn được nữa:“Đi ra ngoài đi?”

Hoàng Đan đang nghiên cứu niên đại của Địch bar phong tình này, thu gom toàn bộ đến bên trong kho ký ức,dự định có cơ hội thì vẽ ra, chợt nghe tiếng người đàn ông la lên, hắn liếc liếc người mặc áo trắng phía sau, quần ống loe, đôi mắt mỹ nữ hướng về bên này mà đá lông nheo, chính xác mà nói là hướng đến người đàn ông mà đá.

Lý Căn thấy thanh niên không phản ứng, liền kéo cánh tay cậu đi ra.

Mặt trời rất lớn, Lý Căn tốn mấy đồng tiền mua cho Hoàng Đan cây kem có vị vải, chỉ còn một cây, hắn không có mặt mũi mà nói:“Em ăn một nửa, còn lại cho anh em đi.”

Hoàng Đan không nhìn, một cây chỉ đủ cho bản thân ăn.

Trời nóng,cây kem tan nhanh, chỉ chốc lát sau liền nhỏ xuống giọt nước, đầu lưỡi Hoàng Đan bề bộn nhiều việc, liếm chỗ này một chút, liếm chỗ kia một chút, mệt gần chết.

Lý Căn nói:“Đều chảy ra kìa,mau dùng đầu lưỡi liếm một chút.”

Hoàng Đan vươn ra đầu lưỡi ra liếm.

Cả người Lý Căn khô nóng, có một loại ảo giác chính mình là cây kem đó, trên người hắn chảy rất nhiều mồ hôi, muốn cho thanh niên cũng làm vài cái cho hắn giống vậy.

Hoàng Đan nói:“Anh, tư tưởng anh thật không lành mạnh.”

“Đều bị em nhìn thấy hết rồi,thật giỏi nha.”

Lý Căn đem Hoàng Đan kéo đến góc tường, nhìn hai bên không có ai, liền xoay người lại ăn hết cây kem đang chảy nước trên tay cậu, ngọt đến trong tâm khảm.

Hoàng Đan đem cây kem bị chính mình liếm đưa vào trong miệng người đàn ông.

Lý Căn liếm một ngụm, Hoàng Đan liếm một ngụm,hai người đứng tại góc tường ăn xong cây kem, cảm giác vô cùng mỹ vị.

Hoàng Đan mua hai bộ đồ,áo lót mới,đền lại cho Trần Kim Hoa một túi kẹp tóc,áo khoác mới, đều là Lý Căn ra tiền, cũng là do đối phương lựa chọn cho cậu,tiền bán rắn của cậu một đồng cũng không tốn, từ nội thành đi về thôn,trời nóng hầm hập.

Hơn nửa tháng trái phải,trong thôn lại bận rộn lên, từng nhà vội vàng  chọn cây giống cấy mạ,thôn Thượng Hà Trường truyền đến chuyện này,trong nhà Hà Vĩ chạy từ xa thỉnh lão đạo sĩ trở về,cho phương pháp giúp Hà Vĩ thực hiện đuổi tiểu quỷ.

Có người nói lão đạo sĩ đó dài giống chồn, vừa nhìn đã biết chính là lừa gạt,nhà họ Hà lấy tiền nước đổ lá khoai* rồi.

*Nghĩa bóng:khuyên can hay góp ý với một ai đó mà không có tác dụng gì với họ,vì họ không tiếp thu nên chỉ phí công vô ích.

Hoàng Đan lén lút đến Thượng Hà Trường, đợi rất lâu cũng không đợi được lão đạo sĩ,cậu liền đổi chỗ,đến phía sau ngôi mộ trong khu rừng nhỏ ngồi chờ, không biết được qua bao lâu, một lão đạo mặc thanh sam hướng đến bên này,trên thắt lưng có treo hồ lô.

Một chuyến này đến, Hoàng Đan muốn nghe được nguyên nhân bệnh của Hà Vĩ,là bị Lý Đại Quý sống vất vưởng quấn lên,hay là người làm, nếu là người làm, rất có khả năng có liên hệ với hung thủ.

Lão đạo sĩ ngồi ở mõm núi, tháo hồ lô xuống,đổ rượu vào trong miệng:“Nhóc con,ở phía sau nấm mồ có mát mẻ chút nào không?”

Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, bước đi ra.

Lão đạo sĩ tự mình uống rượu, cũng không để ý Hoàng Đan.

Hoàng Đan ngồi xuống bên cạnh lão đạo sĩ:“Hệ thống tiên sinh, có thể khiến lão đạo sĩ nói chuyện của Hà Vĩ không?”

“Cần 100 tích phân.”

Hệ thống:“Hoàng tiên sinh, ngài trước mắt có  tài sản là 135 tích phân, sau khi xác nhận  sẽ tự động khấu trừ bên trong tủ con ruồi.”

Hoàng Đan xác nhận.

Lão đạo sĩ liền bắt đầu nói chuyện,giống như là rơi vào tình trạng quỷ dị, bên trong ngữ điệu cũng không lên xuống:”Thằng bé nhà họ Hà kia tâm thuật bất chính, mặt mũi có lệ khí nặng, ấn đường bị đen, là điềm xấu, sợ là thời gian không còn nhiều.”

Hoàng Đan hỏi:“Tôi có thể hỏi không? Hệ thống tiên sinh?”

Hệ thống:“Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”

Cái này cũng không quyền hạn? Hoàng Đan không khỏi hoài nghi, hệ thống tiên sinh này chỉ là nhân viên tiếp tân.

Cậu do dự một chút, vẫn hỏi, ông lão không trả lời thì xong,lỡ như trả lời thì sao?

Hai mắt lão đạo sĩ đục ngầu, nói chuyện trên đời này kỳ kỳ quái quái, không đầu không đuôi.

Hoàng Đan đang muốn đi, liền nghe lão đạo sĩ nói:“Nhiều năm trước, có hai người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đến đạo quán xem mệnh cho hai đứa con trai, mệnh kia rất kỳ quái, đứa con trai thứ hai khắc đứa con trai thứ nhất, chỉ cần  đứa thứ hai còn sống, đứa thứ nhất sẽ cô độc không nơi nương tựa.”

Cậu sửng sốt:“Đại tiên,người phụ nữ đó là ai?”

Lão đạo sĩ nói:“Bần đạo chỉ biết người đó họ Vương.”

Hoàng Đan truy vấn:“Nhà người phụ nữ đó ở chỗ nào?

Lão đạo sĩ nói không biết.

Hoàng Đan lại hỏi ngày sinh tháng đẻ của hai đứa con trai.

Lão đạo sĩ nói không nhớ rõ.

Hoàng Đan không hài lòng kết quả này:“Ông đang nói bừa sao? Số mệnh làm sao có thể tính ra được.”

Lão đạo sĩ mở miệng nói:“Chàng trai cũng không thể nói như vậy, số mệnh là thứ tin là có, không tin không có.”

Hoàng Đan nói:“Ông nói lời vô nghĩa rồi.”

Lão đạo sĩ nói:“Nhân sinh trên đời, rất nhiều lời vô nghĩa.”

Hoàng Đan rơi vào trầm tư:“ Năm đó ông nói như vậy, lỡ như người phụ nữ đó tin là thật, chỉ cần con trai lớn có cái gì bất hạnh, hoặc là tai nạn, bà ta liền đổ hết lên đầu con trai nhỏ, chẳng phải cũng có khả năng sẽ làm ra chuyện cực đoan sao?”

Lão đạo sĩ nói:“Đó cũng là số mệnh.”

Hoàng Đan không lời nào để nói.

Hai mắt lão đạo sĩ đục ngầu chợt lóe lên,giống như vừa mới thanh tỉnh,ông ta liếc mắt nhìn Hoàng Đan,“Chàng trai, sao cậu lại ngồi bên cạnh tôi?”

Hoàng Đan nói:“Tôi đến tính mệnh.”

Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Hoàng Đan, nửa ngày nói:“Cậu không có mệnh để tính.”

Hoàng Đan giật nảy mình,sau khi cậu nhìn theo lão đạo sĩ rời đi,lúc xoay người thì gặp một người là Trần Kim Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.