Tôi Có Một Bí Mật

Chương 29: Điên rồ!!



Sau khi tiếng súng vang lên thì tình trạng hỗn loạn đã được đàn áp lại.

Xung quanh biến thành một đống hỗn độn.

Bàn ghế, vách tường,cửa lớn cửa sổ…mấy chỗ đó đều bị máu tươi bao trùm, trong không khí tản ra mùi máu tanh rất nặng, toàn bộ gian nhà chính giống như một pháp trường vừa kết thúc một trận giết chóc xong, khiến cho người ta nhìn đến không khỏi giật mình,hoảng sợ.

Tuổi cha Trương tuổi đã già, thân mình xương cốt không còn tốt nữa,bị đám người kia đạp vài cái là đã muốn lấy hết nửa cái mạng, ông lão hiện tại đang nằm sấp, trên lưng còn vài vết giày, cánh tay khô héo bị người ta đạp bầm tím, mặt phủ đầy nếp nhăn úp xuống mặt đất có máu đang từng chút ngấm ra bên ngoài,ông lão vẫn không nhúc nhích, đã ngất đi.

Lưu Sở sai thủ hạ đỡ cha Trương đi tìm đại phu.

Mẹ Trương quỳ rạp trên mặt đất,nước mắt rơi lã chã:“Lưu bộ đầu, con trai chúng tôi không hại ai cả!”

Lưu Sở vội vàng đi đỡ bà lão.

Mẹ Trương được đỡ đứng lên, bà lão nhìn đến cái gì đó rồi đột nhiên hét to một tiếng, đẩy Lưu Sở ra, lảo đảo bổ nhào vào chỗ quan tài:“Con ơi –”

Có người đổ vào quan tài rất nhiều máu gà, đầu và khung xương giống như bị quét thêm một tầng sơn đỏ.

Mẹ Trương run run rẩy rẩy thò tay lau máu trên cái đầu,bà lão vừa lau vừa khóc một tiếng khóc ai oán,khiến da đầu người nghe không nhịn được run lên,rất không thoải mái.

Lưu Sở nhíu mày nhìn quét:“Người cũng đã chết rồi, các người làm như vậy trong lòng không cảm thấy bất an sao?”

Mọi người ở đó đều không lên tiếng.

Ai đứng ở đây cũng điều cho rằng ông chủ Trương chết không rõ ràng, một hai câu là không thể nào thức tỉnh được bọn họ, ngược lại chỉ làm bọn họ càng lún càng sâu hơn.

Lưu Sở đanh mặt kêu huynh đệ đỡ mẹ Trương trở về phòng, lại nói:“Tứ Mao, tìm mấy người tới đây dọn dẹp một chút.”

Tứ Mao lên tiếng trả lời, nhanh chóng đi làm.

Mọi người liên can đứng trong chốc lát sau đó tự biết điều mà rời đi.

Lưu Sở để súng trên bàn,tay gãi tóc vài cái rồi lại đặt trên mặt bàn,sau khi để rồi mới nhớ đến đến trên mặt bàn vẫn còn máu gà,khi lật tay lên đã dính đầm đìa máu.

Tứ Mao nhìn mặt đất mắng một cái:“Lão đại, trong đầu bọn họ suy nghĩ cái gì vậy, điên hết rồi sao,cái gì mà yêu ma quỷ quái,hiện tại còn chưa làm rõ,cùng là người với nhau mà làm ầm ỉ đến như vậy sao?!”

Lưu Sở tìm khăn lau máu trên tay, sắc mặt khó coi:“Được rồi, đừng nói nữa.”

Tứ Mao thở dài,“Aiiii!”

Anh ta cũng chỉ có thể thở dài, lòng người thật đáng sợ còn có thể giết người vô hình, so với cây đao chém sắt như chém bùn còn lợi hại hơn.

Lưu Sở từ nhà ông chủ Trương đi ra thì thấy thanh niên đang đứng một góc đường ở ngã tư ngoài cửa.

Hoàng Đan chịu không nổi mùi máu tanh bên trong, cũng khó có thể chịu đựng bầu không khí quỷ dị đó, nên cậu không chờ lâu cầm hộp gỗ đứng dựa tường, nếu hỏi ra thì cũng thấy lạ là người từng đi du học mấy năm, cái gì cũng nên nghi ngờ tò mò mới đúng.

“Những người đó tại sao đến nhà ông chủ Trương vậy?”

Bước chân Lưu Sở không ngừng, đi qua trả súng cho Hoàng Đan,“Đại thiếu gia, đây không phải là chuyện cần cậu bận tâm.”

Hoàng Đan bỏ súng vào trong hộp gỗ,cậu động động mũi, nghe mùi trên thân người đàn ông, chân mày chau lại.

Lưu Sở ở trong phòng thời gian không ngắn, mùi kia đã thấm vào trong áo, bên trong móng tay còn có chút máu, hắn vừa đi vừa nói chuyện:“Đúng rồi, khi ở trong núi, cậu muốn nói gì với tôi?”

Hoàng Đan như có suy nghĩ, nếu như cậu nói đầu và bộ xương trong quan tài không phải của ông chủ Trương , mà ông chủ Trương thật thì lại đang còn sống ở trên núi thì người đàn ông này nhất định sẽ không tin, trước tiên sẽ hỏi cậu chứng cớ, cậu nhất định không có để đưa ra.

Hay là không nói?

Lưu Sở dừng bước lại, Hoàng Đan đang phân tâm đụng vào lưng hắn người trước không cảm giác, người sau đau hít không khí.

“Cậu ngẩn người cái gì vậy?”

Mũi Hoàng Đan bị đụng đỏ lên,cậu sờ sờ thấy  không bị chảy máu.

Đầu Lưu Sở rất cao,khi cúi đầu nhìn cảm giác áp bức rất mạnh, hắn trêu đùa:“Tống đại thiếu gia, mỗi lần tôi gặp cậu, cậu đều khóc trước mặt tôi, số lần càng lúc càng giống như nhau, có thể không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Hoàng Đan nói,“Anh có thể đừng nói vậy không, tôi nghe phiền lắm.”

Lưu Sở:“……”

Ánh mắt hắn dừng ở trên mắt thanh niên,thấy có nước mắt ngưng tụ khóe mắt,buồn bực chậc lưỡi:“Đàn ông con trai,nước mắt sao mà nhiều vậy chứ? Không phải chỉ có con gái mới làm ra nước mắt thôi sao? Cậu cũng vậy à?”

Hoàng Đan lau nước mắt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:“Con gái làm ra được đậu hủ.”

Lưu Sở nhướn mà:,“Vậy Tống thiếu gia cậu làm cái gì?”

Hoàng Đan nói:“Tôi giống Lưu bộ đầu vậy, Lưu bộ đầu làm cái gì, tôi làm cái đó.”

Lưu Sở bị chặn họng.

Đầu Hoàng Đan chậm chạp trì hoãn,suy nghĩ không tập trung nhưng vẫn quay về vấn đền chính:“Lưu bộ đầu, tôi muốn nói với anh chuyện về ông chủ Trương.”

Cậu thở ra một hơi:“Các anh có xác định đầu và một bộ xương kia chính là ông chủ Trương không? Sẽ không lầm đó chứ?”

Lưu Sở còn nhìn chằm chằm khóe mắt thanh niên, có chút đỏ lên:“Cái gì?”

Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn đi:“Lưu bộ đầu, anh đang ngẩn người sao?”

Lưu Sở đầy mặt khinh thường:“Cậu cho là tôi là cậu à, còn ngẩn người, tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi như vậy chứ.”

Hoàng Đan:“……” Nói dối.

Bước chân Lưu Sở cất bước,“Tống thiếu gia, phiền cậu có nói chuyện thì nói lớn một chút, đừng có nghẹn ở trong cổ họng không rõ như vậy nữa,không ai có thể nghe rõ ràng được đâu.”

Hoàng Đan co rút miệng, kỳ lạ lại rơi trên đầu cậu rồi.

Lưu Sở đi xa rồi lại quay đầu, dừng ở trước mặt thanh niên,mặt không kiên nhẫn:“Tranh thủ thời gian, nói mau đi.”

Hoàng Đan nói,“Lưu bộ đầu, tôi có thể hỏi anh vì sao không thích tôi không?”

Lưu Sở sửng sốt, hắn cười lưu manh:“Còn có thể là cái gì đương nhiên là vì Tống đại thiếu gia cậu quá giả dối, là người giả dối bị tình nghi.”

Hoàng Đan xốc mí mắt, từ giả dối này cậu không xa lạ.

Bất luận là lúc đi học hay đã đi làm,trong lúc vô tình nghe được người xung quanh nói chuyện, nói cậu thanh cao kiêu căng, nói năng cẩn thận, xưa nay chưa thấy cười một lần, còn khi cười thì lại nhìn rất giả, không tôn trọng người khác.

Lưu Sở nói xong, chờ xem phản ứng của đại thiếu gia, lại không nghĩ rằng mặt đối phương không đổi sắc như không có gì cả như thế.

Hoàng Đan mím môi:“Tôi biết.”

Lưu Sở nghe không rõ:“Biết cái gì?”

Hoàng Đan nói:“Tôi giả dối.”

Lưu Sở ngạc nhiên.

Mắt hắn nhìn thanh niên, trên mặt không có một tia tức giận nào, lại càng không có bất cứ dấu hiệu đánh trả, cảm giác như một quyền của hắn đánh vào gối bông vậy.

Đổi thành ai bị người nói giả dối như vậy, đều sẽ không vui.

Lưu Sở cúi đầu nhìn, thú vị thật.

Hoàng Đan lướt qua đề tài này, chuyện ông chủ Trương nói lại một lần nữa:“Lột da, chỉ còn lại bộ xương, mỗi người đều giống nhau, các anh làm sao xác nhận thân phận?”

Lưu Sở nhất thời nhìn chằm chằm qua.

Hoàng Đan nói:“Tôi ở nước ngoài xem qua một số sách phá án, cũng nghe qua không ít tọa đàm liên quan, trên đời sẽ có một số loại hiện tượng kỳ quái,chẳng hạn như là có những người xa lạ không quen biết gì nhau nhưng thân hình và mặt mũi lại cực kỳ giống nhau,mà bọn họ lại không hề có quan hệ huyết thống.”

“Qua chuyện này, tôi liền nghĩ đến chuyện lúc người bán hàng rong được tiều phu phát hiện trong bụi cây chỉ có khúc xương còn dính chút thịt cùng với quần áo, bên cạnh là đòn gánh trên mặt đất,còn Lý quả phụ cũng không khác nhau nhiều, chỉ một bộ da và một đôi giầy thêu.”

Dừng một chút, Hoàng Đan nói:“Còn có ông chủ Trương.”

“Tôi nhớ rõ đầu ông chủ Trương khô quắt,khuôn mặt cũng không rõ ràng, bộ xương lại càng không có khả năng nhìn ra được cái gì.” Cậu nói,“Có phải còn có một loại khả năng……”

“Những bộ hài cốt, đầu, da thịt đối với thân phận người chết đều có vấn đề?”

Lưu Sở trầm mặc không nói.

Hoàng Đan không cần nói xuống chút nữa,người này nhất định sẽ đi tra.

Lưu Sở ánh mắt sắc bén:“Vì sao đột nhiên lại nói mấy thứ này với tôi?”

Hoàng Đan nói:“Mới nghĩ đến.”

Lưu Sở ý vị không rõ:“Nhìn không ra, Tống thiếu gia đối với tin tức của vụ án này rất rõ ràng.”

“Thú vị.”

Hoàng Đan nhún nhún vai,“Lưu bộ đầu cũng biết,bà nội tôi cái gì cũng quản thúc tôi, suốt ngày tôi chỉ ở trong phủ,cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, hiện tại có chuyện này làm, tôi mới không đến mức nhàm chán.”

Ánh mắt Lưu Sở vẫn chưa dời đi:“Chỉ là bởi vì như vậy thôi?”

Hoàng Đan nói ra lời thoại của nguyên chủ:“Còn có thể khoe khoang.”

Ở giữa những hàng chữ đều mang theo kiêu ngạo cùng đắc ý, rất phù hợp với thiếu gia du học trở về:“Giống như bây giờ,không phải Lưu bộ đầu cũng bị lời nói của tôi ảnh hưởng sao?”

Mặt Lưu Sở run rẩy.

Hoàng Đan có thể cảm giác được, đối với mình sự cảnh giác nghi ngờ cậu là hung thủ hoặc là yêu quái của người đàn ông đã giảm bớt.

“Tuy rằng tôi là đại thiếu gia Tống gia, thế nhưng người Tống gia cũng không thừa nhận của năng lực của tôi, cho rằng tôi chỉ là một cái gối thêu hoa,nhìn được mà không dùng được, nếu tôi có thể biểu hiện tốt trong vụ án lần này, bọn họ đối với tôi chắc sẽ có nhận thức mới.”

Lưu Sở cười nhạo,“Cậu ngược lại tính toán rất rõ ràng.”

Hoàng Đan vừa muốn nói chuyện,thì nghe cậu nói của người đàn ông,“Tống thiếu gia,cậu không phải gối thêu hoa.”

Lưu Sở hơi hơi cúi lưng, khóe môi hắn cười xấu xa,“Nếu cậu là gối thêu hoa thì hữu dụng hơn gối đầu một chút.”

Hoàng Đan,“……”

Lưu Sở rẽ trái vào cái hẻm nhỏ, hiếm thấy phát ra mời:“Thiếu gia,tôi hiện tại cần đi ăn cái gì đó,cậu muốn đi không?”

Hoàng Đan cái gì cũng không nói, trực tiếp theo sau.

Cậu phải lấy cơ hội để tiếp xúc với những người tình nghi là yêu quái.

Chỉ cần biết yêu quái khi là ai, Hoàng Đan điền tên người đó và phía dưới màn hình nhiệm vụ là xong, nhiệm vụ sẽ thành công, sợ là sợ lúc vượt qua uống nước lạnh nhét vào kẽ răng,cậu còn chưa điền tên vào, yêu quái đã biến đổi thành người khác,nhiệm vụ thất bại.

Chuyển biến ở giữa thiên đường địa ngục,toàn phải xem vận may.

Hoàng Đan và Lưu Sở ngồi bên trong quán rượu nhỏ, bọn họ kêu một bàn bò kho, một đĩa đậu phộng, mười cái màn thầu, một vò rượu Thập Hương.

Đồ nhắm rượu trên bàn, Lưu Sở rót rượu cho mình,“Tống thiếu gia, lần trước là tôi mời cậu ăn mỳ, lần này tới phiên cậu.”

Hoàng Đan không nói gì,lần đó do bản thân mình đi ăn chùa nên tất nhiên biết được mục đích người đàn ông này mời ăn, là đang tính toán sổ sách vụ ăn mỳ lần đó.

Cậu xem xem đồ nhắm rượu trên bàn, cầm đôi đũa gắp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng:“Trên người tôi không mang tiền.”

Lưu Sở gắp một miếng thịt bò:“Không có tiền? Đừng đùa?”

Hoàng Đan lại gắp một miếng:“Một đồng cũng không có.”

Lưu Sở không tin,“Cậu đường đường đại thiếu gia Tống gia, đi ra ngoài không mang tiền?”

Hoàng Đan nói:“Phải.”

Lưu Sở lấy đũa trong tay thanh niên đặt lên bàn:“Thiếu gia,khoan ăn đã,ngẩng đầu lên nhìn tôi.”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông.

Lưu Sở chống đầu, cười như không:’’Nhìn quán rượu ở đường phố Đông này đi,rất nhiều người lộn xộn,chân của tôi rất có năng lực thừa cơ chạy đi cũng không có vấn đề gì,Tống thiếu gia cậu không phải là người tập võ,  đoán chừng còn chưa chạy được đến cửa đã bị bắt lại, đến lúc đó cậu sẽ làm gì?’’

Hoàng Đan nói:“Không sao,anh có tiền.”

Mặt Lưu Sở vặn vẹo:“Tôi không có tiền.”

Hoàng Đan nói,“Để ở trong túi bên trái, tôi nhìn thấy.”

Lưu Sở:“……”

Hoàng Đan từ trong tay người đàn ông lấy lại đôi đũa của mình:“Lưu bộ đầu, những thức ăn này cũng không bao nhiêu tiền,anh cứ trả trước đi,sau này tôi mời anh sau.”

Lưu Sở ha ha…thôi dẹp luôn đi.

Nửa tháng tiền lương cứ vậy mà không còn, hắn cứ chạm mặt người này là có xung đột, bát tự thật sự rất không hợp.

Lưu Sở nhìn một bàn đồ ăn nhắm rượu, trong lòng đang chảy máu, hắn nhanh chóng gắp bò kho ăn.

Hoàng Đan cũng thích ăn thịt bò, nhưng cậu ăn cái gì cũng rất từ từ, nhai chậm nuốt vài lần thì trong đĩa chỉ còn dư lại chút thịt nạt nát:“Lưu bộ đầu,sao anh không ăn đậu phộng trước mặt anh?”

Lưu Sở một cắn một miếng màn thầu,uống rượu:“Răng tôi không tốt.”

Hoàng Đan:“……”

Mùi rượu từ đối diện bay tới chóp mũi, Hoàng Đan nhịn không được đổ một ly, hương vị tràn đầy ở trong miệng im lặng lan ra, đậm đà khiến cậu có chút chóng mặt hoa mắt.

Thân thể chủ nhân này quen uống rượu tây, nhưng chưa từng uống Thập Hương chính gốc của trấn Việt Sơn,đầu tiên miệng cảm thấy chua,thứ hai cảm giác ngọt, một ly lại một ly…vào bụng thành say luôn.

Lưu Sở trả tiền xong quay lại,đẩy thanh niên trên bàn:“Thiếu gia? Tống đại thiếu gia? Tống Vọng?”

Hoàng Đan ngẩng đầu, ngửa ra sau một chút dựa vào lưng ghế dựa, mặt cậu đỏ bừng do uống nhiều.

Lưu Sở bóp trán, một tay cầm đao, một tay kéo thanh niên:“Nhanh lên đi, tôi không rảnh ở đây chơi với cậu.”

Hai chân Hoàng Đan mềm nhũn, không có sức lực,cậu bị kéo lên một chút,lại ngồi trở về.

Lưu Sở vỗ mặt thanh niên,chạm tay vào một mảnh bóng loáng, hắn vô thức sờ sờ.

Hoàng Đan nhắm mắt lại, mi tâm thoáng nhăn:“Anh đừng sờ em, đau.”

Lưu Sở trố mắt, hắn đỡ lấy thanh niên đổ về phía trước:“Không có việc tự nhiên làm nũng cái gì chứ?”

Hoàng Đan biểu tình khó chịu:“Rất thô, không thoải mái.”

Lưu Sở xòe tay xem lòng bàn tay,phía trên có vết chai, sờ đồ sẽ cảm thấy thô ráp, làm gì phản ứng quá vậy, sắc mặt hắn xanh mét:“Mình để ý cái này làm gì?”

Đem người để lại trên ghế, Lưu Sở gọi tiểu nhị:’’Đi đến Tống phủ gọi người đến nói Tống thiếu gia uống say rồi.”

Tiểu nhị nhìn qua, quả thật là Tống thiếu gia thì thở dài một tiếng.

Lưu Sở nhìn xuống thanh niên, khó hiểu nói:“Một người đàn ông, mặt trơn trượt như vậy?Là do uống nước Tây Dương sao?”

Hắn không tự chủ khom lưng ghé sát vào xem như có cái gì đang hấp dẫn lực chú ý chú của hắn vậy,tự nhiên muốn nghiên cứu một chút.

Đúng lúc này, Hoàng Đan mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, sửng sốt một chút nói,“Anh nhìn gần như vậy làm gì?”

Lưu Sở hít rượu từ miệng thanh niên, không biết là bị sặc hay là làm sao, hắn cầm đao bước đi rất nhanh, cũng không quay đầu lại.

Hoàng Đan xoa huyệt thái dương.

Vừa rồi có phải cậu hoa mắt hay không?Cảm giác ở dưới vạt áo vểnh lên một khối, bên trong như có vật gì đó đang đứng lên.

Hoàng Đan:”Hệ thống tiên sinh,Lưu Sở là gay sao?”

Hệ thống:“Anh ta cái gì cũng không phải”

Hoàng Đan nói:“Tôi suy nghĩ một chút cảm thấy thật không hiểu được, hệ thống tiên sinh,mi có thể nói rõ một chút không?”

Hệ thống:“Không phải tình dục.”

Mắt Hoàng Đan trợn trắng:“Nhưng anh ta cứng đó.”

Hệ thống:“Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, chỉ có thể vì Hoàng tiên sinh giải đáp như vậy thôi.”

Hoàng Đan nói:“Không sao, cám ơn mi.”

Cậu đem hai đáp án kia suy nghĩ lăn qua lộn lại, vẫn không nghĩ ra được gì,nghĩ mãi một người vì cái gì hay do cái gì,hay do tính chất gì mới có thể cứng lên được.

Không bao lâu,người Tống phủ người đến, Hoàng Đan được đỡ lên xe ngựa, trong lúc vô tình liếc đến một góc,nhìn thấy chỗ đó có một đôi giày quan màu đen.

Xe ngựa vừa đi, Lưu Sở từ trong góc đi ra, hắn giật nhẹ vạt áo, đi vài bước thì nhìn chung quanh, tìm chỗ ngồi xuống, mắt xem mũi, mũi xem tâm, tiến vào trạng thái vô dục vô cầu, tứ đại giai không.

* Vô dục vô cầu, tứ đại giai không:Đại khái là giữ cho tâm thanh tịnh

Buổi chiều, Lưu Sở dẫn lão Phùng đi đến nhà ông chủ Trương, tiến hành đi sâu vào kiểm tra đầu và bộ xương.

Lão Phùng nghe Lưu Sở nói, cũng sinh lòng nghi ngờ nhưng nhất thời tìm không ra điểm quan trọng để xác nhận thân phận người chết.

Tầm mắt lão Phùng thu hồi trong nháy mắt,nói:“Tiểu Lưu,cậu lại đây nhìn xem, hai bên cơ thể người chết có phải đang lệch ra không?”

Lưu Sở xem qua,nửa xương bên trái thấp hơn nửa xương bên phải một chút,nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.

Lão Phùng trầm ngâm:”Không phải trời sinh bị nghiêng vai,mà là thường xuyên sử dụng vai trái.”

Lưu Sở nhíu nhíu mày.

Toàn bộ trấn Việt Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vài thôn trang còn không tập trung cùng một chỗ,muốn điều tra cũng không dễ dàng.

Mấy người Tứ Mao đến một thôn rồi lại một thôn tra hỏi.

Người vừa nhàn rỗi sẽ có một chút không thoải mái, Lưu Sở không để bản thân mình rảnh rỗi một khắc, hắn nhiều lần lên núi,cố gắng tìm ra hành tung của ông chủ Trương, nhưng cũng không có thu hoạch.

Ông chủ Trương giống như đã hòa vào trong núi vậy.

Lưu Sở bên này vừa không tìm được ông chủ Trương, cũng không tìm được manh mối bộ xương, hắn bất tri bất giác đi đến Tống phủ sau đó lại quay đầu đi về đường cũ.

Buổi chiều,hai hạ nhân canh cửa của Tống phủ hai mặt nhìn nhau.

Hạ nhân Giáp:’’Lưu bộ đầu đến.”

Hạ nhân Ất:“Ừ.”

Hạ nhân Giáp:“Lưu bộ đầu lại đi.”

Hạ nhân Ất:“Ừ.”

Đến ngày hôm sau,hai hạ nhân rướn cổ xem, cũng không nhìn thấy bóng lưng Lưu bộ đầu xuất hiện, hai người đều than thở, vốn là đang đánh cược nhưng hiện tại không chơi được nữa rồi.

Nếu bọn họ đi về phía trước thêm một đoạn đường nữa thì có lẽ sẽ nhìn thấy bóng lưng đang rối loạn của Lưu bộ đầu.

Trên thị trấn bình yên không được vài ngày lại có thôn dân chết, có người nhiều chuyện nói là ông chủ Trương đưa tới yêu quái, đem vận rủi vào trong thôn trấn.

Không đến khoảng một nén nhang,lời bàn truyền ra ồn ào huyên náo.

Buổi tối, cha Trương mẹ Trương từ bên ngoài trở về, mở cửa nhìn thấy nhà nhìn thấy mấy bóng người.

Ánh sáng lờ mờ, nhà chính lặng như tờ, hình dáng quan tài có chút mơ hồ.

Vẻ mặt cha Trương đề phòng, nắm chặt nắm tay,“Các người là ai?Làm cái gì trong nhà tôi?”

Mấy bóng người thẳng tắp đứng yên, không ai nói chuyện.

Cha Trương mẹ Trương đến gần chút, mới nhìn rõ là mấy người giấy, đôi mắt đều bị móc xuống.

Mẹ Trương bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Đám thôn dân không biết trong nhà người chết có cái gì,ở trước nhà ông chủ Trương đi qua đi lại,khiến người trong nhà bị khủng hoảng.

Lưu Sở biết được việc này, liền gọi một huynh đệ đi đến nhà ông chủ Trương đuổi đám thôn dân đi.

Việc này không vì vậy mà bình ổn được.

Khoảng thời gian trước trên thị trấn bị mất tích mấy người, bán hàng rong và Lý quả phụ chết, còn mấy người sống không thấy người,chết không thấy xác, đều bị người nhiều chuyện nói là bị yêu quái ăn,tinh thần quần chúng xúc động, như ong vỡ tổ đến nhà ông chủ Trương.

Cha Trương phẫn nộ trừng mọi người:“Con tôi là người không phải yêu quái.”

Tiếng chửi rủa trong đám người phát ra liên tiếp không ngừng.

“Trấn Việt Sơn xưa nay rất thái bình, chính ông ta dẫn yêu quái đến đây,ông ta đáng chết, vì cái gì mà muốn hại chúng tôi?”

“Mau cút,cút khỏi nơi này đi!”

“Cút c –”

Cha Trương run rẩy thân mình nhìn lại, ngày thường những người này thấy Trương gia bọn họ sung túc, không phải đến vay tiền thì là mượn đồ ăn, mà con ông tuy không rộng lượng nhưng cũng nhiều lần giúp đỡ mấy hàng xóm láng giềng này, nhà ai bị bệnh, nhà ai con dâu sinh đẻ, bọn họ cũng sẽ phần lớn đem một chút thuốc đi tặng để giúp đỡ.

Nhưng hôm nay Trương gia bọn họ gặp nạn,con trai cũng chết thảm  trong tay yêu quái, bị gặm đến không còn bộ xương nguyên vẹn.

Mà những người bọn họ từng giúp đỡ chẳng những không đến hỗ trợ sắp xếp lễ tang, ngược lại còn bao vay Trương gia bọn họ đến con kiến chui qua cũng không lọt, luôn miệng nói bọn họ Trương gia bọn họ không may mắn,dẫn yêu quái đến, làm cho người cả thôn trấn bị xui xẻo.

Nhất là những nhà có người chết,cảm xúc kích động giơ cây đuốc lên nếu không phải có bộ khoái ngăn cản, sợ là đã đem bọn họ cùng căn nhà đốt chung một chỗ luôn rồi.

Nghĩ đến đây,cha Trương nhìn quét qua đám người, mấy người mà bọn họ từng giúp qua, người mặc áo có nhiều mảnh vá là vợ nhà họ Vương, năm ấy cô ta khó sinh trong nhà không mua nổi thuốc,tự tay ông lão đến đưa thuốc một văn tiền cũng không lấy.

Người mang khăn màu lam trùm đầu là Ngô bà bà, năm ấy chồng của bà ta bị gãy chân, trong nhà khổ đến một hạt gạo cũng không có, lúc bà ta đến mượn gạo,vợ lão không nói hai lời thì lấy một túi gạo mới cho bà ta, lúc ấy Ngô bà bà chảy nước mắt nói muốn làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ, cái loại vẻ mặt rõ ràng cảm kích đó đến hôm nay ông lão vẫn còn nhớ như in.

Còn người mặc áo dài rách kia là Triệu……

Những cái này là biết ơn người Trương gia sao, nói muốn báo đáp ơn nghĩa của Trương gia sao, hôm nay một đám người đến đây với vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như muốn đem Trương gia bọn họ ăn sống nuốt tươi, con trai bọn họ nay chỉ còn lại bộ hài cốt mà thôi,nhưng họ lại vẫn không chịu bỏ qua.

“Ông trời ơi,xin ông mở mắt xem người của cái thôn trấn này đi, nhìn xem Trương gia của chúng tôi, con tôi cũng là bị yêu quái làm hại,nó cũng là người bị hại mà!”

Lúc này cha Trương chỉ còn một vẻ bất lực cô đơn,ông lão không muốn nhìn lại vẻ mặt khó coi của những người đó,dù chỉ là liếc qua thôi:“Con ơi,con đi rồi, mẹ con cũng ngã bệnh, một nhà chúng ta rốt cuộc cũng sẽ đoàn tụ sớm thôi.”

Ông lão nỉ non,nắm một chút tiền giấy, ném vào trong chậu than.

Một trận gió lớn bất ngờ cuốn qua, thổi ánh lửa đong đưa qua lại,giữa tiếng la hét của bổ khoái bên ngoài cuối cùng thoáng yên lặng một chút.

Nhưng ngày hôm nay định sẵn là không yên ổn được,ở ngã tư cuối con đường có một người đang hoang mang chạy đến cũng không biết nói gì đám người này, đám người này giống như bùng nổ bắt đầu la hét ầm ỉ.

Có người xả cổ họng rít the thé hô to:“Chạy mau đi,ông chủ Trương trở về rồi!”

Ông chủ Trương mơ màng,ông ta phát hiện trên thị trấn mọi người đều rất e ngại ông ta, người thấy ông ta đều như thấy quỷ vậy,rối rít chạy trốn mỗi người một ngã, ngay cả ông bạn nhiều năm thấy ông ta cũng như không thấy,chỉ muốn vội vàng trốn thoát nhưng lại bị ông chủ Trương giữ chặt lại.

“Lý huynh, hôm nay trên thị trấn làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

“A –”

Bị ông ta giữ chặt người đó rất là kinh hoảng, trừng lớn hai mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói:“Không…… Không có gì, Trương huynh chúng ta ngày khác lại nói chuyện.”

Nói xong thì bỏ tay ông chủ Trương ra sau đó cứ như chạy trốn rời đi.

Nhìn bóng lưng ông bạn rời đi nhanh chóng như vậy,ông chủ Trương càng thêm nghi hoặc,ông ta chịu đựng cảm giác đói khát lầm bầm lầu bầu:,“Hôm nay trấn này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ mình rời đi mấy ngày,đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mọi người điều chạy trốn,nhìn không thấy một bóng người,ông chủ Trương ở ngã tư đường bắt đầu băn khoăn, muốn tìm một người hỏi một chút cũng không có.

Đúng lúc này,ông chủ Trương bỗng nhiên vui vẻ, bởi vì ông ta thấy một đám người đi về phía mình,ông ta vội vàng mỉm cười nghênh đón, lớn tiếng hỏi:“Chư vị, có phải đã xảy ra chuyện gì, vì sao mọi người nhìn thấy tôi đều chạy trốn như vậy?”

Ông chủ Trương cảm giác có chút buồn cười,đám người kia không biết bị làm sao,chạy trốn như mấy con khỉ bị kinh hãi,giống như ông ta đang đuổi theo giết họ không bằng.

Khiến ông ta an tâm một chút là những người trước mắt này không  trốn, hơn nữa còn lại càng ngày càng gần, rốt cuộc ông ta cũng thấy rõ diện mạo của bọn họ,điều là những lão láng giềng làm ăn quanh năm nên ông ta biết rất rõ.

Thế nhưng khi đối mặt nhau,ông chủ Trương hỏi,trong đám người không ai trả lời ông ta cả, chẳng những không đáp lại, ngay cả một câu hàng xóm khách sáo cũng không có.

Ông chủ Trương dần dần cảm thấy có một chút không thích hợp, những người này là bạn hàng ở gần cửa hàng ông ta không sai mà, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ lại khiến ông ta cảm thấy xa lạ, nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh lùng,ông chủ Trương cảm nhận được một tia sợ hãi, phẫn nộ,thù hận, còn có mơ hồ điên cuồng trong đó.

Thẳng đến khi đến gần,ông chủ Trương mới phát hiện những người này cũng không phải đến tay không, trong tay bọn họ không phải cầm đòn gánh thì chính là gậy to, còn có người cầm gậy trúc phơi quần áo.

“Các người……”

Ông chủ Trương không biết vì sao không hiểu lý do tự nhiên cảm thấy hoảng hốt lên, một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

Đám người rốt cuộc ngừng lại, bọn họ cũng không có nói chuyện, chỉ là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh giống như bởi vì sợ hãi nên chờ người khác ra tay trước.

Lúc này ông chủ Trương đã nhìn ra, nhóm người này điều đến vì ông ta, trên mặt ông ta không còn một hột máu,không dám nói nhiều nữa,thầm nghĩ làm sao để trốn về nhà để hỏi rõ ngọn nguồn.

Tuy rằng đám người ngăn chặn đường về nhà của ông ta nhưng khi ông chủ bản muốn qua họ vẫn mở đường cho ông ta qua

Một số người đang trốn tránh, càng sợ tới mức run cầm cập, hốt hoảng bối rối chạy ra phía ngoài loạn lên,đường ngã tư vốn không rộng không thể chứa nhiều người như vậy,tiếng kêu thảm thiết cùng kêu rên nhất thời không dứt bên tai,cả đám người rơi vào một mảnh hỗn loạn.

Trong lòng ông chủ Trương vui vẻ, vội vàng đi nhanh hơn, muốn nhân cơ hội đi nhanh qua đám người, sau đó khi ông ta sắp thoát khỏi thì không biết ai kêu to một tiếng:“Đừng cho ông ta chạy,ông ta là yêu quái đó!”

Có người phụ họa,“Đúng vậy!Hôm nay không thể để ông ta chạy thoát được, về sau chúng ta làm sao có thể sống yên ổn qua ngày.”

Trong đám người có một bác gái quát to:“Ai nha,Nhị Ngưu nhà tôi chết thảm quá, đều là trước mắt ông trời giết người đó,tôi liều mạng với ông ta.”

Có một giọng trẻ tuổi nghi ngờ,“Ủa thím Tam,Nhị Ngưu nhà thím không phải uống rượu chết sao?”

“Cậu biết cái rắm gì, nếu không phải yêu quái trước mắt này làm cho lòng người hoảng sợ, Nhị Ngưu nhà tôi trung thực như vậy cả ngày sẽ đi uống rượu giải sầu sao?”

“……”

Có người đi đầu đánh không ngừng,mọi người trong lúc nhất thời quên đi sợ hãi vây quanh ông chủ Trương.

Sắc mặt ông chủ Trương xanh mét, nội tâm sợ hãi đến cực độ,ông ta không biết thường ngày mấy người này nhát gan sợ phiền phức, sao hôm nay lại trở nên thô bạo như vậy,thậm chí còn nói ông ta là yêu quái,lại còn muốn đánh chết mình.

Nhưng biết rõ bản thân mình hình như xưa nay đối với những người này cũng không tệ, vì sao họ lại hận mình muốn mình chết như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có.

Ông chủ Trương không nghĩ ra,ông ta cố nặng ra nụ cười, tận lực ôn hòa cười nói:“Cái gì mà yêu quái, các người lầm rồi, tôi là người mà.”

Mà ông chủ Trương lúc này cười trong mắt mọi người lại càng có vẻ khủng bố.

“Oành!”

Gáy ông chủ Trương bị nhận một đòn nghiêm trọng, trước mắt bỗng tối đen, trực tiếp quỳ gối xuống đất.

Ông ta không kịp kêu thảm thiết thì nhìn thấy đám người vọt tới cầm gậy gỗ, đòn gánh, sào phơi đồ…… Toàn bộ đánh lên người ông ta.

Những người này điên rồi.

Ngay cả cơ hội đánh trả ông chủ Trương cũng không có,ông ta từ bắt đầu đau đớn kêu to đến giãy dụa xin tha,sau đó chết lặng rên rỉ, chỉ còn hô hấp đứt đoạn

Trong đám người vang lên một tiếng khóc rống tê tâm liệt phế, cha Trương không biết từ đâu đến, chen vào đám người xông qua,ông lão gù lưng, mở ra hai cánh tay gầy yếu muốn ngăn cản mọi người tiếp tục thương tổn con trai mình.

Nhưng mọi người căn bản không để ý tới cha Trương,lão liền bị đánh ngã xuống.

Trong nháy mắt hai cha con đã nằm trên vũng máu hấp hối.

Thời điểm Lưu Sở dẫn người đuổi đến thì nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Mắng một tiếng, Lưu Sở cố gắng dùng sức mạnh cầm cây trúc đang cắm vào người ông chủ Trương rút ra.

Những người chung quanh đều rơi vào trạng thái lặng yên, dưới đất toàn là máu màu đỏ, ông chủ Trương không có hiện nguyên hình,ông ta thật là người chứ  không phải yêu.

Tại sao có thể như vậy?

Ông chủ Trương rõ ràng đã chết tại sao ông ta lại sống lại? Yêu quái đâu?

Mọi người vứt đồ trong tay, không ngừng phát run.

Hoàng Đan đến sau Lưu Sở nhìn những người trên đường, rồi nhìn hai cha con đang nằm trên mặt đất,cả người chợt phát lạnh.

Cậu phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi, thời đại này đáng sợ hơn nông thôn nhiều quá.

Đến giờ phút này, Hoàng Đan chỉ mới có thể đuổi kịp kế hoạch mà con yêu quái đó đã bày sẵn.

Ông chủ Trương và cha mình được đưa đến chỗ đại phu để chữa trị.

Đại phu nói ông chủ Trương không được.

Lưu Sở đỡ vai ông chủ Trương,nâng ông ta lên một chút,kêu vài tiếng.

Hô hấp ông chủ Trương đứt quãng:“Lưu…… Lưu bộ đầu…… Tôi…… Tôi……”

Lưu Sở biết ông ta muốn nói cái gì:“Ông là người, không phải yêu, là người trên thị trấn sai lầm.”

Ông chủ Trương  cầm chặt ống tay áo Lưu Sở,“Sai…… Bọn họ…… Bọn họ…… Sẽ có báo…… Báo……”

Câu nói kế tiếp bị một ngụm máu lớn thay thế được.

Lưu Sở lấy tay áo lau máu cho ông ta:“Đêm đó đầu và bộ xương trong phòng ông là như thế nào?”

Ông chủ Trương không ngừng ho ra máu, nói sau khi ông ta cùng người khác tách ra quay về bên trong phòng mới nhìn thấy mấy cái đó.

Mày Lưu Sở cau lại, cũng chính là khi bọn họ đang bàn bạc nói chuyện thì có người đem đầu và bộ xương bỏ vào.

Lúc ấy bọn Tứ Mao đều cùng một chỗ, có thể làm chứng lẫn nhau, bên trong tửu lâu chỉ có một đầu bếp và giúp việc nhà bếp phụ trách nấu cơm thôi.

Đầu bếp là người của bà chủ Đới.

Lưu Sở hỏi,“Lúc đó tại sao ông không gọi người”

Ông chủ Trương lại ho ra máu, trong cổ họng ông ta phát ra ô ô:“Tôi…… Tôi mở cửa ra…… Nhìn thấy một người đứng ở cửa……”

Ánh mắt Lưu Sở chợt ngưng,“Ai?”

Ông chủ Trương lắc đầu, nói hành lang là tối, ông ta không thấy rõ, chỉ nghe được một mùi kỳ quái.

Lưu Sở hỏi:’’Còn có thứ gì sao?”

Ánh mắt ông chủ Trương bỗng nhiên trợn mắt:“Có…… Là…… Là……”

Ông ta phun ra một ngụm máu,người ngã xuống.

Trước ngực Lưu Sở toàn là máu, hắn ngồi ở trên ghế, nửa ngày không nhúc nhích.

Tứ Mao tiến đến nói:“Lão đại,ông chủ Trương chết rồi.”

Lưu Sở nói,“Đúng vậy, chết rồi.”

Hắn nhếch môi cười, cười châm chọc:“Không phải chết trong tay yêu quái mà là chết trong tay đồng loại.”

Tứ Mao bình thường nói nhiều,lẻo mép, lúc này giống như người câm không biết nói cái gì cho phải.

Lưu Sở kêu Tứ Mao đi sắp xếp hậu sự cho ông chủ Trương, hắn đi phố Nam,hỏi thăm đầu bếp tửu lâu

Đầu bếp và mẹ mình trên đường đi xảy ra sự cố, người khác không giúp đỡ chỉ ở đó nhìn.

Lưu Sở đi, một ngụm trà đều chưa uống, đi thẳng vào vấn đề.

Giúp việc nhà bếp trả lời giống như lúc chuyện xảy ra: “Tôi bận rộn xong thì đi ngủ.”

Lưu Sở hỏi về bà chủ Đới:“Ông làm ở tửu lâu hơn năm năm,ông cảm thấy bà chủ Đới là người thế nào?”

“Khôn khéo,nhanh nhẹn.”

Đầu bếp nói,“Bà chủ so với đàn ông cũng rất giỏi.”

Lưu Sở nói,“Chính xác,bà ấy là một người phụ nữ một mình chống đỡ một tửu lâu lớn như vậy, năng lực đúng là không nhỏ.”

Đầu bếp nghe Lưu Sở cũng cho rằng như vậy thì nói qua nói lại nói đến chuyện này.

“Tôi nghe mấy người phía trước nói,có một khoản thời gian trước bà chủ Đới  không biết làm sao mà luôn vứt đồ bừa bãi.”

Lưu Sở nói giỡn,“Đàn bà có tuổi, sẽ có một ít bệnh trạng.”

Đầu bếp không tán đồng,“Lưu bộ đầu,bà chủ nhà tôi cũng còn trẻ tuổi mà.”

“Nói cũng đúng bộ dạng thướt tha của bà chủ Đới rõ như ban ngày mà.” Lưu Sở sờ cằm,“Vậy cái đó là xảy ra chuyện gì?”

Đầu bếp nói không hiểu được, thật sự quái lạ.

Lưu Sở rời khỏi nhà đầu bếp, đem tình tiết liên quan vụ án sửa lại một chút.

Lúc ấy bà chủ Đới cung cấp một manh mối, nói là ở hành lang từng nhìn thấy lão phu nhân.

Lão phu nhân thề thốt phủ nhận.

Giữa hai người bọn họ, có một đang nói dối.

Hiện tại, điểm đáng ngờ là bà chủ Đới.

Lưu Sở đến chỗ bà chủ Đới.

Chỗ ở bà chủ Đới rất yên lặng, còn rất khác biệt.

Tỳ nữ dẫn Lưu Sở đến xuân viên.

Bà chủ Đới lão đang bên trong hoa viên ngắm hoa, trên người cô ta vẫn xịt nước hoa như trước, nồng đậm gay mũi.

“Nghe nói ông chủ Trương chết.”

Lưu Sở ngồi bên cạnh bàn đá:“Đúng.”

Mặt bà chủ Đới lộ sự bất an:“Lúc trước chúng ta thương lượng bỏ vốn bị yêu quái biết, nó mới bắt ông chủ Trương cho chúng ta một lời cảnh cáo chăng.”

Cô ta vung khăn:“Aiiii, tôi với nói với anh nha, Lưu bộ đầu, tôi hối hận chết.”

“Sớm biết không để các người đển tửu lâu của tôi như vậy,tôi sợ yêu quái đến tìm tôi tính sổ.”

Lưu Sở nói:“Sao bà chủ Đới khẳng định là yêu quái làm?”

“Mọi người đều như vậy nói mà.”

Bà chủ Đới dựa vào trong lòng Lưu Sở:“Lưu bộ đầu,anh phải bảo vệ tôi nha.”

Lưu Sở chỉnh tư thế cô ta lại: “Bà chủ Đới một tay kinh doanh tửu lâu lớn như vậy, thủ đoạn hơn người, thủ hạ dị sĩ tài ba muốn ít cũng không được, nào còn cần tới một bộ đầu nho nhỏ như tôi.”

Ánh mắt Đới câu người,“Ai cũng kém kém anh hết.”

Lưu Sở thuận miệng hỏi,“Bà chủ Đới trí nhớ tốt không?”

Bà chủ Đới  cười rộ lên,đẹp động lòng người:“Không phải tôi nói mạnh miệng, trí nhớ tôi tốt hơn bất cứ ai,chuyện mười mấy hai mươi năm trước tôi đều nhớ rất rõ ràng.”

Lưu bộ đầu bị mùi trên người cô ta làm cho muốn buồn nôn:“Bà không hiếu kỳ sao,ông chủ Trương quay trở về vậy bộ xương trong phòng là của ai?’’

Bà chủ Đới nói,“Lưu bộ đầu thật thích nói giỡn, tôi mở một tửu lâu, làm sao hiểu được chuyện phá án.”

Cô ta mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu lam, hơi giạng chân ra, eo hơi chút vặn vẹo, đổi tư thế ngồi quyến rũ,lộ ra một cái chân, có thể muốn mạng người.

“Anh tới nơi này không phải là muốn tôi à?”

Lưu Sở bóp mặt cô ta,trơn trượt bóng loáng, hắn nghĩ tới mặt của thiếu gia.

Đều rất bóng loáng,nhưng khuôn mặt trước mặt này không cho hắn nhiều cảm xúc.

Lưu Sở mày nhíu nhíu, vẻ mặt ngẩn người.

Hắn giống như gặp phải một chuyện khó hiểu, không nghĩ ra được.

Bà chủ Đới thừa dịp người đàn ông sững sờ, cánh tay ôm lên cổ hắn thổi bên tai hắn.

“Lưu bộ đầu, ở lại được không?”

Lưu Sở nắm lấy cánh tay như vừa đụng phải thứ dơ bẩn nào đó:“Bà chủ Đới,xin tự trọng.”

Đuôi lông mà của bà chủ Đới không còn phong tình nữa:“Anh đối với tôi không có hứng thú, còn đến chổ của tôi làm gì?”

Lưu Sở vỗ vỗ vai,“Bộ xương kia phát hiện ở tửu lâu,bà cho rằng không cần quan tâm lo lắng gì sao?”

Bà chủ Đới trầm mặt gọi tỳ nữ,“Hương nhi, tiễn khách!”

Cô ta không ra lệnh đuổi khách, Lưu Sở cũng không ở lại.

Sau khi đi ra,hô hấp Lưu Sở đều thông thuận,người đàn bà này có hai điểm đáng ngờ.

Đàn bà là khó đối phó nhất.

Sau khi Ông chủ Trương chết không lâu,cha Trương cũng không chống đỡ nổi nên đã xuống dưới hoàng tuyền tìm con trai.

Mọi người cứ theo như sinh hoạt bình thường, bên trong cửa hàng có khách hàng ra ra vào vào,tiếng rao hàng của đám tiểu thương liên tục vang lên,trên thị trấn lại được bao phủ một tầng sương mù.

Ai cũng không nhắc đến chuyện ông chủ Trương.

Trên thị trấn trên mọi người đều gặp một bà lão, là mẹ ông chủ Trương,bà lão mỗi ngày đều ở trên đường lắc lư qua lại, trong miệng thì  lải nhải lẩm bẩm,ai kêu bà lão đều không lên tiếng trả lời.

Nói là điên rồi.

Hoàng Đan có một lần gặp được bà lão,cậu không nghe rõ tiếng lải nhải của bà lão.

Bà lão như là muốn tách biệt riêng ra khỏi thôn trấn này,từ sau khi chồng bà và con trai chết, người trên thị trấn này chết hay sống đều không liên quan gì đến bà lão.

Hoàng Đan theo một đoạn,thấy bà lão muốn ngã sấp xuống, liền chạy qua đỡ một chút.

Bà lão không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, trong miệng nói cũng không ngừng.

Hoàng Đan cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo leo lên mắt cá chân, nháy mắt ngưng tụ thành băng đao ra sức chui vào trong lòng cậu.

Khi cậu phục hồi tinh thần, bà lão đã biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Trên đường vẫn vô cùng náo nhiệt phồn hoa mà tươi đẹp, người lớn thì cười cười nói nói, bọn nhỏ thì hi hi đùa giỡn.

Hết thảy đều là yên lòng tự nhiên như vậy,cảm giác Hoàng Đan lại càng trở nên thận trọng.

Cậu rời khỏi đường Đông, cố tình vòng qua vũng máu của cha con ông chủ Trương.

Mà nơi đó là vị trí tốt nhất trên đoạn đường, bình thường mỗi ngày sáng sớm đều có mấy người buôn bán nhỏ tranh giành, lần này cũng không ngoại lệ.

Hôm nay giành được là người bán điểm tâm nhỏ đang rao to ở đằng kia.

Hoàng Đan nhận ra người buôn bán nhỏ đó là người cầm gậy trúc đâm vào trong ngực ông chủ Trương.

Nếu là Lưu Sở tới chậm một chút,cha con ông chủ Trương chắc đã bị đâm thành tổ ong luôn rồi.

Hai mắt Hoàng Đan nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút,tâm tính đối phương quả thật rất đáng sợ.

Cậu đi đến khi đường Đông,khi đi ngang qua Diệp phủ chần chờ một chút cất bước đi vào.

Trong đại sảnh,cha Diệp không biết vì chuyện gì mà cãi nhau với Bạch Oanh,khi hạ nhân đến bẩm báo thì mới dừng lại.

Bạch Oanh ôm con trai đi ra ngoài.

Ánh mắt Hoàng Đan qua Bạch Oanh thì nghe được giọng nói cha Diệp:“Hiền chất,ngồi đi.”

Hạ nhân đem trà rồi rời đi, trong đại sảnh biến thành im lặng.

Hoàng Đan thổi thổi nước trà, chờ cha Diệp mở miệng trước.

Cha Diệp thở dài:“Trên thị trấn không giống như lúc trước nữa.”

“Chuyện ông chủ Trương, hiền chất cũng nghe nói rồi?”

Hoàng Đan nói:“Con ở đó.”

Diệp phụ ngạc nhiên, lại thở dài,“Lòng người khó lường.”

Ông aiii một tiếng, mặt đầy hối hận, tự trách,“Không nên gọi Lam Lam trở về.”

Hoàng Đan trầm mặc.

Cha Diệp bỗng nhiên nói,“Hiền chất, không bằng con và Lam Lam trở lại nước ngoài đi?”

“Bên trong thế hệ trẻ bây giờ, bá phụ chỉ yên tâm giao Lam Lam cho con thôi.”

Ông nói đến nước này,ý tứ điều rất rõ ràng.

Chỉ cần Hoàng Đan đáp ứng thì chính là con rể Diệp gia.

Diệp Lam và cậu cử hành hôn lễ xong sau đó rời khỏi đây, như vậy cha Diệp mới an tâm.

Hoàng Đan nói:“Bá phụ,con không thể đi.”

Cha Diệp dường như dự đoán được cậu sẽ nói như vậy,“Nếu con lo lắng cho bà nội mình thì bá phụ có thể thay con chăm sóc.”

Hoàng Đan nói cậu không yên lòng.

Cha Diệp lại nói vài câu,thấy thanh niên làm sao cũng không lay được,thì tạm thời dừng tay:“Hiền chất,để bác sai hạ nhân dẫn con đi đến chỗ Lam Lam.”

Hoàng Đan tìm cớ rời đi,cậu đến xem cha Diệp, ôm hi vọng phát hiện khác thường, về phần Diệp Lam, e là vẫn còn mục đích muốn chạy trốn khỏi Diệp gia để tìm người kia.

Cậu còn chưa có nghĩ ra cách giúp đỡ nên không gặp mặt.

Rời Diệp phủ, Hoàng Đan dẫn mấy hạ nhân mà lão bà bà sắp xếp đi thêm mấy vòng sau đó trở về phủ.

Khi tới cửa, Hoàng Đan liếc thấy trong tầm mắt có một góc áo màu đen,cậu bảo hạ nhân đứng tại chỗ chờ, còn bản thân bước nhẹ qua:”Lưu bộ đầu.”

Lưng Lưu Sở đang tựa vách tường, ôm đao, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, thình lình nghe được tiếng gọi, hắn bị dọa nhảy dựng lên.

Thấy người tới, Lưu Sở đứng thẳng thân mình, bước đi nhanh chóng, thoáng cái đã không nhìn thấy được bóng lưng.

Hoàng Đan,“……”

Tình cảnh này giống như đã từng quen biết, Lưu Sở đang trốn cậu.

Hoàng Đan không nghĩ nhiều.

Qua nửa tháng, chuyện yêu quái vẫn chưa làm rõ, bộ xương ở tửu lâu rốt cuộc là ai,người thì lại có chuyện.

Ổ thổ phỉ Tri Lĩnh trước kia bị tiêu diệt, có mấy con cá lọt lưới đến trấn.

Hoàng Đan đi ra ngoài không xem lịch,gặp thổ phỉ đang giết người cướp của, may mắn cậu mang theo súng.

Dù sao gần đây không yên ổn, làm như vậy có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người khác.

Trước khi chuyện xảy ra trước mắt, cậu đã nghĩ như vậy.

Đến khi chuyện xảy ra, Hoàng Đan mới hiểu được,nghĩ nhiều nhưng không dùng được bao nhiêu là như thế nào.

Bởi vì cậu biết được mình chính là đồng đội heo trong truyền thuyết.

Lưu Sở tại cùng tên cái thổ phỉ đánh nhau, bóng dáng một nhóm người đánh nhau quá nhanh, thay đổi liên tục.

Hoàng Đan ngắm chuẩn một lát, một phát bắn ra, nhưng mà bắn không trúng thổ phỉ, người trúng đạn lại là Lưu Sở.

Lưu Sở:“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.