Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 13: Phần vỏ của sủi cảo hương tỏi ăn thật ngon…



Hà Nại nghe hai người phía trước bàn tán, không nhịn được mở miệng hỏi: “Xin hỏi, sao các người biết Tôn Hối và bác sĩ Tô là một đôi?”

Hai y tá nghe thấy thì quay đầu lại, ai ngờ lại gặp được soái ca nên ngượng ngùng hỏi: “Anh là bạn của bác sĩ Tôn sao?”

“Vâng, vâng.” Hà Nại nói, vồ vồ sau gáy.

Bởi vì Hà Nại luôn mặc đồ bình thường, cũng không giống với người trong bệnh viện, hai tiểu y tá liền đơn thuần thả lỏng tinh thần.

“Bởi vì hai ngày trước chúng tôi thấy bọn họ cùng nhau đi ra từ một khách sạn lớn, đó là khách sạn cao cấp a, còn có cả người sai vặt chuyên đẩy hành lí! Hơn nữa ở trong nhà hàng, bác sĩ Tôn còn lấy áo khoác của mình khoác lên người bác sĩ Tô.”

“Tôi đã nói bác sĩ Tôn là người đàn ông lãng mạn mà cô không tin.” Y tá còn lại có dáng người hơi cao mặt đầy hâm mộ nói.

“Bởi vì tôi muốn thấy nhỏ y tá Tiếu kia tưởng bở một phen, ” y tá hơi lùn lập tức phản bác, “Tôi thấy con nhỏ đó mỗi ngày đều mua sủi cảo cho bác sĩ Tôn ăn, bác sĩ Tôn khách khí nên nhận lấy, còn ám chỉ muốn bác sĩ Tôn mời nó ăn cơm, ai ngờ bác sĩ Tôn lại ngây ngốc khen sủi cảo ăn rất ngon, hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ của nó.”

Hà Nại lập tức minh bạch được đống sủi cảo trong bụng mình… Bất quá phần lớn sủi cảo kia đều là sủi cảo hương tỏi, thì ra cái người được gọi là y tá Tiếu này theo đuổi Tôn Hối lâu như vậy rồi mà vẫn không biết anh ta ghét ăn tỏi a ~

Không hiểu sao phiền muộn của Hà Nại vơi đi không ít, hiện tại cậu đã biết Tôn Hối không thích ăn tỏi, sau này sẽ tránh xa thứ này ra, mời Tôn Hối ăn cái khác.

“Theo tôi thấy, không phải bác sĩ Tôn không hiểu, mà là trong lòng đã có người mình yêu đi, còn Tiểu Tiếu cứ muốn sáp sáp lấy bác sĩ Tôn. Mà bác sĩ Tôn thì tính tình rất tốt, nên không tiện làm cho nhỏ đó mất mặt.” Y tá dáng người cao cao nhún vai nói.

“Phải đó, bác sĩ Tôn rất tốt. Nhưng chỉ cần nghe thấy mùi tỏi liền muốn ói, vì không muốn lãng phí thức ăn nên đã đem số sủi cảo đó cho một bệnh nhân ăn hết.” Y tá lùn lùn bĩu môi “Bất quá, tôi nghe nói bệnh nhân đó một ngày ba bữa đều bắt bác sĩ Tôn đem cho mình.”

Hà Nại vừa nghe câu này, sốt sắng lấy túi đồ đang ở bên tay trái cầm qua tay phải.

“Tôi cũng có nghe nói, bệnh nhân kia rất thích xoi mói, ai, bác sĩ Tôn quá tốt bụng rồi.”

Hà Nại lau mồ hôi lạnh, mình xoi mói khi nào? Chỉ là mình không thích ăn rau hẹ nên mới nhờ Tôn Hối lấy ra giùm thôi mà…

Y tá lùn lùn đột nhiên nhìn Hà Nại, nói: “Mấy lời vừa rồi anh không được nói cho bác sĩ Tôn biết nha ~ “

Hà Nại vội gật đầu: “Được, được.”

“Đúng rồi, chắc là anh không biết chuyện này đâu nhỉ?” y tá lùn lùn mặt thần bí đối Hà Nại nói “Sáng nay bác sĩ Tôn vừa mới làm xong một ca giải phẫu thì bị kéo đi phẫu thuật cho một đại ca xã hội đen nào đấy, anh ấy không nói hai lời liền tiếp nhận ca phẫu thuật đó. Anh nhìn thử đi, trước cửa phòng phẫu thuật có nguyên một đám người đen thui từ đầu tới chân, nếu như không may xảy ra chuyện gì, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho bác sĩ điều trị chính.”

“A? Vậy làm sao bây giờ?” Hà Nại lo lắng hỏi, như vậy không phải Tôn Hối sẽ rất nguy hiểm?

Nhưng hai y tá này lại không chút nào lo lắng, còn cười nói: “Ha ha, không sao đâu, bác sĩ Tôn rất giỏi.”

‘Keng ~’ thang máy vang lên một tiếng, cửa mở.

“Chúng tôi đến nơi rồi, rảnh rỗi thì tới tìm bọn tôi nga, bọn tôi ở bên khoa sản.” Y tá lùn lùn nhiệt tình nói với Hà Nại.

Hà Nại không biết trả lời như thế nào, sờ sờ gáy cười khúc khích đáp lại vài tiếng, sau đó thang máy đóng lại tiếp tục đi lên.

Lúc Hà Nại trở về thì thấy có một y tá ở trong phòng bệnh của mình, y tá này Hà Nại chưa từng gặp. Dung mạo nhìn qua trông rất được, bất quá sắc mặt cô ta không vui vẻ gì.

Y tá kia vừa nhìn thấy Hà Nại, đã tức giận hỏi: “Cậu chạy đi đâu đấy?!”

“Tôi đi ra ngoài…”

“Tôi đâu có đui, đương nhiên là biết cậu đi ra ngoài!” Y tá tức giận nói, “Được rồi, khỏi cần giải thích, cậu là bệnh nhân thì an phận chút đi, đừng có mà chạy lung tung như thế!”

Hà Nại bị cô ta giáo huấn có hơi sửng sốt một chút, y tá kia hoàn toàn không cho cậu cơ hội giải thích.

“Hảo, tôi đến đưa cơm cho cậu, nhớ nói cho bác sĩ Tôn biết!” Y tá nói xong liền vênh váo đắc ý đi ra ngoài, ngay cả một cái liếc mắt nhìn Hà Nại cũng không thèm.

Hà Nại vội vã trả lời: “Không, không cần, tôi tự ra ngoài mua được.”

“…” Y tá quay đầu lại lườm Hà Nại một cái, ngày càng mất hứng, “Thì coi như cơm chiều hay cơm tối gì đó cũng được, tôi sẽ không tới đưa cho cậu lần nào nữa đâu. Nhưng mà cậu phải nói với bác sĩ Tôn là tôi mang cơm đến!”

“Há, biết rồi…”

Y tá nghe Hà Nại đáp, xoay người rời đi.

Tuy rằng y tá này thái độ ương ngạnh lại ác liệt, thế nhưng tâm trạng bức bối tối tăm khó chịu của Hà Nại đều mất sạch, thì ra Tôn Hối vẫn còn nhớ tới mình, còn nhờ người khác đem cơm cho mình nữa, đúng là người tốt mà. Hà Nại cười ngây ngô đi đến bàn ăn, nhìn hộp cơm lớn mà y tá kia đem đến, rồi lại nhìn hai phần sủi cảo mà mình mới mua, liền không nhịn được phát sầu.

Nằm viện cũng được xem như là một quá trình vỗ béo, mỗi ngày chỉ việc ăn rồi ngủ, nằm im không nhúc nhích. Hồi sáng Hà Nại soi gương mới phát hiện ra, bình thường khuôn mặt cậu luôn gầy gò xanh xao thiếu sức sống, tay chân ốm nhách chỉ da bọc xương. Nhưng bây giờ ngay cả khuôn mặt và chân tay đều mềm mại, bắt đầu có da có thịt. Nếu không mau chóng xuất viện, thì Hà Nại cũng không dám tưởng tượng đến lúc mình mập lên sẽ có bộ dạng như thế nào.

Tuy nói là xuất viện, nhưng Hà Nại bỗng nhiên có chút không nỡ. Mình và Tôn Hối mỗi ngày đều làm việc bận rộn, hơn nữa thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật lại chưa chắc được nghỉ, xuất viện rồi ai cũng bận tối tăm mặt mũi, không biết một tuần có thể gặp nhau được mấy lần… Trên cơ bản là người ta không rảnh để gặp mình.

Hết cả một buổi trưa Tôn Hối cũng chưa tới, Hà Nại cố gắng ăn ăn ăn, thật không dễ gì để ăn hết cái hộp cơm chiên của cô y tá kia, lại còn phải ngốn luôn tận hai phần sủi cảo. Khí trời ấm áp, có lẽ tối nay thời tiết sẽ thay đổi. Hà Nại nhìn nhìn, cảm thấy sủi cảo rất giống bắp tay trắng trắng mềm mềm của mình, không nỡ ăn a!

Cuối cùng Hà Nại đem toàn bộ vỏ ngoài của sủi cảo tách ra, đem toàn bộ nhân bên trong ăn hết, no đến mức Hà Nại chỉ muốn nằm trên giường xem ti vi không muốn động đậy. Sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, Hà Nại đột nhiên nghĩ đến vấn đề phát phì, liền vội vàng ngồi dậy.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Tôn Hối mệt mỏi lê bước chân đi vào.

“Tôi nghe nói Tiểu Tiếu đã đem cơm cho cậu rồi, nên không mang thức ăn đến.” Tôn Hối hài lòng nhìn trên bàn Hà Nại có không ít thứ.

“Ừ, tôi đã ăn rồi. Anh có mệt không? Mau ngồi xuống nghỉ chút đi.” Hà Nại vội vàng đem cái ghế dưới giường lôi ra, hướng Tôn Hối vẫy vẫy tay.

“Nghe nói buổi trưa cậu mang đồ ăn đến cho tôi, là cái gì vậy?”

“Hức, là sủi cảo hương tỏi, tôi không biết là anh không thích ăn tỏi…” Hà Nại ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Sau khi tôi biết được, liền đem tụi nó ăn hết.”

“Ừ.” Tôn Hối nhìn mấy cái hộp để trên bàn, nhanh chóng cầm lấy đôi đũa mà Hà Nại đã dùng qua gắp một miếng gì đó màu trắng trắng lên.

Hà Nại nhìn thấy lập tức kêu to lên: “A!!! Đừng ăn!!”

Tôn Hối nhíu mày: “Tôi đói muốn chết rồi, cũng không chê đũa này cậu đã dùng qua.” Nói xong không chút do dự liền nhét vào miệng.

“Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói đó là lớp vỏ của sủi cảo hương tỏi…”

Tôn Hối dừng một chút, không nuốt xuống cũng không phun ra, nhướn mày khó hiểu hỏi: “Lớp vỏ của sủi cảo hương tỏi?”

“…Tôi ăn hết phần nhân rồi, ” Hà Nại áy náy nói, “Xin lỗi, xin lỗi!! Sọt rác bị y tá đem đi rồi, anh mau đến nhà vệ sinh ói ra đi.”

Kỳ thực Hà Nại không có nghĩ đến vấn đề của đôi đũa, lúc nghe Tôn Hối nói cậu mới cảm thấy quẫn bách, mặc dù Tôn Hối không chê đũa mình đã dùng qua, nhưng trong lúc tách nhân ra, Hà Nại đã ngậm ngậm cắn cắn hết tất cả phần vỏ của sủi cảo… Tôn Hối là người khiết phích, chờ lát nữa anh ta kịp phản ứng lại chắc chắn sẽ mắng chết cậu. (ha ha ha, cưng cứ xem như là trao nước miếng gián tiếp đi, không sao đâu =)))

Trong lòng Hà Nại nghĩ như vậy, nên lập tức bổ nhào xuống giường lấy nước ấm, nói: “Anh đi nhả ra trước đi, tôi rót nước cho anh súc miệng.”

Tôn Hối nhìn Hà Nại bộ dáng căng thẳng, không thèm quan tâm mà nuốt miếng vỏ sủi cảo xuống “Cậu mua sủi cảo hương tỏi cho tôi, sau đó lại ăn đi phần nhân?”

“Sao anh lại nuốt xuống rồi?!” Hà Nại đang cầm bình nước, thấy cảnh này liền gấp đến độ xém chút nữa làm rớt bình nước đập vào chân mình.

Tôn Hối không giải thích được nói: “Cậu mua sủi cảo cho tôi, sau đó liền ăn hết nhân, bây giờ ngay cả phần vỏ tôi cũng không được ăn?”

“Không phải ” Hà Nại hoảng loạn cấp tốc rót nước cho Tôn Hối: “Thì không phải anh ghét nhất hương tỏi sao,… Hơn nữa tôi cũng đã ăn qua.” (Chồng cưng còn không ngại, cưng ngại cái gì, vợ ăn nhân chồng ăn vỏ, chuyện bình thường thôi mà, hê hê:v)

“Đã nói là tôi không chê cậu rồi mà.” Tôn Hối tiếp nhận ly nước từ Hà Nại, lắc lắc mấy cái sau đó đổ vào cái chậu dưới bàn, “Rửa sơ thêm lần nữa.”

“Ừm.” Tôn Hối nói làm cho Hà Nại ngượng ngùng, ngoan ngoãn tiếp nhận cái ly, rót nước ấm rửa lại thêm lần nửa, “Nhưng mà, không phải anh không thích ăn tỏi…”

“Ai nói thế.” Tôn Hối ăn thêm một miếng nữa liền bỏ đũa xuống, uống một hớp nước mà Hà Nại đưa qua, “Chẳng qua là tôi cảm thấy mùi của nó rất nồng, ăn xong súc miệng nhiều chút là được.”

Hà Nại vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, “Nhưng mà Tô Tuyết nói…”

“Tin tình báo của cô ta không chính xác.” Tôn Hối mệt mỏi ngã lên giường Hà Nại “Hôm nay làm tới hai ca phẫu thuật, mệt chết tôi…”

Thực tế thì đúng là Tôn Hối không quá yêu thích mùi tỏi, nhưng không có khoa trương đến như vậy. Lí do có cái lời đồn kia đều là vì Tôn Hối đem sủi cảo hương tỏi mà y tá Tiểu Tiếu mua cho mình mang đến cho Hà Nại ăn, kết quả y tá Tiểu Tiếu cùng một đám người hâm mộ chạy đến chất vấn anh, thiếu chút nữa còn đánh nhau, lúc đó anh chỉ có thể tìm đại lí do nào đó để lấp liếm cho qua, cho nên nguyên cái bệnh viện này trừ Hà Nại ra thì ai cũng biết tin đó, đều cho là Tôn Hối cực kì ghét ăn tỏi. Như vậy cũng tốt, bây giờ nghe được mùi tỏi nồng nặc trên người Hà Nại, có lẽ mùi này sắp trở thành hương vị tiêu chí của anh rồi.

Hà Nại đi tới định ngồi xuống bên cạnh Tôn Hối, ai ngờ Tôn Hối nghiêng người nằm xuống, gối lên gối đầu của Hà Nại, “Tôi mượn chỗ này nghỉ ngơi một lát.”

“Vậy tôi ngồi ở đâu?”

Tôn Hối mệt tới nổi không muốn mở mắt, lười biếng nói: “Ngồi trên ghế hoặc chỗ này.” Nói, Tôn Hối vỗ vỗ chỗ trống sau lưng mình.

Hà Nại suy nghĩ một chút, quyết định không để mình ủy khuất, liền đi vòng qua ngồi xuống giường, Hà Nại ngẫm lại vẫn không muốn mình chịu thiệt, liền đổ người ngã phịch xuống giường. Nhưng mà giường bệnh khá nhỏ, Tôn Hối đã chiếm hơn nửa cái giường, hơi nhích ra một chút, cả người liền muốn rớt xuống đất.

Ngay lúc này, Tôn Hối trở mình vươn tay ôm lấy eo Hà Nại, mà Hà Nại giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng, liều mình ôm chặt cổ Tôn Hối không buông tay.

Tôn Hối hơi hơi ngồi dậy, đem Hà Nại kéo vào, sau đó liền tiếp tục nằm xuống, thế nhưng tay còn đặt ở eo Hà Nại. Hà Nại đã rút tay về, nhưng cảm giác được tay Tôn Hối vẫn còn ôm lấy mình, không được tự nhiên uốn éo, Tôn Hối lại nói: “Đừng nhúc nhích, lát nữa lại ngã xuống bây giờ.”

“Ừ.” Hà Nại không dám động.

Tôn Hối thật sự là rất mệt mỏi, dưới mắt là hai vòng đen kịt như gấu trúc, ngay cả âm thanh cũng khàn khàn uể oải. Hiện tại hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, cùng chen chúc trên một cái giường nhỏ, tư thế này muốn bao nhiêu ám muội thì có đủ bấy nhiêu.

Hà Nại nhìn Tôn Hối nằm trước mặt mình thì có chút lúng túng, cảm thấy hối hận vì sao lúc nãy mình lại muốn nằm xuống chứ. Nhưng mà bây giờ Tôn Hối đang ngủ, Hà Nại nghĩ nghĩ vẫn là không nỡ đánh thức anh, chỉ có điều ánh mắt luôn trông về phía cửa, mỗi lần nghe thấy có tiếng động bên ngoài, cả người Hà Nại liền căng cứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.