Đem thịt để trong tủ lạnh của Tô Tuyết, lúc này Hà Nại mới yên lòng, không khí nóng nực như vậy, nếu để thịt bị thiu hay có mùi chua thì quá lãng phí.
Vừa đóng cửa tủ lạnh lại, Tô Tuyết thấy quần áo Hà Nại có vài vết dơ. Tô Tuyết vốn cảm thấy mình cho Hà Nại vào nhà ngồi chờ Tôn Hối trở về đã là hết lòng quan tâm lắm rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện lúc trước đã sớm qua, y đã suy nghĩ thông suốt. Hiện tại Tôn Hối là thật lòng với Hà Nại, hơn nữa còn yêu thương hết mực. Mình cần gì phải vì chuyện cũ mà canh cánh trong lòng…
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Tuyết trở nên sáng sủa phóng khoáng, không còn khúc mắt với Hà Nại nữa, nói: “Cậu đi tắm đi, bị ướt một mảng lớn như vậy rất dễ bị cảm.”
“Không sao, cũng đã gần khô rồi.” Hà Nại từ chối.
Tô Tuyết cho là Hà Nại đang khách sáo, không nghĩ nhiều liền nói: “Còn khách sáo với tôi nữa, mỗi lần máy nước nóng nhà Tôn Hối bị hư đều chạy qua đây tắm ké, nếu không phải mấy ngày trước cậu ta thay cái mới, thì mỗi ngày hai người các cậu đã chạy qua nhà tôi tắm uyên ương rồi.”
Mặc dù Hà Nại biết Tô Tuyết là bạn thân của Tôn Hối, cũng biết được quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng khi nghe Tô Tuyết nói như vậy, tim Hà Nại bắt đầu nặng trĩu, tâm trạng chìm xuống, cả người đều cảm thấy buồn bực. Thấy Tô Tuyết còn muốn khuyên mình, Hà Nại vội vàng nói: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không có quần áo, tắm xong mặc lại đồ cũ thì coi như phí công. Có lẽ Tôn Hối sắp về rồi, tôi chờ thêm chút nữa cũng không sao.”
“Không có quần áo để thay? Vậy tôi cho cậu mượn.” Tô Tuyết hào phóng nói.
“Không, không cần!” Tô Tuyết vừa dứt lời, Hà Nại đã cự tuyệt, “Như làm phiền cô lắm, hơn nữa chúng ta trai gái khác nhau…”
Tô Tuyết vừa nhiệt tình vừa hào phóng, Hà Nại có chút không quen. Tuy là không phải thời phong kiến gì, cũng không phải là không quen biết Tô Tuyết, nhưng đâu phải là quá thân thiết, đối với Hà Nại, việc tắm rửa ở nhà người khác là việc không thể nào, hơn nữa đối phương còn là con gái!… Mà còn là bạn thân của Tôn Hối.
Tắm rửa ở nhà người khác là không thể, nói chi tới mặc đồ của Tô Tuyết, đó là quần áo con gái a!! Nếu bị Tôn Hối nhìn thấy, tới lúc đó chỉ có thể tìm cái lỗ để chui xuống.
“Trai gái khác nhau?” Tô Tuyết tự hỏi lại, cho là Hà Nại đang nói về vấn đề quần áo, liền nói: “Tôi cho cậu mượn quần áo của nam là được. Chỗ tôi có rất nhiều a, âu phục, áo sơ mi, áo ba lỗ, quần lót, cái gì cũng có, cậu muốn loại nào?”
Hà Nại giật mình kinh ngạc, Tô Tuyết nói câu này đúng là quỷ dị mà, nhưng sau đó Hà Nại tinh tế nghĩ, kỳ thực không có gì là không được. Tô Tuyết rất cao, dáng người lại thuộc kiểu trung tính, có thể xem là dạng ‘Suất nữ’, thích mặc đồ nam cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Hà Nại không biết Tô Tuyết thực tế là một thằng con trai, nên trong lòng Tô Tuyết có quỷ, vừa mới dứt lời Tô Tuyết cảm thấy mình lỡ lời, Hà Nại nói không chừng sẽ phát hiện ra bí mật của y. Kỳ thực để Hà Nại biết y là nam cũng không có gì, nhưng chuyện tình cảm của gay vốn không được ổn định lắm, hơn nữa Hà Nại còn là một trai thẳng. Nếu Hà Nại biết y là đàn ông, chuyện này đối với y và cậu đều không tốt.
“Là của Tôn Hối, cậu ta để ở đây vài bộ chưa đem về…” Tô Tuyết có tật giật mình, vội vã bổ sung nói.
Hà Nại trong lòng hồi hộp, “Tôn Hối?”
“Chúng tôi là bạn thân mà, thỉnh thoảng cậu ta hay để tạm đồ ở nhà tôi.” Tô Tuyết sợ Hà Nại không tin, một mặt chân thành nói.
Tô Tuyết càng nói càng nhiều, Hà Nại bắt đầu thấy không thoải mái, giống như có một ngọn lửa đang cháy phừng phực ở trong ngực, làm cho cậu ngày càng sốt sắng bất an.
“Ân, tôi cũng không nên gây nhiều phiền toái cho cô, cô cho tôi vào nhà ngồi chờ là tôi đã cảm ơn rồi.” Hà Nại miệng thì nói cảm ơn, nhưng giọng nói không kìm chế được có chút mất hứng. Hà Nại ước gì có thể lập tức rời khỏi nhà Tô Tuyết, nhưng không nghĩ ra được lí do gì thích hợp, cậu cực kì hối hận, biết vậy đã không vào nhà Tô Tuyết.
“Vậy cậu ngồi đi ” Tô Tuyết thấp hơn Tôn Hối một chút, cho dù có mặt đồ nam, dáng người cũng không khác biệt Tôn Hối bao nhiêu, nếu Hà Nại nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị lộ. Cũng may mà Hà Nại kiên trì không chịu đi tắm, Tô Tuyết cũng thuận theo cậu đổi chủ đề, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Chỗ tôi có bánh ngọt, ăn một chút không?” Tô Tuyết nói, lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra.
Hà Nại kìm nén một hơi, nói: “Không cần, trên đường tôi đi về tôi đã ăn rồi.”
“Ừ, vậy tùy cậu.” Tô Tuyết để bánh ngọt lên bàn, ngồi xuống ghế sô pha đối diện Hà Nại.
Hà Nại miếng bánh trước mắt, trong lòng cực kì bài xích, nhưng bụng lại trông ngóng không thôi, phát ra một tiếng ‘Cô’ cực lớn…
Tô Tuyết cảm thấy mắc cười, còn nói: “Không biết khi nào Tôn Hối mới về, cậu ăn lót dạ trước đi.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Hà Nại có hơi lúng túng, nhưng vẫn kiên trì nói. Liều mạng ra sức nhắc nhở bụng mình, nếu mi còn dám kêu nữa, tối nay ta sẽ không thèm ăn cơm!
Tô Tuyết nhìn vẻ mặt Hà Nại xa cách vạn dặm, cũng không tiếp tục nói chuyện với cậu, bầu không khí trong phút chốc chở nên nặng nề, Tô Tuyết liền mở TV lên. Vừa vặn hôm trước mới mua mấy đĩa phim vẫn chưa xem…
Hà Nại ở nhà Tô Tuyết chờ hơn một tiếng, mới nghe chuông cửa vang lên. Hà Nại nhảy dựng chạy ra mở cửa, không thèm quan tâm tới mấy cái khác, nếu còn tiếp tục xem bộ phim ma kia, đời này Hà Nại cũng không dám đi ngủ.
Vừa mở cửa, Hà Nại liền thấy Tôn Hối đứng ở cửa thở hồng hộc, mặt đầy sốt ruột, quần áo ngổn ngang xốc xếch, như là vội vã chạy về đây.
Tôn Hối thấy được Hà Nại mới nhẹ nhàng thở phào ra, áy náy nói: “Xin lỗi, buổi chiều anh có việc gấp, không nghĩ tới lại trễ như vậy.”
“Ừm.” Hà Nại đáp lại một tiếng, trong phòng khách truyền tới tiếng cười quỷ dị của bộ phim ma, Hà Nại cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Tô Tuyết lúc này cũng đi ra, Tôn Hối hoài nghi nhìn Tô Tuyết, Tô Tuyết vội vàng nói: “Tôi cái gì cũng chưa làm hết nha, ầy, đây là thức ăn Hà Nại mua, cậu ta mặc dù đói bụng nhưng vẫn chờ cậu về đấy.”
Nói Tô Tuyết đưa hộp đựng thịt cho Tôn Hối.
“Cảm ơn.” Tôn Hối nói, quay đầu nhìn Hà Nại đã đứng trước cửa nhà mình, “Vậy tôi cũng đi đây.”
Đột nhiên Tô Tuyết túm Tôn Hối lại, hạ giọng thần bí nói: “Hà Nại nhà cậu sợ quỷ đó nha ~ “
“Thì sao?”
“Chỗ tôi muốn có bao nhiêu bộ phim ma thì có bấy nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể cho cậu mượn.” Tô Tuyết cười quỷ dị.
Tôn Hối liếc nhìn Hà Nại một cái, đối Tô Tuyết nói: “Hà Nại không phải sợ quỷ, mà là sợ máu, trên bệnh án của em ấy có ghi.”
“Sợ máu?” Tô Tuyết nhíu nhíu mày, “Vậy thì phim kinh dị Âu Mỹ đi, tuyệt đối chuẩn máu me be bét!”
“…” Tôn Hối thật không còn gì để nói, máu me be bét… Cái này là muốn xây dựng bầu không khí hay muốn phá hoại đây “Được được, cảm ơn ý tốt của cậu ~ “
Tô Tuyết cười cười nói tạm biệt xong trở về trước màn hình TV, bộ phim ma đặc sắc đang kêu gọi y a~
Hà Nại sợ máu không phải là nghiêm trọng lắm, cũng không phải là rất sợ ma, nhưng phim của Tô Tuyết quá mức khủng bố, thỉnh thoảng Tô Tuyết còn bình luận vài câu ‘Bộ phận không đúng vị trí tí nào hết’, hoặc là ‘Thủ pháp giết người quá non nớt’…
Tô Tuyết cũng không phải là muốn hù Hà Nại, chỉ là hai ba câu bệnh nghề nghiệp, dựa theo góc độ y học mà bình luận. Nhưng khi Hà Nại nghe thấy những câu này, phối hợp với bộ phim kinh dị kia, hơn nữa Tô Tuyết còn là bác sĩ chân chính, làm cho Hà Nại sợ hãi vài phần.
Hà Nại mặc dù trốn khỏi nhà Tô Tuyết nhưng vẫn còn run rẩy, nếu không phải cậu muốn giữ hình tượng trước mặt Tô Tuyết, thì Hà Nại đã sớm cần xin Tô Tuyết đổi bộ phim khác. Bây giờ Hà Nại lại nhìn thấy Tô Tuyết kéo Tôn Hối lại, thân mật cười cười nói nói một cách ám muội, trái tim Hà Nại vốn đang lơ lửng, đập bình bịch như bị búa tạ giáng xuống lập tức vô lực, đập càng ngày càng chậm…
Khi Tôn Hối quay người lại, những lời Hà Nại muốn nói lúc trước bị nghẹn trở về, không nói ra nổi.
“Xin lỗi, để em đợi lâu như vậy.” Tôn Hối mở miệng lại xin lỗi, “Một người bạn cũ nhờ anh chút chuyện, anh muốn nhanh chóng hoàn thành xong để lập tức trở về, không nghĩ tới lại trễ như vậy.”
Hà Nại có chút buồn buồn, “Ừ.”
“Em giận?” Tôn Hối vừa mở cửa, vừa cúi đầu nhìn sắc mặt của Hà Nại.
“Không có.” Cửa vừa mở ra, Hà Nại lập tức đi vào.
Tôn Hối nở nụ cười cùng đi vào, “Tô Tuyết nói em sợ ma.”
Hà Nại rốt cục cũng biết được lúc nãy bọn họ xì xào cái gì, hơn nữa còn cùng lúc cười nhạo cậu. Hà Nại đột nhiên như pháo bị châm ngòi nổ, nổi nóng nói: “Em mới không sợ ma!”
“Vâng, vâng, em không sợ.” Tôn Hối cười cười chuyển chủ đề, “Vẫn chưa ăn cơm sao?”
“Em không đói, không ăn!” Hà Nại giận dỗi nói, có lẽ là do hồi nãy ở nhà Tô Tuyết, dạ dày bị Hà Nại cưỡng ép, bây giờ mới lên tiếng kháng nghị, kêu lên một tiếng kinh thiên động địa ‘Cô ~~~’.
Tôn Hối cười ha hả, mặt Hà Nại lập tức như cửa hàng bán nhiên liệu, hết hồng rồi lại đen, hận không thể lập tức rạch rõ phân giới với cái bụng của mình.
Tôn Hối thấy Hà Nại muốn đi, đem hộp thịt để sang bên cạnh, tiến lên ôm cậu từ phía sau, ghé vào tai cậu cọ cọ, cố ý nói: “Anh còn chưa ăn cơm.”
Lỗ tai Hà Nại nóng lên, muốn né khỏi Tôn Hối, vừa nói: “Không phải anh cùng bạn cũ gặp mặt sao, đã trễ thế này…”
Người ‘bạn cũ’ này chắc chắn là nam nhân lần trước, bây giờ cũng đã chín giờ rưỡi, Tôn Hối chắc chắn là cùng người kia ăn uống no nê, vui vẻ đến nổi quên mất mình còn chưa có chìa khóa, không thể vào nhà.
“Không phải tại em nói hôm nay mua đồ về làm cho anh ăn sao? Anh không nỡ ăn ở ngoài.” Hai tay Tôn Hối ấn nhẹ lên bụng nhỏ của Hà Nại, ôm cho chết luôn…
Tuy Hà Nại vẫn chưa tin tưởng lắm, nhưng nghe Tôn Hối nói như vậy, trong lòng trở nên vô cùng ấm áp, hơn nữa sau lưng còn có một lồng ngực nóng hổi dán vào, hàn ý lúc trước liền bị xua tan không ít, cậu cũng không giãy dụa, nghĩ nghĩ xem nên nói với Tôn Hối về chuyện chìa khóa như thế nào.
Tôn Hối thấy Hà Nại không giãy dụa nữa, đem đầu gác lên vai cậu, dán cả người vào Hà Nại, “Anh trở về không thấy em, anh tức giận vì nghĩ em tự động bỏ đi, liền chạy ra ngoài tìm em, nhưng tìm khắp nới cũng không thấy. Cũng may là anh sạc nhờ di động ở nhà người ta, mới nghe thấy lời nhắn của Tô Tuyết.”
Vốn là muốn giải thích rõ ràng, nhưng Hà Nại lại bị Tôn Hối ép đến cong người, giống như một con tôm lớn. Đè tới nổi eo cũng muốn gãy, Hà Nại khó nhọc nói: “Đừng đè em nữa, đè muốn chết rồi này!!”
Tôn Hối nở nụ cười, đứng thẳng dậy, Hà Nại mới vừa thở ra một hơi, Tôn Hối liền xoay người Hà Nại lại, cúi đầu muốn hôn cậu một cái, Hà Nại lại nghiêng đầu không cho anh hôn, Tôn Hối cũng không giận, cười cười dời tay xuống dưới.
Hà Nại bỗng nhiên bị Tôn Hối vịn ngay mông, giật mình ưỡn người, đụng đầu vào người Tôn Hối, sau đó lùi ra sau nhìn anh, cả giận nói: “Sao lại sờ mông em!”
“Sờ mông em?” Tôn Hối sững sờ, lập tức cười ám muội, một cái tay khác lập tức ôm lấy nửa cái mông của Hà Nại, vừa bóp vừa nắn, đem Hà Nại ấn vào người mình.
Hà Nại nhanh như chớp đẩy ma trảo của Tôn Hối ra, cơ hồ là đang rống lên: “Anh, cái đồ…”
Tôn Hối chộp lấy thời cơ, nghiêng người chặn miệng Hà Nại lại, Hà Nại nắm lấy hai tay Tôn Hối, anh bị Hà Nại đẩy lùi về sau, dụng phải kệ để giày nhưng Tôn Hối vẫn không buông tha cho cậu. Tim Hà Nại đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ như bị Tôn Hối hút từ ngực nhảy ra tới miệng, hơn nữa nơi bị Tôn Hối xoa nắn bắt đầu tràn ngập một cảm giác tê dại quái dị lan tràn khắp thân thể.
Tôn Hối hôn đến mức ánh mắt Hà Nại mơ hồ mới buông cậu ra, ôn nhu ôm lấy Hà Nại, cách một lớp quần vỗ vỗ mông cậu: “Trên đường về anh có làm thêm một chìa khóa cho em, nơi này cũng là nhà của em, sau này em không được gọi đây là ‘Nhà của anh’ hoặc là ‘Nhà của Tôn Hối’ và vân vân, mà là nhà của chúng ta.”
Hà Nại cực kì hạnh phúc, cả người như có dòng nước ấm áp chảy ngang qua, khóe mắt ẩm ướt, là ‘Nhà chúng ta’ a… “Ừm.”