Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 46: Hà Nại có bữa tiệc bất ngờ



Hà Nại đứng ở lề đường, Từ Mỹ Sa trên mặt rạng rỡ vừa cười vừa nói chuyện với cậu. Tôn Hối đột nhiên mất hứng, anh vẫn chưa quên trước đây Hà Nại vốn thích phụ nữ. Tôn Hối không hiểu, lúc trước Từ Mỹ Sa luôn tỏ ra chán ghét Hà Nại, tại sao bây giờ thái độ lại khác như vậy?

Chợt thấy Từ Mỹ Sa được voi đòi tiên chỉnh lại cà vạt cho Hà Nại, Tôn Hối nổi giận đùng đùng, anh tùy tiện ngừng xe lại bên đường, anh giận tới mức định đi xuống, chạy tới chỗ Hà Nại. Công ty Hà Nại đối diện đường lớn, trên đường xe qua lại không ngớt, anh còn chưa kịp bước xuống thì thấy một chiếc xe dừng trước mặt hai người bọn họ. Hà Nại cư nhiên cùng Từ Mỹ Sa lôi lôi kéo kéo, ỡm à ỡm ợn lên xe.



Tôn Hối vội vã kêu tên Hà Nại, nhưng Hà Nại không nghe thấy, anh chỉ có thể lom lom nhìn chiếc xe kia chạy đi. Tôn Hối lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Nại, lần này Hà Nại rất nhanh liền bắt máy.

Nghe thấy giọng nói của Hà Nại, bao nhiêu chất vấn định nói không biết đã biến đâu mất, Tôn Hối chỉ đành hỏi: "Em tan sở chưa? Khi nào thì về nhà?"

"Ân, hôm nay em tan sở sớm một chút. Nhưng mà công ty có tổ chức bữa tiệc nhỏ, tụ họp xong sẽ trở về."

Hà Nại còn đang hối hận sao mình lại móc điện thoại ra nhanh thế này, nhưng vừa thấy là Tôn Hối, cậu cực kỳ cao hứng.

Nghe cậu nói thản nhiên như thế làm cơn giận của Tôn Hối tạm thời không phát tác, hơn nữa ở cửa công ty cũng đang có vài người đang đứng chờ xe. Lại nói, Tôn Hối còn có ca đêm anh thực sự không thể bắt Hà Nại không được đi cái bữa tiệc kia.

"Vậy em đi bằng gì?" Tôn Hối giả vờ bình tĩnh hỏi.

"... Ngồi xe của đồng nghiệp. Làm sao vậy?" Hà Nại có hơi hồi hộp, lập tức nói. Không biết tại sao, Cậu không muốn để Tôn Hối biết mình ngồi xe của Từ Mỹ Sa.

Tôn Hối trầm mặc một chút, mới nói: "Buổi tối thì sao đây, em về bằng gì? Anh đến đón em?"

"Ha ha, không phải anh còn ca đêm hay sao?." Hà Nại thực sự rất cao hứng, nhưng vẫn cố nói, "Đừng lo, em đi taxi về."

"Hừ, với cái tính cách của em, sẽ cam lòng đi taxi sao? Phương tiện công cộng mười giờ rưỡi là hết rồi, em nhớ canh giờ, đừng để trễ."

"Ân, hắc hắc, chỉ có anh là hiểu em." Hà Nại ngốc cười rộ lên.

"Nếu em thực sự chờ kịp xe thì phải đợi về đến tận nhà rồi mới được đi ra nha, lỡ như không chờ được thì..." Tôn Hối suy nghĩ một chút, còn nói: "Không phải em thường hay đi tàu điện ngầm sao, tàu điện ngầm mười giờ rưỡi cũng không còn, em phải đến sớm đó."

"Ừm." Hà Nại cười đáp, cười hạnh phúc tới nỗi làm Từ Mỹ Sa nhìn cậu vài lần.

"Nhưng lỡ không đến kịp thì sao đây, hay là anh đến đón em, như vậy rất tốt mà." Tôn Hối vẫn cảm thấy không yên lòng, lập tức nói. Nhỡ Từ Mỹ Sa có ý đồ xấu với Hà Nại nhà anh thì sao đây, tới đó đón vẫn là tốt nhất.

"Thật sự không cần, nếu không đến trạm kịp, em sẽ gọi cho anh, được chứ?" Hà Nại chợt phát hiện trên xe yên tĩnh từ lúc nào, Từ Mỹ Sa thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, Giang Thiên ngồi ở ghế trước cũng quay đầu lại nhìn, vội vàng nói, "Cứ như vậy đi a."

"... Vậy cũng tốt, " Tôn Hối không tình nguyện nói, "Về đến nhà an toàn thì phải gọi cho anh."

"Được."

Cúp điện thoại, Tôn Hối thập phần mất hứng, nhưng cũng không thể kéo Hà Nại về nhà,  đành ngồi trong xe tự mình ấm ức. Lúc Tôn Hối chậm rãi đến bệnh việc, trưởng khoa đã đứng ở phòng trực chờ anh, nếu Tôn Hối đến muộn sẽ lập tức trừ lương, ai ngờ nhìn thấy Tôn Hối tới kịp thì mặt đầy thất vọng.

"Sao giờ mới đến? Còn mấy phút nữa là tới muộn!"

"Cũng đâu có tới muôn." Tôn Hối không nhịn được nói, xoay người đi vào phòng trực.

Năng lực làm việc của Tôn Hối rất tốt, tay nghề cũng rất cao, được đề cử làm Phó trưởng khoa. Tôn Hối tuổi còn trẻ, làm cho trưởng khoa có cảm giác địa vị của mình bị lung lay, hơn nữa Tôn Hối chưa bao giờ dưới trướng của gã, làm cho gã cảm thấy rất phiền phức.

Thật không dễ dàng bắt bẻ được chuyện mấy ngày trước Tôn Hối thường xuyên xin nghỉ, việc Tôn Hối trở thành Phó trưởng khoa biến thành mây khói, nhưng mà Tôn Hối cũng không bận tâm, vẫn như cũ vênh váo tự đắc, chọc cho Trưởng khoa tức giận, càng nhìn anh càng không vừa mắt, nghĩ muốn đem Tôn Hối tống ra khỏi bệnh vện mới hả giận.

"Đứng lại cho tôi!" Trưởng khoa đuổi tới: "Đã sai còn lí luận?! Thái độ làm việc của cậu đây sao?! Đã không tích cực làm việc, không hoàn thành trách nhiệm, đáng làm bác sĩ sao!"

Tôn Hối vốn đang phiền não, nhìn thấy âm mưa của trưởng khoa lại cành thấy phiền phức, "Ngài còn nói thêm nữa tôi chắc chắn sẽ biến thành đi trễ. Tính ra nãy giờ tôi đã thay quần áo xong rồi. Trưởng khoa, tôi đi trước."

"Cậu nói cái gì?!" Chủ nhiệm tức muốn bể phổi, không để ý mặt mũi quát, "Tôn Hối, trở lại cho tôi!"

Lúc này Tôn Hối tiêu sái ngẩng đầu bước đi, giống như không nghe thấy giọng của gã. Quay lại để nghe mắng? Tôi không có ngu.

Những người làm việc ở lầu này, khiếp khiếp nhìn trưởng khoa, thậm chí có người yên lặng khẩn cầu cho Tôn Hối, trưởng khoa mặt đã đen như đít nồi, gã chắc chắn sẽ trả thù bác sĩ Tôn, ông trời phù hộ a...

Tôn Hối cũng không để tâm tới gã, trừ việc gã không thèm sắp xếp ca phẫu thuật hay bất cứ bệnh nhân nào cho anh, thì trưởng khoa cũng chẳng thể làm gì thêm được nữa. Nhưng mà gần đây bệnh viện rất bận, không cho anh làm giãi phẫu, khám bệnh là không có khả năng. Hơn nữa thiếu vài ca phẫu thuật, thiếu vài bệnh nhân cũng không sao, anh hảo hảo nghiên cứu một chút về dược liệu và vân vân. Y học bác đại tinh thâm, những thứ mà anh biết được thực sự quá ít.

Tôn Hối đi đến phòng làm việc, liền nghe thấy bên trong truyền ra một âm thanh xa lạ: "Hanny a, anh không sợ người khác nhận ra sao?"

Không cần nghĩ cũng biết, Tôn Hối liền đoán được đây là giọng nói của Từ Hâm.

"Hừ ~ khác xa như vậy, ai mà nhận ra tôi liền theo họ kẻ đó." Đây là giọng Tô Học.

Tôn Hối nhíu mày, vào cửa mới phát hiện thì ra Tô Học đã hiện về nguyên hình là một nam nhân rồi, còn Từ Hâm thì yên vị trên đùi y. Tôn Hối đóng cửa lại, nhìn hai người kia thân mật khó chịu nói: "Hai người không định làm tới cùng đó chứ."

"A, đúng! Bọn tôi muốn ‘làm’ tới cùng a ~ đã sớm "Làm" đến cùng rồi." Tô Học cười xấu xa liếc nhìn Từ Hâm, còn cố ý nhấn giọng vài chữ.

Hai má Từ Hâm đỏ bừng lan xuống cổ, đánh một cái vào ngực Tô Học.

"Đánh thật đau~" Tô Học hôn Từ Hâm một cái, mập mờ nói: "Buổi tối tôi phải đánh lại!"

Từ Hâm mặt ngày càng đỏ.

Tôn Hối mặt đen xì. Hai người kia liều mạng liếc mắt đưa tình, bên đây còn một người to đùng đang đứng sờ sờ đây này. Nhớ tới lúc nãy Hà Nại cùng Từ Mỹ Sa lằng nhà lằng nhằng, Tôn Hối vừa tức vừa bực. Anh hừ một tiếng, cũng lười nói với hai kẻ kia, trực tiếp mở cửa tủ lấy áo blouse ra mặc.

Tô Học nhìn Tôn Hối mặt đầy phiền muộn, tưởng anh dục cầu bất mãn. Không nói đến vệc này, ngoài trừ Tôn Hối thì chỉ có Từ Hâm mới biết y là nam nhân, đi ngoài đường chẳng ai biết y là ai.

Một bên khác, Hà Nại cúp điện thoại, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Từ Mỹ Sa, có chút lúng túng nói: "Bạn của tôi."

"Bạn?" Từ Mỹ Sa ám muội nở nụ cười, hỏi: "Là bạn gái sao?"

Hà Nại có chút ngượng ngùng, ấp úng trả lời: "Gần, gần như vậy a."

Từ Mỹ Sa nhất thời cảm thấy mất mặt, cũng chỉ cười cười không nói. Cô ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới Hà Nại lại thừa nhận. Hà Nại lúc trước thích cô ta, làm cho cô ta cảm giác khi đứng trước mặt Hà Nại mình có phần ưu việt, hiện tại cái cảm giác ưu việt này bỗng dưng bốc hơi, cô ta có hơi tiếc nuối. Tâm tình trở nên không tốt, nên khi Giang Thiên quay xuống tìm đề tài nói chuyện, Từ Mỹ Sa cảm thấy thực phiền.

Hà Nại không để ý đến thay đổi của Từ Mỹ Sa, trên đường vẫn nhớ đến những lời nói của Tôn Hối, càng nghĩ càng ngọt ngào. Nhiều ngày rồi vẫn chưa nhìn thấy Tôn Hối, ngày hôm qua vừa về nhà anh liền ngủ la liệt, Hà Nại thay quần áo rửa mặt cho anh, anh cũng không có cảm giác, hừ cũng không hừ một tiếng. Hà Nại nằm ngủ, hết ôm rồi lại ôm, xem anh như là cái gối ôm tới nóng hổi.

Buổi chiều cứ nghĩ sẽ được ở cùng Tôn Hối, nhưng ai ngờ lại phải trực ca đêm. Lúc cậu đang gọi điện thì Từ Mỹ Sa đi ngang qua, Từ Mỹ Sa liền kêu cậu cùng đi tiệc với cô ta.

Cái bữa tiệc này thực chất chỉ có một nhóm người của Từ Mỹ Sa, cũng có thể xem như là nồng cốt của công ty. Mỗi lần bọn họ tụ tập như vầy, Hà Nại và phòng bảo vệ xưa nay chưa từng tham gia. Bây giờ trưởng phòng nghe Hà Nại được Từ Mỹ Sa mời đi, trên mặt hắn đầy vẻ ước ao ganh tỵ, còn đặc biệt chạy tới tìm Hà Nại, ám chỉ cậu nói tốt hắn trước mặt Từ Mỹ Sa.

Hà Nại có chút bất đắc dĩ, kỳ thực cậu không muốn đi. Lúc trước cậu cảm thấy mình và Từ Mỹ Sa nhìn thế nào cũng không hợp. Hơn nữa cũng từng bị bọn họ đùa cợt, luôn cảm thấy chắc chắn sẽ không có gì tốt lành.

Từ Mỹ Sa đột nhiên xoay ngang 180 đối tốt chăm sóc Hà Nại, làm cho Hà Nại có cảm giác như “Chồn hôi đem gà đi chúc tết’, nhưng Hà Nại vẫn không biết có cái gì đáng giá để cho Từ Mỹ Sa liều mình như vậy.

Từ Mỹ Sa là chủ của Hà Nại, Hà Nại cũng không tiện từ chối, ngược lại Tôn Hối còn phải trực ca đêm, về nhà thì cũng có một mình mình ăn cơm, không bằng cứ đi, coi như là đối xử tốt với cái bụng của mình. Ăn tiệc miễn phí, tất nhiên là phải ăn cho đủ.

Hà Nại nghĩ như vậy liền đáp ứng, nhưng mà khi xuất phát, Hà Nại phát hiện cậu và đám người kia không giống nhau, đám đại gia kia đều được xe xịn đưa đón, có xe riêng thì từ bãi đậu xe chạy thẳng đi. Hà Nại bị gây khó dễ, đúng lúc Từ Mỹ Sa đi ra, liền gọi Hà Nại đi cùng.

Không biết do có Từ Mỹ Sa ngồi bên cạnh hay tài xế phía trước là Giang Thiên, mà Hà Nại ngồi trên xe cả người đều khó chịu.

Lúc xuống xe, Giang Thiên nịnh hót chạy đến mở cửa cho Từ Mỹ Sa, canh lúc Hà Nại định bước xuống thì buông tay đóng rầm cửa lại. Hà Nại biết Giang Thiên ngứa mắt mình, liền tự mở cửa đi xuống.

Giang Thiên nhìn Từ Mỹ Sa cùng Tiểu Sự  đã đi vào đại sảnh, một tay tóm chặt Hà Nại, tàn bạo nói: "Đừng tưởng nịnh bợ Từ Mỹ Sa thì có thể tác oai tác oái, chờ đó, tao sẽ kéo mày xuống!

Bởi vì Hà Nại đột nhiên bị Từ Mỹ Sa chăm sóc chu đáo, trong công ty ai cũng chạy đến đút lót cậu, đem cái ‘anh họ’ như Giang Thiên giáng cấp, Giang Thiên không hiểu, từ chỗ Từ Mỹ Sa hay Từ Chấn Thiên cũng không hỏi được nguyên nhân, cho nên chỉ có đành vắt óc tìm Hà Nại gây phiền phức.

"Ân, tôi đợi." Hà Nại không biết có phải hay không bị nhiễm từ Tôn Hối, những lúc thế này thật bình tĩnh, không những đáp lời thậm chí còn cười với hắn. Dùng sức tránh tay hắn ra, ngẩng đầu tiêu sái bước vào phòng ăn.

Giống như đánh một quyền vào cái gối mềm, làm Giang Thiên càng thêm tức giận, nhưng không thể hả giận bằng miệng, hắn chỉ dám đá một cước vào bánh xe ô tô, còn vị trí khác ai mà dám đá a.

Lúc này nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn hắn đứng ở cửa ngáng đường, đi lại lễ phép nhắc nhở: "Tiên sinh, xin đem xe đến bãi."

"Gào cái gì?! Không đi đó thì sao?!!" Giang Thiên leo lên xe đóng rầm cửa lại, đạp ga nghênh ngang rời đi.

Để lại nhân viên phục vị nhìn chiếc xe chạy đi mất. Trong lòng yên lặng nói, bãi đậu xe nhà hàng ở bên kia a, thân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.